Chương 26 Sau khi tạm biệt dân làng, bọn tôi đi ra bãi biển. Ở đó có một con thuyền rất lớn. Ôi! Lại đi bằng thuyền à! Thế này bệnh say sóng của tôi lại tái phát thôi! Cũng may là tôi chưa có ăn gì. Không lại ọe ra hết mất! Ông Lubu là người lái thuyền. Anh Banka thì dùng ống nhòm nhìn khắp nơi. Anh ấy nói: - Này Albus! Em không nhớ gì về cha mẹ mình sao? - Dạ….vâng! Nói đến đây tôi cảm thấy nhớ rất nhớ cha mẹ, anh James và Lily. Hiểu lầm vẻ mặt buồn bã của tôi. Anh Banka an ủi: - Đừng lo! Rồi em sẽ nhớ ra được thôi! Tôi hỏi: - Thế còn cha mẹ anh? Họ vẫn ổn chứ? Anh Banka bỗng nhiên trở nên buồn bã: - Họ mất rồi…. - Ơ….em xin lỗi - Không sao! Chuyện đó cũng lâu rồi……. Con thuyền bỗng nhiên chao đảo dữ dội. Tôi trượt té ngã khỏi thuyền. Anh Banka nắm được tay tôi và kéo lên. Trời ơi! Tôi ghét biển! Và mấy con Thủy Quái trèo lên tàu. Đó là những con Mỹ Nhân Ngư lần trước. Tôi và Francoise rút đũa phép ra hạ bọn chúng. Ông Lubu rút thanh đại đao ra chém bọn Thủy Quái thành hai phần. Ông Lubu trông rất oai phong. Bọn Thủy Quái bị hạ dễ dàng. Có lẽ vì thế mà anh Banka không ra tay. Tôi rất muốn xem pháp thuật của anh Banka để coi nó ngầu cỡ nào. Sau đó bọn tôi cập bến ở đảo Kibo. Tôi thấy bọn Ma Cây đang tấn công dân làng ở đó. Lập tức bọn tôi tiêu diệt hết bọn Ma Cây giải cứu ngôi làng. Và anh Banka vẫn chưa thèm ra tay. Cư dân trong làng hò reo. Anh Banka giới thiệu: - Tôi là Banka, còn đây là các Hộ Vệ của tôi. Một đứa trẻ trong làng reo lên: - A! Đó là Banka! Người đã từng chiến thắng Diablo! Hả? Anh ấy đã từng thắng Diabo rồi ư? Anh Banka nói: - Mặc dù Diablo bây giờ đã mạnh hơn rất nhiều so với một năm trước nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức tiêu diệt hắn hoàn toàn! Bỗng nhiên có một tiếng gầm lớn vang lên. Một loài hoa ăn thịt người to lớn đang xông đến chỗ bọn tôi. Anh Banka nói với dân làng: - MỌI NGƯỜI MAU TRỐN ĐI! ĐỂ NÓ CHO BỌN TÔI! Bùa chú của tôi và Francoise đều vô dụng với nó. Ông Lubu dùng cây đại đao to lớn chém cũng không ăn thua. Hoa Ăn Thịt Người dùng mấy cái xúc tu của nó đánh văng ông Lubu ra xa. Anh Banka đấy chúng tôi lùi lại và nói: - Để anh! Anh Banka vung tay một cái. Hoa Ăn Thịt bốc cháy. Con quái vật gào rú rồi bị cháy thành tro. Mạnh thật! Chỉ trong nháy mắt là hạ được nó. Tôi thật không ngờ anh ấy hạ nó dễ dàng thế. Anh ấy đúng là người đã từng chiến thắng Diablo. Tại sao một người mạnh như anh ấy lại cần Hộ Vệ nhỉ? Và anh ấy dùng pháp thuật mà không cần đũa phép. Phải chăng đây là Giả Kim Bí Thuật? Thế Giới này có vẻ khá giống với Thế Giới của tôi. Anh Banka quay lại nhìn chúng tôi mỉm cười: - Thứ pháp thuật này gọi là Giả Kim Bí Thuật. Anh thuộc hệ Hỏa. Ồ! Tôi đoán không sai mà! * * * Sau khi rời đảo Kibo. Bọn tôi chuẩn bị tới đảo Puca. Tôi cảm thấy nhớ trường nhớ nhà da diết. Và tôi cũng tự hỏi giờ này Lucy có ổn không? Không biết tôi đã lỡ bao nhiêu bài học ở Hogwart rồi. Có lẽ do đã quen đi thuyền nên tôi không còn bị say sóng nữa. Tôi thấy thích thú nữa là khác. Bây giờ trời đã tối. Tôi đang đi lang thang trên tàu thì gặp anh Banka. Anh ấy nói: - Đang cố gắng tìm lại ký ức hả, Albus? - À…vâng - Anh thấy em rất có khả năng. Muốn anh truyền cho em một ít pháp thuật không? Tôi ngơ ngác trước lời đề nghị đột ngột của anh ấy. Anh ấy nói: - À! Nếu em không muốn thì thôi…. - Đâu có! Em muốn chứ! - À thế hả? Tại vì anh thấy em không biết bơi nên anh dạy em thuật này! Nói cho em biết một bí mật nhé: Thật ra anh cũng không biết bơi đâu! - Thật ạ? - Ừ! - Anh sẽ dạy em thuật đi trên nước. Để đứng được trên nước thì em chỉ cần hô “Owato”. Thế thôi! - Chỉ thế thôi ạ? - Đúng! Bây giờ em hãy nhảy xuống biển và hô to câu thần chú. Đừng lo! Có anh ở đây thì em không lo chết đuối đâu! Tôi ngó xuống mặt biển và thấy hơi ớn. Bỗng nhiên anh ấy đẩy tôi xuống biển. Trước khi chạm mặt biển tôi hô to: - OWATO! Lập tức chân tôi chạm mặt biển chứ không bị chìm xuống. Vậy là tôi đã thành công. Anh Banka nói: - Anh biết là em có khả năng mà! Thật ra thuật này ít người làm được lắm. Em mới chỉ lần đầu là quá giỏi! Được anh ấy khen tôi thấy thật vui. Kỳ này về Hogwart sẽ biểu diễn cho bọn nó lác mắt xem! * * * Sáng hôm sau, chúng tôi cập bến ở đảo Puca. Đó là một hòn đảo rất lớn và tuyệt đẹp. Trong đó là một thành phố lớn và đông đúc dân cư. Anh Banka nói: - Ở đây đang tổ chức cúp Quidditch thế giới đấy! Tôi hét toáng lên: - Ở đâu cũng có Quidditch ạ? - Hả? Đúng là em quên hết mọi thứ rồi! Tất nhiên ở đây có Quidditch rồi! Tôi thật không ngờ ở đây cũng có Quidditch. Và tôi chưa bao giờ xem một trận cúp Quidditch thế giới. Trong khi bọn tôi đang đi dạo trong thành phố. Bỗng nhiên tôi thấy trong đám đông có người rất quen. Đó là Yfu Kunaji. Cô ta cũng ở đây ư? Tôi kéo tay Francoise đi và nói với anh Banka: - Bọn em ra đằng này một chút nhé! Anh Banka gật đầu. Francoise hỏi: - Có chuyện gì vậy? - Mình vừa nhìn thấy Yfu! - Thật sao? Bạn có nhìn nhầm không vậy? - Không đâu! Mình vừa nhìn thấy ở kia xong! Đi với mình! Bọn tôi len lỏi trong đám đông. Nhưng đã mất dấu con nhỏ đấy. Tôi quay lại hỏi Francoise: - Bạn có thấy nó không? Nhưng Francoise không còn ở phía sau tôi nữa. Cô ấy đâu rồi? Sao chỉ trong thoáng chốc mà biến mất vậy! Trên màn hình chung của thành phố đang tường thuật trực tiếp trận cúp Quidditch Thế Giới. Tôi rất muốn xem nhưng mà phải tìm Francoise đã! Chẳng lẽ cô ấy bị con nhỏ Yfu đó làm gì rồi? Tiếng bình luận vang lên: - Hai đội Sayid và Puca đã ra sân! Vâng! Trận đấu đã bắt đầu! Các truy thủ hai đội đang lao vào tranh bóng…….. Anh Banka đột ngột xuất hiện nói: - Em đang tìm Francoise hả? Cô bé ấy vừa bị gã lạ mặt nào đó bắt cóc. Theo anh! Tôi chạy theo anh Banka và ông Lubu ra bến tàu. Trên đường bỗng xuất hiện hai cỗ máy có hình dạng con nhện chặn đường bọn tôi. Tôi ngạc nhiên: - Oa! Cái gì thế này? Anh Banka nói: - Có lẽ bọn chúng được chế tạo từ pháp thuật. Cỗ máy được chế tạo từ pháp thuật là một khái niệm hoàn toàn xa lạ với tôi. Tự nhiên tôi cảm thấy Thế Giới này càng lúc càng thú vị và có nhiều điều mới lạ để tôi khám phá. Tôi phá hủy được một tên nhện máy. Tên còn lại thì ông Lubu xử lý. Tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng bình luận trận đấu: - Tỷ số hiện giờ là 50 – 50! Đội Sayid đã gở hòa! Dường như năm nay họ đã có sự tiến bộ. Trận đấu lại tiếp tục…..ôi không! Tầm thủ Okinawa của đội Sayid vừa bị chơi xấu. Phạt đền cho đội Sayid! Ghi bàn rồi! Tỷ số bây giờ là 60 – 50…… Bọn tôi chạy ra bến tàu. Ở đó có một cỗ máy to lớn. Đây chính là cái máy bắn bóng tự động dành cho dân chơi Tennis ở Thế Giới Muggle. Nhưng cỗ máy này thì to lớn một cách đáng sợ. Thay vì bắn bóng Tennis thì nó bắn ra những quả bóng sắt. Có lẽ tôi sẽ bể đầu mất. Đúng lúc đó anh Banka búng tay một cái. Tôi, anh Banka và ông Lubu được bảo vệ bởi một quả cầu lửa to lớn bao trùm xung quanh. Những quả bóng sắt khi chạm vào cầu lửa bảo vệ thì lập tức bị tan chảy. Chà! Anh Banka quả thực quá lợi hại! Và anh ấy vung tay một cái thiệt mạnh. Cỗ máy đó bốc cháy chập mạch rồi đổ gục xuống. Nó đã không hoạt động nữa. Một gã đeo kính chui ra khỏi cỗ máy. Trông cái kính đó rất lạ. Hắn đang bế Francoise. Bỗng nhiên gã đó ném cô ấy xuống biển. Theo phản xạ, tôi lao ra biển và hô to: - OWATO! Cho nên tôi đã đứng được trên mặt nước và đỡ kịp cô ấy. Francoise vẫn đang bất tỉnh. Tiếng bình luận lại vang lên: - Tầm thủ Okinawa của đội Sayid đã nhìn thấy trái Snitch! Cậu ấy lao tới với tốc độ rất nhanh. Quả thật chổi thần Tia Chớp rất có uy thế. Vâng! Okinawa đã vượt qua Tầm Thủ Lend của đội Puca. BẮT ĐƯỢC RỒI! ĐỘI SAYID ĐÃ CHIẾN THẮNG VỚI TỶ SỐ 210 - 50! THẬT KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC! ĐỘI PUCA BẤT BẠI GIỜ ĐÃ BỊ ĐÁNH BẠI! Tiếc quá! Vậy là tôi đã bỏ lỡ trận Quidditch Thế Giới rồi! Anh Banka nói: - Hừm! Gã đó chạy thoát rồi! Tôi hỏi: - Anh có biết hắn là ai không? Anh Banka trả lời: - Có lẽ hắn là thuộc hạ của Alibaba. - Alibaba? - Ờ! Chắc em không nhớ! Ông ta rất nổi tiếng về khoản chế tạo ra các cỗ máy từ pháp thuật. Ông Alibaba rất ghét phù thủy. Có lẽ vì ông cho rằng phù thủy đã tàn phá quê hương của ổng. - Nhưng tại sao họ lại biết Francoise là một phù thủy. - Cái này thì anh không rõ. Điều đó làm tôi nhớ đến ông cướp biển lần trước. Ông ta bảo có những người rất ghét phù thủy và cho rằng họ là những kẻ xấu xa độc ác. Nhưng tôi cũng phải đồng ý rằng thực ra đâu phải phù thủy nào cũng tốt. Nhưng họ thành kiến như vậy thì có lẽ hơi….tiêu cực. Vậy là con nhỏ Yfu đó cũng có mặt ở Thế Giới này. Phải tìm cô ta cho bằng được. Có lẽ cô ta biết đích xác Lucy ở đâu. Francoise thì gầm gừ: - Tớ mà tìm ra con nhỏ đó thì sẽ cho nó một trận. Vì nó mà tớ bị giam trong ngục một tuần liền, ảnh hưởng cả tới nhan sắc của người ta. Nghe Francoise nói tới đây tôi chợt muốn phá ra cười. Nhưng lúc đó Albus và Francoise không biết rằng Yfu đang theo dõi họ từ xa. Cô gái người Nhật ấy nhìn họ một cách bí ẩn. Có phải chính Yfu đã nói cho gã thuộc hạ của Alibaba rằng Francoise chính là một phù thủy? Thật khó có thể đoán được đằng sau vẻ mặt lạnh lùng ấy thì cô ta đang nghĩ gì trong đầu.....
Truyện càng lúc càng kinh dị, có cảm giác như đọc truỵen kì ảo thần thoại viễn tưởng:(. HP mà lôi cả Diablo vào thì hết biết
bảo đảm khúc sau thế nào cũng có câu thần chú "vừng ơi! mở ra" àh, mấy chỗ miêu tả mấy vụ tấn công tớ thấy cậu nên miêu tả từ từ thì hay hơn là cứ phang thẳng vô giống chỗ này nè: đọc thấy nó hụt hẫng sao đó Góp ý thôi
Chương 27 Sáng hôm sau, tôi và Francoise đang đi dạo quanh thành phố. Bỗng nhiên tôi thấy một sòng bạc. Oa! ở đây có cả sòng bạc cơ à? Tôi nghĩ là mình vào làm mấy trận Poker cho vui. May là tôi còn kha khá tiền trong túi. Francoise nói: - Này! Trẻ con không được vào đây đâu! - Kệ! Vào chút thôi! Francoise đi theo tôi một cách miễn cưỡng. Trong này rất náo nhiệt và đông vui. Bàn nào cũng chật kín người. Cuối cùng tôi kiếm được một bàn Poker còn chỗ. Tôi đổi hết chỗ tiền trong túi của tôi ra đống thẻ. Bàn này ngoài tôi ra còn có ba người khác. Đó là anh Okinawa – tầm thủ của đội Sayid. Anh Lend – tầm thủ của đội Puca. Và người cuối cùng là một người đàn ông tóc đỏ. Lend là một gã khó chịu. Hắn ta cười đểu: - Con nít thì đi chỗ khác chơi! Bàn này không tiếp trẻ con đâu! Tôi cố giữ bình tĩnh: - Nếu anh thắng thì tôi sẽ rời đi! OK? Gã Lend phá ra cười và nói với người đàn ông tóc đỏ: - Này ông Bob! Ông có thấy thằng nhóc này khôi hài không? Đánh thắng trẻ con thì thể diện của tôi để vào đâu đây! Anh Okinawa lên tiếng: - Hãy ban cho mọi người một ân huệ là im dùm đi, Lend! Gã Lend nói: - Đừng tưởng mày chiến thắng là được dịp vênh mặt, Okinawa! Hôm nay tao sẽ vét sạch túi tiền của mày! - Ha ha! Thử coi! Ông Bob thì không nói gì. Dường như ông chỉ tập trung vào việc đánh bài chứ không thích tán gẫu. Nhiều người bắt đầu tiến đến chỗ chúng tôi xem cuộc đấu. Họ nhìn tôi và xì xầm. Francoise cũng đứng theo dõi trận đấu một cách lo lắng. Lâu lắm rồi tôi không chơi. Hy vọng vận may đến với mình. Mặc dù cha bảo tôi có tài chơi Poker. Nhưng thực ra tôi chỉ muốn chơi vài ván cho vui thôi. Tôi xem bài của mình. Trong tay tôi là quân K Cơ và Năm Bích. Ở trên bàn đang có một quân J Cơ. Hừm! Bài xấu tệ! Tôi khởi đầu đặt trước mười đồng vàng galleons. Gã Lend cười khẩy: - Theo! Anh Okinawa cũng vậy. Nhưng ông Bob thì khác. Ông ta đặt thêm mười galleons nữa. Trên bàn lúc này có thêm quân K nhép. Tôi hô: - Theo! Anh Okinawa không hề nao núng: - Tôi cũng vậy! Nụ cười của gã Lend héo đi một chút: - Thôi! Hắn ta trả bài lại cho người chia bài. Lão Bob lại thêm gấp đôi nữa. Ông ta làm cái gì vậy? Ngay ván đầu mà đã cược nhiều tiền vậy ư? Đừng tưởng tôi sợ! Tôi nói: - Theo! Anh Okinawa thở dài: - Thôi! Ảnh đưa bài cho người chia bài. Số tiền cược bây giờ đã lên tới 170 đồng vàng galleons. Tôi nghĩ ngay ván đầu thế là hơi nhiều.Trên bàn đã có thêm quân Q Cơ. Tôi đã có bộ dây K, Q và J Cơ. Nhưng để chắc ăn có lẽ tôi phải gian lận một chút. Albus búng tay vào quân Năm Bích. Nó lập tức biến thành Quân Át Cơ. Mánh này do cha cậu truyền lại. Mặc dù chiêu này có thể lộ tẩy như chơi. Vì biết đâu lão Bob có quân Át Cơ thì sao? Nhưng cậu ta có lẽ muốn liều một phen. Cuối cùng tôi đã thắng. Ái chà! Kiếm được nhiều tiền quá! Tôi giàu to rồi! Lão Bob trông giận dữ hết sức. Gã Lend thì há hốc mồm ra trông tức cười hết sức. Anh Okinawa thì nháy mắt với tôi một cách thân thiện. Bỗng nhiên lão Bob đứng dậy và chỉ thắng vào mặt tôi: - Khoan đã! Hình như thắng nhóc này chơi ăn gian! Francoise bước lên phía trước và nói: - Có bắng chứng gì không? Lão ta gầm gừ giận dữ. Bỗng nhiên hình dáng của lão ta thay đổi. Ông ta biến thành một yêu quái có cái đầu cá mập. Và một nửa những người đứng xem xung quanh cũng vậy. Họ đồng loạt biến thành những Thủy Quái Mỹ Nhân Ngư. Thì ra bọn chúng là yêu quái giả dạng. Mọi người chạy toán loạn. Anh Okinawa và gã Lend cũng vậy. Lão Thủy Quái Bob gầm gừ: - Tao sẽ cướp hết tiền ở chỗ này! Thằng nhãi kia! Mày tới số rồi mới dám chọc tức ông đây! Tôi và Francoise hợp lực đánh văng ông ta ra. Sau đó bọn tôi bỏ chạy ra phía cửa. Lão ta hét lên với bọn thuộc hạ: - GIẾT HAI ĐỨA ĐÓ ĐI! Bọn Thủy Quái đuổi theo chúng tôi. Và bọn tôi thấy Yfu đang đứng bên ngoài cửa. Cô ta đang cầm thanh gươm to lớn ấy. Bọn tôi chạy qua cô ta rồi dừng lại. Hàng chục tên Thủy Quái ồ ạt tiến về phía Yfu. Nhưng cô ta không nhúc nhích. Dường như Yfu không hề sợ hãi. Nhưng một chuyện lạ đã xảy ra. Bọn Thủy Quái khi nhìn thấy Yfu bỗng nhiên dừng lại. Hình như bọn nó ớn cô ta. Lão Bob xông tới gào to: - Làm gì thế, bọn ngu! Giết cô ta đi! Nhưng lũ Thủy Quái không dám tiến tới. Tôi có cảm tưởng đó là bản năng của Thủy Quái. Có lẽ bọn nó cảm nhận được người đang đứng trước mặt bọn nó cực kỳ lợi hại. Lão ta tức giận: - Lũ hèn nhát! Hãy xem ta đây! Lão Đầu Cá Mập xông tới. Rất nhanh, Yfu làm một nhát chém rất ngọt. Lão Bob bị cắt thành hai phần và nổ tung thành bụm khói. Đột nhiên trên trời xuất hiện hai con Thằn Lằn Sấm. Cái gì? Tại sao ở đây cũng có quái vật cổ đại. Nào là Ma Sói rồi đến bọn này! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôi và Francoise hiệp lực hạ một con. Yfu thì chém bay đầu con còn lại. Lũ Thủy Quái bỏ chạy. Tôi đã tưởng thế là xong. Bỗng nhiên bọn tôi bị bao vây bởi một con Ma Đầm Lầy, một con Bạch Tuộc to lớn và một con Khủng Long. Quái! Thời đại này mà có khủng long là sao vậy? Yfu xông tới chém đứt đầu con khủng long. Nhưng con Ma Đầm Lầy phun ra một lớp bùn khiến hai chân và hai tay cô ta không thể cử động được. Ma Bạch Tuộc thì dùng xúc tu trói chặt hai bọn tôi lại. Đang lúc nguy cấp thì tôi thấy có một người đi tới. Người đó trông khá đẹp trai và mặc áo choàng có hình con rồng màu vàng. Anh ta khoảng chừng mười chín tuổi. Và từ đâu đó xuất hiện những tia sét đánh vào Ma Bạch Tuộc khiến nó thả bọn tôi ra. Dường như con Bạch Tuộc đã bị tia sét nướng chín. Và sau đó anh Banka xuất hiện phóng hỏa tiêu diệt Ma Đầm Lầy. Yfu đã thoát khỏi cảnh kềm cặp. Anh Banka nhìn thấy Yfu liền reo lên: - Yfu! Là em đấy hả? Vẫn bằng giọng nói như thể tiếng thì thầm, Yfu nói: - Là em đây! Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ, anh Banka? Tôi thật ngạc nhiên là hai người này lại biết nhau. Anh Banka nhìn tôi và nói: - Ồ! Xin giới thiệu với em! Đây là Yfu Kunaji! Cô ấy là Hộ Vệ của anh hồi một năm trước. Tôi và Francoise lúc này quay ra nhìn nhau và sửng sốt không nói lên lời. Yfu thì vẫn lạnh băng và nhìn xa xăm vào không trung. Anh Banka chỉ tay vào anh chàng mặc áo hình rồng: - Còn đây là Seiya! Anh ấy là pháp sư mạnh nhất bây giờ! Ồ! Thì ra còn có người mạnh hơn cả anh Banka ư? Hay là anh ấy khiêm tốn? Anh Seiya gật đầu chào bọn tôi một cách lịch sự rồi rời đi. Tôi bảo với anh Banka: - À…..bọn em cần nói chuyện riêng với Yfu một chút. Tôi, Yfu và Francoise đi đến một chỗ khuất tầm nhìn của anh Banka. Tôi nói to: - Rốt cục cô gửi bọn tôi đến đây là có mục đích gì? Hãy làm cho bọn tôi quay trở về ngay lập tức! Và trả lại Lucy cho tôi! Francoise cũng nói chen vào một cách giận dữ: - Chỉ vì cô mà tôi phải chịu khổ một tuần liền! Có đưa bọn tôi về không thì bảo! Khuôn mặt của Yfu không biểu lộ một chút cảm xúc nào hết. Francoise nói tiếp: - Khoan đã! Hãy nói cho bọn tôi biết cô là ai? Yfu không trả lời. - Cô đã cùng anh Banka đánh bại Diablo hồi trước? Lần này Yfu trả lời: - Đúng vậy. Tôi đưa các bạn đến đây là để giúp anh Banka tiêu diệt Diablo vĩnh viễn. Tôi lên tiếng: - Tại sao lại là bọn tôi? Cô mạnh vậy thì sao không tự làm đi! - Diablo bây giờ đã mạnh hơn xưa rất nhiều. Chỉ mình tôi thì không đủ. Người đó đã tiên tri rằng các bạn có thể giúp được Banka. - Người đó là ai? - Tôi chưa thể cho bạn biết được. Yfu nói tiếp bằng vẻ mặt buồn bã: - Khi tôi đến Thế Giới này hồi một năm trước. Hồi đó loạn lạc hơn bây giờ nhiều. Các bạn không tưởng tượng nổi đâu. Những xác chết, những giọt nước mắt, những sự chia ly. Trong những người chết đó có cả trẻ con, người già, phụ nữ. Thời kỳ lúc đó rất u ám. Tôi không muốn thấy những hình ảnh đó nữa. Cho nên từ đó tôi đã quyết tâm phải tìm ra cách tiêu diệt Dialbo mãi mãi. Khi nghe xong câu chuyện đó, tôi cũng thấy buồn theo. Thực sự chiến tranh quả là tàn khốc. Tôi hỏi tiếp: - Đó chính là lý do cô đưa bọn tôi đến đây! - Đúng vậy. Còn về Lucy thì….rồi bạn sẽ gặp được cô ấy thôi. An tâm đi. Cô ấy ổn. Khi gặp lại bạn sẽ có một sự ngạc nhiên lớn đấy! - Ngạc nhiên gì vậy? - Đến lúc đó bạn sẽ biết. Cô ta làm tôi tò mò quá. Tôi nghĩ rằng có lẽ phải tiêu diệt Diablo đã rồi mới trở về. Và Francoise cũng đồng ý. Sau đó bọn tôi quay trở lại chỗ anh Banka. Anh ấy hỏi: - Bọn em và Yfu quen nhau à? Francoise nói: - Có lẽ thế. Tại vì em thấy cô ấy rất quen. Nhưng em vẫn chưa nhớ ra được. Yfu thì nói: - Em nghĩ là mình chưa gặp họ bao giờ. Có thể là họ nhầm. Anh Banka nói với Yfu: - Tại sao sau khi đánh bại Diablo thì em lại bỏ đi hả, Yfu? Suốt thời gian qua em đã ở đâu? Yfu không trả lời câu hỏi mà nói: - Bây giờ em đến đây để trở thành một Hộ Vệ của anh. Anh đồng ý chứ? - Sao em khách sáo vậy? Tất nhiên là anh đồng ý rồi! Yfu nè! Đã một năm rồi mà em vẫn vậy! Ít nói và không bao giờ cười. Yfu tảng lơ anh Banka. Anh Banka nói tiếp: - À! Thế Stacy đâu rồi? Yfu trả lời: - Không biết nữa. Từ năm ngoái đến giờ em chưa bao giờ thấy cô ấy. Tôi buột miệng hỏi anh Banka: - Stacy nào hả anh? - À đó là Stacy Ferguson. Cô bé ấy trước cũng là Hộ Vệ của anh. Hồi đó Yfu và Stacy đã cùng anh đánh thắng Diablo. À mà anh lại nhầm….Stacy bây giờ phải mười chín tuổi rồi...không thể gọi là một cô bé được. Chắc em không tin đâu. Hồi anh gặp Stacy thì trông cô ấy chỉ như một đứa trẻ mười ba tuổi. Lúc đó anh đã không tin là cô ấy hơn tuổi anh. Thật khó tin đúng không? Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa. Đó chính là giáo sư Stacy. Liệu Yfu và Stacy có biết nhau không? Chuyện này càng lúc càng phức tạp và rối rắm. Thật sự giáo sư Stacy và Yfu là ai vậy?
bác ơi là bác ! vứt con Rose vô nhà Hufflepfull làm cái gì chắc bác này muốn thằng Ron đập cho một trận vì cái tội : ai bảo mày vứt con tao vô nhà Hufflepuff hả , muốn vô bệnh viện Thánh Mungo à
ôi trời ... càng ngày càng phức tạp ai dè đâu kon Yfu lại từng là hộ vệ của Banka Chắc cái người mà tiên đoán cho Yfu việc Al và Fra có thể giúp đánh bại Diablo là Stacy chăng :) ? mà đến bây giờ vận chưa rõ làm qiái nào mà Al mạnh lên 1 cách đột ngột T,T (kon Fran thì mình hem dám nói trước, tại vì ko bik trước lúc gặp Al khả năng pháp thuật của nó ntn )
Chắc ở đây ai cũng biết chơi Poker rồi đúng không? Lúc Albus và Francoise gặp nhau lần đầu Khi họ cùng nhau đánh Thủy Quái thì có thể thấy năng lực pháp thuật của hai người ngang nhau. Khi Albus mạnh lên thì Francoise cũng mạnh lên một cách bất thường, công nhận phức tạp thật :-*
Chương 28 Sau đó bọn tôi rời Puca và đến đảo Rose. Vậy là anh Banka đã có bốn Hộ Vệ: Ông Lubu, Yfu, Francoise và tôi. Trên thuyền, anh ấy dạy tôi và Francoise bùa chú Watera. Đây là loại bùa chú rất hữu hiệu trong việc tấn công số đông. Tôi không biết ai đã đặt tên cho hòn đảo này. Tôi thấy nó chẳng hợp với cái tên chút nào. Hòn đảo này toàn là đồng cỏ và những di tích cổ. Sau đó bọn tôi vào quán trọ. Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng gầm gừ rất dễ sợ. Bọn tôi chạy ra ngoài thì thấy một con quỷ to lớn. Nó có một mắt và cầm cái chày dày cui đầy những mấu sần sùi. Ông Lubu xông tới định đâm vào tim nó. Nhưng ông bị con quỷ cầm cháy đánh văng ra xa. Tí nữa là rơi xuống vực sâu. Yfu xông tới chém một phát. Nhưng nó chỉ bị thương. Con quỷ gầm lên nện cái chày vào đầu Yfu. May là cô ta tránh kịp. Anh Banka lo lắng: - Đó là Baal. Một trong những thuộc hạ mạnh nhất của Diablo. Không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây! Anh ấy xông tới và ném một quả cầu lửa vào Baal. Quả cầu lửa va vào Baal rồi nổ bùm một cái. Tên quỷ bị ngã ngửa ra sau choáng váng. Anh Banka hét to: - TỔNG LỰC TIÊU DIỆT NÓ NÀO! Tôi và Francoise hô to: - WATERA! Từ đầu đũa phép của bọn tôi phát ra mấy quả cầu pháp thuật màu xanh nước biển dộng ầm ầm vào thân xác to đùng của quỷ Baal. Nó cố bò dậy thì bị Yfu chặt đứt cái tay cầm chày. Baal rú lên đau đớn. Ông Lubu lao tới hét to: - ĐỒ ÁC QUỶ! HÃY ĐỠ CHIÊU "SẤM RUNG"! Cây đại đao trong tay ông đột nhiên xoáy lại rất nhanh. Và ông đã đâm xuyên qua tim con quỷ. Nó đổ gục xuống kêu rầm một cái. Vậy là Baal đã bị hạ gục. Phù! Dù sao hạ nó có vẻ cũng không khó khăn lắm. Tôi vẫn nghĩ đây là một đội hình mạnh bất khả chiến bại! Sau đó anh Banka dùng phép chữa trị cho ông Lubu. * * * Sáng hôm sau, bọn tôi đi vào sâu bên trong hòn đảo Rose để tìm hiểu. Ở đó, bọn tôi gặp anh Seiya. Anh ta mỉm cười thân thiện: - Chào Banka! Nghe nói các cậu đã tiêu diệt Baal đúng không? Hay lắm! Tiện thể, tôi xin cầu chúc điều tốt lành tới cậu và các Hộ Vệ. Anh Banka nói: - Tôi cũng cầu chúc điều tốt lành đến với anh, Seiya! Tôi thấy đằng xa là một nhóm người đeo những cái kính kỳ lạ. Trông giống cái kính của gã đã bắt Francoise lần trước. Không lẽ họ đều là thuộc hạ của Alibaba. Anh Seiya giải thích: - Đó là Quân Đoàn Paladin. Tất nhiên họ là quân của Alibaba. Nhưng họ sẽ tạm thời hợp tác với tôi để chống lại Diablo. Ông Lubu lên tiếng: - Nhưng tôi nghĩ cậu nên cẩn thận với họ. - Tôi biết! Anh Seiya trả lời. Yfu đột ngột lên tiếng: - Hydra đang đến đây! Tất cả mọi người đều ngạc nhiên sửng sốt trừ tôi và Francoise. Vì bọn tôi không biêt Hydra là cái gì. Anh Banka nói với tôi: - Hydra cũng như Baal. Một trong những kẻ tôi tớ mạnh nhất của Diablo. Yfu có khả năng dự báo rất tốt! Lúc này bọn tôi đang ở bãi biển. Từ dưới biển, một con trăn chín đầu to lớn trồi lên bờ và tiến về phía chúng tôi. Chẳng lẽ nó là Hydra? Tôi dùng thần chú Watera đánh gãy những cái đầu của nó. Nhưng lập tức từ những chỗ bị chặt đứt lại mọc một cái đầu mới. Cái quái gì vậy? Anh Banka nói: - Tập trung đánh vào cái đầu ở giữa. Cái đầu ở giữa có một cái sừng nhọn hoắt. Tôi và Francoise đồng loạt tấn công vào đó. Cái đầu đó đã gãy. Nó đổ gục xuống. Không lẽ dễ dàng vậy sao? Anh Banka tằng hắng: - Con này không phải Hydra! Vừa dứt lời, từ dưới biển có một người đi lên. Khắp cơ thể hắn ta toàn là gai nhọn. Mồm của hắn rộng ngoác và có những cái răng lởm chởm sắc nhọn. Hắn có tận bốn cái tay với những cái móng vuốt dài như dao. Anh Seiya bước tới trước và nói: - Tên này rất mạnh! Tôi phải ra tay thôi! Anh Banka cũng bước tới: - Tôi nữa! Và Yfu cũng bước tới trước. Tôi có cảm giác trận này ông Lubu, tôi và Francoise chỉ đóng vai trò người xem. Hydra vỗ tay ba cái ra hiệu. Ở dưới nước, rất nhiều những con Thủy Quái lên bờ. Ông Lubu, tôi và Francoise cùng với các thuộc hạ của Alibaba tấn công bọn Thủy Quái. Lúc này, Yfu chém rụng một tay của tên Hydra. Anh Banka phóng một quả cầu lửa về Hydra nhưng hắn tránh được. Đồng thời hắn dùng móng vuốt chém trúng chân của Yfu khiến cô ấy té ngã rơi cả gươm. Anh Banka tạo ra quả cầu lửa xung quanh Yfu để bảo vệ cô trước đòn tấn công thứ hai của hắn. Anh Seiya bắt đầu ra chiêu. Trên trời xuất hiện sấm sét đánh thẳng xuống chỗ tên Hydra đang đứng. Khỏi cần nói tôi cũng biết chắc chắn anh ấy thuộc hệ Lôi. Tôi thật sự nghĩ rằng Seiya mạnh hơn nhiều so với cha tôi. Tên Hydra bị trúng đòn ngã văng ra xa. Đúng lúc đó tôi thấy một tên Thủy Quái phi cây đinh ba về phía tôi. Vì quá bất ngờ nên tôi không phản ứng kịp. Bỗng nhiên một tia laze xẹt qua đánh gẫy cây đinh ba. Tia laze đó phát ra từ khẩu súng của một người thuộc đội quân Paladin. Có lẽ khẩu súng có hình dáng kỳ lạ này cũng được chế tạo từ ma thuật. Tôi nói: - Cảm ơn! Anh ta mỉm cười: - Không có gì! Tôi tên là Matt! Còn cậu? Tôi trả lời: - Em là Albus Severus Potter! - Ừ! Cẩn thận nhé! Bọn chúng đông lắm đấy! Tôi thật bất ngờ khi người cứu tôi lại là một người lính của Alibaba. Tên Hydra điên tiết phóng một quả cầu ma thuật màu đen về phía nhóm Seiya. UỲNH! Cả Yfu và anh Banka đều ngã văng ra bất tỉnh. Anh Seiya cũng bị thương nhưng vẫn đứng dậy được. Và lần này tên Hydra lại bị trúng đòn sấm sét cực mạnh của anh Seiya. Hắn đổ gục xuống và không đứng dậy được nữa. Có lẽ Hydra đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Cuối cùng, đội quân Thủy Quái của Hydra đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Nhưng bọn tôi không lấy gì làm vui mừng lắm. Vì một số người trong Quân Đoàn Paladin đã bỏ mạng. Những người còn sống buồn rầu ngồi phịch xuống. Có người còn khóc tu tu. Dần dần tôi hiểu ra cảm giác của Yfu. Chết chóc! Sự u ám! Đau buồn! Đúng vậy! Đó là chiến tranh! Liệu có một ngày nào đó tôi bị bỏ mạng ở đây không? Không phải tôi sợ chết! Tại vì tôi hy vọng có thể được nhìn thấy cha mẹ, anh James, Lily và bạn bè ở trường Hogwart lần cuối. Tôi có cảm giác chẳng lành cho cuộc chiến với Diablo sắp tới. Tôi đã nghĩ rằng sẽ không có gì lo ngại nếu có Yfu và anh Banka. Nhưng trong trận chiến với Hydra vừa rồi thì có thể thấy nếu không có anh Seiya thì trận này bọn tôi thua chắc. Tôi bắt đầu cảm thấy lo. Francoise nói với tôi: - Bạn vẫn sẽ tiếp tục chứ, Albus? - Gì cơ? - Tiếp tục cuộc chiến này. - À…..tất nhiên…. - Mình cũng vậy…..chỉ có điều mình muốn gặp cha mẹ, người thân và bạn bè….để mà.... Thì ra cô ấy cũng có tâm trạng giống tôi. Lúc này anh Banka và Yfu đã tỉnh lại. Anh ấy hỏi anh Seiya: - Hydra đâu rồi? - Tôi đã tiêu diệt hắn rồi! Anh Banka buồn bã: - Tôi thật vô dụng! Mang trọng trách tiêu diệt Diablo mà ngay cả thuộc hạ của hắn cũng không thể đánh lại. Anh Seiya nói dứt khoát: - Đừng coi thường bản thân mình thế! Bây giờ quan trọng là cậu cần phải có sự tin tưởng vào bản thân mình. Cậu phải mạnh mẽ lên! Hãy chứng tỏ là cậu xứng đáng với niềm tin của dân chúng. Tôi rất tiếc là không thể đi cùng cậu. Cậu biết rồi đấy! Sứ mệnh của tôi là bảo vệ nơi này. Đội quân thiện chiến của Diablo ở khắp nơi. Bọn chúng có thể ở bất cứ nơi nào. Bọn chúng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để làm hại những người dân vô tội. Cho nên tôi không thể rời khỏi đây được. Tôi hiểu tâm trạng của cậu. Năm ngoái tôi cũng là một kẻ kém cỏi. Nhưng dần dần nhờ sự nỗ lực mà tôi đã trở thành một pháp sư hùng mạnh. Tôi thấy cậu rất có tiềm năng. Tôi tin cậu có thể còn mạnh hơn cả tôi nữa! Anh Banka dường như đã hết lo lắng. Mặt anh ấy giãn ra thành nụ cười: - Cám ơn anh, Seiya! Tôi hiểu rồi! Anh Seiya mỉm cười: - Nhớ lời tôi nói nhé! Tạm biệt! Sau đó anh ta rời đi. Tôi tin rằng sự động viên của anh Seiya có sức tác động rất lớn đối với anh Banka. Yfu đột ngột nói với tôi: - Không chỉ có Diablo mà cả thuộc hạ của hắn cũng mạnh lên rất nhiều so với một năm trước. Tôi đã thực sự bất ngờ trước sức mạnh của Hydra. Tôi lo lắng hỏi: - Vậy bạn đã có cách gì đánh thắng Diablo chưa? Yfu không trả lời. Điều đó khiến tôi càng lo lắng hơn. Tôi bắt đầu lo lắng rằng cái người đã tiên tri rằng bọn tôi có thể giúp anh Banka đánh bại Diablo là sai bét. Thực lực của bọn tôi có lẽ chỉ hơn ông Lubu chứ không thể nào mạnh hơn Yfu hay anh Banka được. Tôi bắt đầu cảm thấy cái gọi là áp lực. Lẽ nào anh Banka cũng có cảm nhận giống như vậy? Dân chúng càng đặt nhiều niềm tin vào anh Banka thì anh ấy càng cảm thấy bị sức ép. Cái anh ấy lo sợ nhất chắc chắn là sự thất bại chứ không phải là cái chết. Anh ấy lo lắng rằng mình sẽ làm hỏng sự kỳ vọng của những người dân, xóa bỏ hy vọng của dân chúng. Là người nổi tiếng chắc chắn cũng không vui vẻ gì. Thuộc hạ của hắn mà đã như thế này thì chắc chắn Diablo phải mạnh lắm. Bảo đảm cụ Dumbledore hay Voldemort có sống lại chưa chắc đã có thể là đối thủ của Diablo. Sau trận chiến mệt nhọc, bọn tôi về quán trọ nghỉ ngơi. Đến sáng hôm sau, tôi thấy thật lạ khi tâm trạng anh Banka khá tốt. Anh ấy cười tươi: - Chúng ta đi thôi! Nhưng trước hết…mỗi người hãy cười cái cho tôi xem nào! Tôi tin rằng đây là cách tốt để giải tỏa căng thẳng sau những trận chiến vừa quá. Tôi đang nghĩ đây là một yêu cầu khó đối với ai đó. Và tôi nhìn xem “ai đó” phản ứng ra sao. Thật ngạc nhiên khi thấy Yfu mỉm cười: - Đúng vậy! Trong thời gian đen tối này, cười là một cách tốt! Em cũng đang cố gắng đây! Anh Banka vui mừng: - Tốt lắm, Yfu! Em cười trông xinh lắm đấy! Tôi thấy hình như mặt của Yfu hơi ửng hồng. Lúc đó trông cô ấy đáng yêu hết sức. Mặc dù đang hết sức căng thẳng nhưng tôi có thể thấy Yfu là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi đã từng gặp. Tôi hỏi: - Bây giờ đi đâu tiếp đây, anh Baka? Anh ấy trả lời: - Bây giờ tới Floor! Chúng ta lên đường thôi! Một cuộc hành trình mới bắt đầu. Tôi hy vọng rằng trong đội tôi sẽ không ai phải hy sinh trong trận chiến với Diablo.
Thế Giới này khác với Thế Giới của Albus nên rất là rối Chap sau Albus Severus Potter sẽ gặp lại một người quen
hay là sau khi xong cái topic này "bà" phanthieugia tổng kết lại, rồi chỉnh sửa lại, làm thành file pdf, up lên host cho anh em tải về
Chương 29 Khi cập bến đảo Floor. Tôi thấy một cô gái có mái tóc bạch kim và mặc áo choàng màu bạc ngồi ở bên bờ sông. Trông quen quá nhưng không thể nào là cô ấy chứ….. Cô ấy quay ra nhìn tôi. Ôi! Đúng là cô ấy rồi! Nhưng sao lạ quá? Cô ấy reo lên và lao tới ôm chầm lấy tôi: - Albus! Cậu đây rồi! Tôi đỏ ửng mặt và nói: - Lucy….có phải cô là Lucy đấy không? Cô ấy cười tươi: - Đúng vậy! Cậu quen tôi rồi hả, Albus? - Ơ….chẳng là….. Lucy phá ra cười: - Cậu nghi ngờ cũng phải. Không hiểu sao khi bị đưa đến Thế Giới này thì tôi lại trở nên cao lớn như thế này. Đúng vậy! Người trước mặt tôi đúng là Lucy. Chỉ có khác là cô ấy bây giờ cao gần bằng tôi. Chứ không phải là Cô Tiên tí hon và hay bay qua bay lại trên đầu tôi nữa. Francoise cũng há hốc mồm: - Cô….cô là Lucy thật hả? Sao hồi trước tôi thấy cô bé tí tẹo cơ mà! Lucy trầm ngâm: - Tôi cũng không biết nữa….. Như một phản xạ, tôi và Francoise quay ra nhìn Yfu. Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy biết. Lucy chỉ tay về phía Yfu rồi thốt lên: - Ớ! Đây không phải là…… Tôi lấy tay bịt miệng Lucy lại trước khi cô ấy kịp nói hết câu. Tôi kéo Lucy ra xa chỗ anh Banka rồi nói thầm: - Tôi và Francoise đã nói dối với anh Banka rằng bọn tôi bị mất trí nhớ. Tốt nhất cô đừng nên nói điều gì về Thế Giới của chúng ta cả. Lucy hỏi: - Banka là ai? Tôi chỉ vào chàng trai mặc áo choàng: - Đấy là Banka! Anh ta là một pháp sư đang có nhiệm vụ phải tiêu diệt Dialbo - Diablo là ai cơ? Thế là tôi kể cho cô ấy mọi chuyện. Lucy lo lắng hỏi tôi: - Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Cậu có thể bị chết đấy! Tôi nói dứt khoát: - Tôi đã quyết rồi! Bây giờ mục tiêu trước mặt là tiêu diệt Diablo để đem lại hòa bình cho Thế Giới này! Sau đó bọn tôi lại về chỗ anh Banka. Anh ấy hỏi tôi: - Bọn em quen cô gái này à? Tôi nói: - À vâng! Lucy là bạn em! Anh Banka quay sang hỏi Lucy: - Em có đồng ý làm Hộ Vệ của anh không? Điều này quá đột ngột. Tôi không nghĩ Lucy có thể giúp gì được cho bọn tôi. Và tôi nhận ra một điều: Khi Lucy ở hình dạng này thì cô ấy không còn vô hình trong mắt mọi người nữa. Phải chăng đây chính là điều bất ngờ mà Yfu đã nói với tôi? Lucy nói ngay: - Em đồng ý! Anh Banka vui mừng: - Tốt lắm! Hoan nghênh em gia nhập với chúng tôi! Vậy là anh Banka lại có thêm một Hộ Vệ nữa. Tôi nghĩ là anh Banka rồi sẽ thất vọng thôi. Lucy làm gì có pháp thuật hay sức mạnh đặc biệt gì chứ. Trước mặt chúng tôi là một lâu đài. Cánh cửa mở toang. Có một người đi ra. Đó là anh Seiya. Không lẽ anh ấy sống ở đây ư? Anh Seiya cười tươi: - Chào Banka và các Hộ Vệ. Mời các bạn vào đây nào! Trời cũng tối rồi! Anh Banka mỉm cười: - Cám ơn! Bọn tôi đi vào trong. Và tới một căn phòng nguy nga tráng lệ. Anh Seiya nói với anh Banka: - Banka! Cậu có đồng ý làm Hộ Vệ của tôi không? Tất cả bọn tôi đều ngạc nhiên sửng sốt trước lời đề nghị đột ngột này. Yfu lên tiếng: - Không thể được! Anh Banka đã có Hộ Vệ của mình. Cho nên anh ấy không thể trở thành Hộ Vệ của người khác được! Anh vẫn còn nhớ luật chứ? Anh Seiya nhã nhặn nói: - Tất nhiên tôi vẫn còn nhớ. Nhưng tôi đã nghĩ rằng nếu Banka kết hợp với tôi thì chắc chắn có thể tiêu diệt được Diablo. Yfu lạnh lùng nói: - Anh có biết mình đang nói gì đấy chứ? Đúng là anh rất mạnh. Nhưng anh đã đấu với Diablo chưa? Sức mạnh của hắn bây giờ mạnh đến mức không thể đo lường được. Dựa vào đâu mà anh tự tin thế? Anh Seiya tảng lờ Yfu: - Banka! Hãy suy nghĩ kỹ nhé! Tôi mong chờ sự đồng ý của cậu! Sau đó anh ta rời đi. Anh Banka dường như đang rất do dự. Một lúc sau, ông Lubu nói: - Seiya là pháp sư mạnh nhất bây giờ. Nếu Banka kết hợp với anh ta biết đâu sẽ làm nên chuyện…. Yfu ngắt lời: - Chúng ta sẽ tiếp tục lên đường. Quên chuyện này đi! Tôi thực sự đã hơi đồng ý với ông Lubu. Có lẽ anh Seiya sẽ giúp được anh Banka. Nhưng không hiểu sao Yfu lại có vẻ không ưa anh Seiya. Anh Banka nói: - Nhưng….quan trọng là đánh bại được Diablo đúng không? Nếu thế thì….. Yfu nói: - Hừm….thôi được rồi….em sẽ tôn trọng quyết định của anh. Nhưng anh nên suy nghĩ kỹ đã! Yfu bỏ đi chỗ khác. Tôi hỏi anh Banka: - Có phải cô ấy giận anh không? Anh Banka nói - À…tất nhiên là không! Có lẽ cô ấy chỉ lo lắng cho anh thôi! Chúng tôi ra khỏi lâu đài để anh Banka yên tĩnh một mình suy nghĩ. Một lúc sau, anh Banka đến chỗ bọn tôi và nói: - Tôi đã nghĩ xong rồi! Tất cả mọi người đang nín thở chờ quyết định của anh Banka. Anh ấy nói: - Tôi quyết định sẽ trở thành Hộ Vệ của Seiya! Ông Lubu thở dài: - Tôi biết ngay mà! Yfu hỏi: - Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh Banka nói: - Anh phải làm thế vì lợi ích chung… Tôi hỏi Yfu: - Nhưng nếu anh Banka trở thành Hộ Vệ của anh Seiya thì chuyện gì sẽ xảy ra? Yfu lạnh lùng nói: - Chúng ta sẽ không được đi theo anh Baka nữa. Theo luật ở đây thì khi một pháp sư mà có Hộ Vệ của riêng mình thì không được phép trở thành Hộ Vệ của người khác. Nếu anh Banka mà làm thế thì ảnh phải rời bỏ các Hộ Vệ hiện tại của mình. - Nhưng….tại sao anh Seiya lại không trở thành Hộ Vệ của anh Banka chứ? - Thứ nhất, Chính Quyền đã công nhận rằng Seiya là pháp sư mạnh nhất bây giờ. Cho nên nếu Seiya mà trở thành Hộ Vệ của anh Banka thì họ sẽ không phục. - Tại sao? Anh Banka là hy vọng của nhân loại cơ mà. - Đó là hồi trước, bây giờ thì khác. Pháp sư mạnh nhất bây giờ là Seiya chứ không phải Banka. Nhưng tiếng tăm của Seiya thì không phải ai cũng biết. Cho nên đa số những người dân vẫn hy vọng vào anh Banka chứ không phải kẻ xa lạ được Chính Quyền ưu đãi như Seiya. - Tôi thấy luật này thật vớ vẩn! Quan trọng nhất là tiêu diệt Diablo cơ mà? - Bởi vì khi trở thành một pháp sư thì phải chịu một ràng buộc. Đó chính là luật! Nếu phá luật thì có khả năng sẽ bị mất hết pháp thuật! Thế Giới này thật khác với Thế Giới của tôi. Không lẽ trở thành một Pháp Sư mà phải chịu nhiều ràng buộc thế sao? Bây giờ tôi mới hiểu vì sao Yfu lại tỏ vẻ khó chịu như vậy. Nhưng nếu anh Banka đồng ý thì bọn tôi phải làm gì đây? Không lẽ trở về. Tôi vừa mới tự hứa là phải quyết tâm tiêu diệt Diablo. Francoise buột miệng nói hơi to: - Anh đùa à? Chẳng lẽ anh thực sự muốn…bỏ rơi bọn em? Anh Banka cúi mặt xuống: - Anh…anh thực sự xin lỗi….anh nghĩ rằng đây là việc anh cần phải làm....đây là sự lựa chọn tốt nhất...... Yfu nói: - Thôi được! Nếu anh muốn vậy! Tôi thốt lên: - Khoan đã Yfu! Sao bạn không ngăn cản anh ấy? Khuôn mặt Yfu không biểu lộ một chút cảm xúc nào cả. Điều đó khiến tôi không hiểu cô ấy đang nghĩ gì trong đầu. Yfu nói: - Chỉ cần tiêu diệt được Diablo là được! Quyết định thế nào là quyền của anh ấy! Lucy nói: - Khoan đã! Không phải anh vừa cho em gia nhập sao? Em chưa làm gì được để giúp anh cả! Anh Banka lại nói xin lỗi. Chẳng lẽ hành trình của bọn tôi đến đây là kết thúc? Không lẽ Yfu sẽ đưa tôi, Lucy và Francoise về? Tôi thấy thật chưng hửng. Chuyện này quá bất ngờ với tôi. Tôi bắt đầu tin là mình và Francoise chẳng thế giúp gì được cho anh Banka. Có lẽ chuyến hành hương của tôi đến đây là kết thúc. Đúng vậy…..kết thúc được rồi... Lúc này bọn tôi đang nói chuyện với nhau ở bên ngoài lâu đài. Bỗng nhiên có một con quát vật xông tới. Nó béo ú và có màu xanh nước biển. Lucy thọc tay vào cái túi mà cô ấy đeo ngang hông. Và cô ấy lấy ra một vật gì đó trông như quả cầu hình tròn làm bằng kim loại. Lucy ném quả cầu đó về phía con quái vật. Quả cầu đó chạm vào con quái vật rồi..... BÙMMM! Con quái vật bị nổ tan tành. Ai ai cũng ngạc nhiên sửng sốt. Tôi hỏi: - Lucy! Đó có phải là một quả bom không? Cô lấy nó ở đâu vậy? Lucy cười thích thú: - Đây là loại Bom Vĩnh Cửu! Nhờ nó mà tôi đã thoát khỏi bao phen nguy hiểm. - Nhưng ý của tôi là….sao cô có nó? - À…có một người tên là Alibaba đã cho tôi. Ông ấy bảo tôi giống đứa con gái đã mất của ổng hồi trước Francoise lên tiếng: - Thuộc hạ của ông ta đã suýt giết chết tôi hồi trước đấy! Lucy ngạc nhiên: - Thật hả? Tôi thấy ông ấy tốt lắm mà! Francoise cau mày: - Tất nhiên là họ tốt rồi! Trừ việc họ đã bắt cóc rồi ném tôi xuống biển! Tôi lên tiếng: - Francoise! Đừng phàn nàn về họ nữa. Mình nghĩ họ cũng không hoàn toàn xấu đâu. Lần trước có một người trong số họ đã cứu mình đây. Francoise kêu "hừm" một tiếng rồi quay lưng lại với tôi. Hy vọng là cô ấy không giận tôi. Khi nào tiện thì tôi phải bảo Lucy kể lại đầu đuôi câu chuyện mới được. Bỗng nhiên đầu tôi đau như búa bổ. Xung quanh đột ngột trở nên trắng xóa cứ như sương mù vậy. Nhưng lớp sương đó đột ngột tan biến rất nhanh. Khung cảnh xung quanh tôi rất lạ. Đây không phải là ở đảo Floor. Ở đây tôi thấy có ba người rất quen. Đó là anh Baka, Yfu và…Stacy. Họ đang đi cùng nhau. Stacy Ferguson mỉm cười: - Không cần phải căng thẳng thế đâu! Rồi chúng ta sẽ chiến thắng thôi! Yfu cau mày: - Này bà chị! Đây không phải là đi du lịch đâu! Stacy nói tiếp: - Chính vì thế chúng ta phải thật bình tĩnh! Đúng không, Banka? Anh Banka phì cười: - Ừ! Stacy nói bằng giọng chị hai: - Đừng nói trống không vậy! Nên nhớ tôi hơn tuổi cậu đấy! Anh Banka định mở mồm nói gì đó thì Stacy ngắt lời: - Haha! Đùa chút thôi mà! Đừng giận! Yfu chen ngang: - Được rồi! Chúng ta phải đi ngay thôi! Stacy dí sát mặt mình vào mặt Yfu rồi nói: - Này nhóc! Cười chút lên coi nào! Yfu có vẻ bắt đầu bực: - Cô…….. Đúng lúc đó, khung cảnh đột nhiên thay đổi. Và tôi thấy mình lại đang ở đảo Floor và trước mặt là những người bạn. Anh Banka lo lắng hỏi: - Em bị sao thế, Albus? Tôi ấp úng: - Dạ….có lẽ em bị đau đầu….. Cái tôi vừa nhìn thấy có lẽ là việc đã xảy ra hồi một năm trước. Chính là anh Baka cùng với hai Hộ Vệ chuẩn bị lên đường tiêu diệt Diablo. Tôi thật bất ngờ là giáo sư Stacy nhí nhố hơn tôi tưởng. Có lẽ đó là lý do Stacy trẻ lâu vậy ư?
Vì một vài lý do cần thiết nên phần này mới khác biệt so với phần khác Chứ đây vẫn là truyện Harry Potter, an tâm đi các bạn
cũng được thôi, đã là tác phẩm thì dĩ nhiên chủ yếu mang 90% phong cách của người viết nó rồi ^^~, còn thì chẳng qua là vỏ bọc harry potter thôi, cách viết triển vọng lắm đó!
Thanks :-* Chương 30 Anh Banka nói với Yfu: - Anh thật sự……. Yfu bình thản nói: - Không sao! Em đã nói là sẽ tôn trọng quyết định của anh mà! - Cám ơn em! Sau đó anh Banka nói: - Mọi người hãy chờ ở đây một lúc, để tôi vào lâu đài nói chuyện với anh Seiya, được không? Yfu nói: - Được thôi! Anh Banka đã vào trong lâu đài. Có lẽ khi anh ấy trở ra sẽ là lời tạm biệt. Bỗng nhiên trên trời xuất hiện một con cú đưa thư. Nó thả bức thư xuống chỗ Yfu. Cô ấy cầm lên đọc. Tôi hỏi: - Có chuyện gì vậy? Khi đọc xong, Yfu bảo: - Thú vị rồi đây. Có người mật báo rằng đã phát hiện ra Seiya đã liên minh với Diablo! Tôi thốt lên: - Không thế nào! Anh ấy là một pháp sư vĩ đại cơ mà! Ông Lubu hỏi: - Đó là ai vậy? Yfu không trả lời ông Lubu. Cô ấy nói cụt lủn: - Lâu đài! Cô ấy chỉ tay về phía lâu đài của Seiya rồi đi vào trong đó. Sau đó bọn tôi cũng đi vào theo. Bọn tôi ai ai cũng ngạc nhiên khi một pháp sư tài ba như Seiya lại là đồng bọn với Diablo. Nhưng Yfu có vẻ không giống người thích nói đùa. Không lẽ đây là sự thật sao? Chúng tôi xông vào phòng họp. Ở đó anh Seiya và anh Banka đang nói chuyện với nhau. Bên cạnh Seiya là hai Hộ Vệ của anh ta. Anh Banka ngạc nhiên: - Tôi đã bảo mọi người chờ ở bên ngoài mà….. Yfu nói: - Anh ra đây một chút được không? Em có cái này cần cho anh xem. Anh Banka ra chỗ chúng tôi. Và Yfu lấy ở bên trong bì thư ra mấy cái ảnh. Tôi nhìn thoáng qua bức ảnh thấy anh Seiya đang nói chuyện với mấy tên quái vật nào đó, rồi họ bắt tay nhau. Anh Banka giơ cao mấy bức ảnh lên cho anh Seiya xem: - Cái này…..cái này là thật hả, anh Seiya? Seiya lúc này nở một nụ cười gian xảo. Khác với kiểu cười lịch sự thường ngày. - Thì sao? Đúng là thật đấy! Anh Banka quá sửng sốt đến mức thành nói lắp: - Nhưng….nhưng tại....tại sao? Gã Seiya cười lạnh lùng: - Tại sao lại không thể chứ? Liên minh với Ngài Diablo thì sao nào? - Nhưng hắn đã giết rất nhiều người vô tội cơ mà? Không phải chính hắn đã giết cha mẹ của anh sao? - Họ đáng chết! Họ lúc nào cũng chê ta là kẻ vô dụng! Có lẽ vì ta là con nuôi nên họ không yêu quý ta! Họ coi ta như tên ở, như đồ chơi của họ! Ta không phải kẻ vô dụng! Giờ đây ta đã là pháp sư mạnh nhất! Kết hợp với Ngài Diablo thì ta sẽ trở thành Bá Chủ Thế Giới! Nếu ngươi theo ta thì ngươi cũng sẽ trở nên vĩ đại! - Ngươi điên rồi! Yfu lên tiếng. Tôi có cảm giác trong giọng nói của cô ấy có một chút cái gọi là thương hại. - Sự thù hận đã khiến ngươi mất đi lý trí. Cho nên bọn ta phải ngăn cả ngươi! Ông Lubu thì giận dữ: - Thật không thể ngờ….ta đã từng coi trọng ngươi…. Seiya cười ngạo mạn: - Nào! Lũ vô dụng kia! Thích thì cứ xông hết lên đây! Một mình tao chấp hết tất cả bọn mày! Vừa dứt lời, tôi lập tức rút đũa phép ra hô: - Watera! Rất nhanh, Seiya hô: - Accio! Lập tức hai tên Hộ Vệ bị thần chú của Seiya điều khiến và lao ra đỡ đòn cho hắn. Bọn chúng bị thần chú của tôi đánh gục tại chỗ. Anh Banka nói to: - Ngươi làm gì thế? Họ là Hộ Vệ của ngươi kia mà? Seiya lạnh lùng nói: - Nhiệm vụ của Hộ Vệ là bảo vệ cho Pháp Sư đúng không nào? Ta làm thế cũng đâu có gì sai! Sau đó, hắn ta vung tay một cái. Sấm sét đánh trúng Yfu khiến cô ấy bất tỉnh. Anh Banka hét to: - YFU! Seiya cười chế giễu: - Yếu quá! Bọn ngươi nghĩ có thể thắng được ta sao? Anh Baka lúc này trở nên giận dữ hơn bao giờ hết: - Ta sẽ tiêu diệt ngươi! Anh ấy ném một quả cầu lửa về phía hắn. Seiya tạo ra một cái khiên sấm sét đỡ đòn. Nhưng quả cầu lửa của anh Baka phá vỡ cái khiên của Seiya. ẦM! Seiya bị ngã văng vào tường. Nụ cười trên mặt hắn đã biến mất. Hắn ta có vẻ bắt đầu lo lắng: - Khá lắm! Nhưng mày không thể thắng nổi tao đâu! Lucy lấy một quả bom ra định ném về phía hắn. Tôi ngăn lại. Cô ấy liền hỏi: - Sao thế? - Đây không phải là quái vật! Dù sao hắn cũng là một con người. Cô có thể giết chết hắn với cái thứ này đấy! - Thì sao? Hắn đáng chết mà! - Nhưng tôi thật sự không muốn bạn của mình trở thành kẻ giết người vì hắn! Lucy chưng hửng cất quả bom vào túi rồi nói: - Thôi được rồi! Đúng lúc đó, một tia sấm sét phóng về phía chúng tôi. Anh Seiya tạo ra quả cầu lửa bảo vệ khiến tia sét đó bị đánh bật ra chỗ khác. Sau một hồi đấu quyết liệt giữa Seiya và anh Banka. Seiya lên tiếng: - Đến đây dừng được rồi! Bây giờ chưa phải lúc đánh sinh tử. Ta phải đi có việc đã! Hắn độn thổ biến mất tiêu. Sau đó, anh Banka trở nên rất lo lắng: - Thế này không ổn rồi! Có lẽ hắn sẽ báo cáo với Chính Quyền những việc mà ta làm. Ông Lubu lấy tay che mặt: - Chúng ta tiêu rồi! Tôi lên tiếng: - Nhưng hắn đã thông đồng với Diablo mà? Chúng ta đâu có làm gì sai? Yfu lúc này đã tỉnh lại và nói: - Việc này giải thích không dễ đâu….nhưng trước hết ra khỏi nơi này đã! Chúng tôi vừa bước ra khỏi cừa thì bốn Hộ Vệ khác của Seiya chặn bọn tôi lại. Sao anh ta nhiều Hộ Vệ thế nhỉ? Trong đó có một gã với mái tóc rễ tre có vẻ là đội trưởng ở đấy. Hắn ta nói: - Ngài Seiya đã ra lệnh cho bọn ta phải tiêu diệt các ngươi! Lucy nói to: - Seiya là kẻ tồi tệ! Hắn đã liên minh với Diablo! Tại sao các ngươi lại trung thành với hắn thế? Ông ta nói: - Việc đó bọn ta biết lâu rồi! Nhưng Ngài ấy đã có ơn cứu mạng bọn ta! Cho dù thế nào bọn ta đã thề sẽ trung thành với Ngài tới cùng! Tôi thấy thanh kiếm của Yfu tỏa khí ngùn ngụt. Cô ấy xông tới chém một tên Hộ Vệ khiến hắn bay tít ra xa và đập vào tường. Hắn ta bất tỉnh ngay tức thì. Gã tóc rễ tre nói: - Ái chà! Con nhóc này còn nhỏ thế mà đã biết xài Kiếm Khí rồi cơ à? Thật lợi hại! Nhưng ta không sợ đâu! Hãy xem đây! Hắn gồng mình lên. Hắn ta bỗng trở nên cao lớn và cơ bắp khủng khiếp. Gã nói tiếp: - Ta là Nikaido! Đừng tưởng chỉ có mình các ngươi biết Giả Kim Bí Thuật. Ta thuộc hệ Thổ. Nikaido lao tới đấm ông Lubu một cái. Ông ngã lăn ra xa. Trong lúc đó tôi và Francoise mỗi người đều hạ gục được thêm một tên Hộ Vệ nữa. Anh Banka giơ hai tay lên trời. Trên không trung xuất hiện tám quả cầu lửa dộng ầm ầm như vũ bão xuống tên Nikaido. Thân hình to lớn và cơ bắp của gã chắc chắn không chịu nổi đòn này. Hắn ngã gục xuống. Oa! Có lẽ đây là tuyệt chiêu mới của anh Banka! Sau đó bọn tôi chạy ra khỏi lâu đài, Francoise bảo với Yfu: - Đáng lẽ bạn nên ngăn cản anh Banka ngay từ đầu! Yfu bình tĩnh nói: - Sao? Trách tôi hả? Francoise nói thẳng thừng: - Đúng vậy! Yfu vẫn tỉnh bơ: - Tôi chỉ muốn cho anh Banka thấy được nếu không có niềm tin vào bản thân mình thì có thể sẽ dẫn tới kết quả tệ hại. Tôi lên tiếng: - Có nghĩa là….bạn đã nghi ngờ Seiya ngay từ đầu rồi hả, Yfu? Cô ấy gật đầu. Tôi cảm thấy cô gái này mới mười bốn tuổi mà có gì đó già dặn, từng trải. Mặc dù anh Banka là người đứng đầu nhóm nhưng người quan trọng nhất trong đội có lẽ lại là Yfu. Cô gái này có quá nhiều bí mật mà bọn tôi không biết. Tôi vừa mới suy nghĩ rằng hành trình của chúng tôi đến đây là kết thúc. Nhưng mọi việc đã thay đổi quá nhanh. Seiya lại là đồng bọn với Diablo. Vậy là chuyến phiêu lưu của bọn tôi ở Thế Giới này lại tiếp tục. Tôi nghĩ có lẽ mình phải chấp nhận việc này. Có lẽ định mệnh đã muốn bọn tôi phải giúp anh Banka tiêu diệt Diablo. Trong khi đi ra bến tàu, anh Banka buồn bã nói: - Xin lỗi mọi người, có lẽ tôi đã thiếu tự tin vào bản thân mình. Tôi đã rất tin tưởng vào Seiya. Nhưng không ngờ anh ta lại…… Yfu nói: - Quan trọng nhất là ta biết sửa sai. Không vấn đề gì đâu, anh Banka! Tôi thấy hơi buồn cười khi một đứa trẻ mười bốn tuổi đang dạy khôn cho một người thanh niên mười bảy tuổi. Tôi vẫn nghĩ có lẽ anh Banka đã chịu quá nhiều áp lực nên dẫn tới hồ đồ. Đúng vậy! Bọn tôi lúc nào cũng căng thẳng thường trực. Anh Baka lo lắng nói: - Không biết Chính Quyền sẽ nghĩ gì về việc này đây? Yfu nói dứt khoát: - Nếu Chính Quyền muốn gây bất lợi thì chúng ta sẽ chống lại họ! Tất cả mọi người đều ngạc nhiên sửng sốt trước lời lẽ ngông cuồng của Yfu. Tôi cảm thấy cứ như một cuộc đảo chính vậy. Ông Lubu nói: - Tôi không nghĩ vậy! Có lẽ chúng ta phải ra đầu thú. Nếu làm thế có lẽ họ sẽ giảm nhẹ tội. Anh Banka nói: - Và chúng ta sẽ kể cho họ hết mọi chuyện! Tôi, Fracoise và Lucy cũng đồng ý. Tôi không nghĩ rằng cả đám chúng tôi sẽ chống lại Chính Quyền. Mối lo về Diablo là đủ lắm rồi. Bây giờ lại là Seiya và Chính Quyền nữa chứ. Đúng là phiền phức! Yfu có vẻ hơi giận dỗi: - Thôi được…sau cùng tôi vẫn chỉ là một đứa hay gây rắc rối đúng không? Anh Banka hỏi bằng giọng cảnh giác: - Em không giận đấy chứ? Yfu thở dài: - Đa số đánh bại tiểu số, nếu mọi người đã quyết định vậy thì em phải nghe thôi! Anh Banka dường như thấy nhẹ nhõm hơn: - Cám ơn em! Sau đó bọn tôi lên thuyền và tiến về Berverly Hill. Trụ sở của Chính Quyền ở đó. Tôi hỏi anh Banka một câu mà tôi đã muốn hỏi từ rất lâu rồi: - Anh….đã có cách gì tiêu diệt Diablo chưa? Em thấy có vẻ mơ hồ quá. Tôi cảm thấy mình hỏi có vẻ hơi ngu. Nhưng anh ấy trả lời: - Suốt thời gian qua, anh đã luyện được một pháp thuật rất mạnh. Anh sẽ để dành nó cho trận chiến với Diablo. - Tại sao ạ? - Vì khi dùng nó có thể anh sẽ….mất mạng! Tôi bàng hoàng trước câu trả lời của anh anh ấy. Anh ấy lo lắng nói tiếp: - Chiêu này anh chỉ mới luyện thành thôi, cho nên nó rất nguy hiểm. Nhưng để tiêu diệt Diablo thì không còn cách nào khác! - Nhưng…không thể thế chứ? Em không muốn anh chết! Anh Banka mỉm cười: - Đó là anh lo vậy thôi. Chắc không đến nỗi phải mất mạng đâu! Suốt bao nhiêu tháng trời lênh đênh trên biển, tôi đã thực sự yêu quý anh Banka. Và anh ấy còn dạy tôi pháp thuật nữa. Tôi thực sự không muốn anh ấy chết. Bỗng nhiên, trên trời xuất hiện một tiếng gầm rú cực lớn. Đó là một con rồng màu xanh khổng lồ. Anh Banka lo lắng: - Nguy rồi! Nó là Rồng Biển Poseidon! Chưa ai có thể sống sót được khi gặp nó! Anh Banka dộng ngay quả cầu lửa vào mặt con rồng khiến nó chảy máu mũi. Rồng Biển Poseidon gầm lên giận dữ. Nó ra sức lật con thuyền này lên nhưng không được. Anh Banka nói với tôi: - Con thuyền này được bảo vệ bởi rất nhiều loại bùa ếm cực mạnh! Nó không làm nổi đâu! Con Rồng há miệng ra. Nó phun ra một quả cầu màu tím cực mạnh vào con thuyền. Có lẽ nó định phá hủy con thuyền. Nhưng quả cầu đó bị dội ngược lại và đánh văng con rồng ra xa. Anh Banka cười: - Thấy chưa! Anh đã bảo mà! Nhưng bỗng nhiên con rồng lao tới cắp Lucy bay lên cao. Tôi hét lên: - LUCY! Tôi và Francoise tấn công rồng Poseidon liên tục nhưng không ăn thua. Anh Banka phóng một quả cầu lửa cực mạnh về phía nó. Nhưng con rồng đó bay lên cao né quả cầu lửa rồi bay vọt đi mất. Anh Banka nói với ông Lubu đáng lái thuyền: - Ông Lubu! Hãy tăng tốc lên! Đuổi theo Poseidon! Tôi lúc này đang rất lo lắng. Không khéo nó ăn thịt Lucy mất. Nhưng tôi thấy làm lạ là con rồng này đang bay tới đảo Berverly Hill. Và có vẻ nó chẳng có ý muốn làm hại con mồi. Điều đó khiến tôi an tâm hơn. Bọn tôi đuổi theo con rồng tới đảo Berverly Hill. Thật ngạc nhiên là con rồng đó đáp xuống hòn đảo và thả Lucy xuống. Tên Seiya cũng ở đó. Không lẽ đây là chủ ý của hắn? Chúng tôi xông lên đảo. Tôi nói to: - Lại là ngươi à? Sao ngươi lại bắt Lucy? Vừa dứt lời, xung quanh chúng tôi bị rất nhiều những tên lính mang súng bao vây. Seiya nói bằng giọng khoái trá: - Bọn mày mắc bẫy rồi! Giết hết chúng cho ta!
Ừ, Rose là chị họ của Albus Albus thích Rose từ lâu rồi nhưng vì lý do trên nên không dám nói ra Và dường như Rose chỉ coi cậu ta là bạn hoặc em họ
a, game phiêu lưu hay quá, ý nhầm truyện phiêu lưu hay quá, train exp lên lv nhanh khiếp, chả biết truyện diablo hay potter nữa đọc cứ thấy thằng con sao nó super hơn cha nó mấy lần ngày xưa
Àh...tại người viết truyện này cũng super hơn bà Rowling mà Hic...đọc mấy chương gần đây thấy không thu hút, mất chất quá xá...