Rất đơn giản. Không cần làm hỏng tranh cũng như đi dời vị trí tranh/cửa. Làm cái cửa ngắn lại, bằng lỗ chó chui là được. Như thế ta dc 1 công 3 việc: Bảo quản tranh nguyên dạng, cửa vị trí cũ, và xem người như chó. Điều đó có lẽ sẽ hợp với mấy tên lãnh đạo tâm thần ở ĐH Ngoại Thương.
càng ngày càng nhiều ý kiến mình thì mình chả hiểu sao lại treo cái tranh ngay đấy. mình vẽ có thể k bằng tay họa sĩ, nhưng chắc chắn là đầu óc đủ để biết k nên treo 1 bức tranh trời trăng mây nước ở chỗ như thế này
Mệt, quất thêm cái cửa thứ 2 vô phòng đó rồi xem ai muốn bò vô, ai muốn đi vô. Cửa chính khó đi thì ra luồn cửa hậu thôi
Lý do, có 2 lý do: 1. Lãnh đạo ko bao giờ sai. 2. Nếu lãnh đạo sai, xem lại dòng 1. Mặc dù vị trí do họa sĩ tư vấn, nhưng chắc quyết định cuối cùng vẫn là của lãnh đạo. & làm lãnh đạo mà quyết rồi lại sửa, nghĩa là tự nhận mình sai.
chế cái cửa nhỏ = cái lỗ chó rồi xây dựng 1 hệ thống đường trượt nhỏ .lắp 1 ván truợt to có động cơ dài hơn thân người 1 tý khi nào đi vào phòng thì nhảy lên cái ván trượt nằm ( ưu tiên trai nằm dưới gái nằm trên )rồi bấm nút . tèn tén ten trượt vào phòng
Treo tranh cao lên tí có chết ai đâu mà phải đặt đó rồi tìm giải pháp Lắp cái cửa có cái lỗ chó ở dưới rồi chui ra chui vào thôi, hên gặp mấy em mặc váy còn được mở mang tầm mắt, trượt ra trượt vào mất sức =)
Đúng là chết cười ! Chắc cả trường chả có dc 1 khoảng trống nào ra hồn nên mới treo tranh vào chỗ đấy ,thằng họa sĩ cầm tiền xong về nhà lăn ra mà cười !
thôi thì cứ phá cái cửa đó đi. Làm tường lại, đục cái lỗ làm bật thang xuống, làm cái cửa dưới đó rồi lại làm cái bật thang lên phòng. Bà mợ, lôi cái tranh lên 1 tí, ko tốn 1 đồng nào. Bây h đi làm đủ thứ cách, lại tốn 1 nùi tiền, rồi học phí tăng với cái lý do "Cơ sở vật chất"...