Hội những người thích tìm hiểu những chuyện thần bí

Thảo luận trong 'Thư giãn' bắt đầu bởi Orpheus, 4/5/11.

  1. Silksword9

    Silksword9 T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    20/3/09
    Bài viết:
    696
    Nơi ở:
    Thanh Pho Ho Chi
    Mình mún nói đến đại chu thiên với tiểu chu thiên khai mở để luyện võ công ấy.
     
  2. Semla

    Semla Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    10/10/10
    Bài viết:
    1,145
    Nơi ở:
    Địa Ngục
    Có ai giải thích giúp mình vấn đề này đi nào

    Có nhiều đêm mình nằm ngủ thì bất ngờ thức tỉnh trong một cảnh rất khó tả , nhưng lúc này mình biết là mình đã thức và có thể suy nghĩ tùy ý của mình nhưng còn cơ thễ thì bị đơ luôn không cữ động được và nghe những âm thanh rất khó tả , mình càng cự quậy thì nó càng phát to lên , còn thã lõng ra thì nó tự động nhã ra lại thế giới mình đag sống

    :(( Mình nói thật ấy , làm ơn hãy hiểu , mình nói mấy người xung quanh mình toàn là kêu mình ba láp ba sàm
     
  3. valkryst

    valkryst Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    29/5/06
    Bài viết:
    797
    Nơi ở:
    The Tree of Life
    Mình dùng cả từ vật lý và hóa học. Mà cũng chả quan trọng, bởi vì mọi thứ liên quan đến vật chất hay năng lượng đều bắt nguồn từ vật lý và cần được vật lý giải thích. Mục đích của khoa học là mô tả, nhưng trong quá trình mô tả có cả việc giải thích. Muốn mô tả thì phải tìm hiểu để giải thích. Muốn giải thích thì phải hiểu để còn mô tả lại cho cặn kẽ. Cho nên mô tả và giải thích đối với khoa học có cùng một nghĩa. Đây là một quá trình song hành, không có chuyện chỉ có cái này mà không có cái kia. Có ngành nghề khoa học nào mất thời gian nghiên cứu dài đằng đẵng nhiều năm trời thậm chí hàng trăm năm chỉ để vẽ lại một bức tranh để rốt cuộc không hiểu ý nghĩa của nó là gì không? Và bạn làm ơn giải thích cho mình với rằng nếu vật lý chỉ mô tả mà không giải thích vậy thì người ta tìm cách mô phỏng lại Big Bang để làm cái gì? :)

    Bạn không đọc kỹ. Toán học là logic. Toán học không phát triển thì tư duy con người không phát triển, và do đó mọi ngành khác đều không thể phát triển ~~~> văn minh nhân loại hiện thời không thể tồn tại.

    Kết luận rằng hóa học chỉ là một ngành ứng dụng và không giải thích cái gì cả, thì thật là thiển cận. Trước tiên hóa học là phân nhánh con của vật lý nhưng nó cũng có những vấn đề của riêng nó ví dụ như giải thích tác động qua lại giữa các chất, thời điểm đạt cân bằng hóa học, dưới điều kiện gì thì vật chất thay đổi trạng thái từ lỏng, rắn sang khí... Hóa học dựa quá nhiều vào vật lý và toán học. Đúng. Cũng như vật lý dựa vào toán học để tồn tại vậy. Cũng như sinh học dựa vào toán học, vật lý, hóa học để tồn tại vậy. Và, mọi ngành khoa học nghiên cứu là để ứng dụng. Toán học có ứng dụng không? Có. Vật lý có không? Sinh học? Có, có và có.

    À quên nữa, bạn nên xem kỹ lại nhé, có một từ khác cũng đã được mình dùng để ám chỉ hoạt động giải thích việc vận hành của tự nhiên. Đó là khoa học nói chung. Mình không nói thiếu gì đâu nhé.

    Nói tóm lại, vật lý và hóa học là căn bản của mọi hoạt động trong vũ trụ này. Những việc gì con người không giải thích được tức là chưa sử dụng hết khả năng của vật lý và hóa học.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/5/11
  4. Deimos

    Deimos T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    25/8/05
    Bài viết:
    686
    Nơi ở:
    Melbourne
    đọc bộ manga Homunculus giờ lại muốn mở dc giác quan thứ 6 :"> thực ra thì có cách nào mở dc giác quan thứ 6 an toàn ko nhỉ? bởi vì ta ko sợ ma nên có mở ko cũng khủng hoảng lắm :D
     
  5. Orpheus

    Orpheus ♥ ♡ ToMaTo TasTe Kiss ♡ ♥ Moderator

    Tham gia ngày:
    30/3/09
    Bài viết:
    4,066
    Nơi ở:
    Kingdom Hearts
    :bz
    đọc mấy page gần đây biết được thêm nhiều thứ quá (dù cũng không hiểu kỹ càng lắm) ~
    đến giờ mình hoàn toàn tin vào "thế giới bên kia" ~
    chim cò hoặc bạn nào có biết gì về "thế giới bên kia" kể nghe với ~

    edit thêm: một số bạn tin tưởng vào khoa học. cá nhân tôi cũng vậy. nhưng điều cần nhớ là bản thân khoa học cũng chỉ là một cách nhìn nhận, mô tả, giải thích, nghiên cứu thế giới và vì thế nó phản ảnh thế giới từ góc nhìn của khoa học. ngoài khoa học thì vẫn có những cách nhìn nhận, mô thả và giải thích khác về thế giới; mà từ góc nhìn của nó có thể thấy và giải thích những phần bị khuất nếu nhìn từ khoa học.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/5/11
  6. FiretrUCK

    FiretrUCK Sonic the Hedgehog Lão Làng GVN Sorcerer

    Tham gia ngày:
    6/2/10
    Bài viết:
    4,810
    Nơi ở:
    Làng ven đô
    Bảo ông võ sư nào khai thông hạch tùng xem :-s
    Cẩn thận tẩu hỏa nhập ma
     
  7. valkryst

    valkryst Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    29/5/06
    Bài viết:
    797
    Nơi ở:
    The Tree of Life
    Bạn hiểu sai ý mình rồi. Khoa học không chối bỏ những điều thần bí chưa giải thích được, trừ phi nó là thuần mê tín dị đoan, lợi dụng tôn giáo để lừa đảo người ta. Ma có thể tồn tại. Thế giới bên kia có thể tồn tại. Cái này đúng là khoa học chưa giải thích được, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Và rõ ràng có một điều không thể chối cãi là: khả năng hiện tại của con người rất giới hạn.
     
  8. Orpheus

    Orpheus ♥ ♡ ToMaTo TasTe Kiss ♡ ♥ Moderator

    Tham gia ngày:
    30/3/09
    Bài viết:
    4,066
    Nơi ở:
    Kingdom Hearts
    :bz
    như vậy là quan điểm của chúng ta giống nhau rồi ~
    cách diễn đạt khác nhau thôi :))
    ps: dạo này k thấy vào box chơi :D
     
  9. valkryst

    valkryst Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    29/5/06
    Bài viết:
    797
    Nơi ở:
    The Tree of Life
    Ậy, bận bịu quá nên cũng quên bẵng đi ấy mà. Hôm nay cuối tuần mới thảnh thơi ra được một chút. :P

    Có một điểm khá hay là đang có sự tiếp cận giữa một số quan điểm thần bí với lý giải khoa học, như tầm quan trọng của hạch tùng chẳng hạn. Tương lai sẽ rất khác, thật không thể nói trước được việc gì. 8->
     
  10. rekkhan

    rekkhan Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/7/05
    Bài viết:
    1,302
    - à, thế này, ở vật lý, người ta đưa ra các khái niệm điện tích, khối lượng, năng lượng và không-thời gian, từ những cái đó, người ta giải thích các hiện tượng vật lý, tuy nhiên, người ta không giải thích được tại sao 2 thằng có cùng điện tích lại đẩy nhau chứ không hút nhau, 2 thằng có khối lượng lại hút nhau chứ không đẩy... đó là lý do tôi nói vật lý là công cụ mô tả chứ không giải thích. Giống như người ta dùng 5 màu (nếu tính đen trắng cũng là màu) để vẽ lên 1 bức tranh nhiều màu sắc, nhưng người ta không giải thích được tại sau màu A pha với màu B ra màu C (nếu chỉ dùng hội họa để giải thích), nói nôm na là như thế.
    - về hóa học, cách nó dựa vào vật lý không giống như lý dựa vào toán, nói đúng hơn nó là 1 hướng phát triển chuyên sâu của vật lý (xét ở thời đei63m hiện tại), vì 1 người không biết tí gì về hóa hoàn toàn có thể dùng kiến thức vật lý để giải thích các hiện tượng hóa học, điều duy nhất anh ta không làm được là gọi tên chất! còn toán với lý thì khác, dùng toàn kiến thức toán học thì không thể giải thích được hiện tượng vật lý, hoặc được nhưng sai ý nghĩa vật lý (giống như tính ra năng lượng nhỏ hơn 0 thì phán năng lượng có giá trị âm, lên đường).
    - y cuối, post đầu ghi là:
    giống như câu: "thành viên box 50 dạo này thích lạm bàn chính trị, cụ thể là các thành viên abc, xyz... (kể ra độ 50 tên)", vậy có nghĩa là box 50 thằng nào cũng thích bàn chính trị hay có 50 thằng trên thôi. :|
     
  11. Chimcò_vn

    Chimcò_vn Chim Non Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/7/05
    Bài viết:
    6,448
    Nơi ở:
    SI:7
    @Semla: chắc bạn bị bóng đè :D .

    Vừa rồi đọc cuốn “Phù Thuật Việt Nam” của bác sĩ Lê Văn Lân thì đề cập tới bẩy vía. Giữa thể xác và thể hồn thì có thể vía, là cái tính khí của con người còn lại ngay sau khi chết.

    Có bài này hay, mọi người đọc chơi :D

    [spoil]BÍ ẨN CỦA CÁI CHẾT
    Thinh Quang

    LỜI MỞ ĐẦU

    Kỷ niệm tuyệt vời nhất trong cuộc đời không phải là những bông hồng đi vào trái tim giữa người này với người kia. Nó cũng không phải là hình ảnh của cả một thời mà phẩm giá của mình được mọi người tung hô ca tụng. Mà phải nói rằng cái kỷ niệm đẹp nhất và cụ thể nhất có tự ngàn xưa của người này với người kia: đó là nấm mồ!

    Bao nhiêu thiên kỷ đã đi vào dĩ vãng để lại trong trí ta sau nhiều ngàn năm đâu phải bằng dòng lịch sử sống động, hoặc bằng những tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy mà bằng sự chôn cất với những lễ nghi mai táng rườm rà, phức tạp...

    Con người ở vào giai đoạn bắt đầu đi vào thiên niên kỷ thứ ba này làm sao tỏ ra được sự hiện hữu của mình sau các bậc tiền bối? Và cũng làm sao tỏ ra được là mình đã để lại những gì cho thiên niên kỷ thứ tư? Phải chăng bằng những ngôi nhà mồ được chạm trỗ sơn phết mà không một lời ghi chép lại cho hậu thế suy tư, nghiền ngẫm.

    Có thể mọi người đều có cùng một quan niệm “tử giả biệt luận”, chết là hết, là mất vĩnh viễn. Thế có nghĩa là nó Vô Thường nói như thuyết Phật nhưng không biến dị. Ở Đông Phương chẳng những từ xa xưa mà ngay cả những năm tháng cuối cùng của thế kỷ 20 và bắt đầu đi vào thế kỷ 21 vẫn còn bịn rịn với cái xác chết của mình bằng những nghi thức tang lễ rườm rà!

    Quan niệm về cái chết đối với Trang Tử được ghi lại: “Khi ông nhìn thấy đám đồ đệ đang bấn loạn cả lên trong giờ phút sắp lâm chung của mình bèn gọi đến hỏi:

    - Các ngươi làm điều gì mà lăng xăng thế?

    - Chúng con chuẩn bị để làm cho đám tang thầy được trọng thể.

    - Ta có trời đất làm quan quách, nhật nguyệt là ngọc bích, còn tinh tú trên vòm trời là ngọc châu, vạn vật ở thế gian này là những nghi lễ của đám tang, như vậy há chẳng đủ lắm sao? Chuyện gì các ngươi phải bày vẽ thêm cho lắm việc!

    Đám đệ tử thưa:

    - Chúng con sợ diều quạ ăn mất xác thầy!

    Trang Tử mỉm cười:

    - Trên thì có diều quạ ăn, dưới thì có dòi bọ rúc rỉa. Cướp đây cho đó (không công bằng lắm sao?) Hành động đó của các con há chẳng phải là thiên lệch đó ư?!

    Đã lâu rồi từ ngày có các giáo hội ra đời đã giữ độc quyền đem lại nguồn hi vọng cùng những lời lẽ giống nhau cho mọi người trong các cuộc lễ cầu hồn. Họ đã có những danh từ dành cho các vong linh để mang theo đi vào bên kia thế giới.

    Chín chục triệu thánh lễ đã cử hành dành cho người chết, cũng cùng những lời cầu ấy lặp đi lặp lại nhiều lần của số chín mươi triệu lần như vậy,đã động viên hàng bao nhiêu ngàn giáo sĩ, bao nhiêu ngàn chức sự đại diện cho cõi “Vĩnh Cửu” trong thời gian bao nhiêu năm dài dặc tiếp nối không ngừng.

    Chỉ có một bầu trời. Chỉ có một cái chết. Chỉ có một hình thức xã hội. Ở đó sự an táng là một cuộc lễ liên quan đến mọi người trong diễn tiến của nó cùng những sự hiểu biết rất hữu ích. Con người của thời đại hiện tại đã thu gọn lại chỉ còn một nhóm nhỏ trong gia đình,hàng họ,bạn bè...mà không còn chủ trương làm ồn ào khắp làng nước,ngoại trừ các nhân vật có tính lịch sử.

    Thật ra ít có ai để ý lâu dài đến người chết, họ chỉ bị gián đoạn một thời gian ngắn ngủi để chép miệng tiếc rẻ hoặc bằng miệng lưỡi ngoại giao ca tụng nhất thời với vài dòng tiểu sử ngắn gọn, hoặc để đưa đi một chặng đường hay suốt chặng đường từ Nhà Mồ đến cửa huyệt; hoặc gửi đăng lời chia buồn với tang quyến cùng với sự trưng bày tên tuổi mình để nói lên lòng thương tiếc kẻ ra đi không hẹn ngày về! Nhưng rồi sau đó chẳng ai còn đoái hoài nữa. Xe hơi vẫn chạy. Tàu bay vẫn bay. Kẻ bộ hành vẫn bước đi với nhịp độ nhu cầu của mình. Và... cuối cùng chỉ trong thoáng mắt tất cả đều vứt lại đàng sau để chạy theo cái nhu cầu thực tế!

    Các áng văn chương tràn ngập đủ thể loại, nhưng ít ai nhắc nhở biên soạn một cách khá công phu nói về cái “thây ma” mình đang mang sẵn và đang nhờ nó để nói lên những điều mình muốn nói, hay bày tỏ những ước vọng thầm kín của mình. Đối với cái chết của người khác, kẻ bàng quan thường không lưu tâm đến. Nhưng với bản thân mình thì họ lại cho đó là vấn đề quan trọng. Có những ý tưởng rất ngộ nghĩnh nhưng rất thực tế. Họ sợ sự chật chội của chiếc áo quan, dù họ không còn cử động được nữa. Họ sợ bóng đêm quanh năm bao phủ dù họ biết cái thây ma của mình không bao giờ mở được mắt ra. Họ sợ diều hâu banh thây mình thành từng mãng nhỏ dù họ biết cái xã hội văn minh của thế kỷ hạt nhân không cho phép xác ma mình có quyền sình chương trên mặt đất. Họ sợ luôn cả những con giòi bọ chính cái thây ma của họ hóa thân lúc nhúc bò lên những mãng thịt rữa nát còn lại trên xác thân mình. Đó là chưa kể họ sợ nếu có thật những con “ma cũ” nằm sắp lớp kế cận đưa tay tới rờ rẫm cái xác đang rỉ nước,nát tươm của mình dưới nấm mồ hiu quạnh đời đời kiếp kiếp...Ôi! hãi hùng và khiếp đảm làm sao!

    “Chết”- quả hãi hùng đến cực điểm - chẳng có lời nào làm xóa nhòa hay chứng minh cho nó. Tuy vậy người ta vẫn nói đến sự hiện hữu của mình ở giữa không gian và luôn cả thời gian cùng khoảng cách nhau giữa con người với con người. Khoảng cách không rõ cái vỏ tạm thời được mượn đó còn bao xa nữa thì sẽ đến phiên mình sẽ được vùi sâu dưới lòng huyệt lạnh, bao xa nữa thì cái thây ma này sẽ xa rời vĩnh viễn với cõi đời này?! Cái khoảng cách đó biểu trưng cho sự lo âu khác biệt của mỗi người chúng ta hoặc tự chọn lấy bóng đêm làm sự an ủi cho mình hay chọn lấy niềm tin ở một trong các tôn giáo hiện hữu giữa thế gian để dẫn độ mình đến chốn Thiên Đường hay miền Cực Lạc...

    Người ta có quyền suy tư những gì mình muốn suy tư để dọn mình trước cho sự ra đi vĩnh viễn. Có người chọn trước nơi an nghỉ với quan niệm “sống cái nhà,già cái mồ”. Họ đã phác họa ngay cả những bộ y phục để mặc vào khi tẩm liệm. Họ đã soạn thảo sẵn kế hoạch chôn cất mình từ tế lễ đến tang phục đúng với nghi thức theo như lòng ước nguyện của mình lúc còn sinh thời! Họ cũng chuẩn bị ngay khi tuổi đã về chiều con đường mình sắp đến. Có người chọn “Thiên Táng”như Tây Tạng muốn được quấn chặt toàn thi thể mình bằng lớp vải trắng,biểu hiệu cho sự vô nhiểm của mình lúc còn ở thế gian,chấp nhận cho người sống lóc từng miếng thịt mình ra thành từng mảnh vung vải khắp nơi làm mồi cho chim ưng diều quạ... để được rỗi linh hồn hầu hòa nhập vào Cõi Phúc... Có người lại mong muốn được hỏa táng như các nước Ấn Độ, Trung Quốc để cho hương hồn người quá cố bay cao lên vòm trời tỏa ra muôn phương ngàn hướng hầu chóng được siêu thoát về Cõi Niết Bàn hay Cội Phúc... Sách Liệt Tử ghi: “Hướng Tây của Tần có nước Nghi Cừ thi thể con người sẽ được hỏa táng để giúp cho linh hồn kẻ chết được bay cao để mong được xem là con người hiếu thảo”. Có người lại muốn Hải táng để cho hồn mình được an hưởng dưới lòng sâu bể cả...thoát khỏi vòng thế tục lắm nỗi ưu phiền v.v...

    Trong tập Après La Mort của Léon Denis đã nói về cái đại thể tối thượng mà con người muốn được biết đến nó không tách rời ra ngoài thế giới ta đang hiện diện. Theo sách này đó là trung tâm ban bố và điều hòa mọi sự tương quan mật thiết giữa con người với vạn vật.

    Léon Denis đã lý luận: “Vũ trụ là một cơ chế vô cùng và vĩnh viễn, vô thỉ vô chung, không bao giờ có sự hủy diệt”. Thế có nghĩa là nó hằng hữu đời đời... Mọi vật trong vũ trụ biến hóa theo vòng luân chuyển bất tận của sự sống và sự chết. Muôn vật khắp trong vũ trụ bao la cũng có những “Mặt Nhật” tàn lụi và “Mặt Nhật” khác bừng lên. Hay có thể nói một cách khác hơn là cái thế giới lâu đời bị già cỗi đi rồi tắt lịm để cái thế giới mới mẻ khác ra đời và tiếp nối... bởi một qui luật bất di bất dịch...

    Tất cả những sự vật trên thế gian này đều bị chi phối bởi một nguyên tắc bất biến của vũ trụ điều hòa các thế giới riêng rẻ, song cùng một mục đích: toàn chân và toàn mỹ. Vật chất thì tan rã biến đi nhưng linh hồn thì bất diệt. Đó là một nguyên tắc!

    Theo Trương Hoành Cứ cho Vũ Trụ chỉ có Thái Hư là chân thực. Đạo Thái Hòa sinh ra bởi vạn vật. Theo sách Chính Nông đã viết: “Thái Hòa mà gọi là Đạo là do trong Thái Hòa có tính phù trầm, thăng giáng, động tĩnh, mọi cái ấy tương cảm nhau nên mới sinh ra cái mối đầu của “nhân huân tương dạng”, “thắng phụ khuất thân”... Ông bảo: “Cái mà đến thì cơ vi dị giản mà cái cùng cực thì quảng đại kiên cố”.

    Con người không thoát ra khỏi qui luật của tính phù trầm ấy. Chỉ có khác là sự thay đổi cái lớp vỏ,còn sự sống thì luôn luôn bất diệt. Chẳng có cái chết mà chỉ có sự thay đổi của kiếp sống mà thôi. Chúng ta phô bày sự suy tư gắn liền kinh nghiệm với những cái va chạm mạnh bất ngờ của những cái buông tay nhắm mắt bình thường hay do những tai nạn gây ra bất trắc, tạo cho ta hình ảnh ,hương vị và sự kinh sợ của cõi hư vô xâm nhập vào cái vỏ và tâm hồn ta. Đó không phải là sự hàn gắn của một tôn giáo sắp gãy đổ. Đó cũng không phải là một quyển Đại Luận hay là kết quả của sự dày công nghiên cứu. Thật ra nó chỉ là một kinh nghiệm trong đời sống qua bao nhiêu sự góp nhặt khá công phu từng giờ, từng ngày, từng tháng, từng năm, từng thế kỷ gọp lại... Mỗi ngày ta theo linh cửu của một người thân và sau này lại chính “linh hồn” ta cũng theo tiễn đưa mình đi vào lòng huyệt lạnh!

    * * *

    Một giấc ngủ khác!

    Một giấc ngủ đầy hãi hùng hay đúng hơn là một cơn ác mộng. Chính anh ta cũng không biết nữa. Ngay cả trong giờ phút anh ta đang nằm suy tư , rằng là cái gì đã xảy đến? Cái gì đã làm cho anh kinh hoàng? Phải chăng mình đang nằm ngay lằn ranh giữa cái mộng và cái thực? Anh ta cũng chẳng biết mình đang thức hay đang ngủ? Rồi những dòng suy tưởng như vậy cứ liên miên tuôn ra toàn những lý luận mơ hồ. Anh ta tự nhủ có thể cánh cửa nhà mình không đóng! Và, bất giác anh có cảm tưởng là dường như có “ai đó” đang đứng sẵn sàng chờ đợi mình phía bên ngoài!

    “Dường như vậy.” - Anh ta lẩm bẩm nói - Bản năng của con người cọng với khả năng sinh tồn buộc anh đứng dậy đi thẳng về phía cửa và cài chặt then lại. Rõ ràng chính tay anh đã khép chặt lại. Có cả tiếng lách tách của ổ khóa vang lên. Nhưng khi anh định trở về giường để tiếp tục giấc ngủ thì bỗng có một sức mạnh vô hình từ bên ngoài như giữ chặt lại không cho chân anh nhích lên được dù chỉ là một động tác nhỏ. Anh hốt hoảng thật sự, ú ớ kêu lên và bừng tỉnh dậy bởi tiếng gọi của người bạn nằm cạnh giường đánh thức!

    Anh cảm thấy xấu hổ cho sự sợ hãi của mình, nhưng sự sợ hãi đó có vô lý hay không chính anh cũng không biết nữa! Vậy đó là mộng hay thực? Anh nhớ rõ ràng là toàn thân anh vùng đứng dậy, mang cả hơi ấm trong cái chăn theo và luôn cả hơi nóng của hai lòng bàn tay mình áp vào cái then cài cửa lại. Thế thì điều gì vừa xảy đến ? Anh có thể ngờ vực bởi sự hỗn loạn của thần kinh, nhưng có điều chính anh cũng không thể chối cải: đó là điều chính mình đang nằm sờ sờ trên giường và nghe thấy rõ ràng mọi diễn biến quanh mình... Vậy thì việc anh chồm ngồi dậy đi đến cánh cửa cài then là giấc mơ hay cảnh thực? Anh không thể xác định được điều này. Phải chăng đây là một cơn ác mộng? Tất cả trong giờ phút này anh ta cảm thấy chính mình bị cuốn hút vào cõi vô hình...qua một một con đường hầm thăm thẳm! Lần này anh ta có cảm tưởng là mình hoàn toàn bị chôn vùi giữa cơn mê dài triền miên, bất tận!

    * * *

    Rồi một giấc ngủ khác nữa... Một giấc ngủ toàn những sóng gió bão bùng... Lần này thì anh ta ngồi bật dậy. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tiếng động cực mạnh ở ngoài cửa vọng vào chẳng khác nào như cơn địa chấn! Anh lảo đảo chạy đến mở toạt hai cánh cửa ra. Bên ngoài trời tối đen như mực. Tư bề không lấy một tiếng động – một sự im lặng đến lạnh mình bao trùn cùng khắp, khiến anh có cảm tưởng như cả dòng huyết quản trong châu thân mình hoàn toàn bị ngưng đọng lại. Trong giây phút tâm thần bất định như có ai đó nắm chặt lấy tay anh. Ôi! - Anh khẽ kêu lên - khủng khiếp làm sao! Gai ốc nổi khắp châu thân... Tim anh như ngưng đập hẳn. Rồi một đóm đen hiện dần ra trước mắt từ nhỏ đến lớn! Và... ngược lại! Hình như đó là hình ảnh của một Tử Thần tay cầm lưỡi hái! Anh hét lên và cuối cùng anh ta giật mình tỉnh dậy. Mổ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả người!

    Ngồi co lại tựa lưng vào vách tường suy nghĩ. Quả trọn cả đêm nay anh chẳng ngủ chút nào. Anh bật đèn lên để sáng.Nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến, không thể nào gượng được nữa, để nguyên đèn sáng, anh ngã lưng nằm xuống co quắp chân lên che lấy bụng, cố tìm một giấc ngủ an lành.

    Lần này thì anh ngủ say sưa không còn biết trời trăng gì nữa cho đến khi tiếng chuông đồng hồ báo thức điểm lên bảy tiếng...

    * * *

    Sau khi điểm tâm,anh đến bàn giấy ngồi và nhấc điện thoại lên. Nhưng anh chẳng gọi ai được cả. Đầu óc anh suy nghĩ mung lung. Các sự kiện đêm rồi lại lờ mờ hiện ra trước mắt. Anh có cảm tưởng lúc bấy giờ mình như đang đi lạc vào một miền xa lạ. Thật là vô lý. Rõ ràng như có sức mạnh vô hình nào đó đẩy mạnh anh về phía cửa trong cơn nửa mê nửa tỉnh. Ngoài sức đẩy vô hình đó anh chẳng thấy cái gì nữa.

    Người ta kể lại những giấc mơ một cách sai lệch về mẫu hình ảnh của một giấc ngủ, mà không một chút ý thức gì điều mà mình trông thấy trong giấc mộng dù đó là lành hay dữ! Thế giới của những cơn mộng mị xâm nhập vào thường đem lại những chấn động “khủng khiếp” cho kẻ đang đắm hồn trong giấc ngủ để báo trước một sự kiện nào đó sắp xảy đến với mình.

    Anh ta nghĩ liên miên đủ mọi thứ: chuyện thần thông biến hóa,chuyện chôn mình dưới lòng huyệt lạnh, chuyện “hô phong hoán vỏ”, sải đậu thành binh trong Vạn Pháp Qui Tôn, chuyện cả một lục địa tr.TL. đến 75.025 năm hay hơn nữa bị chôn vùi dưới lòng bể sâu mang theo cả một nền văn minh cực thịnh...

    Ngay từ lúc lấy lại tinh thần sảng khoái anh ta nẩy sinh ra những ý tưởng đẹp đẽ: sẵn sàng đón nhận những giấc mộng mà không một mảy may do tùy hứng hay do lòng tin tưởng của mình.

    Chết ư? Chẳng có gì đáng sợ. Chết chỉ là một hình thức chuyển tiếp từ sự sống này sang sự sống khác. Chỉ có sự “trốn sống” mới đáng sợ. Cái chết chỉ là một hư từ để phản nghĩa cho cái sống. Anh ta đã tự ẩn mình và chưa thấu rõ được sự im lặng đó chỉ là cuộc thử thách hằng ngày bằng những cung cách để đi dần vào cái chết. Tuy nhiên đối với anh ta còn thừa khả năng đẩy lùi sự chết một cách hào hùng. Anh ta không thể mang cơn ác mộng của mình ra so sánh với nỗi sợ hãi bâng quơ của một đứa bé trong đêm hôm khuya khoắt có cùng một ý nghĩa. Anh ta cũng không phải nhìn thấy cảnh chôn cất người chết hay nhìn thấy những cây Thánh Giá ngoài nghĩa địa cảnh cáo rằng rồi đây anh ta cũng phải chết mà run sợ! Thật ra chính nỗi cô đơn trong những lúc trống vắng chẳng có lấy một bóng người đã làm cho anh ta càng thấy rõ... “có cái gì đó” ở tận cõi xa xăm gần như mơ hồ nhưng nó lại là sự thật...đang hiện hữu bên anh. Hình như bên tai anh văng vẳng có tiếng ai mời gọi:” Vậy anh hãy kể chuyện về cái chết của anh đi!”
    [/color]

    2


    BẠN BẢO TÔI HÃY KỂ CÁI CHẾT CỦA TÔI Ư ?! Chẳng có gì bí ẩn cả. Nó không phải là kết thúc mà cũng chẳng phải khởi đầu. Đối với vạn vật con người là một trong những sinh vật có đời sống ngắn ngủi nhưng lại là một sinh vật duy nhất có những kỷ niệm tuyệt vời! Cái kỷ niệm tuyệt vời đó là để lại cho đời một nấm mồ... cùng một tấm mộ bia khắc ghi tên tuổi mình lưu danh vạn thế... Nó gần như căn bệnh di truyền bất di bất dịch. Ta học hỏi nơi tổ tiên ta những lễ nghi an táng nắm xương tàn bằng tất cả sự cung kính với niềm tiếc thương tưởng chừng như bất tận...

    "Cái chết" không cần có lễ nghi mà chỉ con người muốn có những nghi lễ được yên lòng đi về Cõi Chết vì nhu cầu của tôn giáo. Vạn vật không có thay đổi mà con người thì có sự đổi thay. Vạn vật chỉ cần một nhưng con người thì đòi hỏi phải muôn hình vạn trạng. Chẳng khác nào Cõi Chết chẳng có hai mà chố Hồng Trần thì thiên hình vạn trạng.

    Người làm tôn giáo đã phải tốn bao nhiêu công phu và trải qua bao nhiêu biến thiên của lịch sử bằng ý niệm của xác chết và song song với sự đau xót của người sống, trước cái xác thân bất động đang bắt đầu rửa nát!

    Cái chết chẳng có gì bí ẩn cả. Nó không biệt luận như Đức Khổng Tử bảo, mà chính nó đang sống, đang đi vào con đường hóa thân. Thế có nghĩa là cái xác thân đó đang đi vào trạng thái giữa "Cái Sống và Cái Chết". Vậy cái chết là một trong ba cái gom lại theo qui luật của Thái Cực mà phàm Thái Cực thì sinh Lưỡng Nghi như Dịch Kinh đã viết:"Hán Chí đã làm tối tăm cái thuyết Ba là Một". Há chẳng phải Thiên, Địa, Nhân là Một mà Một đó chính là Thái Cực." Cõi Chết ở nơi đó. Nơi mà con người được miên viễn rong chơi... đây đó... Vậy phải chăng Thái Cực là Đạo, là con đường dẫn đến cõi hư vô hay nẻo đi vào miền Cực Lạc?! Trang Tử bảo: "Đạo có trước Thái Cực. Thái Cực là Trời, Đất, Người. Tuy Ba mà chỉ Một. Một đó là Cùng Cực. Cõi Chết từ chỗ tột cùng đó mà ra, tột cùng đó là Biến. Biến là trở lại cái nguyên thủy của mình. Đó là Cõi Chết. Có gì bí mật đâu? Có gì Bí Ẩn đâu?!"

    Ta khác với Cõi Chết vì chúng ta đang sống với thực tại, cái không còn nữa và cái sẽ chớm nở lên. Ta làm cho sự vô cùng chống lại cái vô cùng, sáng tạo nên hình ảnh Thiên Đàng hay miền Cực Lạc... để đi tìm sự thanh thản của linh hồn... vứt bỏ đi thực thể của cái đạo đức sơn phết toàn sữa tươi và mật ngọt!

    Khi nền văn minh càng đi vào hồi cực thịnh, con người lại càng run sợ trước cái vô cùng của vũ trụ. Càng đi sâu vào cái khoảng không mênh mông của trời đất càng chẳng tìm thấy cái gì bên trong cái thăm thẳm đó... cho đến lúc bấy giờ họ mới sực nhớ cái cứu cánh của con người không phải là sự khám phá mà là sự đầu tư tri thức để mở rộng cái mớ lý thuyết khoa học họ thu nhận được trong cái khối óc hạn hẹp đầy nhóc cả ngã mạn, và sự tự hào, tự mãn của mình! Lúc bấy giờ họ kêu lên: "Có hay không Cõi Chết"! Họ không dám nhắc đến Thiên Đàng bởi họ sợ Địa Ngục. Họ không muốn nói lên cái vĩ đại của Đất Trời bởi họ sợ mình là cát bụi!

    Người tiền sử không biết hay không cần biết có linh hồn hay không đang ngự trị trong cái xác thân của mình, mà chỉ nhằm vào bên trong cái bóng đêm đen tối đó hay trong các buội bờ rậm rịt, trước những tảng đá nằm lăn lóc ở chân núi, hoặc những thân cây cổ thụ nơi rừng rú hoang vu cùng tiếng sóng cả gầm thét hay tất cả những gì họ không tài nào lý giải được! Họ tin Sự Sống và Cái Chết của bản thân mình tùy thuộc vào bên trong cái bóng đen dày dặc đó...

    * * *

    Cõi Chết không cần các di vật mà chỉ cần sự yên ổn!

    Các tôn giáo đều có cùng một quan điểm như nhau là gột rửa cho linh hồn kẻ chết được hoàn toàn trong sạch trước khi vào nước Thiên Đàng hay miền Cực Lạc! Họ đã làm như vậy từ nhiều thiên kỷ... Có nghĩa họ đã tiễn đưa biết bao nhiêu xác chết đi vào chốn yên nghỉ nghìn thu... Và cứ như thế... họ thay mặt cho cái Thiện để dẫn dắt linh hồn của những người nằm xuống đi vào cõi vĩnh cửu cùng một công thức như nhau bất di bất dịch...

    Cõi Chết không phải là ảo tưởng mà nó là sự thật. Không thời đại nào, thiên niên kỷ nào mà không nhắc tới, bàn tới, bởi mọi vật trên cõi đời này không có gì trường cửu mà chỉ là hạn kỳ tạm thời và ngắn ngủi... theo định luật sinh, lão, bệnh, tử...

    Cõi chết là đó bạn hiểu chưa? Nó là một cõi vô hình có thực mà bạn không bao giờ tin được. Cũng có thể nhiều lúc bạn nhìn thấy ma, nghe tiếng ma bên tai, thoạt đầu bạn tin là có thực, vì sự thực bạn đã nhìn, đã nghe, đã thu nhận một cách rõ ràng bằng mắt thấy tai nghe và bằng cảm giác của mình trong giờ phút huyền diệu đó! Nhưng mâu thuẫn thay! rất có thể bạn không còn tin đó là sự thật... và kết luận đó chỉ là ảo giác... Khoa học và thực tế đã kéo bạn về với Sự Sống thật hiện hữu... mà Sự Sống không bao giờ muốn tin rằng có bên kia Cõi Chết! Quả Cõi Chết thật mơ hồ đến nổi dù chính mắt ta trông thấy, tai ta nghe được nhưng chẳng ai chứng minh được lời mình nói, người chết thì chẳng bao giờ đi làm nhân chứng cả!

    Vậy thì người chết mới biết có Cõi Chết. Bí ẩn là ở chỗ đó. Theo thuyết nhà Phật tất cả đều chỉ là "sắc sắc không không". Tất cả chỉ là Vô Thường. Đời chẳng qua là cõi tạm. Có đó rồi không đó. Nó chỉ là một "sát na", một khanila... Chẳng có gì là thật, mà cũng chẳng có gì là vĩnh viễn trong cõi tạm này!

    Vậy thì Cõi Chết là đó. Là tất cả những dây mơ rễ má không còn dính líu đến tâm tư của mình. Kinh Dzyan nơi tiết 4 mục B nói về cái Đại Nguyên Nhân nơi tiểu tiết B là những nguyên nhân của Sự Vật.Mỗi một Nhân ấy là một Quả và rồi mỗi một Quả lại là một Nhân của cái quả tiếp theo sau đó... Những "Nguyên Nhân" đều phải chấp hành bởi bị ảnh hưởng qui luật chung của đất trời mà chẳng ai có thể tránh được.

    Bạn hỏi tôi: nếu quả có Cõi Chết liệu có sự luân hồi chăng? Bạn sợ có sự luân hồi nếu quả thực có Cõi Chết? Nếu bạn tin là có thì tôi hay bạn hoặc tất cả mọi người trên thế gian này đang trả cái nợ của chúng ta tạo ra từ bao kiếp trước. Vậy cái có của chúng ta hiện hữu là di sản của chúng ta đã tạo ra từ bao nhiêu kiếp tồn trữ lại.

    Bạn có bao giờ nghĩ rằng tôn giáo lúc nào cũng từ chối truyền thông với Cõi Vô Hình không? Điều làm cho tôn giáo nổi bật là họ duy trì quan niệm sắc bén về những lằn ranh không vượt qua được và không thể nào làm cho Sự Chết thất bại. Những tên phù thủy luôn luôn tìm đủ mọi cách thâm nhập vào tôn giáo dưới nhiều hình thức dùng quyền lực đối với bất cứ ai. Họ - những tên phù thủy - muốn chiếm thế thượng phong luôn cả nền văn minh của nhân loại. Mỗi nền văn minh đều có bí ẩn riêng tư của nó. Từ xưa nay, mọi cuộc tế lễ, mọi nền luân lý đều được đặt bày ra không phải để đi đúng với ý niệm của nó mà mục đích muốn tạo nên một sự thống trị không bằng vũ khí mà bằng lời nói nhân danh Đấng Tối Cao... của mình. Những tay phù thủy này hằng mong thực hiện niềm mơ ước của mình có đủ quyền năng để ban cho sự sống hay sự chết, sự bằng an hay bất ổn...

    Con người tự thần thánh hóa cho mình mang dấu ấn của Cái Chết từ nhiều thế kỷ khắc sâu vào bờ tường đá, tạc ngay vào cả bàn thờ, vào thánh đường, chùa chiền và từ ngàn xưa đã khắc ghi trong cả kim tự tháp để ban bố cho mọi người những nấm mồ theo sự an bài bởi uy quyền của họ.

    3


    ANH BẢO TÔI KỂ VỀ CÁI CHẾT CỦA TÔI Ư ? Nó chỉ là kết quả sau cùng của một cơn bạo bệnh. Hay nói một cách khác hơn nó là những cố gắng bất thành của một cái vỏ đã đến hồi mục nát. Tôi cũng đã từng chứng kiến những màn hài kịch diễn ra quanh cái thi hài nằm bất động. Họ là các diễn viên đang cố gắng lôi kéo tôi trở lại với sự sống bằng ống dây dẫn thuốc. Sinh mệnh tôi tùy thuộc vào trò nối liền giữa cái sống với cái chết. Như vậy có nghĩa tôi sẽ có thể chết bằng cái nhún vai thật nhẹ nhàng tuyệt vọng của một hay nhiều diễn viên đứng cạnh giường tôi.

    Hình ảnh của sự chết không phải ai cũng như ai. Có người nhìn thấy những vầng hào quang sáng chói bao phủ quanh mình. Có người thấy đang là đà bay lượn trên một cánh đồng xanh bát ngát và bên tai tựa hồ như có muôn ngàn tiếng nhạc gom lại thành một âm điệu tuyệt vời. Nhưng cũng chẳng ít người nhìn thấy cái chết chỉ là một khoảng không mênh mông dẫy đầy những hình ảnh của ma vương, ác quỷ. . .

    Các lý thuyết gia cũng như các nhà tư tưởng đều có cùng một quan niệm như nhau : cái gì đã rứt bỏ thì không thể nào hàn gắn lại được. Cái phần hồn đã thoát ra chẳng bao giờ trở lại với cái xác thân mục nát kia nữa. Có điều linh hồn rồi sẽ đi về đâu, nó phù hay trầm đều tùy thuộc vào cái nghiệp chướng tạo ra của mình từ thuở sinh thời!

    Đừng tưởng những người sắp chết họ thành thật. Chính họ nói dối còn hay hơn cuội. Chẳng có gì khó hiểu cả. Bởi họ sợ phải nói lên những điều mình giữ kín trong suốt cuộc đời. Họ không muốn đối diện với sự thật. . .

    Thật là sai trái khi tìm kiếm một dấu hiệu của định mệnh mình trong sự tự tạo thành một thần tượng để dối gạt kẻ khác. Con người gây nhiều tội ác bao nhiêu càng đam mê về tuổi thọ bấy nhiêu. Tấm bia đá "Từ Phúc Đăng Ngạn" trên một hòn đảo nhỏ ở đất nước Phù Tang còn sờ sờ ra đó, đủ chứng minh Tần Thủy Hoàng muốn mình được trường sinh bất tử. Tội lỗi càng nhiều càng lắm mưu toan xa rời cái chết.

    Không có hình ảnh của cái chết. Chẳng ai muốn ra trước tòa phán xét cũng chẳng ai muốn nhìn lại cái nghiệp chướng xấu xa của mình.

    Bạn muốn tôi kể lại cái chết của tôi ư?! Chẳng có gì cả. Nó là một chuổi dài bất tận khởi đầu từ lúc mới tượng hình trong lòng mẹ. Trong mỗi người vốn cưu mang cái chết khác nhau. Chẳng ai giống ai cả. Vì vậy mà chẳng có mẫu số chung của cái chết. Bạn muốn biết sự thật về "Cái Chết"?! Có hay không bên kia thế giới? Ai cũng muốn biết. Trong suốt cuộc đời, ít nhất cũng một lần nghi ngờ "có một cái gì đó" ngoài sự hiểu biết của mình ! Thỉnh thoảng ta cũng nhìn thấy hình ảnh của cái chết nhưng lại quên ngay đi như ánh chớp vừa lóe lên đã lịm tắt ngay sau đó. Thật khó lòng mà xác minh được rằng là có cõi chết hay không? Nó hoàn toàn bí ẩn. Nếu tôi bảo rằng có, liệu bạn tin được lời minh xác của tôi không? Tôi có cảm tưởng "Cõi Chết" thật ích kỷ. Nó không muốn mình bị phát giác, nhưng lại muốn xác nhận quả có sự hiện hữu của cõi vô hình! Có lắm người chuẩn bị đến cõi chết bằng tự sơn phết cho mình những nét vàng son chói lọi, nhưng không phải để họ mang theo mà là muốn được người đời mang chưng bày ở một nơi nào được xem là trang trọng nhất !

    Chết rồi sẽ đi về đâu? Thật mơ hồ. Chẳng có ai nói rõ được điều này một cách trung thực cả.

    Theo quan niệm của Đức Khổng: "tử giả biệt luận". Ngài bảo chết là hết, là biệt luận. Chẳng còn gì cả. Tuy nhiên chúng ta chẳng thấy thánh nhân chứng minh cho cái thuyết biệt luận của mình.

    Cái xác thân chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, nơi trú ngụ của một linh hồn bất diệt. Rồi đến một giai đoạn nào đó đủ hạn kỳ cái vỏ kia cũng sẽ phải mục nát, tan rã theo thời gian mà trở về với cát bụi.

    Cái chết với cái sống bên nhau. Chẳng ai muốn chết mà chỉ muốn mình được sống vĩnh viễn trên cõi đời này. Tất nhiên là chẳng có ai được cả. Mọi người đều phải tuân theo qui luật như nhau. Nhỏ rồi lớn. Lớn rồi già. Già rồi chết. Nó tuần tự đi theo con đường của Tạo hóa vạch sẵn.

    Khi con người buông tay nhắm mắt chính là lúc họ đang đi trong cái chết của chính mình chứ không phải ở những bộ đồ tang phục của người sống mang trong người để tiễn đưa kẻ ra đi đến chốn an nghỉ cuối cùng! Điều đáng sợ nhất của người chết là sự ghẽ lạnh và sự an ủi khách sáo của những người sống. Đành rằng họ đang mũi lòng và nước mắt đau buồn đang chảy dài trên đôi má họ!

    Bạn hỏi tôi:"Vậy cái chết của bạn ở đâu?" Chắc chắn là không phải trên dường đi đến nghĩa trang hay lễ cầu hồn! Họ đang cầu xin cho vong linh được siêu thoát. Họ không cần biết cái hành trang trên lưng của bạn trên chặng đường đời mà bạn đã đi qua nặng nhẹ thế nào! Chính cái xác chết của bạn bị quấy rầy bởi mọi cái phức tạp của những con người nặng về phần trình diễn. Chính những lúc ấy cái vong linh của bạn nhìn thể xác bạn đang nằm yên bất động. Bạn đừng tưởng rằng vong linh của bạn nó sẽ bịn rịn khóc than cho cái vỏ mục nát rửa ráy mà ngày nào đó đã "cưu mang" nó! Chẳng bao giờ! Đối với vong linh chỉ xem là cái áo cũ kỷ mục nát đã đến lúc cần phải được thay đổi bằng một chiếc áo mới khác, đúng theo kích thước và hợp với trọng lượng của mớ hành trang đó.

    Còn gì ngây thơ bằng là tự hỏi tại sao có cái chết trong ta?! Chẳng có gì khó hiểu cả ! Chính sự chết của chính mình là một sức sống mới khác vươn lên. Nó chẳng khác nào Thái dương hệ này tàn rụi đi thì một Thái dương hệ khác nẩy nở. Và. . . cứ như thế mà liên tục tiếp nối nhau đời đời kiếp kiếp. . .

    4

    ANH BẢO TÔI KỂ CÁI CHẾT CỦA TÔI Ư? Cái chết của tôi đến như một giấc mơ êm dịu, một giấc mơ hoàn toàn tuyệt hảo... Đó là những giấc mộng mang đến cho ta những phút giây chân lý. Đừng tưởng cái chết sau khi buông tay nhắm mắt con người sẽ mất đi cái tâm thức. Không phải như vậy. Cái tâm thức vẫn còn tồn tại. Nếu bảo cái tâm

    thức ấy mất đi chỉ là lý luận của một sự không tưởng. Mà nó luôn luôn hiện hữu dù cái xác thân đã đến hồi mục nát...

    Ngay trong lúc anh đang sống đây chính là lúc anh đang chết. Tôi cũng vậy đâu có khác gì anh? Anh muốn biết hình ảnh của cái chết ư?! Đó là hình ảnh của những cánh tay thật dài ngoằn ngoèo như thân con rắn, với những con mắt to tướng lồi lên như những hạt ốc bươu to tướng. Đó là những hình ảnh tuyệt kỹ của cái chết.

    Những kẻ đang sống cứ đinh ninh là những người nằm xuống theo đúng chu kỳ sống đó, sẽ phải khóc lóc thảm thiết khi nhìn thấy cái xác thân của mình đang được các phu nhà quàng mang sắp lớp bên đống thây ma rữa nát hoặc khô cằn nằm dưới lòng huyệt lạnh! Thật là ngây thơ! Trong Tân Ước, Soeur Marth de Lazare trích lấy về điều huyền thoại ghi rằng: "Người sống lại duy nhất lôi ra từ những người chết để họ được sống thêm một thời gian ngắn nữa." Marth hai lần đã nói:"Nếu Chúa có mặt ở đây thì anh tôi đâu có chết!"

    Anh biết không? Mỗi ngày chẳng những tôi và luôn cả anh cũng như tất cả mọi người trên đời này đều phải nói dối... là mình đang sống và đang trưởng thành theo thời gian năm tháng. Thật ra, cái nói dối quen thuộc đó với mục đích để quên đi là mình đã và đang chết dần mòn, không phải mới hôm qua hay hiện tại, mà ngay từ lúc mới sinh ra đời. Có nghĩa con người đã chết ngay từ lúc biết cái sống. Ấy thế mà người ta vẫn sợ cái chết! Con người vẫn phải xúc động mạnh và tỏ ra hoảng hốt trước sự ra đi để đến một thế giới khác. Lazare kể tiếp: "Chúa Jesus đến, nó khóc. Nó không hiểu gì cả. Không nói lấy một lời. Nó nghĩ đến cội nguồn và tìm đến đó". Nó quay về phía những người đã đưa nó đến và nhìn thấy sự thực của những con người sống đang hãi hùng trước cái chết. Không phải họ sợ những cái thây ma với những chiếc đầu lâu trơ khấc mà chính là họ đang sợ cái đáp số của bài toán mình không đúng. Họ sợ Thiên Đàng hay cõi Niết bàn bỏ rơi họ. Họ sợ rồi ngày mai đây hay một ngày nào đó sẽ nằm duỗi dài trong chiếc áo quan chật hẹp lúc nào cũng phủ lên một lớp màn đêm đen tối! Họ biểu lộ những trạng thái hãi hùng đến độ chính họ cũng không biết mình đang là người hay ác quỷ?! Câu chuyện được Marth kể tiếp: "Chúa Jesus đở người chết trong đám người chết dậy". Thế có nghĩa bậc siêu nhân này đã cứu sống được người không còn cách nào cứu sống nữa.

    Đây là hình ảnh khá lạ lùng, một câu chuyện thật huyền diệu chưa hề thấy xảy ra ở thơi đại nào, thiên kỷ nào. Không có một ai chứng kiến theo bất cứ một tập quán nào mà có thể phát hiện ra một sự kiện như vậy. Ấy thế mà hơn hai ngàn năm qua rồi vẫn còn nằm trong vòng bí mật. Chẳng có một ai lý giải được. Con người có thể cứu được bệnh nhưng có bao giò cứu được mệnh đâu! Như vậy có nghĩa là gì, nếu không nói là phép lạ ?... Một phép lạ diễn ra từ tay một người thoát khỏi vòng sinh, lão, bệnh, tử!

    Có lắm thuyết chứng minh cho cái chết. Người ta đưa ra cái thuyết không phải để chứng minh có cái gì ở bên kia thế giới mà để cảnh cáo họ hãy xem chừng những bờ vực thẳm đang hiện dần ra trước mắt họ!

    Chính những cái xác thân nằm bất động mới hiểu biết nhiều hơn ta. Đối với xác chết cái gì cũng trải qua. Họ biết từ cái sinh đến cái lão, từ cái bệnh đến khi họ quay đầu về núi. Chẳng những vậy mà các cái xác đó còn biết luôn cả tâm trạng của những người sống đang vây quanh mình đang nghĩ gì?! Không phải họ – những kẻ sống đang run sợ đó - đang thương xót cho cái xác thân rữa nát nằm yên trong quan tài của mình - mà chính họ đang ưu tư cho số phận mình!

    Bạn muốn biết Cõi Chết như thế nào ư? Hãy theo tôi đi vào cái thế giới gần như bất động đó. Một thế giới các thây ma đang nằm sắp lớp, đầy rẩy cả những con dòi bọ từ những con ma mới đang sinh sôi nẩy nở. Đừng lầm tưởng những con ma mới ấy đã chết! Thật ra nó đang hít thở không khí chứng minh cho sự sống. Nó không còn là một thực thể biểu tượng cho con vật tối linh, biết nói năng, biết hành động và suy tư... mà là đang âm thầm vác cái vỏ cát bụi để trả về cho cát bụi... Chúng ra đi vĩnh viễn, không còn ở với chúng ta nữa, không còn trở lại với chúng ta nữa. Tất cả phải xa rời vĩnh viễn... mà chỉ có phần hồn mới là tồn tại. Nhưng tồn tại như thế nào còn tùy theo cái căn cơ nghiệp chướng của nó!

    * * *

    Một đứa bé lên mười, trong một tai nạn xe hơi được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Đứa bé thuật lại: "... trên một quãng đường cong hắn nhìn thấy một chiếc xe hơi đang chạy bỗng tung bay lên cao tiếp theo sau đó một tiếng động mạnh và... hắn không còn cảm thấy gì nữa.

    - Ấy thế mà tôi biết rõ là mình bị tai nạn. Nhưng chỉ dây phút sau tôi chui ra khỏi xác thân bằng lối đỉnh đầu mình. Tôi không còn cảm thấy châu thân mình đâu nữa, hoàn toàn mất hẳn trọng lượng. Sự di chuyển quá dễ dàng dường như chỉ cần điều khiển bằng ý nghĩ. Tôi nghĩ đến bữa cơm chiều. Chắc mẹ mình đang trông đợi. Tức thì tôi nhìn thấy ngay hình ảnh mẹ tôi đang loai hoai làm "bít tết" trong bếp và lủ em tôi thì đang ngồi đợi nơi bàn ăn. Tôi cũng chẳng mấy ngạc nhiên về cái phi thường này của mình và ngay cả là tôi cũng chẳng biết là mình đã chết. Cái hiện hữu thật nhẹ nhàng và nhanh chóng gây cho tôi một cách nhìn thích thú. Tôi lại nghĩ đến bãi cỏ xanh, nơi mà tôi trước khi lên xe đi với cha tôi đã cùng đám em chơi túc cầu và để quên lại chiếc áo khoát máng lên cái móc nơi phòng đợi. Rõ ràng là chiếc khăn tay cũng còn đó. Tôi vớ lấy nhưng bất giác có một sức mạnh phi thường đẩy tôi về phía trước. Và như một mảnh giấy tôi bay đi thật nhẹ nhàng lơ lửng trên không. Còn gì thích thú bằng?! Nhưng lần này tôi hoàn toàn không còn chủ động được. Có một động lực nào đó đẩy tôi trở lại nơi cái xác thân của tôi đang nằm. Bát giác tôi cảm thấy toàn thân đau đớn đến cực độ. Tiếng rên rỉ của tôi như nói lên sự từ chối trở về với sự sống.

    _ Không! Tôi không muốn bị chui trở lại vào cái xác thân kia nữa!

    Một làn ánh sáng tỏa ra hơi ấm vô cùng kỳ diệu tiến lại và như truyền cảm vào tâm tư tôi:

    _ Này con yêu của ta! Ta luôn luôn thương yêu con. Có lẽ con cũng thương yêu ta. Con hãy nghe lời ta mà trở về để tiếp tục đi nốt quãng đời còn lại.

    Và tôi mở mắt. Mẹ tôi kêu lên:

    _ Trời ơi! Con tôi sống lại.

    Léon Denis cũng mô tả một câu chuyện và hình ánh sáng gần như vậy trong tác phẩm của ông ta nói về "đời sống sau khi chết" (Après La Mort).[/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/5/11
  12. Venom_Rider

    Venom_Rider Donkey Kong GameOver

    Tham gia ngày:
    4/4/08
    Bài viết:
    455
    Nơi ở:
    Cần Thơ
    Mà vụ bóng đè nó nhiều khi hãi lắm, tớ nhớ có có lần bị bóng đè, tình trạng cũng tương tự bác trên đấy, nhận thức được là mình đang còn có suy nghĩ, tai còn nghe rõ tiếng động xung quanh, mà toàn thân thì ko động đậy gì ráo, rồi có lúc lại thấy cả mấy đứa nhỏ từ trần nhà xà xuống, đè khắp ngừ 8-} mà vùng vẫy thì càng nhiều đứa bay lên đu bám, mà hãi nhất, tớ thì có thói quen là bật truyện audio nghe khi đi ngủ, lúc bị đè tai thì còn nghe rõ mồn một giọng đọc, tớ còn nhận biết được là nó đọc đến khúc nào nữa, vậy mà tay chân mình mẫy thì bị stun đơ ra, phải vũng vẫy cật lực lắm thì mới mở mắt ra được, mới biết là vừa rồi mình còn đang ngủ 8-}, hãi thật
     
  13. quang5210

    quang5210 Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    21/8/08
    Bài viết:
    1,261
    Bị bóng đè hoài có sao đâu...Nhắm mắt tập trung lại là thoát :">
    Mà cái vụ Hạch Tùng ghê thật :-ss
    À, hồi đó mình xem web nào ý...Trên đền thờ của nc' nào đó có hình phi hành gia trên đó ý...Bạn nào post lại dùm mình đc k ?
     
  14. Chimcò_vn

    Chimcò_vn Chim Non Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/7/05
    Bài viết:
    6,448
    Nơi ở:
    SI:7
    @Coldrain: nếu được bạn hãy giới thiệu mình với người bạn gái kia, có thể thầy mình sẽ giúp bạn ấy được 1 vài điều cũng như định hướng cho bạn ấy để ko đi lạc đường cũng như tránh 1 số điều cấm kị mà có thể bạn ấy chưa biết. ::) Y!M mình là silence_to_listen@yahoo.com
     
  15. Orpheus

    Orpheus ♥ ♡ ToMaTo TasTe Kiss ♡ ♥ Moderator

    Tham gia ngày:
    30/3/09
    Bài viết:
    4,066
    Nơi ở:
    Kingdom Hearts
    :bz
    hay quá chim cò ơi ~
    mình quote bài này lên đầu :D
     
  16. SirLuxubu

    SirLuxubu Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    29/5/07
    Bài viết:
    711
  17. Chimcò_vn

    Chimcò_vn Chim Non Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/7/05
    Bài viết:
    6,448
    Nơi ở:
    SI:7
    Đọc qua cái bài quote của mình rồi chắc ai cũng hiểu 2 câu dưới sign mình nhỉ :D
     
  18. nonzion

    nonzion Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    6/1/07
    Bài viết:
    355
    Nơi ở:
    Như như
    Khuyên một điều là mấy bác nào đọc thấy thích thú vụ luân xa, khí công (khai thông Nhâm Đốc nhị mạch, Sinh Tử Huyền Quan), thiền (chứng cảnh giới này nọ) thì Đừng nên dựa vào tài liệu trên mạng mà mang họa vào thân. Những cái này thuộc về Huyền thuật, Mật thuật. Mà đã là huyền - mật thì kô thể tùy tiện được. Trừ khi mấy bác là các vị đại thượng giả, kô thì phải cố tìm 1 vị minh sư nhé :D
     
  19. nvtn3887

    nvtn3887 Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    27/4/06
    Bài viết:
    1,408
    thế bro biết minh sư ở đâu ko, ai biết giới thiệu đi (tìm mãi mà chả thấy)
     
  20. Chimcò_vn

    Chimcò_vn Chim Non Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/7/05
    Bài viết:
    6,448
    Nơi ở:
    SI:7
    ^ bạn trên chắc chưa bao giờ đọc kinh thánh nhỉ : Chúa Jesus nói với các môn đệ rằng : "Thật, thầy bảo thật các con, chính thầy chọn các con chứ không phải các con chọn thầy"

    Bạn đã hiểu chưa ?
     

Chia sẻ trang này