Cái lý do đấy rất bình thường , nhưng nó khơi ra những chuyện từ trc' -> nay làm tớ chột Chẳng là tớ thường bị mọi người kêu ca là làm việc nửa chừng , mà cũng đúng vì : Rửa bát xong xếp trong rổ cho khô , chưa cất lên vội ,định cất lên , nhưng lúc sau thường bận việc gi đó rồi quên luôn , má tớ phải cất Dọn nhà thì thường quét dọn , xong rồi gom rác vào 1 cái túi , và có khi để cái túi đó hàng tháng ko thèm vứt đi ( chưa vứt cái túi đi vội vì nghĩ hôm sau sẽ dọn tiếp , mà thường là sau đó vài tháng mới dọn tiếp ) Chơi đàn thì học đệm , gam , hợp âm cũng kha khá rồi ,nhưng bảo học tiếp lên , hay tự làm một số điều thì .... muốn , nhưng ko hiểu sao không có cảm giác cần phải học Học kèn cũng lên một trình độ nhất định rồi ....chững lại ko lên được tiếp Học hành thì Hồi bé học giỏi lắm Lớn lên lười , học dốt dần Hồi thi TN lớp 9 , có môn sinh nên tớ học nửa vời , biết thế nên bà cô mình ( phó HD coi thi ) cho giám thị đưa phao đến tay , mà chủ quan ko chép , kq dc. 5 d? . trượt NV 1 hồi thi DH thì tớ học gần như học tủ ( toán - lý - hóa ) , nên phần nào , dạng bài nào mình làm dc thì chắc , ko thì bỏ qua không làm Mà tớ hoc , rồi đi làm cũng thế , mới đầu hăng hái , sau lười dần nên KQ chẳng đâu vào đâu cả Chơi thể thao thì Đánh bi a với tụi bạn , toàn đến lúc quyết định thì mình lơ là , chọc hụt ( không phải do tâm lý , vì tớ đánh vui nên chẳng tâm lý gì cả ) , mà là vì đến lúc đó tự dưng chủ quan , nên nhiều khi căn sai những quả mười mươi , toàn suýt thắng ... Tập aikido thì nguyên lý đòn nắm rõ , cách ra đòn hiểu , bản thân tớ làm cũng " gần chuẩn " , nhưng tớ vẫn cảm thấy sai ở đâu đó , ai nói gì tớ sửa đấy , nhưng vẫn luôn cảm thấy vấn đề , kiểu gì cũng mắc một lỗi nào đấy Tiếp đến chuyện tán gái Sau mối tình đầu vật vã cách đây 1 năm Tớ quen thêm dc. 3 người nữa Hồi tết có con bé nó bám tớ lắm , anh em đi chơi , cầm tay ,ôm ấp ngon lành , biết nó thích tớ , mà không hiểu sao lúc đấy lai ngãng nó ra Rồi thì bạn thân của tớ thích tớ , tớ biết , cũng cầm tay , ôm ấp ... chẳng hiểu thế quái nào lúc nó hỏi mình thích nó ko mình trả lời ko ngon lành Mới đây quen 1 đứa , trc' là tớ tán nó , xong khi nó tán tớ thì tớ lai phán 1 câu xanh rờn " chúng ta là anh em nhé ) , thế là h định thành 1 đôi với nó thì nó bảo lúc trc' anh nói em là em gái anh nên em chỉ coi anh như anh trai Thế là lắm mối tối nằm không.... Tất cả những điều trên , tớ luôn có cơ hội kết thúc hoàn hảo hơn , mà sao lúc đó tớ ko nghĩ đến cơ chứ Cái gì cũng bị nửa vời , nên đến giờ 22 tuổi rồi , tình duyên trắc trở , công danh thì không có , chẳng có cái gì đến nơi đến chốn cả
có thể là do cậu dốt, quyết định mà ko suy nghĩ trước, bây h tập nghĩ trước làm sau đi, nó hỏi có thích ko thì bảo mai anh sẽ trả lời là đc, đâu cần nói ngay đâu. btw, mới có 22, chưa phải là quá lớn, tuổi này nếu học ĐH thì cũng chỉ mới tốt nghiệp, cứ đi kiếm việc làm đi đã rồi tính sau
Tớ mới TN CD , đang chờ nhận bằng với bảng điểm rồi liên thông , trước đấy thì cũng đi làm ở một số nơi , mà nghỉ rồi ( thực ra cũng vì hồi đầu làm việc nhiệt tình , sau lười dần nên ngãng ra ... ) Cái làm tớ khó chiu chính là sự nửa vời của tớ , tớ chịu không ít thất bại vì nó , và cũng vì nó mà dù tớ học hỏi nhiều , có kiến thức ở khá nhiều lĩnh vực nhưng cũng .... chẳng để làm gì , vì rốt cục tớ chẳng thực sự am hiểu về lĩnh vực nào cả ( ngay cả Xây Dựng là chuyên ngành tớ học mà tớ còn bì bõm ) ... cũng chẳng được ai tin tưởng cả... Tớ muốn thay đổi , mà tính tớ vốn nhu nhược nên hay tự thỏa hiệp với bản thân
Sao cậu nhiều tội thế, kể cả trang giấy thế kia ... Tội nặng nhất là suy nghĩ, trình bày , giải thích, chứng minh quá nhiều. Tớ cũng đôi lúc giống cậu ... giờ hết rồi. Thói quen thôi, phải tự mà rèn lấy vì chả ai đi sau làm hộ cho. Vd ăn xong còn cái vỏ, hộp lúc đứng lên thì đáp vào thùng rác luôn. Còn rộng hơn cậu chưa có quyết tâm, hay chưa phải quyết tâm ... giờ tất cả cái gì ko có quyết tâm cứ dừng lại phục hồi đã rồi làm. Thói quen của tớ lúc nản là cố thêm tí nữa xD
Cậu có nhiều may mắn hơn những ng khác mà k biết hưởng, lần sau mỗi lần có cơ hội cứ thử trả lời "YES" 1 lần xem sao, sau này trên đường đời lắm thứ k có lần thứ 2 cho mà sửa sai đâu...
Tui thấy bác biết đủ diều thấy mà thèm , thế mà còn than thở cái gì nữa ko biết ? Muốn super pro trên mọi lãnh vực mà mình đụng đến à ?
Con người cậu thuộc dòng tohotech, mỗi thứ biết 1 tí mà ko cái gì giỏi cả, thêm cái tính ẩu làm việc không chỉn chu thì vừa hạp. giờ con người của cậu giống như bộ giáp thủng lung tung - mặc dù được làm bằng chất liệu tốt nhưng ko làm nên trò trống gì, hoặc đơn giản hơn, cậu giống 1 thằng tiền đạo, dẫn bóng qua thủ môn và sút trượt khi trước mặt là khung thành trống (ko hiểu thì xem Mu - Chelsea tuần trước). Có cách khắc phục chuyện này, nghe mùi thì cậu còn may mắn hơn tôi vì tôi thử làm + học qua khoảng 10 nghề khác nhau (từ chân tay tới đầu óc) và tới giờ mới chọn được con đường để đi theo, còn cậu thì có rồi. Cái cậu thiếu là vài tố chất cơ bản: sự tập trung, kiên nhẫn, và có thể là cả cẩn thận. Trời ko phú cho thì ta rèn luyện, ko sao hết. Cờ tướng sẽ cho ta sự tập trung và kích thích phát triển tư duy logic, hiện tại tôi thấy được mỗi cờ tướng với cờ vua, các loại cờ khác thì ko biết. Câu cá sẽ cho ta sự kiên nhãn và cẩn thận, điều này khỏi bàn, trải qua đi rồi sẽ thấy. Ngoài ra, trong quá trình làm việc sẽ giúp cậu học được nhiều thứ hơn là ngồi trong các trường lớp(nguyên tắc làm việc, tư duy tổng hợp .... Bên cạnh đó, cậu phải có những cách nhìn nhận khác về cùng 1 sự việc, trong người có tí vốn nhạc thì chắc làm điều đó ko tới nỗi khó. Cố lên nhé !
Lol, đọc hết bài #1 thấy giống mình hết 98% rồi, trước đây tui cũng y chang chủ thớt vậy nên vuột mất nhiều cơ hội ngon ăn, cách khắc phục là nên tập trung làm 1 việc gì đó cho thật chu đáo tránh tình trạng nữa vời, làm nhiều việc như vậy thì sẽ khắc phục được thôi.