thật thất vọng khi đọc những dòng tâm sự này,cậu có thật sự là 1 người đàn ông không đấy!Tại sao nhu nhược thế?Bây giờ đại học đâu phải là con đường duy nhất để thành đạt trong cuộc sống!.Cố gắng lên nào,trở lại con người khi xưa của cậu đi,rớt ĐH bố mẹ đã buồn,giờ cậu lại muốn bố mẹ mình đau khổ hơn khi có thằng con nhu nhược à?.Đứng dậy đi,làm lại từ đầu,đâu phải làm thế vì bản thân,còn cho GD và bạn bè của cậu nữa.
nhảm nhảm đại hiệp.... cứ phải vào đại học mới là người thành đạt à !? đổ bớt đất ra khỏi não đi cho nó dễ suy nghĩ. bước ra ngoài đường mà nhìn, hạnh phúc hôk đến từ cái = đại học. bạn thân phản bội !? may mắn đấy chứ. Thà nó phản sớm còn hơn đến khi mưu việc lớn bị nó đâm sau lưng. bồ đá chạy theo thằng khác !? Nó còn thua con công nhân nghành. Mà công nhân nghành thì hôk bao h` thừa. cắm đầu vào anime !? Quá tuổi để mơ mộng rồi đấy. Tuổi thơ nhận nhiều học bổng Đorêmon quá nên não nhũn ra rồi chăng !? thuốc lá !? hút để suy nghĩ chứ hôk phải hút để nở phổi. bố mẹ !? Trong mắt bố mẹ đứa con luôn là thiên thần đẹp đẻ nhất và vạn cái nhất nhất. Hãy tự lên tiếng nhận xét về mình trc mặt bố mẹ đi. Hôk cần phải giữ cái mã cũ, đừng để sĩ diện đi quá cái ta có. Và........ đừng bao h` quay mặt lại với gia đình. Đấy là nơi duy nhất trong cái xã hội này còn 1 chốn bình yên cho chú. Ích kỉ !? Ai cũng có sự ích kỉ và vụ lợi cho bản thân. Hãy tự che đậy nó lại để tồn tại và đc gọi là " người tốt " Yếu hèn !? Hôk ai yếu hơn thằng " yếu sinh lí " Trốn chạy !? Chạy đâu !? Về nội hay ngoại !? Hay còn 1 chỗ nào hay hơn !?
Thích câu thuốc lá !? hút để suy nghĩ chứ hôk phải hút để nở phổi. của anh wolf Nhưng lại ghét câu cứ phải vào đại học mới là người thành đạt à !? Đi buôn hả anh Có hiểu tâm trạng của bạn chủ 2pic từ bé đến h cứ hsg mới năm rồi hstt bị bố mẹ chửi suốt 2 tháng cũng chán đời lắm =-=" nhưng phải cố lên thôi h bố mẹ cũng nguôi rồi Bây h bạn có 2 lựa chọn nhảy từ lầu 5 xuống để chết như 1 thằng ngu ai nó cũng chửi khổ bố khổ mẹ còn bạn chả biết gì nữa => sướng Làm lại từ đầu cắm đầu vào học đỗ thủ khoa cho nở mày nở mặt =-=" lúc đấy quay lại khinh rẻ cọn vớ vẩn kia sướng hơn nhiều :) Quyết định là ở bạn
Hút thuốc thì có làm sao? Thực ra ngày xưa mình hút thuốc lào như điên Cái lần đi Off ở Bách Khoa thấy mình cầm điếu cày lão K49 hỏi " anh có phải là Blade không nhỉ " ..... làm mình tý sặc khói Thôi ku! quyết tâm phục thù đi nào, các anh em ở đây tuy nói có phần nặng lời nhưng đúng lắm đấy Chú mày còn trẻ, khoẻ, lại đẹp trai! đừng có mà phí đời như vậy...
cậu phải biết vị trí + khả năng + sự ham muốn của mình. Nếu hôk biết mình đang ở đâu, có khả năng làm đc j`, và ham muốn, khao khát có đc điều j` thì chạy theo những thứ phù phiếm kia để làm j`. Mình nói vậy vì trc đây mình cũng bay bổng lắm, cứ nghĩ có vào đc ĐH là có thể rút ngắn con đường mình đi, có thể thực hiện ngay những ước mơ của mình. Điều đấy chỉ đúng khi cậu đã có các kụ chống lưng. Còn lên lớp ở ĐH thì.......... nói chung để ngủ là chính Còn hôk thì ra caf đú đỡn bài bạc :'> Bản thân mình đi bên thực hành nên đa số các môn học ở ĐH hôk áp dụng đc j` nhiều, toàn trường đời dạy -.-" Còn nếu cậu theo nghiên cứu chuyên môn thì lại khác, đống sách vở đấy là cơ sở ban đầu để cậu phát triển dự án của mình.
Thôi hi vọng làm gì nữa, làm kèo ra cầu nhảy xuống đi. Đây cũng đang tuyệt vọng đây, dí đầu vào nghe Trance.
oh ! vậy thì lên đăng kí " Kỉ lục VN " với tiết mục " Tuốt lươn truyền kì " đi với tầm tu luyện JAV của các môn đệ GVN thì chắc chú cũng làm đc 1 việc lớn đấy
Và một lời khuyên cho Pocket. Mày quên mẹ cái kiểu an ủi hỏi thăm của lũ bạn bè, họ hàng đi, cuộc sống này *** công bằng và đáng tin tý cc nào. Thằng nào cũng rình rình lợi dụng kiếm tiền, kiếm của rồi giả vờ thương tiếc
Em nói vậy thôi chứ ko bắt ai đó làm theo đâu anh. Giờ mất lòng tin nhiều quá, suy nghĩ nhiều quá, đang tính tới việc hút thuốc hoặc làm cái gì đó phá hoại một tý.
mất lòng tin vào mọi người hay mọi người mất lòng tin đối với chú !? nếu suy nghĩ chưa ra để rồi phải tập hút thuốc thì chả để làm j` thử nhai Xylitol xem :'> phá hoại á !? để xem nào ......... trc h` đồng chí đã sắp sửa j` = chính đồng tiền mình làm ra chưa !? ( hôk tính tiền lì xì + lừa tình mà có nhé ) Tha hết mấy món đấy ra đập đốt xé........ đi
á đù ! ăn mà có hại thì mới lạ nghe ! ăn vào thì bổ cho bản thân chứ sao lại hại nhỉ !? trc khi đủ 18t thì cứ ra sức phá rồi tự bản thân đánh giá thành quả đi. Bước qua cái sinh nhật thứ 18 là chú vẫn đc thỏa sức phá nhưng thành quả lại đc người khác đánh giá đấy
Viết dài quá đọc tí mù. Chung chung rút gọn lại là bạn bớt suy nghĩ lẩn quẩn đi và bắt tay vào xây dựng lại thì còn có lối thoát. Chứ cứ tiếp tục như cũ thì ko thoát ra đc mà còn lún sâu hơn, khắc phục hậu quả mệt hơn. Kết thúc chỉ bắt đầu khi người ta bỏ cuộc thôi. Còn thất bại chưa có nghĩa là kết thúc mà là cho ta một bài học để khôn ra. Mình hay suy nghĩ như thế này. Nếu cố gắng thì còn 1% hi vọng ( và còn có thể tăng lên ) còn nếu ko cố gắng, ko làm gì cả, buông xuôi thì hi vọng = 0% ( và chẳng tăng lên đc). Giữa 0 và 1 lúc nào ta cũng phải chọn 1 cho dù có lúc nó ko đạt kết quả như ý muốn nhưng ít ra cũng ko hối hận vì bỏ qua 1 cơ hội.
tao là 1 thằng nhóc học lớp 5 tao có tất cả Từ 1 thằng học giỏi nhất nhì lớp. Từ 1 thằng có khuôn mặt trắng trẻo baby được nhiều em theo đuôi. Từ 1 thằng có sự tự tin đáng sợ. Bước lên huyên thuyên về lọ hoa ngày 20/11 ở giữa trường mà chẳng biết cái đếch gì. Từ 1 thằng được người ta ngưỡng mộ về mọi thứ. Từ 1 thằng có nụ cười và niềm tin không bao giờ tắt. Ngày 29/7/2009. 7 tháng sau năm mới. Giờ nó đã là cựu học sinh của trường. Giờ nó thảm hại. Tự nó thấy vậy. Giờ đây nó chỉ còn là 1 thằng cấp 2 ngồi nhà ăn bám. Giờ đây gương mặt nó đen xạm, tóc tai bù rũ, cắm đầu ngồi xem anime. Giờ đây nó chẳng dám tin gì nữa, thậm chí ngay cả bản thân mình. Giờ đây khi mà dành cho nó chỉ còn là sự thương hại và rẻ rúng. Giớ đây khi mà nó chỉ có gương mặt lầm lì với điếu thuốc lá lúc nào cũng cháy đỏ ở trên môi. Chỉ có mùi thuốc hòa lẫn vào trong hơi thở đầy mùi rượu. Nó tự nhủ, điều này không có thật. Mỗi đêm thức giấc, nó lại chạy ra nhà vệ sinh rửa mặt, tự tát mình. Nhủ rằng đây chỉ là 1 giấc mơ. Có những lúc nó đứng trên tầng 5 nhà nó, nhủ rằng chỉ cần nhảy xuống là tất cả kết thúc. Có những lúc nó tự giam mình trong phòng, cả tháng trời không nhìn thấy ánh nắng. Một cái gì đó đã chết, một cái gì đó đã tắt ngúm trong nó. 1 thằng con trai chỉ mới 18 tuổi. Tất cả những gì nó dám đối diện chỉ là bóng đêm. Ánh sáng duy nhất nó thấy chỉ là ánh trăng mờ ảo, ánh đèn đường hắt qua khe rèm cửa. Tại sao chứ ? Tại sao tất cả lại xảy ra với nó? Nó shock. Thật sự shock. Nó không ngờ được người bạn thân lâu nay của nó, lại luôn dối lừa nó. Nó không ngờ được người yêu của nó bấy lâu. Lại phản bội nó để đi theo người khác. Nó không ngờ được bố mẹ nó lại đối xử với nó như thế. Nó không ngờ được nhiều người thân lại không coi nó là cái gì cả. Nó không ngờ được những người thân quen lại luôn dối lừa nó. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Nó gào lên trong phòng của nó. Tường xung quanh giường nó loang lổ máu. Nó vừa đấm vào tường vừa khóc. Là nước mắt. Là máu của nó. Không biết bao lâu. Đến khi tay nó tê dại không còn cảm giác. Đến khi đôi mắt nó khô cạn nước mắt. Thế mà sao trong lòng nó vẫn tê dại. Tại sao tất cả lại đến với nó cơ chứ? Thế rồi nó cười...Cười điên dại trong đêm. Thật sự nó không biết phải làm gì. Chỉ biết cười mà thôi. Cười..Cười và Cười Như một dấu chấm hết cho một đoạn văn dài. Như một dấu X cho một bài toán. Như một đường gạch ngang cho một bài giảng. Và như một cái chết cho một con người. Từ sau ngày đó nó thay đổi hoàn toàn. Nó vẫn cười như trước. Nhưng chỉ là nụ cười vô cảm, nó tự gán cho bản thân. Nó bắt đầu thay đổi. Nó ngang nhiên hút thuốc giữa trường. Thản nhiên uống rượu trong lớp học như không có gì xảy ra. Mỗi khi dạ dày của nó đau nhức. Nó càng uống nhiều. Nó bắt đầu bỏ học, bỏ nhà đi qua đêm. Có lẽ với nó. Con người ngày xưa của nó đã chết. Cái gia đình của nó cũng đã chết. Nó lạnh lùng, nhẫn tâm, thản nhiên một cách đáng sợ. Nó thản nhiên cười khi một người bị tai nạn. Nó ngồi tỉnh bơ trong đám tang người thân nó, không một giọt nước mắt. Nó thản nhiên bỏ đi khi mẹ nó khóc hết nước mắt. Nó ngủ gật trong khi bị hội đồng và giáo viên nhà trường phê bình nhắc nhở. Từ 1 học sinh ngoan giỏi. Nó thành 1 học sinh cá biệt. Từ 1 đứa con, cháu, em ngoan ngoãn. Nó trở thành 1 thằng mất dạy. Người ta chửi mắng nó, nói này nọ nói kia. Nó mặc kệ. Người ta khinh thường nó. Nó cũng mặc kệ. Đôi mắt đen tràn đầy sức sống của nó. Giờ vẫn vậy. Nhưng chỉ khác, đôi mắt của nó đen, nhưng sâu thẳm và u tối. Lạnh lùng và vô cảm. Nó đã sống như vậy. Và đương nhiên. Nó trượt đại học. Nó không shock. Không shock 1 tẹo nào. Vì nó biết. Biết ngay khi vào phòng thi. Tối qua. Con em họ và cô nó gọi điện hỏi thăm. Tự dưng tốt đột xuất, trong khi trước đây còn coi khinh nó không bằng 1 con chó. Quái gì. Sao mà nó lại không rõ. Chỉ là đá đểu đánh sâu vào vì nó trượt cấp 2 thôi mà. Bố nó trả lời điện thoại. Và tất nhiên là nó không nghe. Chỉ nghe thấy tiếng cười của ông ấy. Nó cảm thấy có lỗi. Lần đầu tiên trong suốt nhiều tháng trời nó cảm thấy có lỗi. Khi mà bạn bè nó đỗ hết. Những đứa khinh rẻ nó cũng đỗ. Chỉ mình nó trượt. Nếu tất cả chỉ đổ hết lên đầu nó thì không sao. Nhưng bố nó, ông phải chịu đựng quá nhiều, quá nhiều chỉ trích khi mà nó trượt ĐH. Nó hiểu chứ. Nhưng nó chỉ có thể im lặng. Tất cả là do nó mà ra. Đến bây giờ. Tất cả đã kết thúc. Việc nó cần làm, nó đã không làm được. Cả 2 lời hứa của nó. Bây giờ nó vẫn chưa làm được. Ngồi 1 mình trong bóng đêm bên điếu thuốc. Nó không biết phải làm gì tiếp theo. Sống như 1 vagabond. Hoặc chết như 1 kẻ thất hứa, trốn chạy. Hay là ... Thật sự nó không biết. Nhưng sắp đến lúc rồi. Khi mà. Nó cần đưa ra 1 kết thúc, 1 kết thúc cho tất cả. Cho 1 con người ích kỉ và yếu hèn.
Các ông này gặp vấn đề gì thế =.=' trượt ĐH của người ta ở đây là 1 kết quả của việc: Có khuyên nhủ, giải quyết hay an ủi người ta thì an ủi vì những cái này này, chả ai đọc cả hay sao ý toàn nói về trượt ĐH ko
- Cho em hỏi một câu là những truyện ở trên có thật không??? Đọc xong em tưởng phim hay tiểu thuyết nào đấy chứ . - Rớt đại học thì năm sau thì tiếp, nếu gia cảnh khó khăn thì anh vừa học vừa làm cũng tốt, có thêm kinh nghiệm ngoài đời. - Thế còn ước mơ của anh là gì? Hãy sống vì những gì đối với anh là có ý nghĩa nhất . - Nếu bố mẹ anh làm dữ quá thì chắc phải từ thôi, sinh ta ra là cha mẹ, hiểu được ta mới chính là mẹ cha mà .