MÈO HOANG(2):BỊ BẮT CÓC [spoil] Thời gian chầm chậm trôi qua. Tôi mơ hồ tỉnh dậy. Xung quanh là một màu đen kịt. Trừ khi đang đêm tối và tôi ở trong 1 góc tối tăm không ánh sáng chứ tôi vẫn mở mắt mà. Tôi chớp mắt và nhận ra có vật gì đó che mắt tôi lại. Tôi mở miệng kêu nhưng lại phát giác ra miệng tôi đã bị vật gì đó mềm chẹn lại. Thử động đậy, tôi có cảm giác tay mình đã bị cột lại và chân cũng thế, có vẻ như bằng xích sắt. Và tôi đang nằm trên một cái nền giá lạnh. Kẻ nào đó đã bắt tôi, bịt mắt, bịt miệng và trói tôi lại. Nhưng đó là ai và muốn gì ở tôi. Tiếng trò chuyện loáng thoáng bên ngoài làm tôi chú ý. -Ông phải giữ lời hứa chứ. Giọng trong trẻo của một cô gái. -Trisey à, ta chẳng hứa gì với cô cả. Giọng một người đàn ông. -Ông đã nói thế mà. Cô gái tên Trisey kêu lên ngạc nhiên. -Phải, ta có nói. Nhưng nói và hứa là hai chuyện khác nhau. -Cái gì ? Ông lừa tôi sao ? -Ta có lừa cô bao giờ ? Người đàn ông lớn tiếng; -Bây giờ tránh ra để ta làm việc. -Ông là tên lật lọng. Ông đã bảo nếu tôi làm việc này thì ông sẽ thả bạn tôi. Trisey kêu lên tức giận. -Phải. Và giờ ta muốn làm thế này đây con ranh. Người đàn ông giận dữ. -Đừng. Đừng làm vậy. Trisey hốt hoảng; -Được rồi, tôi sẽ làm theo ý ông. -Ngoan ngoãn thế tốt không. Người đàn ông hừ giọng; -Vào xem cô ta thế nào đi. Ta đi chuẩn bị đây. Tiếng cửa sắt mở cót két rồi tôi cảm thấy bàn tay ai đó chạm vào tôi. -Chị Froxi, chị tỉnh chưa ? Trisey lay tôi. Nhẽ ra tôi nên nằm yên nhưng không hiểu sao tôi lại cựa mình và động đậy. -Chị tỉnh rồi hả ? Trisey vui mừng; -Để em đỡ chị dậy. Trisey đỡ tôi ngồi dựa vào tường rồi cô nói: -Em có thể tháo khăn cho chị nhưng chị đừng gây chuyện nhé. Tôi gật đầu đồng ý. Mảnh vải chẹn miệng tôi được tháo ra nhưng tôi im lặng chờ mảnh vải che mắt được tháo nốt. Tôi chớp mắt. Trước mặt tôi là một cô gái bé nhỏ độ chừng 14, 15 tuổi nước da trắng ngần với mái tóc cắt tỉa ngắn gọn ôm sát khuôn mặt tròn và đôi mắt tròn xoe của cô bé đậm màu hổ phách. Cô bé mặc một chiếc đầm đen ngắn váy xoè viền ren, tất chân cũng màu đen. Và 1 điều làm tôi chắc chắn cô bé chẳng phải là người bởi vì cô bé có một đôi tai mèo đen ở trên đầu. -Tại sao các người bắt tôi ? Các người muốn gì ? Tôi nhận thấy tay chân mình bị cột bằng xích. -Xin lỗi chị Froxi. Em cần chị. Trisey lí nhí nói. -Sao em biết tên tôi ? Tôi ngạc nhiên. Từ sau lưng cô bé hay chính xác từ trong váy cô bé ngoe nguẩy một cái đuôi mèo và chóp đuôi của nó có màu lông trắng. -Milo ? Tôi ngỡ ngàng. Cô bé Trisey hay còn là con mèo Milo của tôi gật đầu: -Em là Trisey Melow. -Sao em lại lừa dối chị ? Tôi kêu lên. -Xin lỗi chị Froxi. Em không muốn hại chị nhưng người đàn ông đó. Trisey lắc đầu nguầy nguậy. -Hắn ta làm gì em ? Hắn ép buộc em à ? Tôi tức giận kêu lên. Xích tay chân kêu leng keng. -Chị Froxi, chị không làm gì hắn được đâu. Trisey kêu lên; -Năng lực chị không làm gì hắn được đâu. -Sao em biết năng lực của chị ? Tôi ngạc nhiên. -Em thấy chị biểu diễn trong quán. -Thì ra em đã xem chị biểu diễn với cái thùng nước đó. Tôi vỡ lẽ. -Phải. Lúc đó em là con mèo trên mái nhá. Hắn bảo chỉ cần mang về cho hắn 1 người dị thường thì hắn sẽ thả bạn em. Ra cô bé là ánh mắt đó. Tôi thầm nghĩ. -Hắn bắt bạn em để sai khiến em bắt chị sao ? Mở trói cho chị đi, chị sẽ giúp em. Tôi giơ hai tay lên cười thật tươi với cô bé. Nhưng Trisey lắc đầu: -Những sợi xích này đã làm giảm năng lực của chị. Chị chẳng thể làm gì hắn đâu. -TRISEY! Người đàn ông gọi lớn. -Xin lỗi chị Froxi. Trisey đứng dậy và ra khỏi phòng. Cô bé không quên khoá cửa lại cẩn thận. Còn lại một mình, tôi nhìn chỗ nhốt mình. Bốn bức tường bằng sắt, sàn cứng như thép. Tay chân tôi bị cột lại bằng những sợi xích đặc biệt. Chúng được gia cố làm tăng độ bền và giảm khả năng của những sinh vật huyền bí. Tôi liếc chúng. Để xem nó có phải là thứ tôi đang nghĩ không. Tôi vận lực. Ngón tay tôi dài ra và mỏng dẹp lại. Bây giờ ngón tay tôi là một con dao nhỏ. Tôi khẽ cứa một mắt xích trên xích tay. Nó đứt lìa ngay tức thì. Tôi mỉm cười nhớ lại những lời anh Bruno nói: -Cơ thể em là một thứ dị thường Froxi à. Bruno xem xét đống xích khoá đặc biệt vừa dùng để trói tôi. Giờ chúng chỉ còn là là đống sắt vụn. -Đừng nói thế. Tôi nhăn mặt, xem xét những vết rách trên trang phục; -Em chỉ là một cô phục vụ bàn thôi. Cả hai chúng tôi cười vang khắp cánh rừng. Tôi lại nhìn cánh cửa chờ đợi. Giờ chỉ cần Trisey đồng ý là tôi có thể thử sức với hắn ta rồi. Nếu hắn lợi hại như cô bé nói, chuyện này sẽ rất vui đây. [/spoil]
Chưa đén lúc đâu BS Xem miêu tả thì đúng là con mèo rồi Ý Bruno là nên cảnh gaics với mấy con thú trong OF Ý axe thì rất hay còn tên tkh phải nghĩ đã TP làm gì có bãi biển Hay là cho tắm tiên Em ấy bị bức bách. btw, xem chap kế sẽ biết Còn đoạn Bruno và Froxi là hai người tập luyện trong rừng Đố biết tại sao gọi Froxi là người nhím
^^Khúc đó chỉ ề quá khứ lúc Froxi tập cách thoát thân khi bị trói. Ờ mà giờ mới biết Bruno có sở thích trói người với danh nghĩa luyện tập. ^^^Ôi, những nàng mèo hoang dã. Có lẽ phải đi rình bắt 1 em mới được
Người nhím là tại Froxi tạo gai băng trên lưng để thoát dây trói nên giống con nhím hả Còn đoạn Hàn Xẻng thì đùa thôi mà, hị hị
Chap ngắn quá, đọc không đã tí nào :-p Nói chung ngoài giới thiệu em Kitty mi lô ra thì biết được thêm Bruno khoái trói Froxi để xyz :-D
Ặc ặc, sao ta lại thấy buồn cười thế nhỉ? Cái truyện này của mi có vẻ dễ phát triển cốt truyện hơn so với Another World đấy, Med à
MÈO HOANG(3):CON MÈO CỦA TÔI [spoil] Cánh cửa lại lịch xịch mở ra. Trisey tiến vào. Cô bé nhỏ nhẹ nói: -Xin lỗi chị Froxi. -Trisey à, chị… Tôi vừa mở miệng thì cảm giác như người mình cứng lại. Đôi mắt vàng của cô bé trở nên to lớn. Chúng chộp lấy tôi, khoá cứng người tôi lại, làm cho tôi chẳng thế nhấc nổi tay chân. -Trisey, chị… -Chị đang bị thôi miên một phần Froxi. Chị có thể nói năng suy nghĩ nhưng hành động của chị là do em kiểm soát. Trisey thong thả giải thích rồi cô bé ngồi xuống mở xích chân cho tôi nhưng vẫn để khoá tay. -Đứng dậy nào chị Froxi. Trisey ra lệnh và tôi đứng dậy ngay tức khắc. -Đi theo em. Trisey nói và tôi bước liền theo sau cô bé. Tôi hoảng hốt. Tôi có thể đánh nhau nhưng với chân tay người khác thì làm thế nào đây. Ma lực mắt mèo thật đáng sợ. Lẽ ra tôi nên đề phòng những ma lực khống chế kiểu này. Tôi sơ xuất quá. Giờ đây muốn thoát khỏi chuyện này tôi phải thuyết phục Trisey cho bằng được. Trisey dẫn tôi đi theo một dãy hành lang dài. Có vẻ như 1 căn nhà lớn và thời gian còn lại cho tôi rất ít. -Trisey à! Hãy để chị giúp em. Tôi nài nỉ cô bé. -Chị không đủ mạnh đâu Froxi. Trisey lắc đầu. -Làm sao em biết được ? Đó là màn biểu diễn nhỏ thôi mà, đúng không ? -Vậy sao giờ chị không tự cứu mình ? Trisey nhìn tôi. -Chị… Tôi lúng túng. Tôi không thể kháng cự lại mắt mèo. -Vậy thì tốt nhất chị nên ngậm miệng lại đi kẻo em nhét khăn vào miệng chị nữa bây giờ. Trisey lạnh lùng nói. Tôi dở cười dở khóc trước tình huống này. Tôi chẳng thể ra tay mà không có sự giúp đỡ của cô bé. Nếu tôi sử dụng “nó”, tôi sẽ dễ dàng thoát ra nhưng Trisey sẽ không thể tránh khỏi cái chết thảm khốc. Tôi phải làm sao đây. Trisey dẫn tôi vào một căn phòng sáng. Tôi giật mình. Đây đã từng là căn phòng trong kí ức của tôi. Một căn phòng phẫu thuật. Theo sự điều khiển của Trisey, tôi trèo lên nằm ở cái bàn giữa phòng. -Trisey! Hãy để chị giúp em. Tôi tiếp tục nói mặc dù có thể bị nhét khăn vào miệng nữa và viễn cảnh đó chẳng dễ chịu gì. Nhưng có vẻ như Trisey chỉ nói suông, cô bé cắn môi. Cô bé đang phân vân. Việc này có lợi cho tôi rồi. Cánh cửa khác trong phòng mở ra. Một người đàn ông bước vào. Ông ta mặc loại áo blouse trắng, thứ cho những nhà bác học. Ông ta có khuôn mặt gầy gò, hai má hóp lại, mái tóc bù xù như một kẻ ốm đói; không có vẻ gì mạnh mẽ cả. -Giỏi lắm Trisey. Cô để lại cho ta được rồi. Hắn xoa tay vào nhau nhìn tôi nằm bất động trên bàn. -Trả lại bạn cho tôi đã. Trisey chìa tay ra. -Sao cô lằng nhằng mãi thế ? Hắn càu nhàu. -Tôi đã mang cô ấy đến cho ông. Giờ ông phải trả bạn lại cho tôi. -Ngươi muốn đòi lại nó à ? Gã đàn ông cười hề hề và xoè tay ra. Tôi thấy trong lòng bàn tay hắn là một cái chuông mèo nhỏ màu vàng. Trisey nhanh tay chụp lấy nhưng hắn còn nhanh hơn. Hắn rụt tay về làm cô bé chụp vào khoảng không. -Không dễ thế đâu cô bé. Hắn cười. -Ông là đồ tráo trở. Trisey tức giận la lên. -Nhưng các bạn ta không nghĩ vậy đâu. Phải không! Cid, Ned, Vivi và Mimi ? Tôi thấy sau lưng ông ta có 4 còn mèo đi vào. 1 con trắng, 1 con tam thể, 1 con đen trắng và con còn lại thì trắng vàng. Không lẽ bọn mèo này đều như Trisey. Vậy là tôi chết chắc rồi. -Cid! Ned! Vivi! Mimi! Các bạn tỉnh lại đi. Trisey kêu lên. -Vô ích thôi Trisey à. Chúng chỉ là lũ mèo thôi. Thật khó giao tiếp với chúng phải không nào ? Chỉ cần có cái này thì mọi chuyện sẽ khác đúng không nào. Hắn cười nắc nẻ. Ra đó là nguồn cơn của sự việc. Tôi thầm tính kế. Trisey bỗng nhiên nhìn tôi. Ánh mắt cô bé như muốn nói: Liệu em có thể tin chị không ? Tôi chớp mắt thay cho lời gật đầu: Chị sẽ làm được. Sự trao đổi của chúng tôi chỉ trong khoảng khắc và gã đàn ông không hề chú ý. -Làm đi chị Froxi. Trisey đột nhiên hét to và tôi biết mình đã được giải phóng. Tôi nhoài người ra khỏi cái bàn, hai tay giật mạnh làm sợi xích đứt tung. Trong lúc gã đàn ông còn đang bất ngờ, tôi vung chân đá vào cánh tay hắn làm cái chuông văng ra đồng thời thổi một luồng hơi giá lạnh vào cái chuông. Gã đàn ông nhảy theo chụp được cái chuông nhưng giờ nó chỉ là một cục băng đá lớn. Hắn không sử dụng nó được nữa. -Không. Hắn gào lên nhìn chúng tôi giận dữ. -Chị Froxi! Trisey sợ hãi nép người vào sau tôi. -Mang bạn em ra đi. Ở đây sẽ lạnh lắm đó. Tôi bảo cô bé. Trisey không đợi tôi nói lần hai, cô bé chạy ra ngoài còn lũ mèo đã chạy biến đi từ khi cái chuông vượt khỏi tay người đàn ông. Giờ đây trong căn phòng mổ chỉ còn có tôi và gã đàn ông ốm o rên hừ hừ vì giá lạnh. -Cô là ai ? Hắn hỏi. -Là bệnh nhân của ông. Tôi nhạo. -Cô phải trả giá cho chuyện này. -Hẳn rồi. Ông muốn bao nhiêu ? Tôi đùa. Hắn rống lên và vươn vai. Tôi kinh ngạc nhìn cơ thể hắn nở nang và mọc lông đên, tay chân hắn to ra và ngón tay hắn trở nên thô kệch và nhọn, khuôn mặt dài ra với răng nanh lỉa chỉa. Tôi sững sờ nhìn gã đàn ông ốm o giờ đây là một người sói cực lớn. -Sao hả con nhãi ? Hắn gừ gừ. -Chỉ là chó giữ nhà thôi. Tôi bình thản nói. Con sói gầm lên và lao tới. Tôi hụp người né cú cào của hắn. Tốc độ của hắn thua xa tôi, dĩ nhiên còn không bằng với mấy người bạn bịp bài của tôi. Tôi tung nắm đấm giờ đã thành băng thép của mình vào bụng nó. “Bình” Nấm đấm của tôi hất nó văng vào tường căn phòng mổ làm nó thủng lỗ và va tiếp voà bức tường hành lang. Tôi tiếp tục lao tới khi con sói còn chưa định thần. Tôi lách người né cú đâm bằng móng vuốt của con sói và tung tiếp cú đấm thứ hai. Khi nó rên lên tôi xoay người tung cùi chỏ vào thái dương nó. Con sói rú lên đau đớn và văng theo dãy hành lang dài. 3 đòn liên tiếp làm nó xây xẩm. Nó rống lên căm giận rồi lao tới. Tôi cũng phóng mình tới. “Uỳnh” Con sói tru lên đau đớn khi cánh tay băng thép của tôi đâm xuyên cơ thể nó và găm chặt nó vào bức tường. Giọng con sói khản đặc: -Không thể nào. Cô chỉ là một cô phục vụ diễn trò thôi mà. -Đúng thế. Tôi bừng bừng giận dữ. “GRAOOO” Con sói rống lên. Cánh tay tôi găm trong cơ thể nó mọc ra chi chít những mũi gia băng nhọn hoắt. Máu đỏ chảy ra từ vết thường của con sói qua tay gai của tôi và rơi xuống đất. Con sói quơ cánh tay còn lại tấn công tôi. Tôi cũng dùng tay còn lại đỡ đòn và kẹp chặt nó lại. -Nào. Nói cho tôi biết làm sao ông có thể hoá sói mà không cần ánh trắng hả ? -Ha ha ha. Con nhỏ ngốc. Con sói cười. Tôi siết mạnh. Con sói tru lên. “Đùng Đùng” Căn nhà rung chuyển. Chuyện gì nữa đây. -Chị Froxi! Trisey xuất hiện cưới hành lang kêu thất thanh; -Hắn đã cài bom. Căn nhà sắp bị huỷ rồi. -Em ra nhanh đi Trisey. Tôi kêu to. -Chúng ta sẽ cũng chết. Con sói cười sặc. -Ông biết gì về cái tên Froxi Elesta hả ? Tôi nói thì thầm. Con sói sáng mắt lên nhưng nó lắc đầu: -Không. Ta không biết gì cả. “Ầm Ầm” Căn nhà rung lắc mạnh hơn. Gạch, cát, gỗ đá thi nhau rớt xuống. -Nhanh lên chị Froxi! Trisey hét lên. Chợt con sói rống lên 1 tiếng đau đớn. Tôi giật mình buông tay. Hắn rớt xuống sàn và quằn quại. Cơ thể hắn rỉ ra một chất lỏng màu xanh và nó đang ăn dần da thịt con sói. Thoáng chốc con sói chỉ còn là vũng nước xanh lè bốc mùi khó chịu. Tôi tạo ra từ trong không khí một ống thuỷ tinh băng nhỏ, và dùng một mảnh băng khác, tôi lấy chút chất dich đó. Có lẽ Bruno sẽ biết nó la gì. Tôi dán miệng ống lại, bỏ vào túi và chạy thật nhanh về hướng Trisey. Ngôi nhà rung chuyển dữ dội. Giờ đây từng mảng trần lớn và vô số vật dụng như giường tủ … thi nhau rơi xuống. Khi còn cách cánh cửa chính vài mét, tôi thấy Trisey đứng đó hoảng sợ. -Chị Froxi, cửa khoá rồi. Trisey rối rít vặn khoá. Tôi phất tay bảo cô bé: -Tránh ra đi Trisey. Và vung tay thật mạnh. Mũi băng khổng lồ bắn vụt tới cánh cửa. Trisey hốt hoảng nhảy sang 1 bên. “Bình” Cánh cửa gỗ hay sắt đó bật tung và vỡ nát. Tôi nắm tay Trisey kéo đi, lấy thân mình che cô bé, tôi nhảy vọt ra. “BÙM” Căn nhà phát nổ và bốc cháy. Chúng tôi lăn vài vòng ngoài mặt đất. Tôi buông Trisey ra và cả hai chúng tôi nằm ngửa ra đất hít thở sự sống. Được 1 lúc, hai chúng tôi ngồi dậy nhìn căn nhà bốc cháy rừng rực, từng phần căn nàh hai tầng đổ sụp và bị lửa nuốt chửng. -Sao chị lại che cho em ? Trisey hỏi nhỏ. -Vì em là một cô gái nhỏ còn chị lớn. Tôi mỉm cười. -Chị vừa suýt giết em với mũi băng đó. -Đó là vì em đã trói tay và bắt cóc chị. Tôi bật cười. Trisey bối rối: -Chị…Chị còn giận em sao ? -Không con mèo ngốc của chị. Tôi xoa đầu cô bé; -Làm sao chị giận con mèo của chị được. “Ầm Ầm” Bầu trời vang động tiếng sấm báo hiệu 1 cơn mưa sắp đến. Tôi chống tay đứng dậy. Quần áo tôi nhăn nhúm, dính máu và đầy bùn đất. Trisey cũng vậy nhưng cô bé vẫn có nét đáng yêu với cái đuôi đang ngoe nguẩy. -Về thôi em. Tôi kéo tay cô bé. ************************************ Trên đường trờ về, Trisey kể mọi chuyện cho tôi nghe. Người đàn ông đó tên Hans. Vài ngày trước, hắn đến gặp cô bé. Hắn sử dụng cái chuông để khống chế bạn cô bé và bắt cô làm việc cho hắn. Cái chuông đó có thể giúp cô trò chuyện với các bạn mèo bình thường. Họ không phải là loài ma mèo như cô cho nên cô không thể giao tiếp với họ mà không có cái chuông được. Cô phải tìm bắt những người dị thường cho hắn và cô bé đã chọn tôi. -Sao em lại chọn chị mà không chọn những người khác ? Tôi thắc mắc. Cô bé cúi đầu không đáp và tôi nghĩ ra câu trả lời. -Em nghĩ chị là người dễ dụ ? Khuôn mặt trắng của Trisey ửng đỏ lên. Tôi bật cười ôm cô bé: -Đúng là con mèo của chị. Trisey để tôi ôm 1 lát rồi đẩy tôi ra. Cô bé mâm mê cái chuông vàng rồi nhìn tôi: -Chị Froxi. Em không về quán Satan đâu. Tôi ngỡ ngàng và hiểu quyết định của cô bé: -Tuỳ em thôi Trisey. Em là một con mèo tự do mà. Tôi quay mình bước đi nhưng khoảng chục bước, Trisey lại gọi tôi: -Chị Froxi. Cô bé chạy lại đứng đối diện tôi hỏi: -Bây giờ chị đang mong gì vậy chị Froxi ? Tôi mỉm cười: -Chị đang nghĩ tới 1 sợi xích để có thể cột con mèo của chị lại. -Vậy thì em có đây. Trisey nhoẻn miệng cười giơ tay ra. Trong tay cô bé là một cái vòng da đen có mặt thép tròn khắc tên Milo. Đây là cái vòng cổ tôi đã mua cho Milo, giờ là Trisey. -Chị có thể đeo giúp em không ? Cô bé ngửa cổ trắng ngần lên. -Trisey. Tôi ngập ngừng. -Chẳng phải em là con mèo của chị sao Froxi ? Đôi mắt vàng của cô bé long lanh. Tôi tiến lại và đeo cái vòng da vào cổ cô bé. Trisey mỉm cười: -Giờ chị vẫn có con mèo của chị nhé. -Ôi, Milo! Tôi ôm chầm lấy cô bé. Trisey cũng ôm lấy tôi và bật khóc nức nở. Hồi lâu chúng tôi buông nhau ra. Trisey tháo bông tai cô bé đưa cho tôi: -Đây là ngọc mắt mèo. Chỉ cần chị giữ nó, chị sẽ không bị thôi miên bới mắt mèo nữa và một số loại thôi miên khác. Hans cũng có 1 cái nên em không làm gì hắn được. -Cám ơn em Trisey. Tôi đón lấy. -Tạm biệt chị Froxi. Trisey vẫy tay gượng cười. -Tạm biệt Trisey. Nếu có khó khăn em biết tìm chị ở đâu rồi đó. Tôi đứng nhìn Trisey chạy vụt đi và thoáng cái, con mèo đen đuôi trắng nhìn tôi bằng đôi mắt vàng nhảy qua mái nhà rồi biến mất. Trời đã đổ mưa. Old Flower lại bắt đàu ngày mới bằng một cơn mưa đau buồn. Tôi lặng lẽ bước chân về quán nhưng sao lền này chẳng có sự bức bối khó chịu. Bruno đứng đón tôi ở bậc cửa. -Có vẻ em vừa trải qua 1 đêm tìm kiếm vất vả hờ ? Milo sao rồi em ? Anh ấy liếc nhìn trang phục xộc xệch dính bùn và máu cảu tôi. -Nó đã về nhà rồi anh à. Tôi rơm rớm nước mắt. -Em cũng đã về nhà rồi Froxi. Bruno bước xuống ôm lấy tôi vỗ về. Tôi gục đầu vào vai Bruno khóc nức nở. [/spoil]
Mi cứ nghĩ Froxi có khả năng điều khiển dòng nước đi và sau đó băng hóa nó băng chất lượng cao nhé Và Froxi tận dụng khả năng đó như ngón tay thành dao, cánh tay thành kiếm hay mọc gai cơ thể đề phòng thủ Cú để trí tưởng tượng bay đi btw, Froxi còn cso berserk Toàn xuyên tạc Nuôi sao nổi Tính cho quán Satan thành lầu xanh à. That right Cái này giống như CSI. Chia nhỏ từng vụ ra :P Còn cái AW phải đi liền mạch lâu lâu mới chen 1,2 chap phụ
Á, ánh mắt miêu nữ dòm mồi Nổi điên hay bom băng bộc phá đây? Đối đáp hay Werewolf again... I demand a Werelion Trong phim thì căn cứ bí mật luôn bị cài bom và có nút tự huỷ Lại đối đáp hay. Câu trước đá câu sau chan chát Chủ quyền đã được khẳng định Đánh trùm xong trả nhiệm vụ được đồ chơi mới Home, sweet home in a sorrowful rain
Mừng quá Rốt cuộc cũng có người chú ý chi tiết lặt vặt Froxi giống Zack Đây là phòng thí nghiệm bí mật Đặng sau này gặp lại RPG game
Lúc đầu có viết comment cho med nhưng gamevn bị down nên...mất hết, buồn ghê :-( Thôi thì xin ghi vài dòng cảm xúc: đọan cuối cùng của chương này làm mình muốn trào nước mắt. Dù nghe nói Med sẽ chơi CSI cạnh tranh với mình, hơi tủi nhưng khi đọc thấy cảnh chia tay của Froxi và đoạn cuối, phải nói là...rất phục cậu :-D ---- Keep Going, my friend :-D
^Một game thu thập chứng cứ điều tra phá án. Nếu ông theo nghiệp trinh thám thì có lẽ chơi mấy thể loại logic này sẽ giúp dc phần nào chăng?
CSI: Crime Scene Investigation Ban đầu là Miami sau dần lên Las Vegas, New York, ... Coi hay kinh Đại khái như là hai tụi tôi muốn nói chuyện thằng Thiên đi điều tra giống như nhỏ Froxi bên này vậy :P