1. Litta ăn ít thế thảo nào mà trông búp bê loli thế (À, ta nhớ tác giả khoái loli ) 2. Học viên tháp Sáng Tạo là đội ngũ làm vũ khí, làm mình liên tưởng tới những người thợ rèn. Thật sự rất tò mò là học viên tháp này làm vũ khí như thế nào 3. Tự nhiên nhớ ngày xưa mình cũng viết 1 truyện về bảo bối phép thuật rồi drop :( 4. Hệ thống pháp thuật hay đó, kết rồi Như vậy thì tháp Trí Tuệ chuyên sâu về magic hơn(Giống như game thì dân magic khi train lv chủ yếu là nâng cấp intel) Tháp Sức Mạnh thì sử dụng Bảo Bối(Làm ta liên tưởng tới các chiến binh trong Percy Jackson nhưng cao cấp hơn) P/s: Truyện này rất có triển vọng, cố lên nhé
Chương 10 [spoil] Giáo sư Sunshine đánh mắt một vòng quanh giảng đường, hỏi: “Các em có đem theo Bảo Bối của mình không?” Một nửa học viên bắt đầu lục đục lấy ra Bảo Bối của mình. Rất đa dạng, từ cây bút cho đến hòn đá sơn màu. Nhưng tất cả là những thứ đủ gọn nhẹ để mang theo bên mình. Còn một nửa còn lại thì ngơ ngác ngó nhau. Họ nhao nhao chống chế: “Thưa giáo sư, Bảo Bối của em nó hơi bị lớn, nên em không đem theo được” “Phải đó cô, Bảo Bối của em không những lớn mà còn nặng lắm” “Còn của em thì nó ‘hoành tráng’ quá, sợ mấy bạn khác thấy mà ghen tị thôi”, ai đó đùa. Còn Bảo Bối của tôi đang nằm dưới cái gối ở tầng trên cái giường tầng phòng tôi. Litta thì không có Bảo Bối thì không nói rồi. Còn giáo sư Sunshine chỉ mỉm cười nhẫn nại: “Các em vừa nêu ra những lý do khiến các em không thể lúc nào cũng mang theo Bảo Bối bên mình. Nào là ‘quá lớn’, nào là ‘quá nặng’, nhưng cô không chắc về mặt ‘quá hoành tráng’ Cả khán phòng lại cười ồ lên. Giáo sư tiếp tục “Cá biệt, cô biết có nhiều em vẫn chưa có Bảo Bối của riêng mình nên không thể đem theo” Lời nói này khiến không khí bỗng nên chùng xuống. Phải rồi, nãy giờ trong số các lý do đưa ra, không có ai dám nhận mình không có Bảo Bối. Tôi lo lắng nhìn Litta và thấy bạn ấy thoáng buồn. “Đừng lấy điều đó làm buồn, các em ạ. Chính nhờ những bạn hiện giờ không sở hữu mà các thế hệ học viên tương lai mới có Bảo Bối mà dùng đấy” “Là sao hả cô?” “Nhờ không có Bảo Bối, những em này có thể tạo ra Bảo Bối của riêng mình. Sau này tốt nghiệp và thành tài, nếu các em muốn, những Bảo Bối này sẽ quay lại trường, được trưng bày trong Gian Phòng của sự Lựa Chọn. Và…” “…Chờ đợi người thừa kế xứng đáng, phải không cô?”, Litta run run hỏi. “Chính xác, Litta của tháp Sáng Tạo à”, cô xoa đầu bạn ấy, “Nhờ thế mà nguồn Bảo Bối của học viện. luôn đa dạng và không bao giờ cạn kiệt” Hóa ra những người không có Bảo Bối lại là những người sau này sẽ tạo ra Bảo Bối cho học viện. Nghĩa là tên tuổi họ, dù ít hoặc nhiều, cũng sẽ được lưu truyền trong học viện này. Tự nhiên tôi thấy mừng cho Litta, và nhìn bạn ấy đã tươi tỉnh hơn hẳn. Có vẻ ai cũng khoái cảm giác ‘lưu truyền hậu thế’ này, nên khán phòng đã không còn ngột ngạt nữa. Trái lại, nó huyên náo hơn bao giờ hết. “Thôi, trật tự nào các em”, thật kì lạ là cô chỉ nói nhẹ nhàng thế, mà hình như cả phòng từ dãy đầu đến dãy dưới đều nghe được, nên sự im lặng nhanh chóng quay về, “Quay lại chủ đề chính: Trong trường hợp khi các em cần đến Bảo Bối của mình mà lại không đem theo, thì phải làm gì?” “Về lấy, thưa cô!”, một bạn trả lời thật tự tin. “Đó cũng là một cách. Nhưng làm thế nào để có ngay Bảo Bối nếu đó là trường hợp khẩn thiết?”, cô nhấn mạnh chữ ‘khẩn thiết’ “Dùng phép ‘Triệu Hồi’…”, Litta thì thào, không rõ là nói cho giáo sư nghe hay nói cho tôi nghe. “Em nói đúng một phần đấy, Litta ạ. Nhưng triệu hồi một Bảo Bối không phải là một phép thuật, mà nó do sự liên kết xuyên không gian giữa Bảo Bối và chủ nhân của Bảo Bối đó Thế có nghĩa là…”, cô làm biến mất cây bút chỉ bảng, rồi làm nó lại hiện ra. “Có nghĩa là…?” “Có nghĩa là các em có thể triệu hồi chúng mà không cần bất kì câu thần chú nào, tại bất cứ nơi đâu, trong bất kì thời điểm nào”, cô tiếp. “Hay quá, giáo sư dạy chúng em ngay đi. Nhưng nó có khó không ạ?” “Dễ lắm, các em chỉ cần tập trung nghĩ về bảo Bối của mình, rồi mong muốn nó xuất hiện cạnh mình ngay” Cả khán phòng lại yên lặng vì ai cũng tập trung triệu hồi Bảo Bối của mình. Cá biệt có người còn rên rỉ: “Bảo Bối ơi, hãy về với ta” hay đại loại thế. Tôi thì nhắm mắt nghĩ đến Bảo Bối của mình, một cành cây xum xuê lá, nhớ lại cảm giác lần đầu mình gặp nó. Tiếng lá xào xạc. Và tôi mong nó ở bên mình lúc này. Và khi tôi mở mắt đã thấy tay mình đang cầm nó. Litta trố mắt ngó nghiêng Bảo Bối của tôi. “Nhành cây thần của Selena Nhân Hậu”, tôi trả lời ánh mắt tò mò của bạn ấy (và hình như cũng của giáo sư Sunshine nữa) Bỗng có tiếng la chói lói phía sau: “Đứa nào phang búa vào đầu tao thế hả?”, ai đó nhăn nhò “Vô duyên quá. Chĩa cây giáo của bạn ra khỏi mặt mình ngay”, giọng một bạn nữ cáu kỉnh “Ối ối, mưa dao ở đâu trút xuống thế này?” Khung cảnh náo loạn do sự xuất hiện của hàng loại Bảo Bối ‘từ trên trời rơi xuống’. Toàn những món to lớn, nặng trịch, thậm chí sắc bén như gươm, giáo làm cả bọn có một phen hốt hoảng đến khôi hài. Riêng tôi để ý cô Sunshine đang tay che mặt, thở dài lẩm bẩm: “Mình lại quên dặn tụi nhỏ là hãy tưởng tượng Bảo Bối của chúng trong tư thế thẳng đứng” Giáo sư quên, nhưng tôi sẽ không quên đâu. --- Phải mất một lúc trật tự mới vãn hồi, còn mặt mũi nhiều bạn được cô Sunshine dán băng gạc như thể vừa mới choảng nhau xong. “Tiếp theo, cô sẽ hướng dẫn các em sử dụng phép thuật thông qua Bảo Bối nhé”, cô cố lắm mới lờ đi được những gương mặt sưng sỉa dưới kia. “Thế còn năng lực đặc biệt của Bảo Bối ạ?”, một bạn phát biểu. “Cô rất tiếc là quy định nhà trường bắt các em phải tự khám phá lấy điều đó. Nhưng nếu biết cách sử dụng phép thuật thông qua Bảo Bối, và khéo léo kết hợp năng lực của chính Bảo Bối đó thì sẽ có nhiều điều thú vị lắm” Cô giơ cây bút chỉ bảng lên, và lại làm phép ‘Bật lửa’. Lần này ngọn lửa chỉ lớn bằng bàn tay. “Một phép hữu hiệu cho việc thắp sáng, nhóm lửa nhưng lại rất đơn giản để thực hiện”, cô giảng “Giờ nhé, hãy tập trung vào Bảo Bối, tưởng tượng một ngọn lửa và sức nóng của nó lan tỏa từ Bảo Bối, cuối cùng phừng lên khi miệng đọc thần chú ‘Bật lửa’.” “Nhưng còn các bạn không có Bảo Bối thì sao ạ?”, tôi hỏi và nhìn qua Litta. “Em quan tâm tới người khác thật đấy”, cô nhìn Bảo Bối của tôi, cười, “Cho phép cô biết quý danh?” “Dạ, Drya Strong”, tôi trả lời. Chợt thấy cô đang chờ gì đó, tôi tiếp, “Của tháp Trí Tuệ ạ” “Được rồi, em không cần lo lắng, Drya ạ. Những bạn không có Bảo Bối có thể tạm thời dùng bàn tay của mình như cô làm lúc nãy. Về nguyên tắc thì như nhau cả thôi”, cô vỗ tay ra hiệu. “Bắt đầu đi các em” Tôi làm theo lời cô. Đầu tiên là dồn hết ý nghĩ vào Bảo Bối. Tưởng tượng một ngọn lửa. Tôi chọn lửa lò sưởi ở quê mình. Nghĩ đến sự ấm áp mà nó đem lại. Và tôi có thể cảm thấy một cái gì đó trong huyết quản đang chảy vào nhành cây đang cầm. Năng lượng phép thuật, có lẽ thế. Tôi đợi một chút cho dòng năng lượng tụ tập vào nhành cây. Và rồi, tôi nói câu thần chú: “Bật lửa!” Và đáp lại là một tiếng ‘Đùng’ to lớn, khiến tôi bị hất văng ra hàng ghế sau. Áo chùng của tôi quẹt trúng một ngọn lửa của ai đó, khiến nó bắt lửa. Tiếng la của ai đó í ới. Chưa kịp hoàng hồn thì đã cảm thấy nước lạnh từ trên trời trút xuống, dập tắt luôn ngọn lửa trên tấm áo chùng và trên những Bảo Bối, những bàn tay. Tôi thấy mình nằm trên những dãy bàn, ướt sũng, tay chân ê ẩm. Ánh mặt trời của căn phòng trong suốt rọi xuống sưởi ấm cho cơ thể lạnh toát của tôi. Những ánh mắt ngỡ ngàng ngó tôi như ngó vào hố sao chổi, còn giáo sư Sunshine và Litta thì đang nhìn tôi lo lắng: “Em có sao không, Drya?” “Em không bị Điểm Trừ Chung nào chứ ạ?”, tôi ngó qua và thấy Litta đang mếu máo, “Xin lỗi, bạn có bị thương không?” “Mình…không sao đâu.”, bạn ấy lí nhí nói, và tôi hy vọng vết nám đen trên mặt bạn ấy chỉ dừng lại những vết nám đen. “Chuyện gì xảy ra vậy cô? Phép thuật thất bại, phải không ạ?”, tôi yếu ớt hỏi cô Sunshine, cố ngồi dậy. “Khi một phép thuật thất bại thì nó đã không xảy ra”, cô cũng nhíu mày, và làm phép gì đó khiến ánh sáng trắng bao trùm tôi, “Em có chắc là không dùng nhầm thần chú ‘Nổ tung’ hay không?” ‘Không, phép thuật đầu tiên và duy nhất em biết là ‘Bật Lửa’. Em không nghĩ mình làm sai hướng dẫn ạ”, tôi thì thấy khỏe hơn chút đỉnh dưới ánh sáng trắng đó. Và quần áo của tôi cũng khô tự đời nào. “Nếu thế thì chỉ có ba khả năng. Thứ nhất là em đã dồn quá nhiều năng lượng vào Bảo Bối và mất kiểm soát. Thứ hai, đây là khả năng của Bảo Bối của em, có thể phóng đại năng lượng hoặc thay đổi câu thần chú thành một thứ khác mạnh mẽ hơn. Nếu là thế thì đó là tin mừng. Thứ ba là…”, cô ngập ngừng. “Là gì ạ?”, tự nhiên tôi thấy sợ điều mình sắp phải nghe. “Thứ ba là… cô chưa từng chứng kiến chuyện này, nhưng có thể Bảo Bối không muốn hợp tác với em” [/spoil]
1. Chap này nhộn quá, mi quả có khiếu viết truyện hài 2. Mi xây dựng không khí của lớp học rất tốt Một lớp học nó phải nhộn nhạo như vậy, chứ trầm như lớp ta học có mà buồn ngủ chết 3. Không lẽ Drya vớ đc 1 Bảo Bối không tuân lệnh mình sao? Kỳ này khó khăn rồi nhưng nó làm truyện thêm phần thú vị Nhân vật chính phải gặp nhiều khó khăn vậy thì câu chuyện sẽ hay hơn ^^ 4. Mới mào đầu mà học viên đã bị thương rồi, xem ra học trường này sẽ khắc nghiệt đây
^Mọi thứ đều có lý do của riêng nó. Ta chỉ có thể nói là Bảo Bối của Drya nó có nét khá đặc biệt so với các Bảo Bối khác Còn bị thương thế này là chuyện nhỏ như con thỏ ở cái Học Viện này thôi
Drya nhóm một đống lữa và nhứ nhứ cái bảo bối của cô: -Nè, nếu mày ko nghe lời tao thì mày sẽ thành mồi lửa biết chưa hả ------------------------- Câu chuyện bắt đầu có nhiều chiều hướng mys rồi đó. Med nghiên về giả thuyết nhánh cây ko chịu nghe lời Drya, có vẻ như nó cần thử thách cô
Ngay từ lúc nói Bảo Bối này chưa chọn ai bao giờ hay chưa ai nghe nói tới loại Bảo Bối này đã đủ biết nó đặc biệt rồi
--------- Ừm, cốt truyện mình có thể nói là ổn, từ cách dẫn dắt đến xây dựng tính cách nhân vật, hệ thống kiến thức, dạy học...Chỉ là mình cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, có lẽ là bản thân cái hồn của nhân vật chính, xây dựng chưa được ấn tượng lắm. Có rất nhiều vấn đề mình cảm thấy chưa hài lòng...nhưng sẽ không nói ra, vì mình nghĩ cậu cố tình làm vậy. Cậu muốn một câu truyện giản đơn và dễ đọc cho mọi người nên muốn thả lỏng cách viết của mình. Thế cũng tốt, nhưng mình có góp ý là nên giảm bớt thoại xuống, không hiểu sao mình thấy nó hơi loãng... Litta này khá giống Hermione nhỉ ? Dùng sự cần cù và kiến thức bù đắp cho tố chất của mình. Mà chẳng hiểu sao mình thích bạn cùng phòng của Drya là một cô nàng băng giá hơn là nhút nhát như vậy, ừm, chỉ vẫn là ý kiến cá nhân thôi. Đây là thứ làm nên nhân vật chính, sự vô hệ thống theo quy luật.
^Về thoại nhiều thì có lẽ nó hơi nhiều thật. Nhưng việc xây dựng nhân vật và miêu tả hành động qua thoại cũng là một cách hay mà Ta đã từng viết mà miêu tả nhiều, và thấy hơi mệt óc khi cứ mỗi chương là phải bắt đầu bằng việc tả buổi sáng, tả thời tiết, rồi tả xem cảnh vật chuyển động ra sao. Với thể loại văn sách và những con nghiện chữ thì có thể họ thích càng chi tiết càng tốt, nhưng với thể loại văn mạng thì đa phần mọi người lại thích những gì đơn giản, dễ tiêu hóa hơn. Lý do thì rất đơn giản: đọc văn mạng mỏi mắt và mỏi lưng hơn đọc sách, lại còn dễ bị phân tán sức tập trung nữa :P
Chương 11 [spoil] Nhật ký Mấy năm rồi mình không mó tới cuốn nhật ký này. Ừ cũng phải thôi, vì mình không thích ngồi ru rú góc phòng để kể lể nỗi niềm với một cuốn sổ. Nhưng lắm lúc, nó lại giúp cho mình giải tỏa được chút căng thẳng. Cha mình từng bảo: “Viết nhật ký là cách tốt nhất để cho tương lai cười vào quá khứ”, dù mình không chắc hiện tại mình cười nổi không. Trăm sự cũng tại cái nhành cây Bảo Bối đáng nguyền rủa của mình Ngay hôm đầu tiên học ‘Làm quen với Bảo Bối’, nó nổ tung. Ngay cả khi được cô Sunshine trị thương, mình vẫn phải nằm giường gần cả buổi mới thấy khỏe hơn. Litta thì lo sốt cả vó. Ấy vậy mà cái nhành cây ấy vẫn trơ trơ không hề hấn gì, như chọc quê ấy. Ba ngày tiếp theo cũng không tốt đẹp gì. Theo chương trình, học viên tháp Trí Tuệ sẽ học về các phép thuật nguyên tố cơ bản trước. Mình hơi tiếc do những buổi học này trùng giờ với giờ học bên tháp Sáng Tạo của Litta, nên tụi mình không thể đi chung được. (Nhờ Litta và cuốn niên chế của bạn ấy, mình biết được Học viện này cho phép dự thính bất kì lớp học nào thuộc bất cứ tháp nào, thậm chí còn khuyến khích cộng điểm thêm, miễn là có thời gian mà học thôi. Bữa nào thử mới được) Quay trở về ba ngày khổ sở nhất của cuộc đời mình. Môn đầu tiên là Phép thuật Lửa, và nhiệm vụ của mình là ‘Điểm hỏa’ một bấc nến ở xa. Dù đã cố gắng hết sức trong tập trung năng lượng và nheo mắt nhắm ngọn nến, chỉ có bộ tóc giả đỏ rực của thầy Sizzle ở hướng đối diện lại càng thêm ‘rực đỏ’ hơn bao giờ hết. Và qua lời càm ràm của thầy ấy, đấy là bộ tóc giả thứ mười ba. Một điềm gở. Phép thuật Nước cũng không khá hơn tí nào. Cũng may đây là tiết học ngoài trời gần một hồ nước và không ai đứng gần tôi, nên chỉ có mình tôi là nạn nhân của phép ‘Trích nước’. Khi tôi cố thử rút một ít nước từ không khí cho đầy một cái ly, y như rằng cả tấn nước trút xuống đầu tôi. Cô Aqua, người luôn vuốt ve con mèo đen trên tay (lại một điềm gở), thì lại cứ thích bắt tôi làm đi làm lại. Chưa bao giờ tôi được ‘tắm’ đã đời bằng nước lạnh như thế. Thầy Aria – một cái tên nữ tính, dạy Phép thuật Gió, lúc nào cũng ngồi trên một tấm thảm bay. “Chắc thầy không bao giờ phải bỏ tiền mua dép nhỉ?”, Tôi thì thầm Bằng cách nào đó thầy nghe được và trả lời: “Dép thầy hôm nay sứt quai cả rồi. Mà thầy ghét đi chân trần lắm” Chắc chắn là một điềm gở, nên tôi lén hăm he Bảo Bối quý hóa của mình: “Mày mà nổi điên nữa thì hôm nay về, tao sẽ cho mày thành củi đun lò sưởi luôn” À, tôi có quên nói Phép thuật Gió được học ở trên đỉnh tháp Trí Tuệ lộng gió không nhỉ? Cao chót vót luôn, có thể nhìn thấy cả mây. Tiếc là mây không cưỡi được. Đó là điều tôi nhận ra khi rơi xuyên qua những đám mây. Khoan nói về khoản rùng rợn đó. Trong lớp này, tôi học phép ‘Lốc nhỏ’, và nhiệm vụ là tạo ra một cơn lốc nhỏ xíu thân thiện, có thể đặt vài món đồ lên cho chúng lơ lửng. Nghe có vẻ dễ thương, phải không? Và do đã yên tâm sau khi làm công tác tư tưởng với Bảo Bối, tôi đọc thần chú và… …Một cơn lốc hiện ra, nhưng không hề ‘nhỏ xíu’ và ‘thân thiện’ chút nào. Lần này không chỉ mình tôi, mà cả lớp cùng chung số phận bị hất văng ra khỏi đỉnh tháp. Nếu không có thầy Aria cưỡi thảm bay và hai tay liên tiếp tạo ra những luồng gió thốc từ dưới hất ngược tụi tôi lên, có lẽ năm nay tháp Trí Tuệ đã vắng bóng những tân học viên Sau buổi học đó, tôi bị gán cho biệt danh không mấy hay ho gì: Drya – Hiểm Họa Biết Đi. Và, tôi cũng rút ra bài học xương máu: chớ có hăm dọa Bảo Bối của chính mình. Có lẽ như một sự an ủi, lớp Phép thuật Đất được trống tiết. Nghe đâu, cô Quaker là một người mê tín dị đoan, và hôm nay cô nhất quyết không ra khỏi phòng vì đã làm vỡ bảy cái gương. Có nên nói là tôi phát mệt những điềm gở đến từ chính các giáo viên của tôi không nhỉ? Tôi viết nhật ký này vào ngày thứ ba ở học viện, nhân cái tiết trống của môn Phép thuật Đất. Tôi xin dừng bút ở đây vì có tiếng gõ cửa. Drya Strong Ngày thứ ba ở học viện Tam Giác --- Tôi nhảy xuống từ cái tầng trên giường tầng. Litta đang nhìn một bức hình ở tầng dưới với vẻ buồn xa xăm. Và khi thấy tôi phóng xuống, bạn ấy vội giấu bức hình đó đi. “Sao thế? Hình bạn trai bạn à?”, tôi ghẹo. Litta đỏ mặt và lắc đầu nguầy nguậy: “Không, hình gia đình thôi” Tôi tính chọc thêm, nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên sốt ruột. Người ở bên kia cửa là chị See, tất nhiên rồi. Trong cái tháp này thì chỉ có mỗi chị là khách viếng thường xuyên của phòng tôi, và cũng là người an ủi tôi về vụ Bảo Bối. “Hy vọng chị không đến phỏng vấn em. Dạo này em bận lắm”, đề tài phỏng vấn này đã thành câu chào hỏi cửa miệng của tôi với chị See, dù chị chưa phỏng vấn tôi bao giờ. “Ồ, bận nghĩ ra trò mới à? Có lẽ sẽ có một trận động đất ở học viện vào cái ngày em thụ giáo lớp Phép thuật Đất”, chị cười hóm hỉnh, làm tôi cười theo. “À, Litta có đây không hả em?” “Có”, tôi ngoái đầu gọi, “Litta, chị See kiếm kìa” Litta xuất hiện một lúc lâu sau khi tôi gọi. Có lẽ phần lớn thời gian là tìm chỗ giấu tấm hình kia. “Xưởng chế tạo Bảo Bối ở tháp Sáng Tạo sẽ đi vào hoạt động vào sau giờ ăn trưa hôm nay. Em nhớ tới nhé”, chị See nhìn tôi, nháy mắt, “Chị thì có buổi họp sau bữa trưa nên không đi được” Và tôi hiểu công việc hộ tống cô bạn Quý Tộc Nhỏ (như tôi hay ghẹo Litta) này giờ thuộc về mình. Bỗng chị thở dài: “Và chị lấy làm tiếc, Drya ạ. Phòng lưu trữ của Báo tường tháp Trí Tuệ không hề có manh mối gì về một Bảo Bối bất hợp tác” “Ồ, không sao đâu, chị See”, tôi cố làm vẻ lạc quan nhưng lòng buồn rười rượi. Chả lẽ tôi phải sống đời với một Bảo Bối ‘bất tuân thượng lệnh’ sao? Tiếng chuông bỗng vang lên, báo hiệu bữa trưa đã đến. --- Bữa trưa trôi qua trong yên lặng giữa tôi và Litta. Đây là một điều kì lạ, vì lý ra chút nữa bạn ấy sẽ có Bảo Bối, và đó phải là một điều đáng mừng chứ. “Bạn không mừng vì sắp có Bảo Bối sao?” “Không, mình mừng lắm chứ”, Litta ấp a ấp úng, “Chỉ là…” “Liên quan đến tấm hình kia sao? Bạn nhớ nhà?” “Ừ, mình nhớ chị mình lắm”, Litta cúi gằm mặt. Và tôi chợt nhận ra rằng Litta chưa bao giờ nói về gia đình mình. “Bạn thương chị mình lắm à?”, có lẽ đây cũng là lúc nên tìm hiểu đôi chút về Litta. “Ừ, chị mình cũng thương mình lắm”, Litta ngó ra cửa sổ căng tin, nghĩ vẩn vơ. “Chị bạn cũng học ở đây phải không?” “Không”, bạn ấy giật bắn, rồi lí nhí “Chị mình ở nhà” Vậy là chị Litta đang ở trong học viện này. Nhưng bạn ấy lại phủ nhận chuyện ấy. Tôi rất muốn biết lý do để có thể giúp Litta giải tỏa nỗi buồn, nhưng có lẽ không nên thúc ép bạn ấy nói ra. “Thôi tạm gác chuyên gia đình sang một bên đi”, tôi xoa đầu Litta, “Cha mình luôn đi buôn biệt xứ và để mình ở nhà cho họ hàng chăm sóc, nên có lẽ mình cũng hiểu được nỗi nhớ nhung người thân của bạn” Litta tính nói gì đó, nhưng lại thôi và rưng rưng nhìn mình. “Đừng nhìn mình như con mèo ướt thế kia. Không người ta tưởng mình đang bắt nạt bạn đấy”, tôi cười và vỗ vai Litta, “Cứ yên tâm mà học hành đi, rồi hè về bạn cũng sẽ gặp lại chị bạn mà” “Ừ, bạn nói cũng phải”, nhìn bạn ấy đỡ rầu chút đỉnh Tôi liếc cái đồng hồ, thấy kim chỉ số một: “Thôi tụi mình đi nào. Đã đến giờ cho bạn sở hữu Bảo Bối rồi” [/spoil]
Chà Chuyển từ ngôi 1 nhảy sang phong cách nhật kí đúng là ý hay. Nó giúp miêu tả ngắn gọn không thừa thải hay lặp lại những lớp học vô giới thiệu này nọ lại cho người đọc hiểu hết những lớp học. Hay lắm teso Xem ra bảo bối của Drya có vẻ cực mạnh theo cách mà nó thể hiện nhưng nó lại đang có thái độ bất hợp tác với người chủ mời, có thể là do luyến tiếc chủ cũ chăng Chờ xem Drya sẽ thu phục nó thế nào và bảo bối của Litta là gì
Med nói đúng, cách chuyển sang viết nhật ký này quả là sáng tạo bất ngờ Giả thiết về chị của Litta [spoil] Cô chị chính là Tháp Trưởng Lunar Hint: Drya đã biết giọng nói của Litta vì vậy chắc chắn đây là giọng nói của Lunar [/spoil] Drya tự nhiên trở thành Siêu Phá Hoại May là học viện này hiền, không có mấy tên côn đồ như Malfoy
^Thật sự là học viện không có những tên đó không 2^ Từ đầu truyện đến giờ toàn viết ngôi thứ nhất hết mà. Mèo không để ý gì cả, phải phạt Nếu miêu tả theo cách thông thường thì ta có công thức: Vào lớp -> Giới thiệu thầy cô -> nghe giảng bài -> thực hành -> SỰ KIỆN. Và ở đây có đến bốn lớp, sợ sẽ ngốn đến bốn chương dài dòng ấy chứ. Chi bằng dùng chính Drya kể lại SỰ KIỆN trong nhật ký cho nó gọn :P
Ha ha, xin lỗi vì hôm qua phản ứng có phần hơi khó hiểu quá, well, nó là cảm xúc nên mình cũng chẳng biết cách nào ngăn lại được. Dù sao thì cũng tranh thủ bù lỗi cho cậu đây. Viết nhật ký quả là một cách tốt để rút ngắn quá trình diễn ra sự việc, đồng thời thay đổi phong cách kể trong thoáng chốc khiến cho người đọc hứng thú hơn, ừm, đúng là thế. Tuy nhiên nó cũng không đến nỗi sáng tạo hay quá bất ngờ lắm, TKH đã nắm nằm lòng mấy cái phương pháp này từ tác phẩm 'Chuyện giữa người ABC và XYZ' rồi (sorry, lâu quá rồi quên tên). Những góp ý của mình về cách hành văn chắc là không cần thiết nữa, nếu cậu đã nhất quyết chọn cách này thì là bạn mình cũng chỉ có thể ủng hộ thôi chứ không làm khác được. Nhưng mình xin đính chính về cái nhu cầu của những người đọc, không, bản thân mình cũng không thích chữ nhiều và dày đặc, nếu tìm được cách diễn tả được hết ý mình nói mà chỉ cần dùng vài câu đơn giản thì mình cũng sẽ bỏ cách hành văn cũ đi ngay.
Chương 12 [spoil] Qua những dãy hành lang ngang dọc, chúng tôi bước vào khu Tự Do. Nắng ban trưa trải dài trên thảm cỏ xanh rờn, nhưng không hề oi bức, trái lại còn mát mẻ một cách kì lạ. “Này Litta, ở tháp Sáng Tạo bạn học những gì thế?”, tự nhiên tôi thắc mắc, và chậm nhịp bước lại khi thấy bạn ấy có vẻ mệt. “Ừm, mình chỉ mới học ‘Kỹ năng sáng tạo’,” Litta thở. “Và ‘Định hướng sáng tạo’.” Toàn những môn nghe có vẻ cao siêu ghê, tôi hỏi: “Nghe độc đáo nhỉ, thế bạn học được cách phát huy tối đa trí tưởng tượng của mình à?” “Đó là điều thầy cô khuyến khích trong môn ‘Kỹ năng sáng tạo’, còn môn kia thì…”, bạn ấy nhìn vào cánh cửa dẫn vào tháp Sáng Tạo, “Có lẽ sẽ dễ giải thích hơn khi vào tháp” Cánh cửa dẫn vào tháp Sáng Tạo làm bằng gỗ phẳng lì, nom có vẻ hơi bị bình thường so với những hoa văn phép thuật ở trên cánh cửa gỗ mun bóng loáng của tháp Trí Tuệ. Nhưng khi đặt tay lên nắm đấm cửa, bỗng nhận thức của tôi thoáng hiện một hình ảnh của một người trung niên đang bó bột nằm bất động trên giường bệnh, ngón tay ông gõ những nhịp lúc nhanh lúc ngắt quãng kì lạ. Và hình ảnh bỗng chuyển sang một cậu thanh niên đang chỉ huy xây dựng một cây cầu hùng vĩ bắt ngang một dòng sông rất lớn. Nhận thức của tôi trở về cùng với giọng nói, “John Roebling, người đã chỉ đạo con trai mình xây dựng thành công cây cầu Đá bắt ngang sông Chảy Xiết, chỉ bằng một ngón tay gõ những đoạn mã khi ông bị tai nạn mất khả năng nói và viết.” “Đó là…?”, tôi ngó qua Litta, không biết bạn ấy có thấy được những hình ảnh vừa rồi không. “Một cách nhắc nhở học viên về những con người đã từng vận dụng sự sáng tạo của bản thân và đã thành công”, bạn ấy lấm lét nhìn tôi, “Bạn thấy… thế nào?” “Sinh động hơn là bắt mình học thuộc lòng tiểu sử của ông John Rocking này”, tôi cười. “John Roebling…”, bạn ấy chỉnh, nhưng tôi không để ý. Nỗi tò mò của tôi về tháp Sáng Tạo bây giờ lớn hơn bao giờ hết. Chỉ mới là cánh cửa đã thú vị thế này, còn bên trong thì sẽ như thế nào đây? Tôi chầm chậm mở cánh cửa này, như một đứa trẻ hồi hộp muốn thấy gì trong gói quà sinh nhật. Tiếng cửa gỗ nặng nề vang lên kẽo cà kẽo kẹt. Tôi choáng ngợp với những gì mình đang thấy. --- Nếu cho tôi ba chữ nói về tháp Trí Tuệ, thì đó sẽ là: giống trường học. Nghiêm túc và yên tĩnh. Nếu cho tôi ba chữ nói về tháp Sáng Tạo, chắc chắn sẽ là: giống hội chợ. Ồn ào và náo nhiệt. Bảo một môi trường học tập mà giống một cái hội chợ thì đó là khen hay là chê nhỉ? Tôi không rõ, nhưng tôi biết máu mua sắm của con gái trong người mình đang nổi lên. Tin hay không thì tùy, chứ linh tính mách bảo rằng tôi sẽ trang trải phần lớn tiền tiêu vặt tại nơi đây. Những bảng hiệu quảng cáo và băng rôn đầy màu sắc treo trên ngợp trời. Những quầy hàng trưng những đủ thứ hàng hóa bắt mắt từ kẹo bánh cho đến áo quần, trải dài gần như vô tận. Những tiếng trả giá, kì kèo í ới của các học viên ‘khách hàng’ và học viên ‘chủ hàng’ tràn ngập không gian. Tôi thấy đủ màu áo chùng, có nghĩa là học viên của ba tháp đều có mặt tại đây. Thi thoảng những áo chùng khác màu của các thầy cô đi đi lại xung quanh, có lẽ là đi tuần, hoặc có thể là khách hàng luôn. Tò mò ngó thứ vài bảng hiệu, có đủ thứ vừa lạ vừa quen: Kẹo Sweet-sweet-sweet ngọt đến đau răng nhưng không gây sâu răng cho người hảo ngọt (Bảng hiệu hình người nhăn mặt khi ăn kẹo. Ai dám mua nhỉ) Muốn nổi bật giữa đám đông? Hãy sử dụng bộ quần áo phát sáng Bulb. Ngay cả người đui cũng phải ngoái nhìn (Công thức: Bóng đèn + Áo liền quần xanh lè = Áo phát sáng Bulb. Nghe như con đom đóm ấy) “Này, Litta, đây là căng-tin của tháp Sáng Tạo phải không?”, tôi hỏi. “Không, đây chính là tháp Sáng Tạo đấy”, Litta đỏ mặt, “Hy vọng bạn không thấy nó... hơi kì cục” “Không, nơi này tuyệt đấy chứ. Nhưng tháp này dạy học viên cách thức kinh doanh à?”, tôi trố mắt nhìn xung quanh. “Cái đó thì… tùy nguyện vọng của xưởng làm việc”, bạn ấy lí nhí “Xưởng làm việc?”, tôi nhớ là trong lúc học với cô Sunshine, Litta cũng từng nhắc đến cụm từ này. “Nếu có hơn năm học viên đăng ký cùng một nguyện vọng, tháp sẽ cấp xưởng làm việc cho họ”, Litta có vẻ đã vào chế độ ‘tri thức’ và bắt đầu nói năng trôi chảy hơn. “Và?” “Có thể bảo mỗi xưởng làm việc là một cửa hàng thu nhỏ, sử dụng khả năng sáng tạo để làm ra sản phẩm, thu hút khách hàng để kinh doanh. Nhưng cá biệt có những xưởng làm việc lại thiên về nghiên cứu một vấn đề nào đó” “Giống thế kia à?”, tôi chỉ vào một cái bảng hiệu nhìn rất bình thường, nằm khuất bóng những cửa hàng phô trương thanh thế kia. Hội nghiên cứu những điều huyền bí (Bảng hiệu hình hồn ma màu tím cầm theo dấu hỏi) Có vẻ như cái xưởng làm việc, hay gọi cái hội thì đúng hơn, gây ấn tượng cho Litta. Chỉ thấy bạn ấy bỗng nín thinh. “Sao thế? Bạn sợ ma à?”, tôi cười Litta lắc đầu, nhưng mắc dáo dác nhìn quanh vẻ lo sợ. Trăm phần trăm là sợ đây mà. “Bạn có cảm thấy ai đang sờ lưng mình không?”, tôi vòng tay ra sau lưng Litta, lấy những ngón tay vuốt dọc sống lưng bạn ấy. Cứ tưởng bạn ấy sẽ la toáng lên. Nhưng không. Chỉ thấy bạn ấy đổ sụm xuống, hai mắt nhắm nghiền, còn hai tay ôm chân mình mà rung lên bần bật. Thậm chí quay lại nhìn sau lưng có lẽ cũng là quá khả năng bạn ấy. “Thôi nào, Litta. Chỉ là đùa thôi mà”, ánh mắt mọi người xung quanh bỗng đổ dồn về phía bọn tôi. Nhưng bạn ấy thì quyết không buông chân tôi ra, cho đến khi tôi rên rỉ: “Bạn thế này sao đi lấy Bảo Bối được chứ?”, thì Litta mới chịu chậm rãi đứng dậy, nhưng vẫn níu bàn tay tôi. Thế là chúng tôi lại tiếp tục hành trình, bỏ ngoài tai những lời rao nghe bùi lỗ tai từ các quầy hàng. Đây là bài học đầu tiên cho tôi nếu tôi muốn giữ vững mối quan hệ với Litta nhỏ bé này: đừng bao giờ nhát ma bạn ấy. Nhưng thật lạ, tôi nghĩ, vì cách phản ứng của bạn ấy cứ như thể từng gặp ma thật, chứ không phải là kiểu sợ không dám đi toa-let vào ban đêm thường thấy. --- Xưởng chế tạo Bảo Bối nằm tuốt sâu bên trong tháp Sáng Tạo, nơi vắng bóng những quầy hàng và khuất tiếng rao quen thuộc. Có lẽ đây là khu hành chính của tháp. Ấn tượng đầu tiên của tôi về xưởng này là tấm bảng cảnh báo treo ở phía dưới một bảng hiệu hình cái bóng đèn tỏa sáng ở giữa cái đe và cái búa: Tại đây không nhận làm kiếm giết rồng hay những thứ đại loại thế. Và, ta - Nay Zebeth, Người trông coi Xưởng chế tạo Bảo Bối, sẽ đấm vào mặt những ai yêu cầu ta làm thế này thế nọ. Cực kì kém thân thiện, nếu hỏi tôi. Nhưng chắc chắn rằng Litta sẽ không đòi hỏi một thanh kiếm giết rồng. Hoặc là giết-bất-cứ-thứ-gì-đi-chăng-nữa. Chúng tôi vén tấm rèm nâu xỉn bước vào trong, và nhận ra đây chỉ là một hành lang dài và hẹp. Ở cuối hành lang có một người đang ngồi ghế đẩu đọc báo. “Xin chào. Bạn cháu đến để lấy Bảo Bối ạ”, tôi lịch sự lên tiếng. “Bảo Bối đâu ra cho tụi bây lấy sẵn thế?”, giọng nói xẳng lên, và tờ báo hạ xuống. Trước mặt chúng tôi là một người đàn ông lùn xịt với mái đầu thưa tóc, trái ngược với bộ râu xám dài đến thắt lưng vĩ đại. Nói ‘vĩ đại’ cũng đúng, vì bộ râu đó dài đến nỗi có thể nhét vào thắt lưng quấn quanh thân hình to lớn so với chiều cao khiêm tốn của ông ta. Sự kém thân thiện của ông ta cùng một tần số với người làm ra tấm bảng cảnh báo ngoài kia. Khỏi phải nói, tôi hiểu ngay ông ta chính là Nay Zebeth – Người trông coi Xưởng chế tạo Bảo Bối. “Nhìn gì mà nhìn. Lần đầu tiên thấy giống người Lùn bọn ta à?”, ông ta cấm cảu. [/spoil]
Tháp Sáng Tạo này có vẻ vui hơn các tháp kia, mới nghe đã biết tháp này đặc biệt mà lại Muốn học ở đây quá Con bé Litta hay nhỉ? Chả hiểu nếu mình dọa ma nó thì nó có ôm mình không? Mà có vẻ như bé này từng gặp ma thật, nếu quả thật Tháp Trưởng Trí Tuệ Lunar là chị của Litta thì cuộc sống của cô bé này có nhiều bí ẩn đây Hội Nghiên Cứu Huyền Bí kia có vẻ nghiên cứu về mấy vấn đề tâm linh, đúng lĩnh vực ta khoái P/s: Nay Zebeth là cái tên đặc biệt và ta thích sự đặc biệt ^^ Mà nghe tác giả nói thì đặt tên đó là có chủ đích sau này
Cha Không khí cái tháp sáng tạo này y như cái Hẻm Xéo. Không so sánh nhưng nó quả thực rất thú vị. Những gian hàng, khách hàng, món hàng, ... ôi thôi cái nào cũng mê ly cũng tò mò cả Hội đoàn làm med liên tưởng đến mấy câu lạc bộ. Hy vọng Litta và Drya sẽ tham gia được 1 câu lạc bộ hay ho ps: đụng tới đám lùn là khổ lắm
Gia thấy không khí cai tháp sáng tạo này giống làng Hogmeade hơn(Chả hiểu viết đúng không nhỉ?) , đặc biệt là lúc giới thiệu loại kẹo đặc biệt kia Cái làng mà bọn Hogwart từ năm 3 trở đi đc phép đến chơi vào dịp cuối tuần ấy
đọc truyện này của TKH làm mình muốn lôi lại bộ HP ra đọc ghê ^,^ cái tháp ST này có vẻ là 1 nơi mà ae George fred trong HP sẽ định cư cả ngày nếu 2 ng` đó có trong fic này nhỉ cá nhân thích litta hơn Dry ^3^, mình có cảm giác như sau này litta sẽ giúp cho Dry khá nhiều vụ phức tạp (thậm chí cứu Dry í chứ), chắc có lẽ tính dry hơi bộp chộp