Không ngờ BS thoát khỏi ma pháp đã dễ, mấy người kia còn... dễ hơn, dễ một cách... quái lạ. Btw cô bé tóc trắng là ai vậy
Chắc Xì Tom trong X-Men :P Đọc một hồi vẫn cứ xoay xoay nhỉ :S Hay không thể theo kịp các dòng suy nghĩ của mỗi người viết!
Kịch ... kịch .... Kai bước từng bước trong con hẻm đêm chằng chịt, bước chân có phần hơi nặng nề, xung quanh tiếng súng, tiếng gào thét, âm thanh của vụ nổ, v.v... vẫn vang lên liên tục, người dân Old Flower ai nấy đều run cầm cầm trong nhà cầu nguyện, những kẻ "không bình thường" thì chọn một trong hai phe đang giao chiến ngoài kia hoặc núp ở một nơi an toàn nào đó, những kẻ lớn tuổi, đã sống lâu năm thì mơ hồ đoán được một phần nguyên do nên chỉ thở dài não nề. Thần trí hắn có phần hơi mơ hồ, dù sao tuy là một người sói có huyết thống cao quý vào loại bậc nhất nhưng Kai cũng có phần giống Stacy, hắn cũng ăn chay, và tất nhiên người sói thì không giống ma cà rồng, ăn chay chẳng làm hắn mạnh hơn tí nào mà chỉ khiến cho năng lực của hắn ngày càng giảm sút, Kai cũng không biết so với lúc trước mình đã yếu đi bao nhiêu lần nữa. Hơn nữa do ăn chay nên Kai thường ở trong một trạng thái khá bất ổn định do thiếu năng lượng, vì thế khả năng kiềm chế của hắn trong dạng sói rất kém, không giống như những tên người sói "no đủ" khác. Bây giờ Kai chỉ bước đi theo cảm tính, hắn chẳng còn suy nghĩ được nhiều thứ nữa, viên đạn khi nãy so với một chủng tộc bất tử thật sự chẳng đáng là bao, nhưng nó lại đẩy nhanh quá trình bất ổn định của hắn, toàn bộ ý chí của Kai đều dùng để kiểm soát lại cơ thể. Rầm. Có một bóng người bị hất văng vào vách tường gần Kai, tên kia loạng choạng đứng dậy, trên người là bộ đồ của nhân viên giáo hội, hắn là một kẻ bảo vệ, nhưng chỉ là cấp C. Hắn dặt dẹo đứng dậy, lắc đầu mấy cái, sau đó mới chú ý đến Kai đang nặng nề bước đến. Kai có nghe người trước mặt nói gì đó, nhưng hắn không tài nào nghe rõ được,. Rồi người trước mặt rút ra một khẩu súng. Bằng một tốc độ cực nhanh, Kai đã đưa tay bóp cổ người trước mặt mà nâng lên, bàn tay càng ngày càng siết chặt. Kẻ bảo vệ kia hoảng sợ nhìn hắn, nhưng những gì tên kia thấy trong mắt Kai chỉ là một màu đỏ mơ hồ. Rắc. Tiếng xương gãy vang vọng khắp con hẻm, sau đó khẩu súng của kẻ bảo vệ cũng rớt xuống đất. Kai nắm cổ hắn dần dần lôi ra đường lớn, môi dần dần nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Chẳng mấy chốc Kai đã ra lại quảng trường trung tâm, phía trước là vòi phun nước, trên đầu hắn ánh trăng đã dần lên cao, và còn là trăng tròn. Kai cũng không đi đâu nữa, hắn đưa cổ người bảo vệ xấu số lên gần miệng, sau đó cắm phập hàm răng sắt nhọn của mình vào. Dưới ánh trăng, xung quanh Kai như được phủ một lớp sương bàng bạc, từng giọt máu đỏ rơi xuống mặt đường cũng như ánh lên một màu bạc, đài phun nước đằng xa sáng hẳn lên. Keng. Viên đạn găm vào ngực hắn từ khi nào đã bị đẩy ra và rớt xuống. Cái áo hắn đang mặc dần rách toạt ra, cơ nhục khắp người phình to lên, sau lưng dần xuất hiện một lớp bờm dày. Kai bỏ kẻ bảo vệ xuống đất, miệng từ từ dài ra, ánh mắt bẻ cong lên và sắt lạnh. Roạt roạt. Đôi giày cùng áo hắn đang mặc đã bị xé rách, để lộ ra một cơ thể cường tráng cùng bàn chân đầy móng vuốt. Kai lúc này đã cao hơn hai mét, ánh mắt từ màu đỏ dần dần chuyển đành màu bạc, nhãn cầu đã xuất hiện. Kai đã lấy lại thần trí của mình, hơn nữa sức mạnh mà hắn kiềm giữ bấy lâu cũng đã trở lại. Dù máu người không phải là thứ quá cần thiết với người sói như ma cà rồng nhưng nó vẫn là một thứ rất bổ dưỡng với phần lớn những chủng tộc bất tử. Kai liếc nhìn kẻ bảo vệ dưới đất, trong mắt xuất hiện một tia hối lỗi. Hắn ngửa mặt lên trời hú lên một tràng dài, tiếng hú vang vọng khắp nơi. Sau đó ánh trăng như bị tập trung lại vào chỗ của hắn, bộ lông đen tuyền nay đã có thêm một chút ánh bạc. Vụt. Cực nhanh, Kai đã phóng lên mái tôn một căn nhà hai tầng, để lại hai lỗ hổng to tướng trên nền gạch, sau đó hắn phóng qua mái những tòa nhà và lướt đi trong màn đêm, chỉ để lại một cái bóng bạc chớp lóe không ngừng. Mục tiêu của hắn, là sông everest. -Vậy, vị bác sĩ đáng kính đã cướp đi hai đứa trẻ rồi sao, hơn nữa ngươi còn để lộ hết bí mật cho hai đứa nó? Cô gái tóc nâu ngồi trên nóc một tòa nhà, đang ngắm về hướng mà lúc nãy vừa có một cái bóng màu bạc phóng qua cực nhanh, môi hơi nở một nụ cười nhẹ. -Ừm. Kế bên cô có tiếng trả lời vang lên. -Haiz. Cái gì đến thì phải đến thôi, ta lại phải đại chiến với bọn họ một lần nữa rồi. -Cô có chắc không, hôm trước khi đấu với Bruno và Julien cô đã rất chật vật mà, hay vẫn còn con bài tẩy nào nữa? -Đúng là ta vẫn chưa tung toàn bộ sức lực, nhưng người nghĩ hai người bọn họ đã tung ra hết sức sao? Vô hình im lặng, hắn tất nhiên biết một phần của Glutony làm sao chỉ có một chút thực lực thế kia được, "hố đen vũ trụ" lừng danh hàng trăm năm Bruno cũng chỉ dùng qua loa vài cái, hơn nữa hàng loạt ma pháp từ địa ngục vẫn chưa thấy hắn dùng. Còn Julien, "mũi tên xuyên thấu" của hắn lúc trước là hắn đã vô tình kiềm hãm thực lực của nó lại rồi, dù sao thánh khí của hắn tăng lên đột ngột như vậy không khỏi khiến cho Julien vô ý giảm sức mạnh của nó đi rất nhiều, nếu không thì thiệt hai đã không chỉ vẻn vẹn là vài tòa nhà rồi. -Vậy cô nắm chắc thắng được hai người họ không? -Nếu chỉ Bruno hoặc Julien, ta còn có phần thắng khá cao, nhưng hai người họ liên thủ thì rất khó, rất khó. Tuy Bruno hiện không có mặt cùng với bọn họ nhưng lại có một tên đại thiên sứ, còn cô nàng hầu bàn và anh chàng bác sĩ dị nhân nữa. -Thế cô vẫn muốn đấu với họ, dù biết mình chắc chắn thua. -Ai nói ta chắc chắn sẽ thua? Cô quay sang cười bí hiểm, đoạn rút từ trong áo ra 2 vật màu đen, có thể là cánh của loại hoa nào đó. -Đây, đây là .... -Đúng vậy, là 2 cánh của Hắc liên, dù sao sức mạnh của Hắc liên cũng quá lớn, nên đã bẻ ra hai cánh, và trong tay ta, một Doppelganger, ngươi biết hai cái này có thể làm được gì không? Cô nàng tung hai cánh hoa lên, cả hai lơ lửng trên không sau đó hóa thành một vòng tròn ma pháp màu đen, từ trong đó hai bóng người dần dần được tạo thành. Tóc nâu, áo khoác nâu, giày nâu, trên môi là một nụ cười bí hiểm, chính là cô gái nọ. Sau đó chỉ thấy hai cái hóa thân mới hình thành rung người một cái, lớp da trên người họ dần dần rã ra thành hàng loạt chiếc lá tung bay trong gió. Chỉ phút chốc sau lưng cô gái đã có hai người, một mặc áo khoác đen với một huy hiệu thập giá trên ngực, mái tóc đen với ánh mắt lạnh lùng, một có tóc bạch kim, môi cười mỉm đầy yêu dị. Cô gái cũng không quay lại, nói: -Bell ta đã để lại trong căn hộ của cô nàng, ngươi cũng không cần giúp ta nữa, từ đây ta sẽ đi một mình. Ta còn cần đến một chỗ, làm vài việc rồi sẽ gặp những người bạn của chúng ta sau. Sau đó cô nhảy xuống dưới đất, hai người phía sau cũng nhảy theo. Vô hình suy nghĩ một lúc rồi nói lớn: -Nếu như quả thật Bell đã được trả về như lời cô nói, niệm tình chúng ta là bạn cũ, trong trận chiến của cô, tôi sẽ cho cô vài trợ giúp, lúc đó cô sẽ biết cái danh "hiệp sĩ bóng tối" của tôi nghĩa là gì. Đâu đó vang lên tiếng cười khúc khích, sau đó cả khoảng không lại im lặng. Trên mái nhà bóng người vô hình dần hiện ra, hắn hít một hơi rồi nói thầm: -Thật giống khi chúng ta vừa gặp nhau nhỉ, Bruno? Khi đó tôi với anh cũng phải đánh nhau một trận, lúc đó anh đấm tôi một cái rõ đau bên má trái. Bây giờ không biết có dịp trả lại anh một cú không đây, hay là lại ăn thêm một cái bên phải nữa. Sau đó hắn cười tự giễu, rồi cũng biến mất vào màn đêm. Ở giáo hội lúc này không khí có chút căng thẳng. Nhóm bạn đi chung từ khi nào đã tách làm hai bên. Bác sĩ nhìn chằm chằm vào Julien cũng như Gabriel ở phía trước, phía sau hắn là hai đứa trẻ mang trong mình sức mạnh của thời tiết. Froxi đứng một bên phân vân không biết phải làm gì. Julien ánh mắt hơi lạnh, tuy nhiên hắn cũng không nói gì mà lẳng lặng tiến tới một cái bục đá bể nát mà ngồi xuống, sau đó châm một điếu thuốc rồi rít một hơi dài, nói: -Anh biết không? Tôi rất ít khi hút thuốc, thường tôi chỉ hút khi không biết nên làm gì. Gabriel thở dài một cái, mỉm cười định nói gì đó. Rầm. Nóc nhà bị thủng một lỗ nhỏ, một quả cầu ánh sáng phóng xuống rồi lơ lửng ở giữa căn phòng lớn. Trông hình dáng của nó có tám phần tương tự với nước mắt thiên sứ, tuy nhiên lớn hơn một chút. Gabriel thì thào: -Hạt giống sức mạnh của giáo hoàng, cuối cùng nó lại quay về đây sao? Cô gái tóc nâu bước đi chậm rãi, vừa đi vừa không ngừng suy nghĩ. Quả thật phần thắng của cô đã tăng lên khá nhiều, chỉ cần Bruno và Stacy không xuất hiện thì một mình cô có thể chọi với Julien, dù không thể chiến thắng mau lẹ nhưng cũng đủ để hai hóa thân của Hắc liên đánh với Froxi và Bác sĩ, còn có Vô Hình ẩn nấp trong bóng tối nữa. Tuy nhiên Gabriel thì lại là một vấn đề khác, sức mạnh của hắn quá lớn, cho dù cô cùng với hai tên hóa thân phía sau có hợp lực lại cũng chả có cửa đánh với hắn. Vì vậy cô phải tìm đến một người, một người đủ sức cầm chân Gabriel ở một chỗ khác. Một kẻ luôn quan sát trận chiến từ một góc tối trong thành phố, người mà trong sử sách của giáo hội thóa mạ với rất nhiều cái tên khác nhau. Thiên sứ phản bội cùng bốn kỵ sĩ của hắn. Cô không chắc mình đủ sức thuyết phục hắn nhưng cô phải thuyết phục hắn giúp mình. Chẳng mấy chốc cô đã đến một công viên cũ, nơi đó có một bức tượng thánh giá rất lớn được xây dựng trên cao, phía dưới đã có sẵn năm bóng người. -"Đến đó và giúp bọn họ đi, sẵn tiện trả món nợ lần trước với cô ta luôn. Đó là mệnh lệnh thứ ba và cũng là cuối cùng của ta, bây giờ cô đã giúp ta ba điều, cô được tự do." Đó là những lời Raymond nói với Sakuya cách đây vài tiếng, khi bọn họ trở về Old Flower sau rất nhiều năm ẩn dật. Cô phóng như bay qua các con phố, mục tiêu hướng đến là doanh trại đóng quân của giáo hội ở ngoại vi thành phố. Tay còn cầm chặt một khúc vải nhỏ, đó là một kỉ vật rất quý và cũng là thứ vũ khí lợi hại nhất của cô, vì nó mà cô phải hứa giúp Raymond ba điều. Rule Breaker. Vũ khí bị nguyền rủa, thứ có thể phá vỡ mọi loại phòng thủ, đổi lại người sử dụng sẽ phải nhận một lượng sát thương tương ứng với nó, mức độ phòng thủ càng cao thì sát thương phản phệ càng lớn. Do đó, chỉ cần trả một cái giá đủ lớn, thứ này có thể xuyên thấu mọi loại hình phòng thủ. Kể cả Aegis. Note: Các cậu làm gì làm, chừa cho mình vài cái battle để show hàng nhé
Ồ man, Kai hoá điên rồi, tội nghiệp cha bảo vệ xui xẻo.... Battle tạm thời được phân định như vậy (không được ý kiến) [spoil] Kagi là Julien, Bruno vs. hai clone của họ, for là tứ kỵ sĩ vs. Gabriel, Kong là Rena(bị yếu 1 nữa) vs. Bác Sĩ + Froxi +Sakuya, Mình là Kai vs. Raymond + Skull....[/spoil]
gì vậy 3, k phải bruno + stacy vs draconis là của ông ah? tôi định battle như này này. [spoil] Kai vs ramond (Axe) BS + froxi vs 2 clone (kong) Bruno + stacy vs Draconis (axe) Julien + sakuya vs rena + vô hình (mình) Gabriel (full power) vs 4 kị sĩ + lucifer (đều bị suy giảm sức mạnh đi 1/2 do đang ở dương thế) (forguise) [/spoil] vậy ok k?
Ừm oke thôi, mọi người nhớ phải thật công minh trong chuyện viết về chiến đấu nhé, đừng có biến nv của người khác thành 1 trong 2 loại: có sức không có não, có não nhưng mồm to nhé...(tệ hơn là cả hai)
“Lucifer và băng hội của ngươi…Các ngươi làm gì tại đây thế ?” Cô gái tóc nâu trẻ tuổi mở miệng ra, khi Lucifer – tên đại ca ngồi trên ghế đá đang lặng lẽ nhìn màn đêm ủ dột trong màu máu, và bên cạnh hắn, là bốn tên du thủ du thục, chúng nhìn như con người, nhưng tên nào tên nấy cũng mang giẻ rách trên người thì khó mà nói chúng là con người được, có chăng thì bốn chiếc xe phân khối lớn mà chúng cưỡi giúp dễ nhận dạng chúng là con người hơn. “Yô hô…ta có gì đây nào ? Đêm hôm có con mồi đến đây nộp mạng. Em yêu…đường phố bây giờ đang loạn lắm, sao ko ngồi cạnh anh tâm sự chút xem…” “Hê hê…” – cô nàng tóc nâu cười – “Nực cười quá, đại thiên sứ như ngươi mà cũng hám gái à, đã vậy thì…” Bằng tay mình, cô quơ qua gương mặt xinh đẹp, ngay lập tức, người cô rã ra, không, chính xác hơn, nó giống như một đàn bướp quấn quanh một con vậy nào đó, rồi tản ra trong không khí, chừa lại cho cô, không, giờ nó đã trở thành một chàng trai thanh tú, trắng bóc từ người tới chân, từ áo, quần, tóc tai đến cả đôi mắt. Ai có thể không biết gã này, nhưng Lucifer thì biết đấy… “Vụt…” Nhanh như chớp, dù hắn đã nương tay, nhưng đòn tấn công bất ngờ của Lucifer cũng rất nhanh với tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy. Đòn đánh đó hướng về phía cô gái, không, lúc này đã trở thành chàng trai trẻ thanh tú, nhưng gã đó cũng không phải tay thường, hắn né được đòn đánh của chúa quỷ rất nhẹ nhàng. Có thể do Lucifer nương tay, hoặc hắn yếu thật khi bước lên nhân giới, nhưng như thế là quá đủ để cho gã kia giải quyết công chuyện “Ô hô…giận nhanh thế, chúa quỷ.” “Im ngay…” – Lucifer hét to – “Ngươi đến đây làm cái gì ?” “Hô hô…chắc ngươi cũng biết rằng ta không phải là người mà ngươi muốn giết, muốn chém, muốn đấm, muốn rút xương ra mà ăn….đâu nhỉ ?” “Ngươi nghĩ ta ngu đến thế à ? Con Doppelganger kia ?” “Ồ…tôi vừa nghĩ như thế đấy.” “Ngươi dám…” – Lucifer nhanh chóng lao tới, mắt hắn đỏ rực như quỷ dữ, tay vung đấm, lao tới bộ mặt đáng ghét mà hắn hận đến tận xương tận tuỷ mà đấm. Nhưng…gã kia đâu có chịu để yên cho Lucifer đấm. “Gabriel đang ở thành phố này.” Đúng lúc đó, Lucifer dừng lại… “Ngươi nghĩ ta không biết à ?” “Có lẽ ngươi biết, nhưng ngươi không muốn tìm gặp hắn tính sổ, ngươi quá yếu trong tình trạng bây giờ, thế nên, có tìm, ngươi cũng sẽ chết tươi thôi dù hắn cũng không ở tình trạng mạnh nhất bây giờ… Nhưng, ta có thể giúp ngươi…” – Mặt của gã cười, nhưng rất quái gở, nó không phải là thứ gì dễ diễn tả, nhưng nó có thể được nói qua bằng câu thành ngữ của dân Anh: cười như mèo Cheshire. “Ta đang nghe đây…” Tay của gã kia xuất hiện một thứ gì đó, nó có ánh sáng như màu tím, và nó từ từ hiện ra… ! Một cánh hoa…Đó là một cánh hoa, nhưng cánh hoa này rất đặc biệt. Tại sao thế ? Vì khung cảnh chung quanh nó như muốn nghẹt thở khi nó xuất hiện. Cây cối muốn úa tàn. Mây muốn tụ tập lại. Trăng đang đỏ nay càng đỏ rực hơn cứ như là nó đang chảy máu. Tội lỗi, đen tối, những thứ đáng sợ nhất, nó như muốn toát ra và len lỏi vào con tim của bất cứ ai, của người và cả không phải người, ngay lúc này. Kể cả bốn tên kia cũng muốn phát sợ chỉ vì sự xuất hiện của cành hoa nhỏ bé đó. Bởi vì nó là một cành hoa của Hắc liên… “Đây là…sao ngươi có được nó ?” – Lucifer lên tiếng hỏi. “Điều đó không quan trọng, giờ ta hỏi ngươi… Ngươi có muốn đánh bại Gabriel không ?” “…” – Chúa quỷ đang suy nghĩ. Hắn cũng có danh dự chứ…nhận lời mời, sự giúp đỡ của một cô gái chỉ để đánh bại kẻ thù truyền kiếp ? Hắn nghĩ hắn là ai ? Hắn là Lucifer, là đại chúa quỷ, hà cớ sao phải nhờ một cô gái yếu đuối giúp đỡ ? Mà khoan, hắn nghĩ lại, cô gái đó tìm được hắc liên, và lại có thể điều khiển nó, làm sao mà yếu đuối được. Điều đó sẽ phải khiến hắn nghĩ lại. Nhưng liệu rằng: cô gái đó có lợi dụng hắn không ? Hắn không phải là một con cờ, hắn là kẻ điều khiển cờ. Chấp nhận lời đề nghị này thì chẳng khác gì biến hắn thành tay sai cho cô gái kia, gián tiếp hay trực tiếp. Nhưng, đánh bại Gabriel ở trong nhân giới, với hắn, điều đó là không thể, và gã chẳng thể nào lôi Gabriel xuống địa ngục – nơi gã mạnh nhất được. “Sao ? Hấp dẫn chứ, thưa chúa quỷ ? Cành hoa này sẽ mang lại cho ngài sức mạnh gần như một nửa sức mạnh ở dưới địa ngục của ngài, đủ để tấn công một Gabriel chưa có được hào quang của quá khứ. Và đoán xem, càng nhiều người chết trong cái thành phố đang loạn như thế này, nó sẽ càng mạnh, và ngài sẽ càng mạnh. Chỉ có kẻ ngu mới không nhận lời mời này…” Lucifer đã bị cô gái, hay chàng trai, ép vào đường cùng. “Ta…chấp nhận.” Cô gái, dưới nhân dạng của Gabriel, lại cười như một con mèo Cheshire. “Thế có tốt không…” Cô đặt cành hoa lên tay của Lucifer, nó lửng lơ lơ lửng trên tay hắn như một bóng ma, nhưng chỉ cần sự hiện diện của nó thôi, hắn thấy hắn mạnh hơn rất nhiều. Người hắn rạo rực giống như vừa bị tiêm doping, hắn dần bị nó ảnh hưởng, và nó làm cho hắn mạnh thêm. “Gyayayaahahahahahaaa…” “Trăm sự nhờ ngài đấy…Chúa quỷ…hahahaHAHAHAHAA….” – cô gái cười lớn tiếng, rồi lẳng lặng bỏ đi. “GYAAHAHAHA…GABRIEL, NGƯƠI CHỜ ĐÓ. Bốn tên kia, các ngươi lui đi, ta không cần sự trợ giúp của các ngươi nữa. Giờ đây, hãy để ta tự thân giải quyết tên bạch tạng chết tiệt đó. Nghe lời chủ, bốn tên du thủ du thực lấy xe của mình rồi chạy vào trong màn đê, ------ Spooky Trời đỏ… Đỏ… Đỏ như máu, mà đúng thế, bầu trời xung quanh đã thấm đẫm mùi máu rồi. Máu của con người, máu của những kẻ không phải con người. Máu của những sinh vật sống, và cả không sống. Chúng đều tụ tập quanh đây, quanh Old Flower, biến nó trở thành một bông hoa thấm đẫm mùi máu. Và kẻ làm ra nó như thế này lại đang thảnh thơi đi giữa một con đường tràn ngập xác chết. Đó là một cô gái, và rất trẻ nữa đằng khác… Gương mặt cô bị che khuất đi, phần vì chiếc mặt nạ đen che mặt, và phần vì những giọt máu thẫm đẫm trên đó. Máu của những kẻ vô tội và không vô tội, những kẻ ngán đường cô và không ngán đường cô. Những cô vẫn giết… Vì đó chính là gương mặt của cô bây giờ… Cô hát…giọng hát của cô không hay, nhưng nó rất đáng sợ. Old Flower càng ngày tối tăm theo từng bước chân của cô, từng giọng hát của cô. Nó như câu nói rằng: Ta ở đây, hãi đến đi, và ta sẽ cho ngươi về cõi niết bàng. Sẽ có kẻ không sợ và kẻ sợ. Kẻ sợ sẽ tránh né, kẻ không sợ sẽ mò tới, nhưng kết cục vẫn như vậy…Cô vẫn sẽ giết chúng, bỏ chạy hay không bỏ chạy, cô vẫn sẽ giết, sẽ giết. Vì nó điều khiển cô như thế. Ơ kìa…có một thằng bé nhỏ ở xa xa, nó đang ngồi cạnh mẹ mình, khóc thang cho người mẹ con người chết bởi một vết cào giữa bụng. Thằng bé cứ thế, cứ khóc, cứ đưa đưa thân xác người mẹ đã chết của mình, chắc chăn, thằng bé đang nghĩ thầm “mẹ ơi, sao mẹ không thức dậy”, “mẹ ơi, sao mẹ bỏ con”…và nhiều điều nữa, nhiều điều nữa. Nhưng tại sao cô gái ấy phải quan tâm nữa ? “Chị ơi…mẹ em ?” – Thằng bé cứ ngồi đó, khóc, nhưng miệng vẫn nói với cô gái trẻ… “Ồ…thế à…?’ “Chị…chị giúp em được…được không ?...” “Giúp à ?...ồ... Được chứ…” PHẬP… Dứt câu, một lưỡi kiếm to gần bằng thân của thằng bé đã đâm xuyên qua ngực nó. Thằng bé khóc, máu trào ực ra khỏi miệng, mắt vẫn thấm đẫm nước mắt. Cô gái nâng nó lên bằng thanh gươm của mình, để cho máu trào thẳng xuống thanh thánh kiếm, nói. “Chị giúp em rồi đấy. Em sẽ được gặp lại mẹ mình, sớm thôi. Hơi đau một tí, nhưng em sẽ lại nhìn thấy nụ cười của mẹ. Chị đã làm một việc tốt, phải không ?” Cô gái lại cười, nụ cười của cô gái lần này lại rất nhẹ nhàng, nhưng nó giống như mũi dao đâm thẳng vào ngực của thằng bé. Và nó tắt thở, máu từ người nó vẫn tuông trào không dứt… Cô gái nhẹ nhàng vung kiếm, vất xác thằng bè đi như vất một bịch rác, và vẫn tiếp tục bản hành khúc quái dị của mình. Cô không còn đạo đức nữa rồi, mà cô cũng không cần nó. Đạo đức, nó làm được gì ? Ngoại trừ cho con người ta yếu đuối, cho con người ta đau khổ. Để đạt được ngày hôm nay, cô đã vất bỏ nó, và vất bỏ đi phần nhân tính của một Doppelganger để có được sức mạnh này, bông hoa này. Tất cả, tất cả mọi thứ ngày hôm nay cô có được nhờ vào việc vất bỏ đi đạo đức, và cô đã có kết quả. Thế…tại sao lại phải đi theo chuẩn mực của đạo đức, khi không ai là người có đạo đức trên thế gian này ? Đó là điều cô nghĩ, và nhìn đời theo cách đó. “Kìa…kẻ thù xuất hiện hướng 12 giờ…” Một toán lính thập tự xuất hiện, nhìn vào bộ váy đen đẫm máu, thanh thánh kiếm đẫm máu, và gương mặt vui sướng trong cơn mưa máu, họ nhanh chóng kết luận cô là một kẻ thù. Nhưng…trước khi họ kịp làm gì, hai bóng đen xuất hiện, một kẻ cầm súng, một kẻ dùng tay không, lao tới, hạ gục cả đội bằng những phát súng tàn bạo nhất, những quả đấm nhẫn tâm nhất, để rồi chừa lại một vũng máu và xác. Cô gái kia lại đi, lại chiến đấu, lại tắm máu…cô đã có những điều kiện cần thiết, bông hoa, máu, và mất đi đạo đức của mình…Những gì cô cần còn lại, cốt chỉ là… “Gần tới lúc rồi…anh hai. Rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau, lại sống như lúc trước, và lại hạnh phúc…” Cô lại đi, đi dưới ánh trăng đẫm máu.
Đề nghị mọi người làm một phút mặc niệm cho bác sĩ Siegwelt đã tử thương. Amen Froxi: R.I.P nhé Siegwelt. Sao anh chết sớm vậy
Nah, một tuần nữa là bác sĩ đội mồ sống dậy à . ^ Uhm, bọn mình lúc nào cũng luôn nỗ lực . Và sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn tất đâu .
Rena đã trở nên mỹ nhân cuồng máu nhất lịch sử box văn học, chỉ vì một gã hề nào đó suốt ngày mặc đồ màu nâu. Vì bác sĩ tạm nằm dưới mồ nên có lẽ lượt tiếp sẽ hơi lâu, nhưng mình vẫn sẽ kiên nhẫn chờ...