tôi rất sợ ngày mai mình sẽ lớn tuổi học trò căp sách sẽ còn đâu áo trắng nhường cho những áo màu nỗi buồn se đọng đầy khoé mẳt tôi rất sợ ngày mai mình hiu hắt tôi nhìn đời = đôi mắt đăm chiêu tuổi thơ ngay tôi sẽ mất đi nhiều tìm đâu dc những ngày thơ mong ấy tôi rất sợ ngày mai ko tìm thấy nét hồn nhiên trên tà áo thơ ngây tuoi vô tư chìm đắm với tháng ngày hồn lạc lõng trong vòng tay nặng trĩu tôi sẽ hết bên mẹ hiền phụng phịu nũng nịu đòi để xin mẹ đi chơi ngày mai ơi xin đừng đến với tôi vì tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn Hôm nay chợt nhớ đến bài này, ngày cấp 3 có 1 thời rất thich
Kỉ niệm là nỗi buồn hay vui mà ta có thể lựa chọn được khi cuộc sống hiện tại của ta đang trống rỗng, không có gì đặt biệt. Ta nhớ kỉ niệm để ta biết rằng ta đang tồn tại. Ta nhớ kỉ niệm để ta biết rằng ta còn có gì để nhớ. Còn tương lai thì đâu ai biết được nó sẽ cho ta những gì. Ta đâu thể lựa chọn chính xác chuyện tương lai. Vậy tai sao ta không ôm ấp những kỉ niệm như món quà mà thời gian đã vô tình ban cho ta.
LÀm việc mệt mỏi, h lại phải đi tiếp khách====>trưa về thế nào cũng liêng biêng cho mà xem :(:(:(:(:(:(:(:(:(:(
Nhớ lúc bé . Con chị 6 tuổi cầm bút lông vẽ đầy mặt thằng em 3 tuổi đang ngủ ngoan lành Nhớ lúc bé . Vẫn là con chị 6 tuổi ngủ mơ vung nắm đấm vào đầu thằng em 3 tuổi bật dậy ngơ ngác òa khóc vì đau . Thương ! Nhớ lúc bé ....
Kỉ niệm hôm nay là đi ra phố mua bóng xà phòng ngồi chu mỏ ra thổi say sưa chả ngại ngùng [ Sao topic vắng ? Chả ai ghé thế nhỉ? Nứm Obama đi ngủ đây . Cả nhà ngủ ngoan nhé ^^~
Kỉ niệm là giáng sinh năm ngóai lăn lê ở nhà hát thành phố , cãi nhau với ông bảo vệ vì " sao người ta ngồi được mà con thì không ? " Kỉ niệm là sinh nhật năm 18t nhảy múa suốt đêm ở biển Phan Thiết . Kỉ niệm là lúc con ú ớ vài tiếng bố , mẹ . Kỉ niệm là lần đầu tiên bố mua cho cây đàn rồi không chịu học vì bấm đau tay quá , đi học tòan bị đòn vì lì . Kỉ niệm là năm lớp 7 " tao yêu mày , mày yêu tao đi " Kỉ niệm là năm lớp 12 xuất hiện 5 đứa áo đen , xe đen , gì cũng đen , da trắng [ tao nhớ chúng mày :-* ] Kỉ niệm là nằm viện 1 tháng năm 11 nhận ra đứa nào tốt , đứa nào k tốt . Kỉ niệm là giấu một mảnh ve chai trong người khi có người hâm dọa mình Kỉ niệm là " đánh con đi , đánh con đi " Kỉ niệm là ..... hỗn độn . Thế thôi .
hôm nay thì chưa có kỷ niệm,hôm qua thì có ,đang chở dad về thì gặp 1 bé ngồi sau xe SH cũng trạc trạc mình nhìn mình 1 cách lạ lẫm ,mà nhìn lạ lắm nhìn thẳng vào mắt mình lúc đó thì mình đang đeo khẩu trang nên biết bé ấy chỉ nhìn mắt ,nhiều lúc chỉ gặp 1 lần nhưng xao xuyến hoài để lại 1 khoảng trống
Kỷ niệm là đi chơi game với thằng bạn thân , 2 thằng lo chơi nó lấy mất xe ... thế là mẹ thằng bạn sỉ vả mình một trận vì cái tội rủ rê kon bả ...
hôm nay vừa ngồi nghĩ lại , lúc trước bố tớ đi công tác ngoài Quảng Ninh , tớ ra Hải Phòng chơi , lúc ấy thương bố lắm , đi đâu cũng chỉ có bố mà thôi , rời bố chừng nửa ngày là muốn khóc òa lên rồi , tối hôm nay bố mình đi QN mà mình ngồi khóc mãi trước mặt mấy đứa em họ :'> , thật là quê :'>
Kỉ niệm là nhớ năm lớp 7 cầm một tờ giấy trắng ra trước mặt thằng bạn thân " Xé đi . Tao với mày k còn quan hệ gì nữa " Ôi , trẻ con :'> Giờ nó vẫn là bạn mình nhưng k còn thân vì hai đứa cố chấp " ai bảo mày đưa tao xé "
Kỉ niệm là .... " Đầu óc tưng tưng , nhận đc 9 cuộc gọi nhỡ của anh. Em biết nhưng ko nghe máy , xin lỗi. Em sợ em sẽ mềm lòng trước giọng của anh.... Anh có biết đã hai ngày trôi qua mà anh vẫn ko nhớ , hay ko muốn nhớ? 15 kìa , 6 tháng rồi..... Em im xem anh có nhớ..... Vậy mà.... Dạo này anh toàn chơi game , onl cũng có chat j nhìu với em đâu. Em buồn nên cũng tìm cho mình cái j đó , xem phim, load nhạc.... anh bảo em làm j chat với anh lâu thế? Tại sao lại chat với mấy đứa khác nhanh hơn anh....? Chả mún nói j nhìu..... Sao mình phải vì những lý do cỏn con thế để mà làm vơi dần tình cảm của hai đứa " giận-khóc-cáu-buồn ". Ss Thảo dặn em đem đồ qua thì em đem qua sao anh lại cáu? Đc rồi.... hình như..... lần nào cũng là em..... nếu ko chịu đc thì anh có thể đi. Em sẽ để cho anh đi , em hứa đấy. Anh đừng lo j nhé , con bé như em quen với những thứ buộc-phải-mất lắm rồi.Em cũng sẽ cười thôi...... Em sẽ... Em sẽ để cho anh đi vì em yêu anh Em sẽ cầm một lát rồi thả anh ra anh nhé , đừng lo. Em yêu anh Em sẽ ko ích kỉ nữa , sẽ để cho anh đi mà.... Em đang cười này ko khóc đâu anh ạ..... ko dừng đc , ko dừng đc , tao ơi nín đi.... Đầu e lại đau rùi anh ạ.... Nhưng có lẽ ngày mai khi dậy em sẽ ko còn đau nữa. Em hứa tối nay em sẽ ngủ ngoan thật ngoan. Em hứa.... Em sẽ ko phiền anh." 17/07/2007