Ta thấy thu vàng đang vội vã Vỡ thành trăm mảnh cứa hồn ta Đông qua, ôi! sao hồn ta lạnh Bất giác lệ rơi kẻ xa nhà Mỗi đêm tim buồn như rỉ máu Tâm hồn quặn thắt những nỗi đau Ôi !Thân ta có bao giờ nhàn hạ Để một nụ cười còn đúng nghĩa..về ta? Ngoài kia lá vàng tuôn xối xả Lặng lẽ con đường chỉ mình ta Tâm hồn bất động là tất cả Lãng tử nơi đâu cũng là nhà... T.O
Dáng ai thấp thoáng ở đằng xa Thướt tha yểu điệu tựa như là Tiên nữ dáng trần, hay ta đã Say rượu say tình...khiến mắt hoa.
Tình yêu là cái quan tài Không gian là chiếc áo dài màu đen Kỷ niệm là lọ bình nhang Tương lai là cai khăn tang quấn đầu.
Ngay cả bài hát hay nhất cũng trở nên đáng ghét khi bạn cài nó làm chuông báo thức. Cũng giống như tình yêu trở nên hết lãng mạn khi nó tiến tới hôn nhân.
Anh yêu em , anh yêu em nhiều lắm Anh sẽ nói chỉ lần này nữa thôi Vì tim em có hình bóng ai rồi Tình yêu này đành chôn vào ký ức ...
Năm hai mươi tuổi tôi hoang tưởng, Đem hết yêu thương gửi nắng vàng, Chiều muộn cuống cuồng tôi đòi lại, Nắng tắt mặc tôi... đứng bẽ bàng...
đào mộ thiệt nhưng phát này ủng hộ đợi mai sẽ post 1 bài đường về công an giao thông - - - Updated - - - góp phát trước, thôi thì ko chỉnh lắm nhưng xuất khẩu ra câu đối nó chỉ thế thôi Hiện thời thèm xiếc người du thẩm Mai kia bên sông liễu nở hoa (sông là giang => hoa liễu + giang mai :X)
ps: yêu cầu quý mod đưa vào thiên đường thư giãn + update lại link các ver cũ, tút lại nhan sắc gvn :X
Dưới trời đêm và muôn vàn tinh tú Thả sức bay qua sông núi trùng liên Anh hùng phát xạ rằng yến tử nhỏ Hết lực rụt cánh trước sức cung tên Các quý ngài cứ đơn giản dùng các chữ sát cuối mỗi câu, cùng với bối cảnh Đêm Anh hùng thả xức phát xạ chym (yến tử là chim én) rụt cánh :X
Dấu yêu ơi sao em vội lấy chồng Không đợi anh đi tìm lá diêu bông Nhưng anh tìm thấy cũng đã muộn Bỡi ngày mai em đã đi lấy chồng Em sẽ đẹp lắm có phải không Trong chiếc áo cưới tinh khôi và lộng lẫy Với nụ cười rạng rỡ chẳng che đậy Hạnh phúc trên gương mặt tràn đầy ...
Những ngày không...yêu! Những ngày không yêu nữa Ta lại thành người...dưng Những ngày không yêu Em mặc màu áo mới Hò hẹn nhưng không chờ anh tới Tình ta quên đường nên lạc giữa phố phường Còn đâu… Những ngày không yêu Anh mải mê với giọt cafe đắng Những khung hình bỗng dưng trống vắng Em ở đâu có thấy nơi anh bây giờ Chỉ ngập tràn nắng tháng sáu chang chang ? Những ngày không yêu Ngoài kia hạ vẫn về rực rỡ Cánh hoa rơi thả mình bói thử Yêu, không yêu... ...Rồi không yêu nữa Phượng vĩ buồn hoe đỏ Mắt rưng rưng... Những ngày không yêu Sen vẫn thơm như ngày xưa tháng sáu Chỗ cạnh mình vẫn trống tênh Như chuyện xưa dang dở Có bao giờ qua chốn cũ Thấy lòng mình một chút ngẩn ngơ ? Những ngày không yêu Rồi sẽ không còn nữa Thu sẽ về... ...Và lá vàng bay sẽ gom nỗi nhớ Chỉ có mình...là mãi lạc mất nhau. (sưu tầm)