Mình thấy Froxi mới imba đó chứ (đánh rồng...rách váy), bên kia Ren dùng hết súng không hạ được Gabriel, Bruno và Stacy xúm vô đánh với Draconis cũng không giết được hắn, Kai chỉ có thể hóa sói về đêm và chỉ thực sự mạnh vào trăng tròn, Julien đổ hết đống tiền xuống sông cũng chỉ đả thương được Draconis, Zack sống sở chết dở với chúa tể ma cà rồng "dỏm", bác sĩ không chiến đấu, còn Raine thì bệnh sắp chết :-P
VÁN BÀI BỊP [spoil] 1 buổi chiều nhập nhoạng ở Old Flower, bên trong quán Satan’s Blood chỉ còn lèo tèo vài ba vị khách, 1 ngày ế ẩm của quán. 1 gã phù thuỷ với áo khoác đầy bùa đang gật gà với ly drum, 1 cặp sói nam nữ trẻ trung đang âu yếm ôm nhau, dĩ nhiên là với nhân dạng người. 1 gã ma cà rồng ủ dột nhìn dăm dăm cô người cá đang hát trên sân khấu. Hắn sắp lên cơn khát nhưng hắn chả dại mà ra tay ở trong quán. Ông chủ trẻ của quán, Bruno, sẽ nghiền nát hắn như con kiến như đã làm với vô số tên quậy phá khác trong quán. Và tuy giờ đây ông chủ quán không nhìn hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy mọi cử động của hắn đều nằm trong tầm theo dõi của Bruno. Hắn phải đi thôi nếu muốn kiếm chút đồ ăn. Gã ma cà rồng để lại tiền trên bàn rồi xốc áo khoác đi thẳng ra cửa. Bruno xuất hiện ở bàn hắn ngay khi hắn ra khỏi cửa. Lặng lặng lấy tiền và dọn ly, anh chẳng hề quan tâm đến con ma cà rồng đó định làm gì và ở đâu. Việc anh có thể can thiệp chỉ là trong nội bộ quán này thôi và thỉnh thoảng ở ngoài nếu những việc đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của anh. Còn việc lặt vặc như con ma cà rồng đó làm gì sẽ có người khác lo. Dù gì hắn cũng không sống được lâu nữa. Vài phút sau những vị khách cuối cung cũng rời đi. Bruno lắc đầu thở dài ảo não vì 1 ngày ế ẩm. Anh lẳng lặng thu dọn đồ đạc một mình vì cô phục vụ xinh đẹp của anh hôm nay đã vướng bận chuyện khác rồi. Đó là công việc đang diễn ra ở một cái bàn tròn trong góc. Mọi chuyện xảy ra trong quán nãy giờ chẳng hề ảnh hưởng gì đến cái bàn đó. Cái bàn với 3 người ngồi vẫn bình thản làm việc của mình. 1 người là một cô gái trẻ với mái tóc màu hồng, đôi mắt màu hồng khác xa với đồng loại, có gương mặt mang chút gì đó nét ngây thơ của thiếu nữ 15 pha lẫn sự kiều diễm và quí phải của cô tiểu thư quyền quí độ đôi mươi. Cô gái mặc một cái áo váy đầm lụa ngắn màu hồng phấn với những đường viền ren. Cô ta chính là nữ ma cà rồng Stacy Ann Ferguson, hay còn là cây kẹo bông ngọt ngào của ông chủ quán. Sắc mặt cô ta giờ thật lãnh đạm và con ma cà rồng này rất hiếm cười. Bên trái cô là 1 cái ghế trống. Có vẻ như không ai ngồi ở đó. Nhưng nếu chú ý kỹ sẽ nhận ra thỉnh thoảng cái ghế lại rục rịch và ly nước đường trước cái ghế ấy lại bay lên lưng chừng và nghiêng đi. Dòng nước không đổ ra sàn mà biến mất vào khoảng không. Khỏi nói cũng biết. Cái ghế đó đang có người ngồi và kẻ ngồi đó không ai khác hơn là Zack, kẻ bán tin ở Old Flower, người vô hình và là khách hàng thân thiết của quán. Còn bên phải Stacy là một cô gái tóc vàng cực kì xinh đẹp, khuôn mặt đầy những đường nét tú mỹ, qua lớp quần áo có thể nới cơ thể cô ta là những đường cong hấp dẫn. Cô ta là 1 tiểu thư xinh đẹp và giàu có ư. Không đâu. Cô ta đang mặc một bộ quần áo rách rưới, thật khác xa với ngoại hình. Nhưng đó là trang phục thường thấy của “hắn ta”. Phải. Cô gái đó là Ren Macquarrie, gã doopleganger tóc nâu. Còn đối diện với Stacy cũng là 1 cô gái xinh đẹp khác. Cô ấy mặc bộ trang phục của một cô hầu bàn, váy đen và tạp dề trắng. Cô gái ấy là Froxi, cô phục vụ xinh đẹp của quán Satan Blood. Mái tóc xanh dương của Froxi lắc lư theo nhịp quay đầu của Froxi và đôi mắt xanh biếc của cô chăm chú theo dõi động tĩnh của ba vị khách, chủ yếu là quí cô ma cà rồng và tên Ren, còn vị khách kia dĩ nhiên cô không thể thấy. -Chúng ta mở thôi. Tôi mệt rồi. Stacy nói. -Đồng ý. Không mặt nói; -Và Ren à, cậu trở lại hình dáng cũ đi. Tôi không muốn thắng 1 cô gái xinh đẹp như anh đâu. -Kể cả khi là gã ăn mày, tôi cũng không thua anh đâu. Cô gái tóc vàng cười và gã lại trở thành tên Ren tóc nâu. -Phải đấy. Lật bài nào. Tôi đồng tình. 3 bàn tay đưa ra lật những là bài trước mặt. Tôi chưng hửng. Tôi và Stacy cùng có hai đôi như nhau nhưng cặp quỉ, ma cà rồng của cô lớn hơn cặp ma cà rồng, thú của tôi. Không mặt có 3 con sói nhưng như thế bài anh ta mạnh hơn cà hai. Và tôi giật mình vì bài tên Ren. Hắn có bộ 5 con thú dơi, cá, mèo, báo và sư tử. bài của hắn lớn nhất còn tôi thì thấp nhất. -Cô thua rồi, Froxi. Ren cười hí hửng. Stacy cũng mỉm cười và tôi thấy giờ đây nụ cười đó đáng ghét gì đâu. Không mặt không nói gì vì anh ta hiểu tâm trạng của tôi đang như thế nào. -Chung độ đi Froxi. Ren tiếp tục nói. -Rồi rồi. Tôi bực dọc đứng lên khỏi bàn và đi ra sau quán. Anh Bruno nhìn tôi cười tủm tỉm. Khi tôi khệ nệ mang cái thùng gỗ đầy nước từ sau quán đi lên, anh Bruno lắc đầu nhìn tôi cười xoà. -Froxi của anh vẫn còn ngây thơ quá. -Anh nói vậy là sao ? Tôi ngơ ngác. -Em bị bọn họ chơi khăm rồi. Anh Bruno xoa đầu tôi. Tôi ngớ ra. Chẳng lẽ … Có thể tôi mạnh hơn họ nhưng không được khéo léo và nhanh nhẹn như họ. Mặc dù tôi đã thận trọng và quan sát hết sức kĩ càng nhưng chỉ cần giây phút lơ là mất cảnh giác, họ đã ra tay gần như đồng thời. Đó là lúc không mặt than phiền về hình dạng tên Ren. Ngay lúc tôi nhìn tên Ren biến hoá, Stacy đã búng ngón tay làm mất 1 lá bài và rút 1 lá bài từ cọc bài trên bàn. Còn không mặt đã làm mất một lá bài và thay vào lá bài khác hắn lận theo. Và đối với tay lừa lọc như Ren dĩ nhiên tôi chẳng thể nào sánh bằng. Và tất cả hành động của họ đều không qua mắt được Bruno. -Được lắm. Tôi nghiến răng, bóp chặt nắm tay; -Bọn họ sẽ biết tay em. -Froxi à. Bruno nín cười khi cảm thấy không khí lạnh lại, anh ta nắm lấy tay tôi; -Xem như đó là 1 bài học đi. Em định đánh khách của anh à ? Tôi dằng tay ra: -Họ gạt em mà anh còn bao che họ sao ? -Vậy em nể mặt anh lần này được không ? Bruno dịu giọng. Tôi lưỡng lự rồi nhoẻn miệng cười, tôi bật 1 ngón tay thon dài trước mặt anh Bruno. -Anh chịu em đấy, Froxi. Bruno lắc đầu đau khổ. Tôi đã quyết định. Tôi có thể bỏ qua cho Stacy vì biết đâu sau này cô ta làm bà chủ quán thì sao; lúc đó kẻ thiệt thòi sẽ là tôi. Với không mặt thì tôi sẽ tìm cơ hội khác. Còn Ren; Ren ơi, anh sẽ không biết khi nào tôi đòi món nợ này đâu. Tôi khoái chỉ với ý nghĩ này và vui vẻ xách thùng nước ra. Tiếng vỗ tay lộp bộp khi tôi bước lên sân khấu. Stacy nâng ly chào mừng tôi, còn tên Ren vỗ tay nồng nhiệt. Họ đều chuyển ra trước sân khấu nhỏ của quán, nơi làm việc của Melissa. Họ muốn ngắm màn biểu diễn của tôi kĩ hơn. Không mặt không biết còn ở đây không nhưng tôi nghĩ anh ta sẽ không bỏ lỡ dịp này đâu. Melissa vui vẻ nhường sân khấu cho tôi. Cô bé còn vỗ vai tôi khích lệ: -Cố lên chị Froxi. Tôi cúi mình chào thật thấp và những tràng pháo tay rộ lên. Hiện thời chỉ có 4 người trong quán và 1 người tàng hình nhưng tất cả đều thân quan với tôi. Tôi đặt thùng nước chính giữa sân khấu và bắt đầu biểu diễn trả nợ. Tôi năng tay mình lên. Dưới sự điều khiển của đôi bàn tay tôi, dòng nước trong cái thùng dâng lên lao vọt ra ngoài. Nó uốn éo, từ gốc là cái thùng, nó bắt đầu chia nhánh, từng dòng nước to nhỏ khác nhau, những mảnh nước với đường gân nhỏ xíu. Thoáng chốc 1 cái cây bằng băng trong suốt với trái băng và lá băng hiện ra giữa sân khấu. Tiêng vỗ tay nồng nhiệt vang lên. -Em đúng là khéo tay Froxi. Bruno khen ngợi. -Cám ơn anh. Tôi mỉm cười vui vẻ. -Đẹp quá chị Froxi. Melissa nhảy cẩng lên thích thú. -Cám ơn em. Tôi bứt 1 trái băng trên cái cây và tạo hình cho nó. Rồi tôi ném cho Melissa. -Tặng em này. Melissa thích thú chụp lấy con cá bằng băng. Do nó ngấm năng lực cảu tôi nên sẽ giữ được hình dạng này lâu hơn băng đá thường. Tôi chợt nổi hứng, bứt 1 trái khác biến và nó thành 1 cành hoa hồng băng. Tôi ném cho người ở dưới sân khấu nhưng không phải cho quí cô đang chờ đợi nó mà là cho anh chủ đang đứng lớ ngớ bên cạnh. Bruno đón lấy cành hồng trong sự ngỡ ngàng. -Í! Chuyển giùm em đi anh Bruno, em đưa lộn rồi. Tôi che miệng cười. Bruno ngần ngừ rồi đưa cành hồng băng cho Stacy. Cô nàng không biết có e thẹn không vì không phân biệt được qua làn da mặt hồng của Stacy. Cô đón lấy cành hoa từ Bruno với giọng lí nhí: -Cám ơn anh. Bọn tôi chứng kiến màn kịch đó đều cười thầm nhưng không để ra mặt vì sẽ bị xé xác mất. -Của tôi đâu Froxi ? Ren háo hức. -Này! tôi bứt trái tiếp theo và ném cho hắn. Và bật cười khánh khách vì sự nagcj nhiên của hắn. Đó là tượng một cố gái tóc vàng nhưng cô ấy không có gì cả. -Sao lại cái này ? Ren trợn mắt. -Chẳng phải hợp với anh sao, Ren. Tôi ỡm ờ. -Tặng tôi tượng con sói đi. Ren năn nỉ. -Muộn rồi. Tôi cười hí hửng và vẫy tay. Cái cây băng vỡ ra và trở thành luồng nước chui gọn vào cái thùng gỗ. Chết. Tôi quên vô hình rồi. Tôi sực nhớ. -Zack đi rồi em à. Bruno đoán biết được ý của tôi. -Anh ta đi hồi nào ? -Lâu rồi em à. Bruno đáp. -Sao anh ta không xem em biểu diễn ? -Còn nhiều dịp mà em. Bruno cười xoà. Stacy vẫy tay chào tạm biệt sau khi cảm ơn tôi về cành hoa. Ren tiu nghỉu ra về vì món quà không vừa ý. Melissa thì tíu tít về món quà. Tôi cũng vui mừng vì trả được nợ nhưng có 1điều tôi đã giấu tất cả. Khi ở trên sân khấu tôi đã cảm nhận được 1 sự quan sát không rõ từ đâu từ đầu màn biểu diễn. Nếu không tính không mặt đã đi từ trước, buổi biễn diễn vừa rồi vẫn có đủ 5 người và trong đó có 1 kẻ mà tôi không biết là ai. [/spoil]
^ Nãy giờ mình đọc vẫn ko hiểu tại sao ngay từ đầu Ren đã hóa thân thành con gái . Mà mọi người đang chơi thể loại bài gì thế nhở ?. Btw, cho mình mượn NV Melissa qua bên hành quân nhé .
Sự thật rành rành Vấn đề power char thì cứ yên tâm Hiện giờ vẫn chưa triển khai được hết nhân vật mà :P Cứ nghĩ chỉ có Kai là yếu hóa ra hắn là dòng lang vương Vì hắn thích thế Bài poker nhưng hình là mystic creature Cứ tự nhiên dùng. Em ấy là người cá trong 1 vụ điều tra của Froxi
Ý tưởng người cá trong đầu mình là một cô bé vô gia cư sống dưới chân cầu Everest, vậy có mâu thuẫn gì với bên med ko ? . btw, Full House .
Chắc vậy, Kagi nghĩ ra thì đành theo thôi. ------- Cảnh Fullhouse hay lắm :-D nói thiệt những chap như vậy lấy lòng độc giả nhiều hơn cả mấy chap "bụp" nhau :-D Mọi người trông cứ như một gia đình vậy. Ôi, trông đầm ấm quá, hức
MÈO HOANG(1):MILO [spoil] Ngày hôm sau trời lại đổ mưa. Những ngày mưa quán Satan Blood rất vắng khách. Cũng phải. Khi mà trời mưa dầm dề thế này, thì bất cứ ai kể cả sinh vạt huyền bí cũng thích nằm nhà hơn là lang thang ngoài đường lạnh lẽo. Cả tôi cũng vậy. Nếu không bận ra ngoài mua hàng, tôi cũng đã nằm trong phòng trùm chăn đọc sách và nhâm nhi một ly ca cao nóng chẳng hạn. Tôi luôn ra ngoài mua đồ vào những ngày mưa thế này. Vì lúc này quán vắng và chẳng có gì để làm. Tôi thường mua những món đồ vặt: trái cây làm thức uống, gia vị, thức ăn, vật dụng trong quán, … Tất nhiên trước đây nó là công việc của anh Bruno. Tôi đã dành nó kể từ khi Bruno nhận tôi vào làm. Còn gì thú vị và hấp dẫn một cô gái bằng việc mua sắm chứ. Thỉnh thoảng anh Bruno cũng ra ngoài mua đồ. Và đó là những loại hàng bí mật. Anh ấy nhờ tôi trông coi quán và đi một mình ra ngoài, đôi khi đi cùng với không mặt. Họ đi đến 1 nơi bí mật để mua những mặt hàng mà chỉ nói đó có. Anh ấy chưa bao giờ dẫn tôi theo hoặc cho tôi biết địa điểm ấy. Anh ấy thà đi với không mặt còn hơn. Điều này khiến tôi có chút tủi thân. Anh ấy không tin tôi. Tôi có gì khiến anh nghi ngờ chứ. Anh ấy cho tôi là loại gián điệp, loại thóc mách hay sao chứ. Nếu thế thì không mặt đáng nghi hơn tôi nhiều chứ. Còn tôi, tôi chỉ là một cố gái ngốc nghếch và mất trí. Đến bản thân mình tôi còn chẳng biết là ai nữa mà. Tôi đưa tay quẹt giọt nước mắt hay là nước mưa kia. Mỗi khi cảm thấy ai đối xử bất công với mình là tôi lại khóc. Những giọt nước lạnh và vô cảm. Thử hỏi ai khốn khổ hơn tôi chứ. Meo … Meo … Tiếng mèo kêu làm tôi dừng chân. Tôi lần mò theo tiếng kêu. Ở 1 con hẻm nhỏ, với đống đồ lỉnh kỉnh vứt tứ tung, rác rến vương vải, tôi thấy thứ tôi đang kiếm. 1 con mèo. Con mèo đen nhỏ, có đôi mắt vàng tròn xoe, run rẩy và co ro dưới trời lạnh, kêu meo meo khi thấy tôi. Sao mà giống quá thể. Tôi ngồi xuống, đưa tay dụ nó; -Miu miu, lại đây nào. Con mèo e sợ, nép mình vào 1 góc. Tôi tiếp tục dụ: -Lại đây nào mèo ngoan. Chị sẽ chăm sóc em thật tốt. Con mèo không biết có hiểu tiếng tôi không. Nhưng sau câu nói ấy, nó bước những bước rón rén, rồi dụi đầu vào tay tôi. Tôi bế nó lên. 1 con mèo cái nhỏ thật dễ thương với chóp lông trắng ở cuối đuôi. -Về nhà thôi, Milo. Tôi vuốt ve nó. ********* Bruno há hốc khi tôi bước chân về quán: -Ở đâu ra vậy Froxi ? -Em mới nhặt đấy. Tôi đáp nhẹ nhàng. -Sao lại mang nó về ? -Em muốn nuôi nó. -Em không biết người ta kị mang mèo về nhà sao ? Huống chi nó lại là mèo đen nữa. Bruno nheo mắt. -Vậy anh không đồng ý sao ? Tôi nhìn Bruno bằng ánh mắt lạnh. Hệt như lần đầu tôi gặp anh. Bruno hẳn không quên ánh mắt ấy. Một Froxi lạnh lùng. Một Froxi không quá khứ. Một Froxi như con thú hoang sẵn sàng tấn công bất cứ ai chài tay thân thiện với mình. -Em sao vậy Froxi ? Bruno ngạc nhiên. -Không. Không có gì anh Bruno. Tôi bừng tỉnh và cốc lấy đầu mình. Sao tôi có thể giận anh Bruno được. Anh ấy đã cưu mang tôi. -Hết mưa em sẽ thả nó đi. Tôi lẩm bẩm nói và đi về phòng. -Anh không nói không cho em nuôi Froxi à. Bruno nói khi tôi đặt chân đến sau quầy. -Cám ơn anh Bruno. Tôi đáp mà không quay lại. -Và Froxi này, em luôn là cô gái tốt và mãi mãi là như vậy. Bruno nói to. -Cám ơn anh Bruno. Tôi lặp lại và nước mắt ứa ra từ khoé mắt tôi. ********* Kể từ hôm ấy, Milo, tên tôi đặt cho con mèo, sống cùng với tôi. Nó thường xuyên ở trong phòng tôi, uống những dĩa sữa tôi pha và nằm kêu grừ grừ khi tôi gãi cho nó. Nhưng chỉ được hai ngày, sang ngày thứ ba tôi hốt hoảng khi không thấy Milo trong phòng nữa. -Anh thấy Milo đâu không ? Tôi chạy ra hỏi Bruno. -Không. Nó luôn quẩn chân em mà. Bruno ngạc nhiên. -Nó đâu mất rồi. Tôi lo lắng nói. -Chắc nó loanh quanh đâu đó thôi. Em đi tìm nó đi. Bruno khuyên. Tôi chạy vội ra đường. Loanh quanh ở khắp các con phố, góc hẻm gần nhà, gọi vang tên Milo nhưng nó vẫn biệt tăm. Rồi khi tôi chán nản vì mất tất cả hy vọng, tiếng kêu quen thuộc lại vang lên. Meo … -Milo! Tôi mừng rỡ kêu lên. Meo … Meo … Tiếng Milo liên tục vang lên. Tôi chạy vội qua những căn nhà, đuổi bám tiếng kêu giục giã ấy. Rồi khi tôi rẽ vào một góc hẻm, đôi mắt vàng to cộ nhìn tôi. Những vòng tròn cứ lớn dần. Tôi cảm thấy chóng mặt và say sẩm, tôi ngã lăn ra đất, tai vẫn còn văng vẳng tiếng meo meo. [/spoil]
^ sao ko để con mèo đen tới ga St. Peter nhỉ ? . Froxi is down . Trông chờ vào số phận của cô ta trong chap tiếp theo .
Có phải Froxi bị con mèo thôi miên không nhỉ? Nếu đúng thế thì con mèo ở đây chắc hẳn phải có mục đích
Con mèo này có cái tên ngon lành nhỉ =p~ Bruno hình như có cảm thấy có điềm gỡ khi nhắc đến vụ mèo đen nhỉ
Làm mấy chap Froxi ở mấy ngày có sương mù với tuyết nữa, chắc lúc đó em ấy mặc áo ấm nhìn xinh lắm. :-D
^Thôi làm luôn ở bãi biển để ngắm đồ tắm với suối nước nóng để khối anh leo rào ngắm trộm để rồi trở thành tượng băng nào