Lâu lâu ngứa tay viết một mẩu chuyện hài hước, muốn chia sẻ với mọi người, có điều nó ... hơi bựa. Định post vào đây từ lâu, nhưng mà nick chưa đủ post, mượn mãi mới được cái nick này. Trước đây post bên box Văn Học ... ko đúng chủ đề nên nó hẻo quá http://forum.gamevn.com/showthread.php?755522-Sang-tac-Chuyen-anh-Gong Ngày xửa ngày xưa, ngày nảy ngày nay, hay nói chính xác hơn là nửa xưa nửa nay, ở một làng quê nọ có một anh tên là anh Gồng. Nếu độc giả muốn tìm thì làng đó tên là làng Quê Nọ, đã viết rồi thì phải đọc kỹ đừng có hỏi nhiều. Anh Gồng thật ra tên không phải là Gồng, tên thật của anh thì tác giả quên mất rồi, mà hình như chính anh cũng không nhớ. Chỉ biết là anh cứ hơi một tí lại gồng cứng người lên như người bị táo bón lâu ngày, mặt mũi nhăn nhúm cả lại, toàn thân cứng đơ, xương sườn nổi lên cuồn cuộn như kiểu lực sĩ chết đói, nên anh hay được dân làng gọi bằng cái tên Gồng, lâu dần thành quen. Anh Gồng lấy làm buồn lòng vì cái tật và cái tên của mình lắm. Mà càng buồn thì anh lại càng gồng, càng gồng xong lại càng buồn, vừa buồn vừa gồng đến nỗi tình hình trở nên rất chi là thảm hại. Nghe danh một ông thầy lang nổi tiếng ở làng bên tên là Băm, dân làng đó vẫn hay gọi là ông lang Băm chữa bệnh cho lợn rất tài, anh Gồng quyết tâm sang đó thử làm liều một phát xem sao. Biết đâu chữa xong anh lại gồng lên cơ bắp, trên dưới nổi cồm cộm thì có mà ối cô xin chết. Nghĩ đến đó, anh hứng chí lắm, khăn gói quả mướp đi ngay sang nhà ông lang Băm, vừa đi vừa gồng có vẻ rất chi là thích thú. Anh Gồng đi đến trước cổng nhà, chưa thấy người đâu đã nghe tiếng băm phầm phập. Chắc mẩm đây là ông lang Băm danh lừng thiên hạ, anh đạp cửa xông vào : "Cơ động đây, thằng nào giơ tay lên tao bắn chết!". Chẳng ngờ trong nhà ông lang đã cài sẵn hệ thống chống trộm, chống virus, chống đột nhập BKAV 2010 bản Premium mới ra lò cực kỳ hiện đại và hiệu quả nên khi anh Gồng vừa xông vào đã thấy hệ thống trói sẵn ông lang Băm treo giữa nhà, anh chẳng phải làm gì cả. Thấy thế anh bèn quên luôn mục đích ban đầu, chạy vào trong nhà ông lang định vơ vét tài sản rồi tẩu thoát. Tuy nhiên ông lang Băm cũng chẳng phải tay vừa, hét lớn một tiếng : "Xem chiêu !" đoạn mắt nhắm tịt, toàn thân gồng cứng bứt đứt dây trói, từ sau mông xịt ra một làn khói xanh ma quái có mùi trứng thối trộn với dầu cải lâu ngày. Anh Gồng ngửi thấy xây xẩm mặt mày lăn quay ra ngất, tuy nhiên ông lang Băm do định luật phản lực vật lý cũng bay thẳng ra đằng trước đập đầu vào cột nhà lăn ra ngất nốt. Trận chiến trở thành cuộc cân não giữa đôi bên xem ai tỉnh trước, dù chỉ một phút cũng đủ để lật ngược thế cờ, ra đòn quyết định. Tình hình trong nhà trở nên căng như dây đàn, khiến tác giả cũng phải toát mồ hôi hột. Do anh Gồng là nhân vật chính nên không thể để cho anh thua được. Dĩ nhiên anh tỉnh dậy trước. Tuy nhiên sau khi tỉnh dậy nhìn thấy ông lang Băm đang nằm dưới đất, anh sướng quá lại lên cơn gồng cứng cả người, mặt mũi nhăn nhúm lại. Đúng lúc đó ông lang tỉnh dậy, cho anh một bạt tai mà ông vẫn hay gọi là Điện Hỏa Thiết Phiến Thủ khiến anh xây xẩm level 2. Con boss này xem ra quá khó, nhân vật chính của chúng ta đành chơi mã ăn gian : "Thưa anh, em xin lỗi, em biết anh to rồi ạ", đoạn quỳ xuống lạy như tế sao, cụng đầu vào nền nhà côm cốp, vừa cụng vừa nghĩ : "Mày là cái nền nhà, ông cụng cho mày chết này, chết này !". Ông lang Băm thấy anh đã chịu thua, lạy lục xin tha thì hỉ hả lắm, vênh mặt lên trời, không quên sút anh mấy cú cho bõ tức quả đập đầu vào cột nhà lúc nãy : "Sợ rồi hả ? Đã nguy hiểm còn thích tỏ ra ngu cơ. Mày bất mãn gì tao phải không ?" "Dạ, em có bất mãn gì anh đâu. Vốn được nghe đại danh y học của anh từ lâu, em đến xin anh chữa bệnh ạ." "Đương nhiên, tao vốn nổi tiếng xưa nay tài chữa bệnh đến Hoa Đà tái thế còn phải gọi bằng kị nội. Bệnh gì ?" "Dạ, bệnh gồng ạ. Anh chữa dùm em." "Đếch biết chữa." Anh Gồng nghe đến đấy cụt hứng, lủi thủi định đi về. Ông lang nắm tóc giật lại : "Trả tiền đê." "Tiền gì ?" "Tiền chữa bệnh" "Chữa đếch đâu mà đòi tiền ?" "Tao khám mày bệnh gồng còn éo gì nữa ?" Anh Gồng đến đoạn này ức quá chịu không nổi, thật là ép người quá đáng đây mà. Anh bỗng nhiên biến vào trong không gian tâm trí của chính mình, gặp một ông thầy bí ẩn giỏi võ vkl bắt đầu dạy anh 36 kiểu, 108 tư thế nhấp nhổm rất là đa dạng phong phú. Độc giả đừng thắc mắc, trong không gian tâm trí thì một trăm năm chỉ bằng một phút bên ngoài, nên anh Gồng dù phải thi lại học lại mấy chục học kỳ nhưng cuối cùng vẫn tốt nghiệp sau khi thực hiện đề tài Thông Thú Nhún với ông thầy. Trở lại với đời thực, anh Gồng mở mắt ra bỗng nhiên trở thành siêu cao thủ siêu Xayda, tóc mọc dài ngoằng vàng chóe lại bốc lửa tùm lum xung quanh, bộ xương sườn của anh nở lên cuồn cuộn xem chừng rất khủng bố. Ông lang Băm đeo máy dò radar vào mắt, thốt lên : "OMG siêu Xayda cấp 1000 chỉ số sức mạnh hơn 1 triệu tỷ !". Anh Gồng rất đắc ý, vận chưởng vào hai lòng bàn tay, nội công phát tán vần vũ như dời núi lấp bể, nhún một cái vọt hơn trăm trượng áp sát tấn công ông lang Băm. Có điều anh vẫn thua. Tác giả cũng chả biết tại sao, nhưng chỗ này chưa phải lúc kết truyện cho nên nhân vật chính chưa thể vô địch, tất cả chỉ có thể nói thế. Anh Gồng ngã sấp mặt, đau đớn trong tủi hổ. Anh rên rỉ : "Ngươi là ai ?" Ông lang Băm đeo cặp kính râm Gucci thời trang, điềm đạm quay tít khẩu lục bạc Desert Eagle trên đầu ngón tay rồi đút xoạch một phát vào túi quần lót (Tác giả quên chưa nói ông lang mặc bộ đồ Superman xanh đỏ quần lót bọc ngoài quần dài), châm một điếu xì gà La Havana rít mấy hơi rồi trả lời : "My name is Bond. James Bond." Anh Gồng thốt lên : "Ặc. Barcelona độ khó World Class thế này thì Thể Công đá sao lại. Anh ơi chữa bệnh giùm em." "Bệnh mày thế nào ?" "Em rất hay gồng. Em gồng thì dễ buồn. Mà buồn thì lại càng gồng. Tóm lại vừa buồn vừa gồng." "Gồng và buồn. Hiểu rồi. Thế là mày đang buồn ị. Mày ị đi là xong." Tại sao ông lang Băm kêu đêk biết chữa rồi lại biết chữa, đấy là một trong những sự kiện bí ẩn nhất của thế kỷ 21 có ghi chép trong quyển sách cùng tên. Anh Gồng về nhà đi ị, quả nhiên không gồng nữa. Ông lang Băm quả nhiên danh bất hư truyền. Thì ra từ bé anh đã có thói quen nhịn ị, sáu bảy ngày mới đi một lần bởi vì anh thấy mỗi lần đi như vậy anh lại nghe tiếng nổ "BÒM" một cái cùng hương tỏa khắp nơi rất là thú vị đã đời, lâu dần thành quen nên không sửa được. Nghe nói về sau đấy, anh Gồng ị xong lại ngựa quen đường cũ, thậm chí còn nhịn lâu hơn đến mươi mười lăm ngày, nên rốt cuộc anh vẫn phải gồng và dân làng vẫn gọi anh là anh Gồng. Truyện đến đây là hết, tác giả viết xong không muốn bị ế vợ như anh Gồng nên phải rời khỏi bàn phím một chút đây.
Rồi một ngày nọ, anh Gồng gặp một vị cao nhân râu tóc bạc trắng . Hỏi ra thì vị sư phụ này vốn tu luyện Bách huyện kìm Phóng Uế. (100 chiêu điểm huyệt để kìm cơn buồn sản xuất). Chỉ với 3 chiêu điểm mà tiếng Bòm của anh Gồng nghe như nhạc Linkin Park Lossless 999kbs, thấy vậy anh liền trở lại cơn nghiện gồng như xưa khiến dân làng xa lánh dần. Nhưng cũng nhờ thế mà anh có thêm không gian để luyện tập với vị sư phụ kia. Và chỉ sau 2 tháng tu luyện, anh đã luyện hết 3 cuốn kì phổ cùng 64 chiêu điểm huyệt phong ấn bát trạch hậu môn. Thực hiện xong 8 chiêu là anh đã có thể tạo ra âm thanh vang và đậm đặc như dàn sound Hi-end 8 tỷ.
... Thật tình thì đọc đoạn đầu tiên đã thấy nhạt vãi ra rồi Nhân tài viết lách box 50 vẫn chưa xuất hiện lại