Sau ngày 1/1/2009.. Tất cả đã thay đổi. Có đánh chết nó cũng không tin. Không tin được là 7 tháng sau, nó lại như thế này. Từ 1 thằng học giỏi nhất nhì lớp. Từ 1 thằng có khuôn mặt trắng trẻo baby được nhiều em theo đuôi. Từ 1 thằng có sự tự tin đáng sợ. Bước lên huyên thuyên về lọ hoa ngày 20/11 ở giữa trường mà chẳng biết cái đếch gì. Từ 1 thằng được người ta ngưỡng mộ về mọi thứ. Từ 1 thằng có nụ cười và niềm tin không bao giờ tắt. Ngày 29/7/2009. 7 tháng sau năm mới. Giờ nó đã là cựu học sinh của trường. Giờ nó thảm hại. Tự nó thấy vậy. Giờ đây nó chỉ còn là 1 thằng trượt đại học ngồi nhà ăn bám. Giờ đây gương mặt nó đen xạm, tóc tai bù rũ, cắm đầu ngồi xem anime. Giờ đây nó chẳng dám tin gì nữa, thậm chí ngay cả bản thân mình. Giờ đây khi mà dành cho nó chỉ còn là sự thương hại và rẻ rúng. Giớ đây khi mà nó chỉ có gương mặt lầm lì với điếu thuốc lá lúc nào cũng cháy đỏ ở trên môi. Chỉ có mùi thuốc hòa lẫn vào trong hơi thở đầy mùi rượu. Nó tự nhủ, điều này không có thật. Mỗi đêm thức giấc, nó lại chạy ra nhà vệ sinh rửa mặt, tự tát mình. Nhủ rằng đây chỉ là 1 giấc mơ. Có những lúc nó đứng trên tầng 5 nhà nó, nhủ rằng chỉ cần nhảy xuống là tất cả kết thúc. Có những lúc nó tự giam mình trong phòng, cả tháng trời không nhìn thấy ánh nắng. Một cái gì đó đã chết, một cái gì đó đã tắt ngúm trong nó. 1 thằng con trai chỉ mới 18 tuổi. Tất cả những gì nó dám đối diện chỉ là bóng đêm. Ánh sáng duy nhất nó thấy chỉ là ánh trăng mờ ảo, ánh đèn đường hắt qua khe rèm cửa. Tại sao chứ ? Tại sao tất cả lại xảy ra với nó? Nó shock. Thật sự shock. Nó không ngờ được người bạn thân lâu nay của nó, lại luôn dối lừa nó. Nó không ngờ được người yêu của nó bấy lâu. Lại phản bội nó để đi theo người khác. Nó không ngờ được bố mẹ nó lại đối xử với nó như thế. Nó không ngờ được nhiều người thân lại không coi nó là cái gì cả. Nó không ngờ được những người thân quen lại luôn dối lừa nó. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Nó gào lên trong phòng của nó. Tường xung quanh giường nó loang lổ máu. Nó vừa đấm vào tường vừa khóc. Là nước mắt. Là máu của nó. Không biết bao lâu. Đến khi tay nó tê dại không còn cảm giác. Đến khi đôi mắt nó khô cạn nước mắt. Thế mà sao trong lòng nó vẫn tê dại. Tại sao tất cả lại đến với nó cơ chứ? Thế rồi nó cười...Cười điên dại trong đêm. Thật sự nó không biết phải làm gì. Chỉ biết cười mà thôi. Cười..Cười và Cười Như một dấu chấm hết cho một đoạn văn dài. Như một dấu X cho một bài toán. Như một đường gạch ngang cho một bài giảng. Và như một cái chết cho một con người. Từ sau ngày đó nó thay đổi hoàn toàn. Nó vẫn cười như trước. Nhưng chỉ là nụ cười vô cảm, nó tự gán cho bản thân. Nó bắt đầu thay đổi. Nó ngang nhiên hút thuốc giữa trường. Thản nhiên uống rượu trong lớp học như không có gì xảy ra. Mỗi khi dạ dày của nó đau nhức. Nó càng uống nhiều. Nó bắt đầu bỏ học, bỏ nhà đi qua đêm. Có lẽ với nó. Con người ngày xưa của nó đã chết. Cái gia đình của nó cũng đã chết. Nó lạnh lùng, nhẫn tâm, thản nhiên một cách đáng sợ. Nó thản nhiên cười khi một người bị tai nạn. Nó ngồi tỉnh bơ trong đám tang người thân nó, không một giọt nước mắt. Nó thản nhiên bỏ đi khi mẹ nó khóc hết nước mắt. Nó ngủ gật trong khi bị hội đồng và giáo viên nhà trường phê bình nhắc nhở. Từ 1 học sinh ngoan giỏi. Nó thành 1 học sinh cá biệt. Từ 1 đứa con, cháu, em ngoan ngoãn. Nó trở thành 1 thằng mất dạy. Người ta chửi mắng nó, nói này nọ nói kia. Nó mặc kệ. Người ta khinh thường nó. Nó cũng mặc kệ. Đôi mắt đen tràn đầy sức sống của nó. Giờ vẫn vậy. Nhưng chỉ khác, đôi mắt của nó đen, nhưng sâu thẳm và u tối. Lạnh lùng và vô cảm. Nó đã sống như vậy. Và đương nhiên. Nó trượt đại học. Nó không shock. Không shock 1 tẹo nào. Vì nó biết. Biết ngay khi vào phòng thi. Tối qua. Con em họ và cô nó gọi điện hỏi thăm. Tự dưng tốt đột xuất, trong khi trước đây còn coi khinh nó không bằng 1 con chó. Quái gì. Sao mà nó lại không rõ. Chỉ là đá đểu đánh sâu vào vì nó trượt ĐH thôi mà. Bố nó trả lời điện thoại. Và tất nhiên là nó không nghe. Chỉ nghe thấy tiếng cười của ông ấy. Nó cảm thấy có lỗi. Lần đầu tiên trong suốt nhiều tháng trời nó cảm thấy có lỗi. Khi mà bạn bè nó đỗ hết. Những đứa khinh rẻ nó cũng đỗ. Chỉ mình nó trượt. Nếu tất cả chỉ đổ hết lên đầu nó thì không sao. Nhưng bố nó, ông phải chịu đựng quá nhiều, quá nhiều chỉ trích khi mà nó trượt ĐH. Nó hiểu chứ. Nhưng nó chỉ có thể im lặng. Tất cả là do nó mà ra. Đến bây giờ. Tất cả đã kết thúc. Việc nó cần làm, nó đã không làm được. Cả 2 lời hứa của nó. Bây giờ nó vẫn chưa làm được. Ngồi 1 mình trong bóng đêm bên điếu thuốc. Nó không biết phải làm gì tiếp theo. Sống như 1 vagabond. Hoặc chết như 1 kẻ thất hứa, trốn chạy. Hay là ... Thật sự nó không biết. Nhưng sắp đến lúc rồi. Khi mà. Nó cần đưa ra 1 kết thúc, 1 kết thúc cho tất cả. Cho 1 con người ích kỉ và yếu hèn.
Trượt Đh à? Thôi ty sẽ vượt qua thôi. Năm nay ôn thi lại, học lại, năm sau sẽ có kết quả tốt. tin tớ đi, thật đấy . 2 đứa bạn tớ đã làm được rồi. Cậu cố lên
Tâm lí chung của những người thi trượt đại học. Mình cũng đã trải qua rồi. Cảm giác như mình là cái gai trong mắt mọi người. Mặc kệ đi. Hãy xây dựng cho mình 1 bắt đầu mới. Đây cũng là lúc có thể đánh giá về 1 số người mà mình từng nghĩ rằng rất thân thuộc với mình. Cuộc đời quá phũ phàng !
Tao thật sự rất buồn và tiếc cho mày đấy! Mày thì hơn tao rất nhiều điểm, nhưng có gan post lên đây thì hãy cố làm lại từ đầu đi. Tao biết là hoàn cảnh của mày đau thương hơn tao nhiều. Nhưng tao nghĩ nếu tao là mày,thì tao vẫn cố được. Tao cảm thấy mày đánh mất quá nhiều vì thế giới ảo này đấy! Thực sự thì lắm lúc tao chẳng có hứng thú học hành gì cả, nhưng dù có yêu đương đến mấy, ham chơi đến mấy, chán đời đến mấy tao vẫn cố gắng dành cho mình một góc học tập. Tao nhận ra rằng chỉ vì học hành không ra cái thể thống gì nên tao mới ức chế như vậy. Và thế là tao bỏ game...hơ hơ... Tạm thời thì mày cứ game và mấy thú vui Anime "tao nhã" của mày đi,và đọc một số tác phẩm văn học hay tiểu thuyết lớn ấy! Sau đó từ tháng 9 thì bắt đầu làm lại tất cả... Haizzzz! Tao thì chưa thử nhưng tao thấy có rất nhiều người làm lại được rồi! Thế nhé.... Nếu mày không vượt qua được thì sẽ biến thành quỷ mất ... Mà điều đó thì tao không muốn tý nào.... P/s : xin lỗi nếu cái Avatar của tao vẫn làm mày ngứa mắt...
Đọc tới đây nhột nhột . Tình cảnh có lẽ bi đát nhỉ. Năm nay cậu 18 tuổi, bắt đầu trưởng thành, bắt đầu thấy đời nó thế nào . Trượt đại học tớ ko biết với cậu quan trọng tới mức nào, nhưng với tớ thì nó ko hoàn toàn là con đường duy nhất ( chỉ là con đường ngắn nhất ). 1 năm ở nhà lo ôn lại bài vở, năm sau kiếm chức thủ khoa + cái bằng IELTS rồi đi du học đi . Thế tốt hơn nhiều.
đâu phải có mỗi đại học là to đâu :'> trượt đh thì học cao đẳng liên thông đại học :'> học nghề,hay trung cấp chuyên nghiệp :'> .. tình trạng thừa thầy thiếu thợ ở nước ta thì yên tâm giờ cần nhiều thợ hơn :'> Và như ông cậu mình bảo mình : mày đỗ hay trượt ko quan trọng đời còn dài,cứ đi học ngành gì liên quan tới CNTT mà mày thích,tiền học tao bao...có nhiều người ko học đại học mà vẫn giàu ,vẫn giỏi.Đại học ko phải là con đường duy nhất dẫn tới thành công. À mà quên,bạn thân phản bội và bị người yêu đá thì mình cũng giống cậu .Nhưng cuộc đời còn dài,việc gì phải bi quan như vậy
Trước kia đời màu hồng , h nó xám dần đi , học cách chấp nhận thôi . Nói vậy k có nghĩa là k cố gắng ... cố gắng hết sức , k bị động bởi ngoại cảnh , dù thất bại cũng là chỉ là 1 lần vấp ngã để ta đứng lên ...
Cậu cũng nhột giống tớ hả Thật ra thì suốt mười mấy năm, tất cả những gì tớ học đều nhằm vào cái mục đính là vào đại học. Các bác có cuốn sách nào về sự cố gắng của 1 người thi rớt đại học ko T_T
Kiếm chỗ nào có mấy chiếc xe hơi xịn bóng loáng đậu gần nhà cao tầng ấy. Giữa đêm trăng tròn, leo lầu cao nhất làm 1 cú Moonsault xuống thẳng chiếc xe là sướng nhất. Nghệ thuật & để lại dấu vết cho đời.
Mất niềm tin vào bản thân là mất tất cả ... Có 2 con đường để nó lựa chọn : 1 là dừng lại và suy nghĩ như 1 thằng con trai mạnh mẽ ... nhìn lại những việc mình đã làm và biết hối hận ... xin lỗi ba má và tất cả mọi người ... 1 thằng bạn thân lừa dối , 1 con bé người yêu phản bội , chẳng đáng để tiếc .... ba má nó giờ chắc cũng đang rất hối hận , chắc chắn 1 điều rằng nếu nó muốn quay đầu thì ba má nó sẽ dang rộng tay đón nó thôi ... 2 là ... đến sân thượng của 1 cơ quan nhà nước hay công ty nào đó lớn lớn ( 8 tầng trở lên nhé ) rồi hét lên tại cái cơ quan đó abcxyz này nọ mà đẩy nó đến chỗ chết ( thiên hạ đồn đại thêm mắm muối thì sẽ vui lắm đây ) và viu ... có lẽ sau vài giây bạn chỉ còn là 1 mớ hỗn độn thôi ...
C'est lavie - Cuộc sống là thế, không bao h là bằng phẳng cho mỗi bước đi đâu cậu ạ, cuộc đời còn dài, thua keo này ta bày keo khác, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà
ps : tớ cũng đã từng lầm lỗi nhưng chưa đến mức như bạn ý ... và tớ chọn cách 1 ... nên bây giờ vẫn còn ngồi đây ...
Sigh :) có thể viết ra đc có nghĩa là vẫn có thể cứu đc. Nếu thật sự pác mún thế thì bây giờ quyết tâm đi, học vì gia đình, vì bố mẹ của bạn, ko vì ng` thân, vì những ng` khác nữa, cũng ko vì con ng` iu đã bỏ cậu, cũng ko vì lũ bạn lừa dối cậu. - Trước tiên đi làm phát cạo đầu cho có quyết tâm chí khí rồi bỏ thuốc, bỏ rượu. - Game với anime thì để giải trí 1 ít, học nhiều quá điên đấy - Rồi tập trung vô ôn bài thi lại năm sau, nhất định đậu vào trường đh mong ước của pác. Học sau ng` ta 1 năm thì sao? TN sau 1 năm thì sao? học cho pác thôi, cố gắng vượt wa đi. Thấy bạn viết đc lên đây những dòng này là cũng thấy có quyết tâm thay đổi bản thân rồi đấy. Lũ bạn của pác vô đc đh nhưng chắc j bọn nó đã học đc, chắc j đã ra trường mà ko phải học lại, trả nợ? -Bây giờ ko cần nói, ko cần hứa, chỉ làm thôi, im lặng mà làm, dùng hành động để chứng tỏ, ko cần ai hiểu hết. Tui đc dạy câu này: The best revenge in life is massive success. Nếu pác mà ko làm đc để đền đáp cho bố mẹ thì ... đi chết đi
Ít nhất thì chủ topic cũng còn biết buồn biết nghĩ , chứ mình thì đơ mất rồi 13đ đậu cái củ cải nhưng vẫn vui vẫn chơi vẫn yêu đời , ngày ngày vẫn đá banh ps2 vui vẻ :-* . Lúc trước mình cũng có lo cái lúc mà vừa ra khỏi phòng thi về nhà chấm đc 13đ . Mà nè nếu cậu nói cậu học giỏi thì chắc cậu rớt cũng cỡ 14đ thế thì còn nv2 cơ mà , cao đẳng , đầy ra đấy đâu có thiếu chỗ để cậu đâm đầu vào . Có thể với cậu ĐH là tất cả nhưng có lẽ cậu không tức vì trượt đh mà là cậu tức vì cậu là học sinh giỏi mà lại trượt đại học để rồi bị bạn bè người thân rape Ráng tỉnh lại mà sống bạn ạ , tớ thì kô game , kô anime , ít coi ti vi nhưng khổ nổi lại không chịu học . Giờ cậu cố gắng kiếm trường nào đó nv2 học cho giỏi vào ra trường có việc làm ngon rồi quay lại nhìn và cười cái bọn bạn đểu đó đi . Chúc thành công trong tương lai , còn trước mắt cứ thất bại đi đã !