Tiếc là truyện có nhiều nhân vật quá, nên các nhân vật phụ cứ bị nhạt nhòa thế nào ấy... Mà sao trình độ của Fred hơn James nhiều thế
Đầu tiên là Peter Weasley... Sau đó có lẽ là Lily và James Potter... James là 1 hình ảnh hài hước và rất ư thủ lãnh, lẽ ra nên có nhiều đất diễn hơn là chỉ xuất hiện với vai trò 1 loser trong các trận Quidditch. Ngoài ra các nhân vật cũ cũng không được quan tâm nhiều, nhưng có lẽ chả sao, vì 7 phần HP đã viết đủ rồi. :)
Mình nghĩ Fred hơn James là hợp lí, bởi nhà Potter thì cho ku Albus hoá God Mode là được rồi, nếu cả 2 anh em thì không hay:)
Nhưng hơn đến mức trận nào cũng thắng thì... cần xem lại. Với cả Albus dường như còn God hơn bố nó nhiều lần, cả về skill, độ may mắn cũng như độ hào hoa. Harry nhà ta chỉ thực sự để ý đến bạn nữ mãi ở vol 4, còn Albus này đến đâu cũng có bạn gái để ý Và bộ truyện viết hơi nhanh quá, 2 năm của Albus kết thúc quá nhanh...
Peter là một phiên bản của Percy thành ra không có nhiều đất diễn lắm Còn James thì...ít xuất hiện là có mục đích đấy, đến phần 4 thì các bạn sẽ biết P/s: Hy vọng trong đây không có ai là Fan của James Potter..........
Bạn nên chấp nhận truyện của bác ấy như thế là khá rồi...còn hay hơn nữa thì viết rồi từ từ nó mới lên skill chứ, tay ngang mà Mới xong 3 năm, hi vọng các phần sau sẽ sâu sắc hơn... Ekeziel ư
íh là tưởng có vụ oánh nhau w boss nào, hóa ra chỉ có oánh với mấy đứa học sinh trong trg` bị ám nhìn tốc độ truyện có lẽ fải dài đến 10 fần trở lên
sry nếu mình nhận xét sai. Mạch truyện cứ đều đều thế nào ấy. Mình đọc thì giống như cuốn nhật kí ấy, chứ không phải truyện :(
À truyện của tớ theo góc nhìn thứ nhất nên nó thế ấy mà Tại vì tớ thích đọc các tiểu thuyết như thế nên truyện của tớ cũng vậy
Nếu trông chờ một bộ truyện dài như của Rowling thì còn nói làm gì, fan làm thì độ dài chỉ đến thế thôi..........fanfic mà dài quá thì người đọc cũng không có thời gian mà đọc Đồng ý với medassin ở trên........nhưng ghi hậu HP thì thu hút người xem hơn........ Có lẽ nên viết là: [Fanfic] Hậu Harry Potter
có cảm tưởng là tác giả còn muốn viết về những năm sau khi ra trường 7 năm đầu ở trường chỉ mới dc nửa chuyên
Chương 22 Ở một nơi nào đó giống như một nhà thờ hoang tàn, tôi thấy trên tường vẽ đầy những hình ngôi sao năm cánh bằng máu. Ở đó Ekeziel đang nói chuyện với người đàn ông nào đó mặc áo choàng màu tím. Ông ta cũng đeo mặt nạ sắt hình đầu lâu. Ekeziel nói với ông ta: - Hãy gửi đến Chúa lời xin lỗi của tôi khi chưa hoàn thành nhiệm vụ. - Ngài không trách cậu đâu! - Tôi biết là Ngài rất nhân từ. Điều đó khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn. Ngài đã nhận tôi làm đệ tử nhưng tôi đã làm phụ lòng Ngài. - Ngài nói rằng việc này không phải lỗi tại cậu! - Nhưng…tôi thật không hiểu sao thằng Albus lại gặp nhiều may mắn đến vậy. - May mắn? - Đúng vậy! Đầu tiên là không hiểu làm cách nào đó nó đã biết trước được kế hoạch của tôi khi đi lấy Hòn Đá Hồi Sinh. - À….Ngài đã nói rằng thằng bé đó có khả năng Tiên Tri. - Tiên Tri? Không thể nào! - Đúng vậy! Ngoài Ngài ra còn có một số kẻ khác sở hữu năng lực này. Nhưng bọn chúng chưa lộ mặt. - Tôi biết một kẻ nữa! - Ai vậy? - Đó là Stacy Ferguson. Cô ta là giáo sư mới dạy môn Tiên Tri ở trường tôi. - Hừm….chính cô ta đã phá hỏng kế hoạch của cậu hồi năm ngoái đúng không? - Đúng vậy! Chút nữa thì Binh Đoàn Địa Ngục có thể tiêu diệt nó và lũ bạn rồi! Mà đáng lẽ nó đã phải chết hồi năm kia cơ! Tự dưng Harry Potter lại xuất hiện ở đấy…. - Ông ta không phải tự dưng mà xuất hiện ở đấy đâu! - Sao cơ? - Chúa đã nói rằng có kẻ đã bí mật gửi cú báo cho Harry Potter biết! - Thật…thật hả? - Đúng vậy! Cho nên Ngài mới nói rằng đó không phải lỗi tại cậu! Kế hoạch của cậu đúng là rất hoàn hảo! - Nhưng kẻ đó là ai chứ? - Không biết! Chính Harry Potter cũng đang thắc mắc đó là ai. - Thật tức chết đi được! Chẳng lẽ kẻ đó cũng sở hữu khả năng tiên tri? - Chắc chắn rồi! Đó chính là lý do kẻ đó biết trước được kế hoạch của ngươi. - …………….. - Hừm…..Chúa đã tiên tri rằng sắp tới sẽ xuất hiện một kẻ còn lợi hại hơn cả Harry Potter! - Lợi hại hơn Harry Potter? - Đúng vậy, đó chính là kẻ nguy hiểm nhất đe dọa sự sinh tồn của chúng ta. Nếu không mau tìm ra kẻ đó và tiêu diệt ngay thì chúng ta sẽ có nguy cơ bị đe dọa - Không thể nào! Trên đời này thật sự tồn tại kẻ đó ư? - Chúa không bao giờ nói sai! - Đúng vậy! Ngài luôn luôn đoán đúng! Ngừng một lúc, ông ta nói tiếp: - Có lẽ cần phải thêm một người để hỗ trợ ngươi. Năm nay phải tiêu diệt cho kỳ được thằng Albus đó! - Cũng được! Ai vậy? - Đó là……. Tôi bị tỉnh giấc ngay lúc đó. Bực mình vì chưa nghe được kẻ hỗ trợ Ekeziel năm nay là ai. Năm nay khả năng tính mạng tôi bị đe dọa có lẽ cao hơn năm ngoái. Chẳng lẽ lại không đến trường nữa? Nhưng tôi không muốn chạy trốn như thế. Tôi không muốn làm kẻ hèn nhát! Lucy thì vẫn đang nằm ngủ say sưa bên cạnh gối của tôi. Nhưng trong giấc mơ đó, điều khiến tôi suy nghĩ nhiều nhất là hồi năm thứ hai người cứu tôi thực sự là ai đó chứ không phải cha. Người đó là ai vậy nhỉ? Có lẽ cha sẽ kể cho tôi khi ông ấy điều tra ra. Sau một hồi suy nghĩ, tôi đi xuống nhà dùng điểm tâm và không đánh thức Lucy. Hôm nay em Lily dạy tôi nấu ăn. Thực ra em ấy làm theo chỉ thị của mẹ Ginny. Mặc dù tôi không muốn nhưng vẫn phải làm. Cuối cùng tôi đã biết cách làm món bánh ngọt socola. Bữa sáng do tôi tự làm cũng khá ngon. Có lẽ tôi cũng có khiếu nấu ăn. Như thường lệ, sau bữa ăn tôi ra tủ kính lấy một gói khoai tây rán đem lên phòng. Không hẳn là tôi khoái món này. Tôi đem thứ này lên cho Lucy ăn. Lucy vốn ăn rất ít và chỉ thích ăn vặt thôi. Tôi có ý nghĩ buồn cười rằng do ăn ít nên Lucy mới tí hon vậy. Khoai tây rán là món khoái khẩu của Lucy. Món này vốn là do mẹ tôi mua cho Lily ăn. Khi Lucy đang ăn. Tôi tin là nếu Lily nhìn thấy cảnh này chắc sẽ ngạc nhiên lắm. Tôi tưởng tượng là Lily chỉ thấy được mấy miếng khoai tây rán cứ bay lơ lửng rồi từ từ tan biến vào không khí. Lily bây giờ có lẽ không còn bị ám nữa. Bóng ma gì đó trú ngụ trong em ấy có lẽ đã thực sự bị tiêu diệt. Đến giờ này em Lily vẫn không có biểu hiện gì đáng lo ngại cả. Tôi vẫn nhớ Lily hỏi tôi bị ai đó đánh vào mặt. Tất nhiên là em ấy không nhớ là đã tát tôi đỏ cả má. Tôi phải nói dối là đã đánh nhau với Aumus. Sau khi Lucy chén món khoai tây rán no nê, tôi cùng cô ấy đến Hẻm Xéo để dạo chơi. Khu phố phù thủy này lúc nào cũng tấp nập, đông vui. Nhưng tôi đã không biết rằng chọn hôm nay để đi chơi là sai lầm lớn. Sai lầm này có thể khiến tôi mất mạng vô ích. Lúc đó tôi đang định đi ăn kem. Bỗng nhiên có tiếng gầm gừ ở đâu đó trên cao rất ghê rợn. Tôi nhìn lên trời thì thấy những con quái vật gớm guốc trông giống thằn lằn sấm. Bọn chúng đang khạc lửa tấn công mọi người và các cửa tiệm. Lucy hét toáng lên. Các cửa hàng bốc cháy ngùn ngụt, mọi người hoảng hốt chạy tán loạn và la hét ầm ĩ. Tôi cũng chạy lẹ. Nhưng bỗng nhiên xuất hiện một con Ma Sói chặn đường tôi. Con Ma Sói này giống hệt trong giấc mơ của tôi hồi năm kia. Nó gầm gừ và nhỏ dãi tong tỏng. Ngap lập tức, tôi rút đũa phép ra và hô: - Stupefy! Con sói đó bị đánh văng ra bất tỉnh. Tôi chưa kịp di chuyển thì xung quanh có chừng 5 con Ma Sói xuất hiện bao vây tôi. Bọn chúng ở đâu ra mà lắm vậy? Rốt cuộc ở đây đang xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Những con thằn lằn sấm vẫn tấn công mọi người và đốt cháy các cửa hàng. Các phù thủy thì đang ra sức tấn công bọn nó. Tôi hiện giờ không đủ sức để chống lại một lúc năm con Ma Sói nên không biết phải làm gì. Lucy thì sợ hãi không nói lên lời. Những con Ma Sói khát máu trông vô cùng điên dại. Chúng gầm gừ khiến tôi nổi da gà. Thật đáng sợ! Có lẽ tôi sẽ bị bọn chúng ăn thịt ư? Bỗng nhiên lũ Ma Sói nhìn đi chỗ khác. Bọn chúng đều nhìn sang phía bên phải. Có một cô gái đang từ từ đi đến trông hết sức ấn tượng. Đó là một cô gái người Nhật. Cô ấy có mái tóc đen tuyền óng ả dài ngang lưng, da trắng như tuyết và có thân hình thon thả mảnh mai. Cô ấy trông như một búp bê sống vậy. Cô gái người Nhật ấy nhìn tôi. Cô gái này có khuôn mặt lạnh băng và giọng nói nhỏ nhẹ: - Có lẽ đã đến lúc cậu phải đến nơi ấy rồi. - Gì cơ? - Tôi là Yfu Kunaji. Bạn là Albus Severus Potter phải không? - Sao….bạn biết tên tôi? - Người đó đã nói cho tôi biết. Tôi có linh cảm là bạn sẽ gặp nguy hiểm ở đây. Cái cách nói này khiến tôi thấy rất quen. Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều. Bọn Ma Sói ấy đang chuẩn bị tấn công và tôi không muốn cô gái này bị liên lụy. Tôi hét to: - TRÁNH RA ĐI! NGUY HIỂM LẮM! Nhưng Yfu vẫn bình thản. Cô ấy nói: - Cậu không làm một mình được đâu…để tôi giúp... Yfu lẩm nhẩm gì đó. Bỗng nhiên trên tay phải của cô ấy xuất hiện một thanh gươm to đùng bóng loáng. Thật không thể ngờ cô ấy trông bé nhỏ như thế mà có thể cầm một thanh gươm to lớn như vậy. Yfu nói tiếp. Vẫn bằng giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng thì thầm: - Đây là Giả Kim Bí Thuật. Tôi thuộc hệ Kim...hừm....kia là Lucy phải không? Dứt lời, cô ấy xông tới rất nhanh dùng thanh gươm nặng trích chém bốn con Ma Sói thành hai phần. Tôi dùng thần chú đánh văng con sói còn lại. Không thể ngờ với thanh gươm ấy mà Yfu có thể di chuyển linh hoạt như vậy. Chưa kể là cô ấy còn trẻ thế mà đã có vẻ thành thạo môn Giả Kim Bí Thuật. Nhưng điều ngạc nhiên nhất là Yfu thấy được Lucy. Yfu vẫn bình thản: - Chắc cậu đang thắc mắc sao tôi thấy được Lucy hả? Đó là vì…chúng ta giống nhau. Lucy đột ngột lên tiếng: - Giống nhau? - Đúng vậy, Lucy. - Nhưng cái tôi muốn hỏi là...cô và Albus giống nhau thế nào cơ? Yfu không trả lời mà nhìn lên trời. Xung quanh vẫn vậy, mọi người chạy tán loạn và một số người còn đánh rơi đồ đạc của họ. Một số phù thủy thì đang đẩy lùi những con thằn lằn sấm. Những phù thủy khác thì dùng thần chú tạo ra những dòng nước lớn như vòi nước để dập tắt đám cháy. Bỗng nhiên có một con thằn lằn sấm đột nhiên xông tới tấn công bọn tôi. Yfu chìa tay ra trước mặt tôi và nói: - Nắm lấy tay tôi mau lên! Không còn thời gian nữa đâu! Tôi nắm lấy bàn tay trắng muốt của cô ấy một cách do dự. Yfu hô to: - Thế giới thứ ba! Và ngay tức thì chân tôi bị nhấc lên khỏi mặt đất. Tôi như bị nhấc lên cao bằng sức mạnh vô hình nào đó. Xung quanh đảo lộn một cách chóng mặt khiến tôi không cảm thấy gì ngoài tiếng gió hú. Cuối cùng tôi đã chạm đất. Cú chạm đất đó mạnh đến nỗi khiến tôi mất thăng bằng và ngã phịch xuống đất. Tôi phủi người và nhìn lên. Khung cảnh xung quanh bây giờ không còn là ở Hẻm Xéo nữa. Đó là một nơi nào đó rất lạ.......
đại ca ơi làm xong đại ca cho em cái link down nhe , em chờ tin tức của đại ca , email của em xuanhiep88@yahoo.com nhớ nhe đại ca