Xin phép mọi người dựng căn nhà nhỏ nơi này để post thơ. Hy vọng được quen biết nhiều bằng hữu đồng đạo. --- Mộng thiên nữ “Ôi! Chén rượu Em nâng Ta không dám uống Sợ cạn rồi Không còn rượu để say…” Em cứ lặng lẽ Cho lòng Ta bối rối Đừng nói gì những lúc ở bên nhau Mắt môi ơi, ngươi là phép nhiệm màu Khi ngôn ngữ không làm tròn trách nhiệm Buông suối tóc tay cội nguồn âu yếm Chia mái đầu cài nghiêng nửa đời Ta Từng ngón yêu Nâng vẻ ngọc nét ngà Tay đan nhẹ, mà thấy tràn hạnh phúc Này bé bỏng! Tim hằn trên vách ngực Xiêm y thường nào ngăn nổi tiên duyên Em có nghe nhịp đập của tang điền Khi dương thế Không còn ai sánh bước Đời lạc lõng, cũng đừng hờn gương lược Khép bờ mi trần gian hóa diệu kỳ Vai nghiêng chờ Em hãy ngủ ngoan đi Xin mộng đẹp gieo vào hồn thiên nữ Cánh lụa hồng tình ghi vào huyết sử Mộ trăm năm Lưu lại một nét cười Ta ngỡ ngàng say ngắm một làn môi Trong vô thức hôn thầm lên mắt biếc Nhưng run sợ cho mối tình diễm tuyệt Bởi khi yêu Lạc mất nửa linh hồn… Rượu Em sầu, cho khóe mắt ai tuôn Ta hứng trọn trên tay dày sương gió Em biết chăng khi lời yêu bỏ ngỏ Chẳng hẹn thề Là không định kiếp này Cứ lặng thầm như một giấc mơ say Đời tỉnh giấc Em-Ta không còn nữa… “Em cứ giận, nhưng xin đừng khóc nhé Lệ Em buồn thiêu đốt trái tim Ta…” Cổ Dã Tử SG 4-4-09
Thôi… em! mình còn gì nữa đâu em xa nhau để biết rằng đêm cách ngày thôi về giũ cả cơn say bỏ em ở lại nơi này vấn vương tay anh lấm bụi đời thường áo em vướng lụy gió sương bên người nợ duyên cũng một lần thôi trách gì nước chảy mây trôi hững hờ mình riêng lối tự bao giờ gặp nhau thôi cứ giả vờ quên nhau thời gian rồi sẽ thay màu lỡ làng xưa biết tìm đâu ngọn nguồn anh về giấu cả hoàng hôn sợ em nhìn thấy lại buồn… Cổ Dã Tử SG 18-5-09
Có vẻ nơi đây không ai thích thơ nhỉ, thôi thì một mình ta với cơn say vậy. --- Tình thừa Hồn em! Như chén rượu đầy Cho anh khao khát Uống… Say men nồng Muôn sầu cũng hoá hư không Ngắm em ngoan ngủ Xiêm lụa hồng soi gương Thân em Băng tuyết trên giường Ôi! Tay anh chạm Nét vô thường Vỡ tan Kiếm tiên! Cắt mảnh hồn hoang Dâng em một giấc xuân ngàn Trinh nguyên Tan cõi thiền! Nát cõi thiền! Trời đày ta bởi phút thiêng liêng đầu Tỉnh ra Nào thấy nương dâu Hay chăng rơi chút nhiệm màu Đêm xưa? Tình anh Hay đã hoá thừa? Tình em Có phải còn chưa trọn đầy? Yêu em, anh hoá người ngây Yêu hoa, cánh bướm bay quên lối về Tình ta “Nửa tỉnh – Nửa mê” Còn yêu, còn hẹn, còn thề Còn xa… Soi nhau qua mảnh trăng tà Em là định mệnh Anh là Vô duyên. Cổ Dã Tử SG 25-12-08
Mộng nhân gian này là thực, này là mơ nhân gian cõi tạm lòng quá hững hờ nọ kiếp lang thang quên cả lối đường về còn xa gió ngẩn ngơ ai đưa mây về núi cũ đi qua đời những nhọc nhằn này giăng này gió này phiêu bạt lòng tự hỏi lòng thấy băn khoăn đi thôi mấy nẻo chân mòn đá là tiếng giày reo đếm tuổi qua rong chơi như thế từ lâu lắm ngoảnh lại sau lưng chẳng thấy nhà em ơi bao mùa thu hẹn ước trăng có về qua một lối xưa trên con đường chờ ta bước râm ran tiếng trẻ thơ đùa. Cổ Dã Tử SG 22-5-09
Ankarus sao không ghi vài dòng về tâm trạng,nguồn cảm hứng lúc làm những bài thơ đó.Có như vậy người đọc dễ dàng cảm nhận hơn. Hình bóng người con gái trong 4 bài thơ dường như chỉ là ảo mộng không có thực , không biết có phải vậy không? và tác giả dường như lo lắng về sự mất mát mà mình chưa có
Hìhì... mình không có thói quen đó, mà hình như cũng chưa từng nghĩ đến. Theo mình nghĩ, một tác phẩm mà phải diễn giải ra thì độc giả mới hiểu được là xem như thất bại. Mình vẫn thích để tự nhiên như vậy hơn. Àh, mà sao bạn lại cho rằng người con gái trong những bài thơ trên (3 thôi, bài cuối không nói đến tình yêu đâu) là không có thực? Btw, thanks for reply :)
Ôi , Có phải tâm trạng của bạn như vầy? "Hỡi người tri kỷ của ta đâu? Sao nỡ để ta kiếm bạc đầu Nỡ để ta sầu nơi quạnh quẽ Nỡ cho ta chết trong buồn đau"
Hỡi người try kỷ, ta ở đây Vẫn hằng trong ngóng, ngày qua ngày Cố nhân ơi, bao giờ mới gặp Để tình như gió, vùi trong mây.... Finalbaby Thô thiển, thô thiển, anh em đừng chê cười ... :)
Thật ra trong tất cả chúng ta ai cũng có thể làm thơ nhưng thường hay e ngại bị chê từ ngữ thô thiển,gieo vần không đúng,....Nhưng đôi khi những thi sĩ nghiệp dư trong lúc xuất thần tràn trề cảm hứng cũng có thể sáng tác những bài thơ rất hay. Phần mềm tự làm thơ mới sưu tầm bên thư viện ebook hy vọng có thể giúp những bạn yêu thích thơ hiểu thêm về luật thơ,cách gieo vần những từ luyến láy & phong cách đặc trưng của 1 số nhà thơ Việt nổi tiếng. Phần mềm tạo ra những câu thơ từ vốn từ cố định nên đôi khi rất ngây ngô buồn cười ,tối nghĩa nhưng đúng luật.Đọc xả stress cũng vui. Với sự hổ trợ của phần mềm mỗi gamer đều trở thành thi sĩ .Tuy nhiên nhớ tu từ, chỉnh ý lại cho hoàn chỉnh 4rum bị lỗi nên up lên mediafire tạm.
Hì ! Đây là hỗ trợ, ko phải ai thích làm thơ cũng hiểu hết về luật thơ.Không đọc nhiều thơ sao có thể làm thơ ? Phần mềm đó chỉ là vừa chơi vừa học khuyến khích mọi người đến với thơ thôi.Dùng nó để sáng tác thì... cũng không đến nổi quá tệ nếu vui là chính
Biết là thế, mình không cực đoan trong vấn đề này, đơn giản là người nào yêu thơ thực sự họ sẽ không dùng đến, còn người dùng đến cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Chẳng qua cảm thấy cái tool này thật ấu trĩ & phá hoại. Vấn đề nữa là, nhờ vào tự động mãi thì sẽ đánh mất kỹ năng.
Ankarus: #3 Mùa về qua ô cửa Đuổi xác lá vàng rơi Heo may đầy trong mắt Anh và em, chơi vơi Ơi xuân thì có tưổi Dài rộng những đơn côi Gió về đùa trên tóc Tưởng tưổi xanh phai phôi Em, yếu mềm như cỏ Anh, thảng cơn gió say Cỏ làm sao để lay Hoà điệu cùng cơn gió? Gió như hờn, như khóc Người như tỉnh như say Một ân tình bỏ ngỏ Ai đó... hỏi có hay?! P/s: Thơ mình viết cuối năm ngoái, một trong số ít bài thơ còn giữ dc . Sửa lại cho phù hợp để đối với bài ở #3 của bạn, hi vọng ko chê :P
Thường thì viết thơ xong rất lười đặt tựa. Tùy cậu, thích đặt là gì cũng được Tớ thì đơn giản phang cho nó cái "Không đề" xong vứt vạ vật đâu đó, vài hôm là quên >"< Tự cảm thấy mình có lỗi với cảm xúc của mình, nhưng cứ viết ra hết là quên ngay
Hì! Thật là Không xài thử mà cứ đánh giá.Thử để nó tạo 1000 câu thơ rồi đọc xem được mấy câu có nghĩa thì biết. Cái chính là tăng vốn từ & luật , cách gieo vần chứ nó hoàn toàn không tạo ra bất kỳ 1 bài thơ hoàn chỉnh nào. Sử dụng xong đi rồi tiếp tục tranh luận chuyện này.Ankarus hiểu sai hoàn toàn mục đích & ý nghĩa của nó rồi
@Montigni: Hihi, "Không đề" cũng đã là một cái tên, ít ra cũng phải cho nó được cái tên đó. Cũng như đẻ con thì phải đặt tên thôi. Mình sáng tác được bài nào thì đặt tên (tựa bài thơ) & làm khai sinh (ghi bút danh & thời điểm sáng tác) cho nó ngay @haithan: Hihi, mình không thích dùng những tool dạng này, mà nếu hiểu sai thì cho mình xin lỗi nhé :)
Cậu ở Sài Gòn hay ở Hà Nội hay ở đâu? Rất ít những người con trai biết làm thơ, nhưng đã biết và đã làm thì thường lại rất hay. Rất lạ. Cậu có hay đi cafe không? Thức uống ưa thích là gì? Có từng gắn cho mỗi quán ghé qua một cái tên riêng hay một nỗi niềm đặc biệt? Hi, Cậu thích một bài thơ - như đứa con của mình - phải có tên tuổi đàng hoàng nhỉ . Trầm: Bước vào nỗi nhớ của tôi đi ... Em qua cánh cửa nâu nặng nề của quá khứ hãy bước vào nỗi nhớ của tôi đi. Đi thẳng, rẽ phải sẽ tìm thấy chiếc bàn quen của những lần hò hẹn Đi thẳng, rẽ trái sẽ tìm thấy chiếc bàn quen của những lần trốn chạy hạnh phúc hay khổ đau cũng chỉ bởi một lần trái - phải Khúc giao mùa đã về Em có đặt nỗi buồn lên ô cửa nơi mưa ghé về qua nơi nắng ghé về qua nhưng chẳng bao giờ chạm được vào miền ký ức cũ. Ly cafe của tháng Tư đắng ngắt vì thiếu một chút ngọt của tình yêu Chỉ có nước mắt, cafe tháng Tư chẳng thốt được nên lời. Ở chiếc bàn kế bên một đôi tình nhân lần đầu hò hẹn chị ngượng ngùng anh ngượng ngùng Loa kèn nép vào lá hát mê say. Hạnh phúc hay khổ đau cũng chỉ cách nhau chưa đầy gang tấc. Nỗi nhớ dài hay ngắn như ngọn đèn dầu leo lét trong hốc cửa Tất cả cũng chỉ bắt đầu vì những mê say Trầm: Em qua cánh cửa nâu nặng nề của quá khứ hãy bước vào nỗi nhớ của tôi đi. Nơi thời gian không chạm tới nơi nỗi buồn không chạm tới chỉ có những phút đợi chờ vĩnh cửu của tình yêu. 14.4.09, Cafe Trầm - 100 Trần Huy Liệu - Phú Nhuận - Tp. HCM. Bài thơ này viết chưa biết tặng ai hết. Tặng cậu
Cảm ơn bạn về bài thơ, có những câu nghe đọng lại cảm xúc rất gần gũi. Câu hỏi của bạn làm mình nhớ lại một kỷ niệm... nhưng giờ đã xa rồi, không còn nữa. Mình ở SG, chỉ thi thoảng ngồi quán cóc uống ly nước với vài người bạn thân. Kỷ niệm không ở cảnh mà ở người :) Về thôi về thôi nước đã ngược dòng rêu in bóng nguyệt đá lồng khói sương về thôi khép cửa vô thường chim quên lối gió lạc đường mây trôi về thôi mộng cũng cuối trời bến xưa vẫn đợi thuyền đời lênh đênh về thôi mấy kiếp phiêu linh bao nhiêu giăng gió cho tình thêm đau về thôi nắng sắp chuyển màu khăn tang ai thắt trên đầu tóc xanh về thôi lá đã rụng cành thề xưa ai giấu trên vành môi thơm về thôi bóng lại cô thôn trăm năm lời gọi chân mòn dấu rêu về thôi khăn áo tịch liêu tình/mây/non/nước tiêu điều bến mơ về thôi đời lắm hững hờ về thôi em nhỉ bao giờ thiên thu… Cổ Dã Tử SG 7-5-09 Bài này mình làm như để nhắc nhở chính bản thân, về thôi... quay đầu bước đi.