Cái này hôm nay mới vết xong, chắc cũng chẳng lạ gì với mem thư giãn. tuy nhiên để khỏi mích lòng nhau, gấu muốn mở đầu vài câu thế này: - Độ dài của 3 phần là 3400 câu chẵn, bác nào chê dài không đọc hoặc không có thời gian hoặc đọc nhiều mỏi mắt thì ngay khi đọc dòng này làm ơn bấm nút back giùm vì comment trong đây càng làm nó dài hơn, càng mất thời gian hơn và càng mỏi mắt hơn. - Chê dở, bình luận, góp ý cứ thỏai mái thẳng thắn, Ý kiến của anh em sẽ là nguồn tư liệu quý giá cho những phần sau (nếu Gấu siêng). - Tất cả nhân vật trong truyện đều là hư cấu do cái đầu bệnh hoạn của thằng Gấu bịa đặt, bác intermilanfc chỉ tạo giùm cái thread, Gấu hòan tòan chịu trách nhiệm. - Bác nào đã đọc trong topic cũ thì search chữ update mà đọc tiếp nhá Bây giờ thì bắt đầu: Phần 1: Prince of Persia - The Prelude Phần 2: Prince of Persia - The Gold of Time Phần 3: Prince of Persia - Disease Within (Ba Tư Sư Tử Truyện) Nguyên tác: Gấu Nhồi Bom (gaunhuibom@yahoo.com) Từ ngày ly biệt chia phôi, Bảy năm Prince vẫn đơn côi một mình, Ngày ngày luyện võ lặng thinh, Đêm đêm ray rứt mối tình đầu tiên. Một hôm nhung nhớ phát điên, Chàng ta khăn gói qua liền Afgha, Hằng mong hội ngộ Farah Được trông hình bóng thướt tha của nàng. Vượt trăm nguy hiểm gian nan, The Prince lặn lội băng ngàn dặm xa, Trải qua hai tháng bôn ba, Kabul nằm phía xa xa êm đềm, Thủ đô nhòa giữa sương đêm, Dưới trăng thành phố càng thêm mỹ miều. Ánh đèn hòang phủ hắt hiu, Prince theo tiếng gọi tình yêu lẻn vào. Trớ trêu số phận làm sao, Prince nghe một giọng khào khào quen quen, Giọng già, gian, hiểm, dê, hèn: “Phương nè, đóng cửa tắt đèn đi kưng, Mình chơi 1 trận tưng bừng, Nước non lênh láng có ưng không nào?” (đánh cờ đó nhe, nghĩ bậy ráng chịu) Giọng kia eo éo cất cao: “Anh ơi có dẫn khách vào không anh?” Mặt Prince xuống sắc thiệt nhanh Da gà da vịt nổi xanh khắp người Than thầm: “Mình sắp chết tươi Đông Phương Bất Bại bằng mười ta đây Làm gì phang nổi gã này Tặc già sao lại ở ngay cấm thành? Chắc là lão tặc gian manh Âm mưu đảo chính để giành quốc vương…” Lòng Prince tê tái thê lương: “Farah lưu lạc ở phương trời nào? Chẳng hay sống chết ra sao?...” Bỗng tay hòang tử nhói đau tê rần. Cây kim nhỏ xíu năm phân, Đâm vào hổ khẩu ở gần cổ tay. Con dao đang nắm rớt ngay, Tay tê như một khúc cây cứng đờ. Đông Phương động thủ bất ngờ, Prince đang xúc động thẫn thờ đứng yên, Trong lòng trăm nỗi ưu phiền, Bao nhiêu ký ức triền miên dâng trào: “Nhớ lần đụng độ năm nào, Mụ kia chụp ếch xuống ao rồi tèo. Hôm nay nguy hiểm ngặt nghèo, Quanh đây có cái vũng bèo nào đâu. Cát vàng xài hết từ lâu, Kiểu này coi bộ rơi đầu tại đây! Lên nóc tủ, bán trái cây, Xuống kia lại được ngất ngây với nàng. Mụ kia biến thái kinh hoàng, Biết đâu lấy “cái ngàn vàng” của ta, Thân ta trong trắng ngọc ngà, (ặc ặc) Chết rồi chưa chắc mụ tha cho mình. (Không biết ai biến thái) Die rồi mới bị mất trinh, Farah hổng biết chịu nhìn ta không, Chi bằng “tự xử” cho xong, Chắc nàng sẽ hiểu nỗi lòng của ta…” Thế là trước mặt mụ già, Gieo mình Hoàng Tử nhảy ra ngòai trời, Dưới kia trăm trượng chơi vơi, The Prince nghĩ bụng: “Tàn đời nam nhi…” Bỗng nghe mấy tiếng kì kì: “Wìng-ga-đi-úm le-vi-ô-sà” (Wingardium Leviosa) Thấy mình rơi xuống tà tà, Tòan thân trôi nổi la đà trên không, Bàn ngồi tiếp đất như bông, Rơi trăm trượng chẳng ê mông tí nào, Đang nằm tự hỏi vì sao… Thì nghe có tiếng thì trào ở trên: “Số bồ này thiệt là hên, Gặp mình lưu lạc qua bên xứ này. Thôi ta “độn thổ” khỏi đây…” Không gian có một cánh tay hiện hình, Chụp vào vai phải The Prince, Hắn ta cảm thấy mắt mình tối thui, Tay, chân, đầu, cổ, ngực, đùi, Thấy rằng bị bó như chui ống đồng. Lát sau áp lực mới thông, Prince trông một cảnh cũng không lạ gì. Dưới vòm thạch nhũ uy nghi, Thác reo hùng vĩ, diệu kì tiếng tiêu, Nước xanh tỏa sáng mĩ miều, Thuyền rồng siêu bự phiêu diêu giữa hồ. Prince ta chưa kịp trầm trồ, Thuyền kia rẽ sóng tiến vô phía bờ. Trong hang ánh sáng mờ mờ, Cái đầu bên cạnh bất ngờ hiện ra. The Prince la lớn “Úi maaaa!” “Đây là âm phủ hay là … âm ty?” Đằng sau có giọng nữ nhi, Ron ơi cập bến Harry ấy mà. Con ma cởi áo khoác ra: “Chào ông “chán sống” em là Potter, Còn đây cô bạn Grander, Weasley tóc đỏ đang chờ ở trên. Bọn em lưu lạc lênh đênh, Bị Người-Chớ-Được-Gọi-Tên truy lùng. Tụi này tìm kiếm lung tung, Ngày đêm mò mẫm hang cùng hẻm sâu, Trường Sinh Linh Giá nơi đâu, Tìm hòai chưa thấy cũng rầu thúi gan…” Nhớ ơn cứu cánh gian nan Nên Prince cũng đến hỏi han vài lời: “Potter cứu tớ khỏi rơi Tớ - Prince - hòang tử bên trời Ba Tư Xứ này tớ biết khá dư “Chường Xing Ling Dzá” trông như thế nào?” Harry bí mật thì thào “Nó nhìn như một con dao xanh lè, Cái chuôi phát sáng vàng khè …” The Prince cười phá: “Hè hè thì ra… Con dao trước của Farah, Về sau bị gã Bin La chôm về, Tớ sưu của lão già dê, Tung hòanh chém giết hả hê 1 thời. Hôm qua tớ lại đánh rơi, Ở trong hòang phủ tại nơi khuê phòng. Bợm già đang chiếm điện rồng, Lâu la canh gác cũng đông chục ngàn, Đông Phương lợi hại dã man, Muốn vào ăn trộm muôn vàn khó khăn.” Prince đang múa mép khua răng, Thì nghe tiếng nổ cái “Pằng” vang ra, Dường như ai ép chặt da, Bốn người độn thổ qua nhà lão Bin. Dưới ngàn tinh tú lung linh, Prince khui mái ngói ghé nhìn vào trong. Đông Phương đang ở trong phòng, Luyện môn kiếm phổ thần thông - Tịch Tà Mụ từ sương khói đi ra, Thoắt tan thoắt tụ như là khói mây, Weasley giơ đũa hoay hoay, Đông phương dính chưởng lăn ngay xuống sàn. Bốn người xông thẳng vào gian, Bin La núp dưới gầm bàn run run. Prince toan chụp lão hỏi cung, Ánh xanh lóe sáng dao vung một đường, Lão này Hoàng Tử chẳng nhường, Cướp dao gạt cẳng gãy xương bánh chè. Một giò lão tặc đã què, Rút cây còn lại mà nhè Prince phang, Hai cây chủy thủ y chang, Chạm nhau một cái vỡ tan muôn phần. Khói đen cuồn cuộn xoay vần, Từ từ tụ lại gần gần với nhau. Đầu tiên thấy cái đầu trâu, Sau thêm một cái mình màu đen thui, Sừng cong nhọn hoắc như dùi, The Prince chỉ đứng tới đùi hắn ta. Đột nhiên hòang tử nhớ ra: “Ai kia quen quá như là Sư Vương! Nhớ lần lọan lạc nhiễu nhương, Ma trơi, quái thú đầy đường Ba Tư. Cát văng vào cụ Hồng Sư, Thành con trâu mập trông như thế này. Thời gian đã được chuyển xoay, Ổng sao đứng được ở đây màu mè?” Sư Vương cất tiếng khò khè: “Thằng Prince sao dám lập lòe thời gian? Nay ngươi hít phải cát vàng, Ho lao đã nhiễm, đời tàn ở đây! Để người lêu lổng như vầy, Chẳng lâu mầm bệnh sẽ lây nhiều người, Chi bằng ban nick nhà người, Một đao trảm thủ, chết tươi tức thì!” Sư Vương hạ thủ xuất kì, Cái vòi ngay rún chợt phi ra ngòai. Người Prince phải ngã xải lai, Cái vòi vừa sượt mang tai anh chàng. Prince vơ vội cái đèn bàn, Rùa rùa ném trúng ngay hàng ông trâu. Vỡ đèn lửa bén vào dầu, Phỏng vòi Hồng Lão phải thâu về liền. Prince mừng như bắt được tiền, Cúp đuôi bỏ chạy như điên về nhà. Sư Vương vừa chửi vừa la: “Thèng kia đợi đấy xem ta trổ tài…” Nói xong nhảy mấy bước dài, Nhún người một cái qua hai nóc nhà. Xa xa dưới bóng trăng tà, Prince đang thục mạng trèo qua bức tường, Vừa ngừng trong một khu vườn, Vài giây đã thấy Sư Vương kêu gào. Hoảng hồn Prince thốt: “Ui Chao!” “Trâu già sao lại nhảy cao thế này? Phen này chắc trốn lên mây, Nếu không bỏ xác ở đây là xiềng, Cha này đã mập còn điên, Ta đây đâu có thiếu tiền ổng đâu! Mần gì lì lợm như trâu, Bỏ ăn bỏ ngủ đêm thâu dzí hòai” Cắm đầu chạy bở hơi tai, Cả đêm mấy chục dặm dài đã qua, Mấy lần vấp phải ổ gà, The Prince súyt bị lão già ấy xơi. Vầng dương vừa ló chân trời, Đạp ngay vỏ chuối Prince rơi xuống ghềnh. Nước gào sóng thét vang rền, The Prince trôi nổi lênh đênh cả ngày. Quả là trong rủi có may, The Prince vừa thóat khỏi tay Lão Hồng. Dưới sông đá cứa rách mông, Trời thương cho dạt vào trong bãi bồi. Sau khi uống nước một hồi, Nằm phun cả buổi mới ngồi được lên, Chị Hằng thúc giục bên trên, Prince ta thất thểu … như tên về nhà. Đường rừng xa thiệt là xa, Thế mà Prince chỉ mất ba tuần ròng, Vì đeo nỗi sợ phập phồng, Thường xuyên ảo giác Lão Hồng đằng xa. Vừa qua biên giới quê nhà, Xẹt vào quán cóc để mà nạp pin, Biển đề mấy chữ chình ình: “BÚN RIÊU – ĐẶC SẢN CUNG ĐÌNH BA TƯ” The Prince đã mệt đứ đừ, Áo quần rách rưới thừ lừ bước vô. Bao ngày miệng đắng môi khô, Bún riêu Prince xực tám tô to đùng, Tu luôn trà đá hai thùng, No nê hòang tử ung dung ra ngòai, Ông già bán bún gọi dài: “Bún riêu, trà đá hết hai trăm ngàn. Tiệm ta chấp nhận paypal, Không chê chuyển khoản ngân hàng, Visa.” Prince thầm trong bụng: “Chết cha!” “Hồi giờ mình nhậu toàn là được bao. Hổm rày lặn lội vùng cao, Giờ còn trong túi cắc nào mới kinh, Áo quần giày dép của mình, Rách hơn xơ mướp, hôi rình như heo. Chi bằng ta dzọt cái dzèo, Ông già bán bún sao theo kịp mình!” Ba mươi sáu kế dụng binh, Tẩu vi thượng sách The Prince thi hành. Khinh công hoàng tử nổi danh, Sư Vương cũng khó chạy nhanh bằng chàng. Tung tăng hòang tử nhẹ nhàng, Mây trôi gió cuốn mênh mang trên đầu, Đâu đây có tiếng chim sâu, Ríu ra ríu rít bụi dâu bên đường. Vừa qua ba bốn dặm trường, Thấy hồ nước biếc như gương sáng ngời. Prince dừng tắm rửa nghỉ ngơi, Lột đồ rồi nhảy xuống bơi tồng ngồng. Nhớ ngày trên chiếc thuyền rồng, Đông Phương lộn cổ mấy vòng xuống ao. The Prince lúc đó xanh xao, Về nhà mới chịu bước vào hồ bơi, Lội theo gái, cả năm trời, Chứ không đã tử tại nơi thác ghềnh. Cái hồ này rộng mông mênh, Xa xa Prince thấy lênh đênh chiếc thuyền, Bóng người ngồi đó lặng yên, Cụ già râu bạc như tiên hạ trần. The Prince bơi lại gần gần, Thấy ông câu cá không cần lưỡi câu. Trên xuồng đặt một cái thau, Cá tôm tự động thi nhau nhảy vào. Ông già chỉ nói thì thào, Prince xa trăm trượng chữ nào cũng nghe: “Cậu Prince hãy lội lại ghe, Lên đây uống một ấm chè cho tiêu, Chuyện người ăn quịt bún riêu, Lão cho chẳng đáng bao nhiêu để vòi! Một show bói tóan ta đòi Hai ba trăm lượng chỉ coi sơ sài, Tiền cò trả mấy chục chai, Chỉ cho một quẻ bói bài chơi chơi. Người là hòang tử đương thời, Tiếng tăm “hào phóng” sáng ngời một phương. Hôm nay hội ngộ giữa đường, Cái duyên ăn quịt chẳng thường xảy ra. Bây giờ ta giới thiệu ta, Trương là tiện họ, tên là Tam Phong. Xưa kia sư cọ nhi đồng, Vốn là đệ tử mấy ông thầy chùa, Nhưng mà Khổng Tử bỏ bùa, Bỏ Tăng theo Đạo để cua mấy nàng. Thất tình lên núi Võ Đang, Xây am dạy dỗ cả ngàn võ sinh, Cầu cơ, bấm độn, chiêm tinh, Một tuần học phí mười nghìn đô la. Ta đây tuổi cũng chưa già, Đến nay mới chỉ trăm ba tuổi đầu, Gái theo đếm chẳng được đâu, Chắc là không kém số râu trên cằm. Lão phu được chút tiếng tăm, Đóng phim cũng được mấy trăm tập liền. Mấy nay bán bún kiếm tiền, Ngày đi bói dạo, tối ghiền bia ôm…” Prince thầm: “Cái lão lớn mồm!” “Già sao còn khóai cưa bom thế này? Tam Phong, Tứ Gió … con cầy! Bún riêu bói dạo còn hay to kèn!” Đầu Prince ý nghĩ đang nhen, Thì nghe ông lão ho hen trên xuồng: “Cậu Prince nghĩ lão nói suông? Thế thì cứ việc ở truồng mà bơi. Lão đây bói một quẻ chơi: Lát đây cậu sẽ ra xơi cốc trà, Tại xuồng ba lá của ta. Nói sai thì mỗ không là họ Trương.” Bĩu môi hòang tử khinh thường, Quay đầu bơi thẳng một đường vào trong. Lâu lâu dòm lén Tam Phong, “Cuổng trời” hòang tử long nhong lên bờ. Lão Trương ngòai đó vẫn chờ, The Prince trong ấy ngẩn ngơ kiếm đồ. Chạy quanh bãi cát nhấp nhô, Hắn ta nói chuyện bô bô một mình: “Đâu rồi cái áo đẹp xinh? Đầu rồi quần chip in hình Xuka?” Nhìn lên tảng đá xa xa, Thấy ghi mấy chữ Prince ta sợ liền: “Áo quần với sợi dây chuyền, Lão phu cầm tạm cảm phiền cậu ra, Lên xuồng làm một ấm trà, Ta đây đã bảo thế mà không tin!” Đá hằn nét chữ như in, Prince nhìn không khỏi cả kinh trong lòng: “Đá xanh đâu phải nilon, Lấy tay khắc chữ nội công vãi hàng, Khinh công cũng quá dã man, Đuổi theo mình chạy tàn tàn tới đây. Thế mà ta chẳng hề hay, Trộm đồ khắc chữ rồi bay ra hồ. Biết mình lội ngược trở vô… Đông Phương gặp lão cũng hô bằng thầy. Bây giờ có lượn khỏi đây, Cũng không thóat nổi bàn tay lão già…” Prince đành phải chịu uống trà, Nhảy ùm xuống nước bơi ra giữa hồ, Rồi cầm quần áo mặc vô, Đứng hong 1 chút cho khô cả người. Cụ Phong nhìn nó cười cười, Như nhìn một chú đười ươi trong lồng. Tam Phong nói giọng cảm thông: “Để ta kể chuyện lão Hồng Sư Vương. Ổng là cán bộ trung ương, Trưởng ban phòng dịch qua đường thời gian. Người nào tiếp xúc cát vàng, Thường hay nhiễm phải thương hàn, ho lao. Cậu Prince hít cát cả bao, Lão Hồng bắt được knock out cậu liền. Thời gian đâu phải bạc tiền, Nay mua, mai bán đảo điên um sùm, Cậu Prince xáo trộn tùm lum, Nên nay mới gặp ông trùm Sư Vương. Prince rằng: “Tiền bối họ Trương!” “Dạy cho vãn bối con đường thóat thân.” Họ Trương lại đáp ân cần: “Lão già lẩm cẩm có mần được chi? “Mèo quào vài ngón tiên tri, Đêm qua có nghía tử vi cho chàng. Quẻ xăm xui xẻo dã man, Trên tàn dưới mạt lầm than cả đời. Mạng người ghi ở sách trời, Phàm nhân chẳng thể chuyển dời một li…” Ông trời Prince chẳng nể gì, Lọt lòng bản tính đã lì như trâu, Nghe xong lửa bốc lên đầu: “Bây giờ tui hỏi 1 câu cuối cùng: Biết, không đừng nổ lung tung! Làm sao thóat khỏi thằng khùng đó đây? Câu giờ đừng trách thằng này, Đục xuồng kéo lão chìm ngay xuống hồ!” Họ Trương vẫn giọng hiền khô: “Cậu Prince chớ có hồ đồ với ta! Đánh nhau với lão Trâu già, Tề Thiên chẳng chịu nổi ba chiêu đầu. Chỉ còn một kế thâm sâu, Hiểm nguy chẳng biết đến đâu mà lường, Số ngươi rồi cũng thê lương, Cho dù bịp được Sư Vương - trâu già… Ho lao cùng với si đa Là hai thứ bệnh lây qua cát vàng Ngày xưa từ thuở hồng hoang Cát kia do một nữ hòang tạo ra Leena tên thật bà ta Người đâu tướng tá thật là sexy Vòng ba tròn trịa mê ly Lại thêm vòng một cực kì khủng long…” Lim dim đôi mắt lão Phong Miệng mồm ke, dãi từng dòng đổ ra Lão Trương kể tiếp rằng là: “Nữ hoàng là vị tạo ra cát vàng. Nếu nay không cát thời gian, Làm sao lao phổi lan tràn ngày mai? Giờ người lên đảo Hawaii, Sẽ tìm ra một lâu đài bỏ hoang, Xưa là chỗ của nữ hòang, Nơi đây khiến được thời gian quay lùi. Lão phu nói đến vậy thôi, Chừa ngươi đọan kết nếm mùi gian nan, Những ai gian lận thời gian, Không mang kết cuộc huy hòang được đâu!” Sau hồi đàm đạo thiệt lâu, Prince từ biệt lão bắt đầu dấn thân. Kinh thành về cũng khá gần, Đem theo mấy chục gia nhân theo mình. Triển Chiêu võ nghệ cao minh, Lại thêm Người Nhện nhiệt tình đi theo, Vợ anh là chị người mèo, Đi canh ông xã cũng leo lên tàu. Một ông râu tóc trắng phau, Pháp sư Gandaft phép màu thần thông. Hercules khiêng đá như bông, Một tay bóp chết con rồng Hydra. Với chàng Sinbad tài ba, Thuộc làu biển cả như là bàn tay. Cùng chàng tướng cướp dạn dày, Là Robin Hood bậc thầy bắn cung. Prince cùng bảy vị tùy tùng, Một thời vang bóng vẫy vùng một phương, Chiếc thuyền cũng chẳng tầm thường, Tàu Titanic lên đường phiêu lưu. Ngày đầu của chuyến viễn du, Biển xanh dậy sóng âm u bão bùng, Sóng cao chục trượng hãi hùng, Nữ miêu sợ nước ngồi run như cầy, Cũng nhờ Sinbad dạn dày, Đưa thuyến thóat khỏi bàn tay hải thần. Lạc đường vừa đúng một tuần, Gặp bầy tiên cá khỏa thân show hàng, Giọng ca mê hoặc ngân vang, Đàn ông trong hội mê man tinh thần. Peter cởi áo lột quần, Định nhào xuống biển để mần vài con, Thế nhưng vừa bước lên boong, Đã xơi của vợ một đòn roi mây. Chị mèo vung một sợi dây, Bắt con nữ chúa kéo ngay lên thuyền, Nắm đầu, giựt chỏ, tung quyền, Ngư tiên xinh đẹp gãy liền cái răng, Cá kia hết dám nói năng, Bị mèo túm tóc rồi quăng vô buồng. Phủi tay miêu nữ đi luôn, Thằng Prince ở lại thèm thuồng ngư tiên, Mặt mày làm bộ tự nhiên, Xong rồi lẻn xuống khoang thuyền tối thui. Bao ngày trốn nhủi trốn chui, Hắn ta thèm lắm cái mùi nữ nhi, Cá thì cũng chẳng thơm gì, Có điều vòng một sếch xi kinh hoàng. The Prince rón rén xuống khoang, Thì nghe thút thít tiếng nàng ngư nhân, Thấy người bầm dập tòan thân, Mủi lòng hòang tử ân cần … mát xa. Sau hồi “xoa bóp” ngòai da, Cá kia sung sướng, nói ra dần dần: “Thiếp là con của Triton, Người ta gọi ổng thủy thần đinh ba. Tên iem Trần Thị Ba Sa, Trời thương cho một giọng ca phi thường. Hôm qua đang tập cải lương, Để thi cung kết Đại Dương Ai Đồ, (Ocean Idol) Mụ già mèo cái nhảy dzô, Đập em như giã miếng khô cá thiều, Em đây yếu đuối yêu kiều, Làm sao chịu nỗi linh miêu trong rừng…” Ba Sa nước mắt rưng rưng, Thằng Prince an ủi xoa lưng cô nàng: “Cái-đồ-wỉ-xứ hung tàn! Hiểu lầm chút xíu mà phang như vầy! Thiệt thương em gái thơ ngây, Đúng là mèo cái bậc thầy dã man…” Ba Sa tiếp tục than van: “Em vừa ở Vịnh Thái Lan mới về. Trước đây em vốn pê đê, Qua Xiêm giải phẩu mới phê thế này, Thấy chàng xoa bóp mát tay, Em dzìa xin bố gả ngay cho chàng.” Ba Sa mắt chớp mơ màng, Nghe xong hòang tử hoang mang trời trồng. Đang mong độn thổ cho xong, Thì nghe có tiếng đám đông cười ồ, Robin, Sinbad bước vô, Hercules, Người Nhện hoan hô rần rần, Ngự miêu, Gandaft góp phần: “Mừng Người tìm được giai nhân tuyệt vời…” Mấy ngày lạc lối rã rời, Hôm nay được giỡn đã đời một phen. Số Prince đen thiệt là đen, Cứ dê là việc rối beng rối mù. Màn sương thả xuống âm u, Đòan người giải phóng cầm tù Ba Sa. Một đêm biển lặng hiền hòa, Hawaii quần đảo xa xa hiện dần, Đột nhiên sóng biển cuồng dâng, Mưa tung, gió vũ, mây vần xung quanh. Chiếc Titanic tròng trành, Nước đen gào thét âm thanh tử thần. Bỗng chàng Sinbad chết trân, Cột buồm ba ngọn dần dần nổi lên, Lá cờ cướp biển ở trên, Bốn hàng đại bác hai bên mạn tàu, Cánh buồm như miếng giẻ lau, Tòan thân vỏ ốc, vỏ hàu tủa ra. Tiếng chàng Sinbad: “Chết cha! Hôm nay gặp phải Người Hà Lan Bay! Chiếc thuyền tội lỗi đọa đày! Đời ta có lẽ đến đây là tàn!” Prince nhìn qua chiếc Hà Lan, Binh tôm tướng cá dùng càng thay tay. Thế rồi mấy chục sợi dây, Quăng qua móc dính vào ngay mạn tàu. Hai thuyền xáp lại gần nhau, Thấy cô thuyền trường áo màu đen thui, Thấy cầm song rựa dày cui, Thấy thêm được một cặp đùi dễ coi, Thấy trên cái áo nhỏ nhoi, Gần như thấy bưởi năm roi bềnh bồng, Lưng trần, thấy cả đôi mông, Chỉ còn cái mặt Prince không thấy gì, Dung nhan bóng tối che đi, Thằng Prince chỉ thấy mê ly thân hình. Nghĩ rằng tướng tá đẹp xinh, Chắc là mặt mũi dễ nhìn lắm đây, Nên Prince la lớn như vầy: “Anh em hãy xử hết bầy tôm cua, Áo đen thì tớ đã mua, Yên tâm hòang tử chẳng thua bao giờ!” Anh chàng ham hố gái tơ, Bước ra cô ả chỉ chờ vậy thôi, Đến khi Prince thấy mặt rồi, Đôi tròng trắng dã, cặp môi tím bầm, Nhếch môi ả rít: “Kill them!” Mặt mày hốc hác quầng thâm dữ dằn. Biết là đụng trúng bà chằn, Prince ta lảm nhảm, cằn nhằn mấy câu. Rút ra thanh kiếm thiệt ngầu, Chuôi gươm khắc chú diều hâu há mồm, Lưỡi gươm tuy mẻ lôm côm, Thế nhưng chẳng phải đồ nhôm tầm thường. Prince đang mãi võ phô trương, Áo đen nữ tặc coi thường tấn công. Vì lo ngắm nghía gò bồng, Ả ta vung rựa đứt mông anh chàng, Rát mông hoàng tử la làng: “Cái đồ quỷ cái, show hàng dụ ta! Cái quần mới tậu trăm ba, Con kia mau lột áo ra mà đền, Để ta máu nóng nổi lên, Thì ngươi bán muối ở trên bàn thờ…” Prince vờ lảm nhảm bá vơ, Chợt vung Ưng Kiếm ra phơ một vòng, Lưỡi gươm nhọn hoắc cong cong, Đánh ra theo thế “Mãnh Long Bắt Gà”. Ả kia xoạc cặp giò ra, Song đao sử thức “Độc Xà Mổ Trâu”. Buông luôn bảo kiếm Diều Hâu, Rút dao Prince cứa phau câu cô nàng. Ả ta bị rạch đứt hàng, Vết thương không nhẹ máu loang đỏ hồng. Prince cười đến nỗi xốc hông: “Úi dà! cô bé sạt mông rồi này!” Tuy nhiên ả nắm trên tay, Thiên Ưng Bảo Kiếm quăng ngay lên trời, Thanh gươm xoay tít không ngơi, Rồi xuyên qua mặt biển khơi rì rào. Thị ta đầu hất lên cao, Hay tay múa tít song đao hãi hùng. Đao kia chém sắt như bùn, Prince còn mỗi mẩu dao cùn tí hon, Con dao rọc giấy cũ mòn, Đỡ đòn không nỗi, lăn tròn né đao. Áo đen chém loạn cào cào, Prince ăn một cước, ngàn sao nổi đầy, Bước đi lảo đảo như say, Trượt chân lộn cổ ra ngay khỏi tàu. Biển đêm đen thẫm một màu, Vết thương xát muối đớn đau cực kì, Vớ bừa một cái thùng phuy, The Prince kiệt sức ngất đi một hồi. Đại dương gió dập sóng dồi, Nửa đêm hoàng tử mới trôi vào bờ, Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, Thấy bao cô gái đang sờ vào mông. Lát sau tỉnh giấc mặn nồng, Trên mình chỉ thấy con mồng đen thui, Vài con bay lại chung vui, Rỉa vào vết chém trên đùi của Prince. Giữa đêm yên tĩnh thanh bình, Có chàng hoàng tử thất kinh kêu gào. Chụp ngay khúc gậy quơ quào, Đuổi đàn mồng biển ồn ào bay đi. Biển đêm êm ả thầm thì, Hawaii cát trắng phẳng lì như nhung, Hàng dừa đón gió ung dung, Prince làm vài trái thấy sung cả người, Mười phân sức khoẻ vẹn mười, Anh chàng cảm thấy tỉnh tươi hoàn phần. Màn đêm khắc khỏai mờ dần, Hừng đông hé sắc thanh tân dịu dàng, Biển xa ướt đẫm nắng vàng, Hàng dừa đón ánh dương quang vẫy vùng, Núi cao một ngọn ung dung, Lâu đài, tháp cổ ngại ngùng ấp ôm. Dưới chân đá núi lôm côm, Hắn ta nhấp nhổm lồm cồm bò lên. Bên triền sơn cước chênh vênh, Mọc vài hang động hớ hênh đen ngòm, Chui vào một lỗ tối om, The Prince quờ quạng chẳng dòm thấy chi. Hắn vừa mò mẫm vừa đi, Hình như thấy có con gì tấn công, Mặt mày từa tựa kỳ nhông, Quanh eo quấn cái xà rông đỏ lè. Tắc kè rên rỉ khò khè, Giơ cao thanh kiếm to bè xuất chiêu, Mũi gươm to cỡ lưỡi rìu, Khảm con nhền nhện tép riu … bự đùng, Gần chuôi khắc mấy con trùn, Thanh gươm đã xấu còn cùn thấy ghê, Prince cầm khúc gậy mân mê, Có xài đỡ vả chứ chê nỗi gì, Đem con cắc ké rô ti, Lượm cây Thù Kiếm cũ xì lên teng. Chợt trông thấy ả áo đen, Thế là hoàng tử tét ghèn đuổi theo. Ả ta thân pháp như mèo, The Prince không kém: như beo trong rừng. Cặp mông ả nảy tưng tưng, Prince nhìn chăm chú không ngừng một giây. Xa xa ánh cát bay bay, Cuộn cao như một cột mây vàng ròng. Áo đen chạy thẳng vào trong, Bỗng nhiên trôi nổi bềnh bồng như bay. Prince liền phóng đến chụp tay, Thình lình cảnh vật vần xoay kinh hoàng. Sau hồi đi ngược thời gian, Mắt tròn xoe trước ánh vàng đẹp xinh, Màn che trướng rũ hữu tình, Hành lang thẳng tắp lung linh huy hoàng, Trên tường đèn đuốc sáng choang, Anh chàng vội vã vác hàng chạy đi, Chém vài con quái ngu lì, Từ trong xác nó có gì bay ra, Prince mừng cười lớn: “ha ha” “Lâu rồi hổng gặp, thì ra cát vàng! Bao ngày vật vã dọc ngang Mấy năm đói thuốc, thèm hàng thấy ghê!” Bò nhanh đến hít say mê, Một luồng chân khí tràn trề toàn thân, Prince dồn sức chạy vào chân, Tiếng em nữ tặc dần dần âm vang. Chui qua một cánh cổng vàng, Áo đen đang đứng hỏi han một người, Cô này người mẫu xinh tươi, Ba vòng bốc lửa hơn mười ả ta. Hồng y gợi cảm thướt tha, Mắt xanh trong vắt, làn da trắng ngần, Tay nàng chỉ bám vài phân, Bên bờ vực thẳm dần dần lung lay. Áo đen dí dí mũi giày, Dẫm không thương tiếc lên tay áo hồng, Giọng Prince vang dội khắp phòng: “Bớ con hải tặc … dùng mông hại người! Cô kia hiền hậu, xinh tươi, Ngây thơ, vô tội sao ngươi giết nàng? Nay ta diệt ác trừ gian, Hãy xem hoàng tử thẻo hàng mì đây!” Múa thanh Thù Kiếm trên tay, Nhằm mông nữ tặc lia ngay một đường. Thị ta chẳng phải tầm thường, Búng chân vào một bức tường nhảy qua, Song đao dồn dập chém ra, Khoái công liên kích như là mưa rơi. Một hồi cô ả hết hơi, Prince cưa một nhát hết đời thị ta. Nghe nàng người mẫu rên la, Hắn liền nhoài tới để mà chụp tay, Nghĩ ra áo đỏ thiệt may, The Prince chụp chậm 1 giây là tèo. Kéo người khỏi vực cheo leo, The Prince ngơ ngẩn nhìn theo bóng nàng, Nàng vừa thoát chết tấc gang, Tại sao chẳng chút hoang mang yếu mềm? Mặt mày u uất như đêm, Một mùi bí ẩn êm đềm toả hương, Mắt buồn, trong vắt, bi thương, Dường như hàn khí vấn vương quang nàng, Nước da trắng nõn mịn màng, Như làn tuyết lạnh dịu dàng đầu xuân, Tuổi xanh xấp xỉ nhị tuần, Prince trông mãi bóng hồng quần thướt tha. Đột nhiên ở dưới nền nhà, Xác con nữ tặc nổ ra cái rầm, Gian phòng rung chuyển ầm ầm, Mái vòm rạn nứt sắp đâm xuống sàn. Prince liền chạy đến ôm nàng, Đẩy qua khỏi đoạn cầu thang gãy rời, Trần nhà nứt toạc rồi rơi, The Prince chậm chút là xơi mảng tường. Lối vào đã bị chặn đường, Nhưng Prince đâu phải là phường dở hơi, Một ngày bay nhảy đã đời, Đánh trăm con quái mặt dơi mũi rồng, Bao ngày đi lại lông bông, Chỉ mong gặp lại bóng hồng dễ thương. Một hôm ma quỷ dẫn đường, Trượt chân té xuống con mương dài thoòng, Đường hầm búa nện boong boong, Trên tường cưa chạy xoay tròn ro ro, Hầm chông ngàn mũi thập thò, Đao lia, kiếm xẹt như lò mổ heo. Tuy Prince thân pháp như mèo, Vào đây thấy thế cũng teo hết hàng, Nhưng anh dũng cảm vô vàn, Né đao tránh búa nhẹ nhàng như không, Mấy lần đao rạch đứt mông, Đôi phen chiếm xén nhẵn lông dưới cằm. Thoát ra trận địa băm vằm, The Prince mệt quá phải nằm nghỉ ngơi, Trên người thương tích tơi bời, Lát sau đứng dậy còn hơi ngập ngừng. Căn phòng kín mít như bưng, Chỉ còn một lối: Quay lưng ra ngoài. Anh chàng giờ đã mệt nhoài, Trở ra chắc chắn đời trai sẽ tàn, Trong lòng tuyệt vọng ngập tràn, Định rằng nhắm mắt đi càn một phen. Đột nhiên hy vọng nhá nhen: “Sao tường có cái lỗ đen thế này?” Nhớ ngay đến cái mề đay, Farah đã tặng vào ngày chia ly, Mề đay khớp lỗ vừa y, Ấn vào bức vách tức thì thụt vô. The Prince cười lớn hô hô: “Thì ra người mẫu giấu đồ ở đây!” Phấn son, áo xống, vớ giầy, Mực khô, quần chip … cả dây “đồ nghề”. Prince cầm vài cái mân mê, Đưa lên ngửi thử thấy phê vô cùng, Mới đầu có chút thẹn thùng, Nhưng sau cảm giác lạ lùng trào dâng, Vết thương lành lặn toàn thân, Giờ so với trước có phần khỏe ra, Căng tràn sức lực dưới da, Thù Gươm nhẹ bổng như là sợi lông. The Prince rời khỏi căn phòng, Đao thu, kiếm hạ, búa không cản đường, Vài ngày tiếp tục bò trườn, Leo vào một cái hội trường rất to, Vài mươi con quái reo hò, Một hồi quần thảo Prince cho xuống mồ. Phòng bên hoàng tử bước vô, Lại trông thấy tháp đồng hồ sáng choang, Bên trong óng ánh cát vàng, Yêu kiều bên cạnh là nàng hồng y. Dáng huyền mềm mại, nhu mì Làm cho hoàng tử hồn phi khỏi người Cố sao nặn một nụ cười Nhưng nhìn lại tưởng đười ươi đi cầu The Prince chào hỏi vài câu: “Cô em xinh đẹp đi đâu thế này? Nhớ em anh nhớ đêm ngày Mỗi lần “nhung nhớ” là tay mỏi rần” Cô nàng đáp trả ân cần: “Thiếp đây vẫn nhớ cái ân hôm nào. Chàng là đại hiệp anh hào, Thiếp xin một chuyện mong sao chàng ừ…” The Prince khóai muốn ngất ngư, Nhưng còn giả bộ cười trừ vài câu: “Mỗ đây tài cán gì đâu! Làm sao đủ sức để hầu tiểu thơ… Nơi đây hoang đảo xa bờ, Chắc nàng cảm thấy bơ vơ cực kì, Muốn ta “chiều chuộng” chứ gì? Ta đây rành quá nữ nhi các nàng! “Cây ngay” chẳng chết giữa đàng Mạnh nhanh cũng được, dịu dàng cũng xong…” Cô nàng 2 má ửng hồng: “Chàng còn nói bậy… thiếp không nhìn chàng! Cái gì nhanh, mạnh, dịu dàng, Chàng đừng ăn nói sỗ sàng quá nha! Có thanh mảnh kiếm làm quà, Tặng “người quân tử” gọi là trả ơn.” Miệng Prince lắp bắp từng cơn, Đang vui người đẹp giận hờn bỏ đi. Trông nàng điềm đạm nhu mì, Thế mà thân pháp cực kì cao siêu. Prince chưa kịp hiểu gì nhiều, Bóng nàng đã biến mất tiêu đâu rồi. The Prince tiếc đứng tiếc ngồi, Giận mình cái tật miệng môi nói gàn… Chợt trông thanh kiếm trên sàn, Tựa như con rắn hổ mang đang trườn, Lưỡi gươm sáng bóng như gương, Prince cầm đi thử vài đường múa may, Văng ra mảnh giấy bay bay, Thì ra một bức thư tay của nàng. Hắn cầm lên đọc vội vàng, Trong thư chỉ có vài hàng liêu xiêu: “Hỡi chàng hòang tử mến yêu, Thời gian chẳng có bao nhiêu cho chàng, Đồng hồ cạn hết cát vàng, Cát thần sẽ được nữ hòang tạo ra. Nếu chàng muốn chặn bà ta, Phải tìm mọi cách để qua cửa này. Đảo này hai hướng đông tây, Có hai ngọn tháp chứa đầy cơ quan, Cơ quan họat động hòan tòan, Cửa này mới mở để chàng đi qua, Tháp kia nếu muốn mở ra, Phải dùng thanh kiếm Linh Xà thiếp trao.” Giữa phòng có một bệ cao, Prince cầm Xà Kiếm đút vào như in, Bỗng nhiên nghe tiếng ùynh ùynh, Vài ba mỏm đá thình lình mọc ra. Thu gươm hòang tử leo qua, Tháp cao sừng sững một tòa hướng Tây, Một mùi khăm khẳm đâu đây, Làm Prince cảm thấy ngất ngây nhớ nhà. Rồi chàng tiếp tục băng qua, Đập vài con quái kì đà ngáng chân, Xa xa cột cát xoay vần, The Prince nhắm mắt phi thân nhảy vào. Đất trời đảo lọan cào cào, Lòng Prince thầm ước mong sao gặp nàng, Thóat ra khỏi đám bụi vàng, Ngạc nhiên hắn thấy thênh thang núi rừng. Linh miêu, heo, nhím quá chừng, Một người cầm kiếm đâm từng con heo. Mấy ngày trên đảo đói meo, Nên Prince thèm thịt chạy vèo lại xin, Người kia nói với The Prince, “Đi săn chỗ khác giùm mình đi nha!” The Prince trong bụng chửi cha: “Ta đây đang đói đánh ra thế nào?” Thế là hòang tử theo sau, Đợi heo gần chết nhảy vào đánh chung. The Prince cảm thấy lạ lùng, Vài mươi con nhím lăn đùng bốc hơi, Đánh xong mệt mỏi rã rời, Thịt đâu hổng thấy chỉ rơi vài đồng. The Prince thắc mắc trong lòng, Thằng kia thì cứ đánh xong lượm vàng, The Prince mới đến hỏi han: “Chỗ này là chỗ cà tàng nơi mô?” Người kia cộc lốc: “Thành đô!” “Đánh ko lo đánh chỉ vô cướp mồi! Mày còn giành xác một hồi, Tao cho một nhát đứt đôi bây giờ!” Tức mình hòang tử chẳng chờ, Rút thanh xà kiếm mà phơ … con mèo. Con mèo giãy chết meo meo, Rơi ra một cục trong veo màu trời, Thấy xinh Prince định lượm chơi, Suýt ăn một kiếm trúng nơi yết hầu. Nhãn quan thằng đó đỏ ngầu, Nhảy vào quyết chém rơi đầu The Prince. Prince la: “Cái thứ thần kinh!” “Giết ta vì cục thuỷ tinh bọt bèo, Nhà ngươi cũng thiệt là keo, Ta xin có chút thịt mèo hổng cho, Cái đồ hèn hạ ki bo, Thấy ta lượm thứ hay ho rồi giành.” Rút gươm hoàng tử chém nhanh, Tên kia gục xuống “về thành dưỡng thương”. Người đi bỏ lại trên đường, Vài bình xanh đỏ mùi hương thơm lừng, Prince nghe thơm ngát mùi gừng, Uống xong sức khoẻ bừng bừng như trâu. Lát sau có tiếng vó câu, Dăm ba tráng sĩ đón đầu The Prince. “Nó chơi em đó sư huynh!” Prince nghe thằng cướp thuỷ tinh thì thầm. Rồi thằng đi ngựa cười ầm: “Thằng này chữ trắng sao đâm được mày! Admin xuống cũng bó tay, Chắc mày bị boss nó quay về thành.” The Prince chẳng hiểu ngọn ngành, Chỉ mê mấy lọ xanh xanh ngọt ngào, Thế nên chẳng nói lời nào, Rút luôn xà kiếm chém vào hắn ta. Một tên nữa, lại ngã ra, Cái thằng ăn cướp đứng la quá trời. “Thằng này nó hack bây ơi!” Mấy tên còn lại đồng thời xông lên, Phi tiêu vùn vụt ở trên, Giun vàng chạy dưới, bốn bên toàn rồng, Một tên đốt lửa đầy đồng, 2 thằng niệm chú pháo bông đầy trời. The Prince bị đập tơi bời, Vận luồng chân khí ra nơi đũng quần, Bọn kia bất động toàn thân, Prince phang tới tấp vào chân vào đầu. Khoảng chừng ba bốn giây sau, Bọn kia 8 đứa rủ nhau về thành, Lại rơi mấy lọ đỏ xanh, Prince ra lượm lại để giành phòng thân. Đột nhiên thấy ở dưới chân, Khói đen tràn ngập muôn phần hiểm nguy, Chẳng cần nhìn lại làm chi, The Prince đã biết con gì đằng sau, Tung người hắn phóng thiệt mau, Cái vòi bay hụt có màu đen hung. Hắn ta la lớn hãi hùng: “Già mà đánh lén! Anh hùng vậy sao?” Sư Vương cất giọng khào khào, Như từ địa phủ âm tào vọng lên: “Hôm nay người chẳng được hên Mồ yên mả đẹp ở trên phong thần” To mồm Prince chửi: “Thằng đần!” Co giò chạy thẳng chẳng cần nghe xong Trâu Đen như ngọn hắc phong, Bám theo hoàng tử tuyệt không xa rời, Prince than trong bụng: “Trời ơi!” “Nơi đây đồng trống ta thời trốn đâu!” Đột nhiên nghe tiếng đằng sau: “Boss vàng xuất hiện! mau mau xông vào!” Khu rừng phút chốc ồn ào, Mấy ngàn người ngựa lao vào Sư Vương, Độc phun, lửa cháy đầy đường, Sao rơi, điện xẹt, triều cường trào dâng. Lão Hồng là một ác thần, Nên nào có sợ phàm nhân tầm thường, Anh nào chọc giận Sư Vương, Ổng cho một chưởng đo đường chục anh Nhưng mà một đứa về thành, Lát sau nó lại an lành trở ra, Ba ngày hỗn chiến trôi qua, Có người nằm xuống đến ba chục lần. Lão Hồng vẫn khoẻ tuyệt luân, Nhiều người chán nản dần dần rụng rơi. Đột nhiên từ ở trên trời, Một luồng sét đánh vào nơi trâu già. Một người tráng sĩ hiện ra, Anh ta di chuyển như là khói sương, Áo vải thô, rất tầm thường, Tay không tấc sắt đón đường con trâu, Chắp tay chào hỏi vài câu: “Tôi là minh chủ đứng đầu võ lâm, Võ công các hạ cao thâm, Đến đây hẳn có dụng tâm thế nào! Admin tại hạ bái chào, Bằng vài thế võ mèo quào quạ tha!” Tức thì một đấm vung ra, Quyền phong trầm trọng như là Thái Sơn. Biết rằng gặp phải cao nhơn, Sư Vương thà né còn hơn đỡ quyền, Thế nhưng chân cẳng như điên, Cứng đơ như thể bị xiềng dưới sân. Chấn thương kinh mạch toàn thân, Admin cười mỉm ân cần thuyết minh: “Đây là lag dis chân kinh, Nạn nhân chẳng thể chuyển mình đi đâu, Quả nhiên các hạ máu trâu, Cho nên chịu nổi chiêu đầu của ta. Lần đầu ta mới thấy qua, Đòn rồi damage đến ba trăm ngàn, Thế mà ngươi vẫn bình an, Defense như thế thuộc hàng hacker. Để cho đỡ tốn thì giờ, Ta dùng chiêu cuối hãy chờ đó đi, Đây là chiêu lock IP, Nếu ngươi sống được vậy thì ta thua!” Admin rút một tấm bùa, Viết vô vài số rồi khua một vòng, Quyền kình hợp với chưởng phong, Nổ uỳnh một tiếng lão Hồng cháy thiêu. Admin quả thật cao siêu, Sư Vương chỉ trúng 2 chiêu tiêu tùng. Trong rừng gươm giáo trùng trùng, Chiều buông tiếng quạ não nùng tâm can, Vờn trên những tấm thân tàn, Bởi vì lag dis chưa mang về thành, Rừng xanh máu thấm đỏ cành, Anh hùng với kẻ vô danh nằm kề. Núi sầu đón ánh sao khuê, Sói tru u uẫn tái tê cõi lòng, Prince bò nghe ngóng mấy vòng, Dù người hay thú tuyệt không bóng nào. Đêm nay trời rực ánh sao, Prince ra lượm thuốc một bao thiệt đầy, Định rằng lượm hết đi ngay, Chợt chân vấp phải cái thây trâu già, Cái mông của lão lộ ra, Xâm hai chữ lớn đó là “Cửu Gay”. Prince thù lão ấy một cây, Xẻo luôn cái mảng da này ở mông. Mối thù thanh toán vừa xong, Đột nhiên cái xác lão Hồng lung lay. The Prince cong đít lủi ngay, Suốt đêm chạy miết đến ngày hôm sau. Hừng đông đỏ ánh đồng thau, Prince trông thấy cột cát màu hoàng kim, Phóng mình vào đó như chim, Trở về toà tháp thâm nghiêm hôm nào. Prince đang trên một tầng cao, Chứ không còn ở cổng vào hôm qua, Bấy giờ Hoàng Tử hiểu ra, Cổng vào của tháp chính là võ lâm. Prince vào trong tháp âm thầm, Bụp vài con quái chết bầm “dễ thương”, Vốn nghề khoét vách đào tường, Nên Prince thấy hết những đường dọc ngang. Chui vào các lối ẩn tàng, Gặp đồ be bé của nàng sexy, Vọc xong mấy món nội y, Người Prince cảm thấy cực kì khoẻ ra. Cho nên cứ thế chàng ta, Chui hầm lục tủ được ba bốn lần, Bấy giờ mạnh mẽ toàn thân, Tháp tây đu bám trăm tầng như chơi. Leo lên đỉnh tháp xa vời, Ngoái đầu nhìn xuống cũng hơi rùng mình. Vừa vào hoàng tử cả kinh, Xanh lè đôi mắt lân tinh đang dòm. Phòng trên đỉnh tháp tối om. Căng 2 con mắt chẳng dòm thấy chi. Mắt kia đờ đẫn lầm lì, Chứa đầy oán thán sầu bi não nề. Bên ngoài gió táp lạnh tê, Phòng này tăm tối, tứ bề trống không, Nhưng trong khí lại oi nồng, Prince ngờ cặp mắt là ông mặt trời. Hắn ta hơi ớn ma trơi, Ráng sao hú hoạ vài lời hiên ngang: “Hởi con mắt lé mơ màng! Dòm gì dữ vậy? bộ man rồi à? Thấy tui tuấn tú hào hoa, Nhưng ko dễ nhát đâu nha mắt mèo. Ta đây nào phải dân bèo, Đụng đi rồi biết cọp beo thế nào!” Lúc này từ phía đằng sau, Một con cú vọ kêu gào giữa đêm. Người Prince từ nãy đã mềm, Bây giờ sợ hãi tăng thêm mấy phần. Anh chàng bủn rủn tay chân, Toan leo khỏi tháp thoát thân cho rồi. Một luồng gió ngập mùi hôi, Như mùi của xác chết trôi ba tuần, Giờ Prince nhũn tới cả gân, “Hùng tâm”, “tráng chí” ra quần hết trơn. Mắt kia vẫn sáng chập chờn, Nhìn Prince nằm xỉu cô đơn một mình… Cổng trời hé mở bình minh, Nàng đêm chưa nỡ dứt tình với mây, Mơn man nắng gió sum vầy, Đại dương nhuộm đỏ cánh tay mặt trời. The Prince ngáp phát đã đời, Ngửi nghe quần áo có hơi sình sình, Đêm qua bị nhát thất kinh, Bao nhiêu “vốn liếng bình sinh” chẳng chừa. Kế bên thấy chậu nước mưa, Hắn mừng quá xá nhảy bừa vô lu, Giặt đồ rồi rửa con … mắt, Gột bao đất cát phù du bám lì. Prince đang mát mẻ mê ly, Thì trông thấy có cái chi dưới sàn, Mai rùa bự chảng kềnh càng, Từ trong có tiếng khàn khàn phát ra: “Cô hồn, các đảng, ma da, Nước kia ta để uống ba tháng trời, Thế mà ngươi nhảy vào bơi, Mấy nay “nắng cực” chán đời phải ko?!!!” Giọng như giông tố cuồng phong Làm cho cả góc hừng đông tối sầm The Prince lần nữa kinh tâm, Hai hàng răng cỏ âm thầm cạp nhau. Mai rùa động đậy hồi lâu, Một ông ốm nhách trọc đầu bò ra. Lão này trông đã rất già, Dao găm hai dãy bọc da bên ngoài, Ốm nhom lòi cả … lỗ tai, Dưới hàm râu rậm còn vài cái răng. Khi nghe giọng thét dữ dằn, Tưởng là quỷ sứ sa tăng hiện hình, Hoặc đâu thần tướng thiên bình, Dè đâu chỉ có cây đinh ngoẹo đầu. Prince hù ông lão vài câu: “Mau bày tiệc rượu ra hầu tớ coi! Bạn bè từ chốn xa xôi, Đến thăm chẳng nhẽ phải ngồi đói meo? Vài cân thịt gấu thịt mèo, “Chồn lùi” cũng được, “nhím cheo” cũng ừ…” Lão già vẫn cứ gầm gừ: “Chú mày tiểu tử Ba Tư đây mà, Thằng Phong “gửi cú” cho ta, Bảo thằng ăn quịt la cà ở đây, Nói mày cướp giật quen tay, Nhờ ta “tiếp đãi” chú mày chỉnh chu, Yêu đời thì uống cạn lu, Cãi lời ta sẽ cắt … tuyến-tiền-đình chú mày. Đem phơi dưới nắng bảy ngày, “Công phu tuốt rắn” từ nay khỏi xài. Bình sinh ta chẳng dông dài, Sao còn chưa uống? thối tai rồi à?” Prince nghe ngơ ngác cả ra, Không còn “xí quách” thế mà dữ ghê. Anh chàng lại giở ngón nghề, Vận luồng chân khí dồn về cửa sau, Phóng như ống khói trên tàu, Mặt trời đang đỏ bạc màu xám đen. Hắn cầm xà kiếm thân quen, Định cho ông lão một phen biết mùi, Thế nhưng hắn tưởng mình đui, Lão đang cầm cái quần đùi của Prince, Ông già biến mất thình lình, Thế rồi đột ngột hiện hình ở xa. Ở trên tay phải ổng là: “Sịp xinh có ảnh “xu ka” của mình” Đến đây cu cậu thất kinh: “Ông này có phải thần linh hiện về?” Thời gian vẫn chậm rề rề, Con ruồi vỗ cánh lề mề lửng lơ. Lúc Prince đang mãi ngẩn ngơ, Lần ba ổng lại bất ngờ biến ngay. Chỉ trong phần triệu của giây, Cướp thanh xà kiếm trên tay anh chàng, Mũi gươm kê sẵn vào hàng, Thời gian vừa kịp chuyển sang bình thường. The Prince cảm thấy cùng đường, Không đành chịu nhục dưới gươm lão già, Gieo mình từ đỉnh tháp ngà, Prince nghe giọng nói xa xa ngọt ngào… Chẳng màng sống chết ra sao, Dưới kia ghềnh đá răng dao chực chờ. Hắn chìm vào một giấc mơ, Có nàng thiếu nữ đang chờ The Prince. Giữa miền hư ảo lung linh, Farah công chúa – mối tình đầu tiên. Từ ngày xa cách triền miên, Không nguôi nó nhớ dáng huyền ôn nhu. Chìm trong đôi mắt hồ thu, Mơ mình là vị hôn phu của nàng, Tương tư một mối đa mang. Trăm cơn vò võ ruột gang tơi bời. Nàng đang dưới suối tắm hơi, Cái cây bên cạnh có phơi áo quần. Làn da bánh mật … trắng ngần… Máu cam Hoàng Tử rần rần đổ ra, Thiên nhiên non nước hiện ra, Núi đôi úp mặt như là gối bông. Đồi thông hai mộ bềnh bồng, The Prince cảm thấy mùa đông tràn về, Tuy rằng êm ái rất phê, Nhưng dê một tí lạnh tê cả … mồm. Bên tai có tiếng om sòm, Prince nghe giọng nói ồm ồm quen quen: “Thằng này có khiếu đó nghen, “Tơ hào” cả đám mây đen thế này, Đám mây cũng sướng mới hay. Công phu đưa đẩy như vầy ta thua. Nãy giờ ta chỉ vui đùa, Phạt mi tội phá nước mưa ấy mà…” Prince nghe mở một mắt ra, Thấy mình trong tháp ông già kế bên, Nó đang cưỡi ngựa nằm trên, Đám mây sung sướng rung lên hừ hừ. “Em” Prince bị lạnh tê nhừ Phải ngồi nắn nót, lắc lư cả ngày. Prince nghe ổng nói thế này: “Ba Tư Tiểu Tử nhanh tay coi nào!” Biết là võ nghệ ổng cao, Ổng mà có bắt hái sao cũng làm. Màn đêm chìm đắm màu chàm, Ông già đủng đỉnh mạn đàm với Prince: “Lão phu: Quy Lão Tiên Sinh, Tuổi xuân mơn mởn một nghìn lẻ ba. Thần Rùa thiên hạ gọi ta, Tên trên nóc tủ chính là Kamê. Ta đây thạo đủ trăm nghề, Đâm thuê, chém mướn, bảo kê đều tài, Đảo này là đảo Hawaii, Ngày xưa sổ đỏ môn bài tên ta. Cái con giặc cái Leena, Bị chồng đuổi cổ xin qua ở nhờ, Ta đây ham hố gái tơ, Rước về “xuống ruộng, lên bờ” cũng hay. Võ công nó dữ một cây, Răng ta bị vả gần bay hết hàm. Tại ta thấy gái mà ham, Đảo này bị ả chiếm làm của riêng. Xây bao thành quách chùa chiền, Còn ta bị thị xích xiềng ở đây, Hên là ta có đám mây, Kiếm cơm kiếm nước hằng ngày cho ta. Cái này là một món quà, Của thằng đệ tử tên là Tam Phong. Thằng này võ vẽ lông bông, Nhưng mà không phải là không có tài. Ngày xưa nó bị giang mai, Được ta chỉ dạy một bài công phu. Cửu Dương Cương Vật Thẩm Du, Bế quan chín tháng con thú-mỏ-vịt mới lành. Thần công cái thế tựu thành, Cửu Dương từ đó vang danh giang hồ. Giờ ta vẫn thấy hồ đồ, Bởi vì quản giáo môn đồ không nghiêm. Nhớ thằng đệ tử đầu tiên, Thằng này sáng dạ thánh hiền thua xa. Nguyệt Kinh Ngọc Nữ của ta, Thế mà nó thạo chỉ ba bốn ngày, Hấp Tinh Đại Pháp hơn thầy, Công phu Tuốt Rắn ta đây khó bì. Vẫn còn một bộ tuyệt kì, Ta đang luyện dở thế thì nó chôm. Cửu Âm Nhu Đạo Lồng Côn, Nó rình biết chỗ ta chôn sau vườn, Trộm kinh rồi trốn biệt phương, Bây giờ khét tiếng Sư Vương họ Hồng. Ta giờ như sẻ trong lồng, Có ra cũng đọ võ công chẳng bằng…” Thần Rùa khóc lóc ăn năn, Mủi lòng Prince kiếm cái khăn dỗ dành, Móc ra một mẩu sa tanh, Tiên Sinh hỉ mũi chân thành vào trong. Bỗng nhiên kinh mạch đả thông, Đan điền, ngũ tạng nội công tràn đầy. Cái khăn đỏ chói trên tay, Có hình tam giác có dây lùng nhùng. The Prince lắp bắp run run: “Chết cha móc lộn “phụ tùng” nàng ta” Mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, Prince lùng “hàng nhỏ” khắp toà tháp tây. Ngắn, dài, cài nút, cột dây, Lọt khe, voan, lưới ở đây thiếu gì. G-String co dãn cực kì, Đem về làm ná, bắn bì, nhảy dây. Cái này hổng phải khăn tay, Cho nên Quy Lão ngất ngây thế nào. Tiên Sinh đổi giọng ngọt ngào, “Em à còn có cái nào nữa hem? Lấy ra anh ngửi thử xem, Xong xuôi anh đãi ăn kem Bạch Đằng…” Anh chàng chưa kịp nói năng, Bị ngài Quy Lão lột phăng áo quần. Bao hàng để sướng dần dần, Lão rùa lấy sạch rồi “mần” hết trơn. Mắt Prince sùng sục căm hờn, Ai dè ông lão ác nhơn thế này. Lão rùa reo khẽ: “ô hay”, “Cái gì có chữ Cửu Gay đây nà?” Thần Rùa cầm một miếng da, Mông bì của lão trâu già hôm nao. Sự tình bữa đó ra sao, The Prince chẳng giấu câu nào hết trơn. Nghe xong Quy Lão sướng rơn: “Nếu người muốn rửa căm hờn lâu nay Lạy ta tám cái tại đây Rồi thề quyết chí phanh thây thằng Hồng, Cửu Gay Thái Điện Khu Công, Nó xâm trên miếng da mông của mình. Cửu Âm chiêu số khinh linh, Cửu Dương nội lực chính minh cao cường. Cửu Âm cùng với Cửu Dương, Lưỡng nghi giao hợp nên đường Cửu Gay.” Khá khen thằng lõi con này, Để ta coi thử có hay không nào… Hồi lâu chẳng hiểu vì sao Thần Rùa thổ huyết miệng trào máu ra. Tiên Sinh chửi đổng: “Tổ cha!” “Võ công nhảm nhí ba hoa thế này: “Vàng Anh đậu cọc rung cây Tay kia bắc cọp tay này quay phim. Nào là “Đút chuối nuôi chim” Nào là Cô Thảo Chú Kim so tài. Còn làm bác sĩ ngoại lai Bệnh gì hen suyễn, Hen Tai, hen cằm. Súc sanh trời đánh thánh đâm, Uổng công ta dạy bao năm tận tình. Lão phu dù có hi sinh, Cũng cho nó thấy cao trình bổn môn. Prince ơi dù xác lìa hồn, Phải thề làm thịt thằng … censored Sư Vương. Sau bài vọng cổ cải lương, The Prince cũng thấy thương thương ông già, Cho nên hoàng tử nhà ta, Giơ tay thề độc rất là quang minh: “Cúi mình trước ảnh … Thuỳ Linh Sư Vương phải chết, The Prince xin thề!” Thần Rùa mãn nguyện: “Hề hề” “Từ nay khỏi phải ủ ê ngục tù, Thằng Prince vừa xấu vừa ngu, Đến đây nhận lấy công phu Rùa Già…” Chẳng chờ chú ấy bước qua, Tiên Sinh kéo nó bò ra trên sàn, Nhảy lên cưỡi ngựa anh chàng, Hai tay xoa bóp dịu dàng vào mông, Cặp chân ghì chặt vào hông, The Prince lồng lộn cũng không được gì, Thần Rùa chãy dãi mê li, Đè đầu xuống bứt lông ti anh chàng. Prince ta đau quá la làng: “Sao ông biến thái dã man thế này…” Bị làm nhục cả một ngày, Tự nhiên thinh thích đôi tay lão già. Miệng thì vẫn chửi vẫn la, Nhưng lòng vẫn muốn ông ta làm hoài. Thức đêm mới biết đêm dài, Thất tân mới quý đời trai vô cùng... Năm canh quẫy đạp lung tung. Ấy mà Hoàng Tử vẫn sung như thường, Đợi Rùa vừa lỏng dây cương, Prince thoi một cẳng, đo đường xuống ngay. Lòng thầm: “ổng sẽ biết tay…” Nhưng nghe môi lão mấp may thầm thì: “Truyền ngươi công lực làm chi, Để thằng súc vật nhà mi vẫy vùng… Mạng ta giờ đã kì cùng, Nhờ người cắt bỏ … tử cung thằng Hồng…” Xác người chợt hoá hư không, Tháp Đông máy móc bên trong vận hành, Prince chuồn khỏi đó thật nhanh, Bấy giờ đao kiếm tung hoành dọc ngang. Nhưng mà nội lực dâng tràn, Đao to búa lớn nó màng vào đâu? Đường xa vượt chẳng bao lâu, Về nơi toà sảnh lúc đầu đã qua. Bóng hình quen thuộc đằng xa, Trông càng gợi cảm thướt tha dường nào. Da nàng vẫn trắng xanh xao, Dù đang dưới ánh hồng hào ban mai. Ngắm nhìn người ngọc thiên thai, The Prince cảm thấy “mười hai giờ” rồi. Quyết tâm không ngó núi đồi, Lúc sau kèo cột mới thôi dựng nòng, Prince nghe người đẹp áo hồng: “Lâu rồi thiếp vẫn trông mong gặp chàng, Chỉ còn chút ít thời gian, Cát vàng sẽ được nữ hoàng khai sinh. Mong chàng nhanh chóng xuất chinh, Sẵn đây thiếp muốn cầu xin điều này, Nội y phụ nữ quanh đây, Trượng phu xin chớ tiện tay tò mò. Mong người quân tử nhớ cho…” Anh chàng xấu hổ tẽn tò chôn chân, Đến khi khuất bóng hồng quần, The Prince mới lại tần ngần tỉnh ra. Cắm sâu thanh kiếm linh xà, Mở ra cánh cửa của toà tháp đông. Ngạc nhiên đến độ trời trồng, Prince trông thấy một cánh đồng bao la, Tháp kia mỹ lệ nguy nga, Tháp này u ám như là diêm cung. Cánh đồng hừng hực lò nung, Đất trời mây núi đen hung một màu. Tháp kia trắng tựa … mực tàu, Xa xa có đám đánh nhau tơi bời. 9 tên kị sĩ tả tơi, Trên lưng 9 cặp cánh dơi khổng lồ. Bay trên một lũ xô bồ, Yêu tinh, người, ngựa tựa hồ rất đông. Không sao đếm được thương vong, Ở trên mặt đất chất chồng đầu lâu, Tay, chân, phèo, phổi, phau câu, Tên găm xuống đất lông trâu chẳng bằng. Tháp đông như ngọn hải đăng, Bởi vì con mắt dữ dằn bên trên. The Prince ngỏng cổ nhìn lên, Thấy con mắt bự to kềnh màu cam, Mắt kia sáng rực bất phàm, Đặt trên đỉnh tháp chắc làm đèn pha. Nó nhìn về phía xa xa, Nơi mà trận chiến diễn ra kinh hoàng. Chẳng ai để ý anh chàng, Nên Prince cứ thế băng ngang cánh đồng… update 16/02/09 Đến chân của ngọn tháp đông, Prince trông thấy một lão ông dị kì, Thân cao bảy tấc chín ly, Hai tai nhọn hoắc da thì xanh xao, Mắt lồi như quả hồ đào, Dáng đi như thể ho lao lâu ngày. Nhớ về Quy Lão thấp gầy, Chẳng hề khinh mạn chắp tay vài chào: “Cao nhân tiền bồi phương nào Chẳng hay vãn bối gọi sao với ngài” Ông già thủng thẳng khoan thai: “Lão là hiệu trưởng Jedi thiên hà, Nick name sư phụ Yoda,” Nhà ta bên hệ pha-phà-à-quay (far far away) Xui cho cái tết năm nay, Tiến Lên bốc thử vài cây kiếm tiền, Đánh đâu thua đó liên miên, Heo cơ vừa xuống dính liền tam thông. Tứ thông tưởng hốt cả sòng, Thằng kia nó dập sảnh ròng đền luôn. Bán nhà bán cửa cởi truồng, Còn hai cây kiếm ta chuồn sang đây. Ta trông chú cũng hay hay, Hay là cho lão phu vay ít tiền, Đi làm vài ván đỡ ghiền, Thắng rồi lão sẽ trả liền gấp ba. The Prince nhếch mép: “Thôi cha!” “Nếu mà thua tiếp ông già tính sao?” Yoda trở giọng tự hào: “Lão phu địa vị tối cao thiên hà Lẽ nào lời đã nói ra Lại đi ăn quỵt tiền quà thiếu nhi? Hay là lão tính vầy đi, Chú mày chắc muốn vật gì thế chân. Ta đây có lưỡi gươm thần, Thép gang nó chém như phân, như bùn. Trảm bao bạo chúa gian hùng, Yêu ma thấy nó là chùn cơ chân... » The Prince đáp giọng bất cần: “Kìa con rồng bự, ông “mần” thử coi. Nếu không đâm nó chết toi Thì đừng có xuống to còi với tui!” Yoda khinh bỉ cười ruồi: “Kiếm ta để chém thứ cùi đó sao? Rồng là cái thứ tào lao, Khác nào giết thỏ bằng dao mổ bò? Chú mày muốn thứ hay ho? Để ta đề nghị một trò hay hơn: Trên kia con mắt cô đơn, Làm bao binh mã căm hờn đánh nhau.” Ông ta rút kiếm thật mau, Lưỡi gươm sáng rực một màu lục lân, Nhảy lên như thể đằng vân, Mắt to cảm thấy vị thần chiến tranh. Vội xua thuộc hạ về nhanh, Mong rằng cản được ánh xanh chết người. Yoda thoáng một nụ cười, Tay vung bảo kiếm chết tươi con rồng. Đạp lên cái xác trên không, Chém thêm bảy chú hắc long qua đời. Bỗng đâu từ phía gầm trời, Con rồng thủ lĩnh chờ thời lao ra, Vừa hay đúng lúc Yoda, Phóng thanh bảo kiếm xuyên qua mắt thần. Mất gươm chẳng thể hộ thân, Bị rồng nuốt gọn từ chân tới đầu. (Dù ai võ nghệ thần sầu, Vô thơ thằng Gấu cũng chầu bà hai…) Nói về thanh kiếm Jedi, Phóng ngay con mắt trên đài tháp đông, Mắt kia lúc tóp lúc phồng, Vang lên tiếng sấm lở long đất trời. Quân ma tac tác tơi bời, Quanh Prince tháp đổ gạch rơi cận kề. Sơn thần bừng tỉnh cơn mê, Núi cao khạc lửa tứ bề dung nham. Thổ công cũng dậy lòng tham, Nuốt ngàn binh mã qua hàm vực sâu. Ngọc Hoàng hoả bốc lên đầu, Gầm trời đỏ quạch một màu thê lương. Càn khôn nhuốm sắc tang thương, Prince đang nhảy nhót tìm đường cứu sinh. Bỗng nhìn ở dưới chân mình, Cái gì như cái « đèn pin » đen thùi. Trên thân có ngấn sần sùi, Trên đầu « cái ấy » có dùi lỗ con. Đằng đuôi 2 trái bòn bon, Độ dài cả bộ vừa tròn một gang. Thằng Prince vừa nghĩ lan man: “Lẽ nào “Áo đỏ” xài “hàng” cao su? Trước giờ cứ ngỡ nữ tu, Ai dè cô ả thèm “bánh tráng” như vầy. Giờ ta “trưng dụng” cái này, Để xem cô ả “thơ ngây” thế nào…” Xung quanh nham thạch vẫn trào, Nhưng Prince lại thấy hồng hào lung linh, Người vui cảnh cũng thanh bình, Cho dù đứng giữa đao binh chiến trường. Cánh đồng lửa cháy muôn phương, The Prince mất một ngày đường mới qua. Xa xa cánh cổng nguy nga, Lâu đài ở đó Prince ta bước vào. Đến căn phòng lớn hôm nào, Nơi nàng người mẫu yếm đào đứng trông. Hôm nay nàng vẫn áo hồng, Mỏng như làn khói, lại không phụ tùng, Thằng Prince lén liếc lung tung, Máu dồn lên mặt, bập bùng trong tim. Khi hoàng tử lớn lim dim, Thì thằng Prince nhỏ trang nghiêm chào cờ. Anh chàng làm bộ ngây thơ: Sao cô nương lại tình cờ đứng đây?” Đoạn nàng đáp lại như vầy: “Hôm nay tiểu nữ đứng đây chờ chàng, Tháp kia đã chạy cơ quan, Biết rằng chàng sẽ vội vàng về đây, Nữ hoàng cũng sắp ra tay, Mời chàng dời gót lối này vào trong.” The Prince cờ phất trong lòng: “Thế nào cũng phải động phòng một đêm…” Trong đây bóng tối như nêm, Càng nhìn càng ngó càng thêm mịt mù, Đột nhiên gió hú âm u, Prince nghe một giọng trầm ù phát ra: “Ta là nữ chúa Leena, Phải chăng ngươi muốn giết bà phải không?” Giọng gầm như hổ như rồng, Dội vang bốn bức tường phòng rung rinh. The Prince cảm thấy rùng mình, Từ đâu nỗi sợ thình lình dâng lên, Thế nhưng nó vẫn chưa quên, Cái lần té đái ở trên tháp ngà. Biết đâu cái mụ Leena, Cũng teo như lão rùa già tiên sinh. Nó hô dõng dạc quang minh: “Núp trong bóng tối lừa tình được sao? Có ngon thắp sáng lên nào, Bước ra đọ kiếm so đao mấy đường, Núp trong bóng tối phô trương, Chẳng qua hành động của phường tiểu nhân!” Đuốc đèn trên vách trên trần, Thình lình bốc lửa muôn phần chói chang, Giữa phòng một bệ ngai vàng, Sững sờ Prince thấy nữ hoàng Leena. Hồng Y đích thị nàng ta, Vẫn sầu như một nhành hoa giữa dòng, Vẫn như tia nắng mùa đông, Lạnh dù tê tái vẫn hồng má ai. Leena buông tiếng thở dài: “Trớ trêu số mệnh an bài vậy sao? Giết chàng chẳng nỡ xuống đao, Để chàng chiếu liệu lẽ nào ta cam? Dưới dòng vĩnh cửu thời gian, Nỗi đau nào cũng chóng tàn mà thôi, Kiếp này chẳng thể sánh đôi, Chi bằng chấm dứt hạ hồi kiếp sau…” Đoạn nàng lao tới thiệt mau, Song đao cong vút lóe màu bạch quang, The Prince né tránh nhẹ nhàng, Nhưng lòng tê tái chẳng màng phản công, Nội tâm xoay chuyển mòng mòng, Nửa mong người đẹp, nửa hòng sống lâu, Lúc thì ngẫm lại từ đầu, Trước sau chỉ tại con trâu họ Hồng ! Đột nhiên lửa giận trong lòng, Đả thông bát mạch, nội công đầy mình, Món quà Quy Lão Tiên Sinh... Cửu âm thần trảo thình lình xuất chiêu. Mạnh như thanh thế thủy triều, Nhanh như mãnh hổ, thần điêu ra đòn. Chụp vào một chỗ căng tròn, Mịn màng trắng trẻo thiệt ngon quá trời. Lụa đào một mảnh rơi rơi, Tuyết lê chín mọng chẳng rời mắt Prince. Hắn ta bừng tỉnh thình lình, Tiên đào hằn đỏ một hình bàn tay. Leena lảo đảo như say, Mảnh mai dáng ngọc đổ ngay xuống sàn, The Prince hối hận hoang mang, Nhìn nàng máu thẫm tuôn tràn trên môi. Đầu Prince suy nghĩ sục sôi, Nhớ ra đống thuốc từ hồi Võ Lâm. Tuy nhiên thương thế trọng trầm, Thuốc vào theo cả máu bầm thổ ra, Nóng lòng Prince ngó qua loa, Chữ xăm chi chít tấm da lão Hồng. Đếm ra mươi bộ võ công, Trâu già quả có cặp mông cực kỳ. Bao nhiêu bí kíp tinh vi, Đều ghi chẳng thiếu môn gì trên da, Hấp Tinh Khẩu Pháp ác tà, Cửu Âm Nhu Đạo thật là cao minh. Cửu Dương Cương Vật đại kình, Khi thu, khi duỗi, phát tinh, xuất thần. Xem đi xem lại mấy lần, Chọn vài tuyệt kĩ dần dần luyện công. Luyện mười tám chưởng Hàng Long, Bảy thành công lực chỉ trong tuần trà. Đoạn vào chăm sóc Leena, Truyền nàng chân khí để mà dưỡng sinh. Lại ra tu luyện võ kinh, Một tuần sau đó cao trình tiến nhanh. Tinh thần có chút tinh anh, Prince đâu hay biết đã thành cao nhân. Bao nhiêu bí kíp tuyệt luân, Đều chung bí quyết chỉ cần nội công, Món này hoàng tử mênh mông, Trăm năm tu luyện của ông thần rùa. Võ công luyện dễ như đùa, Có tiền thì có thể mua bầu trời. Bữa kia luyện võ đã đời Chân kinh cầm ngược đọc chơi mấy dòng, Bên lề của tấm da mông, Có ghi mấy chữ Prince trông giật mình : « Nghịch Hành Ngọc Nữ Nguyệt Kinh, Dưới trăng nghịch vận tài tình trị thương. Dụng công nhiệt tỏa từ xương, Hai người cùng luyện, thường thường khỏa thân... » Đêm về trong ánh nguyệt ngân, Có hai nhân ảnh toàn phần thoát y. Tâm kinh quả thật diệu kì, Leena đã tỉnh, tư duy đã hồi. Thế nhưng chưa động được môi, Tứ chi vô lực chỉ ngồi nhìn Prince. Tầng hai ngọc nữ nguyệt kinh, Bảy hai chiêu thức làm ruộng ngất ngây: “Tiên ông nhổ cải trồng cây, Lên đồi kéo pháo, vác cày qua non…” Đêm đêm dưới bóng trăng tròn, Tiếng chày nện cối boong boong nhịp nhàng… Tương truyền có kẻ đi ngang, Vô tình trông thấy, khẽ khàng, lặng yên. Thu hình môn võ thần tiên, Up lên youtube đảo điên giang hồ. Chỉ mười sáu phút “ra vô”, Yahoo nghẽn mạng Google chết trân… Liệu thương vừa đúng một tuần, Leena đã được chín phần an khang, Chân kinh tầng cuối đã sang, Cao chiêu kì thức dã man dập dồn. Luyện công bằng cả linh hồn, Bằng môi, bằng miệng, bằng amidan, bằng tay, Đúng ngay thời điểm hăng say, Tam hoa tụ đỉnh khắc này là xong, Thì Prince nghe tiếng lão Hồng, Vẳng lên như tiếng chuông đồng xa xa. Nếu Prince mà bỏ Leena, Hai người tẩu hỏa nhập ma tức thì. Sư Vương thân pháp lạ kì, Mới đây mà đã rầm rì xung quanh. The Prince hì hục thật nhanh, Thế nhưng dục tốc bất thành công phu. Thấy Prince run nhũn cả “tay”, Leena tát hắn sưng vù mang tai, Rồi hôn một cái thật dài, Quên luôn thế giới bên ngoài ra sao. Đã qua cảnh giới tối cao. Đan điền “chân khí” ào ào tuôn ra. Chỉ trong có một sát na, Sư Vương đã thở phà phà phía sau. Thời gian ngưng đọng thật mau, Kéo nàng nữ chúa ra sau né đòn, Mấy tuần luyện võ mỏi mòn, Cát vàng dự trữ chỉ còn vậy thôi. Vài giây đã sạch mất rồi, Thời gian hết phép lại trôi bình thường. Trâu già làm bộ khiêm nhường : « Hôm nay hoàng tử chạy phương trời nào ? Nhà ngươi đã nhiễm ho lao, Để ta giải quyết cái ào là xong. Người đi truyền bệnh vòng vòng. Lão phu cứ phải chạy rong chích ngừa. Lại còn giở thói lọc lừa, Chờ ta thất thế xẻo bừa mông ta. Còn không mau trả tấm da, Lão phu hóa kiếp cho nhà ngươi nhanh. Bằng không xẻo thịt nấu canh, Ba ngày sau cũng trở thành nắm xương... » Hôm nay nghênh diện Sư Vương. Xung quanh chẳng một con đường thoát thân, Anh chàng lại « sếch » toàn phần, Trên tay chẳng có một phân sắt tàu. Vực sâu muôn trượng đằng sau, Đá đen tua tủa, một màu tóc tang. Đối đầu ông kẹ bán than, Tay Prince chỉ có cây « hàng » cao su. Mây mù vừa lấp trăng thu, Sư Vương lao tới vù vù tấn công. Tay Prince khua trọn một vòng, “Kháng Long Hữu Hối” một rồng tung ra. Trúng ngay giữa trán trâu già, Sư Vương cảm thấy mắt hoa gối chồn, Chẳng chờ đối thủ định hồn, The Prince song chưởng dập đồn phóng ra: Hàng Long, Đả Cẩu, Phục Ma, Nắm đầu giựt chỏ, thật thà boxing, Nội công Hồng Lão cao minh, Phản kình lên ngực The Prince bập bùng, Hai tay rướm máu run run, Chi trì không nổi miệng phun máu đào. Sư Vương chẳng đến nỗi nào, Mặt như đít chảo làm sao thấy bầm. Chỉ sau vài phút định tâm, Lão Hồng tiến đến, Prince nằm ngay đơ. Lúc này nửa tỉnh nửa mơ, Cầm cây “hàng” giả Prince quơ một đường, Chợt nghe tiếng hú Sư Vương. Lão Hồng ăn một vết thương rất dài, Đứt sừng đứt cả vành tai. Trong đêm thanh kiếm Jedi chói lòa. Thanh gươm vốn của Yoda, The Prince nhặt được tưởng là “đồ chơi”. Mấy ngày dùng nó lả lơi, Bây giờ nghĩ lại cũng hơi rùng mình… Sư Vương thần sắc cả kinh, Khí đen từ ngực uỳnh uỳnh túa ra, Khói kia bao lấy lão già, Màn đêm ắc ám chính là máu trâu. Ánh trăng trở lại trên đầu, Nhưng không xuyên nổi quả châu đen ngòm Lao vào trái bóng tối om, The Prince căng mắt chẳng dòm thấy chi. Thanh gươm vốn sáng uy nghi, Vào đây cũng chẳng khác gì bóng đêm. Giữa màn khói đặc như nêm, The Prince quờ quạng trúng thêm một sừng, Một quyền chính xác vào lưng, Prince nghe máu nóng bừng bừng thổ ra. Đầu Prince vang tiếng trâu già: “Không ngờ thằng nhóc tiến xa thế này, Khai thiên lập địa đến nay, Mình người bắt mỗ phơi bày tuyệt chiêu, Võ rùa tập luyện cũng nhiều, Ta ngươi giờ cũng nên điều đệ huynh. Thằng già quy lão tiên sinh, Truyền ngươi công lực bình sinh cả đời, Làm ta bở hết cả hơi. Ngày xưa biết thế ta xơi hắn rồi…” Lão Hồng cười lớn một hồi, The Prince chửi lớn: “thằng tồi thúi tha!” Nhưng mà lời nói thốt ra, Tai không nghe thấy miệng la cái gì, Ăn đòn bầm dập tứ chi, Đầu Prince vẳng giọng nhu mì Leena: “Hỡi chàng hoàng tử của ta, Bóng đen chàng gặp chính là U Tinh: Vô thanh, vô tướng, vô minh, Vô âm khả thính, vô hình khả quan. Để mà định vị không gian. Phải dùng trực giác của chàng mới xong. Gạt đi vẫn đục trong lòng, Hình dung bản ngã lão Hồng Sư Vương, Tâm hồn phải sáng như gương, Thì chàng mới được tỏ tường xung quanh…” The Prince nhắm mắt thật nhanh, Đuổi đi tạp niệm hoành hành trong tâm, Quên đi viễn cảnh tối tăm, Trút đi dục vọng tà dâm trong đầu, Bỏ đi hạnh phúc, nỗi sầu, Gạt đi cảm giác đớn đau trên mình. Từ trong bóng tối u minh, Hiện ra vô số hành tinh xa vời, Cái thì le nói chơi vơi, Cái thì sáng tựa mặt trời chói chang. Tinh cầu đỏ thắm dịu dàng, Lỗ đen vũ trụ kinh hoàng cạnh bên, Đâm vào tim nó như tên, Thanh gươm màu lục bừng lên chói lòa. Giờ Prince mới mở mắt ra, Bao nhiêu tri giác vỡ hòa bên trong, Thanh gươm trong họng lão Hồng, Lưỡi gươm xuyên suốt từ mông đến đầu. Bóng đêm dày đặc tan mau, Vầng dương đội biển đỏ au cuối trời. The Prince thương tích tả tơi, Nhưng lòng nhẹ nhõm thảnh thơi ngủ vùi… Đến đây truyện đã hết rùi Nếu không lại bảo Gấu tui viết dài.
Người ta chưa post bài mà nói hàng cũ T_T Gấu với inter cũng member lâu đời. Tớ có cơ sở để chờ đợi Gấu. Tiểu nhị đâu, cho cái ghế với chai Ken coi
gấu chưa viết tiếp à, đọc thấy có khác gì năm xưa đâu, hay là trí nhớ của mình cùi bắp quá nên bị dính deja vu mà không biết