có định tiếp ko đây cơ mak ko nên kể cùng lúc nhiều nv và lặp lại kiểu theo lượt vì như thế reader ko có ấn tượng với 1 nv nhất định dẫn đến turn sau bị hớ
Hiện tại mới có 5 nv đó thôi à : Danh, Chương, Nhân, Toản, Việt Nhân với Toản thì đi chung r nên k0 sao, Danh thì đi với Chương, Việt đi 1 mình - chap về tên này hơi ngắn, có lẽ mình tách ra làm bonus thì hay hơn. Các bác có muốn xem hết ngày đầu tiên của thằng V không
À đây rồi Xin giới thiệu đây là đồng cộng tác siđa viết phần về nv Việt của mình Sau này do hắn quá siđa nên giờ đã chuyển làm e đít tơ ---------- Post added at 22:51 ---------- Previous post was at 22:15 ---------- [Spoil]Chung Cư (2) GÂU! GRỪỪỪMM!!! ÁÁÁaaaa…! Ối! Bớ người ta cứu với!! Chó dại ! Đánh chết mẹ nó đi !! Lần lượt mấy tiếng chó sủa dữ tợn, tiếng la thất thanh của lão bảo vệ cùng với cái giọng chói tai của mụ chủ nhà vọng lên từ dưới sân. Việt mở choàng mắt bật dậy. Hắn ngạc nhiên trong vòng 2 giây trước khi sự lười biếng bắt đầu xâm chiếm hắn trở lại. Hắn lại đưa tay lên trán, lầm bầm chửi khi thấy đầu mình vẫn còn hơi nóng. Liếc qua cái đồng hồ, hắn vừa lèm bèm vừa bước ra ngoài: “Mẹ, mới ba bốn giờ chiều đã quang quác lên cái gì thế ?” Ngoài hành lang, mọi người đứng xì xào bàn tán. Ở giữa sân chính là lão bảo vệ nằm thoi thóp, tay bị cắn đứt một mảng, đang đưa tay ôm chặt lấy chỗ bị chảy máu, đứng bên cạnh là mụ chủ khu nhà đang vừa sợ đến tái xanh mặt vừa luống ca luống cuống không biết nên làm gì. Việt hơi chạnh lòng cho lão già, dù lão khá khó ưa, lại hay say xỉn, nhưng bị một vết thương lớn như thế thì chắc cũng phải tốn khối tiền nằm viện. Kế bên là mấy gã thanh niên đang dùng gậy dân phòng đánh một con chó. Một gã trên cánh tay đã có vài vết cắn rỉ máu đang cố ôm chặt lấy cổ con chó ghì xuống cho mấy gã kia đập lấy đập để vào đầu nó. Ấy thế mà con chó vẫn rất hung hăng, chân đạp loạn xạ và thỉnh thoảng lại bật lên một cái khiến mấy gã thanh niên phải chùn lại. “Hừ, lại chó dại. Chẳng hiểu mấy thằng chúng nó nuôi cái giống của nợ ấy làm gì cho mệt thân. Là ông thì cho đi Nhật Tân từ lâu rồi.” Không hứng thú gì với màn đánh chó, Việt quay vào trong phòng đóng cửa, bật TV lên và gõ vài cái cho lên hình trước khi thả mình xuống bờ tường đối diện mà xem. Chỉ có chương trình ca hát vớ vẩn gì đó. Hắn chồm lên vặn nút đổi kênh. Cô MC đang phỏng vấn một gã giáo sư tiến sĩ nào đấy về bệnh truyền nhiễm. “Mẹ kiếp, lo cho mình chưa đủ mệt sao mà còn đi móc chuyện thiên hạ !” Việt ngán ngẩm, nhưng đổi kênh nào cũng chỉ toàn những chương trình hắn không thích, nên cuối cùng đành chịu thua. Hắn với tay tắt luôn cái tivi, bước ra cửa khóa trái phòng lại, rồi nằm vật ra giường. Không còn hắt xì nữa, nhưng hắn vẫn thấy rất mệt. “Có lẽ tốt nhất là ngủ thêm một giấc” Việt nghĩ thầm. Rào…rào... Việt nghển cổ nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy cơn mưa đã bắt đầu xuất hiện dưới bầu trời đang nhá nhem tối. Cuối cùng thì lão trời cũng nhịn hết nổi rồi. “Bỏ mẹ, cái tivi !”, vừa nghĩ đến đó, Việt chồm dậy bấm nút mở trên cái cục nhựa cổ lỗ sĩ của hắn. Và y như rằng, chỉ có một cái màn hình trắng đen chập chờn đáp lại hắn. Việt vừa vỗ vào cái khung máy, vừa rủa xả cơn mưa. Vỗ chán chê mà nó vẫn không lên hình trở lại, hắn tặc lưỡi nhấn nút tắt phụt tivi luôn rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu gần đó lẩm bẩm. Không còn tiếng rẹt rẹt nữa, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp trong căn phòng tù mù với độc một bóng đèn điện cũ kỹ. Chợt Việt nhận ra, không gian xung quanh thật vắng lặng. Bình thường khu này cũng không lấy gì làm ồn ào, nhưng ít nhất hắn cũng còn nghe thấy tiếng người nói chuyện hay tiếng trẻ con quậy phá từ những phòng xung quanh. Còn giờ đây… Im lặng như tờ. Ngoại trừ tiếng mưa rơi Việt không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác. Một cảm giác dấy lên trong Việt mà hắn nhất thời không nghĩ ra tên gọi của nó là gì. Lắc đầu vỗ ngực xua đi cảm giác khó chịu đó, hắn mở cánh cửa gỗ ọp ẹp để ra ngoài hành lang với ý định đi dạo cho thư thả. Việt ngạc nhiên. Thật sự ngạc nhiên. Cả dãy phòng ở chỉ có duy nhất phòng của hắn có đèn sáng, còn thì tất cả chìm trong một thứ không gian tranh tối tranh sáng. Đến đèn hành lang cũng tắt. Ô hay, cả lũ người này đi đâu hết cả rồi? Có tiếng động vọng ra từ phía cầu thang. Việt nheo mắt nhìn, và thấy một bóng người. Hình như là mụ chủ nhà. Bây giờ hắn mới biết là mụ có sở thích đi dạo giữa bóng tối đấy. Mụ đang ngoảnh về phía hắn thì phải, và giờ thì đang bắt đầu đi tới hắn. Dáng đi khật khưỡng như say rượu. Chậc, chắc là mới bị bồ đá, Việt cười thầm. “Này bà chị! Có thất tình thì cũng uống vừa vừa thôi, không lộn cổ xuống dưới chết lúc nào không biết đấy!” Mụ chủ nhà không trả lời, chân vẫn bước về phía hắn. “Cái con mụ này, ông lịch sự thế còn không thích à ?” Việt đang định lên tiếng trách móc về chuyện đèn đóm hành lang thì bỗng khựng lại. Giữa mụ chủ nhà và hắn chỉ còn cách độ năm bước chân, và hắn đã có thể nhìn mụ rõ hơn. Quần áo mụ xộc xệch như vừa trải qua cơn vật lộn với ai đó, và trên ngực phải có… một vết máu loang lớn. Việt trợn mắt lên. Hắn run rẩy ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt mụ chủ nhà. Đầu tóc xõa xượi, cặp mắt đã đảo lộn con ngươi đi đâu mất, và cái miệng thì đang thở ra những tiếng rên rỉ mà đến giờ hắn mới nghe thấy. Và trên hết, khiến Việt phải dựng tóc gáy, là một mảng lẹm lớn trên cổ mụ ta nơi máu vẫn còn ri rỉ.[/Spoil]
có thế chứ, lại xuất hiện rồi, tiếp nào p/s: thi buổi sáng, bọn zombie xuất hiện buổi sáng và nhanh chóng lây lan thế mak tới tối mới tới lượt tên này thấy akthấy sao sao ý
Lần trước cắt chap nv Nhân bị sai tí, post nốt đoạn này rồi chuyển cảnh nhé. [Spoil]Toản khoát tay nói” Ở lại đây, để ta ra xem thử” Vẻ cười đùa ban nãy chớp mắt đã biến mất hoàn toàn. Nói là làm, Toản, trái với bề ngoài cao to của mình, nhanh nhẹn phóng ra cửa phòng họp và biến mất khỏi tầm mắt của Nhân.”Chậc, coi bộ nãy giờ hưởng yên bình hơi bị nhiều rồi. Hầy.” Lắc đầu thở dài, ánh mắt của Nhân thoáng lướt qua chai rượu anh vừa được Toản cho nếm thử lúc nãy. “ Cũng được, nước tới thì đất ngăn, binh đến thì tướng chặn, còn xác chết tới thì làm ngụm rượu rồi tính” Nhân cười cười nghĩ thế, tay cố sức bật nắp chai ra, đầu không ngừng rủa thầm “Đậy quái gì mà chặt thế”. “Ực..” Quẹt ống tay áo sơ qua miệng, Nhân bỏ cái chai lại chỗ cũ rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa. Mặc dù biết phòng cách âm, cửa kiếng cũng dày, tạm thời khó có thể xảy ra nguy hiểm gì, có điều cẩn thận tí vẫn hơn, anh tuy mới uống rượu lần đầu, nhưng cũng chưa tới mức một ngụm đã xỉn, xem trời bằng vung, coi đám thây ma ngoài kia là cỏ rác. Không ngoài dự đoán của Nhân, phòng ngoài vẫn chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ Toản đang đứng cạnh cửa ra vào mặt trầm ngâm suy nghĩ. Có vẻ như bất cứ thứ gì gây ra tiếng động kia, tạm thời chưa nguy hiểm, nhưng vẻ mặt của Toản ắt hẳn là phải có nguyên do nào đó, và trước khi Nhân kịp mở miệng hỏi, ông ta đã lên tiếng trước. “ Lại đây nhìn nè”. Một phần do từ góc đứng của Nhân thoạt nhìn qua thì trông cánh cửa vẫn bình thường, một phần cũng do sự chú ý của anh vừa nãy đều dồn hết lên Toản. Tuy nhiên sau cái hất đầu ra hiệu của ông ta, anh lập tức nhận ra sự khác biệt của cánh cửa. Bước nhanh đến gần Toản, dĩ nhiên vẫn theo thói quen tránh xa cửa sổ, Nhân nhìn rõ hơn cánh cửa, và những thứ anh thấy thật sự khiến anh, một lần nữa, mừng vì mình đã chẳng ăn chút gì vào buổi sáng. Và Nhân biết, muốn quên những điều này sẽ cần một thời gian rất dài, rất dài… đó là nếu sắp tới anh vẫn có thứ xa xỉ gọi là thời gian. [/spoil] [Spoil] Võ Sĩ“Hộc… hộc….M…ệt… qu…á…” Vương thở hổn hển loạng quạng bước men theo bờ tường, anh không còn đủ sức để chạy nữa, mắt anh đang mờ dần đi, trong đầu anh lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải tìm ra một nơi nào đó an toàn, và chút ý thức cuối cùng đó là điều duy nhất giúp anh trụ vững được đến giờ phút này sau khi mất quá nhiều máu từ cánh tay trái gần như bị xé toạc khỏi cơ thể bởi con quỷ… hay bất cứ thứ gì đã chết còn sống ngoài kia. Từ lúc Vương nhịn đau tự chặt đứt cánh tay lặc lìa của mình đến giờ cũng đã gần nửa tiếng rồi. Nửa tiếng chạy loạn từ khu A đến khu B với hy vọng gặp được một người sống sót nào khác, nhưng tất cả những gì anh thấy đều là thây ma và xác chết biết đi. Vương không rõ mình còn có thể lết thêm được bao xa nữa với tình trạng thân thể thế này, nếu đổi lại là người khác thì chắc đã chết từ lâu rồi, nhưng anh thì khác, anh là một vận động viên thể thao nổi tiếng, anh là một võ sư đai đen nhất đẳng karate, anh còn một tương lai tươi sáng phía trước. Anh không muốn chết, anh chưa muốn chết một cái chết lãng xẹt thế này. Mà tất cả chung quy cũng do anh mà ra, nếu không phải tại anh muốn lấy lòng bố vợ, tự mở miệng xin ổng cho anh hôm nay được đến trường gác thi thì làm gì có chuyện này xảy ra. A... aaaa… Vương suýt nữa thì thét lên, nhưng anh kịp nén lại chỉ thành một tiếng rên khẽ. Anh vừa loạng choạng suýt té do đạp lên những giọt máu rỉ ra từ chỗ đã từng là cánh tay trái của mình, may mà anh kịp chống tay phải vào tường lấy lại thăng bằng. Tuy nhiên cử động mạnh bất ngờ đó làm cho vết thương anh cố cầm máu nãy giờ bị động đến, lập tức một cơn đau nhói thấu xương buốt óc lan ra khắp cả người. Vương cố nén đau đảo mắt nhìn quanh, anh phải tìm một chỗ nào đó, một nơi tạm an toàn để trốn bởi kinh nghiệm bản thân cho anh biết mình không còn chi trì được bao lâu nữa. Cơn đau thấu tim vừa rồi, cộng thêm lượng máu đã mất quá lớn và thần kinh luôn ở trạng thái căng thẳng cực điểm đã vượt quá sức chịu đựng của anh. Anh hiện đang ở trong hành lang tầng trệt khu B, chỗ anh đứng là dãy các phòng làm việc thủ tục hành chính của trường. Có điều do hôm nay tổ chức thi nên phòng nào cũng lủng lẳng cái ổ khóa tổ bố đen xì bên ngoài, bình thường thì anh tự tin thừa sức để phá mấy cánh cửa này, nhưng hôm nay, vào lúc này thì ngay cả thở còn khiến anh thấy đau, nói gì tới phá cửa hay phá khóa. Nhưng mà bây giờ thì anh không còn thời gian nữa rồi, hoặc là anh tìm được một căn phòng rồi trốn tạm vào, hai là chuẩn bị bất tỉnh tại chỗ và thức dậy chầu diêm vương với tấm thân bị gặm nát bấy. Cố dùng hết chút tỉnh táo còn lại, Vương liếc nhanh các căn phòng cả hai bên dãy hành lang. “ B5, khóa, B6, khóa, B7, khóa…” không ngờ là mình lại xui đến vậy, “Vậy mà mày vẫn hay tự hào về vận may của mình ấy chứ.” Vương cố nặn ra một nụ cười méo xệch tự giễu bản thân, nhưng các cơ mặt của anh đã rúm ró biến dạng vì đau đớn đến mức chính anh cũng ngờ là vẻ mặt hiện tại của mình có thể gọi là cười. Ý thức dần rời bỏ khỏi Vương, cơ thể của anh dường như không còn là của anh nữa, và đúng vào lúc Vương chuẩn bị ngã xuống bất tỉnh thì ánh mắt tuyệt vọng mất dần đi sự sống của anh thoáng lướt qua cánh cửa cùng dãy cách anh hai căn phòng phía trước. “ Không khóa!” Một tiếng thét gào lên trong đầu Vương, và không biết sức mạnh lấy từ đâu ra, anh tiếp tục lết về phía trước với vận tốc đủ để khiến một đứa bé mới tập đi vui mừng vì còn có người chậm hơn cả nó. Do trước khi trượt té anh đã có liếc sơ qua các căn phòng cùng dãy thế nên khi nãy anh chỉ để ý mấy phòng ở dãy đối diện. Không biết làm sao anh có thể bỏ qua một căn phòng rõ ràng đến như vậy, nhưng giờ không phải là lúc để ý đến chuyện đó, toàn bộ tâm trí của Vương đều dồn hết vào cánh cửa không khóa trước mặt.” 10 bước, 9 bước, 5 bước…” anh đếm thầm trong đầu. Và khi chỉ còn mỗi việc giơ tay ra xoay nắm đấm rồi lách vào cửa, anh thấy NÓ. Một xác chết đang háo hức lao vào anh cũng y như anh háo hức lao vào cánh cửa. Đúng vào giây phút đó, Vương biết đời mình thế là hết, “nhưng NÓ cũng sẽ phải trả giá, “anh gào thầm lên bằng tất cả hơi tàn, rồi nhẹ nhàng uyển chuyển từ tư thế đối diện quay một vòng 180 độ né cú vồ, rồi tặng cho nó một cùi chỏ vào ngay gáy. Trước khi gục ngã, Vương nghe tiếng mặt nó nện vào lớp kiếng, và với sự mãn nguyện đó, Vương té xuống đất kèm theo chút thắc mắc cuối cùng” Sao nom nó giống giống bố vợ mình thế nhỉ?” [/spoil]
[Spoil]Điện Thoại “Bình !” – Danh bật ngay dậy. Nó linh cảm thấy một điều chẳng lành. “Sao ? Chuyện gì ?” – Hai đứa kia quay lại nhìn nó, mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Giữa hai đứa không quen biết có chuyện gì mà thằng kia phải kêu lên thất thanh như vậy ? “À… tay ông chảy máu kìa.” – Danh hạ thấp giọng xuống, cố làm ra vẻ bình thường. Nó không muốn làm rối loạn thêm cái bầu không khí vốn đã hết sức căng thẳng trong phòng. Suy cho cùng, nó cũng chả biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là một vết máu thôi mà – Nó nghĩ. Đúng, có thể thằng đó bị xước tay, bị va chạm ở đâu đó mà thôi. “Ờ, đúng rồi…” – Bình mệt mỏi đáp lại lời nó, ngó sơ qua cái cùi chỏ bị rách một vết. Máu trên đó đã khô lại từ đời nào. Tự nhận ra cái sự vô duyên của bản thân, Danh lại nằm xuống nền nhà, quay mặt vào tường. Nó cảm thấy mệt mỏi, sau một ngày hết căng đầu óc ra làm bài thi rồi lại căng hết cơ chân cơ tay ra mà chạy trốn khỏi lũ ăn thịt người. Mắt nó híp dần xuống, ngủ bây giờ có lẽ không phải là một ý tưởng hay, nhưng ai mà biết được bọn nó sẽ phải ở trong phòng này bao lâu nữa. Nó quay sang nói nhỏ với thằng Chương : “Canh dùm tôi một chút, buồn ngủ quá. Có gì nhớ gọi dậy nhe” “Hai ông giống đại gia ghê ha, cha kia thì đi ngủ có gái canh, ông thì kêu tui canh. Thôi cũng được, ngủ đi lát thay phiên.” Danh không để ý lắm đến lời nói của Chương, nó đang ngáp một cái rõ dài. Trên đầu nó, cánh quạt trần vẫn quay đều đều, làn gió nhẹ thoang thoảng lướt qua khuôn mặt và đôi mắt đang nặng trĩu dần xuống của nó… ẦM !! Ở phía xa xa, một tiếng nổ vang lên, làm Danh giật nảy mình. Sàn nhà phòng nó như cũng rung nhè nhẹ theo chấn động của vụ nổ. Chết tiệt, cái gì nữa đây ? – Nó ngồi dậy. Ba đứa kia cũng bị tiếng nổ thu hút, quay đầu nhìn ra ngoài. Một chuyện kì lạ đang diễn ra : tất cả lũ xác sống đều quay đầu và bước đi về phía vụ nổ. “Có lẽ bọn nó bị âm thanh lớn hấp dẫn” – Danh nghĩ. Rồi nó chợt để ý một chuyện khác, một chuyện tồi tệ : Cánh quạt trần trên đầu nó quay chậm dần, chậm dần rồi tắt hẳn. “Trời ! Còn thế nữa…” – nó nghĩ thầm. Ở phía sau nó, tiếng thằng Chương rên rỉ vang lê. Đã giữa trưa nắng nóng rồi còn bị mất điện, có khó chịu cũng phải. Sống trên đất nước này đã mười tám năm, mất điện không phải chuyện lạ cả năm nó chưa bao giờ gặp. Nhưng mà… liệu mất điện thì có liên quan gì đến cái vụ nổ kia không nhỉ ? Mà tại sao lại nổ ? Mà nổ ở đâu ? Hàng chục câu hỏi tiếp tục xoay mòng mòng trong đầu nó. Nó lại nằm xuống sàn nhà, gối đầu lên hai cánh tay. Trước mắt nó, vẫn là cái quạt trần năm cánh, giờ đây đã ngừng quay, để lộ một lớp bụi mỏng đóng lên. “Đây rồi !” Từ trong góc lớp, tiếng thằng Chương vang lên khe khẽ. Danh ngẩng đầu dậy, tò mò nhìn nó. Vẻ mặt nó mừng rỡ, đôi mắt ánh lên một niềm hy vọng : tay nó đang giơ cao cái điện thoại di động. “Trời ơi, sao lúc nãy ông nói không có ?!” – Danh bò lại gần, đấm vô vai nó một cái. Chương bối rối, nhưng giọng nó đã có chút vui trở lại : “Tui lục cặp không kĩ, hồi nãy giật mình nó mới văng ra. Chắc sáng nay mẹ tui tắt nguồn rồi cất kĩ vô đây, tại thi xong tui phải đi xe đạp về.” “Thi xong”- hai từ đơn giản lướt qua đầu Danh, khẽ đánh động vào cái nỗi buồn nó đã cố gắng kìm nén từ nãy đến giờ. Không biết sống sót ra khỏi đây được không nữa, chứ còn mong thi với chả cử… “Alô, má à ?.... Chỗ trường thi xảy ra chuyện má ơi…. Sao má để điện thoại trong cặp mà không nói con biết.” Bốn đứa học sinh quây lại gần nhau thành vòng tròn một lần nữa, lần này vừa để nghe chủ nhân cái điện thoại hỏi thăm tình hình, vừa để chuẩn bị mượn nó gọi cho người thân. Bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở, chỉ còn tiếng Chương thì thầm trong điện thoại : “Sao ? Má vẫn còn ở nhà thờ hả ? Đông người lắm à ? Con vẫn còn kẹt ở trường, có chuyện… Alô, alô, má, sao vậy ? MÁ !! !” Chương bỏ cái điện thoại xuống, đôi mắt thẫn thờ, khuôn mặt toát lên một vẻ sợ hãi tột cùng. Tay nó run rẩy bấm gọi lại, đáp trả là sự im lặng đến rợn người ở đầu dây bên kia. Chương không bỏ cuộc, nhưng sự kiên trì của nó chỉ được đền đáp bằng tiếng “Tút, tút” vô hồn. Sau năm, sáu lần kiên trì với cái di động, Chương bỏ cuộc. Danh mượn ngay cái điện thoại, bấm số của mẹ nó, và đúng như điều nó đang lo lắng, đầu dây bên kia cũng chỉ là những âm thanh đều đều lặp đi lặp lại. Cả hai đứa kia cũng thế, chẳng có một số nào gọi được cả. Danh đưa mắt nhìn ba đứa bạn mới quen còn lại, trong đầu nó nảy lên một suy nghĩ, một quyết định mà nó biết rằng ngu ngốc, rằng nó đang đi theo vết xe đổ của chính nó từ trước đến giờ. Nhưng khi mọi chuyện đã đến nước này thì còn biết làm gì được hơn nữa, Danh nghĩ. Phải thoát ra khỏi đây. Ngay bản thân Danh cũng nhận thấy rằng nó đang ra một quyết định hết sức liều lĩnh. Nhưng có một cảm giác gì đó rất lạ trong người Danh, cảm giác đó không cho phép nó ngồi yên một chỗ mà đợi người đến cứu. Danh biết, trong 4 đứa ở đây, ít nhất còn có Chương cũng nghĩ như nó, vì hai thằng còn có người thân, gia đình, bạn bè đang mắc kẹt đâu đó bên ngoài cái trường chết tiệt này.. [/Spoil]
^ Chưa viết đến đoạn đó bác ạ. Nhưng ý tưởng cơ bản là thế Btw trong zombieland thằng đó có mấy chục rule ấy chứ
Nốt chap này rồi nghỉ học thi, 19 mình sẽ quay lại [Spoil]Điều Tra Hiện Trường “ Nghĩ sao hả nhóc” Toản đứng chống nạnh nghiêng một bên vai dựa vào tường nhìn Nhân hỏi. “Chắc là hết cứu” Nhân nhìn kỹ lại hai cơ thể ngoài cửa lại một lần nữa rồi nhún vai đáp. “Nói rõ hơn đi” Toản nhíu mày nói. “Tiếng ban nãy chắc là do cái xác này đập vào cửa.” Nhân chỉ vào cơ thể đang nằm sấp bên kia cánh cửa phân tích” Xông tới cửa đủ nhanh để tạo ra tiếng va chạm to thế chắc chỉ vì một trong hai lý do. Thứ nhất, đây là một người lao hết tốc lực đến vì thấy cửa không khóa, có điều vậy thì cái xác kế bên lại lại chẳng có lý do gì để chết theo cả. Trừ phi nó chết vì thất vọng khi thấy thức ăn của mình đập mặt vào cửa chết.” Mặc dù đang nói một câu như đùa, nhưng Nhân cảm thấy thật khó để nhếch mép cười. Anh dừng lại một chút để chặn cơn buồn ói vừa chực dâng trào lại khi nhìn vào vũng máu và các thứ bầy nhầy của cái xác đang nằm sấp mặt. “Còn trường hợp sau?” “Người kia đang chuẩn bị mở cửa thì bị cái xác này đột kích, và không biết bằng cách nào, nhưng anh ta cũng hạ gục được nó trước khi chết… hay là bất tỉnh.” Nhân chỉ vào cái xác thứ hai nói tiếp, mặc dù anh không tin tưởng lắm vào khả năng người đó chỉ là bất tỉnh chứ chưa chết. Vì vũng máu của người anh đang chỉ vào không lấy gì làm nhỏ cho lắm. Toản nghe xong thì gật gù rồi nói “ Ừ, thôi vô trong làm nốt cho xong đi.” Nói rồi ông bật người khỏi bức tường quay đi. “Đứng đó chi nữa?” Đi một đoạn mà không thấy Nhân theo, Toản quay lại nhíu mày hỏi .” Anh ta chết rồi, không cứu được nữa đâu.” Nhìn thấy vẻ trầm ngâm của Nhân khi vẫn còn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa, Toản chợt hiểu, ông nhẹ giọng nói. “ Nãy ông hỏi mượn hộp quẹt phải không?” Nhân quay ra nhìn Toản cười cười nói. “Haha, phải rồi, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ?” Toản ngớ người ra một tý rồi ôm trán cười lớn. “Hy vọng là một trong hai người này có hút thuốc. “ Nhân dời mắt nhìn ra hai cái xác lần nữa dò xét nói. “Haha, người không hút thuốc như cậu ít lắm, yên tâm đi.” Nói rồi Toản xăm xăm bước tới cửa thì bỗng nhiên bị Nhân giơ tay ra vịn vai lại nói “Cẩn thận đó.” Toản không trả lời, ông nhìn Nhân bằng một ánh mắt cảm kích rồi giơ tay vặn nắm đấm cửa và bước ra ngoài.[/Spoil]