TQC nó đề cao nhân nghĩa , đề cao ngu trung , đề cao văn hóa khổng học dễ bề mị dân , quản lý nó nhàn
"Các pác cứ này nọ với LQT hoài", thế các pác có biết câu này không: "Nhà tiểu thuyết lịch sử có quyền hiếp dâm lịch sử, với điều kiện là sinh ra những đứa con đẹp." - Alexandre Dumas.:)
Ý em với ý bác hơi bị giống nhau. Phải nói quả này Lưu Bị hơi bị cao tay, nếu Tháo có được Bố thì đúng là thiên hạ vô đối. Nói Bố phản chủ cũng chỉ đúng 1 phần, như Đổng Trác đối với nó tử tế nếu kô có Điêu Thuyền liệu có ngày Bố giết Trác kô (mà hình như Trác cũng cầm hàng nóng đuổi Bố rồi thì phải). Việc Bố giết Trác thì là lỗi của Trác nhiều mà lỗi của Bố ít ( vì 1 người đàn bà mà để mất một dũng tướng, tranh hàng nó thì nó để yên cho sống đấy à bác nhỉ) chứ Tháo thì tài dùng người hơn nhiều so với Trác - mà hình như bắt Bố rồi Tháo cũng có thèm để ý đến Thuyền đâu ( chắc hàng sử dụng nhiều tã rồi, cả anh Vũ lẫn anh Tháo đều chê ^^)
Chậc,sao nhiều pác cứ vin vào TQC để luận chuyện thế nhỉ? Bị ko dùng đc Bố là do tài dùng người của Bị ko bằng Tháo,thế thôi.Bố mà vào tay Tháo thì có muốn ngo ngoe cũng chả được.
Bất kể lý do... Bất kể nguyên tắc ... Nhưng đạo lý làm người không đc bước qua : - Con giết cha ... - Phụ tình , phụ nghĩa ...
Có người tốt thì phải có kẻ xấu , có âm thì mới có dương . Trong truyện ai cũng nhân vật chính diện hết thì truyện đó ai thèm đọc
Điêu Thiều thì là tứ đại mỹ nhân roài. 16 tuổi đã được sang tay 2 anh to và bự roài. Nhưng mà thằng Lữ Bố xài hao quá nên đến khi bị Tào Tháo bắt cũng thả về quê luôn. Mặc dù Tào Tháo rất mê gái đủ biết là 2 cha con Đổng Trác xài hao như thế nào roài
mấy thằng tào phớ nó lập ra đấy chắc thuộc hàng khủng nên Bố với Trác đánh nhau chí chóe anh Tháo gặp Châu Thị mây mưa tối ngày
Hình như tứ đại mỹ nhân là Tây Thi, Điêu Thuyền, Chiêu Quân và Dương Ngọc Hoàn.... mà e nào cũng dính xì - cang - dan cả ... Anh nào mà dính mấy e này đều mất nước hoặc chết thảm.. Nhớ ko lầm là trong truyện TQC, Điêu Thuyền chết chung với Lữ Bố ở thành gì gì đó mà ta...
Haha. Bời vì tiêu chí để làm tứ đại mĩ nhân là nghiêng nước nghiên thành mà. Nên phải thế là đúng roài.
lịch sử tàu cứ dính tới đàn bà hay pê đê thì mất nước ngay cả sau thời Tư Mã Viêm có con hay cháu gì lấy con gái của Giả Sung cũng xém bị con mẹt này làm loạn
Em thấy Trận Xích Bích Công lớn đương nhiên là thuộc về Chu Du như bác nói , nhưng qua trận đấu này cho thấy tầm nhìn của Chu Du không thể bằng Gia Cát Lượng được. Bác Lý am hiểu nhiều có thể vẽ ra một cái cốt truyện của đoạn Xích Bích này cho nó hợp lý một chút không, riêng em thì em thấy cái việc viết Xích Bích này của lão La khá là mơ hồ và khá là dễ dàng. Đọc các tài liệu khác nhưng chưa có bài nào viết về Xích Bích một cách sâu sắc và dễ hiểu cả. Chẳng lẽ lại đợi ông Trần Mưu của thời hiện đại mình vẽ ra một cách giải thích hợp lý. Mà em hoàn toàn nghĩ lão Trần Mưu sẽ nghĩ được cách lý giải hợp lý. ĐỢi hay mình tự vẽ ra nhỉ ?
Cuối cùng cũng đọc xong cuốn TQC của lão La, mệt vcl mất hết 15 ngày mới đọc xong 119 hồi. phe lòi. Thấy sử Trung Quốc có nhiều cái để viết sao ở VN chả thấy ma nào viết vậy ta? Ai biết về lịch sử VN có cuốn truyện nào hay hay tí cho xem với nhé. Không chắc tự viết ra 1 cuốn đọc chơi quá.(Loạn 12 sử quân chẳng hạn, cũng loạn lung tung)
Tự tìm tòi mới biết cuốn nào hay chứ VN có nhiều truyện khá hay về lịch sử, như Sông Côn Mùa Lũ chẳng hạn. Vấn đề là có chịu tìm hay không thôi Hoặc tự tìm các tài liệu sử đọc cũng hay.
cái chết của Điêu Thuyền vẫn còn bí ẩn, có tài liệu nói Điêu Thuyền tự vẫn khi Lữ Bố die nhưng hay nhất vẫn là đoạn nói về đao của Quan Vũ chém xuống cái bóng Điêu Thuyền dưới mặt hồ do ánh trăng phản chiếu dẫn đến cái chết. Vũ định bụng cầm đao giết Thuyền để tránh cảnh lưỡng nam tranh mỹ nữ lặp lại, ai ngờ gặp Thuyền đẹp quá ngay ngất run tay đúng lúc thằng nhỏ biểu tình ngẩng đầu lên chạm ngay cán Thanh Long đao, thanh đao vuột khỏi tay Vũ, Thuyền giật mình nhìn thấy (Vũ đứng chym) nên cũng đứng tim mà chết Điêu Thuyền được tụng xưng là bế nguyệt, có lẽ như vậy nên nhân gian cho nàng chết dưới ánh trăng được toàn vẹn thi thể, vì không muốn 1 đại giai nhân có công với thiên hạ có cái cái chết tầm thường