Lần trước ta vừa làm quen với đệ của Jimi Hendrix, bây giờ có lẽ sẽ vô cùng thích hợp để đến với Buddy Guy - được cho là nguồn cảm hứng cho những Eric Clapton, Jimi Hendrix hay Stevie Ray Vaughan... Mặc dù thường không có điều kiện tiếp xúc với âm nhạc, nhưng những cậu bé da màu khi sinh ra thường có một khả năng cảm nhận nhịp tuyệt hảo. Với Buddy Guy, sự nghiệp guitar của ông chỉ bắt đầu với cây đàn Diddley Bow 2 dây (một loại đàn tự làm có nguồn gốc từ Phi Châu). Tự học là chính, nhưng bù lại bù đắp cho ông một kinh nghiệm sâu sắc thay cho cái nền tảng chắc chắn ở những người được đào tạo đầy đủ. Ở cái tuổi 71 - độ tuổi thất thập cổ lai hy nhưng Buddy Guy vẫn tiếp tục thứ âm nhạc blues với cảm hứng vô hạn của mình. Có thể nói album Bring ‘Em In là một album gần như all-star khi có sự tham gia của những tên tuổi nổi tiếng như Carlos Santana, Tracy Chapman, John Mayer, Anthony Hamilton, Robert Randolph và Keith Richards. Tuy vậy, tất cả những diễn viên phụ này chỉ là để góp phần tôn vinh diễn viên chính – Buddy Guy đáng kính của chúng ta. Là ảnh hưởng cũng như mơ ước cho các guitarist tên tuổi lẫn nhưng power trio sau này, Buddy Guy tiên phong cho việc sử dụng distortion và hiệu ứng feedback. Phong cách chơi guitar với sự luân chuyển giữa âm lượng và nhịp điệu, một chút ngẫu hứng đặc trưng quyết định bởi cảm xúc dạt dào và giàu có của ông. Những câu solo khá dài, tích hợp nhiều giữa hai kỹ thuật hammer-on và pull-offs cũng là một trong những đặc trưng tiêu biểu. Cũng cần nói thêm về phong cách biểu diễn live của Buddy Guy – tràn đầy năng lượng và cảm xúc, thường những câu solo của ông thường được improvisation, kết hợp cùng với một chút kỳ quặc với khả năng chơi guitar bằng drum stick, vừa đi qua lại sân khấu vừa thong thả solo, hoặc có khi một tay mở bia, tay kia vẫn đảm nhận nhiệm vụ chơi đàn. Buddy Guy vốn là một self-taught guitarist, nhưng ông lại điều phối hoàn hảo kỹ thuật của một guitarist với cảm hứng của mình (hay phải nói là ngẫu hứng). Điều đó giúp cho chất blues của Buddy Guy không hề khô khốc mà ngược lại còn rất dễ nghe, sâu lắng. Có thể nói Buddy Guy đã đặt nền móng cho blues rock và classic rock sau này, khi phấn lớn những guitarist lớn thời kì thập niên 60s-70s đều ảnh hưởng bởi ông. Bắt đầu Bring ‘Em In là bốn track Now You’re Gone, Ninety Nine and One Half, What Kind of Woman Is This và Somebody's Sleeping in My Bed giống như một cuốn phim giới thiệu về lối chơi của Buddy Guy cho những ai mới nghe. Mang đậm nét Buddy Guy từ những album trước, bốn track này sở hữu những câu solo đặc trưng, cùng giọng hát mang một chút falsetto, thay đổi nhịp nhàng từ hưng phấn cho tới thư giãn nhẹ nhàng. Tiếp đến là I Put A Spell On You, một bản cover của Screamin’ Jay Hawkins với sự tham gia của bố già Carlos Santana, điều nay mang lại một chút latin cho ca khúc. Cùng với đó là âm thanh delayed guitar kết hợp wah wah sở trường của Carlos Santana, với nhịp điệu nhịp nhàng nhưng sôi động mang lại một cảm giác mới mẻ hơn cho người nghe. Sau dư âm của I Put A Spell On You là một đêm thứ bảy ngọt ngào với Buddy Guy trong On A Saturday Night. Bước vào Ain’t No Sunshine cover của Bill Withers khá nhẹ nhàng, những câu solo đứt quãng, sau đó là vocal của Tracy Chapman cất lên, rất tuyệt. “I’ve Got Dreams To Remember” – câu hát đầu tiên bắt đầu cho bài hát cùng tên. Cảm nhận về track này tương đối nhẹ nhàng, êm ả cùng một lyric khá tình cảm. Với sự tham gia cậu chàng đa tình John Mayer, có thể phát hiện ngay khi vocal của cậu chàng cất lên, một track người viết cảm giác như một đoạn gap sau sự sôi động của những track trước. Robert Randolph - một guitarist xuất sắc với funk và soul, cùng Anthony Hamilton – cũng là một tên tuổi soul và R&B xuất hiện trong Lay Lady Lay (cover của Bob Dylan) thì đáng lẽ đây sẽ là một track xuất sắc. Nhưng cảm tưởng điều ấn tượng duy nhất là vocal, còn phần chung thì không nổi bật bằng original track. Ngoài ra một chút soul cũng được gửi vào nền country rock của track này qua vocal, khá là thú vị. Lại là một cover tiếp diễn, mà không chỉ một mà là hai – Cheaper to Keep Her/Blues in the Night – hai trong một với tài nghệ của Buddy Guy là một điểm nhấn của album này. Cut You Loose cũng bắt đầu bằng tiếng guitar wah wah, một track dài nhất trong cả album, chủ yếu là những câu solo của Buddy Guy, còn bass/drum thì giữ nhịp suốt cả bài, kèm theo một chút jazz, tiết tấu thay đổi từ phút thứ 5 trở đi mang lại một khoảnh khắc tuyệt vời nhất album, kết thúc bằng giọng hát cắt quãng dần của Buddy Guy. Price You Gotta Pay - một cover của Keb’ Mo’, cũng là một đệ của Buddy Guy, từng tham gia trong track Ain’t No Sunshine. Đáng kể là sự hiện diện của Keith Richards, với vocal của Buddy Guy khá nổi bật. Nội dung lyric viết về một người đàn ông đối mặt với sự trung thực, một đề tài cũ nhưng đây lại góp phần giúp Price You Gotta Pay là một track xuất sắc nhất album. Tiếp đến là Do Your Thing, track kết thúc của album với một chút níu kéo người nghe hay thay cho sự luyến tiếc của người nghe khi kết thúc album xuất sắc này. Có hai quan điểm. Một là những tay guitarist nên giải nghệ khi đến tuổi 40. Hai, những năm 60-68 là thời kỳ xuất sắc sung mãn nhất của Buddy Guy. Bring ‘Em In đã đánh bật hai quan điểm trên, cùng với đó là khẳng định nguồn cảm hứng sáng tác vô hạn của Buddy Guy - một tượng đài, hay chính xác hơn là một huyền thoại của nền âm nhạc. Mã: http://www.mediafire.com/?znug2e0d2dy http://www.mediafire.com/?nivymozotqv (Cảm ơn SLH đã upload).
http://en.wikipedia.org/wiki/Buddy_Guy#Discography - discography của lão này phải nói là khủng, kéo từ tận 1965 đến 2008. Đống trên cũng chỉ nghe được Damn Right, I've Got the Blues, Feels Like Rain và cái Bring 'Em In này trong đó cái album được review trong đây nghe đầu tiên nên nghe 2 cái kia vẫn thấy không sao bằng được Bring 'Em In này .
Thêm đc 1 bản I Put A Spell On You và Ain't no sunshine vào bộ sưu tập cover 2 bài này Carlos chơi với Buddy Guy toàn tranh solo Lão hơi màu mè và thay đổi, lên cao trào hơi nhanh, còn Buddy Guy thì có vẻ thích để kệ thế Anh Tên truy cập viết nốt về mấy blues legend em đọc với . Biết thêm đc nhiều cái chưa biết Edit: sao lúc đầu tớ down đc mà giờ bạn tớ ko down đc part 2, SLH xem lại hộ cái. Edit phát nữa: delayed guitar là như thế nào vậy?
Đã fix lại link part 2 . Còn delay là một hiệu ứng như kiểu tạo âm thanh vang (hay độ vang) cho nhạc cụ của bạn. Delay pedal quyết định độ dài của âm vang cho guitar, ngoài ra có thể kết hợp thêm với những loại pedal khác để tạo nhiều loại hiệu ứng, ví dụ như Carlos Santana hay sử dụng delay kết hợp với wah-wah pedal. Với một guitarist thì một cái delay pedal là không thể thiếu. Hiện có rất nhiều loại delay pedal như Ibanez DE-7, Boss DD-3, hay như Carlos Santana thì ông sử dụng T-Rex Replica Delay pedal. Demo: http://www.youtube.com/watch?v=nyxMrsXdTJU Nhìn thấy mà không up lại cho người ta .
Anh em cho hỏi tí , e bít Echo là độ vang ( âm đc lặp nhìu lần , sau đó nhỏ dần ) , nhưng e thấy trên sân khấu , ng ta nói vào mic e thấy có độ ngân ( âm đc ngân dài ra 1 chút , nhưng ko vang ) thì đó là j ạ có phải Shuffle ko , hay là j !
Có thể là do effect của mic (Reverb). Cũng có thể do environment (không gian biểu diễn, trong nhà hát hay không gian rộng ngoài trời) tạo ra tiếng vang. So với delay là tạo độ vang thì đây là reverb (tạo không gian), ví dụ như nói/hát trong một hội trường, sân khấu hay sân vận động. Về phương diện vocal's stuff thì mình cũng không tìm hiểu sâu lắm nên chỉ có 2 cái ý trên .
nghe có hơi hướng nhạc nhà thờ nhỉ ..... rất groovy và soulful ..... những đoạn riff ngẩu hứng (không biết có phải ngẩu hứng ko nửa) nghe rất rát và tê .... có cảm giác buồn mà chân thì cứ đung đưa theo nhịp nhạc ... ngẩu hứng , xuất thần lại ngẩu hứng tâm trạng nghe thay đổi liên tục) chỉ có người da đen mới chơi được loại nhạc hay như vậy thôi
Lần đầu tiên thấy có người nhận xét blues rát với tê đấy Và có phải gospel đâu mà nhà thờ Còn bạn Nô sao nhìn ảnh bác ấy phiêu lại ghét Ôi, hiệu ứng nghe bay quá. T_T Làm nhớ dạo này ít nghe PF. Về sau có tiền nhất định mua một bộ về nghịch.
::) cảm nhận của tôi thì là vậy ..... nhưng nghe vẩn có sự tương đồng với nhạc nhà thờ , nếu bác coi hustle 'N' flow đoạn nó vào nhà thờ thì biết tôi đang nói gì ..... nhưng củng có lẻ kẻ ngoại đạo như tôi thì cảm nhận có khác những người nghe nhiều và am hiểu như bác ... với tôi thì nghe củng rất ợp tai nên nếu ko phiền thì bác recomment cho tôi 1 ít band chơi blue nửa nhé thankz nhiều
@Tên truy cập: Tiện hỏi anh luôn cái effect guitar trong bài này lúc 3:05 đến 3:15 gọi là gì http://www.youtube.com/watch?v=WIVh8Mu1a4Q Vừa ngồi xem mấy cái clip được post bởi cái GuitarProShopDemos mà ko thấy có cái pedal, fuzz nào tạo đc cái effect này @Hustlerr Không, chỉ là thấy lạ thôi, vì quả thực chưa thấy ai dùng từ "rát" cả . Tớ thì nghe cũng bt và hiểu tí tí thôi. :P Blues thì cứ Muddy Waters, Buddy Guy, B.B King, John Lee Hooker (bác này nhạc hơi khác các bác kia) các tượng đài nghe trước. Vì các bác này bác nào cũng ra rất rất nhiều cd nên nghe best of, collection trước. :p Rồi thì John Mayall & the Bluesbreakers, Stevie Ray Vaughan. Blues rock thì Cream, Eric Clapton, The Yardbirds, Derek and the Dominos, Gary Moore, ôi trời nhiều ... thêm nhiều rock nữa, lên cả hardrock mà vẫn còn chất blues thì Led Zeppelin, The Jimi Hendrix Exp, The Black Crowes ... Nghe cái này thử đi này http://forum.gamevn.com/showpost.php?p=10458489&postcount=1436
Nhiều khi guitar không bắt buộc chỉ sử dụng 1 hay ít effect pedal mà có thể phối hợp chúng với nhau, ví dụ như distortion + wah wah (phổ thông), hay fuzz + wah wah (Pink Floyd's music), hay distortion + chorus/delay (mang lại tiếng accord dày và dội cho thrash). Từ khoảng 3:05 đến 3:15 trong cái clip Eternal Sunshine of the Spotless Mind có lẽ là wah wah + distortion + một chút kỹ thuật bend dây của guitarist. Sắp tới cũng tính review cái Very Best of John Lee Hooker nhưng cũng chưa có hứng lắm .