Buồn lắm... Tại sao cứ phải lẩn tránh như thế... Thà rằng cứ huỵch toẹt một câu: "Vì lí do thế này thế nọ...nên....thế nọ thế kia... ", vậy có phải là đã xong rồi không?
Ngươi yêu một người muốn chết được, song người ta một tí cảm giác với ngươi cũng không có. Trong lòng ngươi có tâm trạng thế nào ? Ngươi âu sầu, ngươi khổ não, nhưng ngươi vĩnh viễn vẫn yêu, vẫn nhớ. Hà huống cho dù ngươi có muốn quên cũng không cách nào quên được. Bi ai nhất của loài người, chính là không thể nhớ những điều cần phải nhớ, song lại nhớ những điều không đáng nhớ chút nào. Ngươi chỉ cần thấy nụ cười trên khóe miệng, chỉ cần thấy ánh mắt rạng rỡ của người ta, đối với ngươi là hạnh phúc. Bởi vì ngươi yêu - yêu một mình. Ngươi thà ôm chặt tình cảm trong lòng mình, chứ nhất thiết không để cho người ta biết, không để người ta phải bận lòng về ngươi. Tình yêu ngươi cho đi, ngươi không cần nhận lại. Bất luận như thế nào, ngươi chỉ cần biết là ngươi đã sống, đã yêu, vậy là đủ. Bởi trong nhân loại có những kẻ như ngươi, nên những màn bi kịch cứ diễn đi diễn lại, những khúc ca ảo não vẫn được ca hát hoài, và những câu thơ bi thương cứ phải xuất bản mãi không thôi. Ái tình là thứ gì vậy? là hạnh phúc hay là bi ai ?
Lâu lắm mới gặp em ^^ Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng đẹp, và phẳng lặng đâu em? :) Có những lúc đầy sóng gió đánh gục mình xuống. Tưởng như ko dậy được. Có lúc chỉ muốn ngủ 1 giấc mãi mãi ko tỉnh lại để ko phải đương đầu với cuộc đời.
Tình yêu chỉ là sự vay mượn từ tình bạn mà phát triển lên, đến 1 lúc nào đó nó sẽ trả lại. Và đương nhiên, nó sẽ không trả đúng số vốn ban đầu mà lúc đầu nó mượn.
Chiều mưa... ...Trở về ngôi nhà thân quen của nó... ...Trở về căn gác nhỏ thân yêu của nó... Mưa...Nó nằm trên gác...lắng nghe mưa... Bây giờ nó thấy mình trở nên lạnh lùng quá...độc ác quá...với chính nó...chính tình yêu của nó... Có thứ gì đó bao bọc trái tim nó... Nó ít cười nhiều hơn... Nó nhìn các cặp tình nhân đi trên phố với ánh mắt căm ghét... Ganh tỵ?... Tình yêu là cái gì chứ...mang lại cho nó cái gì?.... Mất cảm xúc rồi...Nó ghét cảm giác nhớ...Phải chăng nhớ nhiều quá làm con người trở nên chai lì, lạnh lùng... Đi học, hờ hững với cái nhìn, nụ cười của bọn con gái... Vô vị quá...Tẻ nhạt quá... Cảm xúc bị giấu kín...Trái tim bị đóng băng...Tâm hồn trở nên lạnh lùng và chai cứng.... ...Tiếp tục nằm lắng nghe mưa... ...Nhìn những ngôi sao giấy trên bàn học...Kỉ niệm lại ùa về... ...Lục ngăn kéo đã khóa bấy lâu nay... ...Đây rồi...vẫn ánh mắt ấy...vẫn nụ cười ấy... ...Tiếp tục nằm lắng nghe mưa...ngủ lúc nào không biết...
Đối với tôi, em đặc biệt hơn bất cứ người nào khác Đối với em, tôi chỉ bình thường như bao người khác
hôm nay sinh nhật mình, buổi sáng đi học ( tui học lớp 11), đi chơi 1 hồi quay lại bàn học, giở cặp ra thì thấy 1 tấm thiệp chúc mừng sinh nhật do tự tay ấy làm (ấy là 1 cô gái mà tôi đã để từ lâu nhưng chưa dám thổ lộ), hẹn mình 6h đi uống nước. đúng 6h, mình đến và ấy đã chuẩn bị môt chiếc bánh sinh nhật cùng 1 món quà gói bằng hộp hình trái tim tặng mình.ôi, sinh nhật đẹp nhất đời mình, một ngày tuyệt vời, ước gì ngày nào cũng như hôm nay. P/S: hok bik cô ấy có ý với mình ko ha, thực sự không dám thổ lộ vì cô ấy rất hiền, chín chắn, từng nói chưa để ý đến chuyện yêu đương vì còn phải học.
cám ơn nhiều. nhưng qua 1 cơ hội tốt vậy mà vẫn chưa thổ lộ thì không biết đến khi nào mới có nữa, nghĩ lại mình khờ thật.::(
Hjz cơ hội ko tự đến vs mình được thì mình phải tự tạo ra cơ hội chứ . Sn của cô bé đó đã qua chưa, nếu chưa thì ... . Hoặc bạn có thể cuối tuần rủ cô bé ấy đi chơi rùi nói những j` mình mún nói. Mình thấy bạn hơi thiếu lòng dũng cảm trong tình yêu ... Hãy dũng cảm lên
Mệt quá 1 ngày bình thường Bắt đầu vào 6h sáng và kết thúc vào 8h tối. Bao nhiêu việc phải làm. Học hành,thi cử,tập luyện.lịch quay thì ngày càng dày. Phải biết sắp xếp thời gian cho hợp lý Ko cứ như thế này là đổ vỡ hết cả Cố gắng vực lại đc team... Biết là sẽ khó lắm đấy.. Nhưng phải cố thôi.. Giá mà giờ có em ở đây. Anh sẽ chẳng còn mệt nữa. Chẳng còn lo điều gì nữa. Mà thôi chắc em cũng chẳng còn nhớ anh nữa. Chứ đừng nói là nhớ đến lời hứa đấy. Anh thì vẫn còn nhớ rõ. Cái lần mà anh sợ mất em. Đến lúc em nói ra điêù đó. Anh đã không giữ đc em. ..và lời hứa của anh.. ..sắp đến ngày anh phải thực hiện nó.. ..nhưng có lẽ sẽ chẳng bao h thực hiện đc. .anh tin rằng người đấy sẽ làm em hạnh phúc.. ..trong thời gian qua anh đã cố gắng tìm 1 người giống em.. .mà ko thay thế đc.. .Chúc em luôn hạnh phúc.. .Giấc mơ của anh.. .YFu.! ::)
Love is only a feeling (Drifting away) And we've got to stop ourselves believing (It's here to stay) 'Cos love is only a feeling Anyway. ko hẳng là tiếc nuối chỉ cảm thấy trống trải thôi ..............
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa cho tôi niềm tin - thèm muốn được thấy tháng 7 hạnh phúc ::)
Em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không ? Chắc em nghĩ anh yêu em chỉ 1 mùa trăng là hết ?! Không nhiều như thế đâu em àh, anh chỉ yêu em 4 mùa : xuân, hạ, thu, đông ... Nhưng em mỉm cười bảo : "Như thế vẫn còn nhiều lắm anh àh !" Ừa thì vẫn còn nhiều, vậy anh chỉ yêu em 3 ngày : hiện tại - tương lai - và mã mãi được không em !? Sao ! em vẫn cho rằng như thế là nhiều ư ? Thôi vậy thì anh rút lại còn 2 ngày chẵn và lẻ để yêu em thôi nhé !? Em hỏi nếu anh chỉ yêu em trong 1 ngày duy nhất thôi ư !? Vậy thì em nè, ngày duy nhất đó sẽ là ngày nào mà anh còn sống trên đời này ... Em thấy không, kiểu nào anh cũng vẫn yêu em được cả bx àh ^^
Hôm nay ta mới biết, thời gian đã qua nhanh, nhanh quá sức tưởng tượng của ta....10 năm trôi qua. Thế là đã 10 năm rồi kể từ lần đầu gặp người. Giờ ta vẫn còn nhớ như in, cái dáng thấp bé của người, làn da nâu nâu, mái tóc dài xoăn, khuôn mặt bầu bĩnh (lúc ấy người chưa bị cận). Lúc ấy, ta và người, cũng như 48 mạng học sinh 12A8 lớ ngớ bước vào cấp 3. Và chẳng giống như phim, năm lớp 10 trôi qua êm ái, ta với người chẳng ai quan tâm tới ai. Rồi năm lớp 11, mẹ Vân bất ngờ sắp xếp lại chỗ ngồi trong lớp, ta chuyển tới ngồi cạnh người. Rồi ta nhận ra người đã khác trước, cặp kiếng cận làm người dễ thương hơn, bớt đi cái vẻ hung hăng trước kia. Ta cũng nhận ra ta đã khác trước. Ta, thằng Hòa, trở nên...sạch sẽ hơn theo đúng nghĩa đen của từ "sạch sẽ", nó không muốn người phải khó chịu vì mùi mồ hôi của nó. Thằng Hòa học hành tàn tàn vừa đủ loại khá để lên lớp biến thành thằng Hòa học tập đàng hoàng ngon lành vì người là một học sinh giỏi, thằng Hòa lười biếng tham gia hoạt động Đoàn lại tích cực tham gia đầy đủ vì người chính là Bí thư chi đoàn. Rồi chúng ta thân nhau hơn, rồi việc ta chờ người để cùng về mỗi cuối buổi học, việc người giữ cặp, giày cho ta mỗi khi ta đá bóng với bọn bạn, việc chúng ta...thân hơn những người bạn thân, đã trở thành bình thường dưới cặp mắt của bạn bè trong lớp. Những cái nhéo ngang hông trở nên quen thuộc với ta. Nếu mọi chuyện cứ như thế thì tốt biết bao, nhưng đến hôm giữa năm lớp 12, người đi...kéo tóc, haizz, một phong trào thời điểm ấy, mái tóc xoăn trở nên thẳng tuốt. Phải thừa nhận, người trở nên xinh xắn đáng yêu hơn trước nhiều, và bọn con trai bắt đầu bám theo người, ta có thêm đối thủ, trong lớp là thằng Đức và thằng Tuấn, cùng khối có thằng Hoài, khác trường thì có bao nhiêu thằng ta cũng chẳng rõ. Người đâu có biết, mỗi lần người nhắc đến anh Lâm lòng ta lại nhói lên một cái, nhắc đến anh Tùng, ta lại nhói lên một cái. Ta khổ sở cảm thấy người dần xa ta, ta khổ sở vì một cảm giác khó chịu lan tỏa trong lòng. Nhưng ta lại nhủ thầm, ta có là gì của người, ta có tư cách gì, có quyền gì ngăn cản người. Rồi cứ thế, cứ thế, đến cuối năm, hết năm, tốt nghiệp ra trường, mỗi đứa một trường đại học. Rồi sau này ta mới biết, người trêu chọc ta, người chờ ta nói, nhưng ta lại cứ im lặng. Và mọi chuyện trôi đi... 1 năm, 2 năm, 3 năm...7 năm, 8 năm...tưởng như đã quên người rồi, hình ảnh người đã nhạt rồi trong trí nhớ ta. Thì hôm nay, tên người lại xuất hiện trong danh sách những người sẽ đến đàm phán ký kết hợp đồng với công ty ta. Ta choáng váng, chẳng biết người nhìn thấy tên ta trong danh sách sẽ có cảm giác ra sao, nhưng ta thì chợt thấy hình ảnh khuôn mặt bầu bĩnh với mái tóc xoăn, nước da nâu nâu và cặp kiếng cận lại xuất hiện trước mắt ta. Ta tự nghĩ "chỉ trùng hợp thôi", nhưng ta lại không thể kềm chế và lại kiểm tra thông tin về người. Đúng là người. Đúng là người, nhưng không phải người. Người hôm nay có nước da trắng hồng, mái tóc xoăn nhưng không còn nét tự nhiên như trước. Vẫn còn đó nụ cười khiến đôi mắt người đẹp hơn dưới cặp kiếng cận. Nhưng còn đâu mái tóc xoăn tít tự nhiên, còn đâu nước da bánh mật, còn đâu những cú đấm khiến ta đau nhức cả vai, còn đâu những cái nhéo ngang hông ngày ấy...Ôi thời gian, sao tàn nhẫn quá vậy....