buồn quá đi, hôm qua ngồi tán gẫu cùng ae chơi với nhau từ thủa nhỏ, nó đã làm mình hoài niềm về 1 tuổi thơ tươi đẹp đầy niềm hạnh phúc. khi đó mình ở khu tập thể trần quốc toản hà nội cũng là nơi đến tận bây giờ mình vẫn đang sinh sống. du cho chỉ là 1 khu tập thể khá là cũ nát, tường đất nức nở. như nó đã đem lại cho ko biết bao nhiêu đứa trẻ như mình lúc đó niềm vui của tuổi thơ mà có lẽ trẻ con bây giờ rất ít trải qua. tuổi thơ của mình chỉ đơn giản là những trò chơi như trốn tìm, đuổi bắt, ném lon, đá cầu, đánh vợt. vì tập hợp khá đông người, từ lớn đến bé khoảng 3 40 người, lớn thì 87 88 nhỏ cũng 94 95 96. nên khá là sôi nổi. nhưng dường như cái khoảng khắc tươi đẹp thì chẳng bao giờ dữ đc lâu cả, rất nhanh sau đó nó đã bị phát vỡ bởi internet, game ol. mọi người lúc đó đổ xô đi chơi mấy game hot mới mở như MU, gunbound, võ lâm. và mình cũng là 1 trong số đó. cuối cùng cái duy nhất còn dữ lại chỉ là những kỷ niệm khi nhìn lên cái sân chơi khu tập thể trống vắng ko 1 bóng người. giờ nghĩ lại thực sự muốn quay lại những tháng ngày đó quá.................
còn bọn 98,99 thì lại nhờ về 1 thời tuổi thơ còn nhảy Au ko phải mua vật phẩm chẹp, kỉ niệm tuổi thơ bao h chả đẹp, nhắc tới chỉ càng thêm buồn, tiếc nuối
trả lại cho tao cái rừng thu nhỏ mà chúng mày chặt đi . Tuổi thơ mình chỉ nhớ hồi ấy ra đường là phải coi chừng , rắn , rít , cóc nhái , chim cò , chồn sóc đủ cả . Giờ thì sáng nghe tiếng xe , cả ngày hít bụi , cứ như 1 giấc mơ , mới ngày nào !
hồi xưa trong xóm mỗi lần cúp điện là vui như gì Cả đám hè nhau chơi 5-10, cả chục đứa trốn chung 1 chổ, đổi áo cho nhau, thằng bị mà xí lộn là bị thêm ba lần + hội đồng. thế là rất sợ bị. Có mấy hôm mình ăn ko tiêu, bu vào đám chui chung vào cái góc *** mấy phát cả to lẫn xì nhưng đếch thằng nào dám chạy ra thể là cả đám hửi trọn Rồi lên sân thượng của chung cư, tắm mưa, lấy mấy bịch bánh tránh tráng ăn rồi tè vào, chọi nhau thằng nào thằng nấy khai rình. Có thằng kia bị dính nên cú, gồng mình tè cho ra, mãi nước ko thấy đâu, do cố gồng nên phẹt cả đặc sản thế là nó lấy luôn cái cây ống nước dích lên rượt cả lũ 10 mấy đứa chạy từ trên xuống dưới.COn bé kia chạy chậm thế là ăn đủ rồi còn té gãy tay nữa chứ Nhìn lại bây giờ mấy con bé chơi cùng ngày nào, bóp vú, tụt quần,cắn mông đủ kiểu giờ phổng phao thiếu nữ hết rồi.Đứa nhỏ nhất ngày ấy thì năm nay cũng 12 Ước gì bây giờ tụ tập lại như ngày xưa,mình hứa mình ko vóp vú với cắn mông tụi nó đâu
mẹ ơi, phụt đặc sản.................... vãi quá bác ơi, chơi bẩn vãi Anyway, bây giờ ông anh mà bóp vú cắn mông có mà ngày hôm sau nó que thử thai về khuyến mãi thêm 2 vạch
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mong-Uoc-Ki-Niem-Xua-Tam-Ca-3A/ZWZBDEDE.html tặng bác mặc dù ko giống tình huống lắm nhưng mà cũng na ná
Tuổi thơ - hai tiếng thiêng liêng mà chắc hẳn mỗi lần nhắc đến ai cũng bồi hồi cảm xúc với những dư âm đi theo suốt cuộc đời, bên ta cả khi hạnh phúc, khi đau khổ, khi buồn khi vui….
Lúc nhỏ mình cũng ở gần đó, đoạn Nguyễn Thượng Hiền, công nhận vui và nghịch nữa chứ. Ngày thì rủ nhau ra cống bắt cá bảy màu, đêm thì dạo quanh hồ Hale trêu bọn gái làm tiền với bọn pê đê, hồi ấy chưa phổ cập internet như bây giờ, chợ pê đê chính là ở Hồ Hale, nhưng tầm 11h đêm đố thằng nào dám qua hồ một mình, sợ nhất là bọn nó đuổi và bóp trym hê hê. Thằng nào bị một lần thì khiếp đến già. Đêm ba mươi trẻ con cả xóm rủ nhau ra hồ uống rượu (có mỗi khoanh giò với 1 chai lúa mới thôi, nhưng tranh nhau ăn) rồi thách nhau ném gạch vào số 7 Thiền Quang (phòng cảnh sát hình sự Hà Nội), có thằng vác gạch ra ném thật, cả bọn rình xem thấy thế sợ quá chạy nháo nhác. Mãi về sau mới biết nó ném vào chân tường rồi bỏ chạy chứ có ném vào cửa đâu