Úi, truyện của tớ cũng cần link down à? Sao không đọc trực tiếp trên này? Bởi vì còn lâu lắm mới xong
mình đang suy nghĩ là có thể đang có một cái hội nào đấy biết đến sự tồn tại của "Chúa" và đang ra sức để chống lại "Chúa" và bọn đệ tử như Hội Phượng Hoàng chống lại Vol ấy (cũng có thế mấy người ấy là mems hội phượng hoàng ) 1 đòn stupefy là hạ đc 1 kon ma sói rồi ư mình nhớ tụi ma sói khỏe lắm mà
À há, bạn Sango luôn có những suy luận rất sắc bén đấy Với phù thủy chuyên nghiệp thì thần chú này có thể hạ được một Ma Sói Có điều một học sinh như Albus có thể hạ được một Ma Sói là một bí ẩn Và Albus tưởng rằng lũ Ma Sói chỉ được cái đông chứ không khỏe lắm(Chỉ 1 hit là bất tỉnh )
đâu, lúc đầu thì tưởng đang coi một game RPG nào đó, giờ thì cảm thấy giống đang đọc manga
Hôm nay trung thu nên khuyến mãi thêm chap nữa Chương 23 Chính xác thì tôi đang ở trên một con thuyền. Con thuyền này đung đưa trên sóng biển khiến tôi hơi chóng mặt. Trước mặt tôi là những người đàn ông trông dữ dằn hết sức. Họ trông như những tên cướp biển mà tôi thường xem trên tivi vậy. Gã đàn ông với cái mắt chột bên phải lập tức chỉ vào mặt tôi và quát to: - Có kẻ lạ trên tàu! Bắt nó vào ngục ngay! - Khoan…khoan đã…. Tôi chưa kịp giải thích thì hai gã đàn ông to lực lưỡng xốc nách tôi và ném không chút thương tiếc vào một căn phòng có chấn song sắt. Họ ném tôi đau điếng cả mông. Lúc đó tôi bỗng nhận ra Lucy không có ở bên cạnh tôi như mọi khi. Cô ấy đâu rồi nhỉ? Và tôi đang ở chỗ quái quỷ nào đây? Cô gái người Nhật đó là ai vậy? Chẳng lẽ cô ta là người của Ekeziel? Không thể ngờ là hôm nay tôi lại phải ngồi trong nhà ngục gặm nhấm nỗi buồn thế này. Biết thế tôi đã ở nhà cho khỏe. Con thuyền này cứ đung đưa bởi sóng biển khiến tôi thấy hơi buồn nôn. Cảm giác này chẳng khác gì khi đi trên Xe Đò Hiệp Sĩ. Có lẽ tôi bị say sóng rồi. Tôi chợt thấy ở góc phòng có một người đang ngồi khuất trong bóng tối. Người đó lên tiếng. Đó là giọng của một cô gái. Nhưng tôi không hiểu cô ấy nói gì cả. Hình như cô ấy nói tiếng Pháp. Ngừng một lúc, cô gái ấy lại lên tiếng: - Xin chào! Bạn tên gì vậy? Tôi bị nhốt trong này đang cô đơn quá nè! - À….tôi là Albus Severus Potter…còn bạn? - Tôi là Francoise Sazanami. Bạn là người Anh hả? - Ừ….. - Tôi là người Pháp. Lúc nãy tôi nói tiếng Pháp nên bạn không hiểu. Cũng may hồi học ở trường beauxbatons thì tôi đã học tiếng Anh rồi. - Bạn học ở trường Beauxbatons thật hả? Thế sao bạn lại ở đây? Đây là đâu? - Tôi cũng không biết đây là đâu. Nhưng tôi đến đây được là do một cô gái người Nhật tên là….. - Yfu Kunaji? - Đúng rồi! Chẳng lẽ bạn cũng vậy? - Ừ! Cô ta cũng đem tôi đến đây! Thật không hiểu cô ta có mục đích gì? - Chịu chết! Chuyện này xảy ra quá đột ngột! Tôi chưa tìm ra cách để thoát ra khỏi đây. - Bạn ở đây bao lâu rồi? - Có lẽ là một tuần. - Một tuần? - Ừ! Thời gian đầu tôi đã làm loạn nơi này lên. Nào là gào thét rồi năn nỉ thế mà họ cũng không chịu thả tôi ra. - Bọn họ có phải là cướp biển không? - Có lẽ thế! Và thuyền này đang có nguy cơ bị đánh chìm….. - Sao cơ? - Nghe bọn họ nói trên vùng biển này có thủy quái. - Thủy quái? Nghe đến đây tôi chợt thấy lạnh sống lưng. Mới vừa rồi tôi suýt bị Ma Sói và Thằn Lằn Sấm giết chết. Bây giờ lại là Thủy Quái. Con nhỏ Yfu đó định chơi cái trò gì vậy? Bây giờ tôi phải làm sao để thoát khỏi chốn này đây? Sắp đến ngày tựu trường rồi! Tôi tự dưng biến mất thế này chắc cả nhà sẽ lo lắng lắm. Không biết ở Hẻm Xéo bây giờ thế nào rồi? Có lẽ các Thần Sáng ở Bộ Pháp Thuật sẽ đến dẹp lũ yêu quái đấy thôi. Francoise đứng dậy và bước ra khỏi góc tối. Và bây giờ tôi mới nhìn rõ cô gái này. Cô ấy có mái tóc dài màu vàng xơ xác và khuôn mặt khá lem luốc. Cô ấy trông hơi hốc hác như thế thiếu ăn. Francoise cười tươi: - Rất vui được gặp bạn, Albus! - Mình cũng vậy! Francoise đi ra chỗ song sắt và nhìn ngó xung quanh. Trước cửa nhà ngục của bọn tôi có một gã canh gác. Hắn đang ngủ say ngáy khò khò. Đúng lúc đó tôi chợt thấy Lucy. Cô ấy lấy chìa khóa trong túi quần của gã cai ngục và mở cửa cho bọn tôi. Nhưng ngạc nhiên hơn nữa đó là khi Francoise thốt lên ngạc nhiên: - Cô là ai vậy? Sao cô lại giúp bọn tôi. Hừm! Sự việc càng ngày càng phức tạp. Lại có thêm người có thể nhìn thấy Lucy rồi! Lucy cũng ngạc nhiên không kém: - Ô! Cô nhìn thấy tôi hả? Tôi là bạn của Albus. - À, ra vậy! Nhưng cô nói gì lạ vậy! Tôi có đui đâu mà không thấy cô chứ! - Người bình thường không thể nhìn thấy tôi đâu! - Thật hả? Khó tin quá! Nhưng không có thời gian trò chuyện nhiều. Tôi kêu suỵt một tiếng để Francoise im lặng. Gã cai ngục vẫn ngủ say. Để ăn chắc, tôi dùng thần chú đánh hắn bất tỉnh. Sau đó cả bọn từ từ tiến về phía cửa ra khỏi nhà tù. Trong này ngoài chúng tôi ra thì chẳng có tù nhân nào khác nữa. Cũng may là có lẽ vì thế nên ở đây chỉ có một gã cai ngục canh gác. Có lẽ họ tin rằng chúng tôi sẽ không thể thoát ra được. Mà đúng vậy! Cũng nhờ Lucy mà bọn tôi mới có hy vọng thoát ra khỏi chốn quỷ quái này. Bọn tôi rón rén đi ra ngoài. Trên thuyền lúc này không có một bóng tên cướp biển nào cả. Francoise bảo với tôi rằng đi tìm một con thuyền cứu hộ để trốn ra khỏi con thuyền này. Cô ấy có vẻ thành thạo lắm. Cứ như quen đi thuyền rồi vậy. Francoise nhìn tôi phì cười: - Bạn bị say sóng rồi thì phải? - Ừ…… Đúng vậy, tôi đang buồn nôn đây! Tôi đang lo mình có chịu nổi không khi đi trên một con thuyền cứu hộ. Thật là xấu hổ quá! Dường như Francoise biết rõ chỗ để thuyền cứu hộ ở đâu. Cô ấy dẫn tôi đi một cách tự tin. Nhưng tôi không biết sau khi lên thuyền thì bọn tôi sẽ đi đâu giữa vùng biển mênh mông này. Suy nghĩ của tôi đột ngột bị cắt ngang khi bọn cướp biển đó đột ngột xuất hiện phía sau lưng bọn tôi. Gã cướp biển chột mắt nói: - Bọn phù thủy chết tiệt! Đã vậy tao sẽ cho bọn mày chết! Bọn chúng định nhào tới xông vô. Tôi và Francoise rút đũa phép ra. Bỗng nhiên con thuyền rung lắc dữ dội khiến tôi và những người khác mất thăng bằng té ngã. Một tên cướp biển chạy tới báo với gã mắt chột: - Thưa thuyền trưởng, nguy to rồi! THỦY QUÁI ĐÃ ĐẾN! Gã thuyền trưởng mặt cắt không còn hột máu. Nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: - Được rồi….ta sẽ liều chết với nó. Các anh em hãy lên thuyền cứu hộ chạy đi. Nhưng tất cả bọn họ đều không chịu di chuyển. Gã thuyền trưởng bực quá quát lên: - SAO? CÁC CẬU DÁM CÃI LỆNH THUYỀN TRƯỞNG HẢ? - CHÚNG TÔI SẼ KHÔNG BỎ ANH Ở LẠI! NẾU CHẾT THÌ TẤT CẢ SẼ CHẾT! - Các cậu thật ngu ngốc! Nói thế thôi chứ gã thuyền trưởng dường như đang xúc động trước sự trung thành của đồng bọn hắn. Francoise dường như đã lấy lại được sự bình tĩnh. Cô ấy mỉm cười một cách kỳ lạ. Cứ như thế vừa nảy ra sáng kiến nào đó vậy. Francoise nói: - Bọn tôi có thể giúp bọn ông tiêu diệt lũ thủy quái ấy! - Ta không cần sự giúp đỡ của bọn phù thủy! - Tại sao? - Phù thủy là bọn quái dị xấu xa! - Chúng tôi không xấu xa và cũng chẳng quái dị như các ông nghĩ! - Sau khi bọn ta tiêu diệt xong lũ thủy quái rồi sẽ đến bọn người đó! - Hãy để bọn tôi giúp! Ông không muốn các chiến hữu của mình hy sinh vô ích chứ! - Ta…….. Sau một hồi suy nghĩ khó khăn, hắn gật đầu. Francoise nói tiếp: - Nhưng tôi có một điều kiện! Đó là sau khi tiêu diệt hết lũ thủy quái thì hãy thả bọn tôi đi. - Cái gì? - Sao nào? Điều kiện này có là gì. Trong khi bọn tôi có thể giúp các ông sống sót sau cuộc chiến này. - Hừm! Thôi được rồi! Gã thuyền trưởng chột mắt tỏ ra bực bội nhưng cũng đành đồng ý. Và lũ thủy quái đồng loạt trèo lên tàu. Bọn nó trông giống như những mỹ nhân ngư. Chỉ khác là bọn chúng rất xấu xí và có những cái răng khủng khiếp như răng cá mập vậy. Bọn cướp biển đồng loạt rút gươm ra. Với tôi thì việc đó khá lạ mắt. Những con thủy quái cầm đinh ba lao vào tấn công bọn cướp biển. Nhưng quả thật bọn mỹ nhân ngư này khỏe và thiện chiến hơn bọn cướp biển nhiều. Thảo nào mà họ sợ hãi như vậy. Tôi và Francoise giúp họ đánh văng những tên thủy quái xuống biển. Việc này hiệu quả hơn là đánh tay đôi với bọn nó. Quả thật! Lũ thủy quái bị đẩy lùi và nhảy xuống biển bỏ chạy. Vâng! Bọn tôi đã cứu cướp biển. Thế là họ cám ơn bọn tôi rối rít và quyết định sẽ cập bến ở hòn đảo gần nhất để thả bọn tôi đi. Theo như họ mô tả thì nơi này không phải thế giới Muggle. Vậy đây là đâu? Theo như họ kể thì ở đây cực kỳ ghét phù thủy vì ai cũng nghĩ phù thủy rất xấu xa. Họ đã bảo với tôi rằng không được nói với ai là tôi đã gặp họ. Khi tôi chuẩn bị bước vào thành phố trước mặt. Bỗng nhiên cảnh vật xung quanh đảo lộn một cách chóng mặt. Tôi lại bị nhấc lên mặt đất bằng một sức mạnh vô hình nào đó. Một lúc sau, tôi chạm đất và lại té ngã chổng vó. Lucy kêu oai oái vì suýt nữa tôi đè bẹp cô ấy. Sau đó tôi nhìn xung quanh. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lucy cũng vui mừng ré lên. Vì bọn tôi đã trở lại Hẻm Xéo……….
nghĩ trong đầu sao rùi gõ cmt vậy thui mà , sắc bén gì đâu :P Các tình tiết trong truyện ngày càng hấp dẫn cái thân phận của con Yfu ngày càng bí ẩn nhỉ cuối cùng thì con Yfu ở phe "Chúa" hay ở 1 phe nào đó (có khi nào nó quăng thằng Albus vô chỗ đó để Albus có cơ hội Train với lũ thủy quái, hay để quen bik con bé trường Beauxbatons có thể nhìn thấy Lucy nhằm 1 mục đích nào đó hoặc có thêm đồng minh khi chống lại "Chúa" ? [có khi sau này tg cho thêm dumstrang vào phe mình ko chừng ] ) và mình nghĩ cái tỉ lệ con Yfu chơi xỏ Albus khá thấp :)
Mấy bữa trước thấy cái tựa ngứa mắt nên vô comment. Hôm nay mới đọc thử vài chap, thấy sao sao ấy. 1.Rose khó có thể vô HulF. 2.Nếu vô Sly thì Albus thích hợp hơn James 3.Nếu cô MC gonagall là hiệu trưởng thì cô sẽ không đi dạy và quan tâm tới việc chọn câud thủ Quitdich(quên mất tên rồi:P) Chắc phải đọc thêm để suy ngẫm quá
việc zô nhà nào là đánh giá dựa trên năng lực, tính cách, nhưng mà sự lựa chọn của mình quan trọng hơn :-b chắc thời giáo viên môn Biến Hình hơi hiếm muốn biết rõ hơn phải đợi tác giả giải đáp
Cái mũ đã do dự khi không biết nên cho Rose vô nhà Raven hay Griff Nhưng Rose đã chọn Huff Tại sao vậy? Đọc ủng hộ tớ đi ^^
Chương 24 Tôi không thấy Francoise đâu cả. Hẻm Xéo thì bây giờ không còn yêu quái nữa nhưng khá tàn tạ. Các Thần Sáng ở Bộ Pháp Thuật thì đang ra sức trấn an mọi người ở đó. Bây giờ có lẽ đã quá trưa rồi. Tôi đang định đi về nhà thì giọng bố tôi vang lên: - ALBUS! Đó là cha tôi. Ông ấy lao tới ôm lấy tôi. Tôi ngạc nhiên: - Sao cha ở đây? - Trời đất quỷ thần ơi! Nghe Lily nói là con đến đây. Và ở đây thì bị tấn công bởi lũ quái vật. Ta đã tìm con suốt từ nãy giờ. Ta cứ nghĩ….con đã bị bọn chúng bắt rồi…. - À không! May là con đã….trốn kịp… - Hử? Con trốn ở đâu vậy? - À…dạ…..hẻm Knockturn. - Hả? Cha bảo con không được vô đấy rồi mà, nguy hiểm lắm. - Nhưng…..đâu nguy hiểm bằng bị quái vật tấn công…đúng không ạ? Cha tôi lúng lúng ngay tức thì. Có lẽ ông đành phải đồng ý rằng tình hình lúc đó thì ở trong hẻm Knockturn còn an toàn hơn ở Hẻm Xéo. Vì tôi nghĩ cha sẽ không tin nên đành phải nói dối. Cuộc phiêu lưu ngắn ngủi vừa rồi có lẽ sẽ chẳng một ai tin cả. Đến tôi còn chẳng dám tin. Cứ như tôi vừa nằm mơ vậy. Ông ấy cười mừng rỡ: - Được rồi! Con bình an là tốt rồi! Bây giờ để cha hộ tống con về nhà. Khi về nhà, em Lily cũng mừng rỡ ôm chầm lấy tôi. Cả anh James và mẹ tôi nữa. Họ siết chặt đến nổi tôi muốn nghẹt thở. Ừm! Dù sao tôi cũng trải qua một thời gian lênh đênh đáng nhớ trên biển. Không biết Francoise đã trở về thế giới này chưa? Hay vẫn còn bi kẹt ở đó? Nhưng lúc này đây mọi cảm giác lo lắng khác đã tan biến. Tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm gia đình. Thấy họ lo lắng thế này, tôi thấy thật hạnh phúc. Cha Harry nói với tôi một cách lo lắng: -Tình hình là phải tăng cường lực lượng bảo vệ an ninh ở Hẻm Xéo. Ta thật không ngờ bọn chúng lại dám tấn công cả chỗ đó. Có lẽ phải cử mấy Thần Sáng đến bảo vệ chỗ đó. Con cũng nên cẩn thận nghen! Không nên tạo điều kiện cho bọn chúng dễ dàng hạ thủ con! Nhớ lời cha đó! - Vâng! Trong suốt tuần lễ sau đó, cha mẹ tôi không mấy khi ở nhà. Anh James thì vẫn hay đi chơi như mọi khi. Có vẻ anh ấy chẳng sợ gì ráo. Cha tôi bảo rằng đã cử một Thần Sáng trông chừng tôi. Nhưng tôi không thấy người đó ở đâu cả. Có lẽ người đó đang bí mật ở một chỗ nào đó mà tôi không phát hiện ra. Vào buổi tối thứ bảy trước khi tôi trở lại trường. Cha tôi bảo rằng có rất nhiều Thư Sấm gửi đến phàn nàn và đòi bồi thường. Mẹ tôi thì đang cố gắng dập bớt các tin đồn nhảm. Không hiểu ai đó loan tin nói xấu về Bộ Pháp Thuật. Rằng từ ngày ông Kingsley Shacklebolt lên làm Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật thì ông rất lè phè về vấn đề an ninh. Bảo rằng ông không chú trọng an ninh ở những chỗ như Hẻm Xéo. Rồi nói xấu cả cha tôi nữa. Rằng thì là các Thần Sáng đến cứu nguy chậm trễ là do chú trọng đến việc tiêu diệt Ma Cà Rồng ở Abani hơn bảo vệ cư dân ở Hẻm Xéo. Trời nổi sấm sét đùng đùng, mưa rơi tầm tã. Báo hiệu một ngày mai không sáng lạng lắm. Và cha tôi hết sức căng thẳng. Chính vì thế mà ông ấy kể hết mọi chuyện về một gã tín đồ tên là Ekeziel đang âm mưu hạ sát tôi cho anh James. Và tôi thấy an tâm hơn khi anh James bảo rằng sẽ không để cho hắn chạm vào một sợi tóc của tôi. Và năm nay là năm học cuối cùng của ảnh. Trong nhà lúc này chỉ có Lily là không biết chuyện về Ekeziel. Cha tôi không muốn em ấy phải lo lắng nên đã không kể. * * * Sáng hôm sau, cả nhà tôi ra sân ga Chín Ba Phần Tư. Cha tôi có việc phải đến Bộ Pháp Thuật ngay nên không thể tiễn tôi ra ga. Như thường lệ, tôi ngồi cùng với em Lily và Nirvana. Cậu ấy tỏ ra hết sức lo lắng: - Cậu biết tin gì chưa? Hẻm Xéo bị tấn công đó! Thật kinh khủng! - À ừ! Tất nhiên mình biết! Mình cũng có mặt ở đó mà! Nirvana há hốc mồm ra trông ngố hết sức: - Thật…thật hả? - Ừ! Mình trốn tuốt vô hẻm Knockturn….. - Thật sao? Trong đó thế nào vậy? Hình như tôi quá đà rồi! Tôi đã vào hẻm Knockturn bao giờ đâu! Biết nói thế nào bây giờ! Tôi định sẽ kể sự thật cho Nirvana khi không có mặt em Lily. Nhưng cậu ấy hỏi thế này thì……… - Trong đó tối tăm lắm và có rất nhiều những.....mụ phù thủy đáng sợ. Chưa kể là khu đó bán những đồ vật hắc ám rất ghê rợn. Và có vẻ Nirvana tin điều đó. Lucy phì cười. Lily nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Trời hôm nay âm u một cách quái lạ. Cứ như sắp có mưa vậy. Nhưng mãi có thấy mưa đâu. Tôi, Lily và Nirvana vào Đại Sảnh Đường rồi ngồi yên vị ở dãy bàn Nhà Griffindor. Cô hiệu trưởng đứng lên nói: - Tôi xin thông báo năm nay trường ta đã có giám thị mới. Đó là ông Isaac Franklin. Ông Isaac đứng cạnh bàn giáo viên gật đầu mỉm cười chào các học sinh. Đó là một ông lão hói đầu và có khuôn mặt hiền từ. Hy vọng là ông ấy không như ông Filch. Và các học sinh có vẻ không vỗ tay nhiệt tình cho lắm. * * * Sáng hôm sau là một khởi đầu không hay cho lắm. Thằng Aumus thách tôi đấu tay đôi trước đông đảo học sinh ở hành lang tới Đại Sảnh Đường. Có lẽ nó muốn phục thù vì thua tôi lần trước. Tôi bảo: - Thôi dẹp đi! Tao không muốn rắc rối! - Mày sợ à? Thằng hèn! - Mày nói gì? - Mày là thằng hèn! - Tao không có sợ mày đâu! - Vậy thì dám đấu với tao không? Vậy là tôi đã đồng ý. Lần này tôi quyết phải cho nó ra bã vì dám sỉ nhục tôi. Nhưng hóa ra trận này chán hơn tôi tưởng. Thằng Aumus trúng thần chú stupefy của tôi là nằm ngay đơ. Nhưng….sao nó nằm im vậy? Chẳng lẽ nó chết rồi? Tôi đến gần xem và thấy nó vẫn còn thở. Những người xem xung quanh đều sửng sốt không nói lên lời. Quái lạ! Sao chỉ trúng một đòn mà nó bất tỉnh? Cái thằng này sao yếu vậy? Đúng lúc đó, ông giám thị Isaac xuất hiện. Ông hoảng hốt thấy rõ: -Chuyện…..chuyện gì vậy? Tôi ấp úng: - Dạ….hình như bạn ấy…..té ngã….. Cũng may là ông ấy tin điều đó. Thế là ông Isaac bế thằng đó lên và đưa đi bệnh xá. Em Lily tròn mắt nhìn tôi: - Anh mạnh thật đấy, Albus! - À….ừ…. Chẳng lẽ nội lực pháp thuật của tôi đã tăng tiến. Đầu tiên là hạ được Ma Sói. Sau đó là Aumus. Nirvana vỗ lưng tôi một cái và nói: - Hết sẩy! Bộ hè vừa rồi cậu lên núi tu luyện hả? Rose lo lắng: - Nhưng không biết nó có làm sao không? Nirvana gạt phắt đi: - Xời! Nó không chết được đâu mà lo! Thằng Bean Thomas quát: - Im đi, Nirvana! Nirvana cao giọng: - Rõ ràng nó gây sự trước! Albus chẳng làm gì sai cả! Bean Thomas tức tối bỏ đi. Lucy nói trên đầu tôi: - Cậu oách thật đấy, Albus! Nhưng tôi bận suy nghĩ về sự kỳ lạ này nên không để tâm nhiều đến những lời nói đó. Chẳng lẽ tôi đã thực sự mạnh lên rồi sao? Giờ học biến hình, bọn tối phải biến một con nhím thành một miếng mút cắm kim. Tôi phì cười khi cái miếng mút cắm kim của thằng Aumus vẫn còn cuộn lại sợ hãi khi người ta định cắm kim lên nó. Nghe nói Aumus đã tỉnh lại ngay khi ông Isaac đi được nửa đường tới bệnh thất. Thằng đó có vẻ bắt đầu ớn tôi. Nhưng cách thằng Aumus nhìn tôi cứ như thể nó chỉ muốn đặt tay lên cổ tôi mà siết lại vậy. Có vẻ như nó đã đạt tới một trình độ hận thù mới. Tôi và nó bây giờ chẳng khác gì kẻ thù của nhau. Giờ học Bùa Chú, giáo sư Flitwich cho chúng tôi thực hành Bùa Triệu Tập. Bùa chú này rất thú vị nên tôi làm khá tốt. Vui nhất có lẽ là giờ học phòng chống nghệ thuật hắc ám. Tôi là người đầu tiên trong lớp gọi được thần hộ mệnh. Đó là một con phượng hoàng lửa hùng vĩ. Giáo sư Neville khen ngợi: - Đúng là cha nào con nấy! * * * Sáng hôm sau, tôi đang dùng điểm tâm ở dãy bàn Nhà Griffindor. Nirvana nói với tôi: - Thần hộ mệnh của cậu đẹp thật đấy, khi nào biểu diễn lại cho mình coi nhé, Albus - Được thôi! Lily thì trầm ngâm: - Dạo này anh có vẻ lạ lắm, Albus! - Hả? Lạ thế nào cơ? - Em cảm thấy nội lực pháp thuật của anh đã tăng tiến. Có phải là do anh đã chăm chỉ luyện thở bụng để tăng nội công của môn Giả Kim Bí Thuật không? - Ừm…..cũng có thể….. Lucy bay qua bay lại trên đầu tôi và nói: - Có thể đấy là thành quả của sự chăm chỉ chăng? Tôi thấy đa số các học sinh ở đây đều chẳng thích môn Giả Kim Bí Thuật! Bỗng nhiên tôi thấy mặt Nirvana méo lại một cách quái dị. Tôi hoảng hốt: - Nirvana! Cậu bị làm sao thế? - Gì cơ? Sao là sao? - Mặt của cậu…… - Tớ không hiểu cậu nói gì cả! Không chỉ có mặt của Nirvana mà bây giờ cả toàn bộ không gian xung quanh tôi đang méo mó dần một cách chóng mặt. Tôi nghe thấy Lily hét toáng lên: - Anh làm sao thế, Albus? Anh không được khỏe à? Tôi không nhìn thấy gì nữa. Tôi chỉ nghe thấy tiếng la hét của Lucy, Nirvana và Lily. Bỗng nhiên tôi bị nhấc lên không trung. Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ lại là……. Tôi không còn cảm thấy gì nữa ngoài tiếng gió ù ù. Một lúc sau, mình như rơi tõm xuống nước. Tôi cảm thấy lạnh lạnh và bị ướt bởi nước. Mở mắt ra thì tôi thấy mình đang ở dưới biển. Thôi chết! Tôi không biết bơi! Chỗ tôi cách bờ không xa lắm nên tôi cố di chuyển vào bờ. Nhưng vô ích. Tôi hết sức rồi. Tôi bắt đầu chìm nghỉm. Giá như tôi đi học bơi. Có lẽ tôi phải chết ở đây rồi. Tôi không muốn chết lãng nhách thế này. Thà tôi hy sinh trên chiến trường còn hơn là chết đuối thảm hại thế này. Bỗng nhiên có ai đó túm tay tôi và kéo tôi lên bờ. Tôi ho sặc sụa ra toàn nước biển mặn chát. Và tôi ngẩng đầu lên nhìn xem đó là ai. Thì ra là cô ấy…….. Cô ấy mỉm cười với tôi: - Chào Albus, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Nếu vậy công dụng cái mũ để làm gì khi mà ai cũng được tự chọn. Vả lại như thế thì Romione không thích đâu. Vì Al có tố chất hơn theo như lời của Harry. Đọc trên mạng lâu lắc lắm mà hao tài nữa, có thể cho xin bản word được hem. Xin thề là tôi chỉ đọc thôi không truyền bá lung tung hay vi phạm bản quyền, mình cũng đang viết một truyện cho nên muốn tham khảo cách hành văn vậy mà
thằng Albus sao tự nhiên mạnh lên 1 cách nhanh chóng vậy trời nó có train nhìu gì đâu nhỉ hay là do tố chất phép thuật có sẵn của nó nhỉ ? ( bị bọn sói hù => sợ quá => tiềm năng bùng phát ) Còn ông giám thị mới nghi là 1 thần sáng đc bộ cử xuống Hog lắm :)
Chương 25 Đó là Francoise Sazanami. Cô ấy bây giờ hơi khác so với hồi trước. Mái tóc vàng bây giờ đã suông mượt chứ không xơ xác như hồi trước. Khuôn mặt cũng trắng trẻo đầy đặn hơn. Có lẽ ở tù một tuần khiến cô ấy tàn tạ như vậy. Tôi hỏi: - Bạn cũng ở đây à, Francoise? - Ừ! Mình chỉ vừa đến trước bạn một lúc! Thật may là lúc đó mình thấy bạn ở dưới nước nên đã cứu kịp thời. Bây giờ bạn ổn rồi chứ? - Cám ơn! Có lẽ mình đỡ rồi. Tôi vẫn còn thấy hơi đau đầu. Đúng lúc đó, tôi chợt nhớ ra không thấy Lucy đâu cả. Chẳng lẽ chỉ có mình tôi bị đưa đến Thế Giới này. Nhưng…lần trước rõ ràng Lucy cũng vậy mà. Có lẽ cô ấy đang ở đâu đó. Tôi phải đi tìm thôi! Tôi nói: - Francoise nè! Bạn còn nhớ Lucy không? - Có! Cái cô Tiên Nữ tí hon ấy hả? Cô ấy đâu rồi? - Có lẽ chúng tôi lạc nhau rồi, tôi phải đi tìm cô ấy! - Để tôi đi với bạn! - Ừ! Cám ơn! Sau đó chúng tôi đi vào ngôi làng trước mặt. Tôi bỗng nhiên thấy đói bụng. Đúng rồi! Sáng nay tôi đã kịp ăn gì đâu! Tôi không hiểu sao có thứ quyền năng nào có thể bốc tôi ra khỏi trường Hogwart được. Chẳng lẽ tôi đang mơ? Chắc chắn là không rồi! Tôi vừa suýt chết đuối đấy! Có lẽ tất cả những chuyện này có liên quan đến cái con nhỏ tên là Yfu đó. Rốt cục nó là thần thánh phương nào vậy? Tôi nói với Francoise: - Bạn ăn gì chưa? Sáng nay mình chưa ăn gì cả! - Mình ăn rồi! Đúng lúc mình dùng xong bữa ăn ở trường Beauxbatons thì bị bay tới đây! Không biết giờ này ở trường thế nào! Cha mẹ sẽ lo lắng lắm! Tôi cũng có tâm trạng như vậy. Bỗng nhiên tôi thấy trước mặt mình có một bức tượng. Đó là bức tượng một chàng trai đeo kính trông rất thư sinh. Một ông già trong làng đi đến và nói với bọn tôi: - Cậu ấy là Banka - một pháp sư vĩ đại! Tôi đang chưa biết nói gì thì Francoise đột ngột lên tiếng: - Bọn cháu có thể gặp anh ấy ở đâu ạ? - Cháu muốn gặp cậu ấy để làm gì? - Bọn cháu rất ngưỡng mộ anh ấy nên muốn gặp tận mắt! Cô ấy dùng cùi chỏ huých tôi một cú ra hiệu. Tôi liền gật đầu khi ông ấy nhìn tôi. Ông ấy cười: - Được thôi! Hãy đi tới tòa nhà ở phía trước kia! Các cháu sẽ được gặp! Tôi hỏi nhỏ: - Bạn nói dối để làm gì vậy? Chúng ta gặp anh ta để làm gì? - Để tìm hiểu! - Tìm hiểu gì? - Chúng ta ở một nơi hoàn toàn xa lạ nên phải tìm hiểu mọi thông tin ở đây! Đó điều cần thiết, đúng không nào? Anh ta được cư dân ở đây tạc tượng như vậy thì ắt không tầm thường đâu. Có khi anh ta còn biết cách đưa chúng ta trở về nữa. - Ừ! Tòa nhà đó để cửa mở. Thấy người dân ra vào tự do nên bọn tôi cũng đi vào. Bỗng nhiên một người đàn ông mặc giáp sắt hỏi chúng tôi: - Các ngươi không phải người làng này! Các ngươi từ đâu tới! Thôi chết! Biết nói sao đây? Chẳng lẽ nói bọn tôi là người đến từ Thế Giới Khác. Ai mà tin chứ? Nhưng Francoise vẫn bình tĩnh. Cô ấy làm vẻ mặt ngu ngơ: - Bọn cháu không nhớ mình ở đâu tới. Khi tỉnh lại thì bọn cháu thấy mình bị trôi dạt đến đây. Hãy tin cháu! Ông ta trầm ngâm: - Thế thì có khả năng các cháu bị Thủy Quái tấn công rồi. Nhưng cháu bảo không nhớ gì là sao? Francoise nói tiếp: - Có lẽ ngoài cái tên và mấy cái khác thì bọn cháu chẳng nhớ gì cả. Bọn cháu không nhớ được mình từ đâu đến, không nhớ cả cha mẹ...... Francoise nói dối giỏi thật! Không lẽ trong lúc đi đến đây cô ấy đã chuẩn bị từ trước. Nhưng nếu là tôi thì cũng phải làm vậy thôi. Từ thái độ ngờ vực, ông ta chuyển sang lo lắng: - Hả? Các cháu thật sự chẳng nhớ gì hết sao? - Vâng…cháu chẳng nhớ gì cả. Cứ như cháu đến từ Thế Giới Khác vậy. - Chà! Thế thì tệ rồi! Thôi được! Vào đây nào! Thế là chuyến xâm nhập này đã thành công. Francoise tài thật! Ông ấy tự giới thiệu: - Tôi là Lubu! Còn các cháu? Có nhớ tên của mình không vậy? Francoise làm vẻ mặt suy nghĩ rất khó nhọc: - Có lẽ một trong những ký ức ít ỏi trong đầu cháu chỉ là…..cái tên. Nhớ ra rồi! Cháu là Francoise Sazanami! Tôi cũng phải giả bộ suy nghĩ rồi nói ra: - Còn cháu là Albus Severus Potter! Vừa dứt lời, có một người bước tới. Đó chính là anh chàng mà bọn tôi đang muốn gặp mặt. Trên áo choàng của anh ta có hình cây thập giá rất lớn. Điều đó khiến anh ta trông hết sức ấn tượng. Ông Lubu nói: - Đây là Banka – một đại pháp sư. Còn tôi là hộ vệ của cậu ấy. Banka mỉm cười thân thiện: - Thôi đừng gọi tôi là Đại Pháp Sư gì cả. Tôi đâu xứng với danh hiệu ấy. Còn hai người đây là….. Ông Lubu nói tiếp: - À! Đây là Francoise Sazanami và Albus Severus Potter. Hai đứa trẻ này bị Thủy Quái tấn công nên đã mất hết trí nhớ. - Mất hết trí nhớ? - Đúng vậy! Hai đứa trẻ này nói rằng chúng không còn nhớ gì ngoài cái tên của bọn chúng! Anh Banka khoảng chừng mười bảy tuổi. Trẻ như thế mà đã là một đại pháp sư rồi sao? Hóa ra ở Thế Giới này cũng có phù thủy. Điều đó khiến tôi thấy an tâm hơn. Anh ấy nói: - Hai em có muốn đi với bọn anh không? Bọn anh sắp chuẩn bị rời khỏi đây Francoise nói nhanh: - Có ạ! Cám ơn anh! Thôi cũng được! Hy vọng tôi có thể tìm thấy Lucy và rời khỏi chốn xa lạ này. * * * Theo như lời kể của dân làng thì anh ấy đã đến đây hồi năm ngoái. Lúc đó làng này đã bị tấn công bởi Ma Sói. Anh ấy đã giải nguy cho ngôi làng. Sau đó ông Lubu đã quyết định trở thành Hộ Vệ của Banka. Trong lúc đang đi dạo quanh ngôi làng, bọn tôi thấy hai con Ma Sói từ đâu xuất hiện đang tấn công dân làng. Họ la hét hoảng loạn và bỏ chạy. Lạ thật! Thế giới này mà cũng có Ma Sói ư? Tôi và Francoise mỗi người hạ gục một con rất dễ dàng. Lạ chưa? Tôi cứ nghĩ mình đánh gục Ma Sói ở Hẻm Xéo là ăn may. Nhưng đúng là tôi có khả năng đánh được một con Ma Sói. Không chỉ có mình tôi. Francoise cũng ngạc nhiên thốt lên: - Chuyện gì lạ vậy kìa? Sao chỉ một đòn là hạ gục được bọn nó vậy! Là do mình mạnh lên hay bọn Ma Sói ở đây yếu xìu vậy? Riêng tôi thì tin là Francoise đã mạnh lên giống tôi. Đúng lúc đó, anh Banka và ông Lubu chạy tới. Ông Lubu ngạc nhiên: - Các cháu cũng là phù thủy hả? Francoise nói ngay: - Vâng! May là cháu còn nhớ các thần chú để chiến đấu! Anh Banka mỉm cười: - Xuất sắc! Thật là tuổi trẻ tài cao! Anh có ý thế này….bọn em đồng ý làm Hộ Vệ cho anh không? Nếu các em lấy lại trí nhớ và muốn về nhà thì cũng chẳng sao. Nhưng từ bây giờ đến lúc đó anh cần sức mạnh của các em. Tôi hỏi: - Để làm gì ạ? Anh Banka không cười nữa. Anh ấy nói tiếp: - Để tiêu diệt Vua Quỷ Diablo! Nếu hắn vẫn còn sống thì Thế Giới này không thể hòa bình được. Đừng lo! Anh không bắt bọn em đối đầu với hắn đâu! Hắn là của anh! Và ông nữa, Lubu! Lúc đó tôi cũng không cần ông giúp đâu! Ông Lubu hỏi: - Tại sao? - Nếu chỉ vì tôi mà ông chết thì tôi biết ăn nói làm sao với con cháu ông ở làng Sayid này đây. Ông Lubu nói bằng giọng quyết tâm: - Không! Khi tôi đã trở thành hộ vệ của cậu thì dù có chết tôi cũng sẽ bảo vệ cậu đến cùng. Tôi nghĩ một mình cậu sẽ không thể nào tiêu diệt hắn được! Tôi sẽ giúp cậu! Với lại…..cậu không thể chết được! Cậu là hy vọng của Thế Giới này! Dân chúng đều đặt rất nhiều niềm tin vào cậu. Anh Banka thở dài: - Nhưng tôi rất lo…..tôi thực sự luyện chưa đủ….dân chúng đáng lẽ không nên đặt quá nhiều niềm tin vào tôi. Thực sự tôi rất lo lắng. Francoise đột ngột lên tiếng: - Em không biết nói sao nữa….nhưng em có cảm giác rằng anh sẽ làm được! Đây là lời nói thật lòng của Francoise hay là cô ấy nói vậy chỉ nhằm động viên anh ấy. Tôi rất muốn đi tìm Lucy. Tôi rất muốn trở về. Nhưng bỗng nhiên tôi lại….muốn cùng anh ấy tiêu diệt Diablo. Tôi nói: - Em đã mười bốn tuổi rồi! Em không sợ đâu! Hòa bình của Thế Giới này cũng là hòa bình của em. Em sẽ là Hộ Vệ của anh! Francoise nhìn tôi một cách ngạc nhiên. Hai giây sau, cô ấy lấy lại được sự bình tĩnh và nói: - Em cũng vậy! Anh Banka lo lắng nói: - Nhưng nếu bọn em có bề gì….thì anh biết nói sao với cha mẹ các em đây….. Tôi nói mạnh mẽ: - Em tin rằng tiêu diệt Diablo là giải pháp tốt nhất để tìm được sự hòa bình mãi mãi. Nếu hắn còn sống thì e rằng đến cha mẹ em cũng sẽ gặp nguy nữa. Anh Banka đành nói: - Thôi được rồi! Nhưng dù sao anh cũng không để bọn em phải gặp nguy hiểm vì anh đâu. Ông Lubu bỗng làm vẻ mặt nghi ngờ: - Này! Hai đứa bây có mất trí nhớ thật không đấy? Hay bọn bay là yêu quái giả dạng hòng hãm hại Banka. Anh Banka mỉm cười: - Ông Lubu! Tôi tin họ! Họ là người tốt! Họ chắc chắn không phải yêu quái đâu. Ông Lubu không nói gì. Nhưng có lẽ ông ta không hoàn toàn tin bọn tôi. Nếu bị phát giác thì không biết ông ta sẽ làm gì bọn tôi đây?
cố tình để lâu ko vào đọc, jờ vào đọc nh` cho sướng, nh` thứ ngộ quá ít info quá, chiều cao, số đo 3 vòng, xinh hay xấu đọc chỗ này tưởng tượng ra mặt thằng thuyền trưởng rất chi là ngố thần hộ mệnh màu trắng bạc chứ làm quả fượng hoàng băng đi chiến thần Lã Bố tái xuất, train thêm fép nữa Diablo gọi = bố Banka là Barbarian, Francoise là Assassin, Albus sẽ là ... Amazon =) ps: theo tui đoán thì n~ ng` có khả năng tiên tri đều nhìn thấy Lucy chăng or là cái hội biết về sự tồn tại của Chúa
Hi hi :-* Cao ngang với Albus Cực xinh Có thể nói đây là nhân vật có vẻ đẹp hoàn mỹ nhất từ đầu truyện tới giờ Gã thuyền trưởng được mô tả là có khuôn mặt hung dữ và hơi ngố Thậm chí có thể nói là trông hơi ngu ngu Ơ....Amazon là gì nhỉ? Không biết thật