]Chủ đề này chắc rất rất nhiều người đã post trên box TS , về mọi khĩa cạnh : tình yêu , sự nghiệp , con đường học hành .... . Thất bại , nỗi buồn , thất vọng thì tràn trề , tui hnao rãnh cũng wa box này toàn thấy cảnh đó , chuyện cỏn con cũng mang lên kể lể , nhiều quá thành như là lợi dụng vậy , dựa dẫm , sao "lớn nổi" , phải luôn hướng cho mình 1 con đường .. ít thấy 1 topic nào "trút" thật .. Tui hiện tại cuộc sống cũng không có gì là sung sướng cả , đầu óc luôn căng thẳng suy nghĩ , kiếm sống , từ lâu rùi tui cũng nhờ box TS mà trưởng thành hơn , mạc dù chả quen biết 1 ai tren TS cả , nhưng thấy góp ý cũng vui , cuộc sống cảm thấy có tiến triển ... [video]GvbQzRAi4wM[/video] cuộc sống ai cũng có lúc vấp ngã , nhưng không nên cảm thấy buồn hay thất vọng nhiều quá , đau khổ cuộc đời như là cái đòn bẩy giúp ta trưởng thành vậy , :) , tui cũng vậy , đã từng phải bốc vác ở chợ đêm kiếm sống , bị ăn chửi không vuốt mặt đẻ kiếm mấy bạc lẻ , nhặt điếu thuốc dở hút khi nhẵn túi ... nhưng tui còn trẻ , tui không màng gì cả , nhìn lại sau lưng mình thì thấy mình vẫn còn sướng hơn nhiều người..còn có gia đình bạn bè nương tựa , chia sẻ .. Đối với tui , cuộc sống này không phải hoàn toàn tốt đẹp , cái gì cũng có 2 mặt , quan trọng là do mình vẽ nó ra theo cái hướng nào thôi , còn các bạn thì sao Hà Nội đêm lạnh
đời người mà , đâu thể duy trì 1 trạng thái đc :) Lúc này lúc khác , và đặc biệt là bạn k thể nào lường trước đc , do đó bước thật chậm mà chắc trên con đường của mình :) Hiện tại thì mình có thể đang vui đấy , tại k có gì xảy ra nghiêm trọng với mình , nhưng biết đâu chiều hay tối hay 1 ngày gần đây mình k thể nào vui đc nữa thì sao :) Vài dòng gửi , mà này sao k để multy- vote nhỉ :( P/S: HCM sáng k lạnh
Ta vẫn đang làm chủ cuộc sống của mình, đôi khi có một chút nghiệt ngã trong cuộc sống nhưng vẫn đủ tự tin để giữ mình đi đúng hướng và có đủ hoài bão để làm động lực. BTW, mấy cái phim hoạt hình của Miyazaki có nội dung làm người ta thấy cuộc đời tươi đẹp lắm, đáng xem đáng xem!
Chà bik nói sao ta . Năm 16 tuổi tập yêu ( gọi tạm là dzay đi ) và bị cắm . Từ ấy cho đến nay đã nay ( đã 20 ) , đã có cảm giác yêu trở lại với 1 em 93 nhưng đã tiêu diệt cảm giác ấy thành công . Về cuộc sống ( chỉ vật chất ) , hài lòng về những gì đang có trong tay ở cái tuổi 20 . Học tập thì ok rồi , hy vong sự nghiệp sau này sẽ thăng tiến như ý muốn Về tình cảm nói chung ( gia đình , tình yêu , bạn bè ) , ra sao cũng dc . Không mong dc nhiều nhưng cũng không mong nó làm cho mình mệt mỏi và thất vọng nữa . Mệt mỏi 16 năm là chán lắm rồi . Bạn bè có vaì tên bạn thân là ok rồi . Love thì không màn đến nữa , vẫn thích cái câu mà các bô lão ở đây hay nói " Lao động hăng say tình yêu sẽ đến ) , còn tìm t/y thì xin kíu
Năm nay 18t, cuộc sống có thể nói là tự do, vì gia đình mình ko wa' nghiêm ngặt. H là sv năm 1, cảm thấy thoải mái, vì ít stress hơn học phổ thông, nhưng bù lại thời học phổ thông có nhìu kỷ niệm vui. Mình cũng ko có gì khó khăn, vì theo mình những gì ko thể thay đổi dc thì phải biết chấp nhận nó.
cuộc sống chán lắm,công việc thì lương thấp,gia đình khó khăn,k có bạn gái,k có tương lai,nhiều lúc muốn chết cho rồi các cậu ah
If tomorrow never comes cua ronan keating mà bợn Cs của mình thì phải nói ko có gì phải phàn nàn. Thậm chí ngay lúc vừa mất hết động lực thì xuất hiện 1 người làm mình muốn sống hơn bao giờ hết. "anh chờ em 19 năm rồi, 14/2 tới đây dù câu trả lời em thế nào anh cũng ko bao giờ để mất em"
Mình thì cũng không biết xếp mình vào nhóm nào nữa...về vật chất thì mình đầy đủ nhưng không dư thừa, về tình cảm thì : 16 tuổi có mối tình đầu, gia đình thầy cô ngăn cản vì sợ ảnh hưởng tới học hành, 2 đứa vẫn giữ tình cảm trong sáng vậy mặc kệ mọi người dị nghị. 3 năm cấp 3 bọn mình cùng nhau đi học thêm, làm bài tập...lúc ấy mục đích thi ĐH là tối quan trọng, cả 2 đứa xác định vậy nên học siêng lắm, toàn học nhóm. Nhiều khi do gia đình ngăn cản, chúng mình phải ra công viên ngồi học cơ mà! Cũng nhiều kỷ niệm lãng mạn : bạn gái bị ngất - phải đưa vào bệnh viện... rồi thì trốn thi ở trường để đi thi thử ĐH, tới cả thầy hiệu trưởng cũng biết. Kỳ thi ĐH tới, 2 đứa ít được gặp nhau hơn nhưng tự ngày đêm cố gắng hết sức mình, nếu 1 trong 2 trượt ĐH là mọi chuyện sẽ chấm dứt. Cuối cùng mọi chuyện suôn sẻ, chúng mình cùng đỗ cao. Kết quả thi không làm mình vui sướng bằng khi được chính thức nghe câu "Em Yêu Anh!" từ người mình yêu thương nhiều năm. Năm thứ nhất, năm thứ 2...gia đình 2 bên không còn phản đối, chúng mình học khác trường nhưng vẫn đi chơi thường xuyên mỗi tuần, 2 đứa cùng xác định "ĐH chỉ là sự khởi đầu" và lại cố gắng cho tương lai... mỗi dịp 20-11 cùng nhau thăm lại thầy cô, tất cả đều hạnh phúc, có lẽ đó là happy ending ...xứng đáng với những gì mình đã cố gắng. Nhưng mọi sự không được như ý muốn, cuối năm thứ 2 ĐH thì chúng mình phải rời xa, không phải do chia tay ( như mọi cặp thường là thế ). Người yêu mình bị tai nạn giao thông trên đường đi học về, người ta không cứu được, khi xe cứu thương tới thì tim đã ngừng đập rồi, bác sĩ khám nghiệm bảo là bị shock và choáng do đau đớn và mất nhiều máu. Mình đến sau đó 30 phút, muộn, việc xảy ra rất thương tâm, chỉ sau sinh nhật lần 20 của cô ấy có vài tuần. Năm nay mình 23 tuổi, mọi việc bắt đầu được 8 năm và kết thúc được 3 năm rồi nhưng mình vẫn nhớ như in từng ngày vậy đó. 6 tháng tới mình ra trường, và sau đó sẽ đi Pháp làm thạc sỹ, nếu có điều kiện thì làm ts rồi ở lại vài năm. Mình muốn tập trung cho sự nghiệp, trong giao tiếp thì vẫn vui vẻ hài hước với mọi người, mọi sự không thay đổi nhiều, trái đất vẫn quay, nhưng đối với mình, sau ngày ấy, cuộc sống thiếu thiếu đi điều gì đó...có lẽ là, ít màu sắc hơn. Rất ít bạn bè biết chuyện, mình 3 năm rồi không yêu thêm ai, có vài người mình để ý, hoặc người ta để ý mình, nhưng sau cũng thấy ko hợp. Những người thân biết chuyện đều khuyên mình hãy quên đi, chỉ là quá khứ, không quên là có lỗi với bạn gái sau này. Nhưng mình nghĩ mình sẽ không bao giờ quên. Vì "Quá khứ giúp ta trưởng thành hơn".
Sinh ra và lớn trong gia đình cách mạng cha thừa hưởng từ ông đi kháng chiến nên bé tí đã sống trong khu trung tâm TP HCM 16t đậu vào trường C3 loại khá giỏi của TP nhưng học ở hệ B 18t đạt nguyện vọng vào 1 trường ĐH dc gọi là công lập ở TP.ít nhất là ko phụ lòng ông bà bô 22t đang dần trả nợ để đúng hạn làm đồ án.... 4 năm ĐH thời gian cầm bút ít hơn cầm chuộ nhưng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát Gia đình có lên có xuống về mặt tình cảm nhưng nó ko đổ vỡ như mình vẫn tưởng Tình cảm riêng mình thì cũng đã tâm sự trên đây khá nhiều Những cái gì đã yên chổ của nó rồi thì mình cũng ko nên gồng gánh lôi kéo nó hiện hữu lại trước mặt. Chốt hạ: có lẽ hơi tham 1 tí nhưng mong muốn nhất hiện tại là gia đình từ bé đến lớn,từ trong ra ngoài sức khỏe dồi dào thôi ..
Haizz biết nói sao đây nhỉ cấp 1, cấp 2 hạnh phúc vs lứa tuổi thần tiên cấp 3, thi đỗ vào 1 trường hạng 20 QG Lớp 10, làm học sinh chăm chỉ, không chơi bời gì cả, chủ yếu là đi nhà-trường, nhưng vẫn không học giỏi Lớp 11, hoà đồng vs bạn bè, chơi bời game gủng nhiều hơn, sách vở vứt xó, nhưng học giỏi đột xuất Lớp 12, kết bạn thân vs em, tình yêu đầu tiên. 2 đứa suốt ngày quấn quýt vs nhau, từ trường, về nhà, đến lớp học thêm, ra net,... Cả lớp đều tưởng mình đã tán đc, trừ thằng bạn thân nhất. Có thể nói đây là quãng t/g đẹp nhất. Nó đẹp, bởi nó trôi qua quá nhanh. Kì thi ĐH ập đến, 2 đứa cùng học lực, cùng đk thi chung 1 trường, 1 khoa. Tuy vậy, sau 2 ngày thi dưới cái nóng đổ lửa, do cẩu thả và tâm lí kém, mình đã trượt, phải vào 1 trường dân lập. Dù là hàng đầu, nhưng nó vẫn phải mang cái mác dân lập. Còn em, thì đã đỗ. Dù là đỗ vớt, điểm làm tròn lên... Ngày lên điểm thi 24h xem đc kq là ngày buồn nhất. 2 tuần ngồi nhà khóc, khóc cho những gì đã đánh mất, và sau đó là cả một quãng đời ảm đam chưa từng có. Quá nhìu chuyện xảy ra, ngoài kiểm soát. Mình cam chịu hết, tự mình giải quyết, không hỏi ý kiến ai, cứ làm phăng đi thôi. Về nhà là cắm mặt vào máy chơi game, lướt nét đến đờ đẫn... Nhưng vừa xong, chuyện quá đau lòng, nên phải lên hỏi ae http://forum.gamevn.com/showthread.php?776845-Kiem-n-y-de-tra-thu-moi-nguoi-nghi-sao-ve-chuyen-nay- Hiện tại mình không buồn, cũng chẳng vui... Chỉ thấy trống rỗng. Nửa năm qua sao mà quá vô nghĩa làm vậy. Dừng chân quá lâu rồi! Bây h, chính là lúc mình phải đi tiếp. Sau tết, mình sẽ thay đổi. Mình sẽ không chơi game nữa, và giảm time online. Sẽ dành nhiều time cho học hành, cho bạn bè, người thân xq. Mình sẽ đi học tiếng anh, tham gia các club yêu thích. Sẽ sống tốt hơn cho bản thân, cho mọi người ...
Đang lòng vòng trong mớ bòng bong, vẫn đang chìm đắm trong tình đầu, nửa năm vẫn chưa thấy lối thoát Về tình cảm, thì buồn là cảm giác thường trực, lâu lắm rồi ko biết cười là gì. Về kinh tế, gia đình rất bình thường, đủ sống qua ngày, nói chung là hài lòng, chẳng mong gì hơn. Về sức khỏe, thì đang có chiều hướng đi xuống vì stress do suy nghĩ. Về sự nghiệp, sắp học xong, vẫn chưa biết sẽ lao vào bươn trải với đời từ đâu, mặc dù giờ đang đi làm thêm, nói chung chưa định hình, khá là mờ mịt. Túm lại là cuộc sống của mình khá buồn tẻ, nhiều khi thấy bế tắc và chán nản, từng có ý nghĩ kết thúc nó :(.
c3 mềnh học Võ Thị Sáu bình thạnh. năm thi c3 nó còn lấy hệ bán công, mấy năm gần đây hết rồi. mà bán công với công lập khác nhau cái tiền hp hàng tháng hiện tại mài đít ở khoa KTCN ĐH Mở