Trong truyện của bạn phanthieugia, thấy ông Hagrid chưa để lại vai trò ấn tượng nào...giờ đây bác phanthieugia cho him die...lần này có vẻ vai trò đã được khá hơn Harry mà biết ông Hagrid mất chắc cú sẽ đau lòng vô cùng, nhỉ
Ôi trời ... Hagrid chết chắc Har shock lắm đây :( thằng Rahaan hùi đầu mình nghĩ chính nó là "Chúa" ... ai dè nó cũng là tay sai của "Chúa" . thằng Rahaan mình nghĩ nó không phải đơn giản chỉ là 1 học sinh năm nhứt có phép thuật cao ... mà có thể nó là 1 tên đệ nào đấy của "Chúa" uống thuốc ( thuốc gì mà thuộc loại khó pha nhưng kon Her đã pha chế thành công trong phần 2 để Har và Ron giả dạng 2 đứa Sly íh) giả dạng
Chương 37: Ký ức của Lucy Sáng hôm sau, cha mẹ của tôi và Rose đến trường Hogwart. Họ rất đau buồn. Cô Hermonie khóc nức nở còn chú Ron thì ra sức an ủi cô ấy. Cha tôi thì đến giờ nãy vẫn không muốn tin là ông Hagrid đã chết. Ông ấy mọi ngày lúc nào cũng bình tĩnh. Bây giờ trông thật thiểu não, mẹ tôi thì đang cố gắng an ủi ông ấy. Nhìn cha tôi như vậy, tôi thấy đau lòng. Cô hiệu trưởng và các giáo sư cũng đau buồn không kém. Cô Mc Gonagall phải hì mũi vào khăn tay của cô. Không khí trong trường lúc này rất căng thẳng. Mà cũng phải thôi đây là lần thứ hai có người chết ở Hogwart. Hồi năm thứ hai ông Filch cũng bị chết mà vẫn chưa tìm ra thủ phạm. Tôi thấy thằng Rahaan nở nụ cười thỏa mãn. Trong đời chưa bao giờ tôi thấy căm giận thế này. Tôi xông tới túm cổ áo nó lên và nói to: - TAO BIẾT ĐÓ LÀ MÀY! CHÍNH MÀY ĐÃ GIẾT ÔNG ẤY! Nó tỉnh bơ: - Mày có bằng chứng gì không? Nirvana lôi tôi ra và nói: - Bình tĩnh lại đi, Albus! Lily sợ hãi không nói lên lời. Lucy cũng bảo tôi phải bình tĩnh lại. Thằng Aumus lên tiếng: - Tiếc thật! Giá như lúc đó tao được chứng kiến lão ta chết như thế nào…. Tôi giật tay Nirvana ra và đấm cho nó một cú ngay giữa mặt. Nirvana, Lily, Hugo và Bean Thomas kéo tôi ra khỏi chỗ đó. Tôi thật sư đang điên lên đây. Thằng Aumus lúc này đã bị chảy máu mũi. Nó gào to: - KẺ KẾ TIẾP RỒI SẼ LÀ MÀY ĐÓ! NGÀI SẼ KHÔNG THA CHO MÀY ĐÂU! Trong lúc đó, tôi thấy cô Stacy thì thầm gì đó với cô hiệu trưởng, giáo sư Flitwick, Teddy, Neville và Draco. Sau đó tất cả bọn họ tản ra. Rồi giáo sư Stacy đến nói chuyện với cha tôi. Lúc này trông ông vẫn như mất hết thần trí. Bella nói với tôi: - Cha của bạn buồn lắm thì phải? - Ừ, cha mình và các bạn của ông ấy hồi xưa rất yêu quý ông Hagrid. Đặc biệt là cha mình. Mình vẫn còn nhớ hồi nhỏ, cha mình đã kể về ông Hagrid suốt. Rose thắc mắc: - Tại sao cô hiệu trưởng không bắt thằng Rahaan để tra hỏi nhỉ? Nirvana nói: - Có lẽ là phải có bằng chứng. Việc thằng Rahaan giết ông Hagrid chỉ là qua lời nói của Albus. Tớ tin là các thành viên trong Hội rất tin Albus. Có điều không thể tùy tiện bắt nó được. Bỗng nhiên Lucy la oai oái trên đầu tôi. Tôi thấy cô ấy đang tự ôm đầu kêu la dữ dội rồi rơi xuống. Tôi giơ tay ra đỡ Lucy rồi vội nói với Bella: - À…mình có việc phải đi đằng này chút nhé. Tôi chạy lên phòng ngủ Nhà Griffindor rồi nhẹ nhàng đặt Lucy lên giường. Cô ấy có vẻ đã hết đau đầu. Tôi hỏi: - Lucy! Cô sao thế? - Không biết nữa…..trong đầu tôi vừa xuất hiện hình ảnh gì đó lạ lắm….. - Hình ảnh gì vậy? - Không rõ nữa….hình như là một chàng trai….cậu ta trông quen lắm….nhưng tôi thật sự không thể nhớ ra được…không hiểu sao tôi có cảm giác rất thân thương…..giống như một người bạn thân vậy..... - Một chàng trai? - Ừ! Hình như tôi và cậu ta quen nhau…. - Không lẽ….cô đang dần nhớ lại chuyện ngày xưa? - Cũng có thể…..tôi nhớ mang máng cậu ta tên là Lucifer gì gì đấy…..ui da! - Thôi đừng cố nhớ nữa! Hãy nghỉ ngơi đi! - Ừ……à đúng rồi! Hình như tôi thấy cả ông Gordic Griffindor nữa! - Cái gì? - Không lẽ tôi đã từng gặp ông ấy….. - Vô lý! Ông ấy sống cách đây nhiều thế kỷ cơ mà! Làm sao cô có thể gặp được chứ! - Nhưng….. - Hãy nghe tôi….cô cứ nghỉ ngơi đi! Tôi nghĩ có thể một ngày không xa Lucy sẽ nhớ ra toàn bộ mọi chuyện. Nhưng sao tôi có một cảm giác chẳng lành là khi Lucy nhớ lại mọi chuyện thì quan hệ giữa tôi và cô ấy sẽ không như trước nữa. Lời nói của tên Ekeziel vẫn văng vẳng trong đầu tôi: “Một khi Lucy nhớ ra thì cô ta sẽ phản bội mày, cô ấy sẽ về bên Ngài”. Không! Tôi tin tưởng Lucy! Ekeziel chỉ muốn làm lung lay tinh thần của tôi thôi! * * * Buổi dạy học kế tiếp của tôi, Bella đã thành thạo bùa Khiên. Ai dà, tôi đang cân nhắc mình có nên trở thành một giáo sư không đây. Tôi chỉ không ngờ học trò đầu tiên của tôi lại là Bella. Tối hôm đó, lúc nửa đêm, tôi bị tỉnh giấc khi Lucy đột nhiên la hét ầm ĩ. Cô ấy đang gặp ác mộng. Khi lay tỉnh Lucy, cô ấy trông có vẻ căng thẳng và toát mồ hôi. Lucy nói: - Đáng sợ quá, tôi thấy một tên ác quỷ…. - Đừng lo! Chỉ là một cơn ác mộng thôi mà…. - Nhưng hắn có gì đó….cực kỳ quen thuộc….rõ ràng trong quá khứ tôi và hắn có quen biết nhau….và tôi còn thấy….. - Thấy gì? - Ơ….lần này không chỉ có ông Gordic Griffindor mà cả…bốn Nhà Sáng Lập…. - Cô mê sảng rồi! Tôi đã bảo là họ sống cách đây rất nhiều thế kỷ rồi! Sao cô có thể gặp họ được chứ! - Nhưng trong giấc mơ tôi thấy mình còn nói chuyện với họ nữa….và tôi thấy họ còn đánh nhau với tên ác quỷ ấy…. - Cô đã nói gì với họ? Tên ác quỷ ấy trông thế nào? - Không rõ lắm…mọi thứ qua nhanh quá….tên ác quỷ đấy trông rất đáng sợ….tôi thực sự không muốn nhớ lại…. - Thế thì cô nên đi ngủ đi! - Hừm! Hình như cậu không tin tôi thì phải! - Tôi cũng muốn tin lắm….trừ chi tiết cô gặp bốn Nhà Sáng Lập…. Lucy đột nhiên nằm quay lưng lại với tôi một cách giận dỗi. Hơ….tôi có nói gì sai đâu nhỉ? Lucy cùng lắm chỉ bằng tuổi tôi là cùng. Tôi thật không nghĩ trong quá khứ cô ấy đã từng gặp họ. Và không chỉ có mình Lucy gặp ác mộng. Tôi thấy thằng nhóc Rahaan đang diễn thuyết một cách quyết liệt với các học sinh các Nhà ở trong rừng Cấm: - Quyền lực chính là công lý! Sức mạnh chính là tất cả! Đã ai nhìn thấy địa ngục bao giờ chưa? Tôi đã thấy rồi! Đó chính là nơi ở của chúng ta! Các bạn hãy tin tôi! Hãy trung thành với Ngài! Các bạn sẽ có được quyền lực tuyệt đối trong tay! Các bạn sẽ là người thống trị! Các bạn muốn gì sẽ có nấy! Bây giờ các bạn hãy thề đi! Tôi sẽ mãi mãi trung thành với Chúa! Tất cả bọn chúng hô to: - TÔI SẼ MÃI MÃI TRUNG THÀNH VỚI CHÚA! Tôi tỉnh giấc. Lúc này Lucy đã ngủ say. Quả thật không sai, Rahaan đã lôi kéo họ. Họ đã trở thành các tín đồ rồi. Tôi thật không biết làm thế nào để ngăn chặn chuyện này. Có lẽ đã quá muộn rồi. Bọn họ đã trở nên điên loạn hết rồi. Sáng hôm sau, tôi kể chuyện đó cho Lily, Nirvana, Rose và Bella. Bella há hốc mồm: - Làm sao bây giờ? Trường ta loạn mất rồi! Rose buồn bã nói: - Có lẽ đây chính là điều giáo sư Stacy đã lo. Lần này chúng ta thua rồi. Bọn chúng đã thành công khi lôi kéo được một số lượng kha khá các học sinh ở Hogwart.
oái chà, sao ông Hagrid lại chết được nhỉ.Vì đầu truyện Albus đã thấy tương lai có ông Hagrid trong trận chiến cơ mà.Bị chột một mắt cơ mà
Thế nó mới kỳ lạ :-* Ý kiến này cũng hay :-* Nói chung là tớ không muốn bật mí trước Nhưng chắc chắn Rahaan không phải là Chúa P/s: Bí ẩn nhất có lẽ vẫn là Lucy......
Lucy thì vẫn bí ẩn từ trước tới giờ rồi.Có lẽ đó là một mắt xích vô cùng quan trọng, cô ta là người thân tín của Chúa .Nhớ lại là có nhiều rắc rối lắm đó
thiết nghĩ là Lucy đ.c Chúa trọng dụng thì chắc chắc không tầm thường rầu:P:P:P..... lại còn quen với bốn nhà sáng lập thì theo tình tiết tạm đoán là giúp họ cái gì đấy...... và thêm vụ ông Hagrid hiện tại đã ngỏm mừ tương lai vẫn phây phây thì có lẽ là nhờ Lucy. Nên mình nghĩ Lucy na ná như Medic có khả năng chữa lành vết thương và còn dữ dằn hơn nữa là có thể hồi sinh người khác vì bản thân Lucy là "immortal"
Chương 38: Lucy Mc Calister và Joshua “Lucifer” Cain Nhưng thằng Rahaan không phải mối lo nghĩ duy nhứt của bọn tôi. Kỳ thi thường đẳng đang đến gần. Tất cả học sinh năm thứ năm đều trải qua tâm trạng căng thẳng cực kỳ. Anna Abbot là người đầu tiên phải làm một liều thuốc Điềm Tỉnh của cô Pomfrey. Cô ấy không thuộc nhóm những kẻ theo Rahaan. Anna bảo với tôi rằng: - Eragon dạo này làm sao ấy! Cậu ấy trông như bị ám ảnh! Nhưng tôi vẫn bố trí được thời gian dạy học cho Bella. Và cuối cùng cô ấy đã gọi được thần hộ mệnh của mình. Bella hỏi tôi: - Mình nghĩ sau này bạn sẽ là một giáo sư giỏi đấy! - Thật hả? - Ừ! Bạn đã cân nhắc sau khi tốt nghiệp thì bạn sẽ làm gì chưa? - Mình muốn trở thành Thần Sáng giống cha mình. - Ô! Thần sáng cũng là một lựa chọn tuyệt vời đấy! Nhưng mình nghĩ hợp với nghề dạy học hơn? Cô ấy đã làm tôi phải suy nghĩ. Ban đầu tôi đã muốn trở thành một Thần Sáng. Nhưng theo như Bella nói thì tôi có thể trở thành một giáo sư. Lựa chọn thế này đây nhỉ? Thôi kệ! Tôi mới chỉ học năm thứ năm mà. Tính sau vậy! Tối hôm đó, tôi lại nằm mơ. Tôi thấy lão phù thủy mặc áo choàng màu tím đeo mặt nạ sắt hình đầu lâu đang đi trong một khu rừng. Không biết đây có phải rừng Cấm không nhỉ? Hắn nói bằng giọng ác quỷ: - Hỡi Đấng Toàn Năng, xin Ngài hãy nói với tôi! Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển. Khoảng đất trước mặt của lão ta đang đùn lên. Và có cái gì đó đang chui từ dưới đất lên. Không lẽ đây là Chúa? Tim tôi đập thình thịch một cách dữ dội. Cho dù đó là người hay ác quỷ thì tôi có linh cảm nó thật sự rất đáng sợ. ẦM ẦM! Tôi tỉnh giấc. Ngoài trời bỗng nhiên có tiếng sấm nổ. Nó đã khiến tôi không kịp thấy mặt Chúa. Tôi rất tò mò Chúa của bọn chúng trông như thế nào. Mặc dù khi đó tôi rất căng thẳng và giờ đây tiếng sấm làm tôi muốn đứng tim. Sau đó tôi lại nằm xuống và ngủ tiếp. Tôi thấy một cô gái có mái tóc bạch kim đang bị một con Ma Sói đuổi. Trông cô gái này quen quá. Cô gái ấy vấp ngã. Và Ma Sói đã đuổi kịp cô ấy. Cô gái ấy sợ hãi kêu to: - CÓ AI CỨU TÔI VỚI! Bỗng nhiên một câu thần chú của ai đó xuất hiện đánh bật con Ma Sói. Nó sợ hãi bỏ chạy. Cô ấy quay lại nhìn xem ai đã cứu mình. Đó là một anh chàng cực kỳ đẹp trai. Anh ta có mái tóc xoăn màu vàng trông rất lãng tử và có khuôn mặt trắng như trứng gà bóc. Tôi thấy mặt cô gái đang đỏ lên thấy rõ. Anh ta dùng tay kéo cô ấy đứng dậy rồi nói: - Chào bạn, tôi là Joshua Cain! Bạn bè vẫn gọi tôi là Lucifer. Cô gái ấp úng: - À….còn tôi là Lucy Mc Calister! Joshua nói: - Bạn cẩn thận nhé! Dạo này Ma Sói hoành hoành dữ lắm! Mặc dù ông Gordic Griffindor đang săn lùng chúng nhưng bọn Ma Sói giỏi lẩn trốn lắm. Lucy mỉm cười: - Cám ơn! Nếu không có bạn thì mình nguy mất rồi! Bạn mạnh thật đấy! Pháp thuật của mình không đủ để đánh một Ma Sói. Joshua giơ tay ra và nói: - Bạn có muốn kết bạn với mình không? Lucy đỏ mặt: - Ơ….. Joshua cũng đỏ mặt và ấp úng không kém: - À….xin lỗi vì mình hơi đường đột…nếu bạn không muốn thì thôi vậy….. Lucy vội nói: - Mình muốn chứ! - Hả? - Thật đó! - Ừ! Cám ơn! - Sao lại phải cám ơn? Mình mới phải là người cám ơn bạn chứ! Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy. Tôi thấy Lucy giờ này vẫn đang ngủ. Giấc mơ đêm qua không lẽ là quá khứ của Lucy. Lúc đó cô ấy là một cô gái bình thường, không tí hon và không có đôi cánh trên lưng. Không lẽ trước đây Lucy là một người bình thường. Và chàng trai đó nữa. Lucy nói cậu ta tên là Lucifer. Không lẽ cậu ta chính là người bạn mà Lucy đã nhìn thấy. Nhưng cái khó hiểu nhất là tại sao cậu ta lại nhắc đến ngài Gordic Griffidor. Không lẽ họ thật sự đã sống ở cái thời đó sao. Vô lý quá! Rốt cuộc Lucy là ai vậy? Đang chăm chú nhìn Lucy thì cô ấy đột ngột tỉnh dậy. Lucy vươn dài rồi ngáp một cái. Dường như nhận ra biển hiện lạ trên mặt tôi, cô ấy hỏi: - Trông cậu sao thế? Tối qua ngủ không ngon à? - À….ừ…..mà Lucy này! Cô họ gì? - Hả? - Bao lâu nay tôi vẫn chưa biết họ của cô. Tôi chỉ biết cô tên là Lucy thôi! - À….được rồi họ của tôi là Mc Calister. Cứ gọi tôi là Lucy Mc Calister! Thế là đúng rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô gái ấy đích thị là Lucy rồi! * * * Sau khi dùng xong bữa điểm tâm, tôi rời khỏi Đại Sảnh Đường. Tôi thấy Peeves đang chơi trò véo mũi. Cứ học sinh nào hớ hênh thì bị nó bất thình lình véo một cái đau điếng. Tôi tin là tay mình đủ nhanh để ngăn không cho mình bị véo. Và Peeves dường như cũng nhận thấy như vậy. Thành ra nó làm lơ tôi. Chủ yếu là nó bắt nạt các học sinh năm một. Nhưng có lẽ lần này nó đã chọn sai đối tượng. Khi Peeves lao từ không trung xuống rất nhanh định tấn công thằng nhóc Rahaan. Thằng bé đó chộp được tay của Peeves. Tôi thấy làm lạ khi Peeves cố bay lên nhưng không được. Hình như Peeves không đủ sức để lôi cả thằng bé lên theo. Rahaan cười lạnh lùng: - Mày chỉ là một con quỷ tầm thường! Dám đụng vào ta hả? Nó chộp lấy cổ họng Peeves và ra sức siết chặt. Tôi chưa bao giờ thấy Peeves lâm vào tình trạng thảm hại như vậy. Mặc dù Peeves rất đáng ghét. Nhưng xung quanh lúc này không có ai. Tôi phải ngăn chặn chuyện này. - Dừng tay! Nhưng Rahaan vẫn chưa chịu buông cổ họng Peeves ra. Nó nói: - Các học sinh ở Hogwart rất ghét con quỷ nhãi nhép này đúng không? Thế thì mày phải thấy là tao đang làm việc tốt đấy! Tao sẽ cho nó thấy địa ngục! Rahaan nhìn thẳng vào đôi mắt đang sợ hãi của Peeves: - Mày đã nhìn thấy địa ngục bao giờ chưa, Peeves? Tôi rút đũa phép ra hô: - Impedimenta! Lập tức thằng Rahaan bị tách ra khỏi Peeves. Con quỷ lúc này đang họ sặc sụa. Thằng bé nói: - Mày lại định làm anh hùng rơm hả, Potter? - Tao chỉ làm việc mà tao cảm thấy cần phải làm! Rahaan cười khinh khỉnh rồi bỏ đi. Con quỷ Peeves lập tức lấy lại vẻ mặt cao ngạo thường ngày. Nó quay lưng với tôi. Tôi định rời đi thì ngạc nhiên khi nghe nó nói: - Cám ơn! Tôi quay lại thì thấy Peeves đã bay đi. Tôi không nghĩ là Peeves lại đi cám ơn tôi. Hôm nay quả là một ngày kỳ lạ Tiếp đó tôi thấy một trận đấu tay đôi giữa Bella và Isabella. Tôi núp sau một bộ giáp để họ không thấy tôi. Trận đấu có vẻ đã diễn ra được một lúc, Bella hô to: - EXPELIARMUS! Cây đũa phép trên tay Isabella bị đánh văng vào tường. Chị ta có vẻ rất tức giận. Bella đã chiến thắng. Nhưng cô ấy trông có vẻ không vui lắm: - Chị hãy nghe em! Đừng tham gia vào cái giáo phái ấy nữa! - Đừng có nghĩ mày thắng là có quyền ra lệnh cho tao! - Xin chị đấy! Hãy nghe em! Cha mẹ xưa nay luôn luôn tự hào về chị! Họ mà biết thì sẽ buồn lắm…. - Im đi! Đừng lôi cha mẹ vào đây! Tao làm gì là việc của tao! Trong lòng tao bây giờ chỉ có Ngài thôi! - Nhưng….. - Thôi thì mày trở thành đứa con cưng cũng được đấy….. - Dạ? - Chắc mày ao ước được cha mẹ cưng chiều lắm đúng không? Mặc dù tao không hiểu bằng cách nào mà mày mạnh lên nhanh vậy nhưng….. - Không! Cái em muốn là chị! Xưa nay em vẫn luôn kính trọng chị…. - Thôi những lời nói ủy mị đấy đi, con ngốc! - Em không phải là con ngốc! - Tao không hiểu tại sao mày lại được chọn vào Nhà Slytherin nhỉ? Mày quá đa cảm đấy! - Em….. Tôi đi ra khỏi chỗ nấp và lên tiếng: - Đa cảm thì có gì là sai chứ? Chị ta quay lại nhìn tôi một cách khinh bỉ: - Đây là chuyện của gia đình tao! Người ngoài đừng có xen vào! - Bella là bạn gái của tôi! Cô không xứng đáng làm một người chị! - MÀY LẤY TƯ CÁCH GÌ MÀ PHÁN XÉT NGƯỜI KHÁC! - Tôi thấy sao nói vậy thôi! Đi thôi, Bella! Tôi kéo Bella ra khỏi đó. Isabella nhìn theo chúng tôi với khuôn mặt giận đến mức tím tái. Bella khóc lóc nói: - Mình không muốn thế này. Mình sợ rằng cha mẹ sẽ buồn lắm. Chị ấy điên mất rồi….. - Sau này chúng ta sẽ tìm cách làm cho chị ta tỉnh ngộ lại! - Liệu có được không? - Cứ hy vọng đi! Nếu chị bạn thật sự là một người tốt thì cô ấy rồi sẽ nghĩ lại thôi. - Ừ….hy vọng vậy….. Tôi ôm cô ấy rồi vỗ nhè nhẹ lên lưng để an ủi cô ấy.
Albus không chỉ nhìn thấy được cảnh đang diễn ra ở một nơi nào đó, thấy tương lai mà còn thấy được cả quá khứ sao
Thực ra đây là lần thứ hai Lần đầu tiên là khi Albus thấy được Yfu và Stacy cùng với Banka đi tiêu diệt Diablo Cho nên hình như năng lực của Albus cũng không hẳn là Tiên Tri Lưu ý: Khi Yfu cố gắng phá lời nguyền cho Lucy thì cô ấy vẫn có đôi cánh trên lưng Còn Lucy mà Albus thấy trong mơ thì không có, cho nên Albus mới có giả thiết Lucy trước đây chỉ là một phù thủy học sinh bình thường, chứ không phải là một Tiên Nữ và không biết pháp thuật
Trời đât!!! Truyện bây giờ mà có cả Eragon với bella... Sốc thiệt Tác giả cho thằng Albus = god thì dở tệ, mấy câu chuyện như vậy thì nhàm chán lắm
Diablo, Eragon và Bella chỉ là cái tên do tớ nghĩ ra thôi Đây không phải là nhân vật Eragon trong Chú Bé Cưỡi Rồng Diabo cũng không phải là Boss trong game Diablo Còn Bella thì sao? Hay là lại tưởng tớ lấy tên của nhân vật Bella Swan trong Chạng Vạng Mà tớ cho Albus = god bao giờ?
èo ... ih học sáng giờ mới onl đc ... giờ này chưa có chap mới :( cái cảm giác chờ đợi khi đọc Naruto với One piece lại trở lại
Chương 39: Trường Hogwart bị tấn công Tháng sáu đã tới, đối với các học sinh năm thứ năm thì nó có nghĩa là kỳ thi lấy chứng chỉ phù thủy thường đẳng đã tới. Rose thì vùi đầu vào thư viện nhiều hơn bao giờ hết và luôn phát cáu khi có ai đó làm ồn. Nirvana thì ra sức kể với tôi kế hoạch ôn thi của cậu ấy. Bella thì cứ hỏi tôi miết “một ngày bạn học bao nhiêu tiếng?” Anh Fred ra sức bán những loại thuốc gọi là thuốc Bổ Não. Còn Rose thì đang ra sức ngăn chặn việc đó. Theo như Rose nói một trong các loại thuốc này có thành phần được chế từ nước mũi yêu tinh. Thành ra tôi, Nirvana và Bella bỏ ngay ý định mua mấy cái thuốc kích thích trí não đó. Mặc dù tôi nghĩ mình đã ôn bài rất kỹ. Nhưng điều làm tôi thấy bớt căng thẳng hơn là có được sự giúp đỡ của Lucy. Sau buổi thi lý thuyết Bùa Chú, Rose cứ cầm quyển sách lên xem rồi lại đặt xuống. Sau đó lại cầm lên ngó ngó rồi lại để xuống. Đến lần thứ năm thì tôi phải lén lén cầm quyển sách đó và giấu đi chỗ khác. Có lẽ không còn quyển sách Bùa Chú trước mặt thì Rose có vẻ thoải mái hơn. Đến giờ thi thực hành Bùa Chú, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm khi làm tốt bùa Wigardium Leviosa. Còn đến giờ thi Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thì bọn tôi phải làm thần chú Thần Hộ Mệnh. Hóa ra là dễ hơn tôi tưởng. Tôi chỉ lo nhất mấy bài thi lý thuyết của mình. Còn mấy môn như Bùa Chú hay Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thì tôi chẳng lo một chút xíu nào. Tôi tin chắc chắn mình đậu điểm cao. Đúng là một chuyến phiêu lưu ở cái Thế Giới ấy thật không vô ích, mặc dù tôi đã bỏ một năm học. Nhưng Rose, Nirvana và Bella đã giúp tôi ôn lại. Họ thật là những người bạn tốt. Và tiếp theo là môn Độc Dược, tôi tin rằng muốn trở thành một Thần Sáng thì môn này tôi cũng phải đạt điểm tốt. Tôi chỉ hy vọng lão Draco không trù ém mà thôi. Môn thi cuối cùng là Giả Kim Bí Thuật, tất cả các học sinh đều đã thành công trong việc xác định thuộc tính của mình. Nhưng chỉ một số ít là thành công khi áp dụng nó vào thực chiến. Tôi đã tạo được một bức tường bằng băng có tác dụng rất tốt trong việc phòng thủ. Rose thì tạo được mấy bông hoa hồng và sử dụng nó như phi tiêu vậy. Cô ấy thuộc hệ Mộc. Nirvana cũng thuộc hệ Mộc. Cậu ấy đang thành công khi trói được anh Teddy bằng những dây leo. Tối hôm đó, các học sinh đang chuẩn bị ăn tối ở Đại Sảnh Đường. Tôi cứ nghĩ mình sẽ có một bữa ăn ngon lành sau kỳ thi căng thẳng. Nhưng chưa kịp chạm vào món nào thì bỗng nhiên một cảnh tượng kinh khiếp đập vào mắt tôi: Những con gián to tướng bò lổm ngổm ra khỏi những đĩa thức ăn. Tôi và những học sinh khác hoảng hốt nhảy ra khỏi bàn ăn. Có một số người thì bị ngã ngửa ra khỏi ghế. Có người còn ngất. Tôi thấy có một vài học sinh nôn mửa dữ dội. Bản thân tôi cũng vậy. Mặc dù tôi tin là trong bụng mình chả có cái gì để mà nôn. Cô hiệu trưởng kêu lên giận dữ: - Trò đùa quái quỷ của ai thế này? Để tôi xuống bếp hỏi các gia tinh. Cô vội vã đi xuống bếp. Còn các giáo sư thì bàn tán xầm xì. Tôi thấy thằng Rahaan nhìn tôi cười một cách thích thú. Chính nó đầu trò chứ không phải ai khác. Sau đó cô Mc Gonagall bảo rằng những con gia tinh không thấy có người lạ nào vào bếp. Tôi nghĩ thằng Rahaan đã giở trò gì đó để đánh lừa các gia tinh. Cảnh tượng ghê rợn vừa rồi khiến đa số học sinh không có tâm trạng nào ăn uống tiếp nữa. Tôi cũng vậy. Lúc này bụng tôi sôi ầm ầm vì đói, bây giờ lại rất im ắng. Bệnh sợ gián của tôi lại nổi lên rồi. Lúc ngủ, tôi cứ nhìn xung quanh giường mình xem có con gián nào đang bò lên không. Thành ra Lucy chế nhạo tôi là đồ nhát gan. Ừ! Thì tôi nhát đấy! Được chưa? Và tối hôm đó tôi gặp ác mộng. Cha tôi đang đấu tay đôi với Ekeziel. Bỗng nhiên Ekeziel dừng lại rồi cười ghê rợn - Ngươi thua rồi, Harry Potter! - Cái gì? Cha tôi đang ngạc nhiên thì ông ấy đột ngột đứng khựng lại. Trên mặt ông ấy xuất hiện những vết nứt. Và những con gián đang cố chui ra từ những khe nứt ấy…. AAAAAA! Tôi tỉnh giấc đột ngột. Nirvana cũng vậy. Câu ấy hỏi tôi: - Có chuyện gì vậy, Albus? - À xin lỗi…vừa rồi mình gặp ác mộng. - Ừ cũng phải thôi, lúc ở bữa ăn ghê rợn quá…… - Thôi đi ngủ đi! Không bàn về chuyện đó nữa! Tớ đang muốn nổi da gà lên nè! - Ừ! Chúc ngủ ngon! - Chúc ngủ ngon! Nhưng cái tôi thực sự sợ là giấc mơ đó. Không phải tôi lo về những con gián. Mà là cha tôi. Tôi thật sự không muốn tin giấc mơ đó là điềm báo trước. Cha tôi rất mạnh. Tôi tin là Ekeziel hay Rahaan dù có quỷ quyệt đến đâu thì cũng không thể làm hại ông ấy được. Sáng hôm sau, tôi dậy muộn hơn mọi ngày khoảng mười lăm phút. Trong phòng ngủ lúc này không có ai. Có lẽ những người khác xuống ăn sáng trước rồi. Tôi vội vàng đi ra khỏi bức tranh Bà Béo rồi đi đến Đại Sảnh Đường. Bỗng nhiên tôi thấy một đám học sinh đang đấu tay đôi loạn xa. Nirvana bị Gargoyle tấn công ngã sóng xoài. Rose cũng bị đánh ngã bởi Cennomus Bulstrode – một học sinh Nhà Slytherin. Walsh cũng đánh bại Lily và Hugo. Isabella Monroe cũng đánh thắng Lulu Scamander. Bella đánh văng đũa phép của Isabella. Nhưng cô ấy bị Scorpius đánh lén sau lưng ngã nhào. Tôi hét to: - BỌN MÀY ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ THẾ HẢ? Đồng thời tôi cũng rút đũa phép ra. Nhưng Walsh, Isabella, Gargoyle và Scorpius đồng loạt tấn công tôi. Cho nên tôi bị đánh gục ngay tại chỗ. Đúng lúc đó anh Fred xuất hiện tấn công Walsh khiến cả lũ bọn nó bị bất ngờ. Bọn tôi phản công. Bella vẫy đũa phép. Một đống những con dơi bay từ đầu đũa phép tấn công Isabella. Scorpius thì phóng ra một con rắn. Tôi hô: - Diffindor! Con rắn nổ tung thành bụm khói. Gargoyle tấn công Bella bằng câu thần chú gì đó khiến cô bị một vết rạch trên má chảy máu. Tôi điên tiết hô to: - Watera! Gargoyle và Scorpius bị đánh văng ra xa. Anh Fred hạ gục Walsh. Thằng Aumus đột ngột xuất hiện tống một câu thần chú cực mạnh vào mặt anh Fred. Nhưng thật may anh ấy chỉ bị tím mắt. Tôi giơ đũa phép lên định tấn công Aumus thì bị thằng Bean Thomas bất thình lình xuất hiện đấm một cú khiến tôi bị tét môi chảy máu ròng ròng. Nirvana dùng bùa Choáng đánh văng thằng Bean. Lulu Scamander dùng bùa Khiên đỡ đòn của Aumus. Lily và Hugo đồng loạt đánh gục thằng Aumus. Ở trong Đại Sảnh Đường, tôi thấy các giáo sư đang đấu tay đôi với một nhóm những tên trùm áo đen mà tôi thấy trong mơ. Trong đó có cả lão phù thủy mặc áo choàng tím đeo mặt nạ. Thật không thể tin được! Bọn chúng dám tấn công Hogwart ư? Tôi thấy giáo sư Flitwick đang nằm bất tỉnh dưới đất. Và cô hiệu trưởng đang đấu với lão phù thủy áo tím. BÙM! Cô Mc Gonagall ngã văng vào tường và bị thổ huyết. Lão ta cười khoái trá. Tôi thấy giọng nói lão ta có gì đó quen quen.
cuộc chiến đã bắt đầu Hog đang bị tấn công ! nhớ lại cái cảm giác lúc đọc gần hết quyển 6 ... chà, sắp đến hồi gay cấn,căng thẳng đến nổ tung não rồi đây (hơi quá nhỉ ? :P)