Fic được viết từ cảm hứng sau khi đọc xong một quyển sách Đây là fanfic của game Final Fantasy VIII, ngoài ra có sự góp mặt của một số nhân vật từ FFVI và FFVII. Hai con người với hai cuộc hành trình, đã và đang cùng đối đầu cùng số phận nghiệt ngã! Tất cả hòa cùng giai điệu của tình bạn, tình yêu vĩnh cửu... Liệu họ có tìm được câu trả lời cho bản thân về số mệnh của mình? Ở tuyến chương lẻ là câu chuyện về một chàng trai trẻ bị thương nặng, tỉnh lại trong sự chăm sóc của một cô gái lạ mặt. Chàng trai không nhớ được tên thật của mình, nhưng có một điều anh nhớ rất rõ là cô bạn gái đã bị một tên sát nhân giết chết... Ở tuyến chương chẵn là câu chuyện về hai nhân vật Laguna và Celes, họ cùng nhau đi tìm "nó" giữa thảo nguyên Lost bao la rộng lớn. "nó" là gì thì chỉ có mình Laguna biết, và thân thế của Laguna là một bí ẩn với Celes - bạn cộng sự của anh. Cô chỉ biết mình phải giúp Laguna trong cuộc hành trình này... Với hai tuyến nhân vật khác nhau, bạn có thể đọc riêng biệt theo chương lẻ hoặc chương chẵn, hoặc đọc cả hai chương lẻ chẵn song song, tất cả đều tùy theo sở thích của bạn! Chắc chắn bạn sẽ cảm nhận được sự khác biệt với các fanfic về FINAL FANTASY trước đây, một fic với nội dung quen thuộc nhưng được kể với góc nhìn của 2 tuyến khác nhau. Liệu cuối cùng, 2 tuyến này có giao nhau? Author: Leon Kenshin (LK) Rating: 15+ Tình trạng: hoàn thành Characters: [spoil] "Tôi": nhân vật chính tại các chương lẻ Tỉnh dậy tại một nơi xa lạ, người yêu bị một kẻ lạ mặt giết, "tôi" sẽ làm sao khi phải đối diện sự thật đau lòng này? Laguna (Final Fantasy VIII): một trong hai nhân vật chính tại các chương chẵn Laguna cùng cô gái giỏi phép thuật Celes lên đường tìm "nó". Quá khứ cùng thân thế của Laguna là một ẩn số với Celes. Celes (Final Fantasy VI): một trong hai nhân vật chính tại các chương chẵn Bạn đồng hành của Laguna trong cuộc hành trình tìm kiếm một thứ gì đó. Rất giỏi phép thuật cũng như kiếm pháp. [/spoil] Disclaimer: fic có dựa vào một phần từ trò chơi gốc, diễn biến trong fic do tác giả sáng tác Category: Fantasy + Drama + Adventure
MỤC LỤC [spoil] CÂU CHUYỆN CỦA "TÔI" CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 5 CHƯƠNG 7 CHƯƠNG 9 CHƯƠNG 11 CHƯƠNG 13 CHƯƠNG 15 CHƯƠNG 17 CHƯƠNG 19 CHƯƠNG 21 CHƯƠNG 23 CHƯƠNG 25 CHƯƠNG 27 CHƯƠNG 29 CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 35 CHƯƠNG 37 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 43 CHƯƠNG 45 CÂU CHUYỆN CỦA LAGUNA CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 4 CHƯƠNG 6 CHƯƠNG 8 CHƯƠNG 10 CHƯƠNG 12 CHƯƠNG 14 CHƯƠNG 16 CHƯƠNG 18 CHƯƠNG 20 CHƯƠNG 22 CHƯƠNG 24 CHƯƠNG 26 CHƯƠNG 28 CHƯƠNG 30 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 34 CHƯƠNG 36 CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 42 CHƯƠNG 44 CHƯƠNG 46 [/spoil]
CHƯƠNG 1 * Tỉnh giấc * * Cô gái mái nhà xanh * [spoil] “Anh đã tỉnh rồi…” – Một giọng nói ngọt ngào êm dịu vang bên tai tôi. Hai mắt tôi nặng trĩu, đầu tôi mệt đừ, toàn thân đau khắp chẳng thể cử động được gì. Tôi cố mở mắt, nhưng không thể. “Anh bị thương rất nặng đấy, đừng cố cử động!” – Giọng nói đó lại vang lên, nghe có vẻ là giọng một người con gái. “Tôi nghĩ anh cần nghỉ ngơi, tôi sẽ trở lại vào vài giờ nữa!” – Cô gái ấy nói xong thì rời khỏi nơi tôi đang nằm, tôi nghe tiếng đóng cửa thật nhẹ. Mắt không thể mở, tôi chỉ thấy toàn màu đen bao trùm. À không, còn có màu đỏ. Màu đỏ của máu. Tôi vẫn nhớ ngày hôm ấy, trời nổi dông, gió mịt mù, sấm giật liên hồi. Linh cảm có chuyện không lành, tôi chạy qua nhà của cô bạn hàng xóm xem thế nào. Rinoa là tên cô bạn đó. 2 năm trước, cô ấy chuyển về thị trấn Storm này sinh sống. Cô sống một mình, tại ngôi nhà gỗ có mái màu xanh. Cô nói với tôi màu xanh là màu cô rất thích. Có lẽ vì vậy mà trang phục của cô là chiếc áo thun xanh cách điệu tựa váy cùng chiếc quần bó ngắn đen. Lần đầu tôi gặp cô khi cô đang loay hoay dọn đồ đạc vào nhà. Nhìn trời sắp đổ mưa, tôi chạy tới giúp cô một tay và cô mời tôi vào nhà dùng nước. Chúng tôi tựa như bạn tâm giao, có rất nhiều chuyện để nói. Cô hoạt bát và vui vẻ, đôi khi cô còn chọc cho tôi cười. Ở bên cô, tôi thấy rất thoải mái và dễ chịu. Cô biết nhiều về chuyện của tôi, nhưng, tôi chẳng biết gì về cô cả. Cô nói chuyện của cô không đáng bận tâm, nghe sẽ nhàm lắm, và cô qua đề tài khác ngay lập tức. Tôi mồ côi cha từ nhỏ, gọi là mồ côi có đúng không? Mẹ tôi nói cha tôi đã chết rồi, và đừng nhắc ông ấy trước mặt bà. Lúc nào, bà cũng nhắc đi nhắc lại một câu nói khi tôi hỏi về cha: “Con à, chúng ta không có quyền lựa chọn người sinh thành là ai. Nhưng chúng ta có thể quyết định số phận của mình. Và cha con đã chết từ khi ông ấy rời bỏ chúng ta!”. Lớn hơn một chút, tôi đâm ra hiểu chút ít về câu nói của mẹ. Có thể cha đã có người khác và bỏ rơi bà? Có lẽ cha không thích bà nữa và bỏ đi? Có khi bà đã làm chuyện gì đó làm ông phật ý? Khi tôi lên mười, tôi nói tôi muốn học kiếm pháp, mẹ tôi đồng ý. “Kiếm có thể bảo vệ người, có thể hại người. Nhưng kiếm khi đưa ra cũng có thể rút lại, còn súng thì không! Đao kiếm vô tình bao nhiêu thì súng còn hơn như vậy!”. Một năm sau đó, mẹ tôi qua đời. Đó là một buổi sang mùa thu tại Storm này, tôi đánh thức bà dậy, nhưng, hơi thở không còn nữa, bà đã ra đi mãi mãi rồi. Người ta nói một người ra đi hạnh phúc là không đau ốm, không bệnh tật, thanh thản rời bỏ thế gian trong giấc ngủ. Và mỉm cười. Tuy nhiên, với mẹ tôi,bà không cười. Bà vẫn ngủ, mắt vẫn nhắm, mặt bà hiện rõ sự lo lắng nào đó. Bà lo lắng cho tôi chăng? Hay bà nghĩ về cha tôi. Dù gì đi nữa, người đã đi rồi, thật lạ, tôi không thể khóc khi mẹ tôi qua đời. Hàng xóm xung quanh giúp tôi làm tang lễ cho mẹ. Mộ bà được cất ngay sau dãy núi gần làng. Bà có để lại cho tôi một lá thư với vài hàng chữ. Bà dặn tôi dù tương lai thế nào đi nữa, tôi phải đối mặt với nó. Có vẻ như bà biết có chuyện sẽ xảy ra với tôi, vào tương lai gần ấy. Từ lúc đó, tôi chăm chỉ luyện tập kiếm thuật. Cuộc đời tôi cứ lặng lẽ trôi qua. Hàng ngày dạy kiếm thuật cho bọn trẻ trong làng. Đêm đến về lại ngôi nhà trống. Mọi việc cứ tiếp tục trôi, cho đến khi Rinoa xuất hiện,vào năm tôi 16 tuổi. Tôi kể cho cô nghe mọi chuyện về mình. Nhiều khi kể xong, mệt mỏi, tôi ngủ trong vòng tay của cô. Có cảm giác, cô như một người mẹ, một người chị của tôi. Thường hạnh phúc qua nhanh, khổ đau còn mãi. Tôi sẽ ghi nhớ ngày hôm đó, cái ngày định mệnh. [/spoil] --------------------------------------------------------------------------------------- CHƯƠNG 2 * Ngủ là hạnh phúc * * Lạc lối * [spoil] “Laguna!!” Tiếng gọi ấy vang lên nhiều lần liền. Nhiêu đó đủ làm Laguna thức giấc. “Celes, cô không cần phải đánh thức tôi như thế!” – Laguna mặt mày nhăn nhó biểu lộ sự không vui. “Tôi không nghĩ anh có thể ngủ say như vậy, giữa thảo nguyên mênh mông đầy gió này!” – Cô gái tên Celes phân trần cho hành động của mình. Laguna mỉm cười. “Cô biết không Celes, được ngủ là một hạnh phúc của con người” – Laguna vươn vai đứng dậy. “Hạnh phúc? Tôi có nghe lầm không?” Celes tỏ rõ sự ngạc nhiên khi Laguna vừa dứt lời. Laguna lại mỉm cười. “Khi ngủ, chúng ta quên đi những gì xảy ra ở thực tại, quá khứ, tương lai. Mọi lo âu phiền muộn trong đời đều gác lại, cô nghĩ có đúng không nào?” – Laguna giải thích về câu nói vừa rồi của mình với Celes. Celes không lạ gì Laguna nữa. Anh ta hay nói về những triết lý, những chiêm nghiệm mà chỉ mỗi anh ta mới có thể nói được. Cô đã quá quen với tình trạng này rồi. “Thôi không nói nữa kẻo có người giận tôi thì khổ” – Như biết Celes không thích nghe những chuyện của mình, Laguna mở lời tựa xin lỗi. “Không sao, nhiều khi nghe anh kể những luận lý của anh, tôi thấy mình được mở mang thêm đấy chứ!” – Celes vội phân bua, mặt cô hơi đỏ. “Celes, tôi biết cô đi cùng tôi sẽ vất vả cho cô. Nếu cô muốn trở lại, cô có thể đi” – Laguna đổi giọng, từng câu từng chữ Laguna lúc này rất nghiêm túc. “Laguna, tôi đã đi cùng anh đến đây thì tuyệt nhiên không trở về cho đến khi mọi chuyện được giải quyết xong” – Celes cũng đáp lại Laguna bằng thái độ nghiêm nghị. “Tôi hiểu” – Laguna gật đầu một cái thật mạnh và lại mỉm cười. Laguna có mái tóc đen dài qua vai, anh mặc một áo thun màu trắng bên trong và khoác ngoài chiếc áo xanh biển tay dài làm bằng da, tay áo xoăn tới khuỷu tay. Chiếc quần bó ống rộng màu nâu sẫm và đôi giày màu đen khiến cho cái cách phối đồ của anh nhìn lạ đến dễ nhớ. Anh mang một chiếc ba lô và theo Celes biết, đó là vũ khí của anh, khẩu súng mang tên Machine Gun. Gương mặt Laguna đầy chất lãng tử và có thể hớp hồn bất cứ cô gái nào nếu anh cười mỉm với họ. Về Celes, trang phục áo và quần xanh lá của cô làm bằng vải mềm nhưng rất dày và chắc. Cô khoác thêm một chiếc áo choàng trắng với lý do “giữ ấm” (theo lời cô từng nói khi Laguna hỏi cô). Tóc cô gợn xoăn, dài và vàng óng mượt. Đôi mắt xanh biếc cùng khuôn mặt thanh tú làm Celes đi cùng Laguna rất xứng đôi, dù rằng họ chẳng có tình cảm gì ngoài “công việc” (theo lời Celes phân bua khi cô và Laguna tìm nhà trọ nghỉ qua đêm). Cô mang theo một thanh kiếm mỏng dài và nhẹ bên mình. Cô nói với Laguna nếu súng của Laguna có thể bắn bách phát bách trúng thì đường kiếm của cô có thể một nhát hai mạng (Và Laguna từng hoảng hồn khi nghe cô nói thế, vào những ngày đầu họ gặp nhau). “Tôi nghĩ “nó” chỉ ở quanh quẩn đây thôi” – Laguna suy đoán về một cái gì đó. “Quanh quẩn? Laguna à, thảo nguyên Lost này rộng mênh mông, chúng ta không thể tìm được vật đó nếu chỉ đoán mò như vậy!” – Celes lắc đầu và thở dài. “Chính vì thảo nguyên này tên Lost nên chúng ta phải lạc để tìm thấy!” – Laguna nói tiếp, giọng khẳng định “Càng lúc anh càng làm tôi rối thêm đấy, lạc để tìm thấy?” Celes có vẻ không còn kiên nhẫn nghe những lời đoán mò của Laguna nữa. “Celes, chúng ta đến đây bao lâu rồi?” – Laguna quay sang nhìn thẳng vào mắt Celes mà hỏi. “Này anh thôi cái kiểu nhìn chằm chằm vào tôi đi! 1 ngày rồi đấy, và chúng ta đã kiếm “nó” chừng ấy thời gian” – Celes bực bội, đỏ mặt và gắt gỏng đáp. “Cô có để ý thảo nguyên này được bố trí dạng mê cung xoắn ốc không?” – Laguna gợi ý cho Celes về giả thuyết anh ta đang khẳng định “Có thể, nhưng như vậy thì sao nào?” – Celes cố nghĩ những gì Laguna nói nhưng cô chẳng nghĩ được gì cả. “Càng đi vào chúng ta cứ nghĩ mình lạc, nhưng thực chất, chúng ta đang đi đến tâm của mê cung này” – Laguna khẳng định một cách dứt khoát. “Và, cô có để ý những cây lá vàng? Khi chúng ta mới đến đây, tôi thấy có 10 cái cây này, và nơi chúng ta đang tạm nghỉ, số cây giảm đi còn 5” – Laguna tiếp tục giải thích. “Nếu vậy theo anh, khi chúng ta đến được tâm của thảo nguyên này, số cây chỉ còn 1?” – Celes như hiểu được ý của Laguna muốn nói. “Chính xác, và đến lúc chúng ta phải tiếp tục đi rồi cô gái trẻ ạ!” – Laguna xách ba lô đeo lên vai và mỉm cười. “Laguna, đừng gọi tôi là cô gái trẻ này nọ nữa nhé! Nghe có vẻ anh đang tỏ ra anh lớn hơn tôi” – Celes bực tức tỏ vẻ không vui. “Sự thật là vậy mà? Tôi lớn hơn cô rất nhiều tuổi đấy cô gái!” – Laguna không nghĩ Celes lại để tâm những chuyện này “Thôi tùy anh, tôi không tin anh lại quá lớn tuổi hơn tôi, gương mặt của anh còn non choẹt thế kia” – Celes thấy tốt hơn hết không nên tranh cãi với Laguna nữa. “Celes, gương mặt không thể đánh giá một con người, muốn đánh giá một ai đó, phải hiểu được tâm người đó đang nghĩ gì” – Laguna cười thật lớn về lời Celes nói, xong anh hạ giọng đáp. Chợt, có tiếng con gì đó vang lên. “Laguna, không đùa nữa, anh có nghe thấy gì không?” – Celes đảo mắt qua nhìn xung quanh, một tay để sát bao kiếm như phòng có chuyện gì cô sẽ rút kiếm thật nhanh. “Có, rất rõ!” – Laguna có vẻ rất bình tĩnh “Tôi nghĩ sắp tới rồi đấy” – Laguna thở dài “Anh đã sẵn sàng?” – Celes tiếp tục quan sát xung quanh khu thảo nguyên này. “Hiển nhiên!” – Laguna tiếp tục đáp lại Celes bằng thái độ rất tỉnh của anh. Cả mặt đất rung chuyển, cây cỏ xôn xao, giông bão nổi mạnh. Tiếng gầm rú mỗi lúc một rõ, mỗi lúc một gần hơn. Bước chân càng nghe rõ hơn. Celes đã từng gặp nhiều quái vật, nhưng cái bước chân nặng nề đến mức đất trời rung chuyển thì đây là lần đầu tiên. Chỉ có Laguna là vẫn tỉnh như ruồi, dáng vẻ khoan thai tựa không có gì của anh đôi lúc làm cô không hiểu nổi, con người này thật chất thế nào? “Nó sắp tới rồi đấy” – Laguna cảnh báo “Anh có sợ không?” – Celes quay qua hỏi “Cô sợ à?” – Laguna cười trêu chọc “Chỉ là… nó quá to so với những quái vật tôi từng gặp” – Celes đáp lại, giọng cô lúc này hơi run “Tôi sẽ bảo vệ cô” – Laguna đáp lại một cách dứt khoát, anh mở ba lô và lấy Machine Gun ra. “Anh nên lo thân mình trước đi!” – Celes cũng chuẩn bị rút kiếm ra. Và không lâu sau, cái gì đã đến thì sẽ xuất hiện. [/spoil]
Viết trước 3 chap để đọc giả hiểu kết cấu fic cho khỏi rối đó mà . Còn các chap sau thì... từ từ. Chương lẻ sẽ nói về "tôi". Chương chẵn nói về Laguna. Sự kiện sẽ diễn ra song song với nhau. ----------------------------------------------------------------------------------- CHƯƠNG 3 * Gió to quá * * Tiếng dương cầm* * Linh cảm * [spoil] “Đến giờ lau và sát trùng vết thương rồi!" – Giọng nói ngọt ngào đó lại vang lên như thường lệ. Hôm nay đã là ngày thứ hai khi tôi tỉnh giấc. Đầu vẫn nhói, người rất đau và mắt vẫn chẳng mở lên được. Cô gái lấy một chiếc khăn ấm tẩm thuốc và lau nhẹ lên người tôi, từ tay đến ngực. Tuyệt nhiên phần bên dưới từ ngực xuống tôi ổn, nhưng vẫn chẳng thể cử động nổi. "Anh cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, có thể sau đó, vết thương anh sẽ tạm bớt" - Như hiểu tôi muốn hỏi gì, cô gái lên tiếng. "Không biết tên anh thật khó xưng hô đấy... Hôm nay trời nhiều gió, rất mạnh. Cây cối ngoài kia đang chống chọi với những cơn gió mạnh đó... Hay là, tôi gọi là Squall nhé?" - Cô gái tiếp tục lau vết thương cho tôi rồi hỏi tôi như vậy. Tên tôi là gì? Phải, tên mình là gì. Sao tôi chẳng nhớ gì về chi tiết này vậy. Có một khoảng trắng trong ký ức của tôi, tôi nhớ mọi chuyện, trừ tên của mình. "Vậy nhé, Squall. Tôi sẽ trở lại vào buổi chiều và mang ít đồ ăn cho anh" - Tôi nghe tiếng cô gái thu dọn băng bông, thuốc bôi, sau là một cái đóng cửa nhẹ nhàng như lần trước. Cô gái này là ai? Tôi luôn thắc mắc, và tôi đang ở đâu thế này? Hễ suy nghĩ thì đầu tôi rất nhức, như có hàng ngàn chiếc búa bổ vào vậy. Tôi lại chìm vào dòng chảy của quá khứ, tôi nhớ về Rinoa. Một ngày kia, tôi qua nhà cô chơi, vào một buổi sáng nắng đẹp. Cô nói cô đang tập đàn dương cầm và muốn tôi lắng nghe những bản nhạc cô đánh. Có một bản, cô vừa đánh vừa hát. Tôi không tin được rằng Rinoa có một giọng hát hay như vậy. Giọng cô cao, du dương, êm dịu và có sức quyến rũ người nghe. Càng bất ngờ hơn vì tiếng đàn dương cầm của cô. Từng ngón tay mềm mại nhỏ bé thế kia lại có thể chơi được một bản nhạc làm mê say mê. Tôi hỏi cô bản nhạc này là gì, cô cười không đáp. Cô tiếp tục vừa đàn vừa hát. My last night here for you Same old songs, just once more My last night here with you? Maybe yes, maybe no I kind of liked it your way How you shyly placed your eyes on me Did you ever know? That I had mine on you [spoil] Lời dịch [từ Internet] Nếu đêm cuối cùng của em dành cho anh, Em sẽ hát lại bài hát xưa lần nữa. Đêm nay khong biết em có được ở bên anh ? Có thể có,có thể không. Em yêu biết bao cái nhìn của anh dành cho em,ngại ngùng nhưng đầy trìu mến Ôi,có khi nào anh biết được Con tim em đã thuộc về anh.... [/spoil] Một lúc sau, Rinoa muốn tôi cùng cô ấy đi dạo quanh thị trấn này. "Anh có muốn biết em là ai hay không?" - Bất chợt cô hỏi tôi khi cả hai đi đến cánh đồng đầy hoa "Không!" - Tôi dứt khoát đáp "Tại sao?" - Cô tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi "Khi cần thì chắc chắn em sẽ nói!" - Tôi trả lời cô như vậy. "Đó là điểm em thích anh!" - Rinoa nắm lấy tay tôi và chúng tôi đi tiếp, đi qua cánh đông hoa. Tôi cũng rất muốn biết Rinoa là ai, vì sao cô lại đến thị trấn này, vì sao cô có thể biết được nhiều bài hát hay như vậy. Rất nhiều câu hỏi tôi muốn hỏi cô, tuy nhiên, tôi không phải người thích ép buộc người khác. Lúc nào đó, tôi sẽ biết thôi. "Bài hát em đàn khi nãy, là do mẹ em sáng tác!" - Rinoa chợt mở lời, đôi mắt cô đượm buồn. "Thực ra em cũng vừa mới biết gần đây thôi, nhưng, em rất thích bài hát đó!" - Cô tiếp tục nói. Đây là lần đầu tiên tôi nghe cô kể về mẹ mình. "Mà thôi, một lúc nào đó, em sẽ kể cho anh nghe rõ những gì anh đang thắc mắc!" - Cô kết thúc câu chuyện một cách đột ngột như thế. Một lúc nào đó, là khi nào? Liệu ngày đó có tới không? Tôi có thể trả lời là không. Ngày hôm sau, cái ngày định mệnh đó. Mưa giông sấm chớp nổi lên khắp thị trấn này. Mọi người lúc này đã trú trong nhà cả rồi. Tôi cũng vậy. Cảm thấy có gì đó không yên, tôi chạy qua nhà của Rinoa xem cô thế nào. Tôi thấy cửa nhà cô mở toang. "Chắc do giông gió mạnh quá nên thế!" - Tôi nghĩ như vậy, rồi chạy vào nhà tìm cô. Không có Rinoa trong nhà. Vào lúc này cô lại đi đâu? Tôi nhanh chóng chạy khỏi nhà và đi tìm cô. Một tiếng súng vang lên. Tôi nghe rất rõ, là hướng cánh đồng hoa. Súng, sao lại có súng ở thị trấn yên tĩnh này. Còn Rinoa? Tôi chạy thật nhanh ra cánh đồng hoa. Cánh đồng hoa lúc này, đầy máu. Máu, lênh láng. Một người đàn ông tóc dài đang đứng đó. Tay ông ta cầm một khẩu súng vừa, mặc chiếc áo khoác màu xanh và chiếc quần ống rộng màu nâu sẫm. Tôi nhớ mãi người đàn ông này. Nhưng, máu từ đâu ra chứ? Tôi đảo mắt nhìn quanh, một người đang gục gần ông ta. Máu từ người này đang chảy ra, rất nhiều. Người này nằm yên bất động, tựa như chết. Tôi không dám tin vào mắt mình, điều này tôi không muốn tin. Là Rinoa, là cô ấy. Người đàn ông này đã giết cô ấy. Người đàn ông mỉm cười, cái cười khinh khỉnh cùng ánh mắt như bảo tôi "Phải, tao đã giết nó!". Mãi mãi tôi không bao giờ quên ngày hôm đó. [/spoil]
15' post 1 bài thì ko bị merge, còn nếu bảo spam câu bài thì mình ko phải trường hợp này. Nói chung ít vô box VH nên ko có rõ nội quy ra sao, nếu sai sót thì xin lượng-thứ.
CHƯƠNG 4 * Cẩn thận đấy Celes * * Mệt * [spoil] Thảo nguyên Lost xưa nay chẳng ai vào mà ra được. Cấu trúc của nó như Laguna từng nói, theo hình vòng xoắn ốc và càng đi vào sâu thì sẽ đến được tâm của mê cung này. Tuy nhiên chỉ cần sơ sẩy lạc hướng một chút thì mãi mãi sẽ không ra được đây, vì xung quanh toàn là cỏ dại và những cây cao vun vút che tầm mắt. Trừ những cây màu lá vàng mọc thấp thỏm dưới những cây cao kia. Mặt đất lúc này rung chuyển dữ dội, một con quái vật "rất to lớn hơn bất cứ quái vật nào" (theo lời Celes) đang tiến tới hai người. Celes đã nhìn thấy con quái vật này ở đâu rồi. Hình dạng to lớn như bò, chính xác là bằng hai con bò mộng ghép lại, có hai sừng nhọn hoắt chia chĩa trên đầu, lông màu tím sẫm và bốn chân đều là những móng vuốt sắc nhọn. Mỗi bước tiến của nó đều làm cho mặt đất lúc này rung chuyển, cây cối xôn xao và lá từ khắp nơi rơi rụng. "Là Behemoth sao?" - Laguna buột miệng lên tiếng, một tay giữ chặt khẩu Machine Gun. "Lúc nhỏ, tôi từng đọc một cuốn sách, tôi đã nhìn thấy nó..." - Celes chợt nhớ ra điều gì đó. "Behemoth là một trong các loài quái vật hoang dã, to lớn và hung tợn nhất. Trong nhóm này ngoài Behemoth còn có Ruby Dragon, T-Rex, Malboro..." - Laguna giải thích cho Celes nghe về những gì anh biết. "Thôi thôi đủ rồi, anh không cần nói với tôi những chuyện này. Chúng ta phải đánh bại nó, bằng không tôi và anh sẽ làm bữa tối cho nó đấy!" - Celes cắt lời Laguna, nói nhanh những gì cô nghĩ "Gần đến tối rồi à? Được, kết thúc nhanh để còn nghỉ ngơi chứ!" - Laguna đáp lại bằng giọng rất lạc quan, xong anh nhanh chóng tiến về Behemoth và nã đạn về nó. Behemoth thấy có người tấn công bèn giơ một chân trước ra tấn công Laguna, may thay, Laguna kịp thời né tránh. Celes nhân lúc Behemoth đang tấn công Laguna bèn rút kiếm và vung những đường kiếm rất chuẩn xác lên da thịt quái vật này. Tuy nhiên lớp da của Behemoth rất dày và có tính đàn hồi, kiếm của Celes không gây sát thương đáng kể gì cho nó. Và súng của Laguna cũng chẳng mảy may làm Behemoth bị thương. Con quái vật sau cuộc rượt đuổi với Laguna bất thành thì chuyển qua Celes, ngay lúc cô nhận ra kiếm pháp cô dùng không thể làm gì nó được. Behemoth đứng lặng một giây và một luồng nước ở đâu đổ ào ạt vào Celes. "Cô cẩn thận đấy, nó đang niệm Water!" - Laguna hét lớn cảnh báo Celes, đồng thời quan sát Behemoth nhằm tìm điểm yếu. Một tấm khiên bao quanh Celes và sát thương của Behemoth không thể làm gì cô được. Cô đang thi triển Runic - một kỹ năng của dòng họ nhà cô truyền từ đời này sang đời khác. Khi sử dụng Runic trước khi đối thủ niệm phép thuật thì những người ở trong tấm khiên bảo vệ đó sẽ được miễn nhiễm sát thương. Tuy nhiên tấm khiên chỉ có tác dụng trong 30 giây và sau đó Runic phải được niệm lại, dù rằng trong một ngày, không được niệm quá 3 lần Runic, nếu không sức lực người niệm sẽ tiêu tan và không thể sử dụng phép thuật được nữa. Laguna bất chợt bám lấy chân của Behemoth, đồng thời cố gắng trèo lên mình nó. Behemoth nhận ra Laguna muốn leo lên thân thể nó bèn cố gắng lắc lư người thật nhanh và mạnh nhằm hất Laguna xuống. Laguna cố bám trên lông nó rồi nhảy thật mạnh lên được nơi anh cần. Anh hét to nói với Celes: "Celes, cô có thể dùng phép thuật tấn công hai chiếc sừng nó không?" Celes như hiểu ý của Laguna, cô tập trung niệm phép thuật trong lúc Laguna cố bám trụ vào Behemoth. "Cô phải nhắm đúng vào vị trí tôi đang đứng đấy!" - Laguna hét to lần nữa. Các tảng băng lớn nhỏ xuất hiện quanh Celes rồi từ từ lao đến nơi Laguna đứng, rất may, mục tiêu của các tảng băng không phải Laguna mà là hai chiếc sừng của Behemoth. Các tảng băng vỡ vụn ra và hàng nghìn bụi tuyết bao quanh những chiếc sừng này. Behemoth gầm rú lên vì đau đớn. "Đến lúc rồi" - Laguna mỉm cười nhắm mắt lại, bình tĩnh nhắm vào chiếc sừng bên trái dù lúc này Behemoth vẫn lắc lư gào thét không ngừng. Mất chiếc sừng trái, năng lượng của Behemoth giảm đi đáng kể. Celes niệm tiếp những tảng băng lên chiếc sừng còn lại rồi Laguna nhanh chóng dùng Machine Gun bắn kết thúc. .Behemoth ngã gục hoàn toàn. Nó đã chết. Laguna nhanh chóng nhảy xuống từ thân mình nó. Xác Behemoth rã ra và biến thành hàng nghìn hàng vạn bong bóng nho nhỏ. "Đó là Soul đang rã ra... Lần đầu tôi thấy nhiều Soul như vậy..." - Celes khẽ kinh ngạc. Soul là linh hồn của quái vật và con người tại thế giới này. Khi ra đi thì Soul rã ra thành các bong bóng nhỏ và bay về một nơi mà theo sử sách gọi là Faith. Faith là nơi yên nghỉ của những linh hồn đã chết, bao gồm quái vật, con người, thú vật... Một cuộc sống mới bắt đầu từ đây. Tuy rằng không ai biết chính xác Faith nằm ở nơi nào cả. "Celes... Phiền cô... Trong vòng 24h tới đừng đánh thức tôi dậy..." - Laguna uể oải nói với Celes, có vẻ như anh sắp gục xuống. "Tôi quá quen chuyện này rồi... Dù rằng, anh không ăn gì sao? Gần tối thế này rồi..." - Celes tuy hiểu đấy là chuyện "bình thường" thường xảy ra với Laguna sau một trận chiến lớn, tuy nhiên cô vẫn lo lắng cho anh. "Chỉ cần ngủ quá 24h thì tôi sẽ khỏe lại thôi... Ngủ ngon nhé... cô bé..." - Laguna có vẻ như chẳng thể nói thêm được gì nữa, anh gục ngã trên thảo nguyên này. "Và tôi phải ăn tối một mình, chỉ có anh là hạnh phúc khi ngủ thôi!" - Celes lắc đầu rồi lôi đồ hộp từ ba lô của cô ra. Bản thân cô cũng cần hồi phục, hôm nay cô đã dùng Blizzard quá nhiều rồi. Có thể sau 24h nữa, cô và Laguna sẽ đến được tâm mê cung và tìm thấy "nó". Dù rằng "nó" chỉ là một phần nào rất nhỏ của toàn thể. [/spoil]
CHƯƠNG 5 * Thưở hồng hoang * * Vẫn ngày hôm đó * [spoil] Giai điệu bài hát mà Rinoa vừa đàn vừa hát tôi nghe vào ngày trước khi cô ấy gặp chuyện, tôi còn nhớ mãi. Có một đoạn tôi nhớ rất rõ thế này: Darling, so there you are With that look on your face As if you're never hurt As if you're never down Shall I be the one for you Who pinches you softly but sure If a frown is shown then I will know that you are no dreamer [spoil] Lời dịch - từ Internet Anh yêu,mỗi lần anh đến bên em,là mỗi lần anh nhìn em trìu mến. Như anh chưa hề đau đớn,chưa hề vấp ngã. Hãy để em làm người duy nhất dịu dàng san sẻ và xoa dịu tâm hồn anh. Anh hãy nói cho em biết rằng anh không hề nằm mơ. [/spoil] Từng câu, từng chữ, từng giai điệu, từng nốt nhạc dần vang lên rung chuyển trái tim tôi. Có cảm giác rằng giai điệu của bài hát đã gắn kết trái tim của hai chúng tôi lại với nhau. Người sáng tác hẳn đã trải qua những nỗi đau khổ, biệt ly, tương ngộ, sum vầy. Trong không gian của ngày hôm ấy, hai chúng tôi như tách biệt khỏi thế giới thực tại. Lúc đó, chỉ còn lại thế giới của riêng hai chúng tôi. Phải, chỉ riêng chúng tôi mà thôi. "Trông anh hôm nay có vẻ khỏe hơn đấy!" - Giọng nói quen thuộc ấy vang lên đứt đoạn những suy nghĩ của tôi. Tôi biết cô gái đã đến như thường lệ. "Mắt anh vẫn chưa thể mở ra sao? Vết thương trên người anh đã bớt dần và lên da non rồi đấy" - Cô vừa bôi thuốc, vừa lau người tôi, giống mọi khi thôi. "Cô... là... ai...?" - Môi tôi chợt mấp máy, tôi nhận ra mình có thể nói được rồi. Cố gằng giọng lấy hơi, tôi hỏi cô gái ấy câu mà lẽ ra tôi phải hỏi từ rất lâu. "Squall à, anh có nhớ tên mình là gì không?" - Không trả lời câu tôi hỏi, cô hỏi lại tôi một câu mà tôi chẳng thể nhớ nổi. "Không..." - Tôi cố gắng trả lời, cổ họng tôi lúc này rất rát và đau. Có cảm giác cô gái đang nhìn tôi và khẽ cười. Chỉ là cảm giác của một kẻ mắt còn không mở được, xung quanh toàn một màu đen tối. Cô đáp lại tôi bằng giọng nói mềm mại dịu dàng: "Squall chỉ là tên tôi tạm gọi anh khi trời có cơn gió mạnh hôm nọ. Anh không nhớ được tên mình, cũng như tôi vậy thôi!" Cô tiếp tục nói: "Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ, lang thang phiêu bạt sống tại thị trấn này. Ngày đầu tiên tới đây, có người đã gọi tôi là Aerith!" "Aerith..." - Tôi lặp lại tên này một lần cho dễ nhớ... Aerith là tên cô gái này sao? "Đừng hiểu nhầm, đó không phải tên thật của tôi. Tôi không nhớ được tên mình là gì. Người gọi tôi "Aerith" là một bà lão nhân hậu, bà nói khuôn mặt của tôi rất thánh thiện, rất đôn hậu, như sự hội tụ của đất mẹ!" - Cô cắt ngang lời tôi, rồi giải thích cho tôi về cái tên này. "Đất mẹ...?" - Tôi không hiểu lắm những gì cô đang kể. "Ngày xửa ngày xưa, khi thế giới này còn trong thưở hồng hoang sơ khai, Gaia là nữ thần của mặt đất. Người đã sản sinh ra vạn vật, từ đất đai, cây cỏ, chim chóc, con người... Người đồng thời cũng sinh ra vị thần ánh sáng tên là Madeen. Madeen tạo ra mặt trời, mặt trăng, các vì sao... nhằm soi sáng và dẫn lối con người!" - Cô kể từ từ chậm rãi, như sợ tôi nghe không kịp, có thể bỏ mất chi tiết nào đó. "Cả Gaia và Madden, một người cai quản mặt đất, một người cai trị bầu trời, cả hai hết lòng giúp đỡ con người... Chỉ tiếc, cho đến một ngày, chính con người đã phản bội lại lòng tin của hai vị thần này!" - Aerith vẫn kể với nhịp điệu từ tốn, tôi lắng nghe mà say sưa lúc nào không hay. "Mà đã trễ rồi, ngày mai tôi lại đến!" - Nhận thấy đã ở quá lâu tại đây, Aerith vội vàng thu xếp đồ đạc và rời khỏi. Vẫn kiểu đóng cửa nhẹ nhàng ấy, tôi biết cô đã đi rồi. Đã trễ ư? Lúc này đang là sáng, trưa, chiều hay tối? Quanh tôi chỉ là một màu đen tối. Tôi mong sao mắt tôi sẽ mở lại được. Thật sự khó chịu quá. Rồi tôi ngủ lúc nào không hay. Dòng thời gian lại hiện về ngày hôm đó. Người đàn ông đó tiến về phía tôi, tay ông ta vẫn cầm khẩu súng đó. Ông ta cười lướt qua tôi như cơn gió nhẹ. Tôi lặng yên một lát, đầu óc tôi lúc này mê mê thực thực. Trời bắt đầu mưa, giông dần dần nổi, gió từ từ mạnh... Gọi lúc đó là ngày tận thế cũng chẳng sai. Tôi phải bình tĩnh, tôi phải đến xem Rinoa ra sao... Lý trí tôi đã thắng cái u mê đang cố kềm hãm đôi chân tôi. Như thoát khỏi xiềng xích, tôi chạy về phía Rinoa. Không nhịp đập, không hơi thở, hệt như lúc mẹ tôi ra đi. Chỉ khác, người cô lúc này đầy máu. Máu vẫn chảy, tôi cảm nhận được dòng máu ấm từ người cô. Thật lạ, mắt cô nhắm chặt và môi cô cười. Trông cô rất hạnh phúc. Đầu óc tôi bấn loạn, cơn đau đầu chợt kéo tới. Tôi gục ngã, cạnh Rinoa. Trước khi gục, tim tôi rất đau. Tôi cảm nhận máu từ người tôi đang tuôn ra, tuôn xối xả. Giai điệu quen thuộc đó vang lên... So let me come to you Close as I want to be Close enough for me To feel your heart beating fast And stay there as I whisper How I loved your peaceful eyes on me Did you ever know That I had mine on you? [SPOIL]Lời dịch - Từ Internet Hãy để em đến bên anh,thật gần như em hằng mong muốn. Gần thật gần để em có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh. Và anh hãy ở bên em,để nghe em thủ thỉ rằng: em rất yêu ánh mắt của anh dành cho em Ôi,giá mà anh biết được,con tim em đã thuộc về anh.[/SPOIL] [/spoil]
CHƯƠNG 5 * Thưở hồng hoang * * Vẫn ngày hôm đó * [spoil] Giai điệu bài hát mà Rinoa vừa đàn vừa hát tôi nghe vào ngày trước khi cô ấy gặp chuyện, tôi còn nhớ mãi. Có một đoạn tôi nhớ rất rõ thế này: Darling, so there you are With that look on your face As if you're never hurt As if you're never down Shall I be the one for you Who pinches you softly but sure If a frown is shown then I will know that you are no dreamer [spoil] Lời dịch - từ Internet Anh yêu,mỗi lần anh đến bên em,là mỗi lần anh nhìn em trìu mến. Như anh chưa hề đau đớn,chưa hề vấp ngã. Hãy để em làm người duy nhất dịu dàng san sẻ và xoa dịu tâm hồn anh. Anh hãy nói cho em biết rằng anh không hề nằm mơ. [/spoil] Từng câu, từng chữ, từng giai điệu, từng nốt nhạc dần vang lên rung chuyển trái tim tôi. Có cảm giác rằng giai điệu của bài hát đã gắn kết trái tim của hai chúng tôi lại với nhau. Người sáng tác hẳn đã trải qua những nỗi đau khổ, biệt ly, tương ngộ, sum vầy. Trong không gian của ngày hôm ấy, hai chúng tôi như tách biệt khỏi thế giới thực tại. Lúc đó, chỉ còn lại thế giới của riêng hai chúng tôi. Phải, chỉ riêng chúng tôi mà thôi. "Trông anh hôm nay có vẻ khỏe hơn đấy!" - Giọng nói quen thuộc ấy vang lên đứt đoạn những suy nghĩ của tôi. Tôi biết cô gái đã đến như thường lệ. "Mắt anh vẫn chưa thể mở ra sao? Vết thương trên người anh đã bớt dần và lên da non rồi đấy" - Cô vừa bôi thuốc, vừa lau người tôi, giống mọi khi thôi. "Cô... là... ai...?" - Môi tôi chợt mấp máy, tôi nhận ra mình có thể nói được rồi. Cố gằng giọng lấy hơi, tôi hỏi cô gái ấy câu mà lẽ ra tôi phải hỏi từ rất lâu. "Squall à, anh có nhớ tên mình là gì không?" - Không trả lời câu tôi hỏi, cô hỏi lại tôi một câu mà tôi chẳng thể nhớ nổi. "Không..." - Tôi cố gắng trả lời, cổ họng tôi lúc này rất rát và đau. Có cảm giác cô gái đang nhìn tôi và khẽ cười. Chỉ là cảm giác của một kẻ mắt còn không mở được, xung quanh toàn một màu đen tối. Cô đáp lại tôi bằng giọng nói mềm mại dịu dàng: "Squall chỉ là tên tôi tạm gọi anh khi trời có cơn gió mạnh hôm nọ. Anh không nhớ được tên mình, cũng như tôi vậy thôi!" Cô tiếp tục nói: "Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ, lang thang phiêu bạt sống tại thị trấn này. Ngày đầu tiên tới đây, có người đã gọi tôi là Aerith!" "Aerith..." - Tôi lặp lại tên này một lần cho dễ nhớ... Aerith là tên cô gái này sao? "Tôi không có tên, người đặt tên "Aerith" cho tôi là một bà lão nhân hậu, bà nói khuôn mặt của tôi rất thánh thiện, rất đôn hậu, như sự hội tụ của đất mẹ!" - Cô cắt ngang lời tôi, rồi giải thích cho tôi về cái tên này. "Đất mẹ...?" - Tôi không hiểu lắm những gì cô đang kể. "Ngày xửa ngày xưa, khi thế giới này còn trong thưở hồng hoang sơ khai, Gaia là nữ thần của mặt đất. Người đã sản sinh ra vạn vật, từ đất đai, cây cỏ, chim chóc, con người... Người đồng thời cũng sinh ra vị thần ánh sáng tên là Madeen. Madeen tạo ra mặt trời, mặt trăng, các vì sao... nhằm soi sáng và dẫn lối con người!" - Cô kể từ từ chậm rãi, như sợ tôi nghe không kịp, có thể bỏ mất chi tiết nào đó. "Cả Gaia và Madden, một người cai quản mặt đất, một người cai trị bầu trời, cả hai hết lòng giúp đỡ con người... Chỉ tiếc, cho đến một ngày, chính con người đã phản bội lại lòng tin của hai vị thần này!" - Aerith vẫn kể với nhịp điệu từ tốn, tôi lắng nghe mà say sưa lúc nào không hay. "Mà đã trễ rồi, ngày mai tôi lại đến!" - Nhận thấy đã ở quá lâu tại đây, Aerith vội vàng thu xếp đồ đạc và rời khỏi. Vẫn kiểu đóng cửa nhẹ nhàng ấy, tôi biết cô đã đi rồi. Đã trễ ư? Lúc này đang là sáng, trưa, chiều hay tối? Quanh tôi chỉ là một màu đen tối. Tôi mong sao mắt tôi sẽ mở lại được. Thật sự khó chịu quá. Rồi tôi ngủ lúc nào không hay. Dòng thời gian lại hiện về ngày hôm đó. Người đàn ông đó tiến về phía tôi, tay ông ta vẫn cầm khẩu súng đó. Ông ta cười lướt qua tôi như cơn gió nhẹ. Tôi lặng yên một lát, đầu óc tôi lúc này mê mê thực thực. Trời bắt đầu mưa, giông dần dần nổi, gió từ từ mạnh... Gọi lúc đó là ngày tận thế cũng chẳng sai. Tôi phải bình tĩnh, tôi phải đến xem Rinoa ra sao... Lý trí tôi đã thắng cái u mê đang cố kềm hãm đôi chân tôi. Như thoát khỏi xiềng xích, tôi chạy về phía Rinoa. Không nhịp đập, không hơi thở, hệt như lúc mẹ tôi ra đi. Chỉ khác, người cô lúc này đầy máu. Máu vẫn chảy, tôi cảm nhận được dòng máu ấm từ người cô. Thật lạ, mắt cô nhắm chặt và môi cô cười. Trông cô rất hạnh phúc. Đầu óc tôi bấn loạn, cơn đau đầu chợt kéo tới. Tôi gục ngã, cạnh Rinoa. Trước khi gục, tim tôi rất đau. Tôi cảm nhận máu từ người tôi đang tuôn ra, tuôn xối xả. Giai điệu quen thuộc đó vang lên... So let me come to you Close as I want to be Close enough for me To feel your heart beating fast And stay there as I whisper How I loved your peaceful eyes on me Did you ever know That I had mine on you? [SPOIL]Lời dịch - Từ Internet Hãy để em đến bên anh,thật gần như em hằng mong muốn. Gần thật gần để em có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh. Và anh hãy ở bên em,để nghe em thủ thỉ rằng: em rất yêu ánh mắt của anh dành cho em Ôi,giá mà anh biết được,con tim em đã thuộc về anh.[/SPOIL] [/spoil]
Sau khi đọc hết 6 chương thì mình có nhận xét : phần story khá tốt ( chắc cậu cũng đã có từ kinh nghiệm làm game cho anh em ) . Lời thoại cũng tốt nhưng cậu nên đi sâu hơn vào miêu tả , tả cảnh thì chắc không cần thiết nhưng đi sâu vào các đòn đánh và quái vật , như cái đoạn Laguna và Behemoth , nếu không chơi ff thì mình không thể biết Behemoth là con gì ... Bạn viết chap sau nhanh nhanh cái , đang hay .
CHƯƠNG 7 * Từ từ nào * * Đoạn kết * * Lại là giai điệu đó * [spoil] "Hôm nay trông anh đã khỏe hẳn rồi đấy!" - Aerith đã ngồi cạnh giường được một lúc rồi lên tiếng. Tôi cảm thấy người tôi bớt dần những cơn đau, có thể do mấy ngày nay được Aerith chăm sóc băng bó các vết thương. Tôi cố mở mắt xem thế nào, nhưng không thể. Có gì đó rất nặng đè lên hai mắt, tôi chẳng thể mở chúng lên được. "Anh cứ thả lỏng mình một chút, từ từ, cố gắng mở dần hai mắt. Đừng vội!" - Như hiểu được tôi muốn gì, Aerith chạm nhẹ vào tay tôi rồi nói. Có lẽ cô muốn động viên tôi. Tôi làm theo lời Aerith, thả lỏng mình, gạt mọi sự lo lắng qua một bên. Tôi cố gắng từ từ mở dần đôi mắt đã đóng chặt bấy lâu nay. Ánh sáng, tôi dần nhìn rõ ánh sáng. Thì ra trong phòng này có cánh cửa sổ. Những tia nắng đang chiếu vào chiếc giường nơi tôi đang nằm. Aerith, tôi quay sang nhìn cô. Lần đầu tiên, tôi thấy rõ Aerith. Cô ấy mặc chiếc váy màu hồng nhạt, khoác trên mình chiếc áo khoác màu đỏ sẫm. Tóc cô màu nâu hạt dẻ, cô thắt hai chiếc bím tóc nho nhỏ hai bên, đồng thời thắt một chiếc bím tóc dài đến vai phía sau và cài bằng chiếc băng lụa màu hồng. Khuôn mặt cô thanh toát, dịu dàng, và có lẽ cô là một người như vậy. "Anh đã làm được rồi đấy!" - Aerith vui mừng nhìn tôi nở một nụ cười, một nụ cười như những ánh nắng ban mai ngoài kia, thật ấm áp biết bao. "Anh biết không Squall, nhìn anh, tôi lại nhớ về anh ấy!" - Aerith nhìn tôi một lúc rồi nói với giọng đầy tâm sự "Anh... ấy?" - Tôi vẫn chưa thể nói chuyện bình thường được, cổ họng vẫn rát và đau. "Người tặng tôi dải băng buộc tóc màu hồng này!" - Aerith vừa nói vừa vuốt nhẹ dải băng đó. "Anh ấy đang làm một nhiệm vụ rất quan trọng. Anh ấy hứa với tôi anh sẽ trở về trong thời gian sớm nhất!" - Aerith tiếp tục nói, giọng đầy trìu mến về người mà cô đang kể cho tôi nghe đó. "Tuần nào, anh ấy cũng gởi cho tôi một lá thư, và nay tôi đã nhận được 88 lá thư rồi! Anh ấy có vài nét rất giống anh!" - Aerith nhìn tôi mỉm cười "Người... đó... là..." - Tôi nghĩ mình không nên hỏi những câu như thế này, chẳng hiểu sao, tôi lại buột miệng như thế. "Người yêu của tôi Squall ạ!" - Aerith đáp lại không chút do dự "Hẳn... cô... rất... yêu...anh... ấy?" - Tôi do dự một chút rồi hỏi cô "Phải, nếu không có anh ấy thì tôi cũng không sống được đến hiện giờ!" - Câu hỏi của tôi như chạm vào quá khứ của Aerith, giọng cô trầm xuống một chút. "À Squall, tôi vẫn còn nợ anh đoạn kết của câu chuyện lần trước?" - Aerith đổi sang đề tài khác, có lẽ cô không muốn kể thêm về anh bạn trai đó với tôi. Cô nhắc lại chuyện về các vị thần. " Anh biết không Squall, khi con người ngày càng phát triển, xã hội ngày một văn minh, thì họ đã quay sang phá hoại mọi thứ mà Gaia và Madeen đã giúp đỡ!" - Cô kể tiếp về câu chuyện còn dang dở đó. "Cây cối bị tàn phá, thiên nhiên bị ô nhiễm, rồi cả những đòi hỏi tham lam, những lời báng bổ Gaia và Madeen.... Hai vị thần cảm thấy họ bị chính những con người phản bội. Và Gaia cùng Madeen dù không đành lòng, nhưng vẫn phải cho con người một bài học!" - Kể đến đây thì Aerith ngưng lại một chút. "Bài... học?" - Tôi tò mò về cách họ trừng phạt con người. "Gaia và Madeen đã cùng hòa tấu một điệu nhạc mà những người xưa gọi là giai điệu chết chóc. Bất cứ những người nào nghe giai điệu này thì thân thể như bị hàng trăm ngàn mũi tên đâm phải, tim họ sẽ vỡ ra và chết ngay lập tức!" - Aerith tiếp tục kể Tôi hơi ngỡ ngàng, bình thường họ rất yêu thương con người mà, lẽ nào họ đành lòng tiêu diệt con người sao? "Có một người nhạc sĩ tên là Zidane vì muốn bảo vệ bạn bè và người thân của mình tránh khỏi sự trừng phạt, anh đã hòa tấu một điệu nhạc khác nhằm lay động Gaia và Madeen. Điệu nhạc này gọi là giai điệu hy vọng. Khi tấu xong giai điệu này thì Zidane đã khẩn cầu Gaia và Madeen hãy cho con người một cơ hội!" - Aerith dừng lại ở đoạn này và quay sang hỏi tôi: "Theo anh Gaia và Madeen có đồng ý tha thứ cho con người không?" "Có... thể..." - Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp lại Aerith "Đúng là có thể đấy! Gaia và Madeen đã dừng khúc hòa tấu chết chóc đó lại và chấp nhận lời thỉnh cầu của Zidane. Tuy nhiên họ đã đặt bản phổ bức hòa tấu này tại một nơi nào đó trên thế giới này và kèm theo đó là một lời nguyền!" - Aerith lại kể tiếp câu chuyện. "Lời... nguyền?" - Tôi lên tiếng thắc mắc "Khi bản phổ này được ai đó tìm ra thì lập tức giai điệu chết chóc đó sẽ giáng lên không những người đó mà tất cả mọi người trên thế giới này!" - Aerith đáp lại lời tôi hỏi bằng một giọng nghiêm nghị. Như thấy tôi muốn hỏi gì đó, Aerith nhanh chóng nói tiếp: "Gaia và Madeen đã bị phản bội một lần, và họ rất sợ bị phản bội lần nữa! Bằng cách đặt lời nguyền này, con người sẽ nhớ về chuyện Gaia và Madeen trừng phạt họ thế nào!" Tôi thẩn thờ một chút, những gì tôi được nghe thật khó mà tin được. "Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, câu chuyện trên cũng chỉ là truyền thuyếtt mà thôi!" - Aerith khẽ cười khi thấy tôi im lặng suy tư. Tối hôm đó, tôi cứ suy nghĩ mãi về câu chuyện Aerith kể. Có thể đó chỉ là truyền thuyết, tuy nhiên, không hiểu sao, tôi cứ nghĩ về nó, về thái độ của con người, và về phản ứng của các vị thần. Giai điệu chết chóc đó như thế nào? Liệu có như những gì Aerith kể không? Càng nghĩ tôi càng đau đầu, dù sao đi nữa thì mắt tôi cũng đã nhìn lại được rồi. Khi bình phục hẳn, tôi sẽ đi đâu bây giờ? Có một điều rất lạ, tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này? Và nơi tôi đang ở là đâu? Ngày mai tôi sẽ hỏi Aerith những chuyện này. Hiện giờ mà nói, việc tôi cần làm khi phục hồi là phải tìm được tên sát nhân tóc dài đã giết Rinoa để trả thủ cho cô ấy. Tim tôi lại nhói lên nữa rồi, mỗi lần khi nghĩ về Rinoa, tim tôi đều như vậy. Darling, so share with me Your love if you have enough Your Tears if you're holding back Or pain if that's what it is How can I let you know I'm more than the dress and the voice Just reach me out, then You will know that you are not dreaming [spoil]Lời dịch - từ Internet Anh yêu,mỗi lần anh đến bên em,là mỗi lần anh nhìn em trìu mến. Như anh chưa hề đau đớn,chưa hề vấp ngã. Hãy để em làm người duy nhất dịu dàng san sẻ và xoa dịu tâm hồn anh. Anh hãy nói cho em biết rằng anh không hề nằm mơ[/spoil] Rồi giai điệu quen thuộc ấy lại vang lên, lần này là một đoạn khác gần cuối của bài hát hôm đó... Một lát sau, tôi dần thiếp đi. Trong giấc mơ, tôi đã mơ thấy mẹ, tháy cả Rinoa nữa. Họ bảo tôi phải tìm họ, ở một nơi gọi là Faith. Faith, cái tên này tôi nghe ở đâu đó rồi... [/spoil]
CHƯƠNG PHỤ 1 Trích đoạn "Nhật ký những ngày xanh" Ngày... tháng... năm... Gặp được anh là một hạnh phúc của em. Anh biết không, em đã đến thị trấn Storm này và cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ chỉ là những ngày bình lặng nhất. Em trốn chạy mọi thứ, trốn tránh tất cả, chỉ mong sao điều đó không xảy ra, ngày ấy không tới. Nhưng khi em gặp anh, em đã biết rằng, dù em có lẫn trốn ở đâu đi chăng nữa, định mệnh này, cái định mệnh nghiệt ngã được sắp xếp sẵn đó, vẫn theo em. Anh biết không, lần đầu tiên gặp anh, lúc anh giúp em dọn đồ vào nhà, em đã nghĩ phải chăng số phận đang trêu đùa với em? Và cả anh nữa, tất cả chúng ta đều trong trò chơi của định mệnh. Em không dám yêu anh dù nhiều hay ít, em rất sợ anh à. Em sợ con tim anh sẽ đau đớn khi một ngày nào đó, em không còn ở cạnh nữa. Em có ra sao đi nữa thì với em cũng đã an bài, nhưng còn anh, anh không thể can dự, càng không được dính líu đến chuyện này. Anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh. ----------------------------------------------------------------------------------- Ngày... tháng... năm... Được nghe anh kể về những chuyện ngày xưa của anh, em rất vui vì anh đã xem em như một người nhà, và... một người yêu chăng. Gần hai năm bên anh, một anh chàng hàng xóm ít nói, giỏi kiếm thuật, em đã cảm thấy rằng cuộc đời này quả không tệ. Chí ít, khi ngày đó tới thì em cũng sẽ không sợ nữa. Anh biết không, em rất muốn kể với anh về những gì liên quan đến em. Em đã giấu kín những chuyện này và rời bỏ ngôi nhà đó, ngôi nhà của bất hạnh, của khổ đau. Em xin lỗi vì em đã giấu anh, nhưng anh hãy hiểu cho em. Nếu không có ngày đó, nếu không có sự sắp đặt của số phận, thì chúng ta có thể yêu nhau phải không anh? Ngày đó đã gần đến rồi, và em sẽ mỉm cười đối mặt với nó. ----------------------------------------------------------------------------------- Ngày... tháng... năm... Không hiểu sao hôm nay, em đã đàn và hát cho anh nghe bài hát này. Một ngày trước ngày mà em từng chờ đợi, từng lo sợ, từng trốn tránh từ rất lâu này. Bài hát này em đã không định hát, em không định đàn, tuy nhiên, khi có anh, em muốn anh hãy nghe và hãy hiểu. Không, em đã phạm một sai lầm không thể cứu vãn rồi. Lẽ nào số phận sẽ cuốn anh vào vòng xoay nghiệt ngã như nó đã từng cuốn trôi cả gia đình em? Ngày cuối cùng này, được ở bên cạnh anh, đi dạo qua cánh đồng hoa, đối với em, mãi mãi là những hồi ức đẹp nhất, ấm áp nhất. Và ngày mai, mong anh hãy vững vàng sống, mong anh sẽ không đau buồn vì em, bởi em chẳng thể nào mang lại cho anh hạnh phúc. Em có thể trách ai? Em sẽ không trách một ai cả. Việc này có lỗi một phần của em và em phải gánh lấy hậu quả này. Ngày mai, sẽ thật dài, sẽ thật đau đấy anh à...