[Sáng tác] Happy Dark Time

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Axetylen, 28/1/11.

  1. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Tớ cũng mong đc vậy
    End truyện này mà đẹp như Mirai Nikki thì tốt :x

    Chứ như Battle Royal với Fate Stay Night thì buồn lắm =((

    Truyện theo style thế này thì chả cần nhiều villian
    Cho các nhân vật chính đánh nhau là cũng khá hoành tráng rồi :))
    Phe Chính Diện choảng lẫn nhau...............
     
  2. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Hình như thiếu chữ "hay" :-? Để xem lại list đã :P

    Bớt M-A thì tốt b-(
     
  3. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    It's your world!
    Tragedy hay Happy đều phụ thuộc vào tác giả :))

    It's tragedy =((
    But....i like Heart :>

    Ngươi không thấy truyện của axetylen theo phong cách AM à? :))
     
  4. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Truyện mà cho satori thắng thì hay :D Mà thắng được gì thế :-?
     
  5. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Ủng hộ bé Satori thắng \m/
    Thắng có lẽ đc một điều ước :>
     
  6. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Satori thắng chắc ;;)

    Tiềm lực

    Về trái tim thì khỏi nói cô bé yêu loài vật mà nếu được điều ước thì chắc Satori cũng giúp cho đồng loại orin.

    Công lý thì chưa nghĩ ra nhưng cỏ vẻ như là người chuộng hòa bình :D

    Chỉ còn mặt CLEVER là chưa thấy gì thôi =((
     
  7. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Chờ xem nhé ^^
    Đây là một sự hỗ trỡ rất mạnh mẽ từ thiên nhiên. Tuy vậy, vẫn chưa phải là năng lực của Satori.
    cứ yên tâm, có rất nhiều đối thủ vẫn đang giấu mặt, hẳn là trong số họ sẽ có người mang những tố chất đó
     
  8. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Người xuất hiện đầu tiên trong story là Roy Dagger
    Tiếp đến là Heart với Satori
    Đây là ba ứng cử viên lớn nhất sẽ chiến thắng cuộc chiến này

    Roy xuất hiện đầu tiên => mainchar quan trọng nhất? => winner? :-?
     
  9. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Roy là một nhân vật đặc biệt, đã xuất hiện trong nhiều truyện khác đã drop của mình và thường không là nhân vật chính :-), anh ta là một con sói đơn độc lang thang đi khắp nơi chỉ để xua đuổi đi quá khứ của mình. Câu chuyện của anh ta và người tên Haara sau này sẽ được nhắc đến để mọi người hiểu thêm về nguồn gốc của con người này.
     
  10. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    5.5
    Gloomy Day

    Một cỗ xe ngựa màu đen đang chạy trên những con đường cổ xưa mang dáng dấp của lối kiến trúc Gothic Châu Âu. Con ngựa trên xe đi chậm rãi đến buồn ngủ, chiếc xe cũng lăn bánh chầm chậm theo sau , cả hai phát ra những tiếng chà sát mặt đường và tiếng cộp cộp vang lên đều đều.

    Chiếc xe đang đi bỗng dừng lại trước cửa hàng bán các loại đồ thuỷ tinh, bước từ trong xe ra là một cô gái mặc trang phục người hầu, có mái tóc vàng. Từ trên xe xuống, cô đã đi ngay về phía cửa hàng và cúi chào một cô gái khác đang đứng đó, cô gái đó là Lauretia trong trang phục màu tím trang nhã và cây dù quen thuộc trên tay, chỉ khác mọi lần là nó đang được gấp lại.

    “Có chuyện gì vậy, Eva?”-Laura hỏi

    “Tiểu thư Diana bảo tôi đi đón tiểu thư Laura về ngay.”

    “Tại sao lại gấp vậy?”

    “Tiểu thư Diana chỉ nói là rất nguy hiểm khi đi ra ngoài vào lúc này.”

    Laura cười
    “Nguy hiểm? Còn gì có thể nguy hiểm hơn bản thân chúng ta chứ?”

    Eva điềm đạm đáp
    “Không thể biết trước được điều gì cả, thưa tiểu thư.”

    Laura gật đầu
    “Ngươi nói phải, nhưng Eva này, không cần phải vội, dù sao thời gian cho chúng ta cũng còn rất nhiều.”

    Eva mỉm cười gật đầu như hiểu ý.
    “Vậy tiểu thư có muốn tôi cùng đi tản bộ về với người không?”

    Laura mỉm cười, xoay lưng và bước đi.

    Eva quay sang nói với người đánh xe ngựa, đó là một cô gái khác, với mái tóc màu đỏ hồng thắt đuôi hai bên, bên mắt trái bị che lại bởi một cái bịt mắt. Cô gái này quấn một cái khăn phủ kín cơ thể ở bên ngoài, nhưng bên trong chính là trang phục người hầu.
    “Tina, về trước đi, tôi sẽ tiểu thư Laura đi bộ về sau!”

    “Cẩn thận nhé, Eva !“ -Nói rồi cô gái tên Tina thúc ngựa cho xe chạy đi, lần này là chạy rất nhanh.


    Bên ngoài trời lúc này âm u, mây mù kéo đến khắp nơi, làm tối đi không gian xung quanh dù vẫn đang là buổi trưa. Hai người Laura và Eva vẫn đang chầm chậm bước đi trên con đường gạch với những ngọn đèn đường đang cháy mờ ảo xung quanh.

    “Ngươi đã theo ta bao lâu rồi nhỉ, Eva?”-Laura chợt hỏi, trong khi vẫn bước đi một cách chậm rãi và không quay đầu lại.

    “Cũng gần tròn 74 năm rồi thưa tiểu thư.”-Eva đáp, cô đang bước đi theo sau Laura.
    “Vậy à?”-Laura thở dài-”Sao ta không thể nhớ được nhỉ, thật tệ.”

    “Tiểu thư không cần phải nhớ những chuyện nhỏ nhặt đó, cứ để cho tôi là được.”

    Laura bỗng im lặng, một lúc sau cô nói
    “Nhưng có những chuyện ta không thể quên, Eva ạ! Vào cái năm đó, tội lỗi của ta gây ra...quả thật quá lớn...”

    “Ta vẫn luôn dằn vặt mình vì đã...giết chết tất cả thành viên trong gia đình của ngươi, Eva... Và dù ngươi nói hãy quên hết mọi chuyện đi, nhưng đó là điều ta không thể làm được...”

    Eva xiết chặt đôi tay của mình lại. 70 năm! đã hơn 70 năm trôi qua rồi, vậy mà mỗi khi nhớ lại, nó vẫn làm cho cô như muốn bật khóc.

    “Tiểu thư toàn nói những chuyện linh tinh mỗi khi trời có thời tiết như thế này, hãy mau về thôi nào !”

    “Nhưng...”

    “Không nhưng nhị gì cả, em đã nói với tiểu thư cả trăm lần rồi, nếu ngày hôm đó tiểu thư không làm vậy, thì sẽ có hàng ngàn sinh mạng khác sẽ bị gia đình của em lấy đi. Họ là những con quái vật, tiểu thư nhớ chứ ?”

    Laura đứng lặng người suy nghĩ, trong khi Eva thì trong lòng quằn quại vì đau nhói. Lại nữa rồi, năm nào cũng vậy, cứ vào lúc giao mùa là Laura lại nhớ đến những quá khứ không tốt đẹp thời xa xưa của mình.

    Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, ngày một nhiều hơn, Eva ngước mặt lên nhìn vào cô chủ của mình, từ khoé mắt của Laura chảy xuống một giọt nước. Nước mắt ư? Không thể nào có chuyện đó, Laura là Vampire cơ mà, mà Vampire có khóc bao giờ đâu.
    Định thần lại, Eva nhận ra đó chỉ là những giọt nước mưa rơi ngẫu nhiên trên mặt của Laura, nhưng những giọt nước mưa này thật trùng hợp, đã thể hiện ra tâm trạng của cả hai người bọn họ hiện giờ.

    “Nào, ta mau về thôi, Eva...”-Laura nói rồi mở cây dù to lớn cô thường xuyên mang theo bên mình ra.

    “Xin lỗi, tôi không đi với tiểu thư nữa...”

    Laura nghe tròn mắt nhìn vào cô hầu của mình
    “Ngươi...ngươi nói gì?”

    Eva lặng lẽ nhìn Laura
    “Tôi sẽ không đi theo tiểu thư về nữa...trừ khi tiểu thư phải hứa với tôi, là sẽ không bao giờ nhắc lại những chuyện này nữa.”

    Nét mặt của Laura thoáng bối rối, nhưng Eva vẫn bình tĩnh chờ câu trả lời.
    “Những lời hứa như thế này luôn làm ta khó xử...Năm xưa, nếu như ta đã không hứa thì...”

    “Tiểu thư!”

    “Ừm, được...được thôi, không nhắc lại chuyện cũ nữa. Đó là lời hứa...”

    Eva mỉm cười, Laura cũng vậy, hai người bọn họ không hẳn là vì vui mà cười. Những năm tháng mà họ trải qua khiến cho bọn họ bị phai nhạt cảm xúc đi, khiến cho giờ đây nụ cười hay giọt nươc mắt cũng chỉ như là tượng trưng.

    “Một lúc nào đó, em mong cô sẽ tìm được lại nụ cười mang cảm xúc thật của mình, tiểu thư.”-Eva nghĩ thầm.

    “Nào về thôi !”-Laura vẫy tay-”Mau ra đây che dù chung rồi cùng đi, còn đứng đó thì sẽ ướt hết đấy.”

    “Vâng, thưa tiểu thư !”-Eva đáp, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.


    “Khoan đã, không cần phải vội như vậy đâu.”
    Laura và Eva chợt giật mình khi nghe thấy một giọng nói vang lên, nghe rất rùng rợn.
    Khi họ quay lại, họ trông thấy một chiếc xe tang màu đen rất lớn đã đậu đằng sau họ từ lúc nào.
    Kính xe dần hạ xuống, một gã đàn ông mặc bộ đồ màu đen toàn thân, mũ len, đeo găng tay trắng và đeo chiếc mặt nạ vô hồn màu trắng đang cầm lái, đằng sau xe chỗ để quan tài cũng có một gã giống hệt như vậy.

    “Hai tiểu thơ có muốn quá giang xe chúng tôi về không? Chúng tôi sẽ không lấy tiền.”

    Cho dù bản thân cô không phải là người, Eva vẫn cảm thấy có gì đó ớn lạnh đối với những gã này.
    “Xin lỗi”-Cô nói-”Xe lễ tang e là không hợp với chúng tôi.”

    Nghe thấy thế, hai gã đeo mặt nạ trắng bỗng cùng nhau cười khúc khích, tiếng cười vang lên trong khi những con mắt vô hồn cứ như đang nhìn chằm chằm vào Eva và Laura.
    “Không hợp ư?”-Gã ngồi cầm tay lái nói-”Có gì có thể hợp với loài hút máu hơn một chiếc xe tang chứ ?”

    Eva giật mình trong khi Laura nhíu mày, hai gã này dường như đã biết thân phận của họ, hơn nữa dường như là bọn chúng không hề có ý tốt.

    “Ta biết rồi !”-Gã ngồi đằng sau lên tiếng-”Một con Ma Cà Rồng sang trọng cần những cỗ quan tài...”

    Nói rồi gã búng ngón tay.
    ẦM !! Một âm thanh cực lớn phát ra.

    Eva nhận ra tiếng động đó phát ra cạnh bên mình. Khi quay sang cô kinh hoàng nhận ra Laura đã biến mất, thay vào đó là một cỗ quan tài dựng đứng.

    “Cái gì thế này?”-Eva la lên

    “Đó là chiếc giường êm ái cuối cùng trên cõi đời này mà ta đã chọn cho con bé đấy.”-Gã ngồi đằng sau nói-”Nào bây giờ vẫy tay chào cô chủ của mình lần cuối đi.”
    Hắn vừa dứt lời, bỗng xuất hiện những tên áo đen đeo mặt nạ trắng khác xuất hiện chạy từ tứ phía tới và khiêng cỗ quan tài đi.

    “Các ngươi...”-Eva giận dữ la lên-”Mau thả tiểu thư của ta ra!”

    Không quan tâm đến sự giận dữ của cô, những tên kia khiêng cỗ quan tài đến chỗ tên đeo mặt nạ trắng đang ngồi phía sau xe.

    Hắn cúi đầu, làm động tác chào.
    “Chúc một ngày tốt lành, ta là Sander, còn anh bạn của ta là Rudy.”

    Eva phóng tới chỗ của tên đeo mặt nạ, giương nắm đấm lên. Từ xa, đã có thể cảm thấy dường như sức mạnh đang tụ tập lại nắm tay của cô, ngày một nhiều, để cuối cùng khi cô tung nắm đấm ra, nó tạo thành một đòn tấn công vô cùng mãnh liệt tới chỗ chiếc xe.

    “Con nhỏ này...”-Sander bị cứng họng trước đòn tấn công chết người từ Eva. Nhưng hắn ta nhanh chóng đưa cỗ quan tài có Laura bên trong lên để đỡ đòn.

    “Không !”-Nhận thấy tình hình nguy hiểm, Eva thu hồi đòn đánh của mình, nhưng cô phải trả giá khi những khớp xương của mình bị trật qua một bên.
    Đau đớn đến tận xương, Eva ngã xuống đất.

    Sander thờ phào nhẹ nhõm khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
    “Con nhở này cũng mạnh phết. Hay là tặng nó một cái hòm vậy nhé?”-Hắn quay sang hỏi ý kiến của tên kia.

    Tên kia lặng lẽ gật đầu. Sander cười khanh khách
    “Chiến thắng lớn rồi!”-Hắn nói-”Hôm nay thu về hai con mồi béo bở.”

    Những tên đeo mặt nạ trắng kia lôi từ trong xe ra một cỗ quan tài khác.
    “Ngươi phải lấy làm vinh hạnh khi được bọn ta tặng quan tài đấy nhé. Thân thể bọn ngươi sẽ bị những cỗ quan tài này hấp thụ, sau đó tất cả năng lượng của các ngươi sẽ chuyển thành sức mạnh cho hai bọn ta. Ha ha ha”

    “Tiểu thư!!”-Eva gào lên, như đang muốn đánh thức Laura dậy.

    “Vô ích thôi, bất cứ ai khi đã bị bỏ vào trong những chiếc quan tài này sẽ mất đi ý thức, cho dù đó là người sói hay ma cà rồng cũng thế, ngươi có kêu hư giọng thì cô ta cũng không nghe thấy đâu.”

    Eva bật khóc vì bất lực, bọn áo đen kia đến và khiêng cô lên, ném vào bên trong chiếc quan tài vừa kéo ra.
    “Và khi ta đóng cái nắp này lại.”-Sander nói-”Cuộc đời mi sẽ chấm dứt vĩnh viễn, người đẹp ạ.”

    Từ hai khoé mắt của Eva chảy xuống hai dòng nước mắt
    “Ít nhất thì tiểu thư cũng không ra đi một mình, còn có em bên cạnh người.”

    Và nắp quan tài được đậy lại.



    “Này khoan đã, các ngươi định mang người của ta đi đâu thế?”

    Sander nói
    “Ừm, bọn ta định mang cô ta đi...Hả ??”

    Sander kinh hoàng quay mặt lại, đằng sau hắn là Laura đang đứng nhìn hắn và cười ngạo nghễ.

    “Ngươi đang ngạc nhiên đấy à? Sao khuôn mặt không biểu hiện gì vậy? À! Ta quên mất, ngươi phải đeo mặt nạ vì ngươi trông quá xấu xí.”

    “Ngươi...ngươi...làm thế nào mà ngươi thoát ra được, và thoát ra khi nào ?”

    “Thoát ra?”-Laura nhếch mép-”Ta đã vào trong đó khi nào đâu mà cần phải thoát ra.”

    Sander và Rudy toát mồ hôi
    “Đừng...đừng nói là ngươi...”

    Laura cười
    “Phải, ta đã tránh được khi cỗ quan tài của mi ập đến.”

    “Không thể nào ! Ngươi không thể nhanh như vậy được!”

    Laura đột nhiên xuất hiện trước mặt Sander, khiến hắn bất ngờ lùi lại.
    “Sao không? Ngươi quên ta là loài gì à?”

    “Nhưng...nhưng...”

    “Nào, bây giờ xin phép nhé, ta phải đưa người hầu của ta về.”

    ẦM !!!
    Laura phóng xuyên qua cỗ xe với tốc độ cực nhanh tạo ra một tia sáng màu đỏ, những cỗ quan tài và đám lính lâu la của tên Sander đều nát vụn, bản thân hắn cũng bị văng xa cả thước.
    Nhẹ nhàng dừng lại, trên tay Laura lúc này đang ẵm Eva đang bất tỉnh.

    “Con quỷ này..”-Rudy ngồi trong xe cũng vô cùng bất ngờ-”Đây là thứ tuyệt kỹ gì ??”

    “Demon Lord Cradle”-Laura nhẹ nhàng đáp-”Các ngươi thua rồi.”

    “Còn lâu!”-Sander giận dữ gầm lên, trên mặt nạ của hắn đã có những vết nứt, đám lâu la của hăn cũng chỉ là những hình nhân.-”Rudy, mau huy động The Silver Coffin.”

    “Được!”-Dứt lời, tên lái xe ấn vào một cái nút, nóc xe mở ra, một cỗ quan tài bằng bạc được nâng lên bở một thiết bị hiện đại bên trong xe.

    Sander nhảy lên nóc xe, kéo cỗ quan tài nặng trịch xuống đất.
    “Hôm nay bất đắc dĩ lắm bọn ta mới sử dụng thứ này, dù nó sẽ làm cho bọn ta tiêu tốn nhiều sức mạnh đã tích trữ. Nhưng không sao, chỉ cần mi nằm trong quan tài bọn ta sẽ được đèn bù lại.”

    Nắp quan tài được mở ra, Sander hét
    “Soul Eater, chọn mục tiêu của ngươi đi!”

    Gràooooo!!!
    Một hình thù quái dị ẩn hiện xung quanh cỗ quan tài, nó mang dáng dấp của một bộ xương khô sở hữu những xúc tu đã bị thối rữa.

    Laura lập tức thấy hai chân mình bỗng dưng nặng đi một cách bất thường, và xuất hiện một lực kéo mãnh liệt khiến cho cô chỉ có thể tiến về phía tên Sander. Chân của Laura cứ thế mà bước đi, ngày một tiến gần đến cỗ quan tài hơn.

    “Phải, tới đây, tới làm mồi cho Soul Eater đi nào !!!”-Sander cười ngạo nghễ

    Nhận thấy tình hình nguy cấp, Laura không còn cách nào khác là thả Eva xuống đất.
    Và rồi cô ngẩng đầu lên mỉm cười.
    “Hai ngươi cũng khá lắm, lâu rồi mới gặp kẻ dám khiêu chiến với ta đấy, nhưng các ngươi đã phạm đến 3 sai lầm.”

    “Bọn ta..phạm sai lầm.”-Sander ngạc nhiên

    Laura tiếp tục cười, trong khi đôi chân bị kéo về phía cỗ quan tài, ngày một nhanh hơn.
    “Thứ nhất, trình độ của các ngươi so với ta...là quá thấp.”

    “Cái gì?”-Sander sửng sốt

    XOẸT!!!
    Từ bàn tay của Laura bỗng xuất hiện một tia sáng màu đỏ rực, nó mang hình dạng của một cây trường thương trong truyền thuyết, ngọn giáo Gungnir thần thánh.
    Khí thế từ ngọn thương màu đỏ làm cho cả Sander và Rudy cảm thấy hoảng sợ, không khí xung quanh Laura bị dạt ra hai bên, áp lực của ngọn thương khiến cho mặt đất bị nén xuống.

    “Không...không thể nào!”

    “Thứ hai, bọn ngươi đã sai lầm khi đụng đến Eva !!!”-Laura hét lên, tay giương cây thương lên ngang đầu

    “Và thứ ba...”-Chưa dứt lời, ngọn thương Gungnir đã theo lực tay của Laura bay đi với tốc độ khủng khiếp.

    Sander và cả Rudy đều không hề chú ý, cho đến khi Gungnir bay tới, đâm xuyên thủng cỗ quan tài, xuyên thủng luôn người của Sander, tiếp theo phá nát chiếc xe tang đằng sau lưng của hắn.
    Một tiếng nổ lớn phát ra, chiếc xe nổ tung, bắn tung toé những mảnh vụn của chiếc xe lên trời, cùng với Rudy và những cỗ quan tài. Sau đó tất cả rớt xuống như những trái sung rụng.

    Đôi chân của Laura lúc này đã tự do, cô tiến lại gần chỗ tên Sander đang nằm hấp hối.
    “Thứ ba, ngươi đã chọn sai ngày để mà kiếm chuyện với ta rồi.”

    Sander run lên khi thấy ánh mắt phát ra ánh sáng đỏ rực của Laura.

    Liếc nhìn xung quanh, cô mỉm cười.
    “Thứ tư, cái này ta mới bổ sung thôi, ngươi thật sai lầm khi mang theo những thứ như thế này.”

    Laura cúi xuống cỗ quan tài, nhặt lên một cái thẻ kim loại có hoa văn kỳ lạ.
    “Thẻ bài Sabbath, quả là một món hời.”


    ----------​

    Tại thư viện, Diana đang uống trà cùng với Roy, tuy trông có vẻ bình thản, nhưng thật ra cô đang lo cực kỳ bồn chồn và lo lắng.

    “Đừng lo.”-Roy chậm rãi nói-”Cô ta sẽ về nhà an toàn thôi.”

    Diana nhíu mắt
    “Ai nói với anh là tôi đang lo lắng?”

    Roy bình thản nhấp một ngụm trà
    “Bình thường cô chỉ im lặng như khúc gỗ, cho nên đến khi có tâm trạng thì cô không giấu nỗi ai được đâu.”

    Diana không trả lời, chỉ quay đi và thờ dài.

    Roy thấy thế nên đổi chủ đề
    “Tại sao hôm nay cô lại kêu tôi đến đây?”

    Diana trầm tư
    “Tôi chỉ chợt nảy ra một ý kiến, nó có liên quan đến cuộc chiến Azygous lần này.”

    Roy hạ tách trà xuống
    “Đó là gì ?”

    “Anh nghĩ sao nếu chúng ta tạo thành một liên minh với những người chung chí hướng.”

    “...”

    ...
     
  11. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Gia tộc ma cà rù với hunter đã xuất hiện \m/

    PS: truyện có 2 người cmt thường xuyên mà đều bỏ cho satori ;)) Tác giả có chiều ý độc giả không :-"
     
  12. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Chap này đánh nhau hay tuyệt \m/
    Laura thực sự làm mình ấn tượng
    Roy với Diana có lẽ đã trở thành đồng minh rồi :D
     
  13. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Nói thật, mình cũng chưa tính ra được
    Sau này, sẽ có rất nhiều người trở thành đồng minh
     
  14. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Thế thì cũng đáng mừng
    Chứ phe chính diện cứ quay sang đánh lẫn nhau thì bọn kia lại ngư ông đắc lợi mất :))

    P/s: Ai là winner thì cứ để từ từ thôi :))
     
  15. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    5.7
    Garnet Eyes

    “Liên minh ư?”-Roy hỏi lại một lần nữa

    “Phải, một sự hợp tác, chúng ta sẽ tập hợp lại càng nhiều người thuộc phe chính diện càng tốt. Bất kể ước nguyện của họ là gì, chỉ cần không phải xấu xa thì cũng giúp tăng khả năng chiến thắng của phe chính nghĩa.”

    “Nhưng rồi sao, rút cuộc thì điều ước cũng chỉ có một. Không thể nào chia sẻ cho tất cả được.”

    “Về điều đó, nếu những người trong liên minh thực sự thuộc phe chính diện, họ ắt sẽ có thể tìm ra giải pháp cho vấn đề này mà không cần dùng tới vũ lực. Nhưng tôi tin cách hay nhất đó chính là phá huỷ Azygous Ring đi.”

    “Nghe cũng có lý, nhưng liệu có ai chịu hợp tác với chúng ta để mất đi quyền lợi của họ chứ?”

    “Về điều này tôi đã có suy nghĩ, anh hãy tìm những người...mới, những người ban đầu không có ý định tham gia vào cuộc chiến mà chỉ bất đắc dĩ hoặc vô tình bị kéo vào nó. Những người chỉ biết về vòng tròn Azygous chỉ trong khoảng 1 tháng đổ lại, hoặc những người tham gia không phải vì mưu lợi cho bản thân...”

    “Vậy là...cô giao nhiệm vụ đó cho tôi.”

    “Phải!”

    “...”


    Roy bước nhanh chân ra ngoài thư viện, bên ngoài trời lúc này đang mưa, cơn mưa luôn khiến cảnh vật trong ảm đạm hơn bình thường, nhưng không khí vào những khi lại mát mẻ và dễ chịu hơn hẳn.
    Roy dự tính là sẽ đi tìm một nơi nào đó có mái che để ngồi chờ cơn mưa qua đi, dù gì bản thân anh cũng không thích dầm mưa.

    Vạch ra một kế hoạch khá buồn chán cho buổi chiều ngày Chủ Nhật ảm đạm này, Roy bước chậm rãi xuống những bậc thang, và anh trông thấy Laura đang trên đường đi về, người ướt sũng, đằng sau lưng cõng cô người hầu của mình.

    Không hiểu lắm sự thể của chuyện này, nhưng Roy vẫn tiến đến ngỏ ý giúp họ.
    “Không cần đâu”-Laura nói-”Tôi vẫn còn khoẻ hơn anh nhiều.”

    Mỉm cười, cô tiến vào trong thư viện, nhưng không quên quẳng cho Roy cây dù của mình.
    “Dùng nó đi, lần sau quay lại đây thì nhớ mang trả.”

    Roy mở dù ra thì thấy kiểu dáng nữ tính của nó, nếu cầm cây dù này mà đi lại dưới trời mưa thì sẽ chẳng khác nào sinh vật lạ. Thế là anh đành gấp dù lại và...dầm mưa.


    Vài ngày trước...

    “Tôi có thông tin về con trai của Haara.”

    Roy giật mình, chưa có cái tên nào khiến cho anh cảm thấy xúc động khi nghe như vậy, mặc dù đó chỉ là tên một người đã khuất.
    “Ngươi vừa nói...Haara...?”-Roy hỏi lại như không tin vào điều mình vừa nghe.

    “Phải!”

    “Tại sao ngươi lại biết cô ấy, ngươi là ai?”

    “Tôi...là một người bạn, và câu chuyện giữa tôi và Haara là một câu chuyện rất dài, tôi không muốn kể ra nữa.”-Kẻ trùm khăn có vẻ như không thích thú lắm khi nói về thân phận của mình.

    “Vậy...ngươi vừa nói...con trai của Haara, không lẽ cậu bé còn sống? Ta cứ tưởng đã không còn ai tồn tại kể từ trận chiến đó.”

    “Phải, cậu bé vẫn còn sống, cậu đã được mẹ mình cho ngủ đông, để đi đến tương lai hơn 400 năm sau, hay nói cách khác là hiện tại.”

    Roy chợt cảm thấy có chút gì đó thanh thản, hay có thể nói là có phần cảm thấy được an ủi. Vẫn còn có người khác sống vào thời kỳ đó ngoài anh và Diana ra. Hơn nữa đó còn là con trai của người mà anh yêu thương nhất

    “Thằng bé...vẫn khoẻ chứ?”-Roy hỏi

    “Nó vẫn khoẻ, và đã gần như thích nghi được với cuộc sống hiện tại, tuy chỉ mới có 3 năm thôi.”

    Roy gật đầu, việc thằng bé sống khoẻ mạnh không hiểu tại sao lại khiến anh cảm thấy an lòng, có lẽ là vì anh nghĩ nếu Haara cảm thấy hạnh phúc thì chính anh cũng sẽ như vậy.

    “Vậy có lẽ tôi không gặp nó thì hơn, dù sao nói cũng không biết nhiều về tôi.”-Roy nói

    “Anh biết cuộc chiến thánh sắp tới chứ?”

    “Ý ngươi có phải là Azygous?”

    Người trùm khăn gật đầu
    “Phải, không có nghi ngờ gì nữa là thằng bé sẽ tham gia cuộc chiến này, một phần là do bản tính nhân hậu giống mẹ, một phần là do...”

    “Là do nó muốn gặp lại Haara”-Roy tiếp lời-”Cũng như tôi.”

    “Phải, do đó tôi muốn anh hãy đi theo trông chừng nó giúp tôi.”

    Roy hơi ngạc nhiên
    “Trông chừng à?”

    “Anh chỉ cần đứng từ xa trông chừng thôi, không cần phải cho thằng bé biết anh là ai cũng được.”

    “Ừm, nhưng...”

    “Anh định hỏi là tại sao tôi không tiếp tục chăm sóc thằng bé nữa chứ gì? Để tôi nói thẳng luôn, bởi vì tôi sẽ là kẻ thù của hai người trong trận chiến sắp tới.”

    Roy lặng người chưa kịp nói gì thì người trùm khăn lại tiếp.
    “Vậy đó, giờ tôi sẽ cho tất cả thông tin về cậu nhóc, anh sẽ tới trường của nó đang theo học, giả vờ làm một giáo viên, và giúp đỡ nó trong những thử thách sắp tới.”

    Cái cách nói chuyện này, bỗng dưng làm Roy cảm thấy quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ ra là ai.
    “Tốt thôi, dù sao tôi cũng muốn xem con trai Haara giờ trông như thế nào.”

    “Và còn cái này nữa.”-Người trùm khăn nói rồi chìa tay đưa ra một tấm thẻ bằng kim loại

    “Đây là...”

    “Là tấm thẻ Sabbath, nó như là một chiếc vé thông hành trong cuộc chiến Azygous này. Trong hành trang của con trai Haara, tôi cũng có để lại cho nó một cái.”

    “Chiếc thẻ bài này...không có hình vẽ hay ký hiệu gì cả, chỉ một vòng tròn.”

    “Khi nào cuộc chiến chính thức bắt đầu, khi đó hình vẽ trên thẻ bài mới hiện ra.”

    “Vậy là tôi cũng sẽ phải tham gia?”

    “Đúng. Còn bây giờ, anh hãy làm theo như tôi bảo để có thể trà trộn vào trong trường trung học Myon.”
    ...

    Nghe thì trà trộn thì có vẻ ghê gớm, nhưng thực ra mọi chuyện lại dễ đến không ngờ. Roy không làm gì nhiều lắm, phần lớn là dường như có ai đó đã sắp đặt tất cả, Roy chỉ chờ cho đến ngày đi dạy thôi.
    Và không biết là may mắn hay là có sắp đặt trước, ngày đầu tiên lên lớp của Roy trúng ngay lớp B12III, lớp mà có con trai của Haara trong đó. Khi nhìn thấy thằng bé lần đầu, Roy đã ngỡ ngàng suýt thốt lên, thằng bé giống hệt như mẹ nó, mạnh mẽ, đôi mắt sáng rạng ngời, mái tóc đỏ nhạt nhoà trong nắng.

    Tuy vậy, Roy cũng không muốn bắt chuyện với thằng bé ngay, anh nghĩ có lẽ nên để một thời gian quan sát nó xem sao.
    Bản thân Roy thấy thằng bé khá ổn, rất mạnh khoẻ, tốt bụng và rất thu hút con gái. Anh cũng có nghe tí tẹo scandal về nó, nhưng không có gì xấu, hơn nữa việc nó vẫn còn nhớ về mẹ nó cũng khiến anh thấy hài lòng.
    ...
    Roy vừa đi vừa suy nghĩ, cho đến khi mưa tạnh rồi cũng không hay. Bản thân anh cũng đã đi lạc tới một nơi nào đó cũng rất lạ.
    Tuy trời đã ngừng mưa nhưng mây vẫn chưa kéo đi hết, bầu trời vẫn mang một vẻ ảm đạm như từ nãy đến giờ.

    Nơi này không hiểu sao lại khá vắng vẻ, nhà cửa xung quanh thì đóng của kín mít, mà Roy nghĩ cũng không có ai siêng năng đi kéo những cánh cửa to như thế này thường xuyên đâu.
    Phải, những cánh cửa lớn như những cái cổng, nhà ở đây cái nào cũng dùng loại cổng này.

    “Cái gì thế này?”-Roy tự hỏi khi trông thấy một bảng thông báo rất lớn bằng gạch ốp được đính lên một cây cột lớn nằm giữa đường.

    “Chú ý: nhà nào chưa được gắn loại cửa đặc biệt thì nên liên hệ với ông Thummer để đặt trước một cái.
    Chập tối hãy vào trong nhà và đóng kín cửa, tuyệt đối không đi ra ngoài đường cho đến khi trời sáng.
    Nếu bạn lỡ ra đường vào ban đêm, không nói chuyện với bất cứ người lạ nào hay nghe theo lời người đó đi bất cứ đâu.
    Nếu lỡ gặp một con chó màu đen ngoài đường vào ban đêm, tuyệt đối không nhìn vào mắt nó.
    Nên đi gặp bác sĩ Han ngay nếu cảm thấy có gì đó không ổn với mình...”

    Cái gì thế này? Rất nhiều chú ý được viết lên để cảnh báo về một việc gì đó, Roy nhìn lướt qua tất cả, rồi dừng lại ở hàng cuối cùng
    “Tưởng nhớ những người đã chết vì Hell Hound: Maria Lossani, Hawk Giocdan,...”

    Roy rùng mình.
    Hell Hound ư? Không phải là con chó ma trong truyền thuyết sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở một nơi như thế này? Một thành phố hiện đại?

    Roy bắt đầu không muốn dây dưa ở đây lâu, bởi anh đã trông thấy trời đã xế chiều, có nghĩa là đêm dần kéo đến, khả năng chống lại một sinh vật bóng đêm đáng sợ như vậy rất mong manh, tốt nhất vẫn là nên tránh đi.
    Nghĩ như vậy, Roy bèn đi thật nhanh ra khỏi khu phố đó, anh đi mà không thèm nhìn lại. Quả thật có hơi buồn khi một thợ săn sinh vật hắc ám như anh lại phải tránh né Hell Hound, nhưng con chó ma này không phải là những đối thủ thông thường, anh không muốn phải liều mạng, bởi lẽ anh còn có chuyện phải làm.

    Băng ngang qua một khu đất trống, Roy tỏ ra cực kỳ thân trọng để tránh việc đụng độ với con chó này. Một lúc sau, Roy đã đặt chân đến một khu vực khác trong thành phố. Anh thở phào nhẹ nhõm.
    Roy tự nhủ với mình là sau khi trận chiến này kết thúc, anh sẽ quay lại nơi ban nãy, và sẽ giúp những người sinh sống ở đó thoát khỏi sự đe doạ của con chó chết tiệt kia.


    Roy nhìn xung quanh và thấy nơi anh vừa tới là một khu vực sinh sống nhỏ xung quanh một ngôi trường nào đó. Đi xem thêm vòng quanh thì anh thấy ngôi trường này trông có vẻ cổ kính hơn ngôi trường anh đang dạy, và trông cũng bí hiểm hơn nhiều.
    Dân cư ở đây cũng khá thưa thớt, Roy từ nãy giờ có gặp được vài người, nhưng họ đều đứng ở đằng xa, không thể hỏi thăm được gì.

    Đi ngang một con hẻm nhỏ, Roy chợt vô tình nghe thấy tiếng rù rì phát ra từ đâu đó, nghe thoáng qua thôi, nhưng anh có thể đoán đó là tiếng của một đám thanh niên đang thầm thì những điều gì đó với nhau.
    Không hiểu tại sao, nhưng Roy quyết định đi tìm nơi phát ra âm thanh đó, có lẽ anh nghĩ nên xác minh xem có phải là có phường xấu xa nào đó đang ở xung quanh đây không.

    Roy tiến vào con hẻm nhỏ, bên trong đó có rất nhiều ngỏ quẹo khác nhau dẫn đến những nơi khác nhau, trông rất rối. Nhưng bằng kinh nghiệm lần âm thanh của mình, Roy nhanh chóng tìm được ngỏ đúng để đi, tiếng nói chuyện xầm xì ngày một to hơn.
    Và cuối cùng, sau một hồi lần mò, Roy cuối cùng cũng tìm thấy nơi phát ra âm thanh đó. Một đám thanh niên đang đứng đó, chúng rất cao lớn, đầu tóc trong có vẻ ngổ ngáo, quần áo kiểu cách.
    Roy không lộ mặt mà chỉ ghé mắt một tí xem thử coi liệu bọn nhóc này có phải là người đàng hoàng không?

    “Quyết định nhanh lên, Garnet, có đi hay là không ?”

    Garnet à? Cái tên đó có nghĩa là Hồng Lựu Thạch, bọn lôm côm này cũng có người có cái tên đẹp như vậy sao ?

    “Trả lời đi, sao cậu cứ im lặng hoài thế?”

    Roy nhìn kỹ hơn lại thì thấy còn có một dáng người nhỏ nhắn đứng dựa lưng vào tường, đó là một cô bé tóc đen, đeo hai khuyên tai bằng bạc, cô trông rất dễ thương với đôi mắt màu đỏ đẹp như những viên đá quý, có khi nào đây chính là Garnet mà bọn kia nói? Tuy vậy, không hiểu sao cô lại mặc quần áo như con trai, trông cô sẽ hợp hơn với những bộ váy xinh xắn dễ thương.

    Cô đang bị đến 5 tên con trai cao lớn đứng vây xung quanh, bọn chúng dường như đang thuyết phục cô điều gì đó.
    “Hay là cậu sợ? Không sao đâu, bọn tớ hứa sẽ không làm cậu đau như trước đâu, vì chúng ta là bạn mà phải không ?”

    Nghe đi nghe lại thì rõ ràng là bọn này đang gạ gẫm cô bé kia về nhà chúng, để làm điều gì đó không được đứng đắn, thật hết thuốc chữa.
    Thế là Roy quyết định bước ra
    “Này, tôi có thể nói chuyện với các cậu một chút không ?”

    Ngay lập tức, 5 tên kia quay sang nhìn Roy với ánh mắt đằng sát khí.
    “Hừ”-Tên đầu keo, có lẽ là thủ lĩnh, lườm Roy một cái rõ thù địch

    “Đi chỗ khác thôi! “-Tên đó nói, kéo tay cô bé theo một cách bạo lực.

    Roy nói
    “Sao các cậu không đi đâu đó chơi đi, và để cho cô bé này yên một chút nhỉ ?”

    Tên đầu keo kia quay lại, xách cổ áo của Roy lên.
    “Thằng kia, tao không muốn bị gọi là côn đồ, bởi vậy đừng có làm anh hùng ở đây.”

    Roy bình thản trả lời
    “Nếu cậu chịu để cho cô bé kia yên, tôi sẽ tin cậu không phải là một kẻ côn đồ.”

    Tên đầu keo cười
    “Được, để tao cho mày thấy luật lệ của nơi này. Đó là phải luôn luôn VÂNG LỜI!”

    Hắn hét lớn như để dằn mặt luôn cô bé kia, sau đó hắn kẹp cánh tay của Roy lại.
    “Tao sẽ cho mày trật khớp xương, để mày suốt đời này không bao giờ quên được bản mặt của tao !!”

    RẮCCCC!!!
    Đám đàn em của tên đầu keo cười và làm vẻ mặt như muốn nói “Ôi chao! Chắc là sẽ đau lắm đây”. Cho đến khi bọn chúng nhận ra kẻ gãy tay đang nằm trên đất quằn quại kia không ai khác chính là thủ lĩnh của chúng thì cả bọn im bặt.

    “Havoc ! Thằng ôn này nó bẻ tay Havoc rồi !”-Có thằng la lên.

    Bốn đứa bọn nó mắt long lên sòng sọc nhìn Roy, trông cứ như là anh vừa làm chuyện gì đó sai trái, kinh khủng, lay động tâm can với thằng kia vậy.

    “Chém thằng ôn đó ra từng mảnh đi !”-Cả đám la lên

    Sự việc tiếp theo làm Roy bất ngờ, bọn chúng bỗng đặt tay lên ngang mặt trồi làm các động tác như đang niệm thần chú, và bỗng sau đó trông tay bọn nó xuất hiện nhưn nguồn ánh sáng, chúng to dần ra và định hình thành những vũ khí chết người.
    Lưỡi liềm, gậy gắn đinh, nắm đấm sắt, cây thép có đầu nhọn.
    Bọn này là bọn quái nào vậy?

    Từng đứa một thay phiên nhau lao đến tấn công Roy, đầu tiên là tên cầm gậy gắn đinh, hắn vung gậy một vào mặt Roy rất mạnh, nhưng anh cúi đầu né được nên đầu gậy đập vào tường. Ngay lập tức hắn xoay người một vòng, vung gậy thêm một lần nữa về phía Roy, nhưng anh lại tránh được lần nữa.

    Roy định phản công thì tên đó chợt lui về, và để tên cầm cây thép có đầu nhọn tiến lên, hắn đâm mạnh vũ khí về phía anh, nhưng nhờ lách người, nó chỉ đâm ngang qua và làm áo khoác của Roy thủng một lỗ.
    Hắn rút về, một tên khác lao đến cầm lưỡi liềm chém xéo qua, Roy đành phải rút dao găm ra đỡ đòn. Không hề nao núng, hắn chém liên tiếp nhiều nhát khác nhau từ nhiều hướng, Roy liên tục xoay cán dao để đỡ những đòn chém khí thế đó, tiếng kim loại chạm nhau vang lên chói tai.

    “Bọn này...đã được huấn luyện”-Roy đã nhận ra điều đó.

    Phải, cái cách mà tên kia định bẻ tay Roy, rồi cách mà 4 tên kia dùng chiến thuật thay phiên nhau tấn công để giữ sức và gây rối loạn cho anh. Rõ ràng bọn chúng được huấn luyện để chiến đấu, và còn cái cách bọn chúng tạo ra vũ khí nữa, thật không giống người thường.

    Sau một hồi, Roy bị bọn chúng tấn công liên tục nên bị bức lui về phía sau.

    “Bây giờ ngoan ngoãn xin lỗi bọn ta rồi cố tìm đường chạy thoát thân đi, may ra vẫn còn chút cơ hội cho mi để sống đấy.”

    Roy mỉm cười, tuy bọn này được đào tạo bài bản nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn non kém, từ nãy đến giờ Roy chỉ phòng thủ, và bọn chúng thực tế vẫn chưa làm anh bị thương được.

    “Còn cười được à ?”-Tên đeo găng sắt lao đến Roy, tung một cú đấm cực mạnh vào mặt Roy vì hắn cảm thấy giống như đang bị cười nhạo.

    Roy lập tức nghiêng đầu, đòn đấm sượt qua thái dương Roy và làm đứt vài sợi tóc. Không để hắn kịp rút tay về, Roy xoay cán dao đập mạnh vào khuỷu tay của hắn.
    “Á á á !”-Tên đó la lên đau đớn

    Kéo cánh tay của tên đó về phía mình, Roy khiêng hắn qua nữa lưng, tiếp theo ném mạnh hắn qua vai, khiến tên đó bay lộn người về phía trước, lưng đập xuống đất và đo ván.

    “Thằng khốn !”-Thấy bạn mình bị hạ, tên cầm gậy lợi dụng lúc Roy còn chưa quay lưng lại đã lao đến tấn công. Tuy nhiên, Roy ngồi xuống, đá quét vào chân hắn, tên cầm gậy bị mất thăng bằng và ngã xuống đất đập đầu.

    Lập tức hai tên kia tấn công từ hai phía, một tên đâm cây thẳng vào ngực Roy, một tên khác bổ lưỡi liềm từ trên xuống.
    Bằng tốc độ cực nhanh, Roy tóm lấy tay của tên đang cầm lưỡi liềm và kéo mạnh xuống, đánh văng cây thép mà tên kia đang cầm. Sau đó, tên cầm lưỡi liềm bị lãnh một đòn cùi chỏ quét ngang mặt của Roy, gãy vài cái răng, hắn ngồi xuống đất ôm mặt. Tên kia thì nhanh chóng nhặt cây thép lên, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã bị họng súng của Roy dí trước mặt.

    “Muốn xem coi thứ nào nhanh hơn không?”-Roy hỏi-”Tay của cậu, hay là ngón tay bóp cò súng của tôi?”

    Tên kia chưa chịu thua, hắn rút đầu nhanh xuống dưới nhằm thoát khỏi tầm bắn của Roy, nhưng anh nhanh tay rút từ túi áo bên kia ra một khẩu súng khác và chỉa vào cằm của hắn khiến hắn không thể cúi đầu được.

    “Giờ thì cái nào nhanh? Đầu của cậu hay viên đạn trong hai khẩu súng của tôi ?”

    “Tôi thua rồi, xin hãy tha!”-Tên đó la lên

    Roy mỉm cười thu súng về, hắn kéo những đứa kia đứng dậy, một đứa ôm tay, đứa ôm lưng, đứa thì ôm đầu, đứa bưng mặt. Tất cả cùng nhau chạy đi.
    Tên bị Roy bẻ tay quay lại nhìn anh với ánh mắt căm thù
    “Mày nhớ đó, áo đen, rồi có ngày tao sẽ trả cho mày gấp trăm lần những gì mày làm với tao hôm nay.”

    Người bình thường nghe có lẽ sẽ toát mồ hôi, nhưng với Roy thì đây không phải lần đầu anh nghe những lời đe doạ như vậy.
    “Lần sau có gặp lại, tôi mong là đã thấy cậu trở thành một người đàn ông thực thụ.”

    Tên kia vờ như không nghe thấy, hắn quay lưng bỏ đi.

    Đợi bọn chúng đi hẳn, Roy mới quay sang cô bé kia.
    “Trời đã gần tối, có lẽ em nên về đi, lần sau cô gắng đừng dính tới những tên này nữa.”

    Thấy cô bé kia không trả lời, Roy nghĩ chắc cô cần thời gian để suy nghĩ, cho nên anh cất súng vào áo khoác và quay lưng bước đi.

    “Đàn ông thực thụ, hả?”

    Roy giật mình, giọng nói của cô bé này...
    Khi quay mặt lại, Roy chỉ thấy cô ta đã quay lưng đi, nhưng biết được Roy đang nhìn mình, cô cũng quay mặt lại nhìn anh.

    Gì thế này? Tại sao Roy lại cảm thấy đôi mắt đẹp như đá quý kia mang một vẻ gì đó nguy hiểm đến lạ thường như vậy ?

    “Chúc may mắn !”-Nói rồi cô gái quay lưng bỏ đi.

    Có thật là Roy vừa cứu cô bé này khỏi tay đám thanh niên kia? Hay thực sự là anh vừa cứu những thanh niên đó khỏi một thứ còn nguy hiểm hơn gấp bội phần?
    ...
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/3/11
  16. Devil King

    Devil King Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    1/3/11
    Bài viết:
    112
    Nơi ở:
    --> The Hell <--
    Truyện cũng khá đó , văn khá trôi chảy . Cố gắng phát huy bạn nhá :d .
     
  17. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Hình như Roy không chú ý là chi tiết này chứng tỏ Garnet và bọn côn đồ kia trước đây có quen nhau
    Thứ nhất là cách bọn nó gọi tên Garnet và nói chuyện với cô bé
    Thứ hai là câu "mình sẽ không làm bạn đau như lần trước đâu"

    => Nếu Garnet thực sự là một "con quái vật" đội lột một cô bé xinh xắn thì tại sao bọn chúng lại có thể làm cô bé đau? Thật là kỳ lạ :-?
     
  18. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Cám ơn.
    Cũng không hẳn côn đồ, bọn chúng chỉ là những thanh niên có học nhưng tính tình bốc đồng thôi.

    Roy có biết bọn họ quen nhau, nhưng trong suy nghĩ anh là: quen hay không nhưng làm như vậy cũng không chấp nhận được.
    Hì hì, có điều cần phải chú ý là những chuyện kỳ lạ chỉ xuất hiện trong thành phố chỉ mới vài tháng đổ lại
    ----------
    Hơn nữa, Garnet không phải là sinh vật huyền bí nào đó đâu, là con người 100% đấy, chỉ có điều...
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/3/11
  19. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Thế thì Garnet có khả năng là một Siêu Năng Lực Gia hoặc phức tạp hơn thế(Hai nhân cách hoặc có cái gì đó đang trú ngụ bên trong cơ thể human của cô bé)

    Nhưng.....nếu Garnet là một phù thủy thì cũng vẫn tính là con người chứ nhỉ? :D
     
  20. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Nếu Gia để ý kỹ hơn, sự kỳ lạ của Garnet không chỉ dừng lại ở đó đâu, còn rất nhiều: quần áo, thái độ, cách bọn kia nói chuyện với Garnet.
     

Chia sẻ trang này