xin chào các bác. em buồn qua lên viết bài tâm sự chút cho đỡ buồn, ko biết có ai hiểu và chia sẽ với em, ngày mai em hẹn với luật sự để giải quyết cuộc hôn nhân sai lầm đầy buồn chán này. em xin kể rõ từ đầu chí cuối cho bà con cô bác nghe về hôn nhân của em nhé. hồi xưa năm 2007 em có yêu môt người con gái cùng quê, học đại học nông nghiệp ở Đà Lạt, người này xấu lắm, ai cũng chê, lùn tụt, mặt thì tàn nhang, nhưng có cái là tính vui nên mình yêu, vì nghĩ là người ta xấu tí cho đỡ lăng nhăng, yêu say đắm và hàng tháng làm được bao nhiêu tiền cũng chạy từ Vũng Tàu lên Đà Lạt vài ba lần để giúp người ta sắm sửa ăn học chứ người ta nhà nghèo ko có nổi cái xe đạp thứ 2 ấy, sau này em biết người này lăng nhăng rồi lừa dối mình, em chia tay với người này và 3 tháng sau cô ấy có bầu với thằng khác sinh con lâu rồi. sau khi chia tay người yêu đó em mới biết ra môt bài học là lăng nhăng thì xấu đẹp gì cũng lăng nhăng vì đó là cái tính con người. em về quê đám cưới đứa em, gặp lại người bạn trc đây mình quen ở Đà Lạt, người đó cũng cùng quê luôn, đó chính là vợ em bây giờ, khi ở quê người con gái đó cứ lẻo đẻo theo em hoài, trông rất hiền dịu và gia đình cũng rất tốt, thấy vậy mình cũng nghĩ rằng thôi thì yêu rồi lấy vợ đại luôn đi chứ chẳng muốn yêu đương dài dòng lôi thôi như trước nữa thế là em ngõ lời và người ta chịu mình liền, em chỉ về quê được ít bữa rồi vào VT để làm việc tiếp, cô ấy ở quê, cô ấy học đại học ngành công tác xã hội và phát triển cộng đồng, cầm bằng chạy từ Nam ra Bắc ko xin được việc, nên chạy về quê xin cha mẹ vay cho 40 triệu để chạy vào một cái nơi du lịch cách nha 20km để làm nhân viên 1 tháng lương chỉ có 600, ko biết khi nào trả được nợ ?????? khi yêu em tìm hiểu và biết cô ấy học đại học và có yêu một công tử, có ăn nằm với hắn thời sinh viên, nhưng mình vì thấy người ta hiền, gia đình tốt nên cũng ko chê bai gì vẫn cưới xin đàng hoàng long trọng. thấy hoàn cảnh tội quá mà 2 đứa ở xa nhau cũng tội nên em nghĩ ra cách là xin cho cô ấy vào đây làm vì ông già em làm phó tổng trong công ty xây dựng thuộc dầu khí Viêt Nam, mặc dù ko có bằng cấp chuyên môn nhưng vì quen biết nên họ cho vào làm với mức lương 6 triệu trở lên, tiền thưởng lễ cả năm cũng ko dưới 20 triệu, công việc gần nhà, đơn giản và ko đổ một giọt mồ hôi nào cả, ở trong nhà ko phải chi tiêu một thứ nhỏ nào cả vì ông bà bao tất, cô ấy luôn được yêu chiều hết mực, mỗi khi cô ấy có sai gì ông bà cũng đứng ra bênh vực rất vô lý vì thương con dâu nên ko ngại nói con đẻ. cho đến khi cô ấy có bầu con trai đầu lòng, mọi người càng yêu chiều cô ấy nhiều hơn và đối xử như hoàng hậu ấy, và mọi chuyện cũng bắt đầu từ đó mà trở nên thay đổi hẳn ra. cô ấy bắt đầu thay đổi dần, ko còn biết tôn trọng chồng nữa, ko nghe lời nữa, hỗn xược với chồng nhiều hơn, em có trách tội và dạy dỗ thì ông bà lại tiếp tục bênh vì thương đứa cháu nên bênh rất vô lý, em có nói thẳng với ông bà rằng, vợ con sai để con dạy, ba má bênh nó như thế mai này nó sẽ ko tôn trọng con nữa và nó sẽ hỗn xược với cả ba má, khi đó gia đình sẽ tan vỡ hết, nhưng có lẽ ông bà ko hiểu được điều đó nên vẫn cố tình ko nghe, cũng vì thương đứa cháu nội cả thôi. biết được điều đó cô ấy bắt đầu trở nên thay đổi hẳn từ đây, hở có gì ko hài lòng là đòi ly hôn và dọa ôm con đi để uy hiếp ông bà và gia đình, ông bà chỉ nghe đến dạng ôm cháu đi là phải sợ cô ấy một phép ko dám nói gì kể cả khi nó hỗn láo chửi ông bà. nhiều lần lập đi lập lại bài ca đòi ly hôn vì những chuyện nhỏ nhặt, có lần cô ấy ham coi phim để thằng con rơi trên cao xuống đập đầu vào cái gì mà đau nó khóc cả đêm ko dỗ được, phải bà già em vào giỗ mối thôi, sáng mai e đang ngủ trên phòng làm việc, ko biết ở dưới nhà ông bà trách nó vì để con rớt đau, cô ấy nói hỗn gì ông bà mà ông bà nhịn ko được nên nói là, Đồ vô giáo dục, thế rồi cô ấy điên lên chạy lên phòng làm việc đập em dậy đòi ly hôn, em hỏi làm gì đòi ly hôn ? cô ấy nói tôi ko thể sống trong cái nhà này được nữa vì ba má ông nói tôi vô giáo dục, em hỏi mọi người dưới nhà biết được sự việc nàng dâu hỗn láo với cha mẹ chồng, còn đòi ly hôn vớ vẩn, em bực lên cho ly hôn luôn. sau đó ít bữa em về quê có việc và em qua gặp gia đình cô ấy nói chuyện rõ ràng và gia đình họ xin mình tha thứ bỏ qua cho cô ấy, em thấy họ 3 ngày liền xin như thế nên cũng vì thương đứa con và nghĩ đến gia đình vợ nên bỏ qua lần này, cứ nghĩ rằng sẽ yên chuyện ai mà ngờ được rồi mọi chuyện ngày một xấu lên. từ khi là đứa con gái nghèo thì biết thân biết phận, khi được như thế quá nhanh quá dễ dàng thì trở nên kiêu cang, luôn tự cho mình có trình độ, luôn cho mình là đúng, là có đẳng cấp vv, rồi bắt đầu nhìn người bằng nửa con mắt, nói chuyện với người ta bằng lỗ mũi, rồi bắt đầu những lời tục tỉu thốt ra với chồng ngày một nhiều một quá đáng hơn, nhẹ nhất thì cũng là, Ông làm chồng như *****, anh em bạn bè của ông chỉ là loại đầu đường xó chợ ko thể so sánh được với tôi, cái đồ thằng chồng ngu dốt ko biết đàng bao che cho vợ ko biết coi vợ là nhất ko biết tôn trọng vợ vv. đó chỉ là những lời nhẹ nhất đấy, còn cái khác em ko muốn nói lên đây. chuyện gia đình ko vui nhưng vì đứa con nên em vẫn lăn tăn chưa dám làm gì vì nếu ly hôn sợ đứa con nó khổ nó còn nhỏ quá, nên em chỉ còn biết tìm đến anh em bạn bè để làm niềm vui, rảnh thì rủ anh em đi uống cafe cho vui, ăn rồi đi làm, tối về thì tụng kinh cầu an cho gia đình vv. ai ngờ vậy cũng chưa yên, em đi uông cafe với chị họ của mình, là bậc chị cao nhất trong thế hệ của em vậy mà con vợ em ghen lên bảo em lăng nhăng với chị kia, rồi tiếp đến bảo em lăng nhăng với đứa ở cùng phòng với chị ấy ( con đó sắp cưới chồng ) em đi làm thì quy kết em đi chơi với gái, rồi ở nhà làm ầm ỷ lên. chán nản buồn chán biết bao nhiêu chuyện nên em quyết định li hôn với người vợ này để được yên thân, bây giờ cô ấy gây ảnh hưởng đến anh em và bạn bè của em quá nhiều, khiến mọi người ai cũng lên án và chỉ trích. nghĩ mà tội đứa con quá, nhưng em ko còn cách nào khác nữa. những người lớn tuổi họ nói với em thế này. cái gì con người khó khăn vất vả mà có được thì mới biết quý trọng. cái gì có được dễ dàng nhanh chóng quá thì họ sẽ ko biết quý trọng và có xu hướng kiểu ngạo, được voi đòi tiên, được đằng chân lên đàng đầu, họ nghĩ mình có trình độ có đẳng cấp, lẽ ra từ đầu ko nên vội và và cho nhiều như thế để rồi giờ lãnh đủ. kiêu ngạo lên rồi u mê rồi quên mất mình là ai xuất phát từ đâu. em thấy mấy người lớn đó nói đúng, cách duy nhất để cô ấy tỉnh ngộ ra là để cô ấy về lại vị trí của mình năm xưa cho cô ấy tỉnh ngộ ra chứ bây giờ ko có cách nào mà nói được với cô ấy cả. hôm nay em nghe bọn anh em nó thông báo là con vợ em lên face book viết tâm sự và nói rằng nó nhớ người yêu cũ, em lên xem thử thì quả nhiên là như thế, thật ko còn gì để tiếc nuối nữa nên e quyết định giải quyết cho lẹ trước khi nó cho mình sốc hàng vì bị cắm sừng
nói ko phải oan, lỗi lớn nhất ở đây là bác Thuận ! Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về mà. chuyện đã đến nước này muốn thay đổi cô ta thì khó như lên trời. Rút kinh nghiệm đi bác ạ, li dị rồi tìm 1 người khác. Cho cô ta nghỉ việc để biết đc chỗ đứng thật sự của mình.
- Chia sẻ cũng lão Thuần ........ Em màu Trắng của tui cũng vậy, cũng may mà chưa cưới ..... Nghèo thì tính tình rất tốt, nhưng khi được chu cấp đầy đủ rồi thì lại quay qua chửi mình : "Tại nó ngu cho con làm chi, con đâu có bắt nó cho" ........
mình dạy nghiêm lắm chứ bác nhưng vì ông bà cứ bênh nó vì thế nó hư luôn nữa. bây giờ tui chẳng biết làm sao ngoài việc cho cô ấy biến đi cho yên thân chứ khổ tâm nhiều quá, chịu ko nổi, ai cũng nói tui là sức chịu đựng khủng khiếp mới chịu dc người như thế lâu như vậy, tui chỉ trả lời rằng vì tui thương và coi con tui hơn cả sinh mạng của mình. giờ cháu cũng hơn 1 tuổi rồi, có lẽ phải chập nhận để con chịu khổ một thời gian thôi chứ người vợ này làm mình khổ sở quá, đi chùa hay đi làm cũng bị xếp vào cái tội lăng nhăng rồi lên face book nói lung tung rồi thì kêu nhớ người yêu cũ ko biết tui ăn phải cái gì nữa, xui thế này đấy.
Xem qua câu chuyện của bác rồi, bác nghĩ đúng lắm, dễ dàng quá sẽ khiến con người sa lầy nhanh lắm, nghĩ và quyết định thấu đáo nhé Vài lời chia sẽ
phải nói là Quá Kém. hồi xưa lẽ ra ko cưới sớm vậy đâu nhưng vì mình sống nặng tình cảm quá, đã yêu thì yêu hết lòng rồi thấy hoàn cảnh họ vậy chẳng lẽ làm ngơ ? nên mình mới vì lòng tốt vì tình cảm nên cưới người ta sớm, ko chê bai gì quá khứ cả, cưới xin rất long trọng, thật ko ngờ lòng tốt lòng cao thượng mà đặt sai chổ môt chút là lãnh đủ, ảnh hưởng đến cuộc sống của mình và anh em bạn bè cha mẹ nữa mà nếu ly dị xong em sẽ sống vậy chứ ko hề có ý định lấy vợ nữa, có con rồi mà, giờ cần gì nữa, ngày làm tiền đêm tụng kinh cầu an cho gia đình thôi.
- Tụng kinh Chú Đại Bi thì cuộc đời sẽ khá hơn bác à ....... Muốn cầu an cho ai thì cứ đọc xong là kèm theo tên họ người đó :) ..... - Bác đã chọn phương án ly di thì tui ủng hộ bác. Vì xem nhiều topic trên này, tui thấy quả thật cũng không chịu nổi được người như vậy .....
Tính thế này nhé, kêu ba anh đuổi việc vợ anh trước khi ly hôn nhé, như vậy cơ hội đc nuôi con cao hơn Hoàn cảnh của anh zai y chang của chú mình
bố tui là người vốn coi trọng sỹ diện ghê lắm, ông bà ko những sẽ ko đuổi việc mà cũng sẽ ko chịu đồng ý cho tui ly hôn vợ đâu. 1: ông bà sợ mang tiếng ngoài quê vì sợ dân làng đồn con ông bà này lấy con người ta rồi bỏ. 2: xin cho con bé này vô làm rồi giờ lại đuổi đi sẽ mang tiếng trong cơ quan. 3: ông bà quan tâm nhất vẫn là đứa cháu và thứ 2 mới đến sỷ diện nên ko muốn tui bỏ con vợ đi đâu. ông bà chỉ cần biết sỹ diện và đứa cháu là hết, ko cần biết tui thế nào đâu nên hồi đó giờ toàn đòi tui phải nhịn vì đứa con.
Lấy vợ chứ đâu phải mua chó, heo, gà gì đâu mà thấy tội tội, cùng quê là lấy hở bác. Mà em thấy vợ bác đúng là bị khùng, thường thì vợ chồng lấy nhau mà có con thì dù có ko có tình cảm đi nữa nhưng vẫn có đứa con thì đó mối liên kết cơ bản giữa vợ chồng với nhau đấy thôi. Vợ bác sống íu trách nhiệm thì kệ bà nó, nếu có ly dị bác cố gắng xin nuôi đc con, chứ để cho vợ bác nuôi thì hỏng mất đời con cháu.
luật pháp quy định con dưới 3 tuổi phải do mẹ nuôi nên vụ này luật bênh phụ nữ lắm, mình ko thể dành quyền nuôi con trừ khi con vợ nó bất lực rõ ràng ko nuôi được con. cho nên mình chỉ có cách là ko tranh chấp gì hết để cho tòa OK ký cho ly hôn, với người như thế sẽ ko nuôi được con đâu dù có tiền, tính vợ em em hiểu, to đầu nhưng óc còn non lắm, vừa rồi ngày giỗ bố vợ em về quê để tổ chức cho họ thì người vợ này về đó sai người nhà như osin chứ có làm được gì đâu ? vặn nước ko thấy nước chạy ra thì chỉ biết đứng kêu mẹ ơi ới chứ ko biết thò gàu xuống giếng múc nước có lẽ quên mất mình là ai xuất phát từ đâu thật rồi đấy. với một người như thế thì sẽ chẳng nuôi được con, trong quá trình nuôi con mà để đứa bé chịu thiệt thời mình sẽ khiếu nại lên pháp luật yêu cầu nhường quyền nuôi con, cái này do luật sư chỉ cho tui đó
Vi ko dám ý kiến là nên ly dị hay ko, vì chỉ có ng. trong cuộc mới hiểu đc toàn bộ câu chuyện. Trên đây thì chỉ nghe từ phía của Thuần thôi. Nhưng Vi thấy người sai đầu tiên là Thuần. Vi ko phải bênh vực phụ nữ, mà chỉ nói theo cách suy nghĩ của Vi thôi nha. Thuần mới gặp ngta ở đám cưới, rồi chưa hiểu gì nhiều mà đã đi đến hôn nhân. Cũng không phải cô ta có tiền mới thay đổi bản tính. Có thể trước đó bản tính đã vậy rồi nhưng vì Thuần hấp tấp trong tình cảm quá nên mới dẫn đến việc hôm nay. Rút kinh nghiệm cho lần kết hôn sau nhé. Vi ko tin suốt đời Thuần sẽ ở vậy nuôi con đâu Chắc Vi phải cho Thuần email của ông xã Vi, để ảnh bày Thuần vài chiêu dạy vợ cực hay của ảnh
Các cụ dạy rồi mà Vi: "hục hặc lấy ặc mà dạy" Về chuyện của Thuần, mình nghĩ bạn Thuần nên mạnh mẽ lên. Sẽ giải quyết mọi chuyện ngay. Thứ nhất: Bạn là công tử, toàn sống trong đùm bọc gia đình nên khi ra xã hội bạn thấy cái gì cũng hay cái gì cũng đúng, bắt đầu là việc chọn vợ, chọn vì tình thương vì cả nể. Đó là sự vội vàng. Thứ hai: Bạn yếu đuối, lúc nào cũng nghĩ đến tụng kinh, đến thương hại, đến sợ bố (riêng về vợ của bạn, bạn toàn quyền quyết chứ không phải bố bạn) Thứ ba: Bạn phó mặc con cho vợ (con ngã không biết) ít quan tâm gia đình (mẹ và vợ cái nhau mà ngủ không biết gì thì chịu rồi) Thứ tư: Không biết cách dạy vợ tôn trọng mẹ mình, bố mình. Gia đình phải có thứ tự trên bảo dưới nghe. Vợ láo là đánh tuốt xác không để nó nhờn. Bây giờ chuyện đã xảy ra như thế rồi, tóm lại, là do bạn là chính nhưng lỗi cũng là do con vợ bạn nó còn bé quá, chưa hiểu đạo lý là gì. Mình nghĩ nên cách ly một thời gian. Tống nó về nhà ngoại, đầu tiên là để bố mẹ nó dạy lại nó. Sau khi biết lễ phép rồi thì nhận về dạy tiếp. Nhưng mà bạn phải cứng rắn lên, nghe bạn tâm sự cứ khóc lóc ủy mị như đàn bà ấy thì sao mà vợ nó nghe được. Tát cho lật mặt ấy. Nhưng phải nhớ là kết hợp lấy ặc mà dạy nữa nhé.
khổ cho bác Thuận ghê sống tốt thế kia mà vợ thì tự nhiên biến chất , đúng là mỗi nhà mỗi cảnh :( Cố khuyên 2 bậc sinh thành xem xét lại chứ cứ thế chịu sao thấu , ảnh hưởng tới con bác nữa
xin anh hãy suuy nghĩ cho kỹ. nghĩ tới con cái nữa anh à. tốt nhất a nên ly thân thôi anh, đừng li dị.
mình nghĩ người mẹ như này cũng không nuôi được đứa con thành tốt đẹp đâu. nếu ly dị thì bác phải dành mọi cách để nuôi được đứa bé. không mẹ nó sẽ reo rắc đủ thứ xấu xa ma quái vào đầu đứa bé rồi nó sẽ đâm ra oán hận bác. ngoài việc tuổi tác đứa bé hình như là cũng còn nhiều yếu tố khác để có quyền nuôi con mà. cũng không thể trách bác được vì đôi khi người ta hay bị yếu lòng không làm chủ được dẫn đến nhiều quyết định sai lầm. những người nói bác nhưng chắc gì họ đã không từng bị sai lầm trong quyết định gì đó. vấn đề là không nên để sai lầm lập lại 2 lần thôi. còn lấy vợ để có người cùng mình dìu nhau đi hết đoạn đường đời chứ không phải là kiếm thếm rác rối vào thân. đàn bà đã thành tính thì khó dạy bảo lắm. ly dị là sáng xuốt nhưng mà mắc ở đứa bé mới khổ.
khổ thế bác. em ủng hộ bác li hôn đi. còn nếu như ông bà già nhà bác kô cho với cái lí do sĩ diện... thì thua rồi.ra ở riêng,bố mẹ chồng rồi cũng sớm chán con dâu thôi............. còn vợ bác,e k dám có ý kiến,nhưng loại đàn bà ấy,em kô thèm ý kiến :)
Nhớ hồi trước còn thấy bác online rủ nhau bem DotA ... Giờ lại gặp chuyện gia đình thế này. Mình là đàn em cũng chẳng có kinh nghiệm gì nhiều + không biết khuyên sao thôi thì chia buồn cùng bác chúc bác sớm vượt qua ... Bố mẹ ly dị thì chỉ khổ nhất đứa con thôi ... =.=