Chương 44: Phòng Yêu Cầu Mấy ngày sau đó, tôi thấy Alessa có vẻ rất hay để mắt tới tôi. Có một hôm, tôi đang đi tìm Bella. Alessa đột ngột đi qua và nói cô ấy đang ở trong phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin. Tôi chưa hề mở miệng hỏi. Thế mà Alessa lại biết tôi đang đi tìm Bella. Lucy thì nói với tôi: - Cẩn thận đấy, Albus! Có lẽ cô ta ở phê Hắc Ám đấy! Chẳng lẽ đây lại là một kẻ nữa giống như James và Rahaan. Khi nào tôi phải hỏi Bella xem cô ta là người thế nào. Sau buổi học độc dược kế tiếp, Alessa đi qua tôi kèm với câu nói: - Đừng lo! Tôi không làm hại bạn đâu! Rose lo lắng hỏi tôi: - Cô ta đang nói cái gì vậy? Tôi quyết định đem mọi chuyện ra kể với Nirvana, Rose và Bella. Nirvana thốt lên: - Không thể nào! Chiết Tâm Bí Thuật đã thất truyền. Cô ta làm sao có thể biết đc chứ! Bella thì trầm tư: - Nhưng mình đã học với Alessa suốt năm năm nay. Cô ấy xưa nay đâu có lạ như vậy. Alessa vốn rất trầm tính ít nói. Năm nay cô ấy có gì đó hơi khác. Rose thì nói: - Đây chắc chắn không phải là Chiết Tâm Bí Thuật. Nếu cô ta sử dụng nó lên Albus thì chắc chắn là chúng ta phải thấy chứ. Tôi hỏi: - Vậy….nó là loại pháp thuật gì chứ? Một loại ma thuật hắc ám mới chăng? Rose lắc đầu: - Chịu chết! Nhưng mình không tin là có loại ma thuật còn mạnh hơn cả Chiết Tâm Bí Thuật! * * * Khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Bỗng nhiên có một con cú bay qua cửa sổ và thả ngay bức thư vào giữa mặt tôi. Nhưng lần này tôi phản xạ kịp nên đã chụp được nó. Tôi mở ra đọc. Đây là nét chữ con gái: Nếu không phiền thì bây giờ mình muốn gặp bạn bây giờ. Hãy ra ngoài một mình nhé! Ai lại muốn gặp tôi vào cái giờ này nhỉ? Liệu ra ngoài một mình có nguy hiểm không? Nhưng có lẽ nếu ai đó muốn hãm hại tôi thì chẳng bao giờ lại nói vậy. Thử liều xem sao! Tôi mặc áo tàng hình rồi đi ra khỏi bức chân dung Bà Béo. Làm vậy thì ắt hẳn nếu là kẻ nào đó khả nghi thì tôi sẽ trở về phòng ngủ ngay lập tức. Đi xuống hết cầu thang rồi tôi đi ra đến hành lang tối tăm. Tôi thấy Alessa đang đứng thơ thẩn ở hành lang. Không lẽ chính là cô ta? Nhưng cô ta muốn gì ở tôi? Bỗng nhiên cô ta nhìn về phía tôi và nói: - A! Bạn đến rồi hả? Thì ra bạn có áo khoác tàng hình! Hay thật đấy! Tôi bỏ áo tàng hình ra và hỏi hơi to: - Cái gì? Bạn có thể nhìn xuyên qua áo tàng hình được hả? Alessa đặt ngón trở lên môi rồi nói nhỏ: - Suỵt! Tất nhiên là mình không có khả năng đó rồi. Bây giờ đi theo mình đến chỗ này! Sẽ an toàn hơn. Tôi đi theo cô ta lên tầng trên và hỏi: - Chỗ nào vậy? - Phòng Yêu Cầu! - Thật hả? Mình đã nghe cha mẹ mình kể về nó. Nhưng mình chưa bao giờ tìm ra. Bạn biết chỗ thật hả? - Tất nhiên! Chắc bạn biết Phòng Yêu Cầu chứ hả? - Có! Đó là một căn phòng chỉ hiện ra khi người ta thực sự cần đến nó đúng không? - Đúng! - Vậy tại sao bạn lại biết? - Tôi sẽ kể cho bạn sau! Bọn tôi đi lên tầng bảy. Đi dọc hành lang một lúc, Alessa dừng lại ở chỗ một khoảng tường đối diện với tấm thảm tả cảnh ông Barnabas Dở Hơi đang cố huấn luyện Quỷ Khổng Lồ múa ba lê. Alessa thì thầm gì đó. Tôi định hỏi thì bỗng nhiên trên bức tường xuất hiện một cánh cửa tao nhã. Cô ta nắm lấy cái tay nắm cửa bằng đồng rồi kéo mở cửa. Tôi đang chưa hết ngạc nhiên trước cảnh tưởng kỳ lạ này thì Alessa lên tiếng: - Vào đây! Mau lên! Mặc dù tôi không muốn vào. Nhưng sự tò mò đã chiến thắng. Tôi muốn xem bên trong Phòng Yêu Cầu ra sao. Bên trong là những ngọn nến lung linh. Những bức tường đầy những giá sách gỗ xếp dọc. Một dãy kệ nằm ở góc phòng có đầy những dụng cụ rất lạ. Giữa phòng có một cái nệm tơ lớn. Alessa mỉm cười: - Sao? Chỗ này thú vị đấy chứ hả? Tôi thốt lên: - Tuyệt! Alessa trầm ngâm: - Hừm! Chỗ này có phải là nơi cha cậu cùng với các bạn của ông ấy đã thành lập một Đội Quân đúng không? Quân Đoàn Dumbledore ấy! Tôi hỏi bằng giọng sửng sốt: - Cái gì? Sao bạn biết? - Mình đọc thấy điều đó ở trong đầu bạn. - Thế hả? Ừ đúng vậy! Cha tôi có vẻ rất thích thú. Lúc đó ông đã làm Trưởng Nhóm và dạy pháp thuật cho những người khác. - Mình biết! - Nếu bạn đọc hết được những gì mình thấy trong đầu thì có lẽ mình sẽ chỉ diễn kịch câm với bạn thôi! - Haha! Không cần phải thế đâu! Bạn cứ nói chuyện với mình một cách bình thường đi! Mình chỉ đọc được suy nghĩ của bạn khi mình muốn thôi! - Nhưng năng lực đó là gì vậy? Có phải Chiết Tâm Bí Thuật không? - Tất nhiên là không rồi! Thật ra nó chưa có tên. Cứ gọi là năng lực Đọc Tâm cũng được! - Ờ! Thế mình hỏi này! Tại sao bạn có thể thấy mình trong áo tàng hình? - Vì mình có thể thấy những dòng chữ….. - Dòng chữ? - Đúng vậy! Những gì bạn nghĩ trong đầu sẽ chuyển thành những dòng chữ đóng khung ở trên đầu bạn. - Ồ! Tại sao bạn lại có năng lực này? Và bạn muốn gặp mình để làm gì vậy? - Mình chỉ muốn chỉ cho bạn biết Phòng Yêu Cầu ở đâu thôi! - Chỉ thế thôi? Tại sao bạn lại muốn chỉ cho tôi? - Tôi sẽ cho bạn biết sau! Cô gái này sao lại phải làm ra vẻ bí ẩn vậy. Ở một mình với cô ta thế này có sai lầm không? Alessa bỗng đến gần tôi và nói: - Đừng lo! Tôi không phải là thuộc hạ của James đâu! Mặt tôi ửng hồng lên. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp. Và Alessa đang dí sát mặt của cô ấy vào mặt tôi. Tôi lùi ra và nói: - Ơ….nếu xong rồi thì mình đi về đây! Alessa phá ra cười: - Cậu dễ thương thật đấy, Albus! Mình thấy trong đầu cậu chỉ có Bella thôi! Ừ thôi! Chúc ngủ ngon! Tôi đi ra khỏi Phòng Yêu Cầu rất nhanh. Cô ấy vẫn ở lại trong phòng và dõi theo tôi. Liệu có phải cô ta đang xài mỹ nhân kế với tôi không? Làm tôi mất cảnh giác để dễ bề triệt hạ. Nhưng bây giờ tôi chỉ có một mình. Nếu muốn thì cô ta có thể ra tay luôn được rồi chứ. Cô gái này thật khó hiểu! * * * Không hiểu sao tôi không kể chuyện này cho các bạn. Có lẽ tôi thấy nó chẳng đáng nghiêm trọng để mà phải kệ. Với lại tôi sợ các bạn sẽ trách rằng sao lại đi một mình với kẻ khả nghi như vậy. Giờ học Bùa Chú, bọn tôi học về bùa Im Lặng. Những con cóc đã trở nên im lặng khi tôi ếm lên bọn chúng. Tiếp theo là giờ Độc Dược, bọn tôi học cách pha chế Tình Dược và Dung Dịch May Mắn. Hai thứ này khó khủng khiếp. May là hôm nay Alessa ngồi cạnh nên đã nhắc tôi. Ban đầu tôi cứ lo là cô ta sẽ chơi xỏ tôi. Hóa ra lại đúng chóc. Thành ra giáo sư Draco có vẻ miễn cưỡng khi thưởng điểm cho tôi. Alessa nháy mắt một cách tinh nghịch: - Hướng dẫn trong sách không phải lúc nào cũng đúng 100%. Cuối buổi học, chỉ có tôi và Alessa là làm hài lòng giáo sư Draco. Rose có vẻ hơi sốc khi không thành công lắm trong mấy món này. Alessa có vẻ rất giỏi về pha chế Độc Dược. Tôi nghe Bella nói ngay từ năm thứ nhất, Alessa đã giỏi môn Độc Dược hơn cả học sinh năm thứ bảy. Kỳ thi nào cũng đạt điểm tuyệt đối. Tôi thấy môn Độc Dược còn khó hơn Bùa Chú và Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ấy chứ. Có lẽ độ khó của nó sánh được với môn Biến Hình của cô Mc Gonagall.
Mấy nay bạn phanthieugia busy hay hết ý tưởng mà lâu ra chap thế ta? Các chap sau này cách viết thấy mềm mại, trau chuốt và hay hơn trước nhiều rồi đấy bạn :)
Chương 45: Sự chênh lệch đẳng cấp Sau đó tôi phải ra sân Quidditch để làm buổi chọn cầu thủ. Và rất nhiều học sinh Nhà Griffindor kéo đến. Tôi bắt đầu bằng những bài kiểm tra rất căn bản: Bay vòng quanh sân. Hơn hai tiếng sau, tôi đã tìm ra được hai Truy Thủ mới: Dennis Creevey(Con của Colin Creevey) và….Lily. Đúng vậy! Em gái tôi cũng tham gia cuộc tuyển chọn này. Em ấy khá hơn là tôi tưởng. Hai Tấn Thủ mới là John Peakes và Natalie McDonald. Họ đều là học sinh năm ba. Và Tầm Thủ mới là Nirvana. Hy vọng cậu ấy sẽ tỏa sáng như anh Fred. Anh ấy là một huyền thoại. Bố tôi còn nhận định anh Fred giỏi hơn ông ấy hồi xưa. Nhưng thật sự tôi thấy Nirvana rất cừ. * * * Sáng nay, tôi đang đi một mình trên hành lang. Tôi bắt gặp Alessa. Cô ấy tươi cười: - Chào buổi sáng, Albus! - Ừ! Chào bạn! - Mình nghe nói bạn là người có đôi tay nhanh nhất trường đúng không? - À….thật ra cũng không nhanh lắm đâu…. - Cậu được mệnh danh là Bàn Tay Thần Sầu còn gì nữa? - Ôi…họ chỉ nói quá lên thôi mà…. - Vậy thì xem đây! Bỗng nhiên tôi bị trúng thần chú Impedimenta và ngã ra xa. Chuyện quái gì xảy ra vậy? Cô ta chưa hề rút đũa phép ra cơ mà! Lucy hốt hoảng kêu lên: - Cậu có sao không, Albus? Tôi đứng dậy và nói: - Không sao! Này Alessa! Đó là gì vậy? Alessa mỉm cười: - Đó là kỹ thuật rút đũa phép tốc độ nhanh. Mình đã mất hơn năm năm để luyện được kỹ thuật này đấy! - Kỹ thuật rút đũa phép nhanh? Mình chưa nghe nói bao giờ cả! - À, kỹ thuật này mình mới phát minh ra! Nếu bạn chịu khó tập luyện thì khả năng rút đũa phép của bạn sẽ nhanh chẳng kém gì tớ! Đây là khả năng thiên phú của chúng ta. Vì vậy bạn hãy nên tận dụng nó, Albus ạ! - Ơ….luyện thế nào vậy? - Để mình dạy cho! Hẹn tối nay chỗ đó nhé! Cô ấy đột nhiên nhìn lên phía trên đầu tôi và hỏi: - Lucy là ai vậy, Albus? - Sao cơ? Bạn thấy được Lucy à? À đúng rồi.....có phải là bạn đọc được cả suy nghĩ của Lucy không? - Tớ thường thấy những dòng suy nghĩ khác ngoài những suy nghĩ của cậu, Albus à! - Lucy là một Tiên Nữ. - Cậu có thể kể về Lucy được không? - Xin lỗi! Mình không thể kể cho bạn được! Với lại chính mình cũng không hiểu rõ về Lucy. Alessa tươi cười: - Này Lucy! Mặc dù tôi không nhìn thấy bạn nhưng hy vọng bạn đừng nghi ngờ tôi! Tôi thật sự chỉ muốn làm bạn với Albus thôi! Alessa mỉm cười rồi bỏ đi. Cô gái này quả thật vô cùng lợi hại. Một người giỏi như thế tại sao lại chịu ẩn mình suốt thời gian qua? Sau đó tôi đành phải kể cho Lucy về chuyện tối qua. Chuyện mà tôi và Alessa đã đến Phòng Yêu Cầu. Lucy có vẻ bực bội hết sức. - Cậu vẫn nên cẩn thận với cô gái này! Đừng để bị vẻ đẹp của cô ta mê hoặc nhé! Tôi xua tay: - Tất nhiên là không rồi! Bộ cô nghĩ tôi giống một tên háo sắc lắm hả? Lucy cau mày: - Tôi chỉ muốn cậu đề cao cảnh giác mà thôi! Tại sao cậu lại giấu tôi hả, Albus? - Vì tôi không muốn cô phải lo lắng! Dù sao cũng xin lỗi vì đã giấu cô, Lucy. - Thôi! Cho qua đi! Nhưng lần sau cậu đừng nên tự ý đi một mình như thế nữa đấy! - Được rồi! Tôi bây giờ vẫn còn chưa hết bất ngờ trước Alessa. Alessa đã rút đũa phép ra nhanh đến mức mắt thường không thấy được. Nếu tôi luyện được thì sẽ có ích cho trận chiến sắp tới. Nhưng Alessa phải mất hơn năm năm trời. Liệu tôi có thể làm được sớm hơn không? Hôm nay, khi đi chơi làng Hogsmeade về. Tôi thấy Scorpion McLaggen đang nói chuyện một cách hung hăng với Alessa. Anh ta là một học sinh năm thứ bảy thuộc Nhà Griffindor. Anh ta nói to: - Con ranh Nhà Slytherin kia! Mày đụng vào anh đây mà không xin lỗi hả? Tôi thấy anh ta bỗng nhiên bị đánh văng ra bởi thần chú Stupefy. Và Alessa chưa hề rút đũa phép ra. Anh ta rút đũa phép ra một cách giận dữ: - Mày chơi trò gì vậy hả? Alessa cười lạnh lùng: - Anh không thắng nổi tôi đâu! Scorpion tức giận nói: - Bậc đàn anh như tao không thể thua loại nhãi nhép như mày được! Anh ta dùng thần chú stupefy tấn công. Nhưng phía trước Alessa xuất hiện một cái khiên bạc đẩy văng thần chú đó ra chỗ khác. Bỗng nhiên Katherlin Bell xuất hiện hỏi: - Có chuyện gì vậy, anh Scorpion? Scorpion chỉ vào mặt Alessa: - Con nhỏ đó gây sự với anh! Tôi đành phải lên tiếng: - Không đúng! Anh Scorpion mới là người gây sự trước! Alessa mỉm cười: - Cám ơn, Albus! Scorpion gầm gừ: - Thằng này lại bênh một đứa con gái Nhà Slytherin! Mày có điên không, Albus? Tôi bình tĩnh nói: - Nhưng sự thật là vậy! Anh gây sự với Alessa chỉ vì bạn ấy đụng phải anh! Anh không thấy như vậy là quá vô lý à? Bạn ấy đâu có làm gì anh chứ? Tên Scorpion hùng hổ nói: - Nội cái sự tồn tại còn khó chịu hơn là làm gì! Bỗng nhiên từ đằng sau có ba anh chàng năm thứ bảy ở Nhà Griffindor đi tới. Đó là Jeffrey Hooper, Richard Coote và Gellert Towler. Gellert hỏi: - Có chuyện gì mà ồn ào vậy, Scorpion? Scorpion nói: - Con nhỏ này gây sự với tôi. Nó mạnh lắm đó! Richard cười nhạo: - Nó làm sao đấu lại được chúng ta chứ! Scorpion gầm gừ: - Con nhỏ này ghê gớm lắm! Nó không rút đũa phép ra mà cũng có thể làm thần chú được. Jeffrey xua tay: - Cậu nói nhảm gì thế? Làm sao có chuyện đó được! Scorpion đột ngột tấn công Alessa. Mặc dù Alessa không hề rút đũa phép ra và cũng không hề niệm chú. Nhưng phía trước Alessa xuất hiện một cái khiên bạc đấy bật câu thần chú của Scorpion. Katherlin và những người khác há hốc mồm ra. Hắn ta kêu lên: - Bây giờ các cậu tin chưa? Chắc chắn đấy là một loại ma thuật hắc ám gì đấy! Đúng là học sinh Nhà Slytherin chả có đứa nào tử tế cả! Tôi thấy anh ta nói thế không đúng. Bella rất tốt đấy chứ. Alessa bỗng phá ra cười: - Ma thuật hắc ám? Không phải đâu! Các anh thật ngây thơ! Thôi! Tôi không muốn rắc rối! Nếu không muốn bị mất mặt thì các anh tránh đường ra cho tôi đi! Scorpion nói to: - Một đứa lớp dưới Nhà Slytherin mà dám nói chuyện kiểu đấy với tao hả? Tấn công nó đi anh em! Katherlin và tôi cùng kêu lên: - ĐỪNG! Alessa bình tĩnh nói: - Hai người không cần ngăn họ đâu! Tôi sẽ cho họ biết sự chênh lệch đẳng cấp giữa tôi và họ là quá lớn! Tôi không biết diễn tả ra sao về cảnh tượng này. Bốn học sinh năm thứ bảy tấn công một học sinh năm thứ sáu. Chỉ hai giây sau, cả bốn anh chàng năm thứ bảy đều đổ gục xuống bất tỉnh nhân sự. Họ đã thua quá nhanh chóng! Đến nỗi tôi, Lucy và Katherlin há hốc mồm ra trông ngố hết sức. Trước khi rời đi, Alessa nói với tôi: - Xin lỗi vì phải mạnh tay vậy! Mình đã phải sử dụng thần chú mạnh nhất để trận đấu kết thúc nhanh! Các giáo sư mà đến đây thì sẽ rắc rối to! Alessa không hề rút đũa phép ra mà có thể hạ bốn học năm cuối một cách dễ dàng vậy. Học sinh năm bảy có trình độ gần với Phù Thủy Chuyên Nghiệp mà bị hạ nhanh vậy ư? Alessa rốt cuộc là ai vậy? Sức mạnh của Alessa thật khó đo lường. Katherlin có vẻ còn ngạc nhiên hơn tôi. Chị ấy hỏi: - Nè Albus! Đó là loạt ma thuật hắc ám gì vậy? Không rút đũa phép ra mà cũng có thể tạo thần chú được? Cô bé đó là ai vậy? Tôi trả lời: - Đó là Alessa McCormack. Katherlin trầm ngâm: - Nhưng từ trước giờ cô bé đó có biểu hiện gì đặc biệt đâu nhỉ? Tôi nhún vai: - Không biết nữa! Bella nói với em ngay từ năm thứ nhứt, Alessa đã giỏi môn Độc Dược hơn cả học sinh năm bảy! Lucy nói một cách nghiêm trọng: - Một học sinh bình thường không thể lợi hại như vậy được. Cô ta phải ở trình độ Master. Chắc chắn Alessa là thuộc hạ của James rồi. Tôi nghĩ tối nay cậu đừng có đến gặp cô ta nữa. Tôi nói: - Nhưng rõ ràng Alessa biết chúng ta nghi ngờ cổ. Nếu cô ấy là thuộc hạ của James thì tại sao lại lộ liễu như vậy chứ! Lucy cau mày: - Nói chung tớ tin Alessa là người của James phải đến 99%. * * * Khi tôi kể lại chuyện đó cho Nirvana, Bella và Rose. Rose nói y hệt Lucy: - Cô ta thuộc phe Hắc Ám rồi. Không một học sinh bình thường nào lại có thể lợi hại đến vậy! Bella suy tư: - Nhưng mình chỉ biết cô ấy rất giỏi Độc Dược! Từ trước giờ trình độ pháp thuật của cô ấy chỉ ở mức trung bình cơ mà! Nirvana suy luận: - Có thể cô ta giấu nghề! Lily lên tiếng: - Em thấy cô ta có vẻ hay để ý đến anh lắm đó, Albus! Rose dặn dò tôi một cách nghiêm trang: - Cậu nên cẩn thận, Albus! Đừng có tạo cơ hội cho cô ta làm hại cậu. - À….ừ…. Không hiểu sao tôi có cảm giác rằng Alessa không phải người xấu. Bởi vì nếu thế thì cô ta có rất nhiều cơ hội để giết tôi. Nhưng tại sao cô ta không làm? Hay là vì cô ta có mục đích nào đó khác? Nhưng vì khao khát được Alessa truyền cho kỹ thuật rút đũa phép nhanh nên tối nay tôi vẫn kiên quyết đến bất chấp sự ngăn cản của Lucy. Rose đột ngột hỏi tôi: - Hay là cậu đã thích cô ta hả, Albus? Sau mình thấy cậu có vẻ không đề phòng cô ta? Tôi xua tay và nói: - Làm gì có chuyện đó! Mình chỉ thích có Bella thôi! Alessa nói là muốn kết bạn với mình. Mình nghĩ là không có lý do gì để từ chối cả. Và tôi quay sang hỏi Bella: - Bạn tin mình chứ? Tôi thấy nhẹ nhõm khi Bella mỉm cười: - Mình luôn luôn tin bạn, Albus! Bạn còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? - Có! Lúc đó Aumus đang bắt nạt bạn! - Biết mình là một học sinh Nhà Slytherin nhưng bạn vẫn bất chấp và chống lại học sinh ở chính Nhà bạn. Lúc đó mình đã rất cảm động. Từ đó mình quyết tâm sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Bella nói với Rose: - Mình nghĩ Albus luôn muốn kết bạn với tất cả mọi người. Không phân biệt đối xử với bất kỳ ai. Trong trái tim mình cậu ấy là một chàng trai tuyệt vời! Điều đó khiến tôi hơi ngượng. Bella có lẽ khen tôi hơi quá. Nhưng thật sự tôi thấy rất hạnh phúc. Còn vui hơn khi cô ấy hôn lên má tôi một cái. Trước khi rời đi, Bella nói với tôi: - Bây giờ bạn với Rose là hai học sinh giỏi nhất trường. Mình cũng sẽ cố gắng để đuổi kịp hai bạn! Tôi đặt tay lên vài Bella và nói: - Cố lên! Mình tin bạn sẽ làm được! Không hiểu sao tôi có cảm giác là sau đó Nirvana có vẻ bực bội với tôi. Thành ra tôi đã cố hỏi thử. Nhưng cậu ấy chối phắt. Dạo này Nirvana sao thế nhỉ? Nhưng tôi không muốn nghĩ nhiều về Nirvana. Tối nay là cuộc hẹn thứ hai của tôi với Aless ở Phòng Yêu Cầu. Tất nhiên không phải là hẹn hò đâu nhé! Lucy thì kiên quyết đòi đi theo nên tôi đành phải đồng ý. Lucy nói: - Cậu không được làm chuyện gì có lỗi với Bella đâu đấy! - Cô cứ tin vào tôi, Lucy! Tôi không phải người dễ bị dụ dỗ đâu! Nói về học sinh giỏi nhất trường, tôi nghĩ người đó phải là Alessa và James. Nhưng họ không hề lộ ra. James thường được mọi người biết đến vì những trò nghịch ngợm chứ không phải học hành. Alessa thì càng che giấu tài năng của mình hơn hết thảy.
có lẽ nào Alessa là hậu bối của Lucky Luke mà sao cậu tâng bốc học sinh quá toàn thứ dữ ko
Nhưng đây toàn là những học sinh không bình thường :-* James đúng là học rất giỏi nhưng lợi hại như vậy có lẽ là do Chúa giúp sức Albus thì được hưởng sức mạnh từ Chiếc Hộp Ngàn Năm Alessa thì không biết có thật sự là một học sinh không nữa, imba quá...... Rose thì giỏi hơn Hermonie ngày xưa P/s: Hiện tại thì Alessa là nhân vật bí ẩn nhất. Hay như theo cách gọi của Albus là cao nhân ẩn dật Và cô ta cũng được trời phú cho đôi tay nhanh như Albus, chỉ khác là cô ta tận dụng nó vào việc rút đũa phép còn Albus thì suốt bao năm qua chỉ luyện bắt bóng
Đọc Chap mới này mình cũng nghĩ ngay đến Lucky Luke Đoán là tại buổi hẹn, Albus sẽ làm cho Alessa bất ngờ vì sau khi được chỉ dạy, thực hành lần đầu tiên sẽ nhanh hơn Alessa
Oa, Albus thần tốc vậy sao? Nhân vật nữ thì nhiều lắm Nếu muốn tớ tả kỹ nhân vật nào thì chỉ ra cụ thể đi Hơ hơ.....
À, Alessa thì tớ đã tả là: Da trắng, mắt xanh, mái tóc vàng hoe dài quăn tít Còn thiếu chi tiết nào nữa à?
Chương 46: Quá khứ đau buồn của Alessa Tối hôm đó, Alessa không nói chơi. Cô ấy đã dạy tôi kỹ thuật rút đũa phép tốc độ cao. Điều đó làm tôi liên tưởng tới cách rút súng mấy phim cao bồi Mỹ và kỹ thuật tuốt gươm của các võ sĩ đạo Nhật Bản. Tôi vốn hay tìm hiểu về Thế Giới Muggle nên cũng biết kha khá mấy điều này. Alessa bảo tôi cứ chăm chỉ tập luyện thì tốc độ rút đũa phép của tôi sẽ được cải thiện. Có điều tôi muốn đạt đến trình độ của Alessa cơ. Tôi nghĩ với kỹ thuật này mình có thắng được James. Nhiều lúc cứ nghĩ tới James là tôi hơi khó chịu. Nhưng dù sao tôi phải ngăn cản hắn tới cùng. Khi trở về phòng ngủ, tôi nói với Lucy: - Thấy chưa, cô ấy không có làm hại tớ đâu! Lucy nói: - Nhưng tại sao cô ta lại quan tâm đến cậu như vậy? Tại sao lại nhiệt tình giúp đỡ cậu thế chứ? - Lúc đó Alessa đã nói gì ngụ ý như cô ấy chỉ đứng trung lập. Alessa sẽ không tham gia đánh với phe Hắc Ám cho nên cô ấy muốn tớ mạnh lên. Lucy làm vẻ mặt hoài nghi: - Khó tin quá! Một người mạnh như vậy nếu không theo phe Hắc Ám thì cũng phải giúp chúng ta chứ! Không lẽ cô ta là một kẻ hèn nhát? Tôi không nói gì. Có thể Lucy nói đúng. Bọn Slytherin thường nói về học sinh Nhà Griffindor rằng chúng tôi là bọn dũng cảm nhưng liều mạng một cách ngu ngốc. Cha tôi nói rằng liều mạng không phải lúc nào cũng hay. Ông đôi khi vẫn tự trách mình rằng chỉ vì thế mà đã gây ra một số tai hại không thể sửa chữa được, một trong số đó là cái chết của ông Sirius. Cha tôi nói rằng ông Sirius chết là do lỗi của ông ấy. Nhưng tôi nghĩ cha chỉ vì quá lo lắng cho ông Sirius đến nỗi mất tỉnh táo thôi. Hồi năm thứ nhất tôi đã liều mạng để ngăn Dracula lấy Hòn Đá Hồi Sinh. Tôi không hối hận về điều đó. Ở năm học thứ hai, tôi lại càng không hối hận khi một mình xông vào Rừng Cấm để cứu Lily. Tôi biết là mình đã mắc bẫy. Có thể James thật sự sẽ không làm hại Lily. Nhưng tôi không thể đánh cược vận may lên tính mạng của em gái mình được. Rồi đến năm thứ tư, tôi đã rất liều khi quyết định cùng anh Banka đi tiêu diệt Diablo. Tôi đã có thể bỏ mạng như chơi. Tôi đã chứng kiến biết bao người đã vui mừng khi thấy tôi trở về. Nhỡ tôi bị giết chết thì hóa ra tôi thật có lỗi. Nhưng đó là sự sắp xếp của giáo sư Stacy. Điều đó khiến tôi không còn thấy áy náy nữa. * * * Tôi hơi ngạc nhiên là cái sự kiện một học sinh năm sáu đánh bại bốn học sinh năm bảy dường như không hề lọt ra ngoài. Có lẽ các anh ấy đã tìm cách giấu nhẹm vì cảm thấy xấu hổ. Tôi và Katherlin chắc chắn sẽ không kể ra. Alessa thì cũng không. Dường như cô ấy không thích bị chú ý. Nhưng Alessa đã nói với tôi rằng hôm trước cô ấy hơi quá trớn. Đúng thật! Tôi tin rằng nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì sẽ khối người tìm cách gặp Alessa để rủ cô đấu tay đôi. Một việc mà Alessa chắc chắn sẽ chẳng thích chút nào. Tối hôm nay là buổi tập Quidditch. Xét tổng thể thì các cầu thủ đội tôi chơi khá tốt. Tất nhiên là chưa thể bằng được đội cũ. Nhưng họ cần có thời gian. Đặc biệt là Nirvana, tôi thấy cậu ấy chăm chỉ một cách kỳ lạ. Hừm! Dạo này Nirvana có gì đó là lạ. Liệu tôi có tưởng tượng quá không? Chưa kể là Alessa lại hỏi tôi rằng: - Bạn thấy Nirvana dạo này có gì lạ không? - Không….à có! Nhưng sao bạn lại hỏi vậy? - Bạn nên quan tâm tới Nirvana hơn! Hiện giờ cậu ấy đang….. - Mình vẫn luôn quan tâm tới Nirvana mà! Có phải bạn biết chuyện gì đúng không? - Cậu ấy đang ghen tị! - Ghẹn tị gì cơ? - Chắc bạn không để ý! Cả trường bây giờ ai chẳng biết bạn và Rose là hai học sinh sáng giá nhất trường hiện nay. Mặc dù Rose Fan Club đã bị dẹp nhưng những người hâm mộ trước đây đang cho rằng hai cậu là một đôi xứng đáng nhất… - Cái gì? Thật nhảm nhí! Không lẽ bạn cũng cho rằng họ đúng? - Tất nhiên là không! Mình cũng không quan tâm lắm! Mình chỉ muốn nói với bạn thế thôi! Khi Alessa quay lưng rời đi. Cô ấy đi được một đoạn thì tôi cảm thấy cần phải nói gì đó. Tôi lên tiếng: - Này Alessa! Cô ấy quay lại vẻ ngạc nhiên: - Gì vậy? - Tại sao bạn lại tốt với mình vậy? - Bạn nghĩ vậy hả? - Bây giờ bạn không đọc suy nghĩ của mình hả? - Không hề! Bây giờ mình đang muốn nghe bạn nói đây! Bạn thật sự muốn biết không? - Muốn! - Có thể bạn không tin! Nhưng mình không phải là người tốt đâu! Tôi nói dứt khoát: - Có thể mình không có khả năng Đọc Tâm. Nhưng mình tin rằng bạn là người tốt! - Cám ơn! Thực ra chỉ đơn giản rằng….chúng ta là bạn bè thôi! Bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau đúng không nào? Với lại mình biết rằng James đang nhắm tới bạn! Hãy cẩn thận nhé! - Ừ! Một lần nữa, xin cám ơn vì tất cả! Alessa mỉm cười lần cuối rồi quay đi. Tôi cảm giác cô ấy có những tâm sự mà không kể ra cho tôi biết. Lucy nói với tôi: - Năng lực của Alessa rất hữu ích. Nếu Alessa quả thật không phải là người của phe Hắc Ám thì nên cho cô ta vô Hội. - Ừ! Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng Alessa có vẻ không thích bị chú ý. Hình như cô ấy thích sự đơn độc. * * * Khi nghe chuyện của Alessa, tôi thấy mình không biết nên làm thế nào để Nirvana cảm thấy khá hơn. Nhưng tôi nghĩ ai mà chẳng có sự ghen tị. Tôi nghĩ Nirvana sẽ không vì mấy cái chuyện này mà làm ảnh hưởng tới tình bạn của bọn tôi đâu. Hy vọng vậy! Có vẻ là tôi đã đúng. Nirvana vẫn chơi với phong độ tốt. Em Lily thì phối hợp rất tốt với Dennis và chị Katherlin. Tôi có cảm giác là Dennis và Lily rất thân thiết với nhau. Hình như hơi trên mức bạn bè. Có lẽ em gái tôi đã lớn thật rồi. John Peakes và Natalie McDonald cũng chơi khá ăn ý. Ngoại trừ lúc hai đứa đâm sầm vào nhau một cách dễ sợ khi đang tranh giành một trái Bludger. * * * Sáng hôm sau, trận đấu Quidditch với đội Slytherin đã tới. Tôi và Nirvana đang đi đến Đại Sảnh Đường để dùng điểm tâm. Trông Nirvana căng thẳng hết sức. Cả Lily cũng vậy. Bỗng nhiên thằng Jerry Boot nhà Ravenclaw xuất hiện chặn đường bọn tôi. Nó chỉ vào mặt Nirvana và nói: - Tao là người đại diện cho những thành viên hâm mộ Rose! Và tao muốn nói rằng mày không xứng đáng với cô ấy! Nirvana tức đỏ mặt tía tai: - Mày nói gì cơ? - Tai mày có vấn đề à? Hay là mày không hiểu? Albus Severus Potter là người xứng đáng với cô ấy nhất! Nirvana trông như chỉ muốn đấm thằng Jerry một cú. Tôi phải lên tiếng: - Này Jerry! Nirvana là bạn tôi! Người tôi thích là Bella! Hy vọng các cậu đừng có điên như vậy nữa? - Bọn tôi không điên! Bọn tớ đều thống nhất cậu là người xứng đáng nhất Albus ạ! - Tôi đã bảo rằng tôi chỉ thích Bella thôi! - Bella chỉ là một con nhỏ tầm thường Nhà Slytherin! Tại sao cậu lại chọn một người như vậy chứ? Cậu làm tôi thất vọng quá! - IM ĐI! KHÔNG ĐƯỢC NÓI NHƯ VẬY VỀ BELLA! Lily cũng tức giận: - Anh điên quá rồi đấy! Jerry làm vẻ ngạc nhiên: - Sao lại phải tức giận thế? Tôi nói có gì sai không? Tôi hét lên: - CÁC NGƯỜI LÀ MỘT LŨ ĐẦN ĐỘN! ROSE CHỈ THÍCH CÓ NIRVANA! ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐỂ XỨNG HAY KHÔNG XỨNG! TÌNH CẢM LÀM SAO CÓ THỂ ÉP BUỘC ĐƯỢC CHỨ! Jerry sợ hãi nói: - Thôi nào! Đừng tức giận thế! Bọn tôi đang ủng hộ cậu đấy nhé! Và cũng đừng nói bọn tôi đần độn! - Nhưng tôi không cần! Nirvana bắt đầu lên tiếng. Có vẻ cậu ấy đã bình tĩnh lại: - Tôi không quan tâm các cậu nghĩ gì. Tôi tin rằng mình rất xứng đáng với Rose. Cho dù có không phải thế thì bản thân tôi sẽ cố gắng để xứng đáng với cô ấy. Lily nói: - Các anh thật quá đáng! Người ta thích nhau đâu phải vì chuyện xứng hay không xứng! Jerry thốt lên vẻ khinh miệt rồi bỏ đi. Tôi nói với Nirvana: - Bọn nó là một lũ đầu rỗng! Cậu đừng quan tâm tới những điều bọn nó nói! Nirvana mỉm cười: - Ừ! Cám ơn đã bênh vực mình, Albus! Mấy hôm trước có lẽ mình đã hơi ghen tị với cậu. Xin lỗi nhé! - Có gì đâu mà phải xin lỗi! Chúng ta là bạn bè mà! Được rồi! Trận đấu này tất cả chúng ta cùng cố gắng nhé! Lily và Nirvanan cùng nói: - ĐƯỢC! * * * Trận đấu đã bắt đầu, tôi thấy Nirvana đang bay vòng vòng tìm trái Snitch. Còn tôi thì liên tiếp chặn được sự tấn công của đội Slytherin. Lily và Dennis mỗi đứa đã làm được một bàn. Và bàn thắng thứ ba là do chị Katherlin ghi bàn. Giọng bình luận của Lulu Scamander vang lên một cách vui vẻ: - Vâng! Albus đã khiến cột gôn đội Griffindor trở thành bất khả xâm phạm. Đội hình Griffindor năm nay khá tốt! Tôi tin rằng họ sẽ chiến thắng! Và tôi muốn khuyên đội Slytherin rằng họ nên chú trọng đến kích thước hơn là kỹ xảo…à nhầm…..ý tôi là kỹ xảo hơn là kích thước. Oa! Trái Bludger do Tấn Thủ Natalie McDonald đánh rất trúng đích. Có lẽ đội trưởng đội Slytherin đã vỡ mặt rồi…à không…anh ta chỉ chảy máu mũi thôi….dạ! Em chỉ suy luận chút thôi mà cô! ĐỘI GRIFFINDOR GHI BÀN! Tỷ số bây giờ là 40-0 nghiêng về đội Griffindor. Bàn thắng vừa rồi do Lily thực hiên. Tôi thấy cô bé này rất có tiềm năng…… Và chỉ một phút sau đó, Nirvana đã tóm được trái Snitch. Lần này đội tôi thắng áp đảo. Đội Slytherin trông chán nản thấy rõ vì không ghi nổi bàn nào. Trận đấu này hóa ra dễ thắng hơn tôi tưởng. Năm nay có vẻ đội Slytherin đã suy yếu hơn xưa. Tối hôm đó, tôi chìm vào giấc ngủ say sau khi chén bữa tối no nê. Tôi thấy một cô bé khoảng chừng tám tuổi đang bị một đám thiếu niên đánh đập. Cảnh tượng này thật dã man. Tôi muốn ngăn bọn chúng lại nhưng vô vọng. Đây là giấc mơ mà! Bỗng một cô bé khoảng chừng mười tuổi xuất hiện quát: - Bọn mày làm gì em tao thế hả? Cô bé đó không thể nhầm lẫn được là Alessa. Alessa cố ngăn bọn chúng nhưng không được. Bọn nó đánh cả Alessa. Chết tiệt! Phải có ai đó ngăn bọn mất dạy này lại chứ! Rồi khung cảnh xung quanh đột ngột biến đổi. Tôi thấy Alessa đang ngồi ở công viên. Khuôn mặt xinh đẹp của Alesse giờ đây có rất nhiều vết bầm tím. Cô ấy lấy ra trong túi áo bức ảnh của cô em gái. Tự nhiên tôi có một linh cảm chẳng lành. Không lẽ cô bé ấy đã….. Trông vẻ mặt Alessa bây giờ vô cùng thiểu não. Alessa đột ngột đứng dậy rồi cất bức ảnh vào túi áo. Cô ấy đi ra ngoài đường. Một chiếc ô tô đang đi tới từ đằng xa. Chiếc ô tô đó sắp đâm vào Alessa. Và nó không có dấu hiệu gì của việc giảm tốc độ. Còn Alessa thì cứ đứng đó. Không lẽ cô ấy muốn tự tử? Và một cảnh tượng thương tâm xảy ra. Alessa đã bị chiếc ô tô đó đâm một phát ngã văng xuống lòng đường....... Tôi giật mình tỉnh giấc. Không lẽ vừa rồi là quá khứ của Alessa. Thực sự cô ấy đã gặp phải chuyện tồi tệ như vậy ư? Cảnh tượng dã man vừa rồi tôi thật sự không muốn thấy lần hai. Nó quá khủng khiếp! Và có vẻ sau vụ tai nạn đó Alessa không chết. Nếu không cô ấy đâu có ở đây chứ. Tôi hơi ngạc nhiên rằng bị đâm như thế mà Alessa vẫn còn sống. Giữa đêm tối lạnh lẽo này, tôi cảm thấy Alessa thật tội nghiệp. Sau đó tôi lại chìm vào giấc ngủ. Hy vọng lần này tôi sẽ có giấc ngủ ngon. Nhưng tôi đã nhầm. Tôi thấy Alessa đang nói chuyện với Rahaan trong Rừng Cấm. Tại sao thằng Rahaan lại ở đây? Rahaan nói: - Chúa có thể giúp em cô sống lại! Alessa tỏ ra xúc động một cách rõ rệt: - Thật hả? Nhưng làm sao có thể khiến người chết sống lại được chứ! - Cô hãy tin tôi! Sức mạnh của Ngài là vô biên! Nhưng có một điều kiện nho nhỏ! Cô hãy gia nhập với chúng tôi! Năng lực của cô thật sự rất hữu dụng. - Không bao giờ! Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý chắc? - Cô rất căm ghét bọn Muggle đúng không? Chính bọn chúng đã gây nên cái chết cho em cô đúng không? - Tại sao ngươi lại biết những chuyện này! - Ngài luôn luôn biết! - ……………. - Hãy theo bọn tôi! Bọn tôi mới là chính nghĩa đích thực! Bọn tôi sẽ xóa sổ toàn bộ Muggle tồn tại trên thế giới này! Đó cũng là điều cô muốn đúng không? - Tại sao ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý? - Vì em cô! Chắc chắn em cô có thể sống lại! Cô không muốn thế sao? - Tại sao ta phải tin ngươi? - Cô có khả năng Đọc Tâm đúng không nào? Thử đọc xem tôi có nói dối không hả? - …..có vẻ ngươi….nói thật….nhưng việc bọn ngươi làm thật quá khủng khiếp! Ta không nghĩ rằng theo các người là một sự lựa chọn đúng đắn! - Ta sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ. Hãy suy nghĩ kỹ đi! Ta tin chắc hẳn cô sẽ rất hạnh phúc nếu lại đoàn tụ với em gái. - …………………