Chuyện tôi muốn kể là về mối tình đầu của tôi , tôi học ko khá , tôi là học sinh lưu ban , điều này luôn làm tôi mắc cảm với người khác , bạn cũ nào cũng vậy gặp là nó nhìn mình với ánh mắt khác à hahaha , vậy nên tôi tự hứa với lòng mình rằng " Một ngày gặp một người nào đó xấu cỡ nào cũng được chịu thích thằng tồi như tôi là tôi sẽ bên cạnh chăm lo người đó hoài thôi " . Tình cờ một ngày tôi gặp lại người bạn cấp 1 , ngày xưa ấy xinh lắm ,cấp 2 vừa xinh lại vừa giỏi ,lên cấp 3 vì 12 ôn thi wa nên giờ mặt thì mụn người mập như heo , haha ko sao bạn mình mà xấu xí vẫn là bạn thôi , những dòng chứ nhắn tin của 2 đứa mỗi ngày một nhiều không tin nổi là tôi có thể nhắn 100< tin nhắn một ngày , và rồi tôi ngỏ lời và nàng đồng ý , tình yêu như vậy đó ngày đầu vui vẻ lắm , lúc nào cũng lo cho nhau hết . Có hôm tui nhờ wa chỉ bài tui ấy đồng ý , hôm đó cũng không có ba má ở nhà nữa , 2 đưa trao nụ hôn đầu cảm giác đầu tiên khó mà kềm chế nổi , chuyện đó sắp xảy ra thì tôi bảo dừng lại , tôi nghĩ đến tương lai hạnh phúc của 2 đứa đến lúc cưới thì làm cũng có sao đâu , nàng cũng vui vẻ bảo là hạnh phúc lắm khi nghe vậy . Ngày tháng cứ trôi wa , đôi lúc có những lúc giận hờn vu vơ nhưng mà lại làm hòa ^^ ,đến một ngày nàng bảo muốn đi làm tóc , nhuộm cho đẹp tóc mới đón tết mà ! , tôi đưa nàng đi ... rồi nhận ra rằng ấy bây giờ xinh thật , bạn gái mình xinh lắm , tôi rất vui nhưng cũng phát hiện ra quãng thời gian sau đó ,ngày gặp nhau càng ít lý do ấy đưa ra cũng đúng tôi fai tranh thủ học để còn thi đại học ( bây giờ tôi học 12) , nhưng đó có fai lý do khi những buổi tối gặp nhau rất hiếm , nàng nhận được tin nhắn hay cuộc gọi ai đó chúc tết bình thường có bao giờ fai chạy đi chỗ khác để nghe ? có phải giấu xem người kia là ai ? nàng cứ bảo bạn gái thân của nàng gọi 1 lần tình cờ nhìn nàng nói chuyện tôi phát hiện ra người kia là 1 đứa con trai tên N ( tôi có khả năng nhìn môi mà đoán chữ ) mới đầu tôi cứ nghĩ mình nghĩ lung tung ko a làm gi có chuyện đó ! vớ vẩn ! ngày 29 tết nàng bảo chở đi mua hoa về cắm cho đẹp , ừa đi thì đi , đoạn đường đi chưa được bao xa thì tôi và nàng lại cãi nhau vì vấn đề ổ khóa , bà bảo muốn đi về tui cũng im lặng ko nói gi , về đến nhà thì nhận đc tin nhắn " .... mình chia tay .... " (dài lắm ko tiện viết ra ) nhưng nó là vậy đó . Tôi cố làm hòa nhưng có đc đâu , những tin nhắn gửi lại chỉ xoay quanh nội dung mình chỉ thích hợp làm bạn , buồn ko ? ngày mai 30 tết người ta đón giao thừa có đôi có cặp mình thì sao ? lý do cái ổ khóa đó là sao vậy ? sao tôi chẳng nhớ nó xảy ra như thế nào ? đêm đó ngồi trên sân thượng cười một mình , vậy là mình đã chia tay rồi , lời hứa bên nhau , hứa sẽ chờ tôi , hứa sẽ ... hết rồi còn gì nữa đâu . Đó là duyên số thôi mình ko hợp nhau . Nhưng sao tôi vẫn thương vẫn nhớ người đó , ah mai là valentine đó mình mua nhẫn tặng làm ấy nguôi giận nào ^^ , tôi hôm đó tôi hẹn và đón nàng , quán cafe yên tĩnh , tôi ko nói gi về món quà bảo là chỉ uống nước xíu rồi về , rồi khi tính tiền xong nàng đứng dậy tôi liền kéo lại rồi móc ra một chiếc nhẫn bạc cao cấp haha mắc lắm đó hết cả tiền tết mà , tôi bảo để tôi đeo nàng bảo thôi để nàng đeo , lần này nhìn kĩ tôi mới thấy bàn tay của nàng đã đeo nhẫn ai rồi , ngón áp út , tôi hỏi thì người chỉ bảo bạn của bạn tặng ,bạn thường thôi , thường sao lại đeo nhẫn ngón đó vậy ? nàng ko nói . Thật sự là kết thúc rồi , ngày tết mà tôi buồn như ăn đám cơm tôi ko thích ăn nữa , bên ngoài tôi vẫn cười đùa vui vẻ ,không để ai biết được mình buồn , đêm hôm đó tôi nằm suy nghĩ , vì sao lại như vậy , sao lúc cô ấy không được ai quan tâm tôi lại là người bên cô ấy , còn bây giờ thì sao ? những ngày thức đem ôn thi làm mặt tôi lên mụn nhiều , cũng ko nhiều bằng ấy lúc trước tôi ko bỏ ấy , nhưng bây giờ sao ? khi người ta đã xinh đẹp lên nhiều, học giỏi thật sự mình ko xứng , thôi kệ ngủ đi hen ... 12h tôi vẫn chưa ngủ được tôi thấy mắt hơi cay , tôi gạt đi cố ko khóc con trai mà ! nước mắt vẫn rơi chưa bao giờ tôi thấy mình buồn như vậy ... Sáng hôm sau mua đồ ăn sáng cho nhà rồi dọn đẹp nhà cửa xong , tôi cầm tập lên và lại suy nghĩ , những lúc trước mỗi đêm lúc nào tôi cũng ngồi nghe tâm sự của ấy , nỗi buồn của ấy chia sẻ với tôi , tôi chợt nghĩ ra vậy còn niềm vui của cô ấy sao chưa bao giờ chia sẻ với tôi , có phải nó đã dành cho người khác không , thiệp những ngày noel hay kỉ niệm của 2 đứa đâu rồi ? sn tui chỉ nhận được một mẩu giấy thôi , tôi nhớ đã chở ấy đi mua đồ làm thiệp mà ! những thứ đó đâu rồi ? dành cho người khác ? đi với tôi 2h-3h là người ấy bảo là hôm nay đi nhiều wa hen , trong khi mỗi lần ấy bảo đi chơi với bạn cũ trong lớp , từ sáng tới tối và ko quên dặn tôi đừng gọi khi ấy đi chơi , ấy ko bắt máy đâu , hahaha ngu như tôi cũng hiểu :) đến đây hiểu rồi , mình chỉ là đồ vật thôi , lúc cô đơn thì người ta cần , lúc có tất cả rồi thì vứt mình đi mà , trách chi nữa mình ngu thật , mình còn gà lắm , tình yêu đầu mà xé nháp thôi , quên được ko ? haha ko đc đâu con người tôi tôi biết mà tôi sống nội tâm . Có bao giờ má bảo chở ra chợ mà tôi ko càu nhàu , ấy thì tôi lại tươi cười , mình bất hiếu thật , bạn rủ đi chơi thì tôi lại ở nhà để nt với ấy , mình hèn hạ , anh chị nhờ xíu việc thì lại ko chịu làm còn người đó nhờ thì sao ? ko hề 1 lời than vãn , nhục thật . Bây giờ thì rõ rồi , mỗi ngày offline nick tôi đều thấy status về N , hi`thôi nhé lần cuối tôi buồn vì bà đấy ,ngày mai tôi sẽ quên .
Chia buồn cùng bạn, với những người như vậy thì ko nên nuối tiếc làm gì, hy vọng bạn sẽ tìm đc người khác xứng đáng hơn :)
Mẹ nói thật đọc xong câu chuyện của bạn tôi còn thấy tức. Lúc ở nhà ko thịt mẹ nó đi cho nó đỡ phải bỏ bạn. Ko đọc thì thôi đọc xong bực mình wa
Một câu chuyện vừa buồn vừa cảm động. Mình nghĩ bạn có năng khiếu môn xã hội đấy(nói thật không phải khen đểu đâu). Cố gắng phấn đấu để người kia có ngày phải hối hận. Con trai đừng rơi lệ vì tình
Cố lên đồng chí. Phải cho em nó thấy "nó đã sai lầm ntnao khi bỏ 1 con người tuyệt vời như đồng chí".
Chia sẻ nỗi buồn nhưng ko chia sẻ niềm vui :( Rất cảm thông với chủ topic. Đàn bà vô tình lắm. Quên nó đi. Nó chỉ coi ông như cái thùng rác thôi.
Đọc xong công nhận buồn thật, có đôi chỗ giống mình mắc phải khi xưa, ko sao, ủy mị 1 lúc ta lại mạnh mẽ tươi cười, sống tiếp và cố gắng chứng tỏ cho những đứa vô tình khi gặp lại ta phải thấy tức, phải thấy ghen và hối hận
Nhân gian hữu tình, hữu nhân luỵ tình- Bất khả vô tình, bi luỵ tất mang. Quên là một chuyện khó, nhưng ko phải là ko thể!
Ngày mình bị đá,đứa bạn mình nó bảo:"Rồi một ngày,C nó sẽ nhận ra mình đã lỡ đánh mất một thứ rất quý".Lúc ấy tớ tưởng nó nói vậy chỉ để an ủi,bây giờ thì tớ tin đó là sự thật.Bạn đang học năm cuối,bạn đã từng lưu ban,bạn tư ti vì điều đó nên ánh mặt bạn nhìn mọi người khác mới thôi.Mình thấy bạn rất có khả năng với bộ môn xã hội,thật đấy,cách bạn diễn đạt tình cảm của mình rất truyền cảm,tại sao ban không thử thi khối D nhỉ?Thời gian này hãy lấp hết chỗ trống bằng việc học.Hãy để người ấy thấy rằng việc rời xa bạn là điều ngu ngốc nhất trong đời của nhỏ.Hãy làm cho cuộc sống của bạn tốt đẹp lên.Cuối cùng,đừng làm tất cả những điều trên vì nhỏ,làm vì chính bạn ấy :)
Chủ topic rủ một vài bạn thân đi uống cafe ngồi nói chuyện đời cho đỡ buồn và lòng nhẹ nhàng hơn đi. Nếu ít bạn quá thì có thể rủ anh em GVN đi chung. Mọi người sẵn sàng chia sẽ với bạn trong lúc này. ^^ CỐ LÊN!!!
Quên hết đi có khi còn tốt hơn, cuộc đời còn dài :) Cố gắng rồi bạn sẽ được đền đáp xứng đáng thôi
Cái chủ thớt cần suy nghĩ , dành sức lực là kỳ thi đh sắp tới , cố lên nhé bạn . Mạnh mẽ lên, đừng để ai coi thường bạn 1 lần nào nữa !