Thứ 6 – ngày 13 – tháng *** – năm **** . Cửa vừa mở , bố mẹ Hoàng tươi cười cầm tờ báo điểm thi đại học . Hoàng hớn hở chạy lại cầm lấy tờ giấy , trên đó có ghi kết quả của kì thi Đại Học mà cậu đã làm bài cách đây không lâu. Thật bất ngờ , Hoàng được tới 27 điểm chia đều cho 3 môn thi , như vậy ước mơ vào trường Đại Học Y danh tiếng đã không còn quá xa ngoài tầm tầm tay Hoàng nữa… nó đang rất gần , nó sắp trở thành hiện thực. Chỉ khoảng nửa tháng nữa thôi , Hoàng sẽ được cùng bao nhiêu các bạn trẻ khác bước vào ngưỡng cửa trường Y , ngôi trường mà Hoàng đã yêu thích từ hồi rất rất bé… –Đỗ rồi !! Đỗ rồi !! Bố mẹ ơi, con đỗ thật rồi rồi , hú hú, tèn tén ten ten ten ~~~~. –Bố mẹ biết rồi ! Bố mẹ Hoàng nói với giọng trầm trầm xuống . Ông bà không vui ,cũng không bất ngờ trước kết quả này của Hoàng…. –Con đi gọi điện cho cô giáo , thông báo kết quả đâyy , sướng quá đi !! Nói xong Hoàng quay đi , chạy đến cái điện thoại ……cái điện thoại mà bố Hoàng mua riêng cho Hoàng , trong đấy, chỉ lưu duy nhất 1 số, số của cô giáo chủ nhiệm của Hoàng ! Hoàng đi , mẹ Hoàng nhìn con không kìm nổi nước mắt ,nhìn con vui sướng… mà….2 hàng lệ cứ tự nó chảy đều xuống từ 2 hốc mắt thâm cuồng vì mất ngủ đã mấy tháng nay của bà. Đôi gò má nổi cao hiện rõ lên trên gương mặt hốc hác..đầy khắc khổ. Trước đây,mẹ Hoàng đâu có như thế này… !! Còn bố Hoàng , ông nhìn vợ khóc, ông cũng chán nản hẳn… ông đã nghỉ việc không lương đã gần 1 tháng và sắp có nguy cơ mất việc làm. Tóc ông trắng đi nhiều , mặt ông cũng sạm đen đi nhiều …… Tất cả chỉ từ ngày ấy….. Cái ngày mà Hoàng uống thuốc ngủ tự tử !!!! Hoàng thực ra không đỗ trường Y , không được tới 3 con 9 …. Hoàng chỉ được có 21 điểm ….Và giấy báo điểm thực sự cũng ghi rõ là ước mơ của Hoàng đã không thành hiện thực .. Mệt mỏi vì chịu những lời nói nặng nề của bố , người đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào đứa con trai duy nhất của mình ,đau đớn vì bạn bè xung quanh, những đứa học ngang ngửa vs Hoàng đều đỗ được trường mình chọn , đau đớn vì trong 4 đứa thì Y chỉ có 1 đứa trượt , quá đau đớn vì phụ sự kỳ vọng của bố mẹ và thầy cô…. Hoàng quyết định tự tử !! Hoàng giấu bố mẹ , mua thuốc ngủ về tự tử , đêm đó nó đã lên kế hoạch , để lại 1 mảnh giấy ghi 3 chữ .. con xin lỗi !!! Hoàng uống thuốc và chìm vào giấc ngủ ..Như có điềm báo chẳng lành , mẹ Hoàng thấy biểu hiện mấy hôm nay của Hoàng hơi bất thường …. Bà sang phòng , thấy lọ thuốc ngủ và mẩu giấy cạnh giường , bà hoảng hốt gọi chồng.. Hoàng được đưa vào bệnh viện cấp cứu .. may mắn là Hoàng đã được cứu , nhưng không may là nó đã bị tổn thương não… Hoàng trở nên điên điên dại dại , sáng nắng chiều mưa .. Bố mẹ Hoàng đau khổ , nhưng sự đã rồi , không còn cách nào cứu vãn được nữa, ông bà chỉ còn biết nghe theo lời bác sỹ chăm sóc Hoàng cho đến khi hết khả năng….Hoàng được đưa về nhà chăm sóc, thế là hàng ngày , cứ mỗi sáng , hoặc bố , hoặc mẹ , đôi khi là cả 2 người , mang đến cho Hoàng tờ giấy báo điểm thi .. tờ giấy mà bố Hoàng đặt in ở quán photo đầu ngõ… đến cho Hoàng , nhìn thấy con vui sướng khi nhận điểm , nghe con gọi điện cho cô giáo cả tháng nay ….ngày nào cũng như vậy ,, bố mẹ Hoàng đã kiệt sức rồi , nhưng 1 mặt vì con , 1 mặt vì nhận được sự động viên giúp đỡ của người thân, của cô giáo , của bạn bè Hoàng… … Bố mẹ Hoàng vẫn hy vọng con của họ sẽ khỏi bệnh , sẽ lại bình thường trờ lại .. Và nếu lần sau Hoàng có thi đại học thì ông sẽ không bao giờ quở trách Hoàng nữa ….Bố Hoàng ước ! Nhưng ông cũng hiểu là điều ước đó mãi chỉ là ước thôi , chẳng có khi nào xảy ra cả .
Mình cũng đang bị hoàn cảnh tương tự như câu truyện trên. Ba mẹ kì vọng nhiều vào mình, mà mình thì...Áp lực thật là lớn.
” Hạnh phúc nhất là tình yêu của mẹ… Ấm áp nhất là tình thương của cha…” ——————————— Con là một đứa trẻ may mắn khi được sinh ra trong niềm mong mỏi của cha, được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và được nuôi dưỡng tâm hồn trong hạnh phúc gia đình. Mẹ là người mang nặng đẻ đau cho con hình hài nhưng có lẽ người dạy cho con biết yêu thương cuộc sống, dạy con biết đứng lên sau những vấp ngã của cuộc đời thì lại là cha. Từ khi lọt lòng cha đã luôn bên con, cưng nựng con từ bữa ăn đến giấc ngủ đến nỗi mà mẹ cũng phải ghen tị với con vì cha thương con hơn tất cả. Mẹ đã từng kể cho con nghe về tuổi thơ của con khi bên cha… Mẹ nói hồi đó con với cha như hình với bóng, hễ cha đi đâu con cũng lẽo đẽo đi theo sau cho dù chỉ là một đoạn đường từ bếp ra sân. Mọi người nói con giống mẹ nhưng lại hợp cha và cũng yêu cha hơn yêu mẹ…. Hình như là vậy mẹ ạ…. Nhưng con biết mẹ không giận con vì hồi đó con mới chỉ là đứa trẻ lên 3 thơ dại và vì mẹ hiểu đối với cha con quan trọng đến nhường nào. Hình như số phận sắp đặt cho tuổi thơ của con gắn liền với cha để rồi khi lớn lên con lại trưởng thành trong vòng tay mẹ. Con còn nhớ cái ngày đó, cái ngày mà ông trời bắt cha con ta phải tạm xa nhau trong một thời gian không quá dài nhưng đối với con và gia đình mình thì đó tựa như hàng nghìn thế kỷ. Năm đó con chỉ mới 7 tuổi, cái tuổi ngây ngô vẫn còn bám lấy tay cha nũng nịu đòi cha đưa đi học vậy mà nó lại trở thành vệt đen trong tuổi thơ con.Có lẽ con sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì nếu không vì con thì cha đã không phải xa gia đình mình và sống một cuộc sống cực khổ như vậy. Đó là một ngày hè tháng 8, khi con nũng nịu đòi cha cho con theo thuyền xuôi sông để cùng cha bắt cá như mọi ngày con vẫn theo cha vậy. Và dường như cha đã cảm nhận được điều gì đó chẳng lành trong chuyến đi này nên vỗ về con ở nhà với mẹ. Nhưng tính con ngang ngạnh lại quen chân cha đi sông nên con một mực leo lên thuyền đi cùng cha. Niềm thích thú của một đứa trẻ khi theo cha đi làm khiến con không lúc nào ngớt loay hoay nghịch ngợm. Và rồi mọi chuyện cũng bắt đầu từ chuyến đi đấy để rồi con không bao giờ có thể quên ánh mắt dường như tuyệt vọng của cha lúc đó… Con còn nhớ khi thuyền của hai cha con đang trôi theo dòng nước thì bỗng nhiên gặp vùng nước xoáy, nước chảy xiết như muốn nuốt gọn cả con thuyền cùng cha và con để rồi chiếc thuyền không chịu nổi sức nước đâm sầm vào chân cây cầu đang dựng dở dang… Đó đúng là một dấu chấm hết trong đời con nếu như con không có cha bên cạnh. Chiếc thuyền chìm dần trong dòng nước, chỉ còn con đang chới với bên trong khoang thuyền, mọi thứ đối với con dần trở nên mờ ảo rồi con lịm đi để rồi khi tỉnh dậy con đã ở trong vòng tay cha mẹ lúc nào không biết. Tưởng chừng như con không bao giờ tỉnh lại, trong cơn mê man con nghe thấy tiếng cha gọi con không ngớt, chắc cha lo lắng lắm nên cứ ôm chặt lấy con và lần đầu tiên con cảm nhận đựơc những giọt nước mắt của người cha đang rơi. Sau ngày hôm đó, cha lặng lẽ ra đi mà không có một lời giải thích với con, con ngu ngơ cứ đứng hoài ở cổng ngóng cha về. Cả mẹ cũng vậy, mẹ cũng dấu con lý do vì sao cha đi mà không nói cho con biết rằng cha đi đâu và làm gì. Chỉ khi con nhận được lá thư đầu tiên từ nơi xa cha gửi về thì con mới biết lý do cha đi là vì con… Ngày mà con còn nằm mê man trên giường, cha đã rất lo lắng, cuống cuồng như một người mất trí và trở nên bất mãn vì chính sự bất lực của mình. Cha đã trở lại nơi đó, với một nỗi căm hờn rằng tại sao những người ở đó lại rửng rưng đứng nhìn hai cha con chìm trong dòng nước mà không một ai lao xuống cứu con. Cha căm hận sự vô tình của họ nên giờ đây mọi sự căm hờn đó đều dồn vào nắm đấm cuả một người đàn ông để hả giận, cha chút hết lỗi lầm lên cây cầu đang xây để nhận về mình một bản án quá lớn. Và cũng từ đó cha phải lên đường để trả giá cho sự nóng nẩy đó của mình, để đến một nơi mà con không thể đi theo cha như ngày nào nữa… Hai năm vắng cha là hai năm con mất đi chỗ dựa vững vàng nhất cuộc đời mình, hai năm dằn vặt để ước gì ngày đó con nghe lời cha và là hai năm để con dần quen với vòng tay yêu thương của mẹ khi không có cha bên cạnh. Ngày qua ngày từ khi cha đi con như chỉ sống với cái bóng của mình, không có người chuyện trò, không còn ai để con theo gót mỗi khi đi học về và không còn ai ôm con ngủ những ngày đông lạnh. Cha dần xa con từ đó, những bức thư cha gửi về không đủ để bù đắp những thiếu xót trong tâm hồn của một đứa trẻ mới lên 7 như con. Một chút mặc cảm về người cha tội lỗi của mình khiến con không còn sự hồn nhiên như lũ bạn cùng lứa, khiến con lảng tránh tất cả những câu hỏi về gia đình mình và nhất là về cha. Một năm đầu vắng cha là như vậy, không khí gia đình lúc nào cũng lạnh lẽo, ngày tết, ngày hội thiếu cha càng khiến cho căn nhà vắng lặng hơn cho dù mẹ đã cố làm tất cả những gì còn thiếu của cha. Cuộc sống như vậy nhưng con chỉ thấy tủi thân mà không hề giận cha vì con biết ở đó cha còn lạnh lẽo hơn con và mẹ gấp trăm lần bởi đó là nơi đất khách quê người, không một người chăm sóc hỏi han và không biết thế nào là sự đùm bọc sẻ chia của con người… Cuộc sống trong lao tù khiến cha phải bon chen, phải tự vươn lên để sống và nhiều khi là dẫm đạp lên nhau mà sống. Nhưng không vì vậy mà cha quên con người thật của mình, quên con và quên gia đình mình. Những bức thư cha gửi về không đủ để cha nói lên tình thương và nỗi nhớ của cha khi xa nhà, cha vẫn nhớ từng thói quen, từng sở thích của gia đình mình. Và lần đầu tiên con có đủ cam đảm để đọc những dòng thư cha gửi trước lũ bạn của mình đó là năm con học lớp 3 khi cô giáo hỏi chúng con về gia đình của mình. Bức thư đó cha gửi đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 9 của con, hai năm rồi con chưa biết đến niềm vui trong ngày sinh nhật nhưng bấy giờ thì khác, dường như đấy là sinh nhật đáng nhớ nhất của đời con khi mà những lời chúc của cha lại bay đến bên con lúc con tuyệt vọng nhất. Cha biết không những dòng thư cha gửi lúc đó con còn nhớ đến tận bây giờ và con sẽ mãi nhớ “bức thư tình đầu tiên” đó… Cha không phải là nhà thơ, không phải là người bay bổng lãng mạng nhưng những dòng thơ mộc mạc đầu tiên cha làm tặng con còn ý nghĩa và hay hơn tất cả những bài thơ mà con đã từng đọc. Cha luôn “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình” vì vậy mà cha sẵn sàng cho con tất cả, cho con cuộc sống, cho con niềm tin và nghị lực để đổi lấy quãng thời gian sống đầy lao khổ như vậy. Tuy cuộc sống của cha khi xa gia đình vô cùng vất vả, cực nhọc nhưng chưa bao giời trong những dòng thư của cha nhắc đến những từ đó, vẫn là những lời lẽ lặc quan ngày nào, cha không muốn mẹ và con phải lo lắng cho cha nhưng quả thực chỉ cảm nhận qua từng nét chữ run run của cha thôi con cũng đã hiểu những gì cha đang phải trải qua. Cực khổ và cô đơn lắm phải không cha? Con phải làm sao để cha được về bên con bây giờ? ——————————— Một suy nghĩ luôn thường trực trong đầu một đứa bé như con đó là làm sao để cha được về với gia đình, làm sao để có thể trở lại ngày đó để con không phạm sai lầm??? Con đã làm tất cả những gì mà con bé 9 tuổi lúc đó có thể làm, con cố gắng học thật tốt, cố gắng làm việc nhà phụ mẹ và cố gắng đối diện với sự thật không có cha bên cạnh. Sẽ thế nào khi cha trở về bên con? Trong miền xa xôi nào đó của suy nghĩ con đã hình dung ngày cha và gia đình mình đoàn tụ và cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến sau hai năm chờ đợi…. Ngày cha về là một ngày mưa xuân rả rích, khi đó con vẫn còn đang quấn mình trong giấc ngủ, say sưa như một chú cún con và mơ về ngày được gặp cha. Bất chợt một cái hôn làm con tỉnh giấc, đó là cha, cha đã ở bên con lúc nào mà con không hay biết. Phải chăng con vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ của minh? Là cha thật đấy ư? Đầu óc con lúc đó quay cuồng trong những câu hỏi bỏ ngỏ, cảm giác bàn tay cha là thật, hơi ấm này đã từ lâu con chưa được nhận nhưng giờ sao nó đỗi thân quen đến vậy. “Cha…” – tiếng gọi cha mà con cất giữ suốt hai năm qua giờ như được vỡ oà trong dòng nước mắt. Cha đã về rồi con phải vui chứ? Sao lại khóc như vậy… Có lẽ trong tiềm thức của con lúc đó cha vẫn là cha của hồi con còn bé xíu, con lại muốn khóc thật lớn để lại được cha ôm vào lòng và dỗ dành. Nằm gọn trong vòng tay gầy theo năm tháng của cha lòng con trào lên một nỗi hờn giận không thể thành lời… Con chỉ mong những ngày tháng sau này con và mẹ có thể bù đắp lại những vết trai mòn trong trái tim người cha đơn độc.
Anh chưa từng nghĩ, anh lại có được tình yêu của một cô gái như em, một cô gái điểm 10, một cô gái hoàn hảo. Những tháng ngày cấp 3, tình yêu đơn phương Trước khi gặp em, anh đã đem lòng yêu một cô gái. Một cô gái tóc ngắn đeo kình đỏ với cái tên Thủy Tiên. Cô ấy đẹp, xinh không kém gì em. Nhưng cô ấy và anh chưa hiểu gì về nhau, biết gì về nhau cả. Anh yêu cô ấy, một tình yêu đơn phương mà anh chưa bao giờ dám thổ lộ. Rồi sinh nhật cô ấy, anh dành dụm tiền mua một món quà, tạo điều kiện thổ lộ tình cảm của mình. Sáng đi qua nhà cô ấy, anh không dám đưa quà. Cả buổi trưa, buổi chiều anh vẫn không dám. Tận đến khi ra về anh mới dám tặng. Nhưng tất cả không như anh mong muốn, cô ấy từ chối anh. Từ đó trở đi, anh không tin rằng mình đủ sức yêu một cô gái nào đó, một cô gái xinh xắn. Anh chỉ là một kẻ thất bại trong tình yêu mà thôi. Công viên nước Hồ Tây, một chiều tháng 6 Anh gặp em vào một chiều tháng 6, tại nơi anh thích nhất, công viên nước Hồ Tây. Lúc đầu anh cứ nghĩ em là một cô gái ngoại quốc nào đó cơ. Nhưng không, em là một cô gái ViệtNamchính gốc. - Anh có làm sao không ạ? - Không ! Anh không sao ! -Tay anh bị thương kìa để em xem nào. Rồi em lôi anh đi đến cửa hàng thuốc gần đó. Mua băng gạc rồi băng giúp anh. Hai đứa nói chuyện trao đổi thông tin với nhau bên chiếc ghế đá. Em lấy số của anh nhưng anh không nghĩ em sẽ liên lạc lại. Ai dám chắc được một cô gái đẹp như em lại nhớ đến anh. Lần đầu tiên gặp nhau của chúng ta bình thường là thế lại mở ra một mối quan hệ đặc biệt trong cuộc đời anh. Tối tháng 8, Đông Ngạc Anh xóa số của em trước đó 2 tuần. Anh không thể ngờ em lại gọi cho anh nhờ giúp bài tập Hóa. Khi học cấp 3, đó là môn ưa thích của anh với điểm trung bình đều trên 9 phẩy. Em đề nghị anh gia sư cho em môn Hóa. Anh đồng ý vì mức lương hấp dẫn do gia đình anh cũng không khá giả gì. Anh đến dạy cho em môn Hóa. Mỗi buổi đều có những câu chuyện phiếm để bớt căng thẳng. Rồi em biết thêm về cuộc sống của anh, anh cũng hiểu nhiều hơn về em. Mối quan hệ giữa hai người gần trở lên gần gũi. Tháng 2, một ngày mưa gió, sự lưỡng lự, sự từ chối Anh đã không biết, anh có cảm tình với em khi nào. Vào một ngày mưa gió, em gọi điện cho anh nói rằng em chỉ có một mình và bị ốm. Anh đã hơi lưỡng lự có biết đi hay không. Một phần vì ngại trời mưa, một phần vì ngại chính em. Anh sợ chỉ có hai người trong căn phòng đó, anh sẽ lại không kiểm soát được bản thân mình. Anh làm theo tất cả những gì anh biết từ mẹ anh, lòng vẫn có chút ngượng ngùng e sợ nhưng ơn trời em đã khỏe lên. Anh đã phải trông em gần hết đêm hôm đó, liên tục kiểm tra cặp nhiệt độ. Vì mẹ anh dặn người sốt cao phải được kiểm tra uống thuốc hạ sốt thường xuyên. Em biết đến Thủy Tiên qua những câu chuyện của anh. Em cũng biết được rằng Thủy Tiên vừa có bạn trai và không hề dành tình cảm gì đặc cho anh. Một tối nọ, em ngỏ lời yêu anh muốn làm bạn gái anh nhưng anh từ chối. Anh nào có gì tốt để em một cô gái hoàn hảo như em. Anh sợ mình sẽ thất bại, thất bại một lần nữa trong tình yêu. Anh sợ không thể giữ em bên mình. Hà Nội, Tháng 3, sự đổi hướng thú vị. Anh vẫn đến dạy em như bình thường và chúng ta như đang trong một cuộc chiến tranh lạnh. Ngoài nội dung bài học ra, không nói thêm gì khác. Em vẫn ngồi học nghiêm túc. Phải thôi, có thể giây phút em nói lời yêu anh chỉ là giây phút nông nổi nhất thời. Một cô gái tuyệt vời như em thì có biết bao chàng theo đuổi chứ. Anh, một chàng trai tầm thường nhỏ bé đâu có là gì, đâu đáng được em để ý. Mấy tuần sau đó, anh cũng không nhớ chính xác là bao nhiêu tuần nữa. Anh vô tình bị tấm ảnh cầm cái Cup của em cuốn hút. Đó là em trẻ con hơn một chút trong một giải cờ vua nào đó. Em mở tủ kính nhưng không lấy bức ảnh đó mà là bộ cờ vây bên cạnh. Em giới thiệu cho anh về cờ vây, thứ mà anh biết trước đó lâu rồi. Em lại dạy anh về các thế cờ cách cầm cờ, đặt cờ. Anh ngượng ngùng, e ngại khi lần đầu tiên có một người con gái cầm tay mình ngoài những người ruột thịt, họ hàng của anh. Em với anh dần trở lên thân mật hơn, hiêu nhau hơn Hà Nội, Tháng 4, sinh nhật anh. Anh đã trông chờ ngày hôm đó từ lâu rồi, anh chờ đợi từ sáng, rồi đến trưa, rồi đến tối. Thứ mà anh khao khát, mong chờ không bao giờ tới đó là lời chúc mừng sinh nhật của Thủy Tiên. Tất nhiên, cô ấy làm sao biết được hôm nay là sinh nhật anh cơ chứ. Cô ấy đâu có tình cảm gì đặc biệt với anh mà bỏ công sức tìm hiểu, nhớ tới sinh nhật anh như anh đã từng làm với sinh nhật cô ấy. Cái dãy số có lẽ anh còn nhớ hơn cả số điện thoại của mình. Anh vẫn đến dạy theo lịch như bình thường. Hôm đó, không có buổi học nào hết, em xuất hiện như một thiên thần, chuẩn bị cho anh một buổi tối sinh nhật vui vẻ. Anh cảm thấy bất ngờ vì điều đó. Anh không nghĩ trên đời này, vẫn có người con gái nhớ tới sinh nhật anh, làm tất cả vì anh. Em ngỏ lời yêu anh lần nữa và khác lần trước, lần này anh nhận lời. Anh muốn quên đi tất cả. Mất bao lâu để quên một người? khó nói lắm, ai mà biết được. Làm thế nào để quên một người? Tìm một người khác thôi, cuộc sống mà luôn phải tiếp tục về phía trước chứ. Anh nghĩ đó sẽ là khởi đầu cho những tháng ngày tốt đẹp của đời anh nhưng rồi anh lại vứt bỏ tất cả chỉ vì sự sợ hãi, rụt rè của mình. Hà Nội, tháng 5, giảng đường Học viện tài chính, thoáng tình cờ bên phố Tô Tịch, thoáng tình cờ bên bức thư từ nước Pháp xa xôi. Hôm nay là ngày bầu Ban Chủ Nhiệm mới của câu lạc bộ sinh viên nghiên cứu khoa học. Anh cũng đã ứng cử, anh nói về em trước mặt đông người. Anh muốn chứng tỏ cho em rằng: em yêu một người đàn ông tài giỏi, một người đàn ông có nghị lực, có ý chí vươn lên, một người đàn ông hoàn toàn xứng đáng làm bạn trai em. Cuối tuần anh đạp xe đi dạo quanh Bờ Hồ. Anh chết lặng khi thấy em thân mật với một chàng trai phương Tây. Hai người nói chuyện thân mật, chụp ảnh chung rồi rẽ vào Phố Tô Tịch ngồi ăn hoa quả dầm. Anh không dám tin vào mắt mình nữa. Thế mà em nói em yêu anh, em muốn làm bạn gái anh. Lần thứ 2 thất bại trong tình yêu, anh sợ hãi, anh rụt rè, anh không dám hỏi thẳng em. Anh vẫn đến dạy em như bình thường và dần lạnh nhạt hơn với em mà em không nhận ra. Một ngày bất chợt, khi thu dọn tài liệu sách vở. Anh đã cầm nhầm thư của mẹ em gửi cho em từ Pháp về. Qua đó, anh biết được rằng em đang có cơ hội lớn để đi du học. Em là một thiên thần tuyệt vời, một thiên thần thì phải được tung cánh giữa bầu trời bao la. Anh, một kẻ tầm thường, muốn bay cùng thiên thần, liệu có được chăng? nên chăng? Nhưng bằng cách nào chứ. Anh không thể ích kỷ, không thể hẹp hòi giữ thiên thần bên mình. Thiên thần phải được tự do, phải được tung cánh. Và kẻ tầm quyết định rời bỏ thiên thần. Hà Nội, sau kì thi đại học, nhà em Kết thúc kì thi đại học, anh cố tình đến nhà em, tra điểm thi của Thủy Tiên và gọi điện báo cho cô ấy biết. Anh cố tình nói dối cô ấy, cốt làm tăng mối nghi ngờ trong em. Em là một cô gái thông minh mà, em thừa hiểu được dụng ý của anh sau cuộc điện thoại đó. Đúng như anh nghĩ, em quyết định đi Pháp thật. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không có anh, không cần anh. Một cuộc sống xem như chưa hề có một mối tình dang dở tại Việt Nam. Hà Nội, sân bay Nội Bài, quán Cà Phê Em sẽ bay, trong một giờ nữa, anh đã ngắt hết liên lạc với em mấy ngày trước đó, lẳng lặng theo em đến sân bay, ngồi khuất một góc nhưng vẫn đủ để quan sát em. Em ngó nghiêng đưa mắt nhìn quanh. Chắc em vẫn mong anh đến tiễn. Anh không muốn ngăn cản em, anh không đủ tư cách để lam điều đó. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống riêng của mình mà không cần có anh. Anh quay về, ngồi trong một quán cà phê. Họ bật bài hát ” Quay về đi”. Bài hát chết tiệt như tô thêm vào tâm trạng của anh. Anh ghét nó, vì nó quá buồn. Nhưng anh muốn nghe nó, vì từng câu chữ của nó như tâm trạng của anh viết lên: Đếm chiếc lá rơi ngoài hiên vắng, Có biết đâu em đã quá muộn màng Một nửa thương nhớ anh mang trao người Giờ mất nhau, tim có nhói đau? Sẽ mãi mãi chỉ là cơn gió, Gió khẽ lay cho tim anh khẽ bồi hồi, Một nửa thương nhớ anh mang trao người Để mất nhau tim nghe nhói đau. Qua về đi, quay về đi cho anh hết đợi chờ, Bao lời yêu trong lòng anh vẫn chưa nói thành lời, Vì sao ngày xưa khi bên nhau anh đâu có hiểu rằng Một ngày rất nhau sẽ rất đau… Quay về đi, quay về đi bao yêu dấu ngày đầu, Mưa còn rơi hay lòng em vẫn cứ mãi nguyện cầu, Dù cho ngày sau không bên nhau xin mưa hãy một lần Mưa ơi mang anh quay về đi. Anh giận em. Tại sao em không quyết liệt hơn dữ dội hơn, tra hỏi anh về cuộc điện thoại hôm đó. Nếu em làm thế, có thể mối quan hệ của chúng ta đã khác đi nhiều rồi. Nhưng tất cả chỉ là giá như mà thôi. Nhiều lúc tiếc nuối anh chỉ muốn đổ tất cả lỗi lầm cho em. Tháng 8, Hà Nội Anh muốn thử dành tình cảm của Thủy Tiên một lần nữa, ít ra với cô ấy anh sẽ không đau khổ hay buồn nhiều như em. Nhưng cô ấy từ chối anh một lần nữa, có thể, có thể thôi, anh không yêu cô ấy nhiều như anh đã nghĩ. Anh không dám chắc điều đó nhưng anh đã là một kẻ thất bại trong tính yêu, thất bại hoàn toàn. Anh để ảnh của em làm avatar Yahoo. Mẹ anh một lần thấy được cảnh anh ngồi bên máy tính say sưa ngắm ảnh của em. Và rồi em xuất hiện nhiều dần lên trong cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con anh. Con yêu cô ấy phải không? Vâng! Thế tại sao con không đến với cô ấy? Con sợ mẹ ạ ! con sợ con không xứng với cô ấy, con chỉ là một kẻ tầm thường. Con không muốn làm vật cản của cô ấy. **** Vì sao mẹ yêu bố? bố khác hẳn mẹ mà ! Vì ông ấy có cái mẹ cần. Ông ấy muốn làm cái này cái kia cho mẹ nhưng ông ấy thật ngốc, ông ấy chưa bao giờ hỏi thẳng mẹ xem mẹ cần gì từ ông ấy? Toàn đoán già đoán non sai toét. Con cũng giống bố con phải không chưa bao giờ hỏi xem cô gái này cần gì ở con. Thế mẹ cần gì ở bố? Cảm hứng để sống và sự quan tâm con ạ. Người phụ nữ dù có mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu cũng cần một bờ vai để tựa vào, cần một người đàn ông quan tâm che chở. Anh đánh bạo gửi cho em một tin nhắn qua KGS, lập cho em một tài khoản facebook. Mối quan hệ hai đứa lại như ngày nào dù vẫn thiếu một thứ gì đó. Việt Nam, Tết. Anh hẹn em ở một quán gần Hồ Tây, khi em về nước. Anh đi theo em, không dám thân mật quá nhiều. Anh sợ điều đó sẽ làm em bối rối. Em có điện thoại, một cuộc điện thoại dài. Em nghe máy xong rồi đi. Anh ngồi lại đó tiếc nuối. Có lẽ anh đã phung phí quá nhiều cơ hội bên em để bây giờ phải trả giá. Anh hẹn em một lần nữa, trước khi em đi. Bên bãi sông Hống, khuôn mặt em bừng sáng như mặt trời. Đôi mắt em tràn đầy niềm vui phản chiếu hình bóng anh trong đó. Chợt nhớ tới lời mẹ anh: - Em cần gì? - Chỉ một lời hứa thôi anh ? Phải rồi đôi lứa yêu nhau chỉ cần một lời hứa thôi. Em ở Pháp, anh ở ViệtNamtuy xa nhưng nếu sắp xếp thỏa đáng thì sẽ ổn thôi mà. Em không quên Việt Nam đâu Từ nhỏ em đã mơ về chàng Hoàng Tử của riêng mình. Một chàng trai đường hoàng, cao lớn, đẹp trai và oai vệ. Lớn lên một chút khi đến tuổi có những rung động đầu đời em đã ước chàng trai của em chí ít cũng phải như mỹ nam Hàn Quốc, Kim Bum, Lee Min Ho. Nhưng em chẳng ngờ em lại yêu anh, một người không hề được cho là đẹp trai trên kể cả phương diện đánh giá của gu thẩm mỹ bình thường nhất. Thời thơ ấu: Bố mẹ em làm việc tại Pháp, ông bà quá bần rộn với công việc của mình nên ngay từ khi bảy tuổi em đã về ViệtNam. Cô đơn thì sao chứ, ở Pháp em đâu có khác gì không một bữa cơm đầy đủ gia đình hay cái gì đại loại thế. Em về ViệtNamít ra còn có cơ hội để không quên ViệtNam, quên quê hương của mình. Sống một mình trong căn biệt thự rộng thênh thang với một tài xế và một người giúp việc em tự nhủ liệu em sẽ quen ai, thích ai, yêu ai sau này. Hà Nội, Công viên nước Hồ Tây, một chiều tháng 6 Trời mùa hạ nóng bức thì đi bơi, một sở thích rất ư bình thường của một cô gái. Có lẽ vì sở thích này mà em có chiều cao tốt đến thế. Dạo bước chuẩn bị ra về, em va vào anh. Đó là lần đầu tiên em gặp anh một chàng trai nhỏ bé gầy gò. Nhưng ai biết đâu ẩn sâu cái hình dáng đó là con người mà em thấy sự đồng cảm, sự chân thành và nhiệt tình. - Anh không sao chứ ? Em xin lỗi em vô ý quá - Không! mình không sao! - Nhưng tay anh bị thương kìa phải băng lại thôi. Đó chỉ là một vết thương nhỏ rớm máu nhưng nó đã kết nối hai tâm hồn xa lạ xích lại gần nhau. Em kéo anh đến một tiệm thuốc mua băng gạc, băng lại cho anh. Hai người trao đổi thông tin, trò chuyện vui vẻ. Đê La Thành, một tối tháng 8, bài tập Hóa Kì thi đại học sẽ đến trong năm nay, trong khi em rất tệ môn Hóa. Em muốn thi vào Đại Học Kinh Tế Quốc Dân vì thế không thể không cải thiện môn Hóa. Nhưng rồi trôi tuột tất cả, những công thức phương trình lằng nhằng, những lưu ý lý thuyết dài lê thê. Em không nhét chúng vào đầu. Vô thức cầm điện thoại chỉ để chơi game, em vô tình nhớ đến anh. Em đã gần như để anh tuột khỏi tâm trí nhưng rồi chỉ là vô thức em giữ anh lại. Gọi điện tâm sự, em không ngờ anh lại có thể học môn Hóa xuất sắc thế. Ngập ngừng em đã đề nghị anh làm gia sư cho mình với mức lương tốt nhất em có thể nghĩ ra. Anh đồng ý khiến anh và em tiến thêm một bước trong mối quan hệ giữa hai người. Hà Nội tối mưa gió tháng 2, Thủy Tiên và lời từ chối Anh không phải là một chuyên gia sư phạm có bằng cấp, nhưng với em những buổi học với anh thế là đủ. Rồi anh kể về người con gái trong lòng anh với cặp kính đỏ mái tóc ngắn. Anh chưa một lần đứng trước mặt cô ấy nói lời yêu trong cả quãng thời gian học cùng cấp 3, đâu có hề chi với anh yêu là đủ. Anh kể rất nhiều rất nhiều điều nữa về mẹ anh một con người luôn lo cho gia đình, về ước mơ thành lập công ty đồ chơi dang dở của anh. Dần dần em cũng đã hiểu anh hơn, cả cuộc sống của anh nữa. Cuối tuần, bà giúp việc và ông tài xế đều xin nghỉ phép về quê, em lại trở bệnh. Uống thuốc nằm nghỉ … làm đủ mọi cách mà vẫn không khá được tẹo nào, em gọi cho anh dù cũng không hi vọng nhiều khi anh đạp xe cả chục cây số đến chăm sóc em. Nhưng anh đã làm, làm thật sự với người con gái anh mới quen, người con gái chỉ đơn giản anh có nhiệm vụ dạy kèm. Anh đến nấu cháo cho em uống thuốc, cặp nhiệt độ trông em suốt đêm đó. Nhìn điệu bộ lúng túng của anh khi lấy cái nhiệt kế từ nách em thật ngộ. Và thế là em đã có cảm tính với anh. Một buổi bất chợt em biết được Thủy Tiên( người con gái anh giành tình cảm) đã có bạn trai. Em đã mạnh dạn đề nghị anh làm bạn trai mình, nhưng anh từ chối. -Tại sao chứ, em có điểm gì thua kém cô ấy? Tại sao anh không yêu em mà lại níu kéo mối tình đơn phương đó trong vô vọng? Anh im lặng không trả lời. Em cũng thu dọn sách vở trở lên phòng. Buổi học đó kết thúc sớm hơn bình thường 30 phút. Hà Nội, bộ cờ vây, cái chạm tay Ba tuần liên tục, anh vẫn cứ đến dạy, em vẫn chăm chú học. Hai bên như người xa lạ không nói với nhau lời nào ngoài nội dung bài học. Tình trạng đó, bị phá vỡ bởi một cái nhìn của anh. Đó không phải là khoảnh khắc anh nhìn em mà đó là cái nhìn của anh với bộ cờ vây trong tủ. Em biết chơi cờ vây, từ lâu lắm rồi. Vì em hâm mộ Lưu Dung, một con người có nét gì đó hao hao giống anh. Nhỏ bé, xấu trai nhưng thông minh, điềm tĩnh….Rồi em dạy anh chơi cờ vây, dạy anh các thế cờ, luật căn bản và cách cầm cờ sao cho đúng. Anh đỏ mặt khi em cầm tay anh hướng dẫn chi li cách bốc quân kẹp quân đặt quân. Anh ngại phải thôi vì anh là một Kim Ngưu chính gốc, yêu một người con gái hai năm trời mà chưa dám thổ lộ, một kẻ rụt rè trong tình yêu, rụt rè cả trước tình cảm của người khác trao cho mình nữa. Hà Nội, những ngày mưa nắng, rạp chiếu phim, lời yêu đầu ngày sinh nhật anh Em rủ anh đi xem phim những khi cuối tuần rảnh rỗi anh đồng ý. Anh thật nhát, đi xem phim với anh em mới thấy điều đó. Anh sợ tiếng súng bắn nhau trong phim đến nỗi nắm chặt tay em bên cạnh dúm dó người lai, nhăn mặt. Anh bỏ về giữa chừng khi không dám xem hết. Anh từng kể với em, sinh nhật anh vào 26/4. Trên thế giới chỉ có 2 sự kiện nổi tiếng diễn ra vào ngày này, đó là ngày mở màn chiến dịch Hồ Chí Minh và ngày xảy ra thảm họa hạt nhân Checnobun. Em không quan tâm đến mấy sự kiện đó, với em sinh nhật anh vào 26/4 như thế là đủ. Vào ngày đó, anh vẫn đến dạy như bình thường, nhưng đón tiếp anh không phải là cô học trò ngày thường nữa. Em đã chuẩn bị sẵn tất cả cho anh, dạo cho anh một bản nhạc bằng cây đàn dương cầm mua tại Nhật, ăn tối cùng anh. Anh bất ngờ, anh hạnh phúc, em nghĩ thế và em mong thế. Rồi lấy hết can đảm em ngỏ lời yêu anh một lần nữa. Nhưng lần này anh đã nhận lời. Đến giờ em vẫn buồn cười không biết rằng lúc đó anh yêu em hay yêu cái bánh socola kem thơm phức kia. Cơ hội du học, câu nói dối vô tâm qua điện thoại, Đại sứ quán Pháp trên đường Trần Hưng Đạo. Anh vẫn như thế, yêu mà vẫn lẳng lặng, chẳng có một chút gì thay đổi, chẳng có một hành động hay câu nói đặc biệt. Với anh yêu thì để tình cảm đó trong lòng thế là được rồi đâu cần thiết phải nói ra. Mẹ muốn em sang Pháp đi du học, thủ tục đã xong xuôi nhưng em từ chối hay nói đúng hơn em không muốn rời Việt Nam. Vì sao ? đó là vì anh. Em yêu anh nên em muốn ở lại không muốn ra đi. Em đã ở lại nếu như không có chuyện đó. Anh ở nhà em vào một buổi chiều sau kì thi đại học. Anh tra điểm thi của Thủy Tiên và gọi điện báo cho cô ấy. Anh đã không dám nói thật là anh đang ngồi ở nhà em tra điểm thi cho cô ấy. Một câu nói dối khiến em tổn thương. Em đã nghĩ rằng anh vẫn còn tình cảm với Thủy Tiên. Phải thôi, anh đâu có coi em là bạn gái anh. Em đã đến ngay đại sứ quán Pháp trên đường Trần Hưng Đạo làm nốt những thủ tục cuối cùng để sang Pháp, lòng đầy uất hận, tự ái. Em có gì sai chứ? em có gì không tốt chứ ? Tại sao anh không yêu em? yêu một cô gái điểm 10 trước mặt anh. Sân bay Nội Bài, chuyến bay sang Pháp cuối tháng 7 Anh không đến tiễn em cũng không hề có biểu hiện muốn giữ em lại dù em rất mong chờ điều đó. Ngồi đợi trên máy bay em mở cái Ipod ra nghe. Nó vang lên bài hát “Quay về đi ” của Thủy Tiên và Noo Phước Thịnh. Lại cái tên Thủy Tiên, có lẽ vì anh em ghét cái tên này mất rồi. Bài hát nghe thật buồn chán, em không thể nhớ nổi tại sao em cho nó vào máy cả. Đếm chiếc lá rơi ngoài hiên vắng, Có biết đâu em đã quá muộn màng Một nửa thương nhớ anh mang trao người Giờ mất nhau, tim có nhói đau? Sẽ mãi mãi chỉ là cơn gió, Gió khẽ lay cho tim anh khẽ bồi hồi, Một nửa thương nhớ anh mang trao người Để mất nhau tim nghe nhói đau. Qua về đi, quay về đi cho anh hết đợi chờ, Bao lời yêu trong lòng anh vẫn chưa nói thành lời, Vì sao ngày xưa khi bên nhau anh đâu có hiểu rằng Một ngày rất nhau sẽ rất đau… Quay về đi, quay về đi bao yêu dấu ngày đầu, Mưa còn rơi hay lòng em vẫn cứ mãi nguyện cầu, Dù cho ngày sau không bên nhau xin mưa hãy một lần Mưa ơi mang anh quay về đi. Nước Pháp những tháng ngày cô đơn vô tình, lời yêu thứ 2 Em sang Pháp không yahoo, không facebook chỉ có Gmail, KGS và game. Tài khoản KGS của em với cái tên Thủy Tiên. Cái tên đó, nó đã quá quen thuộc với cộng đồng cờ vây ViệtNamrồi. Ai cũng gọi em với cái tên đó trên KGS. Tên nick của anh vừa bật sáng trên khung chat. ” Hi chào em, em có thể lập một facebook và nói chuyện với anh được chứ “. Thế đó, vẫn chưa có lời yêu thứ 2, anh chưa dám nói hay anh không thể nói. Em không hề nghĩ đến cuộc trò chuyện thế này. Em lập facebook làm quen cả bạn anh, cả Thủy Tiên nữa. Cô ấy từ chối anh một lần nữa và anh buồn rầu. Anh nói yêu em một tuần sau đó và chúng ta quay lại với nhau. Chấm dứt những tháng ngày vô tình đeo đẳng. Tết, Việt Nam, sự gắn bó dài lâu, một bình minh mới bắt đầu. Em về ViệtNamđúng dịp Tết, một không khí đón cái Tết cổ truyền thật nhộn nhịp. Anh hẹn em đi chơi tại chùa Cót. Em theo anh đến đó nhìn ngắm phong cảnh bên bãi sông Hồng. Bất chợt, anh hỏi em:” Em sẽ về ViệtNamthăm anh thường xuyên chứ? “. Em im lặng không trả lời, tương lai mà ai biết trước được. Nhưng em biết, em sẽ không quên ViệtNamđâu vì anh ở ViệtNammà. Một bình minh mới trong trái tim em xua đi những tháng ngày cô đơn lạnh lẽo. Tác giả: Nguyệt Thư
Người con gái ấy, bây giờ chị đang làm gì nhỉ? Và có khi nào chị nhớ tới anh không? Chẳng biết từ bao giờ, chị là nỗi ám ảnh trong lòng tôi. Một người con gái tôi chưa từng gặp mặt. Người con gái tôi chỉ biết qua một vài tấm hình và vài cuộc điện thoại mà anh đưa cho tôi nói chuyện. Nhưng lúc nào tôi cũng tin rằng chị là mối tình đẹp mà đến lúc này anh vẫn chưa hề quên. Ngày quen tôi, anh hay cười cười: “Nhìn em quen quen!”. Tôi không phản ứng gì vì cho rằng đó là một câu nói đùa. Lần đầu chở tôi đi uống cà phê, nhìn anh thật lạ, tôi hỏi: “Sao vậy? Thất tình à?”. Giọng anh buồn buồn: “Hôm nay là ngày người yêu anh đi lấy chồng!”. Tôi phì cười, nghĩ anh nói cho vui thôi chứ ai thất tình mà lại có bộ mặt rất tếu như anh thế này. Anh bảo: “Chắc anh sắp nhận được hình cưới rồi!”. Tôi ngạc nhiên nhìn anh: “Chị ấy gửi cho anh à?”. Anh gật đầu. Bấy giờ tôi mới tin là anh nói thật. Nhưng những tấm ảnh cưới đó chẳng bao giờ tới cả. Có lẽ chị không muốn anh buồn. Tôi cũng đã có Huy. Tình yêu anh ấy trao cho tôi sâu sắc đến mức mặc dù biết không hợp nhau, tôi vẫn không dám nói lời chia tay. Tôi lẩn quẩn, dò dẫm mãi trong những ngõ cụt của riêng mình cho đến khi tôi hiểu ra rằng tình yêu là thứ không thể miễn cưỡng. Huy không nói gì, chỉ có đôi mắt mở to nhìn tôi, cái nhìn làm tôi phải vội vàng quay đi, cái nhìn khiến trái tim tôi day dứt. Tôi kể cho anh nghe bằng một giọng thật đều, không âm sắc: “Huy rất tốt với em, nhưng em đã làm tổn thương anh ấy!”. Anh hỏi vì sao, tôi chỉ thở dài: “Em không biết!”. Anh chở tôi lòng vòng quanh thị trấn. Những con đường có ánh đèn vàng ấm áp, những con đường trước kia tôi đã từng đi với Huy. Tôi bật khóc. Khóc oà trên lưng anh như một đứa trẻ. Chưa bao giờ tôi khóc từ lúc chia tay Huy. Anh lặng lẽ nắm tay tôi. Có cái gì vụn vỡ trong cả tôi và anh. Rồi anh yêu tôi. Tình yêu đến thật nhẹ nhàng mà vẫn làm tôi bất ngờ. Tôi sợ, rồi trốn chạy. Anh không đuổi theo tôi. Anh lặng lẽ chờ như biết trước là sẽ có ngày tôi quay về. Và tôi quay về thật khi chợt nhận ra rằng anh xuất hiện thật nhiều trong những giấc mơ của mình. Tôi nhớ anh. Nỗi nhớ cứ lớn dần lên khi tôi đi vòng vèo qua những con dốc cùng đám học trò, khi tôi lang thang trên những con đường đầy hoa cỏ dại. Anh đón tôi về bằng nụ cười và ánh mắt lấp lánh. Anh kể cho tôi nghe về chị. Người con gái rất yêu hoa cỏ may. Mối tình đầu trong sáng trở nên mong manh như hoa cỏ khi anh phải rời quê hương vào Nam học tập. Anh cho tôi xem những lá thư chị gửi cho anh. Những lá thư được sắp xếp theo ngày nhận, tỉ mỉ và gọn gàng. Tôi chợt nhói lòng. Chị kể cho anh nghe công việc, về bạn bè, về cuộc sống ở quê. Lúc nào giọng chị cũng như đang cười, cười rất tươi. Mỗi lá thư chị đều khuyên anh đừng buồn và hãy cố gắng sống tốt. Tôi đọc vài bức rồi đưa trả lại anh: “Chị ấy sống lí tưởng quá! Em không thích như thế!”. Có lẽ vì tôi là đứa vốn yếu đuối, chưa bao giờ vượt qua được bản thân mình nên tôi ganh tị với chị. Tôi không nghĩ mình sẽ đọc lại những lá thư đó nhưng nỗi nhớ anh những ngày anh đi công tác xa lại làm tôi tò mò và khao khát muốn đi vào quá khứ, muốn biết tất cả những ngày anh không có tôi. Tôi lật lại, đọc từng bức thư, chậm chạp, kiên nhẫn. Và tôi hiểu mình đã hoàn toàn nhầm khi đã đánh giá chị một cách quá vội vàng vì không chỉ lí trí, chị ấy còn sống rất tình cảm. Những lá thư của chị chất đầy nỗi nhớ. Những lá thư làm tôi hình dung đến một người con gái mảnh dẻ, chiều chiều vẫn đi dọc theo bờ đê, đi trong hoa cỏ may và nhớ anh đến cháy lòng. Tình yêu của chị trở thành tuyệt vọng khi mỗi chuyến tàu không mang anh trở lại. Chị gửi cho anh những bông hoa cỏ trong từng nét chữ thương nhớ và cả nỗi đau đớn vì những điều không thể đến… Tôi cảm nhận được nỗi đau ấy và tôi cũng đau khi nhận ra mình có quá nhiều điều giống chị. Câu nói: “Nhìn em quen quen!” hôm nào lại trở lại trong đầu tôi. Chiều nhạt nhoà nắng… Tết. Anh gọi điện về thăm chị. Vẻ mặt anh thật buồn. Tôi biết anh vừa nghe người bạn thân kể lại rằng chị sống không hạnh phúc, lại thường xuyên ốm đau. Anh đưa máy cho tôi nói chuyện với chị. Chị cười nói với tôi đủ thứ nhưng tôi biết chị đang khóc. Tôi viết thư cho chị, động viên chị hãy sống thật vui. Nhưng những lá thư của tôi không bao giờ có hồi âm. Một lần anh hỏi sao không trả lời tôi, chị thở dài: “Mọi chuyện qua rồi, hãy để cho nó qua đi!”. Từ đó, tôi không nghe anh nhắc đến chị nữa. Không còn một sự liên lạc nào. Bỗng dưng tôi thấy tiếc. Rồi anh đốt tất cả thư của chị dù tôi cố can ngăn. Anh bảo: “Anh biết em lúc nào cũng bị ám ảnh bởi cô ấy!”. Tôi gom giúp anh đống tro tàn. Đêm đó anh ôm tôi trong tay và hứa sẽ đưa tôi về quê vào mùa trăng sáng để tôi tha hồ có cảm xúc mà viết truyện. Tôi cười: “Em viết về một mối tình đẹp với hoa cỏ may được không?”. Anh véo vào má tôi, ánh mắt anh thật hiền. Trước ngày cưới, tôi đùa với anh: “Bây giờ chúng ta cho nhau một ngày để giải quyết tất cả những chuyện riêng vì ngày mai chúng ta không còn là người tự do để làm chuyện đó nữa!”. Anh bảo: “Anh chẳng có gì để làm cả!”. Tôi hỏi: “Anh không gọi điện cho chị ấy sao?”. Anh lắc đầu. Anh đã nhờ bạn bè báo giúp. Còn tôi, tôi lang thang một mình trên con đường ngày trước tôi vẫn đi với Huy. Con đường không lạ nhưng tôi đã thành một người lạ. Tôi biết mọi thứ sẽ trở thành quá khứ. Huy sẽ tìm được hạnh phúc cho mình. Chị ấy cũng vậy. Và tôi cũng biết rằng có nỗi buồn sẽ dâng lên khi mùa hoa cỏ may về, những bông cỏ ghim vào da thịt làm người ta đau, nhắc người ta không được quên. Tôi chẳng thể gỡ hết những bông cỏ đó nhưng tôi sẽ không buồn vì ánh mắt anh không còn nhìn xa xăm…
Gia đã nhắc nhở cậu toàn bộ truyện ngắn phải gộp vào 1 topic Lập nhiều như thế này tớ sẽ liệt vào tội spam
Mod có nhắc đâu? Dù sao sr Mod nha. Mà trừ 2 point là sao Mod? Mình vẫn post bài bình thường được mà phải không? ---------- Post added at 10:37 ---------- Previous post was at 10:34 ---------- Nếu được Mod sửa tiêu đề topic là Truyện ngắn về tình yêu dùm mình được không Mod? Từ nay các truyện ngắn mình sẽ post trong topic nay
Gia nhắc ở trong này nhé http://forums.gamevn.com/showthread.php?955352-Sang-tac-Do-Truot P/s: Nếu cậu bị phạt đủ 10pts thì nik này sẽ bị ban luôn, cậu không thể vô được nữa Xin hãy lưu ý, có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ, đừng có ngại
Sr Mod. Mình quên không vào đọc comment. Vậy giờ tất cả bài mình sẽ post vào http://forums.gamevn.com/showthread....g-tac-Do-Truot nha . Tiện hỏi Mod lun, Mod đổi tên topic kia là Truyên ngắn tình yêu được hok? Với lại cái 0/1 kia cứ theo mình hoài ha?
Đến ngày 5-8 thì cái 0/1 kia sẽ hết P/s: Cậu nên chú ý theo dõi hoạt động của box nhé Và lưu ý nhất là topic này, tất cả là vì quyền lợi của cậu đó http://forums.gamevn.com/showthread...-xin-hay-doc-ky-topic-nay-truoc-khi-hoat-dong
Truyện của bạn nì rất có chiều sâu. Cách dùng từ cũng giản dị dễ hiểu. Bạn ý cũng viết rất nhiều nữa. Mình cũng có sở thích viết truyện ngắn và chỉ truyện ngắn thôi. Cái khó của truyện ngắn là ngôn từ phải xúc tích, phải có điểm nhấn nho nhỏ và mang 1 ý nghĩa nhất định nào đó. Về mặt này bạn làm rất tốt rùi Chả bù cho tớ cũng hay viết nhưng cứ viết mấy cái thể loại sến súa, ngôn từ thì quá đà >_< ,mãi chả sửa dc :(
Viết nhiều rồi sẽ rút ra kinh nghiệm cho các lần sau mà bạn. Đâu ai tự dưng lao vào là viết hay ngay được đâu, chỉ 1 số người có năng khiếu bẩm sinh, họ viết theo cẩm xúc của mình nhưng rất trình tự, xúc tích. Cứ tự tin viết theo cách của bạn đi, mỗi người có 1 phong cách viết khác nhau làm nên cái chất văn của họ. Chỉ cần đọc văn là nhận ra đó là ai. Để đạt được cái trình độ đó chắc mình phải mấy chục năm nữa. Các truyện trên không phải mình viết hết, có copy và paste. Nhưng nó hợp với cách viết của mình. Sến đâu phải là không hay? Không có văn sến thì lấy đâu ra mấy câu tỏ tình sến như hến để tụi mình tỏ tình với bạn gái P/s: Giờ +Rep được không mOd?
“Cuộc đời này vốn dĩ là một vòng xoay lớn. Và khi đi hết vòng tròn ấy, chúng ta sẽ gặp lại nhau… Có khác chăng là khoảng thời gian ấy mất bao lâu mà thôi…..” Tôi Một cô gái bình thường, không mấy nổi bật. Giữa những cô gái lứa tuổi 17 luôn quan tâm đến bề ngoài, mái tóc, áo quần, giày cao gót hay những tin tức về Lady Gaga, Justin Beiber, tôi khá lạc lõng. Vì thế tôi rất ít bạn bởi đơn giản chẳng ai hiểu tôi cả, cũng chẳng ai muốn tìm hiểu một con người nhàm chán như vậy. Thế giới của tôi có lẽ quá xa vời, lạ lẫm đối với mọi người. Nói chung tôi là một cô bé mờ nhạt, nếu không muốn nói là vô hình, ngoại trừ cái tên cực kì “chói sáng” nhưng cũng “cải lương” không kém: Hoàng Bạch Yến. Nhưng đó chỉ là khi ở ngoài đời thực… Trên cộng đồng blogger, tôi chẳng mờ nhạt chút nào. Bởi đó là nơi tôi được sống với chính mình, nói ra những điều tưởng chừng như phi lí mà vẫn nhận được sự đồng cảm của mọi người. Thời khắc ấy là lúc tôi cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện hơn bao giờ hết. Cuộc sống tôi chỉ thực sự bắt đầu khi màn đêm buông xuống, lúc tôi chính thức online…. Nhưng điều quan trọng hơn cả tôi muốn tìm một người… Dẫu biết biển người mênh mông Vậy mà không hiểu vì sao tôi vẫn tin rẳng tôi sẽ tìm được cậu ấy…. Cậu ấy…. Tôi là “một thằng con trai không thuộc dang “ mĩ nam” lung linh nhưng cũng đủ để làm mấy cô gái phải liêu xiêu”. Đó là câu nói tôi hoàn toàn trích dẫn từ những bạn nữ. Tôi có niềm đam mê điên đảo với Graphity nhưng cực khó chịu với Hiphop. Thật khó để lí giải điều khác biệt này… Tôi cũng chơi bóng đá, bóng rổ, ghita như bao thằng con trai 17 tuổi muốn khoe mẽ khác nhưng thật lòng tôi cảm thấy chúng chẳng mấy thú vị… nhiều khi tôi thực sự khó hiểu về bản thân mình. Cuộc sống của tôi cứ như một cỗ máy đã được lên dây cót: học chính, học thêm, graphity, bóng rổ… Cuộc sống nhàm chán ấy chỉ thực sự thay đổi khi tôi gặp một cô gái. Ngoại trừ việc biết người ta là một cô gái tôi chẳng biết thêm gì cả… Bởi đơn giản cô ấy là một blogger. Tôi quen cô ấy qua một trang blog thú vị. Thế thôi!!! Tôi rất tò mò về cô gái ấy. Bởi những trang viết của cô ấy rất “ đa màu sắc”. Đôi khi nhẹ nhàng, đôi khi phá cách, đôi khi miên man, đôi khi cháy bỏng. Thật khó để định hình. Nhưng thấp thoáng trong những trang viết ấy luôn có bóng dáng một người con trai. Một người bạn ấu thơ của cô ấy. Có lẽ vậy. Chẳng biết từ bao giờ tôi trở nên quan tâm hơn đến mọi người xung quanh. Đến thằng bạn thân luôn chửi mình hời hợt. Để ý đến cô bạn ngồi cạnh luôn lặng lẽ, ít nói,… Phải chăng là nhờ cô nàng blogger cá tính ấy… Tôi Tôi làm quen với một cậu bạn mới sau khi trả lời cái comment cậu ấy để lại trong bài viết của tôi. Không biết người tôi tìm kiếm có bao giờ ghé thăm blog của tôi không? Đôi khi tôi vẫn tự hỏi mình như thế. Chắc là không! Bởi nếu có cậu ấy đã nhận ra tôi ngay… Dẫu sao gần mười năm xa cách tôi cũng không thể đòi hỏi cậu ấy nhớ quá nhiều. Nhưng ý nghĩ cậu ấy không nhận ra mình khiến tôi cảm thấy hụt hẫng đôi chút… Cậu ấy… Lại một bài viết mới… Tôi nhấp vào… Hình ảnh một cô bé đứng giữa cánh đồng hoa bồ công anh khiến tôi giật mình. Khoảng không của kí ức lên tiếng… "- Anh Min biết em thích nhất hoa gì không? - Anh không biết đâu bởi anh thấy hoa nào Ty cũng thích hết! - Thật là! Ty chỉ thích nhất một hoa thôi! - Hoa gì nào?- Min véo mũi cô bé - Để em đố anh nhé! Hoa gì luôn được trồng thành một cánh đồng, cánh hoa luôn được gió cuốn đi! - Anh không biết đâu?- Min giả vờ suy nghĩ - Anh Min ngốc thế!- Ty bĩu môi - Thế hoa gì nào? - Hoa bồ công anh đó!” Tôi lắc đầu xua tan ý nghĩ đó. Không thể nào có sự trùng hợp ấy được. Không thể nào là cô bé ngày ấy. Chúng tôi đã xa nhau quá lâu. Mặc dù tôi vẫn mong gặp lại cô bạn nhỏ ấy như lời đã hứa. Ngày ấy tôi chỉ gọi cô bé là Ty nên không nhớ tên thật của cô ấy là gì. Tôi khẳng định có một khắc nào đó của giây tôi đã tin rằng cô nàng blogger kia là cô bé ngày ấy… Tôi Dạo này tôi thấy người mình mệt mỏi hẳn đi. Không còn như trước kia nữa. Một điều gì đó mơ hồ đang đến… Mẹ cũng nhận ra điều ấy. Tôi không được nghe chẩn đoán nhưng nhìn ánh mắt đỏ hoe của mẹ tôi nghĩ mình đã hiểu. Mọi thứ đột nhiên chao đảo. Tôi không biết phương hướng để bước tiếp… Mẹ dành tất cả thời gian cho tôi. Ba nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn, bất lực thầm lặng khiến trái tim tôi như nghẹt thở. Người anh trai lúc nào cũng cãi nhau chí chóe với tôi nay lại lặng yên đến lạ thường, thi thoảng lại ôm tôi vào lòng khiến tôi càng hoang mang. Giấc ngủ đến với tôi nhiều hơn. Tôi hiểu! Cơ hội để tìm thấy người ấy dường như mong manh hơn cả tôi lúc này. Tôi chẳng còn có thể online thường xuyên… Nhưng tôi vẫn muốn đến lớp. Mẹ bật khóc, ba lắc đầu, anh trai đau đớn khuyên nhủ… mọi người đều không muốn. Tôi cương quyết. Họ bất lực chấp nhận. Bởi chỉ như thế tôi mới chấp nhận điều trị… Cậu ấy Dạo này cô bạn nhỏ ấy không còn up bài nữa. Không biết cô ấy có việc gì? Còn rất nhiều điều tôi muốn hỏi cô ấy. Cô ấy đột nhiên biến mất như vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại. “ Gió đã cuốn bồ công anh đi thật rồi!” Câu nói cuối cùng của cô ấy khiến tôi thấy ngỡ ngàng… Sáng… Đến lớp… Thấy cô bạn ngồi cạnh mình hôm nay khác quá. Xanh xao hơn trước rất nhiều. Tôi tò mò nhưng chẳng hỏi. Bởi cô ấy luôn có vẻ xa cách khiến tôi chẳng dám tới gần… Gần đến giờ tan học… Cô bạn ấy bỗng nhiên ngã gục vào lòng tôi. Tôi giật mình, lay mạnh cô ấy nhưng chẳng kết quả. Mọi người phát hoảng cả lên. Không chút chần chừ tôi bế thốc cô bạn ấy đi. Bạn bè lo lắng, cô giáo vội thông báo cho gia đình. Hai người trung niên tới đón cô bạn ấy. Trông họ có vẻ tiều tụy và đau khổ… Tôi quay trở lại lớp học thu dọn sách vở. Một cái gì đó lấp lánh dưới chân.Tôi cúi xuống, thì ra là điện thoại của cô ấy. Tôi vô tình nhấn vào phím ok. Bàn phím sáng lên. Tất cả trong lúc này như ngừng lại. Không thể nào! Màn hình nền là hình ảnh của cô bé Ty và cậu bé Min ngày trước. Đầu óc như quay cuồng, cô bạn nhỏ bấy lâu nay tôi tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh tôi… Tôi Tỉnh lại thì trời có vẻ gần tối rồi! Mùi ete xộc vào mũi khiến tôi thấy khó chịu. Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ thích bệnh viện cả! Tôi mỉm cười cay đắng! Từng thề với bản thân là không bao giờ làm bác sĩ như bố để không phải ngửi cái mùi khó chịu này. Vậy mà… Một giọt nước mắt bất giác tuôn rơi.. Một bàn tay lau đi giọt nước mắt ấy. Tôi ngạc nhiên, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình Là cậu bạn lạnh lùng ngồi cạnh tôi. Tôi nghĩ mình bị ảo giác… - Ổn rồi chứ?- Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt khắc khoải - Sao cậu lại ở đây? - Ty quên anh Min rồi sao? Tôi dường như không tin vào tai mình. Sao lại như thế? Người tôi luôn mong nhớ nay lại ở trước mình, luôn bên cạnh mình. - Cuối cùng, Ty cũng gặp lại được anh Min rồi!- Tôi nghẹn ngào - Anh xin lỗi! - Đúng là ông trời rất công bằng! Đến cuối cùng cũng cho em thỏa ý nguyện!- Tôi bật cười - Em phải điều trị thôi! - Em không thích! - Ngoan nào! Nghe lời anh đi! Coi như là vì anh! Cậu ấy… Thật khó để định nghĩa cảm giác của tôi lúc này. Tại sao số phận lại nghiệt ngã đến thế. Nhìn cô bé từng ngày chìm trong đau đớn vì những đợt xạ trị khiến tôi như điên lên. Cô ấy vẫn mỉm cười như thể người cần an ủi là chính tôi… - Em cần để lại một lời từ biệt trên blog nhỉ?- Cô bé nói với tôi vào một ngày cuối thu, đầu đông. - Tại sao?- Tôi cố tỏ vẻ ngạc nhiên - Gió sắp cuốn bồ công anh đi rồi! Tôi ngẩn ra… - Anh sao thế? - Anh chỉ nhớ đến câu nói của một cô bạn blogger thôi! - Thế ạ! Vậy blog của cô ấy là gì? - Một cái tên khá lạ: Find… Cô bé nhìn tôi rồi bật cười thích thú - Thật là! Là em đó! Tôi lại ngẩn người lần hai… - Vậy là em đã được gặp lại anh từ lâu rồi!- Cô bé trầm ngâm- Anh Min này! Cùng em về biển đi! - Ừ! Chờ đến khi em khỏe lại! Được không? - Chẳng kịp nữa đâu anh! Câu nói nhẹ như gió thoảng ấy khiến trái tim tôi nhói đau. Giọt nước mắt yếu đuối sắp tuôn rơi… Tôi cắn môi Tôi không được quyền khóc… Tôi Bất chợt tôi muốn về biển, nơi tôi có nhiều kỉ niệm nhất. Hơn ai hết, tôi hiểu thời gian của mình còn bao lâu. Nhưng tôi lại cảm thấy bình thản, có lẽ ông trời không muốn tôi chứng kiến quá nhiều đau khổ của thế gian. Với lại, mong ước của tôi cuối cùng cũng đã hoàn thành… - Mình đi anh nhé!- Tôi van nài Min - Ba mẹ em không đồng ý đâu. - Em biết mình phải làm gì mà. Cuối cùng thì ba mẹ cũng đồng ý cho chúng tôi đi, tất nhiên là có bác sĩ theo cùng. Chúng tôi về đến biển thì đã là lúc hoàng hôn… - Mai mình sẽ ra biển nhé!- Min nhẹ vuốt tóc tôi - Bây giờ đi anh. Và tôi lại mỉm cười khi Min đồng ý mọi đòi hỏi nơi tôi như mọi lần vẫn thế… Cậu ấy… Mọi người nhìn tôi cõng cô bé ấy trên lưng với một vẻ ngưỡng mộ không che dấu… Cảnh như trong một bộ phim Hàn Quốc… Tôi đã từng lên tiếng chê sến khi thấy con em vừa ngồi xem cảnh tương tự như thế này, vừa sụt sùi khóc. Hình như trong “ Trái tim mùa thu” thì phải… Vậy mà giờ điều đau đớn ấy lại đang đến với tôi. Giờ thì tôi đã hiểu tâm trạng của chàng trai từng bị tôi chê “ sến” ấy. Đau! Thực sự rất đau! Một nỗi đau không thể định hình… - Anh đang nghĩ gì thế? - Một bộ phim. - Một bộ phim? - Về cảnh nhân vật nam cõng nhân vật nữ như thế này… Cô bé bật cười. Tiếng cười mỏng manh bị tiếng sóng cuốn đi mất… Nước mắt tôi giờ đã tuôn rơi… Tôi muốn khuỵu ngã… - Em không sợ đâu anh ạ! Bởi đến lúc này mọi thứ đối với em đều rất hoàn hảo! Anh biết không? Không hoàn hảo đâu em! Tôi nghẹn ngào. Làm sao có thể nói hoàn hảo khi mọi thứ của em phải kết thúc khi chưa bắt đầu như thế này… - Em có nên nói với anh điều nay không nhỉ? - Em nói đi! - Anh Min này! Hình như… hình như em thích anh, nhiều lắm! Cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời em… Một giọt nước mắt rơi xuống vai tôi, thật khẽ… Vòng tay nơi cổ tôi buông ra thật nhẹ… nhẹ như tiếng chảy của thời gian… Trong ánh hoàng hôn của biển… Một khuôn mặt thiên thần bình yên trong giấc ngủ vĩnh viễn, không mộng mị…. Một chàng trai dừng bước, ánh mắt xa xôi hơn cả đại dương, chỉ có sóng mới biết anh ta nói gì… “Anh yêu em!!!” ♥♥♥♥♥♥♥ +Rep
Câu truyện lúc đầu mình đọc, mình nghĩ nó sẽ xảy ra theo 1 chiều hướng khác. Mình nghĩ cậu con trai và cô con gái đó sẽ quen nhau qua mạng, cãi nhau chí chóe. Rồi vô tình gặp họ mặt nhau trong 1 quán cafe nào đó, cô gái tuy không thật sự nổi bật, hơi nhút nhát nhưng toát lên vẻ đẹp mộc mạc, giản dị khiến chàng trai ngày trông, đêm nhớ. Cứ thế, Online thì cãi nhau, gặp ngoài đời thì thân mật, ngọt ngào. Rồi tới 1 ngày có 1 event off gặp mặt các blog với nhau, họ hí hứng tham gia với mong muốn gặp được tên đối thủ hay chém gió với mình. Khi gặp nhau ở event sẽ vỡ òa. Mình cữ nghĩ như vậy khi đọc tới khúc cô gái thường lên online và chàng trai cũng vậy. Không ngờ câu truyện lại kết thúc buồn như vậy...
Lúc đầu mình cũng tính như vậy, mà nghĩ mô tip như vậy có nhiều rồi, muốn làm cái gì đó nó khác đi. Tuy câu truyện kết thúc hơi buồn 1 chút xíu nhưng như vậy nó sẽ ý nghĩa hơn. Nếu như theo hướng của bạn thì truyện ngắn sẽ theo hướng truyện vui, giúp mọi người giải trí; còn truyện mình khiến mọi người phải suy nghĩ nhiều hơn. 1. Mọi người vẫn thường nghĩ những đứa tuổi mới lớn như mình online chỉ để chơi game, chat chít, facebook lung tung, tất cả những thứ đó chỉ là thỏa mãn sự ham chơi, ham mê vớ vẩn của cái tuổi choai choai. Nhưng đâu ai biết tuổi mới lớn tụi mình cũng có cảm xúc, có sũy nghĩ. Đâu phải chuyện gì ngoài cuộc sống mìn cũng có thể nói thẳng ra được, mình cần tìm tới 1 nơi có thể xả hết stress trong cuộc sống (xả stress đúng cách, đừng mê muội, cái này mình không nói thêm). 2. Mọi người hãy biết quan tâm đến nhau, quý trọng những thứ mình đang có, đừng chú ý những thứ xa xôi. 1 cô bạn học chung lớp, ngồi cạnh nhau mà chưa 1 lần hỏi về quá khứ của nhau: hồi nhỏ sống ở đâu, nghịch ngợm lắm không;chưa cùng nói chuyện về thời thơ ấu của nhau; chỉ vì vẻ ngoài khó gần, có vẻ xa lánh mà mình đánh mất 1 người bạn ư? thay vào đó lại chăm chú từng cử chỉ post bài, comment của 1 cô gái trên mạng. Mọi người hay biết mở rộng tâm hồn giao tiếp với thế giới xung quanh. Đừng tự ti, mặc cảm, đừng tự biến mình thành người xa lạ giữa đám đông để rồi kì vọng sống trong 1 thế giới ảo không có thật. Giá như, nếu họ biết quan tâm tới những người xung quanh hơn, biết cởi mở tâm hôn hơn, "tôi" và " cậu ấy" đã nhận ra nhau từ sớm...để rồi không phải rơi vào cảnh lúc nhận ra nhau cũng là lúc chia ly...giá như vẫn chỉ là giá như mà thôi... P/s: Giờ +Rep được không mOd?
Nhưng bạn có thấy tàn nhẫn quá không khi không để "cậu ấy" nói " anh yêu em" rồi hãy cho cô gái chết? Kết thúc 1 tình yêu tuy ngắn ngủi nhưng lại đẹp như mơ? ---------- Post added at 01:49 ---------- Previous post was at 01:35 ---------- Mà cho mình hỏi sao 2 nhân vật học chung với nhau, chắc chắn nhà gần nhau. Sao 2 nhân vật lại không nhận ra nhau?
Khá giống với câu chuyện của mình cùng một cô bạn gái. Thật sự đọc gần một nữa câu chuyện mình cứ ngỡ câu chuyện đó rơi vào hoàn cảnh của mình nhưng đến phần sau lại có phần tốt hơn vì 2 người có khoảng cách về địa lý khá gần so với mình cùng với cô bạn đó. Và cái kết cục giữa 2 câu chuyện, của bạn viết và đời thực của mình hoàn toàn giống nhau... Đều là nỗi đau nhưng chỉ khác nhau ở chỗ cố gái trong câu chuyện đã bước đi mãi mãi mãi để lại cho chàng trai nỗi đau khôn siết còn mình thì cố ấy cũng đã ra đi nhưng theo nghĩa đen và cũng là mãi mãi. Lối kể chuyện rất thực và đi khá sâu vào tâm trạng của mình hiện tại. Có thể đó là giọng văn chân thực đầy cảm xúc của bạn, cũng có thể sự đồng cảm của riêng bản thân mình đến 2 nhân vật trong câu chuyện đó. Cũng là sự tình cờ đến bất ngờ, cũng là 2 tâm hồn đau khổ, rồi gặp nhau trên Blog, trò chuyện qua Yahoo. Đến một ngày 2 đứa vô tình gặp nhau và nhận ra nhau. Hai đứa tưởng sẽ thuộc về nhau nhưng đến cuối cùng mọi thứ không như những gì mình mong đợi. Cũng là biển, cũng là nơi bình yên của 2 đứa và cũng là cuộc chia tay đẫm nước mắt cứ ngỡ sẽ không bao giờ xảy ra. Edit. REP + cho tan nỗi buồn !