cảm giác y như hồi đọc "Hòn đảo 30 cỗ quan tài" khúc đầu cực kì mờ ám,càng về sau càng thấy hụt hẫn và nhảm nhỉ (mặc dù cách giải thích rất hợp lí vì nhân vật anh hùng xuất hiện lúc cuối là thám tử lupanh )
bạn biết trường trung học cơ sở Trần Phú quận 10 ko ạ? trường bắt cả lũ học sinh đi đồng diễn, năm đó yasa mới có lớp 6 à, giáo viên bảo là vào tập dợt. thức từ 2g sáng đến 12g trưa hôm sau mặt mày fờ rạc cả ra, lên chỗ gần nhà thờ Đức Bà biểu diễn, về đến nhà lăn ra ngủ chứ chả thèm để ý đến chuyện mình dắt con ma băng qua đường. lúc đó trong trường có thằng mang nhang, bánh trái và lon sữa bột 2 kg bảo chơi ma lon mới ác
Bồi dưỡng bao nhiêu mà hành con người ta thế, chổ tớ mà thế này hiệu trưởng bị đập cho chết. 2h sáng, mịa ơi tội ghê!:(
Lúc nhỏ, sau nhà tớ có cái chuồng heo hàng xóm nuôi(sau nhà tớ là khu đất chung), ngộ một điều là cái tấm bạc(dùng để che chuồng lại lúc mưa ấy, không mưa thì kéo lê), mỗi lần tớ mở cửa sau nhìn vào nó thì một cái đầu mặt trắng bệch, tóc buôn xỏa(cũng cỡ bà già) lòi ra hù tớ(bây giờ tớ còn nhớ như in tiếng cười), dù có ba mẹ tớ kế bên tớ cũng thấy, nhưng ba mẹ tớ lại không thấy Sau này nhà hàng xóm chuyển chỗ nên cái chuồng cũng bị đập! Đến khoảng 1 năm trước, tớ mới biết sau nhà có một ngôi mộ của người phụ nữ chết trong chiến tranh(chết trẻ-bây giờ còn sống cũng ngoài 70)
Lúc đó tớ còn chưa đi học mẫu giáo! Mẹ tớ hay nằm mơ thấy một đứa bé khoảng 10 mấy tuổi đến xin cơm, sáng hôm sau mẹ tớ cúng cho một bàn Mà ngộ cái nếu là đứa bé thì chỉ thấy mặt, giọng của người khác nói Lâu lâu thì có một bà già đến xin
Đúng rồi, coi cái truyện trên kia nói chết là đứng số không già đi được nhưng chuyện bác ấy kể ghê ghê. Thế có ai nhà gần lò sát sinh chưa, mịa ơi chỗ tớ có nhà bé kia gần lò sát sinh, bé dễ thương mà thằng nào đến nhà bé ban đêm rủ đi chơi thể nào không bao giờ qua đó 1 lần nữa. Tớ cũng thử 1 lần thì...Mấy thằng quỉ hàng xóm nó hù
hồi gia đình tớ đi thuê chờ nhà xây xong thì bà ngoại cũng mơ gặp thằng nhóc khều chân xin cơm, sau đó thì bữa cơm nào nhà tớ cũng cúng thêm 1 chén
Cái kết hơi bị phi lý rõ ràng ở đầu thằng tý còn nói rằng mẹ nó bắt nó đi về rùi nó còn phán 1 câu là "bị lock nick thì chơi nick khác bị mẹ cấm thì mario cũng chả có mà chơi" => mẹ thằng tý chưa chết thế mà ở cuối truyện lại bảo là mẹ thằng tý chết lâu rùi . Nếu là mình thì mình sẽ cho 3 cái xác đấy là thằng Tý,mẹ thằng Tý+ bố thằng tý vì cái tội tè lên mọ bà Minh Hải
Đêm trong căn nhà hoang Phần 1 [spoil]Trên chuyến phà cuối năm từ Đức sang Thuỵ Điển, tôi tình cờ gặp một đồng hương: bác sĩ Vũ Xuân Lộc. Mùa đông Bắc Âu, ngày rất ngắn. Mới khoảng ba giờ chiều mà cảnh vật đã xám ngắt, nhất là bên ngoài mưa phùn mãi không tạnh. Để đỡ sốt ruột chờ tàu cặp bến, bác sĩ Lộc kể cho tôi nghe một câu chuyện dị thường. Dù chuyện diễn ra khá lâu, mà lúc thuật lại, ông vẫn không giấu được nét xúc động, bởi đây là chuyện của chính ông, chuyện thật của người trong cuộc, là một kỷ niệm sâu đậm mà ông không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Tôi xin phép ông để được tường trình lại cùng bạn đọc, hy vọng không làm mất đi sự lôi cuốn qua diễn tiến mà ông tỉ mỉ nói riêng với tôi chiều hôm đó. Được sự đồng ý của bác sĩ Lộc, tôi tạm đặt tựa đề là " Đêm trong căn nhà hoang ", cho sát với nội dung câu chuyện. Bây giờ, mời bạn đọc cùng tôi đi sâu vào thế giới âm u của một đêm không trăng sao, ngủ tối trong một căn nhà đã lâu không có người dám ở. Ngay từ thưở mới lớn, khi còn ngồi ghế trung học. Lộc đã tỏ ra cứng cỏi, không tin có ma qủy. Sau này tốt nghiệp y khoa, chàng lại mạnh dạn hơn, giải thích mọi sự đều chỉ bằng cặp mắt khoa học. Đối với Lộc, những chuyện ma mà lâu lâu chàng nghe kể, thật ra chỉ là do ảo giác hoặc do óc tưởng tượng của người ta thêu dệt. Ai nói gì thì nói. Lộc thường chỉ lắc đầu cười. Cho nên đừng có ai dại mà đem ma ra nhát Lộc! Bà mẹ Lộc thì khác. Gia đình vốn theo đạo Thiên Chúa, ít tin dị đoan, ấy thế mà có lần mẹ Lộc bảo: - Có chứ con! Có ma chứ! Chính Thánh Kinh cũng đã chép lại câu chuyện người ta đem đến cho Chúa một người bị qủy ám để nhờ Chúa chữa! Con quên rồi hay sao? Bên đạo mình gọi là qủy ám. Dân gian thì quen gọi là ma nhập. Cả đời mẹ chưa gặp ma bao giờ, nhưng mẹ vẫn tin là có mạ Chỉ có điều là không phải ai cũng thấy ma! Phải có thần giao cách cảm. Ma lựa người mà hiện hình. Có người mong gặp ma mà suốt đời chẳng bao giờ gặp! Lộc nửa đùa nửa thật đáp: - Vâng! Con đây chứ ai! Chính con có lúc muốn gặp ma xem nó ra làm sao, mà đợi mãi chả thấy! Bà mẹ dè dặt khuyên: - Con đừng có nói thế! Con người có linh hồn và thể xác. Vũ trụ có cõi âm và cõi dương. Mẹ biết con tin vào khoa học, nhưng thiếu gì việc không thể dùng khoa học mà cắt nghĩa được. Lộc không muốn tranh luận với mẹ, nên chỉ ậm ừ cho quạ Bà cụ lại thêm: - Có điều là ma qủy dù có hiện về thì cũng chỉ làm cho người ta sợ chứ không giết được người ta! Bẵng đi một thời gian rất lâu. Lộc lớn dần và ra trường, chuyện ma qủy chưa bao giờ làm bận tâm Lộc, dù chỉ trong khoảnh khắc. Cho đến hôm nay, chàng từ Sài Gòn đáp xe về miền Tây, nhận nhiệm sở mới ở bệnh viện dân sự tỉnh, lần đầu tiên chàng mới phải đương đầu với cảm giác rờn rợn xâm chếm tâm hồn, cái không khí kinh dị bủa vây thân xác, bắt chàng dù muốn dù không cũng phải đặt vấn đề. Xuống đến thị xã, việc đầu tiên là Lộc phải thuê một căn nhà, vừa để ở, vừa để mai này có thể mở phòng mạch tư, khám bệnh thêm ngoài giờ hành chánh dành cho nhà thương. May quá, lúc ngồi trên xe đò, có người mách cho Lộc một căn nhà gạch cũ khang trang, mái ngói đã phủ rêu xanh, toa. lạc ngay ngắn dưới tàn cây me cổ thụ. Nhà đẹp lại mát mẻ, nằm gần khu dân cư khá giả, có sân trước vườn sau khoáng đạt, quanh năm rợp mát. Lộc mừng lắm, xách va-li dọn vào. Chủ nhân nhận tiền, mở khoá giao cho chàng rồi vội vã bỏ đi như chạy trốn. Lộc không vào nhà vội. Trời chiều thoảng gió. Mặt trời đã lặn hẳn sau dãy nhà bên kia đường. Chàng đứng chống nạnh trên hè, gật gù quan sát cảnh vật chung quanh. Bên cạnh chàng, sát chân cây sột gỗ là chậu mai chiếu thuỷ cao bằng đầu người nhưng đã chết khô vì không ai chăm sóc. Mảnh sân rộng trước mặt, cỏ mọc bừa bãi, lan ra cả lối đi lát gạch đỏ và che khuất hết hàng rào lưỡi mắc cáo. Lộc tặc lưỡi và tự nhủ: Chẳng sao! Chỉ cần một buổi dọn dẹp là sẽ trở thành căn nhà lý tưởng. Kể cũng lạ! Nhà đẹp như thế này mà lại bỏ trống để chờ chàng xuống mướn. Âu cũng là duyên may! Lộc tự nhủ và gật gù mỉm cười đắc ý. Nhưng bỗng Lộc giật mìnhthấy hàng xóm tứ phía đều thập thò nhìn chàng bằng cặp mắt hết sức hiếu kỳ. Bên kia con đường đất rộng, mấy cái đầu già trẻ vừa từ trong cửa sổ căn nhà đối diện, thò ra trố mắt đăm đăm nhìn Lộc. Bên trái cũng thế. Một cô gái đang giặt quần áo, ngẩng lên trông sang, quên cả công việc, để nước xà bông tràn ra đầy ngoài chậu. Ánh mắt ai cũng toát ra cái vẻ ngạc nhiên và sợ sệt như rình rập một kẻ xa lạ vừa lạc bước vào thế giới biệt lập của họ. Lộc bâng khuâng bước hẳn vào trong để tránh sự soi mói của thiên hạ. Chàng đứng giữa phòng khách, hài lòng vì đồ đạc tương đối đầy đủ đúng như chủ nhà cho biết. Tất cả đều bị phủ một lớp bụi dầy, mạng nhện giăng khắp nơi, chứng tỏ đã lâu lắm không có người ở. Bộ salon nặng chình chịch bằng loại gỗ quí màu nâu đậm kê sát vách. đối diện là cái sập gụ rộng rãi có cái gối mây đặt ở một góc. Rồi đến cái tủ đứng cẩm lai, trên nóc để bát nhang lạnh ngắt, mấy cọng que màu đỏ cắm trong cái bát đựng đầy cát, cháy tan chỉ còn thừa ra khoảng vài đốt ngón taỵ Trong cùng, gần khung cửa ăn thông vào buồng ngủ. Lộc thấy cái rương gỗ màu đen rộng ngang, dài hơn một thước, có nẹp sắt han rỉ viền quanh là cái khoá to bằng nắm tay, móc hờ vào ổ, nhưng chưa khoá. Cái rương loại hải tặc ấy, vừa có thể dùng làm ghế ngồi, hoặc có thể dùng làm kệ để những thứ lặt vặt lêm trên. Nay mai, khi mở phòng mạch, Lộc sẽ cho dẹp hết đồ đạc, chỉ kê mấy cái ghế cho bệnh nhân ngồi đợi và các dụng cụ y khoa mà thôi. ° ° ° Lộc đặt va-li, nhìn quanh tìm cái chổi lông gà hoặc thứ gì có thể phủi bụi được. Tình cờ quay ra, chàng giật mình vì thấy ngoài đường trẻ con, người lớn vẫn thấp thoáng đi qua đi lại cả chục người, ai cũng chăm chú nhìn vào bằng ánh mắt nghi ngại. Người ta xầm xì bàn tán, chỉ trỏ.Có người chỉ lướt nhanh qua, rồi ngoái đầu lại. nhưng cũng có người đứng hẳn lại tròn mắt làm Lộc vừa ngạc nhiên vừa bực bội. Cái đám dân tỉnh lẻ này sao lại bất lịch sự như vậy? Chẳng lẽ họ chưa thấy người Sài Gòn bao giờ hay sao? Lộc vờ đi, quay vô dọn dẹp tiếp. Chỉ nay mai họ sẽ biết chàng là ai! Tuy nghĩ thế, nhưng bất chợt lâu lâu liếc ra. Lộc vẫn thấy người ta cứ thay phiên nhau kéo đến để tiếp tục theo dõi chàng. Nhịn không được, chàng bước hẳn ra thềm, đứng chống nạnh, hầm hầm nhìn thẳng vào mặt họ như thách thức. Họ chỉ tản mát một chút rồi túm tụm ở mỗi gốc cây, vừa nói chuyện xầm xì, vừa nhớn nhác đưa mắt nhìn vào căn nhà của Lộc. Bà cụ hàng xóm tay cầm cái chổi dài, mom men tiến lại góc sân tiếp giáp phía nhà Lộc và dè dặt hỏi: - Cậu mướn căn nhà đó hả? Lộc mạnh dạn gật đầu: - Vâng, có gì không bác? Bà cụ vội lắc đầu: - Đâu có gì! Tui hỏi cho biết vậy mà! Lộc toan quay vào, thì bà cụ lại hỏi: - Cậu là người Sài Gòn hả? Ai chỉ cho cậu mướm căn nhà vậy? Lộc bước lại gần và đáp: - Vâng, cháu vừa ở Sài Gòn xuống, tình cờ cháu gặp bà chủ nhà này trên xe đò... Bà hàng xóm ngắt lời: - Chủ nhà nầy có tiệm vải ngoài chợ. Tiệm vải Kiến An. Cậu gặp bả trên xe đò hả? Cậu mướn bao nhiêu? Có mắc không? Lộc tò mò hỏi lại: - Cháu xin lỗi bác, nhưng tại sao bác hỏi cháu về căn nhà này kỹ vậy? Bộ nhà này ở không được hay sao? Mái bị dột nước, hay là... Bà cụ vội xua tay lắc đầu nhắc lại: - Đâu có! Hỏi cho biết vậy mà. Bị cậu là người lối xóm... Bà bỏ dở câu nói và rút ngay vào nhà. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Người hiếu kỳ vẫn thập thò ngoài lề đường. Lộc bực bội lắm, nhưng không biết làm ghì để phản đối đám người tò mò ấy. Chàng thở dài rồi quay vào nhà và khép hờ cánh cửa gỗ lại. Đang với tay tìm nút bật đèn thì một bóng đen kêu thết lên rồi lao vút từ nóc tủ xuống đầu Lộc. Chàng giật mình né sang một bên, tim muốn ngừng đập. Nhưng định thần lại, thì hoá ra chỉ là con mèo đen khá lớn của nhà ai vừa lẻn rất nhanh ra ngoài. Lộc đứng yên, nhắm mắt lại, đặt bàn tay lên ngực và thở mạnh. Ngẫm nghĩ một chút, Lộc buột miệng than thành tiếng: - Lạ nhỉ! Từ lúc mình bước vào nhà, đâu có thấy con mèo này! Nó ở đâu, bất thình lình hiện ra là làm sao? Nói thế, nhưng Lộc bình thản nhún vai, mỉm cười rồi bỏ vào buồng trong. đó là căn phòng ngủ gọn ghẽ có chiếc giường nệm kê giữa nhà, nhưng lạ nhất là vẫn buông mùng. Cái mùng trắng toát khẽ bay phất phơ theo luồng gió nhẹ lùa qua khe cửa sổ. Chàng vén mùng lên. Từng lớp bụi bay tung làm chàng quay mặt đi và hắt hơi mấy cái liền. Chàng cần dọn dẹp qua loa rồi ra chợ kiếm cái gì ăn tối. Sáng mai sẽ đến bệnh viện trình diện nhận việc. Chàng cầm cái gối phủi bụi trên giường, rồi đi sau6 xuống bếp. Trời mùa đông tối mau, từ cửa sổ trông ra, mảnh vườn cây cối um tùm đang bắt đầu ngã sang màu xanh thẫm. Dưới gốc cây xoài cổ thụ sát đường mương. Lộc thấy cái miếu nhỏ bằng gỗ, lá khô phủ gần ngập lên tới nóc. Chàng ngó quanh một lúc, rồi quay lên nhà trên. Chàng đưa tay đẩy rộng cánh cửa chính để lấy thêm ánh sáng, và bực mình thấy đám người hiếu kỳ vẫn tụ tập ngoài cổng nhìn vào. Nhưng chàng bỗng ngạc nhiên thấy một cô gái mặc bộ đồ trắng, rẽ đám người tò mò ấy, xăm xăm từ ngoài đường bước vào sân và tiến hẳn trên thềm. Cô mỉm cười gật đầu chào Lộc. Chàng ngơ ngác bước ra đón khách. Cô gái có làn da trắng muốt không son phấn, làm nổ bậc mái tóc dài đen nhánh thả xuống qua vai. Chàng vẫn nghe nói ở tỉnh lẻ có những cô gái rất đẹp và hiếu khách. Đây là lần đầu tiên chàng được tiếp xúc trực tiếp. Cô gái thản nhiên nhập đề: - Chào ông ạ! Ông chắc mới ở Sài Gòn xuống? Lộc gật đầu đáp: - Vâng! xin lỗi cô là ai? Cô gái thân mật giải thích: - Em ở ngay đây. Đi ngang ghé vào nói chuyện với ông, vì dù sao ông cũng từ xa đến... Ông đừng lấy làm lạ là tại sao người ta kéo nhau lại nhìn ông. Không phải người ta nhìn ông đâu! người ta nhìn căn nhà này đấy. Tại căn nhà đã mấy năm nay không ai dám ở. Bây giờ bỗng thấy ông dọn vào, thì người ta tò mò. Lộc ngắt lời: - Tại sao không ai dám ở hả cổ À, mà quên, xin lỗi cô tên là gì? Tôi là Lộc, bác sĩ Vũ Xuân Lộc, mới về bệnh viện tỉnh. Mời cô vào nhà chơi! Cô gái đứng yên, ngần ngại nhìn vộ Lộc giục hai ba lần nữa, cô vẫn đứng tại chỗ và bảo Lộc: - Cám ơn bác sĩ. Đứng ngoài này được rồi. Em sợ lắm, không dám vào đâu! Lộc thấy bên hàng xóm và người ngoài đường vẫn lấm lét nhìn mình, nên chàng cười trấn an cô gái: - Có tôi mà cô sợ gì! Mời cô vào nhà, đứng ngoài này bất tiện lắm! cô thấy đấy, bao nhiêu người theo dõi cô với tôi. Cô gái đành miễn cưỡng bước theo Lộc. Cô đưa mắt nhìn quanh phòng khách bằng ánh mắt sợ sệt rồi bảo: - Bác sĩ thấy không? Bụi bám đầy nhà. Nhà này bỏ hoang hơn hai năm rồi. Đúng ra là hai năm tám tháng! Giọng cô run run khiến Lộc lại phải cười cho bớt không khí căng thẳng: - Sao cô nhớ rõ vậy?... À, mà oti6 vừa mới hỏ, tên cô là gì? Chàng chỉ ghế salon và nói: - Cô ngồi tạm đây! ° ° ° Cô gái dè dặt ngồi ghé xuống ghế salon và đáp: - Em là Tâm. Thanh Tâm... thưa bác sĩ, ở đây ai cũng biết là căn nhà này bỏ trống đã hơn hai năm, chứ không phải mình em. Thì bác sĩ thấy đấy. Bác sĩ dọn vào, ai cũng ngạc nhiên! Lộc càng thắc mắc. Chàng nhíu mày nhắc lại: - Cô bảo không ai dám ở. Tại sao vậy cô? Cô gái ngồi nghiêng, đầu hơi cuối xuống để suối tóc chảy dài một bên vai. cô ngẩng lên nói nhỏ: - Tại vì người ta đồn rằng căn nhà này có ma. Lộc càng cười lớn rồi nói cứng: - Tưởng gì chứ ma thì tôi không sợ. Tôi chỉ sợ người thôi! Cô gái nghiêm mặt hỏi: - Chủ nhà không nói cho bác sĩ biết hay sao? Lộc nhún vai: - Không! Bà ấy có nói gì đâu! Mà dù có nói, toi6 vẫn thuê như thường! Thứ nhất là trên đời này không có mạ Thứ hai là dù có ma, thì ma cũng không đáng sợ! Ma sợ tôi chứ tôi không sợ ma! Cô gái đứng dậy và nói: - Nếu bác sĩ không sợ thì tốt... Không sợ thì bác sĩ cứ ở! Em chỉ nói trước cho bác sĩ biết vậy thôi... Thoi6 em về đây. Tối rồi, em đường đột ghé vào thăm bác sĩ, vì sợ rằng bác sĩ sẽ thắc mắc tại sao thấy bác sĩ dọn vào căn nhà này mà hàng xóm cứ xúm lại nhìn! Lộc hài lòng đáp: - Vâng, thế thì cám ơn cộ Tôi hiểu rồi. Từ nãy đến giờ tôi cứ tự hỏi mình có cái gì lạ lắm hay sao mà ngưởi ta phải theo dõi! Cô gái bước ra cửa và nhắc lại: - Em chào bác sĩ, em về! Lộc tiễn khách và nói: - Cám ơn cô nhiều lắm, cô Thanh Tâm. Mai kia tôi dọn nhà xong, mời cô lại chơi nhé. Tôi mới về đây, chả quen ai. Nếu được cô coi như người quen, thì hân hạnh cho tôi lắm! Cô gái bước xuống thềm và đáp nhỏ: - Em mới là người hân hạnh... Thôi, em về. Thỉnh thoảng em sẽ gặp lại bác sĩ. Lộc theo Thanh Tâm ra hẳn ngoài lộ. Đám người hiếu kỳ vội vàng tản mác hết. Lộc hoan hỉ đứng nhìn theo cô gái, cho đến khi cái bóng trắng nhỏ dần và khuất hẳn sau một khúc rẽ, chàng mới quay vào. Chàng phủi bụi khắp lượt, lấy khăn lau bàn ghế và quét nền xi măng bóng láng. Cái tin chàng mướn lầm căn nhà ma không làm chàng bận tâm chút nào. Chàng chỉ nghĩ đến Thanh Tâm và thầm cám ơn đời đã cho chàng cái may mắn bất ngờ ấy: người đầu tiên chàng làm quen ở miền đất lạ này lại là một cô gái thật đẹp. Quét dọn xong, chàng ra sau nhà rửa taỵ Ở góc vườn phía tay trái, có một thân cây cổ thụ đã chết khô nhưng vẫn sừng sững đứng nguyên. Những nhánh cây cong queo vươn tay đan chằng chịt vào nhau, tạo thành những hình thù ma quái làm Lộc chợt thấy rờn rợn không dám nhìn. Chàng lau tay vội vã, rồi toan quay vào thì bỗng dưng cái cây khô ấy ngã ập xuống đường mương, đè lên một hàng cây nhỏ phía dưới, mặc dù lúc ấy trời không có gío. Lộc lặng người đứng ngó một lúc rồi quay gót chui vào nhà, khép cửa cài then lại. Vẫn biết đó có thể là một sự tình cờ: cái cây khô kia đã mục gốc từ lâu, và đến lúc nó phải đổ. Nhưng Lộc vẫn hoang mang linh cảm thấy căn nhà này kỳ bí lắm, nhất là từ khi cô hàng xóm Thanh Tâm tiết lộ cho Lộc biếtđây là căn nhà mạ Chàng cố gắng xua đuổi mọi ý nghĩ đen tối trong đầu, khoá cửa thả bộ ra phố ăn tối và mua sắm vài thứ lặt vặt, trong đó cái đèn pin là cần nhất bởi vườn sau không có điện mà phòng tắm với cầu tiêu nằm ở tuốt mãi sát đường mương cách nhà bếp đến gần trăm thước. [/spoil]
bồi dưỡng gì, biểu diễn xong mạnh ai nấy dzìa chứ ở lại bồi dzưỡng cái gì? đói meo râu mà vẫn lăn ra ngủ. 2g sáng đi lạnh chết người, đến nơi có múa được gì đâu, quơ tay quơ chân rùi đi về. thế thôi. đặc biệt cái năm cấp 2 tui nghe đồn trường có ma khá nhiều. nhất là cái phòng mà tui học. bọn trực nhật lớp bên cạnh bảo khoảng chừng 6g sáng đi ngang lớp đó thế nào cũng thấy một nữ sinh mặc áo dài, tóc xõa dài qua lưng, ngồi cúi đầu chỗ bàn chót (chỗ tui ngồi, nói đúng hơn là dzậy). nếu dừng lại xem nó là ma hay người thì nó sẽ nghiêng đầu qua nhìn. mẹ ơi tóc dài xõa ra kiểu đó, không cần nhìn mặt cũng đủ để xách dép chạy dài rồi. nhưng tui cũng tò mò sao giờ đó mà có ma được, thế là quyết định lên lớp sớm một chuyến coi con ma đó có thiệt hay không. 6g sáng, một cái đèn pin (dỏm), mặc áo lạnh thật dày (vì trời lạnh), tui vào lớp mà chân đánh lộp cộp (mà công nhận hồi đó có bệnh rảnh nên mới đi sớm) ngó vào ... không có ai ... thở phào nhẹ nhõm rùi ngồi vào bàn mà chờ ... (nói thiệt hồi đó chưa sợ ma lắm). đúng lúc đó nghe bên ngoài có tiếng chân, lò đầu ra xem thì tiếng chân đó chạy nhanh dần rồi biến mất luôn. sợ gần chết. đến đó thì nghe tiếng la thất thanh bên ngoài, tui chạy ra coi thì thấy tụi lớp bên cạnh bảo chúng thấy ma trong lớp tui, đứa nào mặt mày cũng tái mét không còn chút máu. tui cũng ớn nên hỏi ma đâu ... và ... tụi nó chỉ tui đến đó cứng họng luôn