Như mình hồi trước có nói đó, Rin là loại người tự hoàn thiện bản thân bằng cách nỗ lực chứ không phải là trời phú, cho nên cô có chút bất lợi trong trận đấu này với Jes. Vả lại trong trận này Jes đang nóng nên có hơi...quá tay. ------- Về số phận của Laura, xin hãy chờ chap sau :-)
11.5 Cyborg Heart Khi Tina đến nơi, cô đã thấy chủ nhân của mình nằm bất động trên vũng máu rồi. Sao tiểu thư Laura lại nằm yên lặng trên mặt đất như thế kia, không lẽ cô ấy...chết rồi ư? Không thể như thế được, sao tiểu thư lại có thể chết được, cô ấy là một con ma cà rồng cơ mà? Ma cà rồng là loài bất tử mà, phải không? “Nó chết rồi, Tina ạ.” Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, tuy nhẹ nhưng lại giống như một con dao nhọn đâm sâu vào trong trái tim của cô gái tóc đỏ hồng tội nghiệp. “Các người nói dối !”-Tina hét lên Khẽ liếc nhìn Tina bằng ánh mắt thương hại, Sapphire đi lại dần chỗ Laura đang nằm, lấy chân đá mạnh một cái vô cơ thể nằm im lìm của cô ta. Không có một chút phản ứng gì từ cô gái ma cà rồng đó. Lẽ nào cô đã chết thật rồi ư? “Giờ chị đã tin chưa, Tina?”-Sapphire nói, giọng cô có vẻ mất kiên nhẫn. Tina đứng lặng người, nhìn trân trân vào cái thân thể bất động và đẫm máu của chủ nhân mình kia. Tiểu thư không chết, tiểu thư không thể chết. Tiểu thư không được chết. Em còn biết bao nhiêu điều chưa nói với tiểu thư mà. Tiểu thư chưa khen em cơ mà, hôm nay em đã tìm thấy cô chỉ mất có 15 phút thôi đấy. Rõ ràng đây chỉ là một trò đùa thôi phải không? Tiểu thư chỉ đang giả vờ thôi phải không? Tiểu thư, xin đừng chết... “Ahhhhhhhhhhh....! “ Tiếng thét giận dữ của Tina vang lên, tiếng thét của sự bi ai không thể diễn tả được bằng lời. ... Và tất cả thù hận cùng với sự thống khổ đó đã chuyển thành sức mạnh. Nhanh chân chạy đến ôm lấy Sapphire, Xion nhào người nhảy tới một góc tường để núp, vừa sau đó là hàng loạt tiếng súng nổ vang lên. Tạch Tạch Tạch Tạch Tạch.... Hàng trăm lỗ đạn xuất hiện trên những con đường lẫn tường nơi mà Xion và Sapphire vừa chạy qua. Nếu như Xion không kịp nhận ra tình hình nguy cấp ban nãy thì có lẽ lúc này bọn họ đã trở thành cái vỉ nướng. Bằng khí thế khủng bố của mình, Tina tiếp tục tiến đến chỗ hai người họ, hai tay cô lúc này đã tự lắp ráp trở thành 2 khẩu súng máy, nhả đạn không ngừng nghỉ về phía bức tường nơi Xion và Sapphire đang núp. Tiếng đạn bắn ra cùng tiếng vỏ đạn rớt xuống đất vang lên đều đều, Xion biết họ sắp không còn trốn ở chỗ này thêm được lâu nữa. “Ngồi yên ở đây nhé, Sapphire! Chờ anh !”-Xion dặn dò rồi ngay lập tức nhào người nhảy ra ngoài, lộn nhào trên đất. Phản xạ theo động tác di chuyển của Xion, Tina lia nhanh nòng súng, nã liên tục về phía anh, Xion chỉ biết theo đà bay ra mà lao nhanh đến bức tường trước mặt. Dùng hết tốc lực, Xion nhảy lên tường rồi chạy luôn trên đó. Hết đà, anh nhún mạnh chân lộn ngược lại đồng thời phóng ra từ tay 3 con dao găm bay về phía Tina. Phập phập phập ! Cả 3 mũi dao trúng đã đích hoàn hảo, Tina bị thối lui về sau, Xion ngay lập tức lợi dụng cơ hội xông lên chụp cổ Tina và đè cô xuống đất. “Mau chạy ra chỗ núp khác đi, Sapphire !”-Anh la lớn Sapphire lật đật làm theo lời Xion nói, trong khi đó anh quay xuống nhìn Tina và nói lớn “Bình tĩnh nào, Tina, lý trí em bị làm cho lu mờ rồi! Về nhà với anh, anh sẽ cho em thấy thực sự ai mới là gia đình của em !” Thế nhưng, chẳng có một lời nào của Xion lọt được vào tai Tina, cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh với một đôi mắt đầy hận thù. “Tina...”-Xion đau lòng, cắn chặt răng khi bị nhìn bằng ánh mắt đó. Tina vùng vẫy mạnh, cô cố gắng kéo chân của mình ra khỏi sự kiềm kẹp rắn chắc của Xion. ĐÙNG ! Xion nhảy lùi về phía sau và ôm bụng, anh đã bị trúng đạn mà không hiểu tại sao. Anh nhớ mình đã khoá chặt hai tay của Tina lại rồi mà? Tina lúc này đứng dậy, rút những con dao đang đâm vào người mình ra ,Xion sửng sốt nhìn thấy có một lỗ đạn phía dưới bộ váy người hầu của cô. Một khẩu súng được trang bị ở đầu gối. Trước khi Xion kịp phản ứng gì thêm, Tina đã lạnh lùng giơ khẩu súng lục trên tay lên, bắn liên tếp 3 phát vào người anh. ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ! Xion ngã gục ra đằng sau, Tina lẳng lặng bước qua người anh, tiến về phía chỗ Sapphire đang ngồi. Trong lúc đó, ở chỗ của mình, Sapphire đang tranh thủ gọi đi một cuộc từ chiếc điện thoại nhỏ nhắn của mình. “Alô !” “Là em, Sapphire đây! Anh Emerald ơi, chị Tina đã nổi điên mất rồi !” “Em đã biết phải giải quyết chuyện đó ra sao mà, phải không?” “Em không biết! Anh Xion bị bắn rồi, giờ em phải làm sao đây?” “...” “Anh Emerald ?” “Hãy phá huỷ Tina đi !” “Hả, anh nói sao cơ?” “Làm đi, nếu không em sẽ chết đấy.” Cạch... Tiếng lên đạn lạnh lẽo từ phía sau khiến Sapphire giật mình, cô quay lại thì đã thấy Tina đứng ngay phía trên mình. Nhìn cô bé bằng ánh mắt lạnh lùng, Tina bóp cò... ĐÙNG ! … Chầm chậm mở mắt ra, Sapphire thấy mình vẫn bình yên vô sự, còn kế bên cô là chiếc điện thoại đã bị bắn nát vì đường đạn đi trượt mục tiêu. Sapphire ngước mắt lên nhìn, cô kinh hoàng thấy cánh tay có hình dạng khẩu súng của Tina đã bị chém đứt lìa bởi một cây rìu phóng tới từ xa. “Đừng đụng tới Sapphire.”-Xion hét lên Vụt ! Xion tung ra một sợi dây thép, sợi dây quấn chặt vào cổ Tina, anh lập tức kéo mạnh khiến cô ngã ra đất, rồi sau đó lôi cô sền sệt về phía mình. Tay kia của Xion tạo thành một mũi lao, đâm xuống Tina, nhưng cô đã lăn người qua tránh kịp rồi nhanh chóng đứng dậy, vung chân đá mạnh về phía Xion khiến anh bị bức lui ra sau. Từ miệng Xion sau đó ho ra một ngụm máu, nhưng cố nén đi cơn đau của mình, anh đứng thẳng dậy rồi tạo ra một lưỡi kiếm bên tay phải. Tina cũng nhanh chóng đứng dậy và gỡ bỏ sợi dây ra khỏi cổ mình, sau đó tay trái cô tạo ra một cây shotgun. “Tới đây !”-Tina lạnh lùng nói Bên phía Xion, Sapphire la lớn “Đừng liều mạng, anh Xion, mọi chuyện ở đây cứ để cho em, anh Emerald bảo là em hãy phá huỷ Tina ngay !” Quay lại nhìn Sapphire, Xion khẽ cười “Vậy thì cứ để chuyện đó cho anh.” Rồi Xion lao thẳng về phía Tina “Đừng, anh Xion !”-Sapphire hét lên Thấy Xion lao rất nhanh về phía mình với vũ khí sắc lẻm trên tay, Tina lập tức lên đạn Cạch cạch ! Nhắm thẳng mũi súng vào người Xion, cô bóp cò. XOẸT ! ĐOÀNG ! Mọi chuyện tiếp theo mà Sapphire có thể thấy đó chính là...máu. Máu văng đi khắp mọi nơi. … Tina đánh rơi khẩu súng khỏi tay mình, sau đó cô từ từ đưa bàn tay lên chạm nhẹ vào cổ của mình. Máu đang ứa ra không ngừng từ cổ của Tina. Xion đã chém trúng cổ của cô. Còn Xion thì lại bị nã một lần đến 7 viên đạn vào người, khiến cho cơ thể xuất hiện hoàng loạt lỗ thủng lớn. Ngay lập tức sau đó cả hai người cùng đổ gục xuống, để lại xung quanh vương vãi máu của họ khắp nơi. … “Xionnnnnn...”-Sapphire la lớn rồi lao nhanh về phía của Xion Xion vẫn còn sống nhưng nằm thở trong khó nhọc, Sapphire liền nắm lấy một bàn tay của anh rồi dụi nó vào mặt mình, khóc nức nở “Đừng chết, Xion, em xin anh...” Động đậy các ngón tay, Xion chạm nhẹ vào mái tóc của Sapphire rồi khẽ vuốt nó. “Xin lỗi, có lẽ...anh không còn có thể tiếp tục pha cocktail...cho em được nữa rồi...”-Xion mỉm cười nói, giọng đứt quãng “Không, anh nhất định phải sống, em cần anh! Em muốn anh mãi mãi bên cạnh em...”-Sapphire dụi mặt vào ngực Xion khóc to. Khẽ vuốt đôi má trắng hồng của Sapphire, Xion nói “Đừng nói vậy...Sapphire, anh Emerald sẽ...không bao giờ cho phép...chuyện đó đâu.” “Em mặc kệ anh Emerald ! “-Sapphire ngẩng đầu dậy rồi hét lớn-”Chúng ta cùng rời khỏi đây thôi, em sẽ chữa cho anh, chúng ta sẽ đi thật xa nơi này...” Xion mỉm cười nhìn Sapphire âu yếm, rồi anh nói khẽ “Anh...mến em lắm, Sapphire ạ...” Sapphire ứa nước mắt ra, cô gật đầu lia lịa rồi đáp “Em cũng vậy, em cũng...” PHẬP ! Một thanh kiếm bỗng từ đâu đâm thẳng xuống ngực Xion, máu của anh văng tung toé khắp nơi, dính cả vào mặt của Sapphire. Từ phía trên nhìn xuống, cô gái ma cà rồng tóc tím ngạo nghễ cười “Xin trả lại cho hai ngươi thanh kiếm này, cám ơn nhé! Nhờ nó mà ta đã có một giấc ngủ rất ngon” “Không...không..khôngggggg.....!!!!”-Sapphire hét lớn, hai tay ôm lấy mặt, cô la hét trong sự kinh hoàng tột độ. … Bỏ mặc Sapphire cùng với tiếng khóc thảm thiết của cô, Laura cùng Eva tiến lại gần chỗ Tina đang nằm. Eva nhẹ nhàng lật người của Tina lại và dùng đùi mình gối đầu cho cô. Rồi họ cùng nhìn thấy vết cắt sâu trên cổ của Tina, Eva ngay lập tức dùng tay mình chặn vết thương đó lại và cố gắng không bật khóc. “Không, Tina...” Khẽ đưa tay vuốt nhẹ má của Tina, Laura nói nhỏ “Ngươi còn đau không, Tina ?” Chầm chậm mở đôi mắt của mình ra, Tina mừng rỡ mỉm cười “Tiểu thư...Laura...cô...còn sống...” Laura cười “Ta không chết được mà, còn phải dặn ngươi bao nhiêu lần nữa thì ngươi mới hiểu hả, đồ ngốc.” Eva và Laura chợt thấy có hai dòng nước trong vắt chảy dài từ đôi mắt của Tina. Lấy tay chạm nhẹ, Laura vô cùng ngạc nhiên khi biết đó là nước mắt. Tina...đây là lần đầu tiên cô ấy khóc. “Tôi...mừng..lắm..khi nhìn thấy...tiểu thư bình an..”-Tina khó nhọc nói Cứ mỗi lần Tina nói, máu từ cổ cô cứ tuôn ra, Eva phải cắn răng dùng tay nhấn thật mạnh thì mới có thể chặn nó ngừng lại. “Đừng..nói nữa, Tina...”-Eva nức nở nói “Eva nói phải đấy, nghỉ ngơi đi, Tina! Nghỉ đi! Rồi ngày mai chúng ta sẽ cùng chơi trò trốn tìm với nhau nữa.” Tina mỉm cười nhìn Laura âu yếm “Tiểu thư...nói thật...chứ..?” “Tất nhiên rồi, cùng nắm tay giao ước nào !”-Laura lồng các ngón tay của mình vào ngón tay của Tina rồi nắm chặt lại “Tiểu thư...nói dối..thật là giỏi...”-Tina cười hạnh phúc rồi bỗng sau đó im bặt. Eva giật mình la lên, mạch của Tina đã ngưng đập, đôi mắt của cô thì mở to, màn hình ở bên mắt trái cô đã vụt tắt đi. “Tina !“-Eva hét lớn-”Đừng bỏ chúng tôi, Tinaaaaa !!” Eva bắt đầu khóc, cô khóc rất lớn, cô đã từng kiềm chế để mình không khóc khi gia đình cô chết, nhưng vào lúc này đây điều đó đối với cô không còn ý nghĩa gì nữa... Nhưng ai cũng biết rằng, được khóc chính là một niềm hạnh phúc, kẻ không thể khóc được cho người thân của mình khi họ ra đi mới là người đau khổ nhất thế gian này. “Ta không nói dối ngươi đâu, Tina ạ.”-Laura khẽ nói rồi đưa tay vuốt đôi mắt của Tina. ---------- 5 Giờ sáng, tại con đường vắng tanh phía trước cổng thư viện Diana và Simon. “Tới nơi rồi, cho mình xuống đây đi.” Một con sư tử đầu chim không lồ từ trên cao bỗng xà xuống gần mặt đất, đập mạnh đôi cánh của mình, nó dùng sức gió hãm lực rơi để đáp xuống đất. Sau đó, con chim nhẹ nhàng ngồi xuống để cho một bóng người nhảy từ trên lưng nó xuống đất. “Cám ơn cậu nhiều, Bellaly! Tạm biệt !“ “Không có gì đâu, thưa cô Satori. Tạm biệt !” Như mọi lần, Satori lại dùng viên đá của mình để đưa con vật mình triệu hồi về lại với Cổ Thụ Vĩ Đại. Sau khi con vật to tướng kia biến mất, Satori kéo sát chiếc áo khoác đang mặc vào người rồi chậm rãi bước đi đến gần cánh cửa lớn của thư viện Diana và Simon. “Không biết mình có đến sớm quá không nhỉ? Nhưng dù sao thì mình cũng không muốn trì hoãn việc đón Tanya về thêm một giây phút nào nữa.”-Cô tự nhủ Khi đến được gần cánh cửa lớn, Satori toan gõ cửa thì bỗng nhận thấy cánh cửa này không hề khoá mà chỉ đang khép hờ. Satori băn khoăn là liệu có nên tự mở cửa vào luôn không, làm như thế thì quả là bất lịch sự, nhưng không hiểu sao có cái cảm giác gì đó khiến cho cô tự nhiên lại muốn làm như vậy. Satori cảm thấy rất khó chịu, cảm giác đó đang dần tăng lên, đó dường như là sự tuyệt vọng, nỗi thống khổ, niềm thương tiếc...chúng đang dần xâm chiếm lấy trí não Satori. Nhưng tại sao chứ? Không thể chịu được lâu hơn nữa, Satori lập tức đẩy cửa và bước vào trong, một cảnh tượng tang tóc ập đến trước mắt cô. ...
ồ, quả nhiên là Laura của ta, nv im3 như thế làm sao die dễ vậy đc, hy vọng sau này em ấy unlock full power khủng gấp chục lần nữa là đẹp.
Axe nói quả không sai, trận này ngắn nhất trong truyện từ đầu tới giờ Cả phe địch và ta đều có mất mát, đều đáng đau xót...........
Giờ mới thấy comment của med :-D Cám ơn mọi người đã quan tâm, sau chuyện này thì mối thù địch vốn có giữa gia tộc Belphagor với toàn bộ thư viện bên Diana sẽ ngày càng tệ hơn :-( Tina đã chết nên Laura có thể sẽ bắt đầu mất cân bằng không như lúc đầu nữa. Dù sao thì đã đánh nhau gần 4 chap rồi, các chap sau sẽ tạm yên bình trở lại trước khi xảy ra battle mới :-9 --------- Battlr ngắn nhưng máu me nhất đầu truyện đến giờ \^3^/
12 How much longer ? Trường trung học phổ thông Myon, một ngày bình thường đối với những ai không biết chuyện gì đang xảy ra ở trong thành phố. Có lẽ trừ một trường hợp ngoại lệ. Dưới lớp vỏ bọc một giáo viên, Roy có biết đến trận chiến ở bên ngoài kia, nhưng anh vẫn đang tận hưởng cuộc sống như một con người bình thường. Nhiều lúc, Roy đã tưởng mình là giáo viên thật, anh giảng bài trên lớp một cách nhiệt tình, khi về còn soạn giáo trình giảng dạy, đề kiểm tra, tìm kiếm tư liệu để đọc thêm....Phải, có thể nói Roy đã xém chút quên mất mình là ai. Rồi trong những ngày gần đây, Roy bỗng nhận ra số lượng học sinh vắng đang tăng lên đột ngột, trong khi những học sinh đang còn đi học đầy đủ thì lại học hành sút kém, đặc biệt là những học sinh đã rút luôn hồ sơ rời khỏi trường...Lúc ấy Roy mới giật mình nhớ ra cái thứ đang chảy ngầm ở bên dưới Thành Phố Bạc này. Thánh chiến Azygous. Mất cả một đem để tự dằn vặt bản thân mình, Roy tự trách tại sao anh lại có thể quên mất được chuyện đó cơ chứ? Chính anh là người đã khuyến khích lũ trẻ đến với cuộc chiến này, giờ lại ung dung sống cứ như cuộc chiến này không hề tồn tại vậy. Dù rất muốn làm cái gì đó vào lúc này, nhưng Roy không biết mình phải làm gì, bọn trẻ cứ hết đứa này đến đứa kia biến mất, anh lại không biết nhà chúng. Rất may là trước khi chia tay bọn trẻ, Roy vẫn biết được từ giờ trở đi có chuyện gì quan trọng thì bọn trẻ sẽ tự tìm đến thư viện của Diana. Roy dự định chiều này sẽ đến đó để xem thử những ngày qua mọi chuyện đã diễn biến như thế nào rồi, và dù biết rằng mình hề không thích cách nói chuyện của Laura nhưng cũng phải cố bỏ qua nó để mà làm đúng trách nhiệm của mình. Còn hiện tại bây giờ thì Roy đang bận, anh phải đi...họp giáo viên đầu tháng. … “Tình hình lúc này tệ lắm rồi các thầy cô ạ.” Đây là cuộc họp giáo viên đầu tiên mà Roy tham gia trong đời mình, ban đầu anh cứ tưởng nó phải trịnh trọng, nghiêm túc lắm, nhưng hoá ra nó cũng giống với một buổi tiệc trà nước đàm đạo thôi, có điều trong buổi trà nước này mọi người phải nộp báo cáo về tình hình bộ môn mình đang giảng dạy. Ngoài ra, họ còn phải cùng bàn bạc nghiêm túc về những vấn đề nổi bật trong vòng một tháng mà thầy hiệu phó sẽ nêu ra. Và cũng như mọi lần tụ họp đông đủ giáo viên, Roy vẫn không thấy hiệu trưởng của trường này đâu cả. “Dạo gần đây, số lượng học sinh nghỉ học tăng lên ngày một nhiều, đáng buồn hơn nữa là trong số đó có cả những em học sinh thuộc lại khá giỏi của trường, ví dụ như Rogan Dungeon và Rin Mothman của lớp B12III. Còn các học sinh vẫn đi học thường xuyên cũng có dấu hiệu giảm sút sức học thấy rõ, điển hình là nữ sinh Nancy Bellaphote của lớp A12IV....Cứ tình hình này tiếp tục kéo dài thì uy tín của trường chúng ta sẽ giảm sút mất. Các thầy cô có đề ra biện pháp gì để khắc phục tình trạng này không?” Sau khi thầy hiệu phó nói dứt vấn đề vừa nêu, chỉ thấy cả phòng họp im lặng như ai nấy đều làm bằng tượng đá, có lẽ vấn đề này nghiêm trọng đến mức chẳng ai dám ý kiến, cũng có thể vì bản thân họ còn chua nhận ra được là có chuyện đó hay không. Roy cũng thế thôi, anh chỉ mới biết đến tình hình như vừa nêu chỉ dạo gần đây như bao giáo viên khác, và như mọi người, anh đang đóng vai tượng đá. “Có biết nguyên nhân là do đâu không, thưa thầy hiệu trưởng?”-Một ai đó bỗng lên tiếng-”Phải có lý do gì đó giải thích cho sự sút kém trong học tập của các học sinh chứ?” “Ừm, có thể có một nhưng cũng có thể có nhiều lý do cho tình trạng này. Tuy nhiên, chúng ta có thể chắc là nguyên do đó không phải xuất phát từ giáo viên, tôi có thể nói chúng ta đang làm rất tốt công việc giảng dạy của mình. Nhưng tôi vẫn băn khoan là có khi nào chúng ta vẫn chưa đủ gần gũi với học sinh không?” Thầy hiệu phó nói đúng, có rất nhiều nguyên do dẫn đến sự sa sút này. Tuy nhiên, Roy biết nguyên nhân chính nhất là tập trung vào Azygous, cái thứ đã làm đảo lộn đi đời sống bình thường của tất cả học sinh cũng như người dân thành phố Bạc. Và nguyên nhân này lại không hề phụ thuộc vào việc giáo viên giảng dạy thế nào, nói cách khác, không phải lỗi do giáo viên trong trường. Nhưng liệu có thể nói ra cái nguyên nhân đó ở đây? Trong phòng này dù có thể đã có người biết đến Azygous Ring, nhưng sẽ không ai hình dung nổi một vật vô hình, vô định như nó thì sẽ là nguyên nhân cho bất cứ chuyện gì đâu. Hơn hết, khẳng định được cái vòng tròn ấy có tồn tại hay không cũng chẳng giúp ích gì được cho tình hình hiện giờ. “Tôi nghĩ...”-Roy đánh liều lên tiếng-”...có thể một phần nguyên nhân gây ra chuyện này là từ vấn đề vấn đề tình cảm của các em chăng?” Thầy hiệu phó nhìn Roy ngạc nhiên, các giáo viên khác cũng thế “Ý thầy là sao, thầy Roy?” “Ý tôi là...đối với những học sinh như Rin hay như Rogan thì đây chính là năm cuối cấp của chúng, đúng không? Mà thường bọn trẻ vào thời điểm này rất quyến luyến nhau vì biết đây là thời gian cuối chúng còn được ngồi học chung lớp cùng nhau, cho nên tôi nghĩ bọn trẻ sẽ rất muốn dành thời gian cho nhau nhiều hơn là học hành...Mọi người biết đấy, có thể trong số những học sinh 12 vẫn có em còn đang ôm một mối tình trẻ con nào đấy chưa thể bày tỏ, và với áp lực của học tập và thi cử, chúng sẽ càng không có cơ hội nói ra...Ừm...và do đó có thể gây nên cảm giác chán nản, phân vân giữa những vấn đề phát sinh trong tình bạn, tình yêu và học tập rồi dẫn đến sa sút...” Roy chợt chột dạ khi thấy chục ánh mắt đổ dồn nhìn vào mình, cứ như anh vừa nói ra vấn đề gì đó không nên nói. Giáo viên nào cũng biết rằng, vấn đề tình cảm trên mức tình bạn của các học sinh với nhau là không được phép đề cập đến trong nhà trường. Nhưng Roy nghĩ thà nói như thế còn hơn thú thật “mấy thầy ơi, có một cái vòng tròn có khả năng ban điều ước và bọn trẻ phải chiến đấu sống dở chết dở để giành được nó đấy”. Thật lạ là chẳng hiểu sao cuối cùng thầy hiệu phó lại đồng ý với cái nguyên nhân “bựa” đó của Roy, để rồi cả phòng họp tạm thời coi đó là nguyên nhân chính cần giải quyết. Một lô các kế hoạch được bày ra để giúp học sinh có thể cân bằng giữa đời sống tình cảm và học tập của mình, tất nhiên cái đích nhắm tới trước nhất vẫn là tốt nghiệp được cấp 3. Sau đó, một số hoạt động ngoại khoá như các chuyến tham quan, dã ngoại và hoạt động lễ hội tại trường cũng được đề ra và bàn bạc nghiêm túc. Nếu những hoạt động này thành công, chúng sẽ tăng cơ hội giao lưu, gần gũi, kết bạn cho các học sinh trong trường với nhau mà không cần phải bận tâm đến vấn đề học hành. Cuối cùng, thầy hiệu phó nhắc về vấn đề khen thưởng cho học sinh giỏi nổi bật của trường vào gần cuốic mỗi học kỳ, vì một số ứng cử viên ưu tú như Rin hay Rogan đã mất hạng, cho nên các giáo viên phải nhanh chóng đề cử ra những người thay thế. “Riêng thầy có ý kiến gì không?”-Thầy hiệu phó quay sang hỏi một giáo viên trẻ có khuôn mặt hiền lành và nụ cười ấm áp ngồi phía trên. Qua vài lần tiếp xúc và trò chuyện, Roy biết được tên anh ta là Benjamin Lazario, anh họ của Meliessa và Sophia, là những học sinh mà Roy có dạy qua, ngoài ra anh ta còn một người em gái nữa làm y tá trong trường, cô tên là Helen. Có gia thế lớn, tính cách hiền lành và dễ gần nên Ben rất nổi bật, anh được rất nhiều giáo viên lẫn học sinh yêu mến. Riêng Roy thấy không có những thứ đó thì Ben cũng đã rất thu hút ngưòi khác rồi, có thể là do vào nụ cười dễ mến luôn đem lại cho người khác cảm giác an toàn cùng với tính cách bí ẩn của anh chăng? Dù gì thì sau câu hỏi của thầy hiệu phó, giống như các giáo viên khác, Ben không có câu trả lời, anh chỉ nhún nhẹ vai và lắc đầu, và luôn không bao giờ quên kèm theo một nụ cười. “Còn thầy thì sao, Roy?” Phải, cuối cùng cũng đến lượt Roy, anh chỉ thắc mắc tại sao mình luôn là người được hỏi cuối cùng. “Tôi thấy chúng ta có lẽ đòi hỏi hơi cao tiêu chuẩn khen thưởng cho học sinh.”-Roy nói-”Trường chúng ta có không dưới một trăm em học sinh mức giỏi, nếu ta chỉ chọn ra một trong số một trăm đó thì có thể nói là yêu cầu đó quá cao. Tôi nghĩ chúng ta có thể có thêm một số các phần thưởng khác cho nhiều loại thành tích như: giúp bạn học tập, tiến bộ trong một thời gian ngắn, nhóm học tập tốt, sáng tạo trong học tập...” Thầy hiệu phó còn phải bận há hốc mồm một lúc trước khi đưa ra trả lời “Về chuyện đó có lẽ...để sau thầy ạ! Tôi còn trình lên hiệu trưởng xem ý kiến cô ấy thế nào? Còn bây giờ thầy chỉ cần trả lời câu hỏi chính của chúng ta: có học sinh nào thầy muốn đề cử không?” “À...ừm...”-Roy cũng nhận ra mình đã đi quá đà-”Tôi thấy có hai học sinh rất xuất sắc ở lớp A12IV, tôi mong thầy hiệu phó sẽ cân nhắc hai em đó.” “Đó là những học sinh nào?” “Đó là chị em Maira và Holland, tuy kém tuổi hơn tất cả các bạn cùng lớp nhưng hai em đó lại có thành tích học tập vượt trội hơn tất cả.”-Roy nói “Cám ơn thầy rất nhiều, nhà trường sẽ xem xét hai em học sinh đó...” ... Sau khi vấn đề đó kết thúc thì cũng là là lúc buổi họp chấm dứt. Các giáo viên uể oải đứng dậy đi đên lớp chuẩn bị cho buổi dạy đầu trong ngày. Phải! Đúng là giáo viên có mệt đấy, họ cũng chỉ là con người thôi mà. Trong lúc đang trên đường đi đến lớp B12VII, là lớp đầu tiên của ngày hôm nay, Roy suy nghĩ lại thì thấy quả không ngờ là mình đã nói nhiều như thế trong buổi họp. Roy có cảm tưởng như mình đã trở thành một giáo viên thực thụ và anh đang...yêu cái nghề này rồi. Nguyên nhân là do đâu nhỉ? Có phải là do suốt bao nhiêu năm lang thang đi đây đi đó, Roy chỉ muốn có một cuộc sống bình ổn tại một nơi nào đó không? Hay có thể vì cảm giác được sống trong cùng môi trường với con trai của Haara khiến anh hạnh phúc? Dù là gì đi nữa Roy vẫn sẽ vui lòng chiếm chỗ của vị thầy giáo tên Helme kia một thời gian nữa, anh thầm cảm ơn tên trùm khăn dù không rõ hắn đã làm gì mà khiến Helme phải nghỉ dạy... Khi leo lên được tới lầu ba, Roy có đi ngang qua lớp học của Rogan để xem hôm nay thằng bé và bạn của nó có đi học không, nhưng kết quả vẫn là 3 cái bàn trống trơn giống như những ngày gần đây. “Mong là bọn trẻ vẫn bình an.”-Roy thầm nghĩ Rồi Roy có chạm mặt với Lenny của lớp C12I, anh vẫy tay chào và nhận được cái cúi đầu lễ phép của cậu ta. Hai người không bắt chuyện với nhau mà chỉ đi ngang qua, Roy thấy Lenny hôm nay trông có vẻ rất yêu đời, khuôn mặt cậu cười rạng rỡ cứ như vừa mới trúng vé số giải đặc biệt vậy. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, Roy vui vì thấy cậu ta vui, chắc chắn nó sẽ tác động lớn đến Lenny theo hướng tích cực nhất. Với niềm vui bị lây từ Lenny, Roy cảm thấy bớt lo nghĩ hơn, anh chầm chậm bước vào trong lớp B12VII vừa đúng lúc chuông reng báo giờ học vang lên. ---------- Roy không thể tin được một ngày lại trôi qua nhanh đến thế, anh nhớ mình chỉ vừa mới đi đến 3 lớp, nghỉ ngơi một chút rồi dạy thêm 2 lớp nữa thì nhìn ra ngoài trời đã thấy xế chiều. Đúng là khi hăng say làm việc thì con người ta chẳng biết thế nào là thời gian nữa, mọi thứ cứ trôi vùn vụt qua nhưng lại không khiến cho con người ta cảm thấy vô nghĩa. Tính ra đã hơn một tháng rồi kể từ khi Roy bước chân đến thành phố này, anh không bao giờ ngờ là mình sẽ lại ở đây lâu đến thế, vì anh chưa bao giờ có thói quen ở mãi một chỗ quá lâu. Nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra ở đây, gặp gỡ bao nhiêu con người và tiếp xúc với bao nhiêu trải nghiệm mới mẻ, Roy có lẽ đã yêu mến thành phố này. Trường tan, học sinh cùng giáo viên ùn ùn kéo nhau đi về, hoà mình cùng đám đông ấy, Roy chầm chậm bước đi về phía cổng trường. Anh vui vì giờ các học sinh trong trường đã quen với việc có một gã mặc áo khoác đen kín mít là giáo viên của trường chứ không phải xã hội đen hay thầy pháp, thầy mo, điều đó đang chứng tỏ cho một sự thật mà Roy quan niệm: tâm hồn con người không thể bị xa cách bởi ngoại hình. Sau khi rời khỏi cổng trường thì việc mà Roy hay làm đầu tiên đó chính là tìm một hướng đi vắng vẻ và đi thẳng, anh sẽ đi bộ thong dong trong vô định một lúc cho đến khi nào xung quanh mình không còn bóng dáng của một học sinh nào đó thì sẽ thôi. Roy không muốn cho các học sinh biết mình chỉ là kẻ lang thang không nhà cửa, điều đó sẽ làm giảm sự tôn trọng và tin tưởng của chúng rất nhiều, hơn nữa không thể cho chúng biết là anh sẽ lén quay lại trường...để ngủ. Nếu bạn là một kẻ lang thang thì bạn sẽ không thắc mắc về những chuyện Roy đang làm đâu. Lấy trong túi ra tấm thẻ bài Sabbath của mình, Roy thở dài nhìn vào tấm hình một gã ăn mặc rách rưới không khác gì mình cùng dòng chữ trên đó THE WANDERING MAN Roy biết cái nghề giáo viên tạm bợ này sẽ không thể che dấu được thân phận của một kẻ đã lang thang suốt trăm năm qua như mình. Anh chỉ còn cách chấp nhận thân phận của mình, cất tấm thẻ lại vào túi, Roy tiếp tục bước đi. ... Roy cứ thả bộ một lúc cho đến khi trời đã tối và các con phố lên đèn, và đúng lúc đó anh cảm thấy được cảm giác khi có nguy hiểm cận kề, nó lúc ẩn lúc hiện nhưng lại quá rõ ràng để phủ nhận. Thấy thế, Roy nhanh chóng rút trong áo khoác ra khẩu súng lục đen để phòng hờ. Cúi thấp người xuống một tí rồi lặng lẽ quan sát xung quanh, Roy giờ mới phát hiện mình đã đi tới một nơi vô cùng vắng vẻ...một lần nữa. Lúc trước anh cứ tự hỏi tại sao bản thân cứ nhằm vào những nơi như thế mà đi, nhưng giờ đây Roy biết được rằng con người ta có thể tự bước đi trong vô thức đến những nơi họ không biết nếu như có một kẻ nào đó dùng tâm linh để dẫn dắt họ. Dẫn Roy đi tới một nơi vắng vẻ và tối tăm, sau đó lại từ từ xuất hiện một áp lực tựa như nguy hiểm cận kề, đó có thể chỉ là một người. “Ra đây đi, Garnet !”-Roy hô lớn Và lập tức, có tiếng cười khúc khích phát ra ở đâu đó, rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng của một đôi chân nhỏ đang nhẹ bước đi. Nghe thấy tiếng chân, Roy lập tức quay người về phía đó đồng thời nâng mũi súng lên cao ngang mặt và dùng hai tay giữ chắc, thân hình cúi thấp, vai nghiêng. Từ trong một góc phố tối tăm, một người với thên thể nhỏ nhắn, mảnh mai cùng mái tóc đen dài dần dần xuất hiện, trông Garnet lúc này có thể nói vừa đáng yêu nhưng cũng vừa đáng sợ. “Làm gì thế ông chú? Định bắn tôi sao?”-Garnet hỏi trong khi miệng cười mỉm còn đầu hơi nghiêng qua trái một chút “Nếu cháu còn xuất hiện cái kiểu đó vào lần sau, đừng than vãn khi ta có tay lỡ lạc đạn nhé.”-Roy đáp rồi hạ khẩu súng xuống. Garnet khẽ bĩu môi khi Roy đùa chuyện lạc đạn, nhưng anh chưa kịp quan sát thì nó đã kết thúc nhanh chóng vánh như lúc nó xuất hiện. Hít một hơi dài, Garnet tiến lại gần Roy “Công việc ngày hôm nay thế nào hả ông chú, kể tôi nghe đi.” “Khi nào cháu quan tâm đến công việc trong ngày của ta thực sự thì ta sẽ kể cháu nghe.” Garnet nhíu mày “Oái, sao ông chú tinh thế?” Roy cười “Lần sau đừng có hít một hơi sâu trước khi hỏi người khác câu gì, như thế là đang nói cho người khác biết là mình chẳng có hứng thú gì với câu hỏi đó cả.” Garnet bật cười “Ha, tôi đã tự hỏi liệu có nên nếu cứ tiếp tục đến làm phiền chú không? Nhưng giờ tôi đã biết là nên.” “Thế thật ra có chuyện gì mà cháu lại “nên” đến làm phiền ta như vậy?” “Hôm nay tôi đã gặp nhiều chuyện rất bực bội, cho nên muốn tìm chú để trút sầu.”-Garnet nói Thoáng chút ngạc nhiên vì lý do của Garnet nhưng Roy nhanh chóng lờ đi ngay, đây không phải là lần đầu khi con mà bé đến tìm gặp Roy vì mấy cái lý do như “chán”, “buồn”, “nản”, “thất vọng”... “Sao mới còn trẻ mà cháu đã có đủ thứ chuyện tiêu cực thế?” Roy hỏi như thường lệ trong lúc hai người đang đi bộ dọc theo con đường dài vắng vẻ, trang phục của cả hai khiến họ tương phản với nhau, Garnet hôm nay mặc áo thun trắng tay ngắn bó eo cùng chiếc quần dài rộng màu xám có nhiều túi trong khi Roy bận trang phục đen thui từ đầu đến chân. Roy có để ý một chút về trang phục của Garnet, hình như là cứ mỗi lần gặp lại thì con bé lại ăn mặc mỗi lúc mỗi giống con gái hơn. Quả là một con bé bí ẩn từ trang phục đến tính cách. “Tại mọi chuyện khó chịu cứ đổ ập lên đầu tôi chứ tôi đâu có muốn.”-Garnet lại trả lời như thường lệ “Không phải là mọi chuyện tiêu cực đang tự tìm đến đầu chúng ta và đổ lên nó đâu.”-Roy nói-”Thật ra là chúng ta đang tự thu hút chúng đến với mình thôi.” “Ý chú là sao?”-Garnet hỏi “Những điều mà cuộc sống đem đến cho chúng ta phản ánh cách chúng ta sống và đối đãi với mọi người xung quanh như thế nào. Ví dụ, cháu ích kỷ, cháu sẽ chẳng có nổi một người bạn hào phóng nào cả, ngược lại, khi cháu rộng lượng, cháu sẽ luôn nhận được thành ý giúp đỡ của mọi người xung quanh.” “Thật thế ư?”-Garnet cười, và Roy cảm nhận thấy có chút gì đó không ổn trong nụ cười đó, giống như là sự thiếu tin tưởng hay thậm chí khinh bỉ. Như hiểu được nụ cười của Garnet ám chỉ điều gì, Roy bình thản nói tiếp “Điều đó thật như ta đã nói đấy, chỉ có điều...có hàng trăm yếu tố khác có thể bóp méo nó, bản thân ta cần tự nhanh chóng nhận ra điều đó để có thể ứng xử cho phù hợp. Lấy ví dụ, nếu cháu chọn sai bạn để mà chơi thì những việc tốt đẹp mà cháu làm cho họ không bao giờ là đáng cả, những kẻ luôn đòi hỏi, luôn thích nhận mà không bao giờ muốn cho đi, cháu không cần phải tỏ ra tốt bụng hay rộng rãi với chúng làm gì...” Garnet lườm Roy một cái vì biết anh muốn ám chỉ đến ai: những thanh niên nông nỗi ở trong con hẻm dạo nọ, nơi mà hai người gặp nhau lần đầu tiên. “Nhưng...”-Garnet nói-”Tôi không có may mắn được “chọn bạn mà chơi” ông chú à! Họ là những người duy nhất còn coi tôi là bạn của họ, coi tôi còn tồn tại trên cõi đời này...” Roy ngạc nhiên “Tại sao cháu lại nói vậy? Ta không nghĩ người như cháu đây lại không thể kiếm được một người bạn tử tế hơn cái đám kia.” “Người như tôi?”-Garnet tròn mắt Roy có chút lúng túng, anh không biết mình có nên nói câu “một cô bé xinh đẹp như cháu đây...” không? Nghe như đang tán tỉnh vậy, mà Roy không quen lắm với việc khen hay chê trực tiếp ai đó. Nhưng dường như hiểu ý của Roy muốn nói gì, Garnet cười tủm tỉm “Tôi hiểu rồi...nhưng mọi chuyện đều có lý do của nó ông chú ạ. Không phải tự nhiên mà tôi bị xa lánh đến mức phải kết bạn với đám ma cô đó đâu...” Nói xong câu đó bằng một chất giọng chua chát, Garnet quay mặt nhìn đi chỗ khác, Roy chẳng biết nói gì nên đành buông ra một câu an ủi nghe có vẻ chung chung “Dù con người có trở nên như thế nào, ta tin chỉ cần họ đừng mất đi niềm tin vào đồng loại, thì cuộc đời của họ sẽ luôn luôn tìm thấy được hạnh phúc ở bất cứ đâu.” Quay lại, Garnet mỉm cười với Roy bằng một nụ cười hơi miễn cưỡng “Có lẽ chú nói đúng đấy, tôi cũng vừa tìm được cho mình một niềm hy vọng mới rồi.” Nói rồi cô bỗng nắm lấy tay bàn tay của Roy. “Ơ...”-Ngạc nhiên về hành động của Garnet nhưng Roy vẫn không rút tay lại như trong ý định của mình. “Chú định đi đâu bây giờ? Cho tôi đi cùng với được không?”-Garnet hỏi “Ừm...”-Roy ngập ngừng nói, anh không biết mình có nên dắt con bé mang đầy ám khí này đến thư viện của Diana không vì anh lo đến sự an toàn của Rogan và những người kia? “Sao vậy?”-Garnet lúc lắc cái tay đang nắm bàn tay Roy khiến tay anh cũng đung đưa theo, nhìn thấy cử chỉ đó khiến Roy chợt nghĩ Garnet rút cuộc dù có kỳ lạ nhưng vẫn chỉ là một cô bé con hiếu kì thôi. Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng Roy cũng trả lời “Thôi được rồi...” Chỉ đợi có thế, Garnet liền cười tươi như chiến thắng rồi đột ngột ôm cả cánh tay của Roy vào sát hông của mình. “Vậy thì cùng đi thôi !” “Ừm...” Nhìn nét mặt hớn hở của Garnet, Roy nghĩ có lẽ mình đã không quyết định sai, anh chỉ mong sao đoạn đường từ giờ đến thư viện của Diana sẽ không gặp phải người quen nào.
Chap này triết lý tuyệt lắm, cực kỳ ấn tượng Garnet ăn mặc mỗi lúc giống con gái hơn cộng với các thái độ kia làm mình nghĩ là.......cô bé đang có cảm tình với Roy Ký tên: Kẹo Bông.
ồ chap này hay nè, sự bình lặng trc cơn bão lớn, cơ mà mình khá kì vọng vào 1 anh đã sống 400 năm đấy, đừng để thọt quá nhé
Cám ơn hai người :-D ------- @Gia:Garnet đánh mất niềm tin vào con người nhiều quá, nên giờ thấy có hy vọng mới lại không dám buông ra ý mà \^3^/ @Kagi: Roy không có sức mạnh imba nhưng lại có trăm năm kinh nghiệm chiến đấu, hãy chờ xem
Đầu tiên ta phải nói rằng chap này rất "thường", rất đời thường Chuyện bên VN đã chuyển sang Châu ÂU --------------------------------------- Mấy điều sau thắc mắc 1.Nếu nói về Ring A, thì chỉ có vài ba đứa tham gia thôi. Có cần xáo động trường vậy ko 2.Roy mi miêu tả là kẻ lang thang Nhưng bộ làm 400 năm ko lương lậu mà sao lang thang --------------------------------------- btw, Garnet đã thích Roy, Mel có kẻ cạnh tranh
:-0......hết hồn :-9 Chỗ nào vậy Med ? Gì xáo động cả trường? Có ai đá động gì đến nó trong buổi họp đâu...Vả lại làm sao chắc còn các học sinh nào tham gia Azygous mà chưa lộ mặt ? Roy có đi làm chứ bộ, đa nghề :-)
Ý ta nói là ở VN khi 1 HS nghỉ học thì giáo viên lo sốt vó Với lại mới có vài ba người mà họ̣p hội đồng thì xáo trường đúng rồi
Hiểu lầm, hiểu lầm rồi! Học sinh nghỉ 2,3 đứa ư? Med coi kỹ lại đi, thầy hiệu phó nói số học sinh nghỉ đang ngày một tăng, trong số đó có vài em vốn là hs giỏi như Rogan, Rin.... Còn vụ họp thì là một cuộc họp thường kỳ, mỗi tháng 1 lần, chứ không phải giáo viên kéo nhau đi họp vì chuyện học sinh nghỉ đâu.
Sau một thời gian đã rất dài rồi, đến bây giờ mình xin được tiếp tục lại câu truyện của HDT Vì khá lâu không theo dõi nên hẳn mọi người sẽ cảm thấy bở ngỡ với các tình huống trong chap này lắm, bởi vậy mình xin làm 1 bản tóm tắt nho nhỏ [spoil] Tại một nơi gọi là thành phố Bạc, ở đó diễn ra 1 cuộc chiến âm thầm có tên là Azygous, đó là cuộc chiến thánh tranh giành khả năng thực hiện 1 nguyện vọng của kẻ tham gia. Bên ngoài là vậy, sâu bên trong Azygous, đó chính là trận chiến ngầm của thế lực chính nghĩa và bóng tối. Những nhân vật của HDT vốn là những người có những mục đích và hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau khi vô tình bị cuốn vào trận chiến này, tiêu biểu cho tất cả những người trong số họ, có: Rogan Dungeon, một cậu bé đến từ quá khứ 400 năm, một người tốt bụng nghĩa hiệp như chính người mẹ của mình Satori Komeiji, một cô bé nhỏ nhắn với năng lực đọc tâm, được muôn thú chọn để gánh vác sứ mạng cứu các loài động vật trên thế giới. Meliessa Wonfram, một nữ sinh trung học bình thường, thầm thương người anh họ, bị cuốn vào trận chiến sau hàng loạt những biến cố trong dòng họ và bạn bè của mình. Heart, một thanh niên đến từ bên ngoài, có anh chị vốn là những người đến từ Mặt Trăng. Lauretia Cecil Lanu, một con ma cà rồng không hút máu sống bên trong 1 thư viện khổng lồ. Lenny Tang, một học sinh Châu Á bị xa lánh và hắt hủi, vô tình quen biết với các tiên nữ kỳ lạ trong rừng. Roy Dagger, một thợ săn sinh vật hắc ám bí ẩn, có nhiều mối quan hệ với vùng đất huyền thoại nào đó xưa kia. ... Trong trận chiến Azygous, kẻ tham gia sẽ sở hữu 1 thẻ bài Sabbath, và dùng nó làm thẻ thông hành để đoạt lấy thẻ bài của những kẻ tham gia khác, khi thu thập đủ 25 lá, họ sẽ chính thức tiếp cận được với Azygous Ring cho vòng 2 của trận chiến. Diễn biến: Sau khi trận chiến thánh chính thức bắt đầu, Heart đi tìm đến chỗ chị mình là Clever nhờ giúp đỡ, sau đó anh nhận được lời đề nghị giao chiến cùng với Max, 1 người anh họ của Meliessa. Heart chiến thắng trở về nhưng với 1 vết thương chí mạng ở vai. Ngày hôm sau, Satori chứng kiến 1 cuộc rượt đuổi của những sinh vật ăn thịt tên Harpy với 1 con chim tuyệt đẹp tên Wyvern, quyết định đi theo giúp con chim đó đã cuốn cô vào trận giao chiến với Irene Marylith, một nữ cảnh sát sử dụng băng giá, song song đó là một trận chiến khác, là thử thách khả năng của Rogan với một cô gái sử dụng nước tên Sasha. Rogan và Satori đã chiến thắng suýt sao, riêng Sasha thì bị thương nặng phải đưa đến thư viện chữa trị. Ngày hôm sau nữa, với lời thỉnh cầu từ Meliessa, Diana - chủ nhân của tòa thư viện khổng lồ - đã nhận lời đi theo cô bé để giúp cô tìm lại thiên thần thất lạc của mình. Họ bị bẫy vào trận chiến với 1 sinh vật kỳ lạ gọi là Mothman, Diana phải cầm chân con thú đó trong khi Meliessa tìm cách đánh thức thiên thần hộ mệnh của mình dậy. Trận chiến sau đó đổi sang thế cục khác, Jessica - thiên thần của Meliessa sau khi thức dậy đã sử dụng sức mạnh áp đảo để hạ gục sinh vật đó. Rin - hình dạng thật của Mothman - đã chiến đấu đến sức lực đến cùng, với kết quả là cô đã hạ được Jessica nhưng do cứu mạng cô ta nên Rin đã phải trả giá. Trong lúc đó, Laura cùng người hầu của mình và Tina lang thang bên ngoài đường để chơi 1 trò chơi quen thuộc thì đụng độ Xion -anh trai Tina và Sapphire, Laura bị Sapphire đâm vào ngực bằng thanh kiếm bạc, Tina tưởng chủ nhân mình đã chết nên quyết tử cùng với Xion. Kết quả sau đó là cả Xion lẫn cô đã lưỡng bại câu thương. Chap trước: Roy sau khi đi dạy về, đi lang thang 1 lúc thì gặp Garnet - một con bé bí ẩn có đôi mắt đỏ lựu, cả hai cùng đi và trò chuyện 1 lúc thì quyết định sẽ cùng đi đến thư viện của Diana. [/spoil] ---------- 13 Grace Roy chưa thực sự đặt chân đến thư viện Diana và Simon vào ban đêm, hay đúng hơn là chưa bao giờ đi lang thang ở khu vực đó vào những giờ như vậy cho nên không biết ngoài vẻ lạ thường ra thì ở đó còn có gì khác. Hôm nay có lẽ là một cơ hội tốt để cho anh tìm hiểu điều đó. Thay vì bước đi nhanh để đỡ tốn thời gian như mọi khi, đêm hôm nay Roy phải bước từng bước rất chậm rãi để cho cái con bé đang lẽo đẽo đằng sau mình theo kịp. Mà cái con bé này nó cũng chẳng thực sự đi chậm gì cho lắm, nó chỉ cố tình kéo dài thời gian bằng cách lâu lâu đang đi lại dừng một chốc để nhìn ngắm hay bận trầm trồ thứ gì đó ở đây. Roy thực sự phải công nhận là có nhiều thứ mà con bé tò mò bản thân anh cũng chẳng biết, đi lang thang qua quá nhiều nơi khá nhau khiến Roy có thói quen hay bỏ lướt qua một số chi tiết của những địa danh nào đó, thậm chí có khi là một cảnh đẹp làm rung động đến lòng người. Và, nhờ đi chung với con bé Garnet vào đêm hôm nay mà Roy đã vô tình khám phá ra hai thứ mà trước đây anh chưa bao giờ để ý. Thứ nhất là một cây cầu nhỏ, bắc qua con rạch dùng làm ranh giới giữa khu vực mang vẻ Châu Âu cận đại này với cái thành phố đang sống đúng thời đại ngoài kia. Cây cầu này là lối dẫn đến đây hiển nhiên tới mức hầu như ai cũng quên mất nó, chỉ khi đi một cách thực sự chậm rãi qua cầu, bạn mới có thể trông thấy được một bí mật nhỏ của nó, những dòng chữ lạ phát sáng nhẹ như dạ quang trên những thanh vịn của cầu. Trên đó ghi một thông tin nhỏ mà vả thân Roy cũng đã muốn biết từ lâu: Melena - tên của cái khu vực lập dị này. Cái thứ hai mà Roy phát hiện thì thậm chí còn gần gũi hơn: ánh đèn trắng từ những cột đèn không biết thắp sáng bằng thứ gì ở chung quanh. Do ít khi ngước lên trên lúc đi nên Roy đã gần như không biết rằng giai điệu ánh sáng của những ánh đèn trắng ở đây lại đẹp đến hiền hoà như vậy, chúng giống như những hạt tuyết trắng rơi trong màn đêm, mỗi vòng tròn ánh sáng chiếm hữu một khoảng không gian nhỏ của bóng tối, tạo nên một kỳ quan ánh sáng đẹp đến mức không biết phải so sánh chúng với thứ gì trên đời. “Đẹp quá nhỉ, ông chú ?”-Garnet khẽ chỉ ngón tay của mình về một hướng vô định Roy không biết phải đáp trả ra sao, anh không muốn những ngôn từ khô khan của mình phá hỏng đi cái nghệ thuật kiều diễm trước mắt mình, có lẽ những thứ như thế này vốn không nên nói ra bằng lời, mà chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn. Roy chợt nhớ ra rằng đã có người từng nói với anh : cái đẹp là một trong những thứ nghịch lý đáng yêu nhất, nó không thể tồn tại vĩnh cữu nhưng theo một ý nghĩa nào đó, vẫn bất diệt. ---------- Garnet lúc nào cũng vậy, luôn luôn bí ẩn, luôn giữ cho thái độ của nó dưới một chừng mực nào đó để không ai có thể đoán được nó đang nghĩ gì, nó làm điều đó như là một loại áo giáp bảo vệ cảm xúc của mình vậy. Nhìn cái vẻ mặt lãnh đạm con bé lúc này Roy không thể nghĩ được là tâm trạng của nó đã ra sao khi ban nãy nó trông có vẻ háo hức khi khám phá ra những điều kia. Liệu nó thích thú thật hay chỉ là giả vờ với mục đích cố tình chỉ cho Roy thấy những thứ đó? Nếu vậy thì không phải là Roy đang trông giống một đứa con nít được ai đó dắt tay đi thăm công viên à? Suy nghĩ chưa đủ lâu về chuyện đó để cảm thấy phiền lòng thì Roy nhận ra hai người bọn họ đã đến được chỗ của thư viện Diana và Simon, kích thước và dáng vẻ của cái nơi này dường như luôn chiếm được sự tập trung của mọi người cho nó, cho dù lúc đó có thể họ đang bận bịu suy nghĩ về thứ gì khác. “Tới nơi rồi, đây là…“ Roy quay sang định nói gì đó nhưng chợt phát hiện ra con bé song hành cùng mình nãy giờ đã tụt xuống đằng xa, nó đứng cách Roy một quãng và đưa mắt nhìn đăm đăm vào cái thư viện to lớn trước mặt nó. “Sao thế?”-Roy hỏi Garnet quay về phía Roy rồi khẽ lắc đầu một cái “Không có gì.” Lại tỏ vẻ bí ẩn - Roy nghĩ bụng và tự nhiên phải công nhận là anh đã quen với chuyện đó đến mức chẳng buồn tìm hiểu làm gì nữa. “Ta định sẽ vào trong này, liệu cháu…” “Không, tôi không vào đâu, tôi về đây, tạm biệt ông chú ! “ Sau khi nói xong một hơi thì Garnet lập tức quay người đi mất, Roy đứng nhìn theo con bé cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn của nó biến mất hoàn toàn trong bóng tối bao phủ xung quanh thì mới thôi. Roy có cảm giác cứ như là con bé đã bị bóng tối nuốt chửng thật vậy. Nghĩ đến Garnet, Roy chẳng thể hình dung được gia đình hay bạn bè của nó đã làm những gì mà khiến nó trở nên lạ lùng, lập dị như vậy. Nếu như con bé là học sinh của anh thì Roy đã không ngần ngại đến thăm gia đình nó mà tìm hiểu hoàn cảnh rồi. Quay lại và tiến về phía cánh cửa to lớn nặng trịch của thư viện Diana & Simon, Roy định đưa tay lên gõ cửa thì anh bỗng cảm nhận thấy hình như đang có một áp lực rất lớn lao nhanh về phía mình, rồi trước khi trong đầu Roy tính đến chuyện tránh thì anh đã hứng trọn toàn bộ áp lực đó và văng mạnh ra sau. --------- Trước đó 15 phút bên trong thư viện Diana và Simon, khoảng thời gian dường như tăm tối nhất, bao trùm lên bầu không khí của tất cả những ai đang có mặt bên trong thư viện này. Satori phát hiện là mình đã đến không đúng lúc, nhưng quả thật khi nhìn những gì đang diễn ra ở đây, cô cũng đã không thể bỏ về như một kẻ không có cảm xúc được. Cái khung cảnh vào lúc ấy, nó là thứ gì đó mà lần đầu cô mới trông thấy, bởi vì nó quá đỗi buồn. Nằm trên sàn là một thân thể bất động vương đầy máu, ngồi kế bên đó là hai con người, một người buông xoã mái tóc vàng xoăn đẹp tuyệt của cô lên trên thân thể nằm bên dưới, gục mặt vào đó mà không ngừng phát ra những tiếng rên khóc. Một người, hoàn toàn ngược lại, không khóc hay biểu hiện một tí cảm xúc nào, nhưng trong ánh mắt của cô ta như chất chứa theo hàng trăm nỗi đau khác mà nếu chỉ khóc thôi cũng không thể giải toả hết được. Xung quanh hai người đó là rất nhiều những cô gái khác cũng đang rơi những giọt nước mắt khổ đau. Họ dường như đang khóc vì sự ra đi của một ai đó, của một sự mất mát lớn nào đó. Và, lúc nào cũng vậy, máu và nước mắt khi ở gần nhau, chúng làm cho mọi thứ xung quanh đẹp lên rực rỡ mà vẫn không cần hoà chung vào… Đẹp và buồn, đó là những thứ quá đủ để khiến cho một con người bật ra hai dòng lệ cho dù có thể họ không hiểu nổi là có chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. … Satori đã đứng đó, kế bên những người hầu, nhìn vào thân thể bất động của cô gái tóc đỏ hồng kia mà không kềm được nước mắt của mình rơi ra, cô khóc mà không hiểu thật ra cái gì đã khiến mình xúc động đến như vậy? Có lẽ do khuôn mặt cô gái ấy, người đang nằm trên đất kia, nó quá đỗi bình yên, như là đang chìm trong một giấc ngủ dài vĩnh cữu. Hay là do cơ thể trần trụi kia đang để lộ ra những chi tiết máy móc đã bị hư hại đến đáng thương, một cô gái nữa người nữa máy dù đã chết nhưng vẫn để lại một nụ cười đẹp hơn bất cứ nụ cười nào mà Satori đã từng biết. Sự u ám kéo dài này đã che lấp đi mọi thứ xung quanh, kể cả nguyên nhân dẫn đến nó, mọi người dường như chẳng có ai thắc mắc là tại sao mình lại đứng kế bên thi thể một cô gái và cùng bật khóc nức nở như vậy. Nhưng cái gì phải đến rồi cũng đến, chen vào giữa những cô gái hầu đang đứng vây quanh thi hài kia, Diana Ekaterina chậm rãi bước đến trung tâm mà không hề phát ra chút tiếng động nào. Rồi cô chỉ đứng im đó, nhẹ nhàng nhìn xuống cơ thể đầy máu của cô gái kia, ánh mắt của cô như chan chứa cảm xúc trìu mến, xen vào đó là sự giận dữ đến thống khổ không thể nói ra bằng lời. Khẽ cúi người ngồi xuống, Diana lấy tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô gái tóc vàng tên Eva như cố giúp xoá đi phần nào nỗi buồn của cô gái đó. Rồi cô đặt bàn tay mình lên mái tóc của cô gái đang nằm bên dưới, gỡ những lọn tóc rối ra, cố vuốt những sợi tóc ấy về đúng chỗ, sao cho chúng trông thật gọn gàng, thật ngay ngắn, như là mọi cô gái bình thường vẫn hay làm cho nhau để họ có thể trông xinh đẹp hơn, nữ tính hơn… “Ta xin lỗi em, Tina…”-Diana khẽ thì thầm với giọng đứt quãng-“Ta đã hứa là một ngày nào đó sẽ chải tóc cho em nhưng cứ quên mãi…Thôi thì ta xin thực hiện lời hứa đó ngay tại lúc này đây, như là lần cuối cùng ta có thể làm gì đó để đáp đền cho sự tận tuỵ của em suốt thời gian qua ở đây.” Lấy từ trong người ra cây lược nhỏ, Diana chải nhẹ dọc mái tóc của Tina. Nhìn vào khuôn mặt của cô gái đang nằm dưới sàn, trông cô cứ như là một đứa em gái chỉ đang nằm ngoan ngoãn trong một lúc để người chị của mình chải tóc cho…Không ai ở đó đã có thể kiềm được nước mắt của mình khi chợt nhận ra rằng…đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng Tina được ai đó đối xử như là một cô gái bình thường… “Em không phải là người máy, Tina…em là con người, em còn là một thành viên quan trọng trong gia đình của chúng tôi…”-Diana thốt lên câu nói đó như một lời tiễn biệt cuối cùng-“Hãy ra đi trong sự bình yên, đứa em gái nhỏ của tôi.” Satori không biết có phải câu nói sau là một dạng thần chú gì không, nhưng khi Diana vừa dứt lời thì ngay sau đó xung quanh thi thể của Tina liền xuất hiện hàng trăm cánh hoa màu trắng, chúng bao phủ lấy thân thể của cô gái như ai đó rắc những cánh hoa lên mộ. Tina lúc này trông không khác gì người đẹp ngủ bên trong một nấm mồ phủ bằng hoa. Rồi liền sau đó, những cánh hoa ấy đồng loạt phát sáng, làm cả không gian xung quanh cô gái chói loà đến mức không thể thấy được nữa, và rồi, Tina biến mất, không một chút dấu vết, cứ như là đã tan thành các hạt ánh sáng li ti lúc này đang lơ lửng ở chung quanh nơi cô từng nằm vậy. Hứng lấy những hạt sáng nhỏ ấy, Diana dùng lòng bàn tay kéo chúng về phía mặt sợi dây chuyền của mình và nói “Như mọi thành viên của thư viện này…Tina, thân thể em sẽ mãi mãi trường tồn cùng với nơi này, cho đến ngày toàn bộ chỗ này cùng với ta cũng trở về với cát bụi…” … Diana và Eva vẫn ngồi đó, tại chỗ đất trống mà ban nãy vẫn còn đặt thi thể của Tina, Eva dường như đã kiệt sức do khóc quá nhiều, chỉ biết dựa đầu vào vai của Diana - người mà vốn dĩ cô không thân thiết gì- mà khẽ thiếp đi. “Đưa Eva vào trong nghỉ ngơi đi, các em.”-Diana nói Các cô hầu gái chỉ lặng lẽ lau nước mắt rồi làm theo y như lời của Diana đã ra mà không hề đáp lại, những người còn lại thì sau một lúc lặng im, nhận ra dường như chẳng còn lý do gì để cho họ tiếp tục đứng đây nữa, tất cả bắt đầu tản dần ra và ai trở về phòng của người nấy. Tại nơi mà Tina nằm ban nãy, lúc này chỉ còn lại Diana, và Laura. Laura vẫn như vậy, khuôn mặt không có cảm xúc, đôi mắt xinh đẹp vẫn không vương lấy một giọt lệ. Ai không biết đều cũng sẽ nghĩ cô ta là kẻ máu lạnh, nhưng làm sao một con Ma Cà Rồng có thể khóc một cách thoải mái như một con người? Việc phải luôn để nỗi buồn ở tận đáy tâm can của mình, bị nó giằng xé mỗi ngày chính là cực hình tra tấn khủng khiếp nhất mà một cuộc sống vĩnh hằng mang lại cho chủ nhân của nó “Tớ hận mình, Laura ạ…”-Diana nói với giọng mỏi mệt, khuôn mặt của cô vẫn cúi gầm xuống đất-“Hận tại sao mình lại có một người bạn không bao giờ có thể khóc, cậu hiểu điều đó có là gì phải không?” “Diana…” “Đừng nói !...Đừng nói gì cả…!” Laura khé nén tiếng thở dài “Diana, dù cậu đang muốn trốn tránh điều này, nhưng tớ cũng sẽ phải nói ra…cái chết của Tina phần lỗi lớn là do tớ…Vậy cho nên…” “Tớ đã bảo cậu đừng nói gì cả mà ! “-Diana chợt hét lên “Vậy cho nên…nếu cậu đang muốn tìm một ai đó để đổ lỗi cho cái chết của Tina, hãy cứ trút hết lên đầu của tớ.”-Laura vẫn nói như phớt lờ đi lời cảnh báo của Diana Và như đã đạt đến đỉnh điểm sự dồn nén từ rất lâu của mình, Diana chợt vùng đứng dậy, ngẩng mặt lên và la lớn “Con Ma Cà Rồng khốn kiếp, hôm nay ta thề sẽ nghiền nát mi bằng chính đôi bàn tay của ta !” ẦM ! ! Trước khi Satori nhận biết được tình hình nghiêm trọng giữa hai người bọn họ đã đến mức nào thì đã một tiếng nổ long trời lở đất đã phát ra, rồi ngay sau đó có thứ gì như là một luồng áp lực khủng khiếp quét ngang qua mặt cô. Tiếp theo Satori chỉ thấy rất nhiều bàn ghế đã vỡ thành vụn, cánh cửa của thư viện thì bị áp lực đó thổi bay đi mất… Chẳng ai ở đó có thể nghĩ rằng, có kẻ vừa mới đến ngoài đó, và kẻ đó cũng đã bị thổi văng đi cùng với cơn giận dữ của Diana. --------- Sự cô độc là một cảm giác buồn kỳ lạ đến mức khó có thể diễn tả bằng lời, nhất là khi nó kết hợp với một vẻ đẹp nào đó như là của một khung cảnh hiu quạnh. Một khung cảnh vắng lặng, quạnh hiu cũng như một bức tranh không có màu sắc nhưng vẫn có thể tự dưng đẹp đến lạ thường. Một vẻ đẹp không thể nói nên lời của sự cô độc. Vẻ đẹp đó luôn có thể được tìm thấy ở đây, tại thành phố Bạc này. … Rìa ngoài của thành phố Bạc là một khu vực bất ổn định, dân cư ở đây thì ít ỏi so với phần lớn diện tích còn lại nên hầu hết những khu vực này thường xuyên vắng vẻ như bị bỏ hoang. Ở những nơi này, cứ mỗi khi trời về đêm, nếu lang thang ở bên ngoài, ta sẽ có cảm giác như chỉ còn có mỗi mình mình là đang tồn tại ở đó. Giờ thì Lenny đã biết được: cảm nhận thấy sự đơn độc do thành phố này mang lại không chỉ còn có mỗi mình cậu. Mà cả cô ấy cũng vậy… … Đứng trước toà kiến trúc rộng lớn, khang trang đang tắt đèn tối om trước mặt mình, Lenny không thể tin nổi đây là nhà của cô bạn đứng cạnh bên mình. Lisa quả thật sự là một tiểu thư giàu có, mọi thứ về cô gái này, từ học vấn, ngoại hình lẫn xuất thân gia đình…đều thật quá hoàn hảo. Đến tận lúc này, cho dù đã được đích thân Lisa mở lời mời đi cùng cô ấy đến tận nhà, Lenny vẫn cảm thấy không thể tin được người đừng kế bên mình là Lisa mà cậu vẫn biết. Lenny vẫn tự hỏi tại sao cái ngày hôm đó, cái ngày hai người lần đầu gặp nhau, hai người họ chỉ vô tình đụng mặt nhau trong những hoàn cảnh ngẫu nhiên và không hay ho gì, chúng như là những sự việc xảy đến không sắp đặt. Nhưng…quả thật, dù tin hay không thì họ cũng đã trở nên thân thiết với nhau hơn nhờ những hoàn cảnh đưa đẩy ngẫu nhiên đó. Định mệnh, nó là thứ mà cuộc đời một con người, dù muốn hay không, cũng chẳng thể không nghĩ đến một lần. … Lisa nhận thấy Lenny đã đứng trầm tư một lúc rất lâu từ sau khi cả hai đến được nhà của cô, Lisa dường như biết Lenny đang cảm thấy thứ gì đó như là một sự tự ti trước gia cảnh của cô, và cô chẳng biết phải làm thể nào để xoá bỏ được nó dù đó là điều cô muốn nhất bây giờ. “Cậu....ừm…”-Lisa nhấp nháy miệng-“Lenny…tạm biệt.” Lenny sực nhớ ra mình đi theo Lisa chỉ là để đưa cậu ấy về tận nhà, giờ khi cô ấy đã chủ động lên tiếng chào tạm biệt trước rồi thì cậu cũng chẳng còn lý do để đứng ở đây thêm nữa. “Ừm, cậu ngủ ngon nhé, Lisa.” “Mình chưa đi ngủ ngay đâu, còn phải làm bài tập nữa.”-Lisa nói “À…ừm..vậy chúc cậu một buổi tối tốt lành.”-Lenny lúng túng vì câu chúc hớ Lisa khẽ lấy tay che nụ cười mỉm, cô chào tạm biệt Lenny rồi quay lưng đi vào trong. Chờ cho đến khi Lisa đã thực sự vào bên trong nhà và thấy được ánh đèn sáng lên rồi, Lenny mới yên tâm mà rời đi. Nhưng Lenny không biết rằng trong cặp của cậu đã có một thứ mà Lisa lén nhét vào lúc cậu không để ý.
oh, garnet ngày càng bí ẩn, còn cha roy thì xúi quẩy bị dính áp lực, mình đoán là hắn và satori phải làm gì đó để ngăn cản 2 kẻ mạnh khủng khiếp trc mặt này. khúc lễ tang của eva cậu làm rất tốt, rất buồn và cũng rất đẹp. Nhưng hành động chậm rãi của Diana như đang chịu 1 áp lực tinh thần rất lớn. lenny và lisa thì tiến triển chậm rãi và âm thầm, có lẽ cả 2 cũng chưa nhận ra đc gì. btw, k đặt kiểu chap x.x nữa ah?