Tự nhiên đâu đó hiện về trong bạn bất cứ khi nào bạn đang làm gì , ở đâu là 1 kỷ niệm hồi xưa , thời thơ ấu . Chẳng ai có những kỷ niệm giống nhau trong quá khứ , bởi vậy tớ lập topic này để các bạn chia sẽ kỷ niệm với nhau nhé ::) bỗng dưng đang ngồi chơi game , thấy sign của ông nào đó có Doremon , tự nhiên nhớ lại 9 năm trước đây , khi nó mới ra lò , hằng ngày mình vẫn mua ... p/s : đây là topic không phải để các cậu chém gió nhé , mọi nhu cầu chém gió mời sang thư giãn
mỗi sáng chạy bộ, mình luôn nhớ về thời thơ ấu huy hoàng, bé tí tẹo 4,5 tuổi mà chạy cả ngày không mệt. Nhớ có lần ở nhà ngoại, nghe ngoại bảo hôm nay bố mẹ tới, thế là từ sáng tới chiều hở 1 lúc là chạy ra bến đò chờ(cách nhà ngoại chừng 3,4km gì đấy). Xong rồi chạy về vì không thấy. Rồi lại chạy lên chạy về. Giờ nhấc chân chạy rề rề được 3km là rã rời chân tay rồi
chiều chiều ...... đi học về chạy ngang qua mấy trường c3 .... thấy bóng áo lụa phất phới da thịt....... lòng thầm rủa " đm ! sao trc mình học dek có seri áo dài này nhỉ !? "
Đi lang thang cả ngày . Ngồi góc phố quen thuộc , thấy ẩn ẩn nụ cười của ai sau lưng . Nhớ lắm :'>
Kỉ niệm, nếu nhớ lại, chắc xấu chiếm phần ưu hơn rồi. Nhưng đâu đó, vẫn còn kỉ niệm đẹp được hiểu theo khái niệm đẹp. Một áng mây, một cơn mưa nhỏ, bất chợt một giọt nước mắt hay hơn thế nữa là một người có màu tóc như thân quen. Ùa về, chợt mất đi. Kỉ niệm của mình chỉ là hồi ức. Mập mờ, kô định hình ...
nhiều khi nó có trong giấc mơ lắm mà ta không bao giờ thấy rõ được , chỉ mờ mờ , ảo ảo , rồi tỉnh dậy lúc nhớ , lúc không ...
cả đời ko bao giờ quên 2 bài 4 in the morning + Hoa trong mộng :) mỗi lần nghe 2 bài này là bao nhiu kỷ niệm đẹp lại ùa về trước mắt (nghe cứ như film )
thỉnh thoảng bất chợt cũng có hồi ức về các kỷ niệm cả đời mình chả có kỷ niệm đẹp nào to lớn cả trong khi kỷ niệm tồi tệ thì nhiều mà ko muốn nhớ lại nhưng lại ko thể quên
Nhớ hồi bé. 6 tuổi. Lần đầu tiên được mẹ mua cho thanh kiếm nhựa. Hớn hở chạy ra khoe với bố. Khua khua sau lưng bố, định làm Triển Chiêu dọa bố. Chẳng may trúng vào bố. Bố quay lại tát cho một cái nảy đom đóm mắt và lấy dao chặt thanh kiếm ra thành mấy khúc rồi vứt vào thùng rác.
Nhớ buổi chiều hôm ấy. Sau khi học xong, tớ và cậu đã cùng vào hiệu sách trên phố Tràng Tiền. Tớ chở cậu bằng xe máy và cậu đứng chờ tớ trên vỉa hè không một bóng người khi tớ đi gửi xe. Khi tớ quay lại, nhìn thấy cậu, trông cậu thật đăm chiêu, có thể cậu nghĩ về ai đó ko phải tớ nhưng trong lòng tớ chỉ có cậu mà thôi. Buổi chiều của chúng mình thật đẹp phải không? Chúng mình đi từ nơi này sang nơi khác, hàng này sang hàng khác thật vui vẻ. Tớ còn nhớ khi ở trong cửa hàng ấy, chỉ có 2 chúng ta, cả một tầng trống trải, không một bóng người, tớ đã ước tớ có thể đứng cạnh cậu hơn, có thể thân mật với cậu hơn, có thể trở thành một ai đó mang nhiều ý nghĩa với cậu hơn. Cậu luôn mỉm cười, đầy ngây thơ, trong sáng, một nụ cười thánh thiện làm tớ không thể không mỉm cười bằng đôi môi vụng về không biết nói lên lời mỗi khi đứng trước cậu. Cậu nói chuyện thật vô tư, vui vẻ, đầy hài hước còn tớ thì không thốt nên lời. Có thể cậu không cảm nhận được tình cảm của tớ dành cho cậu nhưng tớ sẽ không buồn đâu, tỡ sẽ cố gắng, mãi cố gắng. Ước mơ của cậu và của tớ có điểm gì đó thật giống nhau, đều là ước mơ về một chân trời mới, một thế giới mới nơi chúng ta có thể học tập và trưởng thành một cách tốt nhất. Cũng chính nhớ ước mơ này, tớ đã gặp cậu, quen cậu và trò chuyện cùng cậu. Vì thế mà ước mơ của chúng ta sẽ luôn là động lực cho tớ phấn đấu, cho tớ một mục đích ở phía trước. Cậu cũng cố lên nhé, và ngày ấy sẽ đến, ước mơ của chúng ta dù có khó khăn gian khổ đến mấy, nhưng với nỗ lực của chúng ta, tớ tin cậu và tớ đều sẽ làm được. Nhờ ước mơ này tớ gặp cậu, cũng có thể vì ước mơ này mà chúng ta sẽ xa nhau mãi mãi, nhưng yên tấm nhé, tớ sẽ luôn ngóng theo cậu, luôn ở phía cuối con đường xa xăm ấy như trong kỉ niệm ko thể nào quên của chúng ta. Tớ sẽ luôn chờ cậu.
Kỷ niệm hôm nay là tôi đã biết mod Daki quản lý thằng em Dark thế nào ... từ nay tha hồ quăng tạ đủ kiểu
p/s : Kỷ niệm đáng nhớ là lúc học cấp 1 từ lớp 1-5. Hồi đó là mình học tệ nhất lớp, nhưng lại có 3 thằng bạn thân, hồi đó chơi chung với tụi nó ko, quạy tưng bừng trong trường dưới lớp nào là trốn tìm rồi rượt bắt v.v..v. có khi còn đánh nhau với mấy thằng trong lớp ngoài trường (chỉ là giởn). Rồi đến lớp 5 sắp chuyển trường, mình bị đem xuống học thêm vì lý do học tập quá tệ. Lúc đầu cảm giác cô đơn khi gặp những thằng mà minh ko wen biết, rồi bị tụi nó chọc này nọ, hình như càng lớn càng ít nói hơn . Rồi thì đâm đầu vào học túi bụi ko còn biết trời là gì nữa, học ngày đêm, học mà mặt xanh xao. Cho đến ngày thi và Kết quả cuối năm khiến mình ko tin được - toán 10 - văn 6 + 1 =17 điểm lên -) qua trường công . Đáng tiếc là, khi đến ngày ăn liên hoan mình ko thể đi lên cùng bạn bè vì bị bệnh ...Vậy đó, nên ko thể chia tay cùng bạn bè lần cuối cùng. Tiết quá...Tiết thật !! Đó là kỷ niệm buồn. :( Bài hát buồn...http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=klML3JFN42