Ha ha, mình phải nói là trận đấu này vắt kiệt sức và hồi hộp hơn mình tưởng, dù rằng chi tiết né sét phải nói là hơi ảo (vì sét đã đánh thì thần thánh mới né nổi, nó đánh không trúng cậu tức là nó không đánh cậu). Nếu không tính chuyện đó thì trận đấu sử dụng các nguyên tố của 2 anh em họ Chử cùng Châu phối hợp rất ăn ý, dùng thuỷ để mục rữa xác, dùng băng chế ngự nước, dùng hoả chế ngự băng. Một sự tranh chấp các nguyên tố rất hay ho, dù rằng như thế cũng vô tình hơi làm nổi bật quá khả năng của các 'bạn trẻ'. Bonus chap thì có một chút hơi rối vì không hiểu đầu đuôi tai nheo nhưng...mình ấn tượng về nó, không khí sặc mùi tội phạm của phương Tây kết hợp với những điều thần bí xung quanh các hội kín, vô hình chung cảm thấy như 'Bão sắp đến rồi, rất gần đây thôi'. Truyện của bạn thật sự rất triển vọng, mong những chap về sau.
Thanks Chương 10: Những giấc mơ dài [SPOIL]Châu đang đứng trên trên một bãi cát vàng óng, kéo dài hun hút đến tận chân trời Biển xanh đang hát khúc ca của mình bằng những đợt sóng ào ạt. Bầu trời trong xanh thả những làn nắng ấm áp rạng ngời. Những cơn gió vuốt ve mái tóc cô tung bay Cô nhảy nhót theo những nhịp điệu của thiên nhiên, cảm nhận được một niềm vui đến khó tả tràn ngập trong những thớ thịt khúc xương của mình. Sự thanh bình kỳ diệu, tâm hồn như muốn tung bay, cô không muốn bất cứ gì thêm nữa, đó đã là tột cùng của hạnh phúc. Cô vung chiếc áo choàng của mình theo gió Cô hạnh phúc nhìn theo tấm áo choàng, cảm thấy một thứ cảm xúc khó tả, cô nghĩ nó là nỗi nhớ người yêu. Một bóng hình hiện ra trong chiếc áo choàng đó, đó là người mà cô đợi chờ, người mà cô yêu thương. Hắn đã hứa mà hắn thì chưa bao giờ thất hứa Nhưng khi chiếc áo choàng chạm đất, cô không thấy hắn đâu cả, chợt tan biến như làn khói. Sự bất an lan tỏa. Hắn sẽ không đến sao Bầu trời bỗng nhiên đen kịt, mây đen kéo đến che phủ cả bầu trời, những cơn sóng gào thét, gió biến thành những lưỡi cưa xoáy vào khuôn măt cô, sấm sét lóe lên như ngày tận thế Những con quỷ lúc nhúc bò dậy từ chiếc áo choàng đó, lê lết, rít gào. Ngày một nhiều hơn, một con hai con rồi cả ngàn con. Chúng bò lúc nhúc trên mặt đất, đè lên nhau, không rõ hình dạng Cô hoảng sợ, một nỗi đau nhức nhối trong tim cô, cô không hiểu tại sao Cô quay đầu bỏ chạy, những con quỷ như những cái bóng bám theo cô, vang vọng xa xăm trong chúng một tiếng nói “………… đợi …………..anh…..” Cô không thể nghe thấy gì, cũng không thể dừng lại, cô chạy mãi, chạy mãi Cô chạy qua những vũng máu ngập tràn, chạy qua những bóng hình kêu cứu, qua những ngọn lửa bùng lên bất chợt. Cô khóc vì những thứ mình thấy, nhưng cô không thể dừng lại, bởi vì cô quá sợ Cô muốn tìm một chỗ dựa, một vòng tay ấm áp, một người có thể bảo vệ cô Cô chạy ngày càng xa khỏi những nỗi sợ ấy, nhưng chúng vẫn trực chờ phía sau cô, thúc ép cô phải bỏ chạy Cô thấy người ấy Ở cuối bãi biển,một bóng người vững chắc hùng dũng đứng tựa vào thanh kiếm của mình cạnh một con thuyền đang neo đậu, xa xa ngoài khơi có một hòn đảo sáng ngời đang chờ Cô vẫn sợ hãi, nhưng cảm nhận được một hy vọng nhen nhóm , hét lên: - Cha! Cha ơi! Người đó quay lại, đúng là cha cô, vươn bàn tay đón cô Cô lao vào vòng tay ấy, hạnh phúc và cảm thấy an toàn Nhưng khi cô bước tới, cha cô thét lên: - Ngươi! Chính ngươi! Thanh kiếm nặng nề chém thẳng vào cô, không hề khoan nhượng -------------------------------- Châu bật dậy khỏi gường, ướt đẫm mồ hôi, và khóe mắt cô vẫn còn nhưng giọt nước mắt Cô khẽ đưa tay vuốt lên đôi má của mình, tự hỏi cô đã khóc sao? Nặng nhọc hất chiếc chăn ra khỏi người mình, cô bước xuống giường, mở toang cánh cửa sổ để mặc những làn gió xua đi sự bàng hoàng của cô Bầu trời đêm yên tĩnh, chỉ thi thoảng có những sinh vật về đêm vụt qua tìm mồi. Vầng trăng trên cao thanh tịnh và hoàn toàn trái ngược với mặt trời chói lọi nhắc cô về hiện thực Những giấc mơ đó luôn trở lại, nhưng nó chưa bao giờ dày đặc và rõ ràng như vậy, cô khẽ nhắm mắt lại,thầm nghĩ “ không lẽ sắp đến rồi sao” Sự sợ hãi không ngờ bốc lên trong lòng cô, xoắn tít vào nhưng dòng suy nghĩ Khẽ lắc đầu xóa tan đi bóng ma trong đầu mình, cô tự chế nhạo mình đã quá nhiễu sự Câu chuyện của cô có thể kết thúc được sao? Tự cho rằng vết thương ở cánh tay trái là nguyên do mọi việc, cô đưa bàn tay lên, ngắm nhìn nó Vết thương đang lành nhanh một cách đáng ngac nhiên. Nếu có ai nhìn thấy trẫn chiến cách đây 1 ngày thì chắc không thể tưởng tượng nổi giờ đây nó chỉ là một vết lằn đỏ chạy lan khắp cánh tay so với vẻ bế bết của nó trước đây Đó là một đăc ân của sự bất tử, bất tử thật sự chứ không phải sống lâu Con người khao khát thứ đó, qua hàng trăm năm ngiên cứu phép thuật, sự hy hữu và trái qui luật của nó làm bao nhiêu nhà pháp thuật đau đầu Nhưng đó là một sự bất tử phải trả giá, Nói đúng hơn nó chỉ đơn giản là một sự nguyền rủa, Châu chính là người bị nguyền rủa, chẳng ai mong bất tử như vậy cả, Châu cũng không. Nhưng cô phải chấp nhận nó. Cô đã phạm phải một lỗi lầm quá đắt, và giờ đây cô phải bù đắp nó. Khi nào cô còn chưa trả đủ thì cô sẽ không chết Nhưng tới bao giờ? Cô đã chờ đợi chờ, cố gắng, nhưng giờ đây cô hiểu, dường như nó là vĩnh viễn Cô từ bỏ tất cả hy vọng của mình Châu lại lắc đầu lần nữa. cô lại nghĩ qua nhiều rồi Cô quay lại giường ngủ của mình, nhưng không phải để ngủ tiếp mà gấp gọn lại chăn gối Lại giống như những đêm khác, cô không thể ngủ sau khi mơ Luôn là một đêm dài [/SPOIL] Bông nhiên phát hiện cách viết từng câu ngắn sẽ làm mình đỡ lủng củng hơn Chap này theo Gia góp ý đã rút đi khá nhiều chi tiết mà để dành cho những chap sau, nên mach truyện sẽ phải điều chỉnh một chút, sau này chắc sẽ hơi vất vả đây Tuy nhiên chap này tiết lộ khá nhiều chi tiết quan trọng( nhớ là ẩn chứ không nói ra đâu) nên mọi người đọc kỹ và suy nghĩ nhé
Chap này mystery ghê Sao mình có cảm giác truyện này hiện tại đang hack não nhất box Mà Bim có thể quote ra đc những đoạn nào cần lưu ý không?
Đoạn sau thì không cẩn nghĩ vì chả có gì giấu cả, đoạn giấc mơ nếu suy nghĩ kỹ thì sẽ thấy nó giống................ Giấc mơ này không đơn giản đâu, cực kỳ hack não đó,vì nó là tình tiết chủ chốt của câu chuyện. Định viết rõ hơn, nhưng mà thôi vì thế thì mất vui:P
[spoil] oh, ra Châu là Mị châu hỷ, phải k ta? [/spoil] well, bất tử cũng là 1 lời nguyền, nhưng mình nghĩ sẽ có rất nhiều ng` chấp nhận lời nguyền đó đấy, ít nhất nếu là mình thì mình cũng sẽ chấp nhận. và, những giấc mơ thì luôn bí ẩn
Chap sau đưa list những cái giá phải trả khi bất tử là nhiều bạn sợ ngay ý mà Đùa thôi, bất tử đâu hẳn là tốt khi xa người mình yêu thương đúng không [SPOIL] Coi bộ tiết lộ sớm quá , biết thế úp mở thêm vài chap cho độc giả đoan cho rồi[/SPOIL] topic lên 1k view, tuy không có gì quan trọng nhưng chắc cũng đáng để tác giả ăn mừng kỷ niệm trước khi bước vào một mùa thi căng thẳng Cảm ơn mọi người vì đã theo dõi truyện:)
Chương 11:buổi sớm bình yên [SPOIL]Châu mở mắt khi tiếng chuông cửa rung lên, cô không hề ngủ suốt cả đêm qua, nhưng sức lực gần như cạn kiệt làm cô luôn chực chờ ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Cô đã từng trải qua những cơn đau còn khủng khiếp hơn nhiều, những vết thương mà đối với người bình thường chỉ có thể dẫn đến cái chết ,với cô thì không, nhưng giấc mơ đêm qua đã làm khơi dậy vết thương trong lòng cô, thứ khó chữa lành nhất. Cô đã trở nên mất cảnh giác, một thứ Châu đã nghĩ mình sẽ không bao giờ phạm phải nữa Không hề vội vàng ra mở cửa, Châu mở quyển nhật ký dày đặc chữ đêm qua của mình ra. Trong cơn bàng hoàng, cô đã giải phóng toàn bộ suy nghĩ của mình vào trang nhật ký và đêm qua cô đã viết đến trang cuối cùng. Những quyển nhật ký chưa bao giờ được lưu giữ. Cô đốt lửa lên trong một cái thùng cũ kỹ, ném quyển nhật ký vào, đốt nó ra tro. Những kỷ niệm là thứ cô luôn nhớ không cần ghi chép lại, không bao giờ quên mặc cho quãng thời gian dài đằng đặc của cô, nhưng những cảm xúc của cô cứ phai nhạt mãi. Đôi khi cô sợ là mình sẽ không bao giờ biết yêu bất cứ thứ gì nữa. Nắm những làn tro tàn , thứ cuối cùng còn lại của quyển nhật ký lên, cô cảm nhận được hơi ấm cùng những cảm xúc tươi nguyên trong nó, thứ không bao giờ bị ngọn lửa thiêu cháy Tiếng chuông cửa ngày càng dồn dập. Không cần đến những giác quan sắc bén của mình, chỉ nhờ vào sự suy luận, cô đã biết ai đến gõ cửa. Ngôi nhà Châu nằm ở một trong những khu vắng lặng nhất, không quá to lớn, đẹp đẽ để thu hút những cái nhìn tọc mạch, nhưng cũng đủ tiện nghi và yên tĩnh cho Châu hưởng thụ. Người ngoài chỉ biết Châu là con của một cặp vợ chông khá giả đã sang Mỹ làm ăn, để lại một thu nhập kha khá cho con gái mình sống tự lập một mình trước khi sang bên đó: - Chả phải thanh niên Mỹ sống rất đôc lập đó sao, có khi chưa 18 tuổi chúng đã tự làm ra tiền ý chứ Họ chẳng nghi ngờ gì cả. Châu cũng cực kỳ khoa học khi đề ra những biện pháp đảm bảo một cách tối đa những kẻ ngoại vi không tới đây. Tiền điện, nước, thuế luôn được đóng trước đầy đủ và đúng hạn trước khi có người tới làm phiền Với chừng đó biện pháp phòng thủ, thì chẳng có thứ bình thường nào lai vãng đến nhà Châu cả, chỉ có những thứ bất thường thôi. Mà chả có thứ gì không thân thiện với cô lại đi bấm chuông cửa cả Nhân đang đứng lóng ngóng ở ngoài khi Châu ra mở cửa, trong tay cầm một bọc gì đó quấn quanh bởi một đống khăn cũ hình trụ - Vào đi Châu nói ngắn gọn Nhân khẽ ngập ngừng rồi bước vào phía trong sân trước khi Châu đóng chiếc cửa lại Đây là lần đầu Nhân đến nhà Châu, mặc dù họ biết nhau gần một năm. Một năm đó hầu như chẳng có sự kiện lớn gì, cà 2 chủ yếu chỉ theo Trung đánh giá phẩm cách của cậu ta nên Châu cho rằng cũng chả có việc gì phải kết nối khăng khít đến độ phải đến nhà nhau chơi cả. Nhưng hôm qua thì khác, cuôc chiến đấu đã đánh dấu cột mốc sự gắn kết tác chiến của họ cho đến khi một người lìa đời, mặc dù người đó chưa bao giờ là Châu. Dù gì thì có những việc Châu không thể tự làm được, nhà họ Chử luôn bủ đắp chỗ thiếu đó bởi đạo thuật mạnh mẽ của mình Nhân bước vào khu vườn trước căn nhà. Nó không rộng lắm và cũng chả có bất cứ một cái cây nào mà dân chuyên nghiệp gọi là làm cảnh cả. Họ sẽ gọi đó là những cái cây dại thì đúng hơn. Nhưng đó là những cai cây dại được chăm sóc và chăm bón đến từng ly từng tí,làm cho căn vườn không hề tan hoang, mà giồng như một cánh đồng thu nhỏ xanh mơn mởn vậy.Đó là một vẻ đẹp làm con người thư thái Căn nhà cũng không có gì ấn tượng đăc sắc ngoài vẻ ngăn nắp, gọn gàng. Gam màu trầm che phủ tất cả, thi thoảng có nhưng màu sơn sáng nhưng không hề lóe mắt. Trên tường chỉ trang trí môt vài thứ đơn giản như tranh, hoa treo, đèn màu, tuyệt đối không có những bức ảnh chủ nhân hay bất cứ thứ gì khác. Đồ gỗ chiếm tỉ lệ lớn trong căn nhà,và chúng chỉ đuợc cách điệu bởi vài hoa văn cơ bản nhất. Làm người ta dễ liên tưởng tới một ông giả đang sống ở đây trong một căn nhà cổ mang dáng dấp hiện đại Nhân tự chọn cho mình một chiếc ghế, ngồi xuống, lén lút nhìn vào cánh tay trái được phủ kín bởi chiếc áo khoác đêm qua Châu đã mặc vào, hỏi dè dặt: - Vết thương hôm qua của cậu thế nào rồi? Châu vung cánh tay trái của mình lên, nhìn chằm chằm vào dấu lằn đỏ rồi cười nói: - Chẳng sao cả đâu, nó chỉ đơn giản là cắt ra rồi khâu lại trong vòng một đêm ấy mà Nhân hấp tấp: - Nhưng nó là môt vết thương phải không, ý mình là,nó đã chảy máu và.. Châu tiếp lời: - Mình khác bọn cậu, mình bất tử mà phải không,vết thương đối với mình chẳng là gì cả Nhân dường như không tìm đươc câu nói nào nữa, Châu không định đợi cậu ta nói - Cha cậu bảo mang thuốc tới phải không? Nhân há miệng định nói, rồi bỗng chốc ngậm miệng lại ngay, cuối cùng cũng nói: - ừ . đây là.. Châu cầm ngay lọ thuốc đựng trong mớ khăn đó lên: - Khỏi cần. Mình biết dùng rồi. Gửi lời cảm ơn cha cậu giùm nhé Châu tiễn môt Nhân có vẻ lo lắng ra khỏi cửa, dù sao câu ta cũng đỡ tối tăm mặt mày hơn hẳn như lúc mới đến. Chào tạm biệt Nhân rồi bước vào nhà, Châu mỉm cười: - Cậu ta lúc nào cũng nhút nhát như vậy Những kỷ niệm lần đầu gặp như ùa vào tâm trí Châu -------------------------- Nhân mở cửa bước vào hơi ngập ngừng, đứng nhìn vị khách đang đứng cười bên cửa sổ, tiếng ông Cương vang lên: - Chào Châu đi con! Giờ con là người hỗ trợ cô ấy đấy Nhân không tin vào tai mình, đúng sững sờ Châu quay đầu thẳng tiến về cánh cửa : -Đi nào --------------------------------- Họ đang sóng đôi trên con đường xuyên qua những bãi đất trống quanh nhà Nhân,măt đất đầy sỏi kêu lên lắc cắc khi họ bước qua Nhân ú ớ tìm một nhân xưng thích hơp nhất . Châu lên tiếng - Gọi cậu tớ thôi Nhân trả lời: - Nhưng …………. Châu cười đè đi câu nói của Nhân: - Tin tớ đi, nếu gọi theo tuổi thì cậu sẽ chả có nhân xưng gì thích hợp đâu, hãy coi tớ như vẻ bề ngoài thôi -------------------------------------- Họ vòng vèo trong một khu vườn chật hẹp, bị che kín lồi đi bởi những cây cỏ dại Châu nắm tay Nhân kéo đi - Nhanh nào! Bàn tay ai đó đang run ----------------------------------------- Họ đang ngồi trên cây, the dõi bóng người ở dưới Bỗng nhiên Nhân hỏi: -Cậu có hối hận không? Châu hỏi lại: -Hối hận về cai gì? Nhân: - Về ….về…… chuyện… y………., chuyện đã chọn mình làm người phối hợp Châu: - Chuyện đó có gì quan trọng? Nhân quay mặt đi: -Không!Không có gì quan trọng! ---------------------------------- Châu nhìn nhân cố gắng gọt đẽo những miếng gỗ, hồi lâu rồi hỏi: -Tại sao cậu chăm chú làm mấy thứ này như vậy Nhân: -để tặng cho những người tớ yêu quý Châu không để ý lắm, tiện tay cầm một thứ lên xem xét, nó là một chiếc lá nhỏ nhắn nhưng tinh tế với từng nét khắc tỉ mỉ -thứ này cho ai? -Cho người tớ yêu quý nhất Giọng Nhân trở nên lý nhí -------------------------------------------- Cậu ta vẫn luôn như vậy, trẻ con và dễ đoán. Như những ngày đầu Nhưng Châu lại mong ước như cậu ta Cô luôn cố gắng sống như người bình thường, nói như một cô bé đồng tuổi , thậm chí cố suy nghĩ như họ Nhưng không thể, khi một mình cô lại cảm thấy cô đơn, già cỗi Cẩm chiêc nỏ luôn theo bên người mình, vuốt ve nó, giọng nói trước kia vang vọng trong cô “Cái chết là quá xa xỉ để chuộc lổi lầm của ngươi, hãy cầm lấy nó, thứ mà ngươi đã bán cho giặc cỏ, giữ chặt nó, người sẽ phải cùng nó chiến đấu bảo vệ nơi này cho đên khi lỗi lầm cuả ngươi được trả đủ. Ngươi sẽ phải chiến đấu trong nỗi đau, sự cô đơn vĩnh cửu ngay cả trong những giấc mơ. Và không bao giờ nhớ được khuôn mặt kẻ người đã yêu, hãy nhớ lấy” Những giọt máu của cô không bao giờ biến thành ngọc trai Đó là định mệnh của cô Lẫy nỏ lóe sáng lên nhen nhúm như đồng ý [/SPOIL] Chap này chẳng có gì quan trọng, vui vì mọi người cmt nên thức khuya viết vậy thôi. @Gia: chap này tình cảm rồi, ném tạ nhẹ tay:(
1. Chap này cậu miêu tả tâm lý thế là ổn rồi đấy 2. Nhân này nhát hơn bên AW Vì thế Châu cần phải chủ động mới làm nên cơm cháo
Họ sẽ yêu nhau và chia ly trong nước mắt Ha ha đùa thôi,,tình cảm trong truyện này được phát triển làm nền thôi, vì tác giả kém trong vụ tình cảm, nên sẽ không lãng mạn lắm đâu Sao thiếu hình con cừu rồi, sợ mình làm thịt hả
Tớ thích những câu chuyện có chiều sâu và ý nghĩa Chỉ cần cậu miêu tả tâm lý nhiều, có nhiều khoảnh khắc sâu lắng là được Không nhất thiết cứ phải romantic quá Những cái này mới làm nên một câu chuyện có hồn, có gia vị và sâu sắc hơn
Lại thiếu con cừu kìa, sang mấy topic kia bắt về mần thịt thôi Dù sao thì chuyện tình này cũng khó đủ đường, Nhân thì nhát cáy, Châu thì coi Nhân như trẻ con và vẫn còn một vết thương trong lòng. Nhưng vượt qua khó khăn thì mới có ý nghĩa chứ Btw,mình không nói là sẽ thành đâu nhá, vì ............... có người khác....................hì hì
Ha ha, ừm....tình cảm thì quả là có nhưng...vẫn chút chút ít ít thôi, mà tạm thời là bạn phải tự tin vào mình đã, đừng nghĩ đến tạ khi post truyện, hãy hình dung người đọc sẽ đồng cảm với những cảm xúc mà mình đã đưa vào trong truyện thế nào trước đã. Đại loại như vậy. Bất tử....ừm...mình có thể nói là đây không phải là lần đầu tiên có ai đề cập đến nó, sự tranh cãi về chân lý bất tử luôn là vấn đề nóng hổi và không có hồi đáp. Nói chung, nó thể hiện cho đỉnh cao nhất trong sự tiến hóa cũng như thái hóa, có được nó như là có được quyền năng vượt trội nhất trong vũ trụ, cũng như phải chuẩn bị tinh thần để chấp nhận sẽ không thể sống như một 'sinh vật' nữa. Mình có rất nhiều thứ muốn nói về nó nhưng...hôm nay thì không nghĩ được gì cả. Tình cảm của Châu và Nhân thì mình không thể nói được gì nhiều, tạm thời có thể thấy Nhân này khá giống Za ở Ma'gea, hiền lành, khờ khạo nhưng đáng tin, mình xin không so sánh với Nhân của AW vì họ hoàn toàn không giống nhau, cả hoàn cảnh lẫn tính tình. Châu cũng không giống Nghi, cô già dặn và kém tinh tế hơn trong khoản ứng xử, ngược lại cô lại có nhiều tâm tư tình cảm hơn và cũng không quá hoàn hảo. Trong chừng mực nào đó, nếu không có số tuổi và số kiến thức khổng lồ mình, cô sẽ chỉ giống....một cô gái bình thường.
Chuyện tình cảm thì..........thôi không nói nữa vì có nói cũng vô ích. Mình đã cố gắng né mấy trường đoạn nhạy cảm nhất trong chap vừa rồi. Sao đọc của người khác thì không sao chứ chính tay mình viết ra phải del đi viết lại mấy lần vì ......sến Dù sao thì axe nhân xét đúng đấy, đây chỉ là những rung động nhưng chưa đủ sâu đâu, khi viết mình cố tình vậy mà. Châu không hề hoàn hảo tí nào, trong chuyện tình cảm hay cách sống cô vẫn chưa trưởng thành, đó không phải là vấn đề sống lâu hay không mà cách rút ra bài học từ mỗi người. Mình muốn một Châu đa sắc màu nhất, có gì đó lạnh lẽo, nhưng có gì đó bình thường CÓ vẻ như bí ẩn được tiết lộ chap này không làm axe ngạc nhiên mấy nhỉ, coi bộ sắp tới phải tiết lộ vài quả bom hạt nhân mình đặt trong truyện mới được
Cảm giác đọc của mình thấy dở hơn người khác thì mình cũng gặp. Dù ai khen thế nào khen, mình đọc vẫn chưa thấy đủ hay. Thường giá như...được viết lại đoạn đó. Hì hì. Chưa tự hài lòng với chính mình là một dấu hiệu tốt cho sự tiến lên. Có thể là vậy. Về bí ẩn thì...hì hì...đúng là chưa quá bất ngờ nhưng vẫn rất ấn tượng.
4 post nữa là tròn 100 post mừng quá. Tối nay ngồi viết tiếp chương nữa ăn mừng, từ mai chả biết có online nổi không nữa, báo trước mấy chương nữa chả có đánh đấm gì đâu, toàn thứ vớ vẩn không hà @ axe: bộ cậu đoán ra lâu rồi hả, giỏi thế, nhiều người đến chương 9 mới đoán được
Cứ thoải mái Cái The Fate của tớ không phải lúc nào cũng có đánh nhau đâu Theo tớ thì 1 chap không có battle thì chưa chắc đã dở
Ha ha, ý mình là hãy 'chưa tự hài lòng' chứ không phải là chưa 'hãy tự hài lòng'. Có nghĩa là: không bao giờ tự hài lòng với mỗi 1 kết quả đạt được mà luôn nỗ lực không ngừng phấn đấu. Trích lời thầy Borock -Ôi, tiếng Việt.