Tiếp đi, sớm hay muộn thì thành phố cũng di tản hết để lại một đám còn mắc kẹt trong lớp-> cả bọn bị kẹt trong một thành phố đầy dom bi e, và phải sinh tồn. E là vậy!
Thằng Nhân bị bệnh trước rồi nên không phải lo, còn cha sửa xe thì là hạng thấp kém trong xã hội nên nghi cũng bị kẹt lại lắm
nhóm hs chắc sẽ gặp 2 tên đó h nhớ lại truyện gì cũng về zombie, mở đầu là 1 ông bị zombie cắn xong chạy vô trường rồi nói mấy câu xong cầm dao chạy ra chém zom...kết truyện là cả nhóm hs đc quân đội cứu và phát hiện 1 con bé miễn dịch với zom
à thôi tiếp chap mới luôn, nv Nhân nhé [Spoil]Ân nhân “Ui da cái đầu” Nhân choáng váng tỉnh dậy, tay khẽ sờ lên đầu, miệng bật lên tiếng rên rỉ. Đằng sau gáy của anh sưng một cục bự chù vù khiến anh phải không ngừng lấy tay xoa xoa trong vô thức. Mãi một lúc sau khi cơn nhức đã phần nào thuyên giảm Nhân mới hoảng hốt nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, anh giật mình nhìn quanh nhưng tất cả những gì anh có thể thấy chỉ là một màn đêm tối thui. “ Không lẽ mình chết rồi ? Chỗ này là địa ngục sao ?” Trong bóng tối như mực, Nhân không khỏi nảy ra suy nghĩ này. Nhưng chẳng mấy chốc cơn đau buốt sau đầu đã lôi anh ra khỏi suy nghĩ viễn vông đó. Bởi theo chỗ anh biết thì chết rồi làm sao mà còn cảm thấy nhức đầu được, mặc dù anh chưa chết bao giờ, nhưng theo logic thì chắc là như thế. Vừa tạm gác được mối lo này thì Nhân lại hốt hoảng lần nữa khi nhớ ra những “thứ” đó. Anh lập tức căng cứng cả người ra, cố trừng mắt nhìn xung quanh, nhưng sau một hồi nỗ lực nhìn muốn lòi cả hai tròng mắt ra mà vẫn chẳng thu được tí hình ảnh nào ngoài bóng tối. Nhân quyết định chuyển sang lắng nghe, anh nhắm hai mắt lại để tạm làm quen với bóng tối, một phần cũng làm dịu lại đôi mắt sau vài giây cố gắng nhìn quá sức bản thân. “ Thịch, thịch …” Ngoài tiếng tim đập của bản thân ra thì Nhân chịu, chẳng nghe được bất cứ thứ tiếng động gì cả. Điều này tạm thời khiến anh yên tâm lại, vì theo chỗ anh nhớ, “đám” đó lúc nào lại chẳng phát ra cái tiếng rên ư ử rợn gai ốc đó. Nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi, chẳng ai bị đánh bất tỉnh để rồi tỉnh dậy ở một chỗ tối thui tối mò lại có thể bình tĩnh được lâu cả. Nhân cũng không ngoại lệ, anh cố tự trấn an bản thân và buộc đầu óc suy nghĩ liên tục để tránh khỏi tưởng tượng nên các ảo giác đáng sợ về những thứ có thể lẩn khuất trong bóng tối, dù rằng vết sưng sau đầu của anh hoàn toàn chẳng thích việc phải làm thêm giờ chút nào, và các cơn đau mỗi lần nó lên tiếng đình công thì cứ phải gọi là buốt đến tận óc. Sau một hồi cẩn thận suy nghĩ, Nhân đại khái đoán được mình đang ở trong một căn phòng nào đấy, chắc hẳn là có ai đó đã đưa anh đến đây lúc anh còn bất tỉnh, dĩ nhiên là trừ khi “đám” đó biết để dành đồ ăn sống, và chỗ này là kho chứa thức ăn của tụi nó . Nhân không khỏi bật cười khi nghĩ đến điều đó, và ngay lập tức vết u sau đầu lại nhói lên biểu tình khiến nụ cười của anh trở nên méo xệch. Có vẻ như ai đó đã tốt bụng đem anh đến đây, nhưng hiện tại người đó ở đâu, mà tại sao không mở đèn đóm lên mà quẳng anh ở chỗ tối om này thì Nhân chịu, không thể đoán ra được. Anh cũng không định lần mò trong bóng tối thế này, bởi tất cả cũng chỉ là suy đoán của bản thân, làm sao anh biết được cách anh chỉ vài bước chân lại là một trong số “bọn chúng” hay không? Nhân không dám thử mà cũng không định thử. Tạm thời anh không muốn dịch chuyển đi đâu khác, ít nhất thì vị trí anh đã và đang nằm, và hiện tại là ngồi, cũng còn an toàn hơn là việc lọ mọ lang thang trong bóng tối. Đang phân vân không biết nên làm gì thì bỗng nhiên Nhân nghe một tiếng động lạ, chưa kịp phản ứng gì thì anh đã bị một luồng ánh sáng chiếu lướt qua làm lóa cả mắt khiến Nhân phải nhắm tịt mắt lại. Mặc dù rất muốn mở mắt ra để nhìn nhưng cặp mắt cay xè theo bản năng cứ díp lại, chẳng thể nào mở ra buộc Nhân lại phải dỏng tai lên lắng nghe, cả người anh căng cứng lên để chuẩn bị chống cự lại bất cứ thứ gì sắp lao vào anh, dù rằng anh chẳng mong điều đó xảy ra chút nào. “ Tỉnh rồi à, nhóc ?” Giọng một người đàn ông vang lên hỏi. “Haha” Nhân nhịn không được phì cười, câu hỏi của ông ta mới vớ vẩn làm sao, anh không tỉnh thế chẳng lẽ còn ngất, mà đã còn ngất thì lấy gì trả lời. Thế nhưng nghe được câu hỏi đó, anh cảm thấy mới vui sướng làm sao, nụ cười anh bật ra không phải là nụ cười chế nhạo, mà nó là sự vui mừng và thả lỏng cơ thể sau những căng thẳng liên tục nãy giờ của anh. Sau một hồi nhắm tịt mắt của Nhân đã điều tiết thích ứng với hoàn cảnh ánh sáng xung quanh. Anh chậm rãi mở mắt ra và thấy một người đàn ông trung niên đang đứng gần một cánh cửa cách anh không xa. Ông ta đang khoanh hai tay trước ngực đứng dựa vào một bên bản lề cửa nhìn lên trần nhà có vẻ như đang mông lung suy nghĩ về vấn đề gì đó. Nhân cũng không vội gọi ông ta, anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Hóa ra chỗ anh nằm nãy giờ là một cái bàn nằm ở trung tâm căn phòng với khá nhiều ghế xếp lộn xộn xung quanh. Phòng này chắc là phòng họp giáo viên… “ Cậu là thí sinh thi sáng nay à ?” Giọng người đàn ông vang lên bên tai kéo Nhân trở về thực tại. Anh quanh sang nhìn ông ta khẽ lắc đầu trả lời “ Không, tôi là người ở bên ngoài vào.” “Hở ?” Ông ta có tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi tiếp "Ở ngoài sao lại chạy vào đây ? Có em út nào đang thi à ?” Nhân nghe hỏi thì cười khổ nói “ Không, chẳng qua sáng nay tôi đang theo dõi… à không, đi cùng một người bạn thì vô tình bị đám đông hiếu kỳ cuốn vào trong này. Rồi tự nhiên người này vớ lấy người kia cạp cạp thì… “ Anh dừng một tý khi nhớ lại chuyện lúc đó, sau khi lẩn ra khỏi quán ăn anh vẫn kịp theo chân gã “ăn chậm” .Mặc dù không rõ vì sao hắn lại đi vào đám đông phụ huynh xông vào trường đòi xem chuyện gì lúc xe cứu thương chạy vào trong, nhưng Nhân vẫn quyết định bám theo tới cùng. Giờ Nhân cũng chả biết nên cười hay nêu mếu vì quyết định điên khùng đó nữa. Mà thiệt ra thì ai mà ngờ được tự nhiên trường đại học tư mới xây nổi nhất cả thành phố, trong lần tổ chức thi đầu tiên lại xảy ra chuyện này. Chậc, đúng xui… hay là hên nhỉ. Nhân cũng chẳng rõ cảm giác của mình lúc này nữa. Đúng là lúc nãy anh có … thích thú sự hồi hộp, đau tim… khi chạy trối chết khỏi đám đó. Nhưng bây giờ, khi ngồi 1 chỗ, với cục u sau đầu, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Anh không chắc là mình có muốn hay là dám ra ngoài kia, đối đầu với đám đó một lần nữa không. Thở dài, Nhân sực nhớ ra người đàn ông vẫn còn đứng đấy, anh vội nói tiếp “Lúc đó đông quá, bên trong ai cũng chen nhau chạy ra, bên ngoài thì không biết chuyện gì lại chen nhau chạy vô. Chen lấn một hồi thì tôi bị đẩy vào bên trong trường. Núp trong phòng kia được một tý thì lại phải chạy ra ngoài. Đại khái là vậy cho đến khi ngất xỉu rồi tỉnh lại ở đây.” “Mạng cậu lớn đấy. Nằm ngất xỉu một chỗ vậy mà không có “con” nào hỏi thăm sức khỏe cả." Ông ta cười cười nhìn Nhân nói. Tới lúc này Nhân mới có dịp nhìn rõ người đàn ông đang đứng trước mặt. Khuôn mặt chữ điền với nụ cười thân thiện và dáng vóc tráng kiện tạo cảm giác dễ gần và có vẻ trẻ trung, nhưng Nhân đoán chắc ông ta cũng phải xấp xỉ hoặc hơn năm mươi một tý. Nhưng giờ không phải là lúc chơi trò nhìn mặt đoán tuổi, Nhân leo xuống khỏi mặt bàn, phủi phủi đám bụi đất còn bám trên người rồi mỉm cười đáp trả nụ cười của ông ta, dù nụ cười của anh méo xệch, và hỏi “Vậy là ông đã cứu tôi rồi đưa về đây ?” “Ừ, nhưng có việc này cậu nên biết." Nét mặt ông đanh lại, giọng nhấn mạnh "Bất kể cậu làm gì, đừng bao giờ để bọn chúng, ý ta là cái lũ đang lởn vởn ngoài kia cấu, cào cắn, hay tốt hơn hết là chạm vào cậu. Hiểu không?" Cho dù ông ta không nhắc thì Nhân cũng không khùng mà muốn kiếm chuyện với bọn chúng, nhưng vì ông ta đã có lòng nhắc nhở, nên Nhân cũng, theo phép lịch sự, tạo dáng vẻ ta đây đã hiểu được tầm nghiêm trọng của vấn đề rồi và gật đầu.[/Spoil] [Spoil] Khám Bệnh Tuy đã gật đầu chắc cú, Nhân vẫn hơi chột dạ. Anh chỉ biết chắc chắn là mình không bị vết thương ngoài da nào, còn lại thì chịu. Lỡ căn bệnh này lây theo đường không khí thì sao ? Biết đâu chỉ vài phút nữa, Nhân sẽ thấy nhức đầu, buồn nôn, sau đó từ từ biến thành một cái xác chết thì sao ? Đáp lại cái gật đầu của anh là giọng nói nghiêm trọng của ông già “ Nếu có bị cắn thì tốt nhất là để bị cắn chết luôn, còn mà may mắn sống sót, thì kiếm 1 góc nào đấy mà trốn, hoặc tự tử gì đấy, nếu có đủ dũng cảm. Vì sớm hay muộn gì thì kẻ bị cắn cũng sẽ trở thành cái thứ đó thôi. Giờ thì trả lời ta : Cậu có bị cắn hay đám đó làm gì chưa ?” Nhanh !” Trong một thoáng Nhân thật sự nghĩ rằng nếu mình nói “Rồi” thì ông ta sẽ bay vào và giết mình chết tươi ngay tại chỗ. Chỉ trong vài giây mà bầu không khí của căn phòng đã đột ngột thay đổi trở nên cực kỳ căng thẳng. Dáng vẻ hiền hòa thân thiện của ông ta đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khí thế cực kỳ bức người, không khỏi khiến cho người đối diện cảm thấy bị áp lực, khó thở. Có điều tiếc cho ông ta là Nhân miễn nhiễm với loại cảm giác này, vì anh đã quá quen với nó rồi. Thứ duy nhất Nhân cảm thấy, nếu có, thì chỉ là bất ngờ thôi. Không ngờ là trong trường này anh lại gặp được một người cùng loại với người nhà mình. Đáp lại cái nhìn trừng trừng đầy khí thế của ông ta, Nhân thong dong ngồi xuống một chiếc ghế cạnh đó rồi từ tốn ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn ông ta hỏi “ Ông thật sự nghĩ rằng tôi sẽ tin ông đã vác tôi về đây mà không kiểm tra người tôi một tí gì à ?” Anh dừng một chút rồi nhún vai nói tiếp “ Mặc dù tôi chẳng thích thú gì việc mình bị một người khác khám xét cơ thể cả. Nhưng nếu những cảnh báo ông nói ban nãy là đúng, thì có cẩn thận như vậy cũng đúng thôi. Và nếu như tôi có lỡ quên, thì cũng xin cám ơn ông đã cứu tôi” Vẻ mặt chân thành của anh khi nói lên câu này không phải là giả tạo. Nhân thật sự cảm ơn ông ta đã cứu mình. Nếu đặt Nhân vào hoàn cảnh đó, kẹt trong một ngôi trường với một lũ điên ăn thịt người, lại thấy một thằng nằm thẳng cẳng dưới đất, anh không chắc liệu mình có cứu người đó không nữa. Ai biết nó còn sống hay không? Mà cho dù nó còn sống thì ai biết đang vác nó đi nó có tỉnh dậy mà tặng cho mình một phát cạp trả ơn không? Có lẽ cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Nhân mà nét mặt người đàn ông từ từ giãn ra. Bầu không khí căng thẳng vừa rồi cũng từ từ biến mất . “Đúng là ta đã có kiểm tra sơ qua người cậu.” Ông ta nói, giọng đã hòa hoãn trở lại như lúc đầu .” Nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, nhất là bệnh vô phương cứu chữa. Thế nên ta vẫn cần cậu xác nhận cho rõ. Cậu đã bị gì chưa ?” “Hừm, ông mà kiểm tra sơ mới lạ.” Nhân nghĩ thầm là thế nhưng vẫn duy trì nụ cười trên môi trả lời “Nếu câu hỏi là bị gì chưa, thì đúng là tôi đã có bị.” Nhân nói rồi dừng lại một chút dò xét phản ứng của ông ta. Nhưng trái với mong mỏi của Nhân, ông ta vẫn đứng đó, khoanh tay nhìn anh và lắng nghe, không tỏ vẻ gì cả, ngoại trừ vẻ ta vẫn đang lắng nghe. Thất vọng, Nhân nói tiếp “ Ngoại trừ cục u sau đầu thì tôi chả bị gì cả. Thế được chưa ?” “ Được, ta tin cậu “ Ông ta nghe xong thì gật đầu trả lời dứt khoát nói. “Thế tôi làm sao tin ông ?” Nhân tủm tỉm cười hỏi. “Ý cậu là sao ?” “Tôi thì không sao. Thế tôi làm sao để biết ông có làm sao hay không ?” Dĩ nhiên là Nhân nghĩ ông ta chẳng có sao cả. Nếu có thì đã chẳng khỏe phây phây mà đứng đây rồi. Chỉ là trong lúc nhất thời anh cảm thấy, có cơ hội mà không trả đũa việc ông ta khám người mình một chút thì cũng hơi… phí . “Ừ, cũng đúng.” Ông ta gật gù lẩm bẩm rồi lần tay cởi chiếc áo sơ mi trắng đã ngả sang màu cháo lòng vì thấm đầy mồ hôi xuống. Không ngờ là ông ta lại hợp tác đến thế. Nhân không kịp lên tiếng ngăn cản, anh chỉ còn cách giả vờ quan sát cho có. Vì lỡ yêu cầu khám xét rồi mà lại không xem gì thì cũng hơi kỳ. Tuy nhiên Nhân nhanh chóng lại bị bất ngờ thêm một lần nữa khi nhìn vào thân hình rắn chắc đầy cơ bắp của ông ta. Và trên những cơ bắp đó là đầy những vết sẹo ngắn có, dài có, không ngắn không dài cũng có, nhỏ có, to cũng có, mà không to không nhỏ cũng có. Không cần kinh nghiệm cũng biết ngay ắt hẳn ông ta phải từng trải qua vô số trận đánh mới có được, hay là bị có bấy nhiêu vết sẹo. Ngay cả ở nhà Nhân cũng chẳng có bao nhiêu người được như thế. Thở dài, Nhân hiểu những người như thế hầu hết đều có quá khứ phức tạp muốn quên đi. Anh cảm thấy thật ti tiện khi người ta đã cứu mình mà mình còn trả đũa rẻ tiền như thế. “Được rồi, tôi xin lỗi, tôi tin ông rồi. Không cần cởi nữa đâu.” Nhân đứng dậy nói. Xin lỗi mà ngồi thì không được thành thật cho lắm. Không biết đến những suy nghĩ phức tạp như thế của Nhân, ông ta chỉ lẳng lặng mặc lại chiếc áo vào rồi hỏi “ Cậu nghĩ sao ?” Nhác thấy ánh mắt kinh ngạc của Nhân, ông cười cười nói tiếp “ Không, ý ta là hỏi cậu nghĩ gì và tính sẽ làm gì tiếp theo ?” Nhân tạm chưa trả lời, anh đang bận lục tìm cái di động trong túi. “Sao không nhớ đến nó sớm hơn nhỉ? Có cái đó thì mọi chuyện dễ hơn nhiều rồi !” “Cậu đang tìm gì thế?” thấy Nhân loay hoay lần mò khắp người, ông ta hỏi. “À, cái di động. Mà sao tìm hoài không ra. Không lẽ lúc trượt té nó văng mất . Hay là lúc chen lấn trong đám đông bị thó mất .” Với nhiêu đấy khả năng thì một chiếc điện thoại không mất mới lại là chuyện lạ. “À đúng rồi, ông có di động không?” Nhân sực nhớ ra liền hỏi ông ta. “Rất tiếc là không ” Câu trả lời của ông ta khiến Nhân cụt hứng .” Nhưng” ông ta nói tiếp, có vẻ thỏa mãn sau khi nhìn thấy dáng vẻ tiu ngỉu của Nhân “ Sáng nay ta gác thi nên không tiện đem di động theo mà để trong xe. “ “Thế xe ông ở đâu? Có gần đây không?” Nhân mặc dù khá tức mình vì để bị hố và bị trả đũa tơi tả như vậy, nhưng cũng không khỏi cảm thấy vui vui. Vì ông ta mặc dù lớn hơn Nhân nhiều nhưng lại không ra vẻ kẻ cả trịch thượng khó ưa, thay vào đó là những trò trả đũa, đùa ngầm khá vui tính. Điều này khiến thiện cảm của Nhân với ông ta tăng lên không ít. “Xe thì ở chỗ để xe chứ ở đâu. Hỏi lạ nhỉ? Nhưng mà không gần đây lắm. Chỉ sợ chưa ra được đến đó thì hai thằng đã thành hai cái xác rồi .” Ông ta cười khổ đáp. Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, nhưng Nhân không nản, tính anh ít khi chịu nản hoặc bó tay trước việc gì khó khăn. Ít nhất thì nếu không còn cách nào khác, anh cũng sẽ xông ra đi tìm nhà để xe, cho dù có ông ta có đi cùng hay không. “ Mà chắc là có” Nhân nghĩ thế, trông ông ta không phải kẻ nhát gan, chỉ là hiện tại chưa có cách nào hay hơn và còn thời gian nên cả hai có vẻ không mặn mà lắm với việc xông ra ngoài kia. Nhưng dĩ nhiên anh và chắc ông ta cũng thế, đều không định trốn trong đây mãi, chết đói cũng chẳng thú vị hơn là bị cạp chết là bao, nhưng xông ra mà không có chuẩn bị gì thì cũng chỉ có chết mà thôi. Không nhát gan và xông bừa ra ngoài là hai việc hoàn toàn khác nhau, Nhân hiểu rõ điều đó. Bởi thế anh cần biết rõ mọi chuyện hơn, để có thể chuẩn bị những gì cần thiết có thể. “Ông vừa nói mình là giáo viên gác thi sáng nay á ?” Nhân lên tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người “Ừ, một trong số ít còn sống, ta hy vọng thế .” Ông ta bùi ngùi đáp rồi dừng lại một chốc thở dài rồi nói tiếp “ Cậu không hỏi thì ta cũng đang định kể. Ta là Toản, giáo viên trường này. Sáng nay lúc ta đang gác thi phòng… “ [/Spoil]
sao vắng thế o_O hay tại mình edit bài cũ T__T P/S : up thiếu 1 hcap của nv Nhân ở post trên, edit lại r nhé
Bạn ơi Mình góp ý để tên nhân vật là như thế này: Tên chương[ /CENTER] [spoil] Tên nhân vật[ /CENTER] [spoil]
Khổ cái là, mình dùng 3 file word, mỗi file là của 1 nv, sau đó cắt ghép các chap lại với nhau để ra tác phẩm hoàn chỉnh. Mình post từ tác phẩm đó, nên nếu bây giờ mà thêm tên nv vào đầu mỗi chap thì...
Ảo quá, ảo quá, nhân vật Nhân ảo quá -------- Mình cảm thấy nv này vào truyện làm hỏng mất cái gì đó, lúc đọc phần câu chuyện của Danh và Việt mình có thể thấy mang suy nghĩ của người thường, sợ hãi, ích kỷ. Nhưng sang nv Nhân thì lại có ý nghĩ và điệu bộ của siêu nhân, tuy làm ra vẻ sợ sệt nhưng lại mang đầy những biểu hiện cơ bản của Mary Sue
Cố gắng theo dõi đi bạn, rồi bạn sẽ biết tại sao nv Nhân lại như thế, cái gì cũng có cái giá của nó ---------- Post added at 21:00 ---------- Previous post was at 20:29 ---------- Up chap kế P/S : Mình đã nghĩ ra 1 cách có thể giải quyết yêu cầu của bạn med, nhưng phải thong thả đã T__T [Spoil]Suy nghĩ ? Danh moi trong cặp ra cái đồng hồ đeo tay. Vậy là nó, không, tụi nó đã kẹt trong phòng này ba tiếng đồng hồ. Bên ngoài lớp học, không gian vẫn im ắng đến đáng sợ, trừ tiếng rên rỉ của mấy sinh-vật-mà-nó-không-biết-gọi-là-gì vẫn đang lang thang đi lại. Thỉnh thoảng, có tiếng còi xe cứu thương, hay của cảnh sát nó cũng không rõ, vang lên một hồi rồi đứt quãng, và chỉ có thế mà thôi. Nếu Danh nhớ không lầm thì nó đã lục hết mọi ngóc ngách trong cặp mình hy vọng tìm ra được cái điện thoại di động, chỉ để nhớ ra hôm nay là ngày thi đại học, và lúc sáng nó đã quăng cái điện thoại lại trên bàn. Ba đứa kia cũng thế. Tụi nó đã hoàn toàn bị cắt liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ biết im lặng ngồi chờ ai đó đến cứu. Mà “ai đó” là ai ? – nó nghĩ. Chuyện này liệu chỉ có xảy ra ở đây không, hay còn nhiều nơi khác nữa. Chắc chắn là ở nơi khác cũng có, nếu không giờ này cảnh sát 113 -hay ai cũng được- đã đến giải cứu tụi nó, với bộ đồ đặc dụng chống bạo động, cái khiên và cây baton điện, thứ mà nó vẫn hay xem trên tivi. Nhưng không, tuyệt nhiên chẳng có ai đến cứu bọn nó cả. Danh đang nằm thẳng cẳng trên cái nền nhà trải thảm cứng, ở góc trong cùng phía trên gần bàn giáo viên, khuất sau mấy dãy bàn ngoài. Thằng Chương đang ngồi dựa góc tường gần nó, tay cầm cái thánh giá nhỏ đeo trên cổ, miệng lẩm nhẩm gì đó, chắc là cầu nguyện. Còn hai đứa kia ngồi ở cuối lớp học, giữa hai dãy bàn dài, lưng tựa vào tường. Nãy giờ hai anh chị cũng thì thầm to nhỏ tâm sự chuyện gì nó không rõ. Mà nó cũng chả quan tâm. Trong đầu nó đang ong ong đủ thứ chuyện khác. Bố mẹ nó giờ đang ra sao ? Mấy đứa bạn của nó nữa. Hình như có khoảng 5 đứa thi chung trong trường này với nó hôm nay. Lúc nãy trong đám đông nó không để ý thấy tụi nó, không biết có đứa nào kịp trốn vào phòng học như nó không, hay là kịp nhanh chân chạy thoát khỏi trường rồi, hay là…. Nó lắc đầu không nghĩ đến chuyện đó nữa. Thế là nó bắt đầu để ý đến cái bụng đang kêu ọc ọc. Cũng phải, sáng nay nó dậy trễ, chỉ kịp uống đỡ ly sữa với ăn vài cái bánh thừa trong tủ lạnh, chả kịp nấu nướng gì hết. Nó định bấm bụng làm bài thi cho xong rồi ra đường kiếm cái gì ăn sau. Mà bây giờ có khi cái thân này sắp thành đồ ăn ấy chứ - nó tự mỉa mình. Danh là thằng chả bao giờ sống có kỉ luật trật tự gì cả. Nó nghĩ, không biết mình có sai lầm khi xin bố mẹ được ở lại một mình trong Nam để học nốt năm 12 không. Nhớ lúc đó, nó đã viện đủ thứ cớ nào là nó đủ 18 tuổi rồi, tự lo cho bản thân được, nào là bây giờ chuyển trường chuyển lớp khó khăn, học hành không tiện, nào là nó muốn tự lập sớm… vân vân. Có lẽ cuộc sống một mình khiến nó ngày càng trở nên bừa bộn, luộm thuộm. Không có bố mẹ, nó thức khuya hơn, kéo bạn bè về nhà ăn uống thường xuyên hơn, đi chơi lâu hơn, và quan trọng nhất là nó có thể làm những gì nó muốn, chỉ có tiền điện nước ăn uống là bố mẹ nó phải chu cấp hàng tháng. Tự do là thế, nhưng ít ra việc học hành vẫn đảm bảo – Danh nghĩ. Điểm số trong lớp của nó tuy không đủ cao để đua hạng này hạng kia, nhưng chưa bao giờ làm bố mẹ nó phải thất vọng. Nó còn tính sẽ học luôn đại học trong này, kiếm việc làm thêm để có thêm tiền trang trải cuộc sống. Không biết sau cái sự cố này bố mẹ nó còn dám cho nó ở một mình trong thành phố này không, hay sẽ nằng nặc bắt nó phải ra Hà Nội cho yên tâm nữa… Mệt mỏi với những suy nghĩ trong đầu mình, Danh xoay người sang một bên. Đập vào mắt nó, xuyên qua cơ man nào là bàn ghế, là hình ảnh một đôi tình nhân đang ngồi, nàng dựa đầu vào vai chàng. Một cảnh đáng ra sẽ rất lãng mạn, nếu ngoài kia không có một lũ bệnh, hay một lũ xác chết, đang ăn ngấu nghiến nhũng mảnh thịt người. Nghĩ đến cảnh tượng đó, Danh lại thấy lợm họng, nhưng không biết là may mắn hay xui xẻo, mà bụng nó giờ cũng chả còn gì để mà nôn ra cả. Thế nên Danh nghĩ sang chuyện khác. Nó cũng đã từng có bạn gái. Chính xác hơn là nó tập tành có bạn gái từ khá sớm. Mới lớp 8, nó đã tán được một cô bé trong lớp học thêm. Cô bé thích nó, rồi sau đó nhận ra đó chỉ là thứ tình cảm nông nổi, thiếu chín chắn của tuổi học trò. Nó biết mình vẫn còn rất thích cô bé, nhưng lại nghĩ chuyện đường ai nấy đi là điều tất yếu. Thế nên nó chủ động chia tay. Năm tháng trôi qua, nó càng ngày càng có kinh nghiệm hơn trong việc cưa cẩm. Gần đây nhất là một cô bé kém nó một tuổi. Hai đứa đã từng có một quãng thời gian rất vui, có thể gọi đó là hạnh phúc cũng được. Nhưng rồi mọi chuyện xấu dần đi vì nhiều lý do, phần lớn là do cái thói trẻ con, nóng nảy của nó. Rồi thì cũng chia tay, nó cũng đau khổ vật vã, cũng buồn rầu thiểu não một thời gian. Lúc đó đã là nửa đầu năm lớp 12, nó quyết định không dính quá sâu vào chuyện tình cảm nữa, phần để tập trung học hành, phần vì nó cần thời gian nghiệm lại bản thân. Đến đó, Danh gõ đầu mình một cái. Tại sao nó toàn suy nghĩ miên man không đúng lúc thế này nhỉ ? Có lẽ là vì nó đang ghen tị. Nó cũng từng được ôm ấp như thế, từng ngồi yên để cô bé ấy dựa vào vai nó như thế. Đúng, cái cảnh trước mắt kia đang khiến nó chạnh lòng rồi lại nghĩ vớ nghĩ vẩn. Vừa định xoay người ra hướng khác, nó chợt để ý một điều. Cánh tay phải thằng Bình, cái tay đang buông thõng theo bờ vai, để lại một vết máu nhỏ lên bức tường sau lưng nó. Vết máu đỏ nổi bật lên nền tường trắng tinh.[/Spoil]
@darkmega: Đồng chí muốn người ta up tiếp sao tự nhiên phán "phần này nhàm thế" Làm thế tác giả mất hứng đấy :)
Chưa đóng tiền net nên bị cắt mạng, mà nó cắt kiểu gì mà chỉ k0 vào đc yahoo, garena và gamevn mới đau chứ Chap mới đây, char : Nhân [Spoil] Quá trình chuẩn bị (1)“ Nói vậy thì chắc là căn bệnh này lây qua đường máu rồi “ Trong suốt quá trình Toản kể chàng thanh niên trước mặt ông hoàn toàn giữ im lặng, ngoại trừ câu duy nhất nói tên mình là Nhân sau khi nghe ông tự giới thiệu. Mãi đến khi ông kể xong cậu ta mới bắt đầu lên tiếng. “ Liệu nó có lây qua đường không khí không nhỉ ?” cậu ta trầm ngâm một chút rồi nhìn Toản hỏi. Sự hoang đường của vấn đề Nhân đặt ra khiến Toản suýt phì cười, nhưng nét mặt nghiêm túc của Nhân khi hỏi khiến Toản phải suy nghĩ lại. Tiếc rằng ông là giáo sư địa chứ không phải sinh vật. Mà cho dù có là giáo sư sinh vật thì ông cũng không chắc mình có thể suy ra được đặc tính của căn bệnh này, ngoại trừ yếu tố dễ nhận thấy nhất là lây qua đường máu. Lắc đầu thở dài, Toản nhún vai tỏ ý không biết. Rồi như cảm thấy chưa đủ, Toản vội nói thêm “ Không phải ta với cậu vẫn đang sống nhăn đây sao. Chắc là không có chuyện đó đâu.” Nhân im lặng không nói gì, nhưng qua vẻ mặt của cậu, Toản thừa biết là câu nói trấn an của mình chẳng có tí tác dụng nào cả. Mà cũng đúng thôi, chính bản thân ông, chẳng hiểu tại sao, cũng chẳng tin tưởng mấy vào điều mình vừa nói. Lý do cụ thể vì sao thì ông cũng không rõ, nhưng một điều chắc chắn rằng, nếu chừng nào ông chưa chứng minh được căn bệnh không thể lây lan qua đường không khí, thì chừng đó cái cảm giác bản thân có thể biến thành một trong số bọn chúng vào bất cứ lúc nào còn ám ảnh ông. Và cái cảm giác đó thì thật chẳng dễ chịu chút nào. “Soạt “ Toản thôi đứng dựa lưng vào tường, ông bắt đầu đi xung quanh căn phòng tỏ vẻ tìm kiếm gì đó. Ngạc nhiên, Nhân thôi suy nghĩ, anh ngẩng đầu lên hỏi “ Ông làm gì vậy ?” Vẫn tiếp tục rảo bước quanh phỏng, Toản không ngoái đầu lại, nói “ Đang tìm cách thoát ra ngoài cái trường chết tiệt này.” “Ra ngoài ?” Nhân cười khổ lên tiếng như tự hỏi bản thân rồi nói tiếp “ Chỉ sợ ở ngoài cũng không khác gì trong đây “ Câu nói này lập tức có hiệu lực khiến Toản dừng chân và quay đầu lại nhìn Nhân hỏi “ Ý cậu là sao ?” Vẫn ngồi trên ghế, Nhân đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, chậm rãi nói “ Thằng nhóc đó là mầm bệnh. Nếu trên người nó có vết thương nào, thì có thể nó bị lây qua đường máu. Có điều như ông kể thì những người bị lây sang đường máu đều bị chuyển hóa rất nhanh, tại sao nó lại có thể sống đến tận sáng nay. Vậy nếu loại trừ trường hợp nó bị lây qua đường máu, thì chỉ còn đường không khí. Và điều này giải thích được tại sao nó có thể ủ bệnh đến tận bây giờ mới phát tác.” Nói tới đây thì Nhân uể oải đứng dậy nhìn Toản .” Tôi và ông có thể cũng như nó, đang là 2 mầm bệnh đang chực chờ phát tác “ Và ý cậu là thay vì trốn ra ngoài lan truyền bệnh thì cứ nên chết ở đây ?” Toản nhướng mày nhìn Nhân hỏi. “ Haha” Nhân cười khổ nhìn Toản” Chuyện xảy ra lúc sáng tầm 10h, tại sao đến giờ vẫn chưa thấy công an, xe cứu thương hay cứu hỏa gì cả. Tôi nghĩ là ngoài kia chắc cũng chẳng khá hơn trong đây là bao đâu.” Toản nhìn chàng thanh niên đang đứng trước mặt mình bằng một ánh mắt lạ kỳ. Những điều cậu ta vừa nói ông cũng đã từng nghĩ đến, mặc dù ông phải công nhận bản thân chẳng suy luận được thấu đáo thế, nhưng ông vẫn hiểu được vấn đề. Sự việc không phải chỉ gói gọn ở ngôi trường nữa rồi. Nếu thằng bé đó là mầm bệnh, nghĩa là có người đã lây sang cho nó. Và kẻ đó vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia. Với tốc độ một truyền trăm như vậy, thì trong đây đã thế, ngay cả một thằng ngốc cũng hiểu được ngoài kia sẽ ra sao. Hèn gì mà lúc nãy ông có loáng thoáng nghe tiếng xe cứu thương và cảnh sát, đến giờ lại im bặt. “Chậc, chắc cảnh sát cũng chết hết rồi.” Ông thở dài nghĩ thầm. Lắc lắc đầu dẹp viễn cảnh thê lương đó ra khỏi tâm trí, Toản trước khi quay đầu tiếp tục tìm kiếm gì đó, ông nói với Nhân “ Ngồi một chỗ ủ rũ đến chết và đấu tranh đến chết. Chọn cái nào tùy cậu.” “ Chắc chắn không phải là chết đói, và chết khô trong căn phòng này rồi.” Nhân vẩy vẩy tay cố quạt mát khuôn mặt, nhưng dĩ nhiên anh chẳng tạo được bao nhiêu gió đủ để thỏa mãn cả “Máy điều hòa phòng này cũng điên như cái lũ ngoài kia à?” Giọng Nhân nghe như sắp phát rồ lên. Vẫn đang loay hoay săm soi từng bức tranh trong cả tá tranh treo đầy trên 3 mặt tường của căn phòng, Toản, với chiếc lưng áo thấm đẫm mồ hôi bám chặt vào cơ thể làm nổi bật lên những thớ thịt trên người ông, nói giọng chế nhạo “Phân tích bệnh tình thì ghê lắm. Cúp điện nãy giờ lại không biết.” Bỏ ngoài tai lời chế nhạo của Toản, Nhân rảo bước ra khỏi căn phòng. Không như tưởng tượng của anh, gian phòng bên ngoài không lộn xộn cho lắm như bên trong. “Chắc tại khiêng vội mình vô nên trỏng mới lộn xộn vậy” Nhân đoán thế. Mặc dù không biết ai rảnh xây thêm phòng tiếp khách bên ngoài phòng họp làm gì, nhưng Nhân cũng chẳng có gì để phàn nàn về điều đó, mà ngược lại là đằng khác, cái tủ lạnh nằm ngay góc phòng càng khiến Nhân thích phòng tiếp khách này hơn. Sự ủ rũ của Nhân một phần cũng do cái đói dày vò anh nãy giờ, thật khó để có thể suy nghĩ lạc quan được với một cái bụng rỗng tuếch liên tục phát ra những tiếng gào thét đòi ăn. Háo hức với tay mở cửa tủ lạnh, những tưởng sẽ có gì để ăn đỡ đói, Nhân nhanh chóng cảm thấy sự thất vọng tràn trê khi nhìn thấy nội dung bên trong của nó. Nào là nước suối, nước ngọt, bia vân vân và vân vân rất đa dạng các loại thức uống, nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì để ăn cả. “Chịu, có còn hơn không” Thở dài, Nhân chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc thò tay lấy một chai nước suối. Các loại đồ uống khác mặc dù trông rất hấp dẫn, nhưng Nhân không dám chắc mình có thể nhịn ói nếu lại phải chạm trán với đám thây ma di động ngoài kia, bởi vậy có ói ra nước suối vẫn dễ chịu hơn là nôn thốc nôn tháo ra mấy loại thức uống có ga kia. Với cả, mấy thứ đó dứt khoát là không tốt tí nào cho cái dạ dày rỗng không của Nhân. Chẳng ai đói bụng lại đi uống bia hay nước ngọt cả, mà trong hoàn cảnh thế này thì chuyện đó lại càng quan trọng hơn. “Trừ khi mày muốn đang chạy trối chết thì tào tháo rượt” mới nghĩ tới đó Nhân đã phì cười. Cầm chai nước suối vẫn còn lành lạnh trong tay, chắc cúp điện chưa bao lâu- Nhân đoán thế, anh vặn mở nắp chai nước, tu một hơi gần hết cả chai. Chút nước còn sót lại Nhân đổ ra tay dùng để rửa mặt, làn nước mát lạnh cả trong lẫn ngoài khiến anh cảm thấy khá hơn một tí. Nhìn nước vung vãi rớt dưới chân Nhân cười cười, anh vốn không phải người thích xả rác vung vãi bừa bộn, nhưng giờ này ai hơi đâu để ý ba cái chuyện đó, trừ khi đám thây ma ngoài kia sẵn sàng nhường lối mở đường cho anh tới Wc để rửa ráy mặt mũi chân tay – và món tráng miệng bánh hạnh Nhân sạch sẽ đã sẵn sàng. Cửa chính, dĩ nhiên, đã được Toản khóa trái. Khung cửa sổ cũng tương tự được khóa, nhưng các tấm rèm cửa thì đều được vén hết qua một bên thay vì phủ xuống. Ban nãy vừa bước ra thì Nhân cũng rất ngạc nhiên khi thấy vậy. Có điều nhìn kỹ lại thì cả cửa sổ lẫn cửa chính đều dùng loại kiếng một chiều, chỉ nhìn từ trong ra ngoài được, bên ngoài nhìn vào chẳng thấy gì cả. Một phần vì Nhân cũng khá quen thuộc với loại kiếng này khi nhà anh xài chúng hơn bị nhiều, một phần cũng vì người như ông Toản thì không đời nào lại mắc sai lầm cơ bản nhất của mấy cái cơ bản như vậy. Có điều biết thì biết thế, Nhân không định bước lại gần mấy khung cửa sổ đó để “ngắm cảnh bên ngoài”. Có trời mới biết được đám đó làm được tới cái gì. Mà anh thì chưa có nhã hứng muốn gặp trời sớm thế để hỏi cho ra lẽ rồi. Dời mắt khỏi mấy cái cửa, Nhân nhìn quanh phần còn lại của căn phòng. Hồi nãy do sức hút của cái tủ lạnh quá lớn nên anh cũng mới liếc sơ qua thôi chứ chưa nhìn kỹ cho lắm. Bây giờ sau khi cái bụng đã lưng lửng “nước”, cơn đói tạm thời đã dịu xuống, Nhân bắt đầu dò xét căn phòng kỹ hơn với hy vọng có thể tìm ra thứ gì đó có thể khả dĩ giúp mình trên công cuộc chuẩn bị cho việc xông ra ngoài kia. Tiếc là có cố gắng nhưng thiếu may mắn, sau một hồi căng mắt ra nhìn muốn lòi cả con ngươi, Nhân cũng chẳng thể nhìn ra được gì hơn ngoài 1 chậu cây gần cửa dẫn vào phòng họp, 1 cái tủ lạnh chỗ anh đứng với giỏ rác rỗng không cạnh bên và một bộ bàn ghế sa lông gần khung cửa sổ với hai li cái ly còn non nửa thứ nước gì bên trong đấy không rõ. “ Chắc là hai giáo viên đang ngồi uống nước tán dóc thì thấy có chuyện nên chạy ra… Và nghỉ thở, hoặc đang lảng vảng ngoài kia. Tội nghiệp” Nhân cảm khái thở dài. Ai biết bây giờ anh còn đứng đây, chốc nữa lại chẳng có cùng số phận như hai người kia. “Mà cũng trùng hợp, sẵn ở đây cũng có mình với ông Toản, cũng hai người. Thôi uống nốt hai ly đó coi như hoàn thành tâm nguyện dùm hai người kia” Nghĩ là làm, Nhân rảo bước đến bộ ghế salong, dĩ nhiên là vẫn giữ khoảng cách với mấy cái cửa. Khi cần thì anh sẽ mở nó ra sau, còn bây giờ thì chưa nên lại gần khu vực không rõ độ an toàn đó làm gì. Hai tay cầm 2 ly nước định đem vào cho Toản thì mùi rượu từ hai cái ly bốc lên mũi làm Nhân suýt hắt xì. Vội vàng bỏ hai cái ly xuống lại mặt bàn, Nhân bụm miệng nín cơn hắt xì miệng chửi thầm “Biết chơi, uống rượu tán dóc trong giờ gác thi. Chốc nữa ra ngoài gặp con nào xỉn xỉn thì đừng trách sao đây tàn nhẫn nhé!” Hết cơn hắt xì, Nhân đang định cầm hai chiếc ly lên lại, bỗng một ý nghĩ lướt nhanh qua đầu anh” Ủa, mà trong tủ lạnh lám gì có rượu. Hai cha này lấy đâu ra mà uống ta? Có chuyện chạy ra xem thì ngu gì đem theo chai rượu? Mà trên bàn có chai rượu nào đâu?” Bỗng lúc này tiếng kêu đắc thắng của Toản từ phòng bên vọng sang “ Biết ngay mà. Có vậy chứ!” Mặc dù biết rõ là phòng này cũng như phòng họp đều cách âm, nhưng Nhân vẫn theo bản năng, cẩn thận liếc mắt nhìn khung cửa sổ một lần cho chắc khi bước vội vào phòng họp để xem cái gì mà làm ông ta la toáng lên vậy được. [/Spoil]