Trưa nay khi tôi đang múc cơm cho mình thì chợt nhận ra, hình như mình múc thừa một chén cơm thì phải, "Ừ nhỉ,... lại còn múc cơm cho con mèo, nó còn ở nhà nữa đâu mà ăn...!!". Và bỗng nhiên trong một giây đó tôi cảm thấy thật hụt hẫng. "Thật, vậy là... con mèo đã đi mất thật rồi!!!" Tôi vốn không ưa mèo, bởi những con mèo tôi từng gặp đều gầy guộc, khiến cho tôi cảm thấy ơn ớn khi rờ vào người chúng vì bàn tay chạm phải những cái xương be bé, và cả cái đặc tính lúc nào cũng ẩn hiện một cách rón rén, bí ẩn khiến tôi đặc biệt có ác cảm. Em mèo cũng không ngoại lệ. Ngày em được mẹ bế về nhà cũng là ngày tôi cảm thấy một sự bất tiện bắt đầu từ đây, và tôi đã tỏ sự khó chịu đó ra mặt. Mới về nhà tôi, Em hiền lành và ít khi kêu, chắc vì vậy nên tôi cũng chả quan tâm mấy đến em, nhưng dần dà, hình như Em đã khiến tôi phải chú ý, cái bụng tròn lẳn của em sau khi ăn no và cái đuôi bị gãy từ lúc mới sinh, khiến cho tôi dần suy nghĩ khác đi về loài mèo. Quả thật tôi đã cảm thấy đôi lúc Em thật dễ thương, em mập hơn so với mấy con mèo khác, và đôi mắt của em trở nên to tròn long lanh khi tôi nhìn em vào ban đêm, em luôn quẩn quanh mẹ và tôi, và cả thằng Tin nữa, mặc dù trong nhà chỉ có mẹ và thằng Tin là thực sự cưng chiều Em, nhưng không hiểu sao, mỗi khi tôi đi học về, chỉ mới mở cái cổng sắt là đã thấy em ló mặt ra ngoe nguẩy rối rít, có hôm tôi còn thấy em đi đâu về và phóng mình qua cái hàng rào để ra đón tôi nữa, và sau đó, Em cứ theo tôi, xuống nhà bếp, đi lên lầu, và đầu luôn dụi vào chân tôi. Lúc đầu tôi cảm thấy rất khó chịu, vì cứ bị quấn lấy chân khiến nhiều khi còn mém vấp ngã, không hiểu sao lúc đó tôi rất ghét em, lắm khi thấy phiền quá tôi còn đá em ra xa, có khi lỡ chân tôi đá mạnh, làm em giăng chúi nhũi ra một góc, nhưng sau đó em vẫn lồm cồm bò dậy và rón rén đi ra chỗ khác, chắc em biết là tôi giận. Những lúc như vậy tôi còn thầm mong rằng một ngày nào đó khi đi học về sẽ không còn thấy một con mèo nào ra ngáng đường mình nữa, đỡ lông lá và vướng víu. Tôi thật ác phải không? Em mèo vẫn ở với nhà tôi yên lành, mặc dù đôi lúc xảy ra những chuyện dở khóc dở cười, nhưng tôi biết, Em đã đem đến cho nhà tôi nhiều thứ. Em là niềm vui và an ủi của mẹ tôi, hằng ngày tôi và thằng Tin đi học, ba đi làm từ sáng đến tôi, chỉ có mẹ ở nhà, có thêm con mèo quanh quẩn khiến mẹ thấy đỡ buồn, nên mẹ yêu Em lắm. Thằng Tin thì khỏi phải nói, nó tuổi mèo nên còn hạp mèo hơn cả mẹ. Và không hiểu sao tôi cũng bắt đầu thấy Em mèo chính là một phần của hằng ngày, tôi đã quen với cảm giác có cái gì mềm mềm dụi vào chân, hay cảm giác có gì đó luôn quẩn quanh chân mình trong nhà, tôi cũng đã quá quen với việc em chạy ra cửa đứng đón tôi đi học về... Tất cả xảy ra rất nhanh, vào một buổi sáng chủ nhật, khi mẹ đi làm về thì phát hiện ra Em mèo đã đi mất, từ tối hôm qua.... Mọi suy đoán được đưa ra để giải thích cho sự mất tích này, và cuối cùng mẹ đã khẳng định, Em mèo bị bẫy vì đi chơi ở ngoài ban đêm, điều đó cũng có nghĩa, Em sẽ không bao giờ có thể trở về nhà nữa. Mọi người trong nhà vẫn bình thường, tuy có chút tiếc nuối về Em mèo, nhưng ngoài mẹ và thằng Tin có vẻ buồn buồn và luôn miệng chửi cái bọn bẫy mèo, thì không ai có động thái gì đặc biệt nữa, kể cả tôi, ngay cái hôm mất mèo ấy tâm trạng tôi vẫn còn bình thường và ung dung, có thể vì tôi không quá thân thiết với Em hay là một tín đồ cuồng mèo.... Nhưng, tại sao hôm nay tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng? Vì sẽ không còn Em mèo ở trong nhà tôi nữa đâu, chắc chắn là vậy. Và cũng chẳng còn ai ra đón tôi đi học và quẩn quanh chân mình nữa,... Đáng ra tôi phải cảm thấy trong người rảnh rỗi hơn mới đúng chứ... nhưng tại sao trong tôi cứ như có một lỗ hổng thế này? Và tôi bắt đầu nguyền rủa, nhưng không phải là lũ người bẫy Em mèo của tôi,.tôi nguyền rủa chính mình tại sao đã không tốt với Em hơn một chút, tại sao tôi đã lạnh lùng với em đến vậy? Em ra đi đã để lại cho tôi một bài học quý giá về cách đối xử với người khác, điều mà từ trước đến giờ tôi không biết rằng mình đã phạm nhiều lỗi sai,... Buồn quá mất mèo ko biết bao nhiêu lần. tự hứa lần này ko nuôi 1 con gì nữa ...
vài hôm rồi nó về ấy mà, trước nhà mình cũng thế, đi đêm hoài, rồi chẳng thấy về nữa, 1 tháng sau về cắp theo cả đàn con
nhưng cũng có bọn bẫy mèo thật ông ạ lúc trước có nuôi cả chó lẫn mèo, mà rồi cũng mất hết, cái tình trạng đó cứ diễn ra hoài riết rồi đ* dám nuôi con gì nữa, mà sao cũng chả có ai quan tâm xử lý cái bọn bẫy chó/ mèo nhỉ
nhớ lại hồi còn nuôi mèo , ngày nào cũng chơi trò đánh lộn với mèo mà đấm cú nào cú nấy chất lượng, có lẽ vì thế mà nó bỏ đi
Nhà tôi cũng nuôi con mèo , nhưng toàn ăn vs ngủ, thỉnh thoảng còn đi bậy ra nhà nữa. Nuôi được 1năm thì có bà người quen cùng khu thích quá hỏi mua thế là bán luôn. ai dè bán được nửa tháng thì cậu ý tìm được đường về nhà. mà còn gầy tong teo, nhìn rất là thương. Hỏi ra mới biết bà kia mang về được 2 ngày do tụt dây nên cậu ý bỏ nhà đi bụi, cũng từ ấy biệt tăm biệt tích. Cuối cùng nhà quyết dữ chú lại luôi , rồi hồi tiền lại cho bà đó. thế mới biết có duyên số thật các bạn ạ.
mèo nó nhớ dai lắm, con mèo nhà tớ bỏ đi 3 4 bận rồi, lần nào cũng gần tháng lận, thành ra giờ nó có bỏ thì cũng mặc kệ, , dẫn xác về thì lại cho ăn p/s: mà mèo nhà tớ nó ko đẹp bằng con này, to vật rồi, nhìn đanh ác nữa, nhìn đếch yêu đc
Lúc mới về nó ốm lắm. Nhưng trước lúc mất thì nó béo ú . Nó rất là ngoan... Để mình tìm lại hình rồi cho mấy bạn xem.
-hồi trước bên nhà gf cũng nuôi con mèo mà nó như quý tộc, phong cách & tướng tá y chang bọn mèo Anh (mũi ngắn, mặt đầy, tướng to béo, khác mỗi cái lông trắng) - mấy con mèo khác đánh nhau rầm rầm nó nằm đằng xa thong thả xem, đánh nhau xong nó thong thả nhảy đi chỗ khác chơi. Nói chung phong cách kiểu bố đếch cần... Nằm thườn thượt cả ngày, thấy chuột với cả gián thì bắt xong vờn chết ném thùng rác nguyên con, cũng chả thèm lén lút ăn vụng - quên cho nó ăn thì lại thấy gián chạy trong bếp . Được tầm 1 năm thì bị bọn thợ xây căn nhà gần đấy bẫy... -biết chắc là bẫy vì kiểu của nó ko thể nào bỏ nhà đi được... -nói thiệt ko phải ác cảm nhưng mấy thằng thợ xây bây h 10 ng` được mấy ng` đàng hoàng, mấy vụ bẫy chó bẫy mèo cũng phần nhiều từ đó mà ra, bẫy để thịt đỡ đói...
Nhà có 4 con Đó là chưa kể 2 con đực trước đó đã bỏ đi. 1 con mèo mẹ màu đen (giờ con nó lớn nó hay bỏ đi, rất ít thấy về nhà), 1 con mèo đen và 1 con mèo mướp (cùng là con của con mèo trên) đã lớn, 1 con mèo mướp nhi đồng mới lượm ngay trước nhà hồi Tết này Con mèo cuối tưởng đâu đoàn tụ với ông bà rồi Nó nhỏ xíu, ốm nhách, màu lông mướp nó lại trùng màu với tấm thảm chùi chân, mà nó hay nằm trên đó vì ấm. Nhỏ em nó đi xuống cầu thang không bật đèn nên dậm vào tấm thảm, báo hại con mèo xịt cả c*c Trận đó tưởng đâu em nó vắn số rồi, rốt cuộc nhờ chăm sóc nhiệt tình nên sống tới giờ Còn 2 con mèo kia thì hay tình nguyện làm thảm chùi chân, trong nhà có ai lại gần là nằm lăn ra chờ... bị chùi Mà chùi chân vào lông mèo vừa êm vừa sạch thật đấy Phải cái tụi nó sản xuất đái mất trật tự quá ! Cứ nhè gần bàn thờ Phật mà tương
Hy vọng bé mèo của bạn chủ tóp sẽ mau sớm quay về, mình nguyền rủa mấy thằng trộm mèo ~_~ Mình nghe nói khi desex mèo nó sẽ toàn lẩn quẩn trong nhà, không ra ngoài đường sẽ không bị chúng bắt nữa Đây là hình thằng mèo nhà mình Toàn nhốt trong nhà suốt, đợi lớn xí nữa desex luôn :) tất cả vì tốt cho em nó mà thôi ^^
trông em này không có vẻ nhanh nhạy và dễ thương như em của chủ topic nhưng cái bộ lông màu vàng này thì nhìn thật bắt mắt
Nha minh cung co con meo duc dep lam, ai vao cung khen dep, nuoi tu be den gio duoc khoang hon 3 can. Tu khi nuoi no khong con con chuot nao, bat chuot cung gioi, ca nha ai cung qui no. Nhung giong meo ma khong thien thi toan di voi gai, dot di lan dau tien la 5 ngay(tuong mat), ve nha mot thoi gian no lai vua di tiep nhung dot nay 10 ngay roi ma cung chua thay ve, cung so bi mat. Mat thi tiec lam. T khong up anh chi up video quay no thoi [video=youtube;3JxZ8qAw42c]http://www.youtube.com/watch?v=3JxZ8qAw42c[/video] [video=youtube;mPAzWgqmlaM]http://www.youtube.com/watch?v=mPAzWgqmlaM[/video] Sr vi vietkey tren dien thoai hong.