[Đến đêm mới đọc]Truyện dịch Creepypasta.com

Thảo luận trong 'Thư giãn' bắt đầu bởi hugoking1, 24/12/12.

  1. ngoc1510

    ngoc1510 Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    28/2/08
    Bài viết:
    1,032
    mình thì nghĩ mấy cái tư thế quen thuộc nên ông bố nhận ra thôi :)) nhìn cái ass đứa nào chả giống nhau, chẳng lẽ lại đóng dấu lên đó
    vẫn chưa hiểu tại sao nó ko nhận ra ông bố, và ông bố đã ngừng thở rồi mà?
     
  2. longma333

    longma333 Mario & Luigi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    1/8/10
    Bài viết:
    710
    mọi người dịch tiếp đi nào \m/
     
  3. letrum13579

    letrum13579 Mr & Ms Pac-Man Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    2/3/11
    Bài viết:
    160
    qua voz cũng có thread đó,hay vãi :4cool_doubt:
     
  4. nghia9a

    nghia9a 30 tỷ/1m2 à??? LÊN ĐỒN!! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/4/07
    Bài viết:
    13,603
    Nơi ở:
    Trại gà
    cái truyện số 15 là sao vậy, đọc chả hiểu gì cả.
     
  5. leonsh

    leonsh I'm Blue ‍ ⚚ Mystic Mage ⚚ CHAMPION Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/1/07
    Bài viết:
    2,424
    nghĩ mãi vẫn ko ra được. Theo mình đọc trên kia thì mấy lời bàn của 2 bạn ở trên thấy ko hợp lý.

    Thứ 1 : đầu con Julia hướng ra cửa sổ thì đít thằng John phải quay vào trong, Ông bố làm sao thấy được ass của nó mà nhận ra, cho dù thấy thân thể thằng John bỏng nặng, ông bố cũng ko thể nhận ra được. Vì khi ông bố nhốt và đốt nhà, ông bố đâu có thấyc ảnh John bị bỏng thế nào. Và bị cú đánh từ phía sau mà.

    Thứ 2: Thấy tư thế làm tình giống nhau nên nghĩ đó là con mình thì càng vô lý hơn nữa. Người làm tình giống người mà sao lại có thể nhận ra.

    Mình thì suy nghĩ theo hướng này nhưng vẫn chưa nghĩ ra : tại sao thằng John cũng ko thể nhận ra ba nó ở ngay lần gặp đầu tiên mà phải đợi lần thứ 2. Hơn nữa ba John ko thể phẫu thuật thẩm mỹ được vì đâu có tiền và chả cần thiết làm điều đó.
     
  6. Tear_Of_Blood

    Tear_Of_Blood T.E.T.Я.I.S Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    13/7/09
    Bài viết:
    663
    Mr.Widemouth [Ngài Miệng Rộng]

    Trong suốt quãng thơ ấu của tôi, gia đình tôi như một giọt nước trong con song rộng lớn, không bao giờ ổn định quá lâu ở một nơi. Khi 8 tuồi, cả gia đình tôi định cư sinh sống tại đảo Rhode và chúng tôi định cư tại đó cho đến khi tôi vào đại học ở Colorado Springs. Phần lớn kí ức thời thơ ấu của tôi là ở đảo Rhode, nhưng lại có một số mảng rời rạc ở sâu trong tiềm thức của tôi, những thứ từng thuộc về những ngôi nhà khác mà chúng tôi đã sống khi tôi còn nhỏ hơn rất nhiều.

    Phần lớn những kí ức đó đều không rõ ràng và vô nghĩa – như là đuổi theo sau một thằng nhóc ở sân sau một ngôi nhà ở North Carolina, khi lại cố gằng làm một chiếc bè nổi trên con kênh phía sau căn hộ chúng tôi thuê ở Pennsylvania và còn nhiều nữa. Tuy nhiên, đó là tập hợp những kí ức còn rõ ràng như thuỷ tinh, như thể là nó chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Tôi thường tự hỏi liệu những kí ức đó chỉ đơn thuần là một giấc mơ ảo được tạo nên bởi những cơn đau dài mà tôi đã phải chịu trong suốt mùa xuân, nhưng trong trái tim tôi, tôi biết là họ có thật.

    Chúng tôi sống trong một căn nhà ngay bên ngoài thủ đô nhộn nhịp của New Vineyard, Maine, đan số khoảng 643. Nó là một cấu trúc lớn, đặc biệt là đối với một gia đình 3 người. Có một số phòng mà chúng tôi không hề dung đến trong khoảng thời gian 5 tháng tôi sống ở đó. Nói một cách khác thì nó là một sự lãng phí về không gian, nhưng nó ại là ngôi nhà duy nhất vào thời điểm đó, ít nhất trong vòng một giờ có thể đi từ nhà đến chỗ làm của cha tôi.

    Ngày tiếp theo sau ngày sinh nhật thứ 5 của tôi (chỉ có sự tham gia của bố mẹ tôi), tôi đi xuống với một cơn sốt. Bác sĩ bảo tôi bị giảm bạch cầu máu [mononucleosis], như vậy nghĩa là không chơi nhởi hay chạy nhảy nhiều và không thêm cơn sốt nào trong vòng 3 tuần tiếp đó. Đó thật đúng là khoảng thời gian tồi tệ nhất với tôi - một kẻ nằm liệt giường, lại trong lúc gia đình tôi đang đóng gói, thu xếp mọi thứ để chuẩn bị chuyển đến Pennsylvania và hầu hết mọi đồ đạc của tôi đã được đóng hộp, căn phòng tôi trở nên trống rỗng. Mẹ mang cho tôi rượu gừng và một vài quyển sách nhiều lần trong ngày, những thứ này là để giúp tôi giải trí trong vài tuần tới. Chán nản luôn lờ mờ hiện quanh góc, chờ đợi để nuôi dưỡng cái đầu xấu xí của nó và tăng thêm sự đau khổ của tôi.

    Tôi thực sự không nhớ chính xác..làm thế nào tôi gặp được Widemouth. Tôi nghĩ, chắc cũng được một tuần sau khi tôi được chuẩn đoán bị bệnh thiếu hồng cầu máu. Kí ức của tôi – bộ nhớ của một sinh vật nhỏ - đang hỏi.. nếu ông có một cái tên…Ông ấy bảo hãy gọi ông là ngài Widemouth, bởi vì miệng ông ta rất lớn. Thực tế, mọi thứ về ông ta đều lớn so với cơ thể của mình – đầu, mắt, cái tai lớn, nhưng miệng ông ta thì lớn quá sức.

    “Trông ông như một Furby” – Tôi vừa nói vừa lật qua một trăng trong cuốn sách của mình.

    Ngài Widemouth dừng lại và đưa tôi một cái nhìn bối rối. “Furby? Furby là gì?” Ông hỏi.

    Tôi nhún vai. “Ông biết đấy…đồ chơi. Robot nhỏ với đôi tai lớn. Ông có thể nuôi và cho nó ăn, gần giống như là một con thú cưng thật sự.”

    “Oh !!?” Ngài Widemouth trở lại dáng vẻ như lúc đầu. “Cậu không cần một trong số chúng. Chúng không giống như có một người bạn thực sự.”

    Tôi nhớ cứ mỗi lần mẹ tôi dừng công việc và đến kiểm tra thì Ngài Widemouth lại biến mất. “Tôi nằm dưới gầm giường của cậu” Ông ấy giải thích.
    “Tôi không muốn cha mẹ cậu bắt gặp tôi vì tôi sợ là họ sẽ không cho chúng ta chơi với nhau nữa.”

    Chúng tôi hầu như không làm gì nhiều trong một vài ngày đầu tiên. Ngài Widemouth chỉ nhìn những quyển sách của tôi, bị cuốn hút bởi những câu chuyện và hình ảnh trong đó. Vào sang ngày thứ ba hay bốn sau đó, tôi gặp ông ta, ông chào tôi với một nụ cười trên khuôn mặt. “Ta có một trò chơi mới và chúng ta có thể chơi nó.” Ông nói. “Chúng ta phải đợi đến sau khi mẹ cậu vào kiểm tra, vì bà ta khôg thể thấy chúng ta chơi nó. Nó là một trò bí mật.”

    Sauk hi mẹ tôi đưa thêm vài quyển sách và soda như thường lệ, Ngài Widemouth trượt ra từ gầm giường và kéo tay tôi. “Chúng ta phải đi tới căn phòng cuối hành lang này.” Ông ta nói. Tôi phản đối ngay lập tức, cha mẹ đã cấm tôi rời khỏi giường khi chưa có sự cho phép của họ.Nhưng Ngài Widemouth cứ tiếp tục cho đến lúc tôi chịu thua.

    Căn phòng này không có bất kì nội thất cũng như giấy gián tường nào. Điểm khác biệt duy nhất là nó có cửa sộ đối diện với cửa ra vào. Ngài Widemouth lao qua căn phòng qua cửa sổ và đẩy nó ra rất mạnh, khiến nó mở toang. Sau đó ông ra hiệu cho tôi nhìn xuống mặt đất.

    Chúng tôi đang ở trên tầng 2, cộng với việc ở trên một ngọn đồi, và giờ.. từ góc độ này càng khiến nó dốc hơn. “Ta thích chơi trò tưởng tượng ở trên này” Ngài Widemouth giải thích “Ta tưởng tượng là có một tấm bạt lò xo to, mềm bên dưới cái cửa sổ này rồi ta nhảy. Nếu cậu tưởng tượng đủ tốt, cậu sẽ thấy mình như một sợi lông vũ. Và giờ ta muốn cậu hãy thử.”

    Tôi chỉ là thằng nhóc 5 tuổi bị sốt, vì vậy chỉ có một chút hoài nghi thoáng qua suy nghĩ khi tôi nhìn xuống và xem xét. “Nó là một cú rơi dài” Tôi nói.

    “Nhưng nó là một cuộc vui. Nó sẽ không còn vui nếu nó chỉ là cú rơi ngắn. Nếu nó là như thế thì mình sẽ được bật lên với tấm bạt lò do phía dưới”

    Tôi đùa giỡn với những suy nghĩ trong đầu mình, hình dung cơ thể mình lướt qua không gian rồi sau đó được bật lên khung cửa sổ và nhìn nó bằng một cách khác. Tuy nhiên, hiện thực trong tôi đã thắng thế. “Có thể là lúc khác” Tôi nói “Tôi không biết…nếu tôi không đủ trí tưởng tượng, tôi có thể bị thương.”

    Khuôn mặt Ngài Widemouth trở nên méo mó, cau có thành tiếng gầm gừ. nhưng chỉ trong giây lát. Từ tức giận trở thành thất vọng. “Nếu câu đã nói thê” Ông ta nói. Cả ngày hôm đó ông ta nằm dưới gầm giường tôi và im lặng như một con chuột.

    Sáng hôm sau, Ngài Widemouth trở lại với một chiếc hộp nhỏ. “Ta muốn dạy cậu làm thế nào để tung hứng.” Ông ta nói “Đây là một số thứ mà cậu có thể dùng để luyện tập, trước khi tôi bắt đầu dạy cậu.”

    Tôi nhìn vào trong chiếc hộp. Nó là một chiếc hộp đầy dao! “Cha mẹ sẽ giết tôi!!” Tôi hét lên, kinh hãi khi Widemouth mang dao vào phòng – những người như cha mẹ tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi “Tôi có thể sẽ bị phạt hoặc cấm túc cả năm!”

    Ngài Widemouth lại cau mày “Sẽ rất thú vị khi tung hứng với những thứ này. Tôi muốn cậu thử nó.”

    Tôi đẩy chiếc hộp đi “Tôi không thể. Tôi không muốn gặp rắc rối. Dao không an toàn khi ném nó lung tung trong không khí”

    Mày của Widemouth đào sâu hơn vào khuôn mặt và giờ nó trở nên cau có một cách khó chịu. Ông cầm hộp dao, trượt xuống gầm giường và dành phần còn lại của ngày hôm dó dưới gầm giường. Tôi bắt đầu tự hỏi ông ta theo tôi thường xuyên như thế từ lúc nào.

    Tôi bắt đầu gặp rắc rối với việc đi ngủ rồi sau đó lại bị Widemouth đánh thức thường xyuên vào buổi đêm và nói rằng ông ta thực sự đặt một tấm đệm lò xo dưới cửa sổ trong căn phòng cuối hành lang, một cái lớn, một cái mà tôi k thể thấy được khi trời đang tối. Tôi luôn từ chối và gắng đi ngủ trở lại, nhưng Widemouth vẫn kiên trì. Đôi khi ông ta vẫn đứng đó, ở cạnh tôi cho đến gần sang chỉ để khuyến khích tôi nhảy.

    Ông ta không còn vui tươi như trước nữa.

    Vào một buổi sang, mẹ đi lên phòng và bảo rằng tôi đã có thể ra ngoài. Bà ấy nghĩ một chút không khí trong lành sẽ tốt cho tôi hơn, đặc biệt sau khi bà đã giới hạn tôi trong căn phòng nhỏ bé này trong thời gian khá lâu. Thật tuyệt với, tôi mặc ngay đôi giày thể thao và phi thật nhanh ra phía cổng sau. Cảm giác khao khát hiện rõ trên gương mặt tôi.

    Ngài Widemouth đang chờ tôi. “Ta có vài thứ muốn cho cậu xem.” Ông nói. Tôi nhìn ông ta một cách kì lạ, vì ngay sau đó ông nói “Nó rất an toàn, ta xin hứa.”

    Tôi theo ông ấy đến đầu một lối mòn nhỏ bang qua khu rừng phía sau nhà. “Đây là một con đường quan trọng.” Ông lại giải thích “Ta có rất nhiều bạn bè trạc tuổi cậu. Khi chúng sẵn sàng, ta sẽ dẫn chúng đi qua con đường này đến một nơi đặc biệt. Cậu vẫn chưa sẵn sàng, nhưng một ngày nào đó, ta hy vọng có thể dẫn cậu đi qua con đường này và đến đó.

    Tôi trở về nhà với câu hỏi trong đầu, ở cuối con đường đó là nơi nào mà đặc biệt đến vậy.

    Hai tuần sau, tôi gặp lại Ngài Widemouth, những vật dụng cuối cùng cũng đã được xếp lên xe tải. Chắc tôi sẽ ở trong cabin xe, ngồi bên cạnh cha tôi trong chuyến đi dài đến Pennsylvania. Tôi suy nghĩ nói với Ngài Widemouth rằng tôi sắp rời đi, thậm chí chỉ là một thằng nhóc 5 tuổi, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng có lẽ ý định của sinh vật đó không có lợi cho tôi, mặc dù những gì ông ta nói đều không như vậy. Chính lí do này, tôi quyết định giữ việc khởi hành là một bí mật.

    4 giờ sang hôm sau, cả cha và tôi lên xe tải. Ông hy vọng có thể đến Pennyslvania vào trưa ngày mai với sự cung cấp vô tận từ cafe và 6 gói thức ăn đồ uống bổ sung năng lượng khác. Ông ấy giống như một kẻ sắp xửa chạy việt dã chứ không giống một kẻ sắp ngồi lì trong 2 ngày liền.

    “Quá sớm với con hả?” Cha hỏi

    Tôi gật đầu rồi tựa vào cửa kính, hy vọng một giấc ngủ ngắn trước khi mặt trời lên. Tôi cảm nhận được bàn tay của cha đang đặt lên vai tôi. “Đây là lần chuyển nhà cuối, con trai, cha hứa đấy. Cha biết là rất khó cho con, khi mà con chỉ vừa mới khỏi bệnh. Một khi ba của con được thăng tiến, gia đình ta sẽ định cư và con có thể kết bạn.”

    Tôi mở mắt và nhìn về phía ngôi nhà khi chúng tôi rẽ vào đường lớn. Tôi nhìn thấy bóng hình đen của Ngài Widemouth từ cửa sổ phòng ngủ của tôi. Ông ta đứng bất động cho đến khi xe tải vào đường chinh. Ông ấy đưa tay vẫy chào tạm biệt với con dao nắm trong tay. Tôi không vẫy chào lại.

    Nhiều năm sau, tôi trở lại thăm New Vineyard. Khu đất mà trước kia từng là ngôi nhà cũ của chúng bây giờ hoàn toàn trống không ngoại trừ một tảng đá, cứ như nó đã bị thiêu rụi hoàn toàn sau khi gia đình tô rời đi được một vài năm. Bỏ qua sự tò mò, tôi đi theo lối mòn nhỏ mà Ngài Widemouth từng chỉ cho tôi nhiều năm trước. Trong thâm tâm tôi muốn Ngài Widemouth sẽ nhảy ra từ một cái cây nào đó khiến tôi ngạc nhiên và doạ tôi chết khiếp, nhưng tôi lại có cảm giác rằng Ngài Widemouth đã biến mất, theo một cách nào đó, ông biến mấy và ngôi nhà cũng không tồn tại ở đó nữa.

    Lối mòn kết thúc tại nghĩa trang tưởng niệm New Vineyard.

    Tôi bàng hoàng khi nhận ra rằng, phần lớn những ngôi mộ ở đây đều là của trẻ em.
     
  7. CoThyTho

    CoThyTho Elden Lord Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    11/2/08
    Bài viết:
    2,089
    Nơi ở:
    Khu đèn đỏ
    Thế này nè
    con Julia nằm ngửa nhìn ra cửa sổ cho thằng John đè lên thì mông nó phải hướng ra cửa chứ. Lúc viết tớ đã để ý rồi.

    Thằng John chỉ bị bỏng mặt là chính thôi nhé, còn người vẫn bt:)). Thằng John thì lấy vàng mẹ nó để lại làm chi phí( bố nó ko biết) sau đó trốn đi. Thằng bố sau khi tỉnh lại thì về nhà bán cả nhà cả đất rồi chuyển nơi ở. Sở dĩ thằng bố phải phẫu thuật vì sợ phải thích chuyện thằng con mà ông ta nghĩ là đã chết cháy với cảnh sát.

    Thằng John không thể nhận ra cha nó và ngược lại ở lần gặp thứ nhất vì diện mạo cả 2 đều đã thay đổi khác hoàn toàn. Hơn nữa cả 2 đều nghĩ là người kia đã chết. Tuy nhiên khi thằng cha nó nhìn thấy cái ass đã bị mình thông hơn chục năm liền thì nhận ra thôi =)). Sau khi thằng bố nó hét lên như vậy thì thằng John cũng nhanh chóng hiểu ra đây là bố nó vì chỉ có 2 người mới biết giữa họ đã xảy ra những gì.




    Hơn nữa lập luận của tớ phải đúng vì tớ là người viết ra truyện này, thế nhé :))
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/12/12
  8. Tear_Of_Blood

    Tear_Of_Blood T.E.T.Я.I.S Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    13/7/09
    Bài viết:
    663
    Câu chuyện dài hơi về Jeff The Killer:


    Sau đây là đoạn trích từ 1 tờ báo địa phương:
    =====================================
    Sau đây là đoạn trích từ 1 tờ báo địa phương:
    :KẺ GIẾT NGƯỜI BÍ ẨN VẪN CHƯA BỊ BẮT:
    Đã nhiều tuần trôi qua, Các vụ giết người ko rõ nguyên nhân vẫn đang xãy ra. Cảnh sát hầu như ko có bất cứ manh mối nào về hung thủ. Một nạn nhân nhỏ tuổi may mắn sống sót đã dũng cảm kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện này.
    "Cháu đã gặp ác mộng và thức dậy lúc nửa đêm" - cậu bé nói - "Cháu thấy các cửa sổ đã được mở, mặc dù cháu nhớ chính cháu đã đóng nó trước khi đi ngủ. Cháu đứng dậy và đóng nó lại. Sau đó, cháu đọc sách để cố buồn ngủ. Đó là khi cháu có một cảm giác kỳ lạ, giống như có ai đó đang nhìn mình. Cháu nhìn lên, và gần như nhảy ra khỏi giường. Ở đó, trong ánh sáng yếu ớt, từ màn cửa sổ, là một cặp mắt. Nó không giống một đôi mắt bình thường, nó hoàn toàn tối đen và nhìn rất đáng sợ. Thậm chí nó cũng ko có lòng trắng, và ... chỉ đơn giản là rất đang sợ. Sau đó cháu nhìn thấy miệng của nó. A, dài khủng khiếp, nó nở nụ cười làm cháu nổi gai óc. Ông ấy cứ đứng đó nhìn cháu. Rất lâu sau, ông ấy mới nói nhỏ một câu. Cháu không hiểu ý ông ấy nói gì, một câu nói rất đơn giản, cháu nghĩ ông ấy bị điên..
    Sự thật thì đêm ấy còn nhiều điều để nói. Cậu bé Henry đã đụng độ 1 người đàng ông kì lạ. Ông ấy thì thầm "Hãy ngủ đi". Làm cậu bé hét toáng lên vì sợ hãi. Ông ấy lấy ra một con dao, dí vào tim cậu bé mà đâm tới. Hắn nhảy lên giường của Henry. Cậu bé thì vẫn vừa la hét vừa chống trả tới tấp. Tên sát nhân vẫn ko buông tha cho cậu. Cho đến khi ông Wenger - bố cậu bé lao vào, hắn mới chuyển mục tiêu sang ông. Hắn dí dao vào cổ ông. Và nếu ko có sự can thiệp kịp thời của cảnh sát. Hẳn hắn đã giết ông Wenger rồi. Một người hàng xóm đã nhanh trí gọi cho cảnh sát khi nghe tiếng Henry la thất thanh.
    "Xe cảnh sát đến rất nhanh, đậu sát bên cửa sổ, chắn mất đường thoát thân của ông ta (Tên giết người), ông ấy quay lại, bỏ chạy khỏi phòng, cháu nghe tiếng ly tách vỡ và thấy bóng ông ta biến mất dần. Cháu sẽ ko bao giờ quên đc ánh mắt đen tối ấy, và nụ cười như kẻ tâm thần ấy nữa. Có lẽ nó sẽ ám ảnh cháu mãi mãi" - Henry tâm sự.
    Cảnh sát vẫn đang tìm kiếm người đàn ông này, nếu bạn trông thấy bất kì ai giống với những miêu tả trên, hãy báo cho đồn công an gần nhất."
    ======================================


    Jeff đã cùng gia đình chuyển tới nơi ở mới. Cha của anh đã được thăng chức, và họ nghĩ rằng nên chuyển tới nơi thích hợp hơn. Jeff và anh trai Liu không có gì để phàn nàn. Nơi này tốt hơn nơi ở cũ nhiều. Sẽ có gì chờ đón họ? Tình yêu? Khi họ đã được giải thoát, và có một cô hàng xóm xinh đẹp đang bước tới gần họ.
    "Xin chào! Tôi là Barbara. Tôi sống ở gần đây. Tôi đến để chào mọi người và đây là con trai tôi". Cô ấy quay lại và gọi con trai của mình: "Billy, đây là những người hàng xóm mới của chúng ta." Billy nói "hi" và chạy về sân chơi của mình.
    À," mẹ của Jeff nói, "Tôi là Margaret, và đây là chồng tôi Peter, và hai người con trai, Jeff và Liu" Mỗi người tự giới thiệu, và sau đó Barbara đã mời họ đến sinh nhật của con trai cô. Jeff và Liu có vẻ ko thích thú, bà Margaret thì bảo rằng cô hàng xóm rất thú vị, và gia đình bà sẽ tham dự buổi tiệc. Khi Jeff và gia đình dọn dẹp xong hành lý, Jeff đi lên phòng với mẹ mình.
    -"Mẹ, tại sao chúng con phải đến buổi tiệc? Chúng con đâu phải là những đứa trẻ"
    -"Jeff,Chúng ta chỉ tạm thời ở đây thôi, con nên biết rằng chúng ta muốn dành thời gian với hàng xóm nhiều hơn. Bây giờ, chúng ta sẽ qua bên đó, câu chuyện kết thúc. OK?"
    Jeff bắt đầu lảm nhảm. Nhưng anh nhanh chóng im lặng, Jeff biết rằng khi mẹ đã quyết, thì ko ai có thể ngăn cản. Anh trở về phòng và ngồi phịch xuống giường, ngồi đó nhìn lên trần nhà, và đột nhiên, hắn có một cảm giác kỳ lạ. Một cơn đau nhẹ, nhưng ... một cảm giác rất kỳ lạ. Hắn cho rằng đó chỉ là một cơn đau đầu. Jeff nghe thấy tiếng mẹ gọi anh ta xuống để lấy vali của mình.

    Ngày hôm sau, Jeff bước xuống cầu thang để ăn sáng và chuẩn bị đến trường. Khi anh đang ăn, một lần nữa cơn đau đó ập tới. Lần này là dữ dội hơn. Nhưng Jeff ko quan tâm nhiều đến nó. Anh và Liu ăn xong, họ đi tới bến xe buýt. Họ ngồi ở đó chờ xe buýt, và sau đó, một sự bất ngờ, một đứa trẻ trên trượt ván nhảy qua trước mặt họ,chỉ cách mặt họ khoảng 1 inch. Cả hai đều ngạc nhiên. "Này, cái quái gì vậy?"

    Đứa bé đứng lên và quay lưng lại với họ. Nó có vẻ chỉ mới 12 13 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean màu xanh trà.
    "Tốt, tốt, tốt. Có vẻ như mình đã có con mồi mới " Đột nhiên, hai đứa trẻ khác xuất hiện. Một đứa thì siêu gầy và đứa còn lại thì béo ú. "Vâng, em muốn lại chào hỏi anh, đằng kia là Keith." Jeff và Liu nhìn qua đứa trẻ gầy. Nó có một khuôn mặt khắc khổ. "Và Troy." Họ nhìn qua những đứa trẻ béo. Cậu bé đó cứ như là một trái banh di động vậy. Nó giống như đang lăn hơn là đang đi. Jeff nghĩ thế.
    "Và em là Randy. Bây giờ, tất cả các trẻ em quanh khu vực này có đều phải nộp phí khi muốn đi xe buýt. Và 2 ông anh cũng thế".
    Liu đứng lên, sẵn sàng để đấm vào mắt thằng nóc hỗn xược trong khi Keith rút ra một con dao bấm . "Tsk, tsk, tsk, tôi đã hy vọng bạn sẽ hợp tác, nhưng có vẻ như chúng ta phải làm điều này một cách khó khăn." Cậu bé đi lên và lấy ví trong túi Liu ra. Chợt Jeff có cảm giác đó một lần nữa. Bây giờ, nó đã thực sự mạnh mẽ, một cảm giác bỏng rát. Anh đứng dậy, nhưng Liu ra hiệu anh ta ngồi xuống. Jeff lờ đi và tiến đến đứa trẻ.

    "Nghe đây ban nhạc bé nhỏ. Trả lại ví cho anh trai tao hoặc ăn đòn". Randy nhét chiếc ví vào trong túi mình và lấy ra con dao khác.

    "Oh? Vậy nhóc sẽ làm gì" vừa dứt lời, Jeff tung ra một cú đấm. Randy toé cả máu mũi, Jeff nắm lấy cổ tay của đứa trẻ và bóp vỡ nó. Randy gào lên và Jeff nắm lấy con dao từ tay. Troy và Keith lao lên, nhưng Jeff đã quá nhanh. Hắn ném Randy xuống đất. Keith rút dao ra và đâm tới, nhưng Jeff cúi xuống và đâm vào cánh tay. Keith buông tay ra làm con dao rơi xuống đất, miệng thì la lên vì đau đớn. Troy lúc này đã ra đằng sau, nó rút ra con dao mới và đâm tới, nhưng Jeff đã thậm chí không cần con dao. Hắn đấm thẳng vào bụng Troy và làm cậu bật ra xa. Jeff tỏ ra quá mạnh so với tất cả (Jeff chỉ hơn bọn nhóc 1, 2 tuổi). Liu đứng nhìn kinh ngạc, nhưng anh ta ko thể ngăn đc Jeff.

    "Jeff, chuyện gì xãy ra vậy?" Liu nói. Họ nhìn thấy xe buýt chạy tới và họ biết mình sẽ bị đổ lỗi cho toàn bộ việc này. Vì vậy, chúng bắt đầu chạy nhanh nhất có thể. Khi chạy, chúng quay lại nhìn và thấy tài xế xe buýt đang vội vã đưa lũ trẻ tới bệnh viện. Jeff và Liu đến trường, chúng không dám nói với ai những gì đã xảy ra. Tất cả những gì chúng làm là ngồi và lắng nghe. Liu chỉ nghĩ là Jeff đã đánh một đứa trẻ, nhưng Jeff biết nó còn nhiều hơn thế. Đó là một cái gì đó, đáng sợ. Khi hắn có cảm giác đó, hắn cảm thấy mạnh mẽ. Cậu không biết nó từ đâu tới, nhưng cậu cảm thấy vui vì có nó. Jeff bắt đầu thấy khác lạ đi, cậu tránh xa mọi người. Thậm chí khi cậu đi bộ về nhà, cậu không đi bằng xe buýt nữa, và Jeff cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.
    Khi Jeff trở về nhà cha mẹ cậu bé hỏi cậu ngày của mình là như thế nào, và cậu nói, bằng một giọng hơi đáng ngại, "Đó là một ngày tuyệt vời." Sáng hôm sau, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa , cậu bước xuống và thấy 2 cảnh sát đang đứng trước nhà mình, mẹ thì nhìn lại cậu với một cái nhìn giận dữ.

    "Jeff, các cán bộ này nói với mẹ rằng con đã tấn công ba đứa trẻ. Và rằng họ đã bị đâm. Đâm, con đã làm gì thế?
    "Mẹ ơi, chúng nó mới là người đam con và anh Liu".

    Một viên cảnh sát lên tiếng "Chúng tôi đã tìm thấy ba đứa trẻ, hai bị đâm, và một có vết bầm trên bụng, và có nhân chứng chứng minh rằng cậu đã chạy trốn khỏi hiện trường. Bây giờ, cậu có điều gì để nói?" Jeff biết đó là không đúng. Cậu và Liu đã bị tấn công, nhưng sau đó không có gì chứng minh đó sự thật đó cả. Họ không thể nói rằng họ chạy trốn, bởi vì họ sợ. Vì vậy, Jeff không thể bảo vệ mình và Liu.

    "Con trai, lên goi anh xuống đây" Jeff không thể làm điều đó, vì cậu là người đánh bại tất cả những đứa trẻ.

    "Thưa ông, nó ... đó là tôi. Tôi là người đã tấn công lũ trẻ. Liu cố gắng giữ tôi lại, nhưng anh không thể ngăn cản tôi "cảnh sát nhìn Jeff và cả hai đều gật đầu.


    "Chờ đã!" Liu từ trên cầu thang lên tiếng. Tất cả đều nhìn lên và thấy anh ta cầm một con dao. Các sĩ quan rút súng ra và bắt lấy Liu

    "Đó là tôi, tôi đã đâm chúng. Có các dấu hiệu để chứng minh điều đó ", Anh ấy nâng tay áo lên để lộ ra những vết cắt và vết bầm tím, như thể anh ấy vừa đánh nhau.

    "Cậu bé, hãy đặt con dao xuống", ông sĩ quan trả lời. Liu nâng con dao lên và thả ra làm rơi nó xuống đất. Anh đặt tay ta sau đầu và đi về phía cảnh sát.

    "Không phải Liu, đó là tôi! Tôi đã làm nó! "Jeff khóc và kêu gào.

    "Huh, ông anh ngốc nghếch. Đang cố gắng để bảo vệ cho những gì tôi đã làm". Cảnh sát đã dẫn Liu ra chiếc xe tuần tra.

    "Liu, hãy nói cho họ biết đó là em! Nói với họ! Em là người đánh đập những đứa trẻ "mẹ của Jeff đặt tay lên vai.

    "Jeff, đừng nói dối nữa. Chúng ta biết đó là Liu, con có thể dừng lại ", Jeff bất lực nhìn theo chiếc xe chạy đi. Một vài phút sau, cha của Jeff về đến nhà và vẫn chưa biết điều gì.

    Ông Bush vừa về đến nhà khi chiếc xe cảnh sát khuất dạng. Ông ko biết chuyện gì đã xãy ra. Bà Margaret thì đang quỳ bên bệ cửa, còn Jeff thì đứng trầm ngâm. "Con trai, có chuyện gì xãy ra thế" ông hỏi. Jeff ko trả lời. Hắn đang rối. Bà Margaret tiến lại và kể tất cả. Một giờ sau, khi cả cha và mẹ hắn đang cực sốc và ngồi trong phòng khách. Jeff ko thể tin vào chúng. Hắn ko thể chịu đc việc mọi người nghĩ về Liu xấu xa trong khi người gây tội là mình. Jeff bỏ lên phòng. hắn cố tìm giấc ngủ. Cố thoát ra nổi ám ảnh tội lỗi.
    Hai ngày trôi qua. Ko có tin tức gì về Liu. Jeff thì vẫn nằm đó. Chỉ có mặc cảm tội đồ làm bạn với hắn.

    Đó là cho đến thứ 7, khi mẹ nói với Jeff bằng vẻ mặt rất vui.
    -"Jeff, tỉnh dậy nào, ngày này tới rồi"
    Jeff cố nhớ hôm nay là ngày gì. Cậu ko thể nào nghĩ ra.
    -"Hôm nay là tiệc sinh nhật của Billy, con nhớ thằng bé ko? Nó là hàng xóm nhà mình đấy" - Bà Margaret nói thêm.
    "Mẹ! Tại sao con lại phải đến 1 buổi tiệc toàn trẻ con chứ?"
    - "Jeff! Những ngày vừa qua thật là tồi tệ, và con cần một chút vui tươi để thay đổi ko khí. Ko cãi nữa. Mặc quần áo vào và đi cùng bố mẹ qua nhà Barbara".
    Jeff uể oải ngồi dậy, hắn ko mong đợi điều này. Và khi thay đồ xong, Jeff bước xuống cầu thang thấy ba mẹ đã chuẩn bị xong để đi. Họ mặc đồ rất đẹp. Cứ như là đến một buổi tiệc hoàng gia vậy. "Thật nực cười" - cậu nghĩ. Bộ đồ đó chẳng phù hợp với đám trẻ tí nào.
    -"Jeff, lấy bộ nào đàng hoàng hơn đi".
    -"Mẹ, mấy bộ đồ đó giống như đồ hề vậy, con ko mặc nó đâu".
    -"Đây là cách duy nhất để gây ấn tượng. Ko nói nhiều. mặc bộ khác vào ngay".
    Và cũng như mọi lần, Jeff ko thể thay đổi đc ý mẹ.
    Cậu tiến tới tủ và tìm một bộ đồ nào ít quái dị nhất. Những chiếc áo sơ mi màu loang lỗ sặc sỡ. Cuối cùng cậu tìm thấy một chiếc màu trắng. "Nhanh nào Jeff, chúng ta sẽ trễ mất".


    Cả gia đình Jeff băng qua đường để đến nhà Barbara. Barbara đã đợi sẵn trong nhà, cùng với các vị khách khác, và họ cũng ăn mặc như cha mẹ Jeff. Ko thấy lũ trẻ, chúng đang chơi ngoài sân. "Jeff, em ra chơi với lũ trẻ đi". Barbara đã bảo vậy thì cậu đành phải đi thôi. Cậu tiến về phía vườn. Bọn trẻ đang mặc đồ cao bồi và chơi trò bắn súng. Tất nhiên là súng nhựa. Lúc đầu Jeff tỏ ra ko mấy thích thú, nhưng nhanh chóng, cậu nhập cuộc với bọn trẻ. Đã rất lâu rồi, cậu mới đc vui chơi như thế này. Và cậu bắt đầu nghĩ tới Liu. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng ồn kỳ lạ. Sau đó, một hòn đá bay vào mặt Jeff. Randy, Troy và Keith nhảy qua hàng rào và tiến vào. Chúng đi bằng ván trượt. Jeff để khẩu súng giả qua một bên và bảo bọn trẻ đứng sau mình. Trong khi Randy nhìn cậu với ánh mắt hận thù.
    "Xin chào, Jeff". Randy lên tiếng. "Bọn tao và mày vẫn còn 1 món nợ phải trả đấy." Jeff nhìn thấy mũi của mình đang chảy máu. "tốt thôi. giữa tao với mày vẫn còn một số chuyện, và vì thế anh trai tao đã bị tạm giam".
    Ánh mắt Randy đầy sự giận dữ "Ồh đúng vậy, lần đó bọn tao đã thua. Nhưng giờ đây, bọn tao đến đây là để giành chiến thắng. Và bọn tao sẽ đập nát cái mặt ch* của mày". Randy lao về phía Jeff, hắn nắm lấy vai Jeff trong khi Jeff liên tục tung những cú đấm vào mặt. Nó húc đầu vào ngực Jeff. Jeff xô Randy ra và cũng vừa lúc đó, người lớn trong nhà chạy tới.
    Troy và Keith cũng rút súng ra. Chúng nó chưa đủ tuổi để sở hữu súng. Có lẻ chúng đã ăn cắp nó. "Tất cả đứng im, ko thì sẽ có đứa bị bắn". Randy vừa nói vừa lấy ra một con dao và đâm vào vai Jeff. Jeff quỵ xuống và rên la vì đau đớn. Randy bắt đâu đá vào mặt, Sau ba cú đá, Jeff nắm được chân nó và xoay tròn, Randy ngã xuống đất. Jeff đứng dậy và bước về phía cửa sau. Troy nắm lấy cậu. Chúng ko muốn Jeff bỏ chạy.
    Khuôn mặt Jeff bổng trở nên sắc lạnh. "Mày cần giúp gì àh?". Jeff nắm lấy Troy, nâng bổng lên bằng 1 tay và ném qua hàng rào. Randy lúc này đã bò dậy và liên tục đá vào bụng Jeff. Làm cậu ngã quỵ.
    Randy nắm lấy Jeff ném vào nhà, xô bể cửa kính và lăn thẳng xuống bếp. Nó bắt lấy chai Whisky đang để trên bàn, lao vào đập lên đầu Jeff. Và lại ném Jeff vào phòng khách.
    "Thôi nào Jeff, nhìn tao này!" Jeff liếc nhìn lên, khuôn mặt của cậu đầy máu. "Tao là một trong những người làm anh trai của mày bi bắt! Và bây giờ mày chỉ muốn ngồi ở đây và để cho anh mày chết trong đó àh? Mày phải cảm thấy xấu hổ chứ. Đứng lên, và chiến đấu đi Jeff".
    Cuối cùng. Jeff cũng đứng lên chiến đấu. Khắp mặt Jeff bây giờ là máu và vodka. Và.. Một lần nữa, cậu cảm nhận được cảm giác lạ, mà đã lâu cậu ko cảm thấy nó. "Tốt lắm Jeff " Randy nói. Cảm giác đó lại bùng phát. Nó giống với lần mà suýt tý nữa, Jeff đã giết chết bọn nó. Khi cảm giác đó đến, một cái gì đó bên trong Jeff trỗi dậy. Tinh thần của cậu bị phá hủy, lý trí đã biến mất, tất cả những gì Jeff có thể nghĩ tới, là GIẾT. Hắn chụp lấy Randy và đóng lên đầu như đang đóng một cây cọc xuống đất. Rồi nâng nó lên và đấm thẳng vào tim. Randy cảm thấy tức ngực. Khi Randy chỉ còn thở hổn hển. Jeff lại đập như nện búa vào mặt nó. Máu tuôn ra từ cơ thể của Randy, cho đến khi tim nó vỡ toạc ra, và chết.

    Mọi người đang nhìn Jeff. Các bậc cha mẹ, những đứa trẻ thì khóc rống lên, thậm chí Troy và Keith cũng vậy. Mặc dù tay chúng vẫn đang chỉ súng vào Jeff. Jeff nhìn thấy những khẩu súng của gia đình Barbara đc cất dưới cầu thang. Khi hắn chạy tới đó, Troy và Keith bắn ra xối xả, tuy nhiên Jeff đã biến mất. Jeff đã chạy lên tầng trên. Troy và Keith đang ở dưới chân cầu thang, vừa tiến lên vừa nã đạn. Khi chúng bắn ra viên đạn cuối cùng, Jeff đã núp trong phòng tắm. Cậu lấy khăn tắm để băng vết thương trên đầu. Troy và Keith quăng súng đi, chúng lấy dao ra

    Troy vung con dao của mình về phía Jeff, những người lớn đã bí mật đi sau và đã dùng khăn chụp vào đầu Troy. Troy đã bị khống chế và bây giờ chỉ còn Keith. Nó nhanh hơn Troy, nó thả con dao xuống và bóp cổ Jeff. Nó xô Jeff vào tường. đèn dầu ngã xuống từ trên bàn thờ và 2 đứa bắt đầu bị cháy. Ngay lập tức, Jeff cởi bỏ khăn và dùng nó để dập đám cháy trên người Keith, để mặc vết thương trên đầu mình. Và cậu lại nở một nụ cười.
    "Jeff. Có gì vui mà mày cười?" Keith hỏi, và lấy ra bật lửa. Trên đầu Jeff đầy Vodka và dầu. Nó ném bật lửa về phía Jeff. Jeff bắt lửa như một cây đuốc sống. Cậu la lên vì đau đớn, cố gắng xông ra. Và ngã xuống cầu thang. Mọi người bắt đầu la hét khi nhìn thấy Jeff, bây giờ Jeff là một người đầy lửa và đang ngã quỵ xuống. Cậu sắp chết. Điều cuối cùng Jeff nhìn thấy là cha mẹ cậu và mọi người đang cố gắng để dập tắt ngọn lửa.


    Jeff tỉnh lại với màn đêm xung quanh. Cậu nhận ra rằng mặt mình đang bị băng kín. Cậu ko thể thấy gì. Nhưng cảm nhận đc những vết thương khắp cơ thể đã đc may kín. Cậu cố gắng đứng dậy, gỡ bỏ các ống truyền và cố lê đi. Một y tá chạy vào hốt hoảng.
    "Tôi không nghĩ rằng bạn được đi đâu", cô nói khi đưa cậu trở lại giường và cắm lại các ống. Jeff ngồi đó, không nhìn thấy gì, không có nhận thức về những gì xung quanh. Cuối cùng, sau giờ làm, cậu nghe tiếng mẹ của mình.

    "Con yêu, không sao chứ?". Bà hỏi. Jeff không thể trả lời,khuôn mặt cậu bị băng kín, và cậu không thể nói. "Àh, mẹ có tin rất tuyệt vời đây. Sau khi tất cả các nhân chứng nói với cảnh sát rằng Randy đã thú nhận mình là người gây hấn, cảnh sát đã thả Liu ra, Anh com sẽ được thả vào ngày mai, và sau đó hai con sẽ lại được ở bên nhau".

    Bà Margaret ôm ấp vuốt ve Jeff và nói lời tạm biệt. Trong vài tuần sau đó, Jeff phải ở trong bệnh viện. Đến ngày băng mặt của cậu được gỡ bỏ. Cả gia đình Jeff đều có mặt ở đó, để xem cậu sẽ như thế nào. Khi các bác sĩ lấy bao băng trên khắp cơ thể Jeff, họ chờ đợi đến khi lớp băng cuối cùng trên khuôn mặt Jeff đc gỡ xuống.

    "Hãy hy vọng cho điều tốt nhất", bác sĩ nói. Ông nhanh chóng kéo tấm vải, để lô ra khuôn mặt của Jeff.

    Bà Margaret hét lên khi nhìn thấy khuôn mặt của Jeff. Ông Bush và Liu thì kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

    "Sao thế mọi người? Điều gì đã xảy ra với khuôn mặt của tôi ", Jeff nói. Cậu vội vã rời khỏi giường và chạy vào phòng tắm. Nhìn vào gương và thấy nguyên nhân gây ra sự sợ hãi. Khuôn mặt của Jeff. Nó ... nó khủng khiếp. Miệng cậu rộng và sâu ra và đỏ như máu vì bị đốt. Khuôn mặt đã biến thành một màu trắng hoàn toàn. và mái tóc thì bết lại thành dải màu nân hoặc đen. Jeff từ từ đưa tay lên khuôn mặt của mình. Cậu có thể caarm nhận đc khuôn mặt mình. Cậu quay lại nhìn gia đình, sau đó nhìn lại vào gương.

    -"Jeff", Liu nói, "Nó ko phải điều gì quá xấu ..."

    "Không phải là xấu?", Jeff hét lên. " Đúng rồi, Đó là hoàn hảo!" Cả nhà kinh ngạc trước câu nói của Jeff. Jeff bắt đầu cười và mắt trái và tay thì lên cơn co giật.
    -"Uh ... Jeff, con không sao chứ?"

    - "Ko sao? Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn! Ha ha ha ha ha haaaaaa, nhìn tôi đi. Khuôn mặt này hoàn hảo với tôi!". Jeff không thể ngừng cười. Hắn vuốt ve khuôn mặt của mình. Nhìn vào nó trong gương. Điều gì gây ra điều này? Vâng, bạn có thể nhớ lại rằng khi Jeff chiến đấu Randy một cái gì đó trong tâm trí của Jeff, đã làm hắn mất đi sự tỉnh táo. GÃY VỤN. Bây giờ hắn chỉ còn là một cỗ máy giết người điên cuồng. Nhưng cha mẹ hắn không biết đc điều đó.
    Jeff vẫn nhìn vào gương, miệng hắn nở nụ cười điên dại. "Hoàn hảo, ha ha haaaaaaaaaaaa!". Bà Margaret tiến lại và đỡ Jeff quay lại giường.
    Bà lấy đồ ra thay cho Jeff, đó chính là bộ đồ mà Jeff đã mặc khi đánh nhau, chỉ khác là nó đã đc khâu và vết máu đã đc giặt sạch. Mẹ đưa Jeff về phòng và mặc quần áo cho hắn. Sau đó, họ rời đi, không biết rằng đây là ngày cuối cùng của cuộc đời.

    Đêm đó, bà Margaret bị đánh thức bởi một âm thanh đến từ phòng tắm. Nghe như có ai đó đang khóc. Bà từ từ tiến tới phòng tắm để xem nó là cái gì. Và khi bà nhìn vào phòng tắm, bà nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp. Jeff đã lấy một con dao và khắc một nụ cười vào má của mình.

    "Jeff, con đang làm gì thế này?" Bà kêu lên.

    Jeff nhìn về phía mẹ mình. "Tôi không thể tiếp tục mỉm cười nữa mẹ. Miệng của tôi đã bị thương. Và bây giờ, con có thể mỉm cười mãi mãi. Mẹ của Jeff nhận thấy đôi mắt của Jeff đã biến thành một màu đen.

    "Jeff, mắt của con!" Đôi mắt Jeff tròn xoe, đen ngòm và đầy ma quái. Đôi mắt ấy dường như ko bao giờ chớp.

    "Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi và đôi mắt của tôi bắt đầu khép lại vì buồn ngủ. Tôi đã cắt mí mắt để mãi mãi có thể nhìn thấy bản thân mình, khuôn mặt mới của tôi ", mẹ của Jeff bắt đầu lùi lại, bà nhận ra con mình đã bị điên. "Ý mẹ là gì? Tôi không đẹp?" Jeff giận dữ rít lên.

    "Có con trai.. con.. rất đẹp" bà vừa nói vừa run lên lẩy bẩy, bà chạy vào phòng và lay ông Geore dậy. Bà đứng lên và lục tìm khẩu súng trong ngăn kéo. Bỗng bà ngừng lại khi nhận ra Jeff đang đứng ở cửa, tay cầm một con dao.

    "Mẹ, mẹ đã nói dối." Đó là điều cuối cùng họ nghe đc. Jeff đã giết họ với con dao trên tay. Cả 2 người họ.

    Liu giờ mới thức dậy, anh bị giật mình bởi tiếng ồn. Tuy nhiên anh nằm đó nghe ngóng, Và tất nhiên không nghe thấy bất cứ điều gì khác, vì vậy anh nhắm mắt và cố gắng ngủ trở lại. Và khi đã lim dim, Liu có cảm giác kỳ lạ rằng ai đó đang nhìn mình. Anh mở mắt ra nhìn lên, trước khi tay Jeff túm lấy miệng. Hắn từ từ nâng con dao lên và nở nụ cười khoái trá. Liu bị đè bẹp ở đây, cố gắng vùng vẫy, cố gắng để thoát khỏi người Jeff.

    "Suỵttttttt," Jeff thì thầm, "HÃY NGỦ ĐI"

    Creepypasta Jeff The Killer .. lấy từ FB
    p/s : tính cho thêm cái ảnh .... nhưng mà thôi ai tò mò tự GG nhá .
     
  9. My Own Way

    My Own Way S.V.E.N Commander Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    30/7/09
    Bài viết:
    12,231
    Nơi ở:
    Hải Phòng
    Share truyện chữ thôi.. Ảnh ọt và vid ko nên tương lên, nên làm theo cái rule của creepypasta 1 chút.
     
  10. leonsh

    leonsh I'm Blue ‍ ⚚ Mystic Mage ⚚ CHAMPION Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/1/07
    Bài viết:
    2,424
    trời ơi, ông bố lắp đít đứa con mà mình ko nghĩ ra. Mà nói thật, cho dù có lặp đít thì sao nhận ra được nhỉ. Như suy nghĩ thông thường thì cái l` vợ mình và mấy con bia ôm thấy như nhau chứ có gì đặc biệt mà phải nhớ?

    CHi tiết nhận ra đứa con qua cái ass thấy khiên cưỡng sao đó :(

    bạn viết tiếp đi, mình rất thích những câu chuyện ngắn như vậy. Cám ơn bạn đã chia sẻ. lol. Suy nghĩ về câu chuyện của bạn từ hôm qua đến giờ đó. Hài lòng khi nhận được lời giải đáp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/12/12
  11. CoThyTho

    CoThyTho Elden Lord Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    11/2/08
    Bài viết:
    2,089
    Nơi ở:
    Khu đèn đỏ
    Mẹ tôi mất sớm và cha tôi đi bước nữa ngay sau đó. Đó là 1 người phụ nữ rất đanh ác, bà ta luôn tìm cách hành hạ anh em chúng tôi khi cha đi làm. Những bữa ăn mà mẹ kế dành cho chúng tôi đều là những thứ đồ bỏ đi hoặc đầu thừa đuôi thẹo đã không còn giá trị dinh dưỡng. Tôi rất hận mụ và từng xỏ mụ vài vố đau điếng, một lần khi cha đi công tác dài hạn mụ ta đã đầu độc làm cho thằng em trai tôi bị bệnh nặng, tôi đã nổi điên lên và cố tình làm đổ nồi súp vào tay mụ ta khiến ả bị bỏng nhẹ. Sau tiếng rú kinh tởm mụ ta nhìn xoáy sâu vào mắt tôi và lẩm bẩm những từ gì đó như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, quả thực tôi chưa bao giờ sợ đến thế và bỏ đi đá bóng cùng những đứa bạn cùng lớp. Khi về nhà cũng là bữa tối, mụ bưng lên món gì đó sệt sệt và nói " đây là súp thỏ, hốc đi rồi chết, thằng ôn con mất dạy". Vì quá mệt và đói nên tôi cũng chẳng quan tâm đến thái độ của mụ và mùi vị của nó, tôi xúc đại một thìa tống vào mồm. Một cảm giác ghê tởm chạy dọc sống lưng, tôi vội nhổ thứ kinh khủng ấy ra khỏi miệng và chạy như ma đuổi lên phòng thằng em trai. Đúng như tôi nghĩ nó đã không còn nằm ở đó nữa...
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/12/12
  12. Tear_Of_Blood

    Tear_Of_Blood T.E.T.Я.I.S Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    13/7/09
    Bài viết:
    663
    ^ rule của nó đây : Cấm lưu trữ/chia sẻ/phổ biến hóa... Các thứ từ Creepypasta dưới mọi hình thức. Đây là luật ngầm của các trang mạng nổi tiếng trên thế giới như 4chan, reddit... Và chúng ta cũng nên tuân theo, không phải là không có lý. Cơ chế hoạt động của những thứ kỳ dị từ Creepypasta hoàn toàn chưa được kiểm chứng, nhưng đa phần gây tác hại xấu cho con người, vì vậy ta không thể biết được lưu trữ chúng có an toàn hay không. Chỉ cần biết là coi như những thứ này bị ám rồi đi, có thờ có thiêng có kiêng có lành, vào thớt tìm hiểu thông tin thôi, đừng cố gắng lưu trữ, chia sẻ dưới mọi hình thức.

    trích từ đây ra http://vozforums.com/showthread.php?t=3059106 và các thông tin ảnh clip thì tự GG
     
  13. leonsh

    leonsh I'm Blue ‍ ⚚ Mystic Mage ⚚ CHAMPION Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/1/07
    Bài viết:
    2,424
    ^ thx bạn trước nhé. Đang đọc để suy nghĩ. Bạn làm lun 1 serie truyện lun đi :D

    - - - Updated - - -


    bà mẹ ghẻ làm thịt thằng em làm súp cho thằng anh ăn?
    ]

    đúng không ta
     
  14. KuKoTaYa

    KuKoTaYa The Warrior of Light

    Tham gia ngày:
    11/3/09
    Bài viết:
    2,109
    quỷ cổ nữ mình đọc hết rồi, mà cái 10 ng da đen nhỏ có nghe nói mà chưa đọc, cảm ơn nhé
     
  15. CoThyTho

    CoThyTho Elden Lord Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    11/2/08
    Bài viết:
    2,089
    Nơi ở:
    Khu đèn đỏ
    Nếu như thế thì đơn giản quá :))
     
  16. Tear_Of_Blood

    Tear_Of_Blood T.E.T.Я.I.S Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    13/7/09
    Bài viết:
    663
    CÒN THỨC KHÔNG?

    Tôi từng rất dễ ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại , ngả đầu trên gối và khi tôi mở mắt ra lại thì trời đã sáng.Ít nhất là đã từng như thế!
    Khoảng 1 tuần trước , khi chuẩn bị đi ngủ tôi bỗng nghe thấy tiếng ồn ở tầng dưới.Khi tôi xuống dưới thì 1 cái cửa sổ phòng khách đã mở tung , còn cái đèn bàn thì vỡ thành từng mảnh trên sàn. Tôi thở phào nhẹ nhõm và đóng cửa sổ lại cho chắc , sau đó dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn. Tôi vội trở lại phòng ngủ , lên giường nằm.Hơi ấm của giường làm tôi cảm thấy thật dễ chịu . Điều đó làm tôi thấy tò mò tại sao tôi lại không thể ngủ được. Như đã nói , tôi rất dễ ngủ ,đặc biệt là khi tôi muốn ngủ và mệt mỏi.Vậy điều gì đã làm tôi trăn trở , làm tôi thức.
    That was when the hairs on the back of my neck stood on end ( chỗ này ko biết dịch sao) và rồi tôi có cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.

    "Còn thức không?"

    Một giọng nói thì thầm vào tai tôi.Tôi dựng đứng cả lên.Dù là ai nhưng tôi biết là nó đang ở rất gần đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi thở bên tai.Tôi không phản ứng lại.Tôi cố gắng giả vờ đang ngủ.Hi vọng là nó sẽ để mình đc yên.Sau vài phút tôi ko còn cảm thấy hơi thở bên tai nữa nhưng tôi vẫn ko động đậy cho đến khi mặt trời mọc. Tôi chưa bao giở cảm thấy vui đến vậy khi thấy tia nắng đầu tiên rọi vào.Tôi nhảy ra khỏi giường , mặc quần áo , vơ lấy chìa khoá xe và bắn nhanh ra khỏi cửa.Tôi lái xe đến nhà đứa bạn gần nhất và kể nó chuyện đã xảy ra.Nó khuyên tôi nên ở lại nhà nó và gọi cho cảnh sát.
    Cảnh sát thẩm vấn tôi và tôi đưa cho họ chìa khoá nhà của mình đế họ có thể khám xét coi có dấu vết gì ko.Họ trở lại vào buổi chiều , trả tôi chìa khoá và nói là ko tìm đc dấu vết gì cho thấy có người lạ từng ở đó.Tôi ko tin lắm hoặc chỉ là do lo lắng nên tôi quyết định ở lại nhà bạn đến hết tuần.Tôi trở về nhà vào chủ nhật mặc dù thằng bạn nói là muốn ngủ cùng với tôi nhưng tôi nghỉ là ko vấn đề gì nên bảo nó đừng lo lắng. Tôi cẩn thận kiểm tra lại ngôi nhà 1 lần nữa.Khi đã chắc chắn , tôi an tâm lên giường và hi vọng sẽ có 1 đêm ngon giấc sau 1 tuần sợ hãi.Thình lình , tôi cảm thấy rất đau đớn. Tôi nhìn xuống thì thấy tay của mình đã nhuốm máu.

    "Tao đoán là mày còn thức." Giọng nói thì thầm bên tai tôi..

    Nguồn Voz ...... thêm 1 cái về Slenderman http://vozforums.com/showpost.php?p=53128007&postcount=103 do có hình nên chỉ để link ai tò mò thì tìm hiểu .
     
  17. leonsh

    leonsh I'm Blue ‍ ⚚ Mystic Mage ⚚ CHAMPION Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/1/07
    Bài viết:
    2,424
    bó tay, ko nghĩ ra được manh mối gì để suy luận típ. Gợi ý hay giải đáp bạn ui.
     
  18. Mèo_Bµn

    Mèo_Bµn Liu Kang, Champion of Earthrealm Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    1/12/08
    Bài viết:
    5,350
    Nơi ở:
    ( ͡° ͜ʖ ͡°)
    That was when the hairs on the back of my neck stood on end

    cái này chắc dân gian gọi là dựng tóc gáy nè :))
     
  19. [N.K] Scorp

    [N.K] Scorp Fade to Black...

    Tham gia ngày:
    8/8/08
    Bài viết:
    3,983
    Nơi ở:
    Đè Lẹt City
    Thích phức tạp thì đây :>:
    [spoil]Bà mẹ lên cưỡng dâm thằng em bắt nó phọt cho đến chết, xong rồi mới lấy mấy cái thứ phọt của nó đem đi nấu súp cho thằng anh, mà 2 anh em thằng này cũng thổi kèn cho nhau nhiều rồi nên thằng anh ăn là nhận ra ngay =))[/spoil]
     
  20. CoThyTho

    CoThyTho Elden Lord Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    11/2/08
    Bài viết:
    2,089
    Nơi ở:
    Khu đèn đỏ
    Thế thì lại na ná giống truyện kia rồi, cùng 1 kiểu ai lại diễn 2 lần ấy. Còn anh em nào khác không...
     

Chia sẻ trang này