Thì có cậu nói lớp 8 đã bật lại mẹ. Lớp 11 bật luôn cha. Dĩ nhiên sau này củng cho người ta có con cái chứ.
tuổi trẻ bồng bột bật lại bố mẹ là chuyện bình thường, còn ngoài 20 tuổi mà bật lại bố mẹ thì chắc là từ lúc bé đến lớn chưa bật lại lần nào không biết chủ thớt <20 hay >20 nhỉ nói chung thì ae ở đây ai cũng bảo nhau ko nên bật lại bố mẹ, nhưng tùy vào từng hoàn cảnh cụ thể (và phụ thuộc vào tính nết con người cùng nhiều yếu tố ngoại cảnh nữa) xô xát cãi cọ là điều ko thể tránh khỏi... nếu ai cũng có khả năng nhẫn nhịn tốt thì đã chẳng đến 3 page thế này
Oh, nếu vậy thì tôi sr ^^. Nhưng kể ra cái vụ làm việc ko bằng cấp này cũng đc bàn nát ở đây rồi, ngày xưa cũng nhiều ông hùng hổ lắm, lôi cả Bill gate xuống làm tấm gương noi theo cơ ^^. Và chốt lại 1 câu vẫn là lấy vài trăm vd ra thì dễ ợt, nhưng khi so sánh tỷ lệ thất nghiệp và mức thu nhập giữa những ng ko bằng ko cấp ra với những ng có ít nhất cái bằng ĐH thì có lẽ đấy mới là thực tế xh. Mức lương 8m bây h là khá, nhưng chắc chắn ko phải là cao, có vô cùng nhiều cách để 1 ng có thể đạt đc mức thu nhập như vậy ở VN. Nhưng khi cân nhắc chuyện thăng cấp cho 1 ai đó, chắc chắn ng có cái bằng sẽ đc ưu tiên hơn. Ko phải ngẫu nhiên mà bây h ngày càng có nhiều người U30-40 đi học tại chức và các chương trình học bên ngoài để bổ xung kiến thức, và cái bằng chính là xác nhận cho công sức của ng ta đấy bạn ạ, cho nên khuyên bạn đừng coi nhẹ cái bằng quá, ko quá dễ để lấy đc nó đâu ^^. ( Nhân tiện giám đốc của tôi năm nay 29t cũng ko có bằng ĐH và bây h đang đi học lại TC )
Thứ 1 là ĐH tại chức có quá nhiều tai tiếng,học ở đó có tiếng ko có miếng,vì những lý do bắt buộc mà những sếp lớn phải đi học [cho có],chứ biết bao nhiêu người nói về nó rồi,ngay khi còn học phổ thông thì những thầy cô của tôi cũng đã than phiền về cái vấn nạn đại học tại chức rồi Còn = cấp,đôi khi do bám nó quá để rồi 1 hôm chợt nhận ra nó vô dụng ,biết bao nhiêu người dồn nhiều thời gian tâm sức vào để lấy 1 tấm bằng đại học rồi cho nó vào tủ khóa lại sếp cũ của tôi,lấy được tấm bằng kế toán bên cao đẳng kinh tế đối ngoại [ai ở tp HCM thì chắc biết tiếng tăm trường này] xong rồi cũng xếp xó cái bằng và đi làm 1 ngành khác không có liên quan gì tới,đó chẳng phải phí phạm thời gian sao ?
Đấy là do ông boss của bạn ko chịu tính toán cho kỹ trc khi đi học, chứ ko dưng ai bắt ông ấy đâm đầu vào đó đâu để bây h nói nó vô dụng, phí thời gian, ko dùng đến dĩ nhiên vô dụng rồi. Và vấn đề tôi muốn nói ở đây ko phải là cái tờ giấy chứng nhật tn đh loại gì gì đấy với hàng chi chít chữ rồi bộp 1 con dấu lên trên. Vấn đề là nếu như bạn tốn mất mấy năm để lấy đc cái đó ra rồi mà chẳng vận dụng đc cái mie gì vào công việc thì đấy là lỗi của ai? Chẳng nhẽ lời giảng viên giảng trong suốt mấy năm như nước đổ lá khoai chắc??? Vấn đề học TC thì ai học ng ấy tự biết thôi, nếu cảm thấy phí thời gian thì tự khắc ng ta thôi học:). À mà tôi cũng đăng thắc mắc phải chăng cậu cũng học tc nhỉ, vì ở trên thấy c bảo ngày đi làm 8h thì ko hiểu học chính quy kiểu gì :).
việc bằng cấp quá quan trọng trong xh vn nên mới có tình trạng mua bằng cấp, bằng giả tùm lum. mấy thèng cha tiến sĩ liệu đc mấy ông thực tài hay đa số là 1 lũ vô dụng, có cái bằng treo cho oai? như bên các nước phát triển, muốn lên đc tiến sĩ phải có công trình nghiên cứu đc bộ công nhận chứ chẳng phải cứ học hết là lên đâu, nên họ mới phát triển như thế. giá mà vn cũng làm đc như vậy
Ở VN hay nước ngoài, đâu cũng vậy, phải có nghiên cứu rồi paper vv... mới được công nhận tiến sĩ. Chứ đâu ra chuyện chỉ học thôi cũng thành tiến sĩ. Còn bạn nào nghĩ không có bằng cũng ngon như người có bằng thì xin thưa, trừ phi bạn làm sếp hay làm gì đó có mức thu nhập hơn người ta mấy lần thì mới có thể đem ra so sánh. Hơn nhau cái bằng thôi cũng là hơn rồi.
không,tôi học bên sài gòn tourist,nó sắp xếp cho thời gian học có cả sáng,chiều tối để cho sinh viên chọn lựa còn đh tc thì đấy,những đứa bạn của tôi,sau khi vào học dc 1 năm là té ngay,hệ ấy chỉ dành cho mấy lão sếp cần = cấp thôi Còn việc học ngành này ra bỏ phí thì ví dụ của sếp tôi chỉ là 1 trong không biết bao nhiêu mà kể của xã hội thôi,trách nhiệm đương nhiên của những nhà cầm quyền trong khâu hướng nghiệp rồi,vấn đề báo chí đã nói biết bao nhiêu rồi nhỉ ? sao lội đổ lỗi cả vào sinh viên thế này
Như thế này mà bạn cũng nói được à? Nếu như vậy tốt nhất là nên ngồi lại bên nhau mà cùng nhau giải quyết chứ ai lại đem ra vạch áo cho người xem lưng bao giờ
đá xoáy nhau à cậu mình ko phải nói gì chứ nhiều khi cũng thấy chán lắm, ông già suốt ngày chê ... nhưng giờ lớn rồi mình cũng đành kệ thôi, dù sao ông ấy cũng nói đúng vậy mà mình cứ thế mãi chả lớn được
ko phải ai cũng có cha mẹ tốt cả đâu nếu người cha xấu tính quá thì cũng đáng để lên án, dù gì cũng là cha mình, bạn nên nhờ bạn bè ng thân khuyên bảo dần dần thôi, nếu ko đc thì do số bạn quá đen đủi khi gặp 1 ông bố hãm... còn về cái bằng cấp - việc làm ý hả: không có kinh nghiệm thì tốt nhất là ko nên đoán mò, ng ta giàu thế nào kệ mother nhà ng ta, mình thì cứ phải cố kiếm cái bằng đã, ít ra có bằng thì khâu xin việc sẽ dễ dàng hơn, còn ko có bằng thì phải có năng lực hoặc quen biết mới xin đc việc
có 1 câu : ko nợ ko thành vợ chồng, ko thù ko thành cha con. ngẫm thấy đúng lắm mình ở nhà cũng vậy, nhưng giờ cũng lớn rồi nên ít xung đột hơn chút, từ đó giờ chưa bao giờ nói chuyện với ba hơn 3 câu, lần nào nói chuyện cũng có lớn tiếng với nhau. thấy nhiều thằng bạn cũng vậy, ở nhà ko hợp với ba gì hết, hỏi tụi nó tụi nó cũng nói cãi lộn hoài.
lớn 1 tí bạn sẽ thấy là cha thật khó, mình cũng đã từng, nhưng hết hồi rồi thôi, sông có lúc người có khúc
chắc bạn này mới chĩ cãi nhau thôi... có một thời mình xung đột với ông già liên miên,leo thang lên thành "chiến tranh tổng lực",mình hồi đó cực đoan suy nghĩ lắm luôn coi ông già là kẻ thù số 1,mình và ông hăm dọa tiêu diệt nhau như kiểu:"mày về nhà tao chém chết mày!";"không biết ai bị chém trước đâu..." sau đó vì ko thể sống nổi nên mình bỏ học rời khỏi nhà lên 1 nơi gần biên giới cách nhà hơn 500km. sống ở đó 2 năm thời gian đầu thấy rất thoải mái sau đó cảm thấy chán,nhớ nhà,cảm giác dù gì thì cũng chẳng đâu = nhà mình,chẳng ai quan tâm mình = bố mẹ,mẹ gọi điện bảo bố đi công tác 1 tháng nên mình quyết định về thăm nhà,nào ngờ về đến nhà thì ông vẫn ở nhà,sau bữa trưa hôm đấy mình ngồi nói chuyện với ông già,ông già xin lỗi mình (mặc dù lỗi ở mình) và ko đòi hỏi lời xin lỗi từ mình.Chốt lại 1 câu:"dù gì mày vẫn là con bố!",từ đó mình ko đi nữa,ông già mua cho xe mời và khuyên đi học lại.Sau này ko còn xích mích nữa,dù thi thoảng vẫn có những chuyện lẻ tẻ nhưng ông già ko nhắc lại chuyện cũ và mình cũng thế...nhưng vẫn ko được như những gia đình khác khi mất đi 1 cái gì đó người ta mới thấy nó quan trọng với mình và muốn thay đổi để có lại nó,nhưng có những cái mất đi rồi thì chẳng bao h có lại được vậy nên hãy thay đổi khi còn có thể!