Nhân dịp luật 500 posts được gỡ bỏ và phong trào xây dựng box 50 đi lên, tớ xin tiếp tục câu chuyện đã bị lãng quên. Đây không phải một bài thơ mà là một câu chuyện dài (hiện giờ dài hơn Truyện Kiều) nên tớ thành thật đề nghị các bạn nào không có thời gian hoặc ko muốn đọc thì có thể bấm nút back quay ra ngoài, các bạn vào comment dài quá ngại đọc cũng chỉ làm topic dài thêm mà chẳng có ích lợi gì cả. Và thêm một biện pháp chống dài nữa là mỗi ngày tớ post 1 ít. Ai leech hàng nhớ để giùm cái nguồn và cái email tớ nhé Các phần trước: Và bây giờ tiếp tục phần 4: Prince of Persia: The two diseases Nguyên tác: Gấu Nhồi Bom (gaunhuibom@yahoo.com) 12/11/2010 [spoil] Ngày xưa trên đảo Hawaii, Có nàng nữ chúa sắc tài uyên nguyên, Dung nhan sánh tựa thiên tiên, Tuổi nàng chỉ mới xì-teen vài ngàn, Nickname: “Nữ chúa thời gian”, Leena tên thật lúc nàng thôi nôi. Thời này tin tức hiếm hoi, Báo đài chưa có phải coi Google, Thế mà xứ Mĩ, xứ Bồ, Nghe nàng ho khẽ, giang hồ xôn xao… Một đêm đảo vắng không sao, Có chàng hoàng tử anh hào ghé thăm, Toàn thân ngời rạng nét “râm”, Làn da vừa trắng vừa ngăm màu chàm, Đầu đinh, hai mái bất phàm, Lông xoăn, mông nở, rất nam, rất ngầu… Trải qua một cuộc bể dâu, Sư Vương giờ phải về hầu Sư Nương. Nghe đâu vợ quánh trọng thương Giờ đang chữa bệnh rối xương bên Tàu. Phong thần đã dịu nỗi đau, Chen trên bạch cốt một màu cỏ xanh. The Prince sau trận tử sanh, Kết duyên với bậc trâm anh quần hồng. Tưởng như mọi chuyện đã xong, Ngờ đâu muôn sự dài dòng nổ ra… Số là bốn tháng trôi qua, The Prince ở với Leena chân dài. Đảo buồn chẳng bóng một ai, Người buồn lại luyện cái bài “Tâm Kinh” Đêm đêm nguyệt hạ lung linh Lại soi hoàng tử bên mình người thơ. Thơ hay ở chỗ bất ngờ, Người hay ở chỗ đêm mơ xuất tình, Thơ tài trong sáng cao minh, Người tài trong tối, xuất khẩu nhiều lần… [/spoil]13/11/2010 [spoil] Một đêm sau trận vũ vân, Leena thỏ thẻ muôn phần đáng yêu: “Ho lao chàng đã khỏi nhiều, Thiếp đà hút hết “cát thiu” ra ngoài. Tuy nhiên phước bất trùng lai, Người thiếp nuôi vài con Hát I Vê. Nói ra chỉ sợ chàng chê, Ngày xưa thiếp bán cà phê không đèn…” Prince như ngậm phải bùn đen, Họng nó nghẹn nghèn, thở mãi không ra. Ho lao cùng với Si đa, Nhị căn thế kỉ, Hoa Đà bó tay. Trước kia vì sợ truyền lây Mà Hồng Giáo Chủ rượt ngày đuổi đêm. Prince thầm: “Sao phận chẳng êm?” Mạng sao đen đủi xêm xêm con lừa. Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, Lần sau gặp gái, mày chừa nha Prince.” Đêm nằm nghĩ ngợi một mình, Hắn ta bỗng nhớ bóng hình quê hương. Mong bằng hữu, tưởng phụ vương, Mơ về lúc ở bản Mường trồng khoai. Đa mang, nó khẽ thở dài: “Người ta nhớ nhất, chẳng ngoài Farah… Lẽ nào chết giữa đảo xa? Phải về trình diện cha già mới cam!” The Prince nghĩ đến là làm Nó như cảm thấy thời gian cạn dần. Prince dồn cước lực vào chân, Chạy ra bờ biển ở gần tháp đông. Xa xa ở cuối cánh đông, Thoáng trông vài đỉnh buồm hồng giương cao, Đến gần Prince lại nôn nao, Trên thuyền một bóng lụa đào phất phơ. Leena đứng tự bao giờ, Hiểu lòng hoàng tử, nàng chờ cả đêm. Bình sinh lòng nó dễ mềm, Thấy nàng lửa giận đã êm chín phần, Suy đi nghĩ lại trăm lần, Hoạ kia nó chuốc vào thân từ đầu, Ho lao nhiễm đã từ lâu, Leena chữa chậm là chầu diêm vương… [/spoil]14/11/2010 [spoil] Đường về ít gặp tai ương, Do nàng cầu khẩn Long Vương, Hải Thần. Lênh đênh ba bốn mươi tuần, Hai người về đến hải phần Ba Tư, Quãng đời còn lại chẳng dư Prince “xài” cho đáng, nàng như bà già… Một hôm cuối biển xa xa, The Prince trông thấy đỉnh toà vườn treo, Tắm trong nắng bạc trong veo, Ở trên đỉnh tháp có treo lá cờ. The Prince tròn mắt bất ngờ, Cờ kia lạ hoắc, phất phơ giữa trời. Đến gần hoàng tử rụng rời, Khói đen cuồn cuộn khắp nơi trong thành. Chợt Prince đạp thắng cực nhanh, Thuyền phanh lết bánh rồi quành lại ngay. Thế mà vẫn chậm một giây, Một hòn đạn lửa giáng ngay lòng thuyền. Con thuyền cụp đít chao nghiêng, Ván kêu kẽo kẹt, vỡ liền làm đôi. The Prince bất tỉnh một hồi, Đến khi thức dậy đã trôi vào bờ. Hắn ta chết lặng ngẩn ngơ, Ven bờ bao xác trẻ thơ, người già. Thây này xương trắng lộ ra, Thân kia đã bị lột da, chặt đầu. Có người môi mắt bị khâu... Chợt Prince nghe tiếng từ đâu vọng về. Giọng đàn bà, hát tỉ tê : « Con ơi con hãy ngủ nghê cho tròn ...». Một người thiếu phụ mi nhon, Tay bồng đứa trẻ - một hòn máu tươi. Thị ta vừa hát vừa cười, Xé từng mảnh thịt trên người đứa con. Rồi ăn ngấu nghiến rất ngon, Hú lên ha hả : « Thịt giòn quá ta ! ». [/spoil]15/11/2010 [spoil] Prince thầm : « Trẻ mới sinh ra, Làm sao mẹ nó « thướt tha » như vầy ? » Nghĩ xong hoàng tử làm ngay, Lao ra vung kiếm chặt tay mẹ mìn. Thanh gươm ánh sáng nổ uỳnh, Vỡ thành nghìn mảnh làm Prince hoảng hồn. Nãy giờ vùi dưới sóng cồn, Bây chừ chập mạch, đánh lộn làm sao ? « Mẹ mìn » vụt nhảy lên cao, Móc ra sợi xích quăng vào tay Prince. Cái này rèn bởi thép tinh, Mang nhiều ngạnh sắc như nghìn lưỡi dao. The Prince ngất lịm vì đau, Vẫn nghe nóng hổi huyết đào tuôn rơi. Máu Prince lập tức bốc hơi Xích kia nóng tựa que cời lò than. Bị lôi xềnh xệch trên sàn, Lúc này hoàng tử mê man mất rồi. May mà công lực không tồi Máu tuôn chỉ một lúc thôi tự cầm. Chìm vào giấc mộng u âm, Prince như vào tận nội tâm của mình. Bốn bề hắc ám vô minh, Một đường máu đỏ như in trên đường. Đi theo đến một bức tường, Được xây bằng thịt, bằng xương con người. Tường sơn bằng máu đỏ tươi, Có treo trên đó vài mươi cái đầu : Sư Vương một cái đầu trâu, Chữ đề bên dưới : « THÙ SÂU PHẢI ĐÒI » Cái đầu bị bổ làm đôi, Hai sừng gãy quặp, Prince coi rùng mình. Kế bên đầu của mẹ mìn, Trên tường có vẽ một hình cánh tay, Xích dao quấn khắp mặt mày, Mắt tai rơi mất, miệng đầy kẽm gai. Đầu bên rũ rượi tóc tai, Diện nhan bị mái tóc dài phủ qua. Đưa tay vén mái tóc ra The Prince ngã ngửa : « Leena là nàng ?!? » Mặt mày lở loét kinh hoàng, Cổ thì đứt ngọt, máu loang một viền. Dưới đề dòng chữ xiên xiên : « Chúc em buôn bán « Sầu Riêng » lời nhiều.» Nối sau thủ cấp người yêu, The Prince đếm được bao nhiêu là đầu : Bao Công bị đốt sạch râu, Đông Phương Bất Bại yết hầu bị treo, Vợ chồng Người Nhện, Người Mèo, Triển Chiêu, Quy Lão cũng theo lên tường... [/spoil]16/11/2010 [spoil] Prince đi đến cuối bức tường Thấy đầu của nó đang giương mắt dòm. Xung quanh vạn vật đen ngòm, Trừ đôi mắt rắn đỏ lòm lung linh. Mặt mày tuy của The Prince Nhưng hai « phiên bản » lại nhìn khác xa. Đen thui như trái chà là, Trên đầu tóc lại phà phà lửa đen. Ngực Prince nỗi sợ dần nhen, Anh chàng thấp thỏm mon men lại gần. Đầu đen bất chợt cười rần, The Prince cũng vậy, bất thần cười to. Phập phồng vừa sợ, vừa lo, Mà mồm cứ ngoác chữ O mà cười, Hết hơi rũ rượi cả người, Miệng môi vẫn nở xinh tươi như thường. Đợi Prince vẹo cả xương sườn, Cái đầu hắc ám trên tường mới tha: “Hế Lô hoàng tử Si Đa! Để ta giời thiệu ta là Dark Prince Ta đây tuyên chiến ái tình, Căm thù mọi thứ hoà bình đẹp tươi, Ta là nghịch đảo nhà ngươi, Chú vui ngoài sáng, anh cười trong đêm, Ái tình làm chú yếu mềm, Hận thù càng lớn anh thêm hãi hùng. Ngày nhường chú chạy lung tung, Đêm về ngon giấc, anh bùng trở ra. Anh là dòng giống mộng ma Nhưng người thường gọi anh là mộng tinh... » Nãy giờ chào hỏi tâm tình, Đêm nay gặp lại, bình minh tới rồi... [/spoil]17/11/2010 [spoil] The Prince thức giấc bồi hồi, Tinh mơ có tiếng chìa vôi hót gần. Phải qua vài phút định thần, Mới hay đang bị xích chân trong chuồng. Cánh tay máu đã ngừng tuôn, Xích gai đau đáu cuộn cuồn trên tay. Prince vừa tính gỡ ra ngay, Thì nghe thánh thót giọng ngày xa xưa: “Thay vì gỡ đám răng cưa, Chi bằng chặt cánh tay thừa cho xong. Xích này tà khí chất chồng, Xưa là xương sống con rồng Hydra. Ngay khi nếm máu người ta, Nó liền mọc rễ để mà tái sinh, Làm cho mụ mị thần kinh, Nạn nhân ảo giác phân mình làm hai, Rồi qua ngày rộng tháng dài Linh hồn biến thái thành loài Long Ma…” The Prince kinh ngạc quay qua, Anh chàng sửng sốt: “Farah! là nàng?” Farah cũng rất ngỡ ngàng: “Hỡi người xa lạ, sao chàng quen ta?” Từ ngày li biệt phôi pha, Thời gian phân nhánh quá xa mất rồi. The Prince buồn đáp bồi hồi: “Xin nàng thứ lỗi, chắc tôi nhận nhầm. Tôi xin mạn phép hỏi thăm, Sao nàng lại bị giam cầm trong đây?” Farah ấp úng vài giây, Xong rồi tuốt luốt, giải bày kể ra: “Tôi là công chúa Farah, Cha tôi hoàng đế áp-gà-nítx-tăng, Năm rồi khủng hoảng đang căng, Bin Đen nổi loạn, xâm lăng vương triều. Lão này pháp thuật cao siêu, Đội quân hổ báo toàn liều đánh bom. Triều đình lính tráng ốm nhom, Nên quân nổi loạn thu gom trong ngày Thân tôi bị giải sang đây, Phụ Vương chắc bị lưu đày châu Âu...” The Prince an ủi vài câu : « Cái thằng biến thái Bin Râu thật là... » [/spoil]18/11/2010 [spoil] Thình lình Prince thấy Leena, Bị hai tên lính khiêng qua cổng thành, Chẳng cần suy nghĩ ngọn ngành, Anh chàng bất chợt cởi nhanh áo quần, Kéo nàng công chúa lại gần, Đè ra thọc léc vào chân, vào *Beep*. Farah cảm thấy nhột nhồn, Hồi sau sung sướng bồn chồn la lên. Bên ngoài lính gác nghe rên, Tức thì một đứa đến bên cửa chuồng. Prince nghe xích cửa vừa buông, Liền quay ngoắt lại, điên cuồng đánh ngay Luyện bao bí kíp trăm ngày, Sư Vương còn bại dưới tay của chàng. Cái thằng lính gác cà tàng, Tuổi gì cầm cự bị phang chết liền. Bên ngoài còi hụ như điên, Đèn pha rực sáng dọc nghiêng trại tù, The Prince thoát khỏi chuồng cu Dẫn theo công chúa hắn đu ra ngoài, Khoả thân khoe trứng, khoe khoai, Hắn nhào lên một cây xoài rất cao, Đang chuyền qua một cây sao, Thì ăn một chưởng gã nào phóng ra. Chưởng phong vừa độc vừa tà, Có mùi phảng phất của nhà vệ sinh. The Prince chấn động thần kinh, Mồ hôi, nước dãi uỳnh uỳnh trào ra. Nhịn đau sử bộ Lăng Ba, Đẩy nàng công chúa bay qua cây xoài, Thọ thương ù cả hai tai, Chi trì không nổi Prince nhoài xuống sân. Biết rằng gặp phải cao nhân The Prince lập tức ngưng thần tập trung. Một người còi tựa con giun, Mặt mày bừa bựa như thun ngâm dầu. Đội bô màu tím trên đầu, Còn lưng thì vác bàn cầu đỏ son. Hắn rằng: “Quỳ xuống nhóc con” “Kẻo ta thông tới ruột non mi liền” The Prince đáp trả hồn nhiên: “Làm sao ngươi biết ta ghiền món ni? Nhà ngươi tên họ là chi ? Khai ra để chết có gì tạc bia” Quái nhân bực bội : « Thằng kia » « Sắp tèo mà cứ tía lia lắm điều Nhà ngươi mắt để trong bìu, Ý thức phần nhiều nhét ở hậu môn, Cho nên không biết lão Côn Sờ trym nổi tiếng khắp đồn công an. (Coldstream) [/spoil]19/11/2010 [spoil] Tiếng tăm đá xoáy vẻ vang Về môn chất thải thuộc hàng đại gia” Prince nhân lúc hắn blar blar Vận công lên khắp … nhũ hoa của mình, Hai đầu cứng nhọn như đinh, Là chiêu Nguyệt Nữ Tâm Kinh cuối cùng: “Mỹ Nhân “Bíc Buốp” Tiệt Trùng” Prince ôm kẻ địch ở vùng dưới hông. Côn Trym như phải trời trồng, Bị Prince dùng ngực mà thông nhiệt tình, Hỏng bi khiến hắn rùng mình, Cầm bô có lỗ thình lình đánh ngay, The Prince phải đỡ hai tay, Quả là nội lực gã đây đáng gờm. Lão Côn phun một cục đờm, Xuyên bô có lỗ vô mồm The Prince. Quả là một thức cao minh, Prince ta hoảng quá vô tình nuốt luôn. Biết là độc tính điên cuồng Câu thương lưỡng bại, không buông kẻ thù. Cửu dương cương vật thẩm du, Tay quay chân đẩy vi vu dập dồn. Côn Trym đau vãi linh hồn, Cố làm ra vẻ ôn tồn, thản nhiên. Tên này vốn cộng tác viên, Của đồn cảnh sát chính quyền địa phương, Ngày đi giải toả lề đường, Đêm về bắt trộm nộp phường kiếm ăn, Kể ra có chút tài năng, Cũng dư sức bật mấy thằng dế giun Tuy nhiên gặp phải beo hùm Bị dồn vào bước đường cùng như Prince Bao năm nay đã có kinh- nghiệm giang hồ với chiến chinh quá nhiều Côn Trym chẳng muốn làm liều Huênh hoang vài tiếng đặt thiều thoái lui: “Hôm nay Trym mỗ không vui Nên chưa muốn lấy mạng cùi của mi Khôn hồn thì cút mau đi Tại sao cứ đứng khoe bi cả ngày?” Bịt mồm bịt mũi hai tay Hắn phun độc khí ra ngay đũng quần Bay lên như thể đằng vân Nhờ tia phản lực kinh thần dưới mông. Quanh Prince một trận cuồng phong Xanh màu acid, đượm nồng khó phai, Ngửi như bể phốt chưa hoai, Vị hăng tinh tế của loài zombie, Thâm nho như nách Bảo Thy, Miên mang, mộng mị, mê ly thần hồn. Chiêu này: “Tiếng Thét Hậu Môn” Khoai lang, hột mít tích dồn ba năm, Vì con chim nhỏ bị đâm Linh hồn thực phẩm hờn căm phun trào. Loài hoa thúi đ!t thanh cao Từ ngay trận địa, ngạt ngào sinh ra Sau này theo sách giáo khoa Thầy cô văn vẻ gọi là hoa mơ. [/spoil]20/11/2010 [spoil] Xung quanh binh lính xụi lơ, The Prince vẫn đứng ngẩn ngơ trời trồng, Ruột gan lúc tưởng chân không Khi như nhồi cả thúng bông vào người, Mặt mày bên héo, bên tươi, Phần thì ủ dột, phía cười nhăn răng, Trên giận dữ, dưới ăn năn, Mắt, tai, mũi, miệng thù hằn với nhau. Farah tiến lại từ sau, Tát Prince một phát rõ đau vào mồm, Miệng Prince thổ huyết đen ngòm Mắt thì máu nóng đỏ lòm tuôn rơi, Lúc sau Prince hét “úi trời” Bấy giờ não hắn mới bơi lề mề. Trúng chiêu cửa hậu kamê Là đi bán muối khỏi về ăn cơm Nhưng Prince nuốt phải cục đờm Nên hai chất độc đáng gờm kị nhau Đúng khi độc tới yết hầu Còn vài giây nữa là chầu bà hai Farah tát trúng mang tai Làm Prince nôn hết gia tài lão Côn Mỗi lần gõ cửa quỷ môn Là khi Hoàng Tử khoe trôn cuổng trời. Thấy Prince thương tích tả tơi Farah tuy giận, nhưng vơi phần nào, Nàng là công chúa thanh cao Gã nào giỡn mặt, đại lao nằm liền Sang đây bị nhốt, bị xiềng Bị Prince “thọc léc” chưa ghiền đã ngơi. [/spoil]21/11/2010 [spoil] Chị Hằng hất cẳng mặt trời, Chiều buồn đàn quạ khóc chơi đỡ buồn, Màn đêm ai đó vừa buông Ngân hà nhợt nhạt chảy luồn qua mây Hững hờ gió phủi ngọn cây Cuốn theo làn khói đốt thây con người, Cỏ hoa loang lổ máu tươi Xa xa cháy rực vài mươi căn nhà Vườn treo nhuộm ánh trăng tà The Prince cùng với Farah tiến về, Trải qua mấy dặm đường quê The Prince ngắn gọn tỉ tê vài điều Kể là: “Số tớ hẩm hiu Vốn là hoàng tử vương triều Ba Tư, Văn chương võ nghệ đều cừ Mới đi du lịch về từ Hawaii Dắt theo một bé chân dài Định dzìa thưa tía, ngày mai động phòng Ai ngờ thấy cảnh xé lòng...” Prince không chặn được hai dòng châu sa Dụi đầu vào ngực Farah Anh chàng lợi dụng hít hà “lấy hên” Farah để hắn khóc rên Đến khi nước dãi tràn lên áo nàng Giật mình suýt chút la làng Định tâm nàng chỉ nhẹ nhàng đẩy ra Thấy cơ mặt hắn giãn ra Như vừa mới hút cần sa quá liều Gió đêm ve vuốt yêu kiều Thình lình tắt hẳn, quạnh hiu lạ kì The Prince trong bụng nghi nghi: “Tự nhiên yên ắng, điều chi chẳng lành” Màn đêm ngột ngạt chung quanh Như cô đặc lại biến thành bùn đen Sống lưng giá lạnh dần nhen Ruột như thắt lại, ngực chèn âu lo Đột nhiên muôn tiếng reo hò Pháo tay trỗi dậy vang to đùng đùng, Rừng xanh nổi nhạc bập bùng Lát sau một giọng trầm hùng âm vang: “Chào mừng đến với Rùa Vàng Cuộc thi kiến thức dã man tuyệt vời Xin mời giới thiệu ít lời Trích ngang lý lịch cuộc đời của ngươi” Một con sư tử mặt người Hiện ra với một tràng cười nhát ma Một tay cầm cái đèn pha Tay kia ôm một dàn loa hãi hùng Âm thanh cổ vũ đì đùng Là do cái cặp loa thùng phát đi [/spoil]23/11/2010 [spoil] Ngước lên nhìn gã em-xi (MC) The Prince cảm thấy nét gì quen quen Hồi lâu tư tưởng bật đèn Prince rằng: “A! chú mèo quèn Simba” (coi lại phần 2) “Hôm nay rảnh rỗi quá ha Vì sao trốn vợ la cà ở đây?” Nhân sư nhíu cặp lông mày: “Bộ ta có gặp tụi bây rồi à?” Anh chàng vỗ ngực bước ra: “The-Prince-Vô-Đối là ta đây này, Ngày xưa chạm trán tại đây Ta ho một phát ngươi bay lên trời Cũng từng quen biết một thời Làm chi quấy rối tình … đời của nhau?” Nhân Sư trống lảng nói mau: “Năm câu dễ ợt, bắt đầu cuộc thi, Chim gì xinh đẹp mê ly Thế nhưng tơi tả nhất nhì nước ta?” Prince rằng: “Sao dễ vậy cha” “Chim mười sáu phút, chính là Vàng Anh” Simba đố tiếp thật nhanh: “Thứ gì bền nhất nổi danh toàn cầu?” The Prince gọn lỏn một câu: “Bảo Thy Mã Diện đứng đầu bốn phương” Nhân sư tỏ vẻ chán chường: “Câu này đáp án: Kim cương hột xoàng Nhưng so mặt chị Thúy Loan Quả nhiên đem đọ Titan với bùn” Hắn ta hỏi tiếp ung dung: “Siêu Nhân sức mạnh vô cùng khiếp kinh Đố ngươi có một khắc tinh Nghe danh người thép rùng mình chạy luôn?” Prince rằng: “Thánh Sịp Dracoon, Lột phăng sịp đỏ khỏi buông quần ngoài” Mèo to ngán ngẩm thở dài “Xem ra đáp án ngươi tài hơn ta… Giống loài sư tử Simba Sợ gì nhất hạng? Bí là chết ngay!” The Prince thần trí lung lay. Xin quyền trợ giúp quay tay hai lần, Simba: “Thôi được ông thần” “Nhà ngươi có vẻ rành phần gêm sâu” Prince rằng: “Sư Tử rụng râu” “Chú mày sợ nhất là câu trả lời” Nhân sư cười đểu: “Úi giời!” “Nhà ngươi đánh giá ta hơi bị bèo Thắng thua là chuyện tí teo Bị người đáp đúng thì leo lên trời Vài năm ngẫm nghĩ sự đời Hết kì cấm túc lại bơi xuống trần Khoan khoan chớ bĩnh ra quần Đáp luôn phát cuối ta mần thịt luôn…” Óc Prince vặn vẹo điên cuồng: “Mấy con sư tử thường buồn cái chi? Thấy Prince thộn mặt lầm lì Farah bước lại thầm thì vào tai: Sư Vương Hồng Lão chứ ai Nhân Sư bị ổng tát tai cũng tèo”. Prince rằng: “Lúc trước hùm beo” “Nhưng mà ăn vụng với mèo hai chân Nghe đâu vợ đập què chân Phải qua Tung Của nối gân từ từ…” Đột nhiên Prince hét: “Nhân Sư!” “Nhà ngươi sợ vợ gấp tư sợ trời!” [/spoil]
tối qua đọc hết cả 3 lần trong wiki đã thế cũng chơi PoP 1 2 + tham gia đủ lâu nên rất là hiểu ý thâm nho