khuyên bạn đi tập gym, người đẹp thì sẽ tự tin hơn thoai, lúc trước mình cũng ít nói chuyện lắm vì toàn chơi game là nhiều, h tập gym, người to ra, đi bơi hem phải mặc áo nữa nên nói chuyện cũng thấy thoáng hơn
Mình lại thế này nó mới khốn nạn các bác ạ , hình như mình không biết cách để giữ mối quan hệ . Mới gặp lần đầu thì nói chuyện rất cởi mở , vui vẻ . Nói chung là lần đầu gặp luôn luôn gây đc ấn tương tốt với đối phương . Nhưng càng về sau thì mình càng không thích tiếp xúc với những người đó cứ như là mình không hợp đc với ai cả . Có gặp cũng chỉ xã giao đc vài ba câu rồi đường ai nấy đi . Đâm ra quen biết thì nhiều nhưng chẳng có ai để mình gọi là bạn đc cả các bác xem mình sai sót ở chỗ nào nhỉ ?
Mình sống khá nhiệt tình,giúp ai đc thì giúp.Nhưng cái số mình nó hẻo sao ấy,có đi chơi,có hội họp này nọ thì chẳng ai gọi mình.Chuyện cần thì mới nhớ đến.Lâu ngày đâm ra mình chẳng có ai để gọi là bạn.Đến lớp thì ngồi cứ im im.Mà cũng chẳng biết đùa với chúng nó thế nào,mà mình không ba hoa,khoác lác hay j cả.Kết luận là tại cái số mình nó cô đơn thôi ---------- Post added at 21:44 ---------- Previous post was at 21:42 ---------- Mình sống khá nhiệt tình,giúp ai đc thì giúp.Nhưng cái số mình nó hẻo sao ấy,có đi chơi,có hội họp này nọ thì chẳng ai gọi mình.Chuyện cần thì mới nhớ đến.Lâu ngày đâm ra mình chẳng có ai để gọi là bạn.Đến lớp thì ngồi cứ im im.Mà cũng chẳng biết đùa với chúng nó thế nào,đi đâu đó thì tụi nó đùa,mình chen thêm vài câu,thấy chúng nó im im hay nhìn nhìn thì mình có cảm giác rợn rợn=>lại im.mà mình không ba hoa,khoác lác hay j cả.Kết luận là tại cái số mình nó cô đơn thôi
muốn nói chuyện đc trong lớp thì phải có khả năng chém gió lớp mình toàn vậy ít nhất trong đám đó phải co 1 2 người có tình hài hước hay làm hành đông gây cười cho người khác thế, nó mới có vấn đề để nói ---------- Post added at 22:29 ---------- Previous post was at 22:23 ---------- muốn nói chuyện đc trong lớp thì phải có khả năng chém gió lớp mình toàn vậy ít nhất trong đám đó phải co 1 2 người có tình hài hước hay làm hành đông gây cười cho người khác thế, nó mới có vấn đề để nói
có 1 số ng` nói nhiều đến mức bạn ko thể ko nói theo (như mình) zzz. hồi đó cũng có thằng ít nói, đến 1 ngày 1 con nhỏ đi ngang qua _nhỏ đó xinh ha, ko trả lời thì nói típ _dek thấy xinh à, gay cm nó rồi lúc này, no chửi 1 tràng . nhưng mà về sau nó cũng chịu nói chút chút, dần thì quen, đến khi chia tay cũng quyến luyến bồi hồi
ban giống mình. Có thể bạn đang bị stress, 1 hiệu chứng tâm lý khi có những dấu hiệu trầm cảm và lo âu. Bạn cảm thấy như bị cô lập và không thể hòa đồng với bạn bè trong lớp đúng không? Nhiều lúc bạn rất muốn được nói chuyện với mọi người nhưng tự ty mặc cảm đã ngăn cản bạn và cũng ko ai thích nói chuyện với bạn. Bạn ko thích tập thể vì lý do đó. Bạn thường chỉ có 1,2 người bạn trong lớp mà có thể tiếp xúc được và bạn thương chọn những đứa cũng hiền và ít nói như bạn. Nói chúng là ko thể thay đối trong thời gian ngắn đươc. Ít nhất là 3 năm nữa, cho tới khi bạn bước chân vào cổng trường đại học. Có thể có lý do phụ là bạn bị mất đồng căn(có người theo).
Mở lòng ra . Hãy tập mỉm cười với cuộc sống. Quan trọng hơn. Đừng nghĩ mình là số 1 , mà hãy nghĩ mình chỉ là hạt cát trên sa mạc thôi . Làm đc 3 điều này. Chắc chắn khỏi bệnh :)
Bạn cũng giống mình . :/ Mỗi lần vào lớp học mới , cô giáo kêu các học sinh tìm bạn ( partner ) để làm bài trong lớp . Không ai chọn mình trước cả . Mình ít nói , hiền , không chém gió , không nổ . Có lẽ người ta chọn mặt làm bạn trước hơn là chọn tính cách làm bạn ---------- Post added at 13:37 ---------- Previous post was at 13:29 ---------- trong lớp , nếu mà những câu hỏi giơ tay , lấy điểm giáo viên không bao giờ chọn mình trước Mặt xấu , người ta nghĩ mình là thằng ngu , nên bỏ qua ---------- Post added at 13:43 ---------- Previous post was at 13:37 ---------- Giờ chán đời quá Chơi game cũng không còn hứng thú vào màn hình game là thấy chán nản không mún chơi gì hết Tóc tai thì bù xù , ba mẹ thì cứ bảo cắt tóc Rốt cuộc nghe theo lời ba mẹ dc gì chứ , cắt tóc xong , cũng không ai thèm nhìn , cũng không ai cares , ---------- Post added at 13:45 ---------- Previous post was at 13:43 ---------- Anh em họ thì cũng như người lạ , gặp mặt nhau cũng không có gì để nói . Nói chung . Cái số sinh ra bị mọi người cho ra rìa , Anh em họ hàng cũng như người dưng , bạn bè cũng không có . Số phận như kẻ lạc loài , dân du mục, không đồng loại . ---------- Post added at 13:51 ---------- Previous post was at 13:45 ---------- không hỉu sao , sinh ra trong một cái dòng họ gì , mà anh em họ hàng toàn học giỏi , anh em họ hàng ai cũng giàu hơn . Người thì kỹ sư vi tính , họa sĩ , giáo viên , ...... Chỉ có gia đình mình là nghèo Nhà nghèo thì ba má kẹo Ba má cũng học đến lớp 7 là nghỉ ( không có tiền đi học ) Anh em họ ở việt nam toàn học sinh giỏi cấp quận , cấp trường Anh em họ bên Mỹ toàn học sinh giỏi nhất trường . Còn mình thì học bình thường , không giỏi không dở . Giờ thì không bít ước mơ là gì . Lúc còn nhỏ học lớp 6 ở Việt nam thì ước mơ là nhà thiết kế game Lúc qua mỹ thì mún là kỹ sư thiết kế tàu vũ trụ Nhưng bây giờ thì chả bít ước mơ thực sự là gì không có ước mơ , không có tương lai , không có ánh sáng ---------- Post added at 13:53 ---------- Previous post was at 13:51 ---------- Đi học hay nghỉ hè cũng chỉ là những chuỗi tháng ngày cô đơn , hiu quặng
Bản thân bạn ko thay đổi, thì sao ng khác có thể thay đổi cách nhìn về bạn ? Chung quy là bạn thụ động mong muốn ng ta ban ơn trước rồi mới đến lượt mình sao ? Thử qua nhiều lĩnh vực, thì mới biết : mơ ước là 1 chuyện, thực tế lại là chuyện khác hẳn. Lúc nhỏ mình cũng từng rất thích game, cho nên, thích cả việc làm game. Sau có đi học Game Development của NIIT, học được 1 năm thì mới phát hiện ra rằng mình ko thể làm được. Khả năng mình ko cho phép, vốn ko giỏi lập trình, đồ hoạ thì chỉ giỏi vẽ tay, vẽ vi tính thì lụng vụng, quan trọng nhất là ko làm việc dưới áp lực nổi, đam mê ko đủ lớn để vượt qua những khó khăn đó. Cái duy nhất được trong khoá học cực kỳ nặng nề đó, chắc chỉ là kiến thức, hiểu biết, lý thuyết,còn "làm" thì ko làm được. Tương tự, FPT Arena, học cũng 1 năm nhận ra như vậy. Thử qua rồi và đã biết bản thân ko hợp với làm việc trên vi tính. Sau trở lại với con đường học kiến thức xã hội, lý thuyết, nghiên cứu, giảng dạy... phải, đó mới thực sự là khả năng của bản thân. Và chỉ có trải qua rồi mới thấm thía được. Chỉ mãi ngồi 1 chỗ mơ mộng thì chẳng ngộ ra được con đường thật sự cho chính mình.