Thread chat BTL tập đoàn quân chiến lược số II, quân đoàn 100, sư đoàn xung kích số 31

Thảo luận trong 'Thảo luận chung' bắt đầu bởi S.Dentatus, 27/10/11.

  1. lop pho 2

    lop pho 2 Mega Man

    Tham gia ngày:
    3/11/10
    Bài viết:
    3,413
    Nơi ở:
    Total war box
    VN cộng hành giỏi sử đến nổi ko biết cha Thiệu chết năm nào rồi sủa nhẵng( chứng cứ bên C&C)
    Vn cộng hành được học ngon lành đến nổi thua rồi vứt hoàng sa cho giặc.
    Vnchành ngon lành đến nỗi thua trận 3 tháng, ko giám tử thủ và chạy bỏ mặc quê cha đất tổ để ở nhờ nhà Mỹ
    VNcộng hành luôn mở mồm sủa CS theo TQ trong khi mình bám váy của Sen đầm Mỹ và làm pet cho chú SAM
     
  2. third reichsss

    third reichsss Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    14/1/13
    Bài viết:
    1
    cái con *** mẹ mày ý tụi cộng sản chúng mày ký kết với giặc rồi ra điều kiện kêu thằng trung quốc đi chiếm đảo vnch làm cho vnch thua to rồi thừa cơ đánh chiếm hết miền nam chúng mày làm như vậy mà coi được hả con chó cộng sản kia nương nhờ nước khác đi đánh giúp mình rồi mình khoẻ đợi sau khi nó đánh xong rồi trả đất lại cho mày hả cộng sản kia. ngu như con heo mà cũng bài đặt lên tiếng. nếu chúng mày không khí kết với giặc thì thử hỏi coi tụi tao có đánh lại giặc không chứ nếu chúng mày không ký kết thì tới lúc đó vnch sẽ đánh trung quốc té ra quần luôn đó. chỉ tại mấy thằng cộng sản việt nam bán nước cho giặc nên mới ra nông nổi này đây. chúng mày đi chết đi mấy đồ phản bội bán nước:)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    nói tóm lại là tụi tao sẽ phục quốc nhan thôi nhanh nhất là cuối năm 2013 đầu năm 2014:)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):))
     
  3. lop pho 2

    lop pho 2 Mega Man

    Tham gia ngày:
    3/11/10
    Bài viết:
    3,413
    Nơi ở:
    Total war box
    Tóm cái cục shit=))
    Đám cộng hành tụi mày mới đi bợ đít Mỹ=))mỵ đi cái là cụt trym thua tóe khói. Nhờ thằng Mỹ giúp nó lơ luôn=))
    Đệ thất hạm đội mới rút là y như rằng mất HS=))

    - - - Updated - - -

    Tóm cái cục shit=))
    Đám cộng hành tụi mày mới đi bợ đít Mỹ=))mỵ đi cái là cụt trym thua tóe khói. Nhờ thằng Mỹ giúp nó lơ luôn=))
    Đệ thất hạm đội mới rút là y như rằng mất HS=))
     
  4. apocalypsetank12

    apocalypsetank12 Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    13/12/11
    Bài viết:
    1,165
    Nơi ở:
    TP.HCM (thật)
    ồ ba má nam tai =))
    "anh ta" đã trở lại, lợi hại giảm hai, đẹp trai giảm bốn và ngu dốt tăng mười =))
    [​IMG]

    VNCH dân chủ, tự do, và đây là bằng chứng
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
     
  5. nhinhonhinho

    nhinhonhinho Dante, the strongest Demon Slayer Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/9/07
    Bài viết:
    14,328
    4 chân cờ shit cuối cùng cũng mò đc qua đây rồi cơ à :9cool_haha:
     
  6. lop pho 2

    lop pho 2 Mega Man

    Tham gia ngày:
    3/11/10
    Bài viết:
    3,413
    Nơi ở:
    Total war box
    Đám lính 3 que toàn sợ chết, hạch sách, tàn bạo, và ko phân biệt đc ai là giặc, xa rời dân chúng
     
  7. Natit_Titan

    Natit_Titan Generalissimus Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/9/08
    Bài viết:
    6,083
    mình lỡ tay lấy xe tank cán chết nó mất rồi X_X
     
  8. lop pho 2

    lop pho 2 Mega Man

    Tham gia ngày:
    3/11/10
    Bài viết:
    3,413
    Nơi ở:
    Total war box
    Đừng lo, giống cho lai đĩa này nó khó chết lắm, cán một con lại ra thêm mười con thôi:))
     
  9. kuznetsov

    kuznetsov Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    5/5/12
    Bài viết:
    488
    chết bà rồi, quý box C&C làm sao mà để con chó bên ấy nó chạy loạn qua đây cắn bậy rồi :6cool_beat_shot:
     
  10. hugoking1

    hugoking1 Commander-in-Chief

    Tham gia ngày:
    7/5/07
    Bài viết:
    6,811
    Nơi ở:
    HCMC
    nó dám qua đây nữa mới sợ, cái con chó vàng ba que ấy :))
     
  11. Tây Hạ

    Tây Hạ Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    14/1/13
    Bài viết:
    1
    cắn bậy cái cục cức tao là đại tướng của quân nổi dậy đây tao thay mặt tổng thống wa ủi hết tụi mày luôn đó nếu tụi mày không chửi bên kia nữa thì coi như là tao thắng bên box kia giờ wa box này quậy chơi cho đã:)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    chúng mày cứ việc ban nick thoải mái đi há ban nick này thì tao lập nick hkác mấy hồi cho chúng mày ban đã tay luôn:)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    ông chửi HCM của chúng mày là già mỏ tổ nè

    - - - Updated - - -

    HCM chó đẻ vô liêm sĩ không biết nhục cái con *** gì hết
     
  12. sayuri2705

    sayuri2705 Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    19/10/08
    Bài viết:
    1,427
    Nơi ở:
    Empire of JAV
  13. lop pho 2

    lop pho 2 Mega Man

    Tham gia ngày:
    3/11/10
    Bài viết:
    3,413
    Nơi ở:
    Total war box
    Hugo ơi vào nhậu có cầy tơ rồi này.
    Nhinho nữa nhanh kẻ hết.

    - - - Updated - - -

    Bỏ thêm mấy cọng hành cho nó chất =))
    VN cọng hành xào thịt chó vàng be que=))
    Muốn war to và thằng thì đi vào việc chính đê
    Ngồi chửi bậy ích j
    P/s: bỏ trò copy and paste đi, dài mà dỡ ẹc, tự tóm lược đi may ra các anh đây còn nễ
     
  14. phó tướng tây hạ

    phó tướng tây hạ Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    15/1/13
    Bài viết:
    7
    cái *** mẹ tụi mày giờ này còn đòi ăn thịt chó có biết chó là quý cỡ nào không mà đòi ăn nó. chó nuôi để giữ nhà hay bắt cướp vậy mà chúng mày đòi ăn nó chưa ăn được nó thì bị nó ăn trước rồi con ạ để ông bảo cho tụi mày nghe tụi mày là thú từ trong rừng chui ra. bộ đội cụ hồ là con thú hoang chuyên cắn bậy sủa bậy đái bậy sản xuất bậy đây mà. thú rừng cộng sản hôi hám:)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    cái con *** hồ chó đẻ năm xưa dụ dỗ đàn bà đi tập kích miền bắc rồi hiếp hãm từng đứa một không chỉ vậy hắn cùng với phạm văn đồng ký kết bán hoàng sa cho giặc năm 1958 rồi kêu giặc chiếm đảo vnch mà giờ còn bài đặt hô to hai tiếng dân chủ:)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    hai tiếng dân chủ dành cho việt nam cộng hoà tụi tao đi còn chúng mày nhanh chóng xuống âm phủ mà hô to hai tiếng dân chủ:))

    - - - Updated - - -

    mà việt nam cộng hoà tụi tao cần gì dân chủ chứ dân quốc là được rồi còn dân chủ dành cho mấy nước xhcn độc tài chó đẻ của chúng mày ấy=))

    - - - Updated - - -

    ông chửi hồ CM chó đẻ nè, hồ mất nết nè, hồ hiếp dâm bán nước nè làm gì được ông hả. ông thẻo khoái lạc song châu HCM ăn luôn nè thẻo xong rồi nhét vào mồm mấy thằng cộng sản việy nam chúng mày

    - - - Updated - - -

    ông luột rau nấu HCM đó nấu cho nó chết mẹ nó luôn cả mấy thằng lãnh đạo chó chết của chúng mày nữa. đụng mẹ tao mà biết được năm xưa có thằng bán nước chắc giết chết mẹ hết bọn chúng wá không chừa một tên chó đẻ nào cả

    - - - Updated - - -

    chó đẻ cả nhà chúng nó chó đẻ mấy th8àng lãnh đạo chết *** hết đi cùng nhau xuống âm phủ mà hô to hai tiếng dân chủ. dân chủ cái gì dân dâm thì có

    - - - Updated - - -

    thằng hcm tham lam nghĩ tới 16 tấn vàng rồi đổ lỗi cho vnch lấy thằng chó hồ mất dạy

    - - - Updated - - -

    chó hcm giống như chó hồ cẩm đào vậy hai thằng giống hệt nhau ah vì cả hai cùng họ hồ mà
     
  15. phó tướng tây hạ

    phó tướng tây hạ Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    15/1/13
    Bài viết:
    7
    hai con chó đảng cộng sản cùng là anh em đảng cộng sản mà nước lớn hiếp nước nhỏ ngu như cái con *** làm như khoái đánh nhau lắm vậy đó nếu thích thì ông chiều ông cho đánh nhau chết mịa hết luôn khỏi mắt công chửi sống trên đời làm được cái con *** gì suốt ngày chửi nhau đánh lộn *** lo làm ăn cái con *** gì đã vậy chơi ở đây chưa đã và còn wa nước ngoài phá tiếp. làm cho người dân bên ấy phẩn nộ mấy thằng cộng sản chúng mày. ông đi tới đâu cũng thấy xấu hổ là người việt nam cả. vì có thằng hcm ấy
     
  16. Lê Huỳnh Thành

    Lê Huỳnh Thành Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    11/5/12
    Bài viết:
    232
    Chú có ngon cầm cờ của chó ba sọc bước ra đường. Chứ lên đây sủa thì phục cái jì. Chó bại trận chỉ sủa là giỏi thôi. Ngày 30-4 năm ấy chú bắn đc bao nhiêu viên đạn vậy kể nghe coi hay tụt quần chạy không kịp lụm vậy.

    - - - Updated - - -

    Lăng Bác có địa chỉ đàng hoàng, đủ can đảm thì bước vào, đàn ông không cần nói nhiều, đừng chửi như vậy giống đ* lắm.
     
  17. teen_gamer124

    teen_gamer124 T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    8/7/08
    Bài viết:
    669
    Nơi ở:
    TpHồ Chí Minh
    "Người" gì mà kì thế nhỉ? Vài trang trước thì chửi người khác vì cái tội dám đọc truyện có nguồn gốc Trung Quốc, thế mừ bản thân lại đặt nick hình như đâu có liên quan đến Việt Nam đâu nhể? :5cool_sweat:
    Tí quên, mọi người ném đá coi chừng vỡ đồ, không khéo chủ nhà lại ra cho mấy ô vuông nữa thì khổ.
    À, cho mình hỏi mọi người cái này, lúc trước nhớ mang mang có ai nói câu gì đấy, đại khái nội dung của nó là "Để nuôi một anh lính cần một trăm người làm", không biết có nhớ đúng không nữa? Có ai biết câu đó không? Thêm nữa, chi phí để nuôi một anh lính theo tiêu chuẩn bây giờ là bao nhỉ?
     
  18. phó tướng tây hạ

    phó tướng tây hạ Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    15/1/13
    Bài viết:
    7
    công nhận chúng mày thức khuya sớm nhỉ thức tới 2h sáng luôn à đợi sau này ông phục quốc rồi sẽ cu từng đứa một đem nhét vào mồm cộng sản việt nam chúng mày. không giấu gì chúng mày ở chỗ ông ở đây có rất nhiều cờ vàng tung bay phắp phới đặt biệt là ở hà nội vì ông ở hà nội mà chúng mày thách ông cầm cờ vàng ra đường hả từng tưởng ông không dám nha hôm trước ông có cầm cờ ra ngoài phố rồi đi khắp phố đó mà đâu có đứa nào dám lên tiếng đâu. ông ở gần hồ con rùa đây nè. ông cầm cờ vàng chạy khắp hồ hoàn kiếm đây nè:)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    ông nghe người ta nói chỉ cần đánh sập cái lăng của hồ chó chúng mày thì coi như cộng sản chúng mày tiêu thôi. ông sẽ nhờ người trong nước đánh sặp cái lăng ấy coi như là xong hề hề:)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    chúng mày dám ca ngợi anh hùng dân tộc trung quốc hả con. việt nam thì *** ca ngợi còn trung quốc thì rành giữ lắm còn lịch sử việt nam thì ngu si đần độn *** biết cái con *** gì hết không chỉ vậy chúng mày còn chơi đồ trung quốc, xem phim trung quốc và chơi gái đếm trung quốc nữa:)):)):))
     
  19. phó tướng tây hạ

    phó tướng tây hạ Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    15/1/13
    Bài viết:
    7
    cộng sản việt nam chúng mày đáng chết hàng vạn lần bọn mày còn mở đường cho hai tàu chiến tq vào thằm HCM nữa mà nó đâu ở bến nhà rồng chứ đâu toàn quân bán nước:)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    còn vnch tụi tao thì còn lâu mới có chuyện đó hễ cứ gặp đồ ăn trung quốc hay cái gì của trung quốc là lập tức dẹp bỏ chỉ ăn đồ của nhật và mỹ thôi:)):)):)):)):)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    bắn chết mẹ mấy thằng bán nước:soldier_baby18:
     
  20. phó tướng tây hạ

    phó tướng tây hạ Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    15/1/13
    Bài viết:
    7
    nếu chúng mày thích trung quốc đến vậy thì wa trung quốc sống nha ngày xưa bảo vnch tụi tao theo mỹ là phản bội dân còn giờ cộng sản chúng mày theo trung quốc đó vậy có phải là phản bội dân hay không. sớm hay muộn thì tụi tao cũng sẽ phục quốc nhanh thôi còn cộng sản chúng mày cùng nhau xuống âm phủ đi há:)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    đã vậy còn làm mất thêm mấy đảo của việt nam nữa không chỉ đảo hoàng sa bị mất đâu còn đảo nhiều đảo bị mất lắm chúng mày cứ chờ cho giặc vào chiếm nhà chúng mày đi há:)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):)):))

    - - - Updated - - -

    LIÊN THÀNH: HUẾ, MẬU THÂN - TANG TÓC


    Đã 43 Năm Trôi Qua,
    Vết Thương Mậu Thân 1968 Vẫn Còn Rướm Máu Trong Lòng Dân Huế.

    Từ Mậu Thân 1968 đến nay 2011, đã hơn 43 năm trôi qua, một quãng thời gian đã quá dài cho một đời người, nhưng đối với thân nhân nạn nhân đã bị bọn VC sát hại, những ai đã từng là chúng nhân và nạn nhân của một Mậu Thân 68 bi thưong cùng cực, thì 43 năm trôi qua quả thật thời gian còn quá ngán, quá sớm chưa dủ để cho vết thương Mậu Thân trong lòng họ có thì giờ để lành lặn, chưa đủ để hàn gắn những đau thương, chua xót ngậm ngùi trong lòng người dân Huế.

    Trong 23 ngày chiếm Huế, từ 2:33 phút khuya ngày mồng 2 Tết đến ngày 25 Tết Mậu Thân 1968 đảng cộng sản Việt Nam và đám Việt gian tay sai đã tàn sát 5,327 thuờng dân vô tội và bắt đi 1,200 ngừoi khác, con số cộng chung là 6,527 sinh mạng không phải là nhỏ.

    Trong thời gian những năm gần đây, vào ngày 1 tháng 2 năm 2008, trung ương đảng cộng sản Việt Nam đã có tổ chức một cuộc mít- ting tại Sài gòn ngay trước Dinh Độc Lập trước đây. Nhiều nhân vật lãnh đạo cũ và mới trong bộ chính trị trung ương đảng công sản Việt Nam đã có mặt trong buổi lễ gọi là kỷ niệm 40 năm chiến thắng Mậu Thân bọn chúng cho rằng đó là một chiến thắng lớn lao của Hồ chí Minh, của đảng cộng sản Việt Nam và đám Việt gian tay sai trong nhiệm vụ đánh thắng Ngụy quân, Ngụy quyền Miền Nam và Đế quốc Mỹ xâm lược.

    Thế nhưng nếu đảng Cộng sản Việt Nam nhìn lại một cách thẳng thắn thì sẽ thấy ngay cuộc chiến Mậu Thân là một thảm bại nặng nề cho đảng Cộng sản Việt Nam trên cả 3 mặt trận: Quân Sự, Chính Trị, Tình báo.

    1- Mặt trận Quân Sự.

    Tất cả các mục tiêu Quân sự trong thành phố Huế mà bọn chúng mưu toan đánh chiếm đều không thể thực hiện được.
    Ví dụ như:
    Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn I Bộ Binh tại Quân I.
    Bộ Chỉ Huy Tiểu Khu Thừa Thiên, Quân Trấn Huế. Cơ Quan MVC và Bộ Chỉ Huy CSQG Thừa-Thiên /Huế. (Quận III).
    Điều đáng nói là số thương vong của bọn chúng quá cao, con số thiệt hại về nhân mạng cán binh của bọn chúng lên đến gần 90%.

    2- Mặt trận Chính Trị.

    Hồ Chí Minh, và Bộ Chính Trị đảng cộng sản Việt Nam đã ước tính sai lầm, chũ quan, cho rằng khi trận đánh Mậu Thân xẫy ra tại Huế dồng bào Huế sẽ đứng dậy cùng với quân đội cộng sản và cán bộ chính trị của bôn chúng sẽ tạo ra một cuộc binh biến, một cuộc tổng nỗi dậy cướp chính quyền.
    Thế nhưng, Cuộc tổng nỗi dậy tại Huế của Hồ Chí Minh và Bộ Chính Trị đảng CS Việt Nam tại Huế đã không xảy ra vì dân chúng Huế không theo, không hưởng ứng, không hợp tác,
    Thất bại trong cuộc Tổng nỗi dậy, HCM và BCT đảng CSVN cho lệnh thi hành “Bạo lực Cách Mạng” hay “Bạo Lực Đỏ” để răn đe dân chúng Huế.
    Kết quả là 5,327 thương dân vô tội bị giết, và 1,200 ngừoi bị bắt đem đi mất tích, đến nay vẫn không có vết tích gì để tim kiếm. Như vậy tổng cộng là 6,527 sinh mang đã bị thảm sát bởi lệnh “Bạo lực cách mạng“ của Hồ chí Minh và Bộ CT đảng CSVN.
    Vụ Thảm sát Mậu Thân Huế đã làm rúng động thế giới về hành động dã man của Hồ Chí Minh và đảng cọng sản Việt Nam.

    Như vậy thử hỏi đó là chiến thắng chính trị hay sao?

    3- Mặt trận Tình Báo.

    Như đã biết, hạ tầng cơ sở là một yếu tố tối quan trọng trong cuộc chiến tranh du kích. Tại Huế, vì tin tưởng rằng bọn chúng đã thắng nên hầu như tòan bộ hạ tầng cở sở bí mật của bọn chúng đều xuất đầu lộ diện. Hai mươi sáu ngày sau khi tòan bộ lực lượng chính quy, du kích tháo chạy khỏi thành phố, đa số đám hạ tầng cơ sở bí mật mà bọn chúng đã xây dựng nuôi dưỡng hằng chục năm đã bị lực lượng CSQG/TT-Huế vô hiệu hóa toàn bộ. Đó là một thất bại rất nặng nề của bon chúng.

    Thưa quý vị quan khách,

    Trong những năm gần đây thỉnh thỏang chúng ta lại nghe, lại thấy xuất hiện trên hệ thống truyền thanh, truyền hình quốc tế nhũng lời chối tội của những tên sát nhân Hoàng Phủ Ngoc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Lê Văn Hảo, Hòang Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Thị Đoan Trinh, những kẻ đã thi hành bạo lực Cách Mạng của HCM thảm sát đồng bào Huế chối tội rằng:

    “Họ Không Hề nhúng tay vào vụ thảm sát đó, và rằng khi trận đánh xảy ra họ ở tuyến sau lo cho thưong binh, hoặc nằm trên núi chứ không có mặt tại Huế.”

    Thưa quý vị quan khách,

    Thậm chí ngay cả Bùi Tín, tên Đại Tá công sản kỳ cựu trá hàng hiện đang sống tại Pháp đã theo lệnh Bộ CT đang CSVN nói rằng: Trên 5 ngàn đồng bào Huế bị chết trong Mậu Thân là do bom đạn của VNCH và Hoa Kỳ sát hại chứ không có một ai trong lực lượng cộng sản cho lệnh giiết hại đồng bào cả.

    Trong suốt 26 ngày khổ nạn của đồng bào Huế, Cá nhân tôi là Trung Úy Phó trưởng Ty CSĐB và vì nhu cầu an ninh, do tình hình cấp bách lúc đó, Trung Tá Phan V Khoa, Tỉnh Trưởng Tỉnh Thừa Thiên Và Thị Xã Huế đã bổ nhiệm tôi kiêm chức vụ Quận Trưởng Quận III Thị xã Huế vì thế tôi đã là chứng nhân của cuộc tàn sát man rợ đông bào Huế do HCM, đảng CSVN cùng đám tay sai nằm vùng gậy ra cho dân chúng Huế.

    Thưa quý vị quan khách, phần trình bày của tôi ngày hôm nay gồm 3 phần:

    1- Sơ lược cuộc tấn công Huế của Cộng Sản Hà Nội.
    2- Điểm mặt những hung thủ đã sát hại đồng bào Huế
    3- Thông báo và trình bày công việc làm của UBTTTA Đảng cộng sản Việt Nam cùng bè lũ ra Tòa án quốc tế về Tội Ác Chiến Tranh và tội diệt chủng.

    Sơ lược cuộc tấn công Huế của Cộng Sản Hà Nội.

    Rạng sáng mồng hai Tết Mậu Thân, đúng 2 giờ 33 phút sau lọat đạn pháo kich vào thành phố, từ rừng núi phía tây, trên 10 ngàn quân cộng sản đã tràn vào Huế, họ là “Quân Đội Nhân Dân”, là “Quân Giải Phóng”, là những tên nằm vùng, những kẻ trí thức, giáo sư, sinh viên đã một thời tham gia trong phong trào tranh đấu Phật Giáo của năm 1966. Họ đã thoát ly lên mật khu từ dạo đó, nay theo lệnh của Hồ Chí Minh, của Bộ Chính Trị trở lại Huế với guơm đao, búa liềm, mã tấu, với AK47, B40, bắn sập thành phố, thẳng tay chém giết hằng loạt dân lành vô tội nhằm trả mối hận xưa, và theo họ là để “giải phóng” đồng bào Huế.

    Trong 10 ngàn quân nầy có 4,700 quân chính quy Bắc Việt, số còn lại là quân Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, du kích của các Quận, Huyện và đám cơ sở nằm vùng, lực lượng của phong trào tranh đấu chống Chánh Phủ VNCH năm 1966 đã đào thóat lên mật khu.

    Mười ngàn quân nầy không phục vụ dưới ngọn cờ đỏ sao vàng, cũng chẳng phục vụ dưới bóng cờ của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, mà phục vụ dưới ngọn cờ của Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc, Dân Chủ và Hòa Binh do Bộ Chính Trị ĐCSVN vừa mới thành lập, mà chủ tịch là Lê Văn Hảo, phó chủ tịch là Thích Đôn Hậu, tổng thư ký là Hoàng Phủ Ngọc Tường, và phụ trách học sinh, sinh viên, trí thức là Nguyễn Đắc Xuân.

    Lực lượng LMDTDCHB nầy đã phối hợp với cộng quân để gieo rắc đau thương cho đồng bào Huế trong 624 giờ kinh hoàng.

    Huế đã dìu nhau chạy trốn Việt Cộng trong buớc chân khập khiễng và nỗi sợ hải tột cùng.
    Có thể nói ở Huế lúc đó mỗi thước đất là một thây người, một vũng máu tươi chưa kịp đổi màu.
    Huế ngập trong xác người và biển máu, từ bờ cây bụi cỏ, đường lớn đường nhỏ, từ trong nhà ra đến sân trước, sân sau!

    Sáng ngày mồng hai Tết, trời chưa sáng hẳn, một số lớn gia đình trong ba Quận của Thành phố Huế đã bị Việt Cộng cùng đám chỉ điểm xông vào từng nhà lục soát tìm kiếm “công an, cảnh sát, ngụy quân, ngụy quyền” đang ẩn trốn đâu đó.

    Súng đã nổ và nhiều thây người ngã gục.

    Đến khoảng 6 giờ sáng, suơng chưa tan, trời trở lạnh, Huế đã bật khóc trong nghẹn ngào, đau đớn khi trên kỳ đài Phú Văn Lâu lá Quốc kỳ VNCH không còn đó nữa. Thay vào đó là một lá cờ gồm 3 mảnh: hai mảnh hai bên màu xanh nhạt, mảnh giữa màu đỏ có ngôi sao vàng. Dân chúng Huế ngỡ đó là lá cờ của MTGPMN, thật sự không phải, cờ MTGPMN chỉ có 2 mảnh, một mảnh màu xanh nhạt, một mảnh màu đỏ giữa có ngôi sao vàng. Lá cờ treo trên Kỳ Đài Ngọ Môn là cờ của Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc, Dân Chủ và Hòa Bình.

    Lá cờ nầy do tên Sinh viên Lê Hữu Dũng, một cơ sở quan trọng nội thành của VC hướng dẫn một đơn vị Đặc công VC tấn cống kỳ đài và sau đó đã treo lá cờ Liên Minh đã may sẵn lên kỳ đài trong suốt 23 ngày. Cũng cần nói thêm Lê Hữu Dũng là con trai của Lê Hữu Tý một cán bộ cộng sản tại nội thành Huế.

    Ngày mồng hai Tết, dân Huế bắt đầu cuộc di tản từ 7 giờ sáng.

    - Tại vùng Bến Ngự, Nam Giao, Từ Đàm, dân chúng kéo nhau chạy trốn lên vùng nhà máy nước Vạn Niên gần đồi thông Quãng Tế sát cạnh chùa Từ Hiếu. Có nhiều đoàn người chỉ đi được nửa đường thì bị Việt Cộng pháo kích chận lại, nên đành phải quay trở về.

    - Tại làng Phú Cam, cộng quân đã vây kín, dân chúng kéo nhau vào trú ẩn tại nhà thờ chánh tòa Phủ Cam.
    - Riêng tại Quận III vùng hữu ngạn sông Hương, từng đoàn người từ vùng cầu Kho Rèn, dọc đường Phan Đình Phùng, vùng An Cựu và xóm đạo Dòng Chúa Cứu Thế, kéo nhau chạy trốn vào nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế.

    - Dân cư vùng cầu số 7, Hàng Me, Đập Đá, khu trường trung học Nguyễn Tri Phuơng chạy vào trú tại trường trung học Kiểu Mẫu nằm sát cạnh Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên-Huế và BCH Tiểu Khu.

    - Tại Quận II vùng Gia Hội, một số ít dân chúng trốn vào chùa Diệu Đế, chùa Ông, chùa Áo Vàng, trường trung học Gia Hội; đa số dân chúng còn lại trốn tại nhà.

    - Tại Quận I vùng Thành Nội, dân chúng về trú ẩn vùng Cầu Kho, Mang Cá nơi có Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn I Bộ Binh của Thiếu Tướng Ngô Quang Trưởng che chở.

    Trời đất như báo hiệu cho biết những ngày tang tóc. Không như năm trước, năm nay trời trở lạnh nhiều và cơn mưa phùn đã bắt đầu từ ngày mồng hai Tết, kéo dài trong suốt 26 ngày chiến cuộc tại Huế.

    Bầu trời u ám, mây xám phủ đặc thành phố trong cơn mưa lạnh buốt của đất trời, và trong nỗi sợ hải của người dân đang chạy giặc.

    Súng nổ từ khuya đến suốt ngày mồng hai Tết và vẫn tiếp tục nổ. Lâu lâu trên bầu trời xám xuất hiện một chiếc máy bay quan sát L-19, hoặc môt chiếc trực thăng bay cao lạc lõng, lập tức hằng loạt súng của Việt Cộng từ mọi nơi trong thành phố bắn lên.
    Hằng trăm, hằng ngàn loạt đạn nổ rền làm tăng thêm nỗi run sợ của mọi người.
    Trong khi lực lượng quân sự của cộng quân đang tấn công vào những vị trí quan trọng trong thành phố, thì bộ phận chính trị, an ninh VC của Bộ Tư Lệnh Mặt Trận Quân Khu Trị Thiên-Huế phối hợp cùng đám Việt Cộng nằm vùng bắt đầu chuẩn bị tắm máu, tàn sát dân Huế.
    Thành ủy viên Hoàng Kim Loan và Hoàng Lanh phụ trách thành lập chính quyền Cách Mạng tại Huế và phát động quần chúng thực hiện cuộc “tổng nổi dậy.”

    Thành lập chính quyền cách mạng cấp Quận, Tĩnh chuẩn bị “tổng nổi dậy”
    Sáng ngày mồng hai Tết, sau buổi mít tinh tại Quận I và Quận II với đám cơ sở nằm vùng, Hoàng Kim Loan và Hoàng Lanh để cử hai cơ sở nằm vùng của bọn chúng nắm giữ chức vụ Ủy ban Nhân dân Cách mạng (UBNDCM) Quận I và Quận 2 TP.Huế

    1. Nguyễn Hữu Vấn, giáo sư Quốc Gia Âm nhạc và Kịch nghệ, làm Chủ Tịch UBNDCM Quận I.
    2. Nguyễn Thiết, Chủ Tịch UBNDCM Quận II. Nguyễn Thiết vượt tuyến vào Nam năm 1957. Sau đó học luật, là thành viên trong ban chấp hành Tổng Hội Sinh Viên Đại Học Huế và là cán bộ cộng sản nằm vùng trong Tổng Hội từ lâu.
    3. Đại Tá Công An VC Nguyễn Đình Bảy tự Bảy Lanh kiêm nhiệm chức vụ Chủ Tịch ủy ban Nhân Dân Cách Mạng Quận III.
    4. Chính quyền Ủy Ban Nhân Dân Cách Mạng Tĩnh :

    - Chủ tịch UBNDCM Tĩnh Thừa -Thiên/ Huế: Lê văn Hảo. Giáo sư Lê văn Hảo là một trong những thành phần tranh đấu tích cực chống Chánh Phủ của Thích Trí Quang vào năm 1966 và là cơ sở trí vận dưới sự điều khiển của Hoàng Kim Loan.

    - Phó chủ tịch: Bà Đào Thị Xuân Yến, nguyên Hiệu trưởng trường Nữ trung học Đồng Khánh, cũng là cơ sở trí vận dưới quyền điều khiển của Hoàng Kim Loan.

    - Đồng phó chủ tịch là thường vụ Thành ủy Hoàng Phương Thảo.

    Điểm mặt thủ phạm tàn sát dân Huế.

    Thi hành chỉ thị tàn sát đồng bào Huế của Hồ Chí Minh và Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam, ngoài tướng VC Trần văn Quang, Lê Chưởng, còn có những nhân vật sau đây:

    1. Đại tá VC Nguyễn Mậu Huyên, tức Bảy Lanh, tức Nguyễn Đình Bảy, Truởng ban An Ninh Tỉnh Ủy Thừa Thiên, Thị ủy Huế
    2. Đại Tá VC Lê Tư Minh,Tư lệnh mặt trận Huế
    3. Tống Hoàng Nguyên, Trưởng ban An Ninh Khu Ủy Trị Thiên-Huế
    4. Hoàng Phương Thảo, Thường Vụ Thành Ủy Huế
    5. Trung Tá điệp viên cộng sản Hoàng Kim Loan, Thành Ủy viên Thành Ủy Huế, phụ trách “tổng nổi dậy.”
    6- Lê văn Hảo chủ tịch Liên Minh DCDTHB kiêm nhiệm chủ tich Ủy ban Nhân Dân thành phố Huế
    7- Thích Đôn Hậu, Phó chủ tịch Lực Lượng LMDTDCHB
    8- Hoàng Phủ Ngọc Tuờng, giáo sư trường trung học Quốc Học
    9- Hoàng Phủ Ngọc Phan, sinh viên y khoa
    10- Nguyễn Đắc Xuân, sinh viên sư phạm ban Việt Hán
    11- Nguyễn Thiết, sinh viên luật khoa
    12- Nguyễn Thị Đoan Trinh, nữ sinh viên dược khoa
    13- Nguyễn Dũng, sinh viên
    14- Nguyễn Hữu Vấn, giáo sư trường Quốc Gia Âm Nhạc và Kịch Nghệ
    15- Tôn Thất Duơng Tiềm, giáo sư trường trung học Bồ Đề
    16- Lê Văn Hảo, giáo sư nhân chủng học, Viện Đại Học Huế
    17- Nguyễn Đóa, cựu giám thị trường Quốc Học, cũng là cha vợ của Tôn Thất Duơng Tiềm
    18- Bà Đào thị Xuân Yến, thuờng đuợc gọi là Bà Tuần Chi, nguyên hiệu truởng truờng nữ trung học Đồng Khánh
    19- Cha con ông Thiên Tường, chủ tiệm thuốc Bắc tại An Cựu. Ông Thiên Tường là cha nuôi Đại Tá công an Việt Cộng Nguyễn Đình Bảy, tức Bảy Lanh, từ lúc Bảy Lanh còn nhỏ
    20- Nguyễn Bé, thợ nề, chủ tịch khu phố Quận II
    21- Diệu Linh, thầy bói ở Gia Hội, Quận II

    Nguyễn Đắc Xuân còn kiêm nhiện chức vụ Trưởng đoàn An Ninh và Bảo vệ Khu phố, còn gọi là Đội Tự vệ Thành.
    Ngoài ra Nguyễn Đắc Xuân còn đứng ra tổ chức đoàn Nghĩa Binh Cảnh Sát và giao cho Nguyễn Văn Cán, cán bộ VC nằm vùng có cấp bậc Quận Trưởng CSQG nguyên là Trưởng Ty CSQG Thị xã Huế làm truởng đoàn, và đoàn Nghĩa Binh Quân-Nhân giao cho Đại úy Lợi nguyên là sĩ quan QLVNCH đã đầu hàng theo địch.

    Đội Tự Vệ Thành hay đoàn thanh niên võ trang.

    Theo đài phát thanh Hà Nội, trong bản tin vào ngày mồng 3 Tết thì đây là một lực lượng kết hợp nhân sĩ, trí thức, học sinh, sinh viên và tôn giáo yêu nước vừa mới thành lập tại Huế nhằm đứng dậy chống “đế quốc Mỹ” và đám tay sai bọn “ngụy quân, ngụy quyền” để lùng, diệt, truy quét ác ôn, tàn binh “ngụy”, tay sai CIA.

    Trực tiếp chỉ huy là Nguyễn Đắc Xuân, đoàn viên là những thành phần trong vụ tranh dấu bạo loạn chống Chánh Phủ năm 1966; một số thoát ly lên mật khu vào tháng 6, 7/1966 khi phong trào tranh đấu của chúng thất bại,

    Đội tự vệ Thành của Nguyễn Đắc Xuân là lực luợng nguy hiểm nhất, bọn chúng phụ trách chỉ điểm, bắt bớ và hành quyết Dân, Quân, Cán, Chính VNCH.

    Các đội Tự vệ Khu phố của Nguyễn Đắc Xuân đuợc rãi đều khắp 3 Quận nội thành Huế, đặc biệt là Quận I và Quận II. Kế hoạch thảm sát đồng bào Huế được chia làm 3 giai đọan hết sức tinh vi:

    Giai đọan I: Đợt trình diện lần thứ I

    Đại lực lượng nầy chia thành nhiều toán nhỏ rãi đều trong 3 Quân thành phố Huế, bọn chúng đi lục soát từng nhà, từng gia đình, kêu gọi Dân-Quân-Cán-Chính VNCH ra trình diện và giao nạp vũ khí để được khoan hồng.

    Ngoài ra trong khi lục soát chúng đã bắt một số người trong danh sách đã có từ truớc.

    Trong đợt trình diện lần thứ I nầy, có một số ít công chức, quân nhân, cảnh sát trốn tại nhà đã ra trinh diện. Họ được bọn chúng cấp giấy đã trình diện và có quyền đi lại trong khu vực, từng người một nhận giấy chứng nhận ra về, chẳng gặp trở ngại nào cả.

    Giai đoạn II: Đợt trình diện lần thứ II

    Lời kêu gọi trình diện và giao nạp vũ khí vẫn tiếp tục, những người còn trốn chưa ra trình diện thấy những kẻ đã trình diện đợt I được trở về nhà vô sự, lại còn được cấp giấy tự do đi lại, nên họ theo ra trình diện. Họ cũng đã được bọn chúng cấp giấy như vậy và cũng được yên ổn trở về nhà.

    Giai Đọan III: Đợt trình diên lần thứ III

    Những người còn nghi ngờ, lẩn trốn chưa ra trình diện, nay thấy sau hai đợt trình diện vừa rồi, mọi ngừời đều được tự do ra về và còn được cấp giấy đi lại trong vùng, vì vậy họ không còn nghi ngờ gì nữa quyết định ra trình diện. Cũng như hai đợt trước, họ được cấp giấy và tự do ra về.

    Thế nhưng, tất cả đã lầm, tất cả đã lọt vào bẫy: Chỉ vài ngày sau, lực lượng an ninh, cơ sở VC nằm vùng đi lục xét từng nhà và yêu cầu những ai đã đi trình diện trong ba đợt vừa rồi phải trình diện tại các địa đểm trong thành phố mà chúng quy định để học tập.

    Tin tuởng như ba đợt trình diện vừa rồi, đi rồi lại về, mọi người kéo nhau đi. Nhưng rồi, vợ con trông đợi, cha mẹ mong chờ, đêm qua đêm, ngày qua ngày, tháng qua tháng, những người ra đi không bao giờ trở lại.

    Tất cả đã chết; tất cả đã bị chôn sống, đã bị bọn Việt Cộng không dùng súng đạn, mà dùng cuốc xẻng, vật cứng đánh vào đầu và lấp xuống hầm sâu, hố cạn tại một vài nơi trong thành phố và nhiều nơi tại các quận Huơng Trà, Phú Vang, Phú Thứ, Huơng Thủy, Nam Hòa v.v.

    Họ đã chết không như tên nhạc nô Trịnh Công Sơn đã viết “nằm chết như mơ,” mà họ đã chết trong tư thế hai tay bị trói bằng dây điện thọai, bằng dây kẽm gai và gương mặt vẫn còn hằn nỗi kinh hoàng.

    Xin đơn cử một vài vụ điển hinh:

    1- Tại vùng Từ Đàm, Bến Ngự, hai người cháu nội của Cụ Phan-Bội-Châu là Đại Úy Quân cảnh Tư pháp Phan Thiện Cầu, và Phan Thiện Tuờng cũng bị bọn chúng chôn sống. Oái oăm thay trong khi đó anh ruột của Đại Úy Phan Thiện Cầu và Phan Thiện Tường là Đại Tá Việt Cộng Phan Thiện Cơ đang là Tư lệnh Mặt Trận ở Tây Nguyên.

    2- Cũng tại vùng Từ Đàm, Ông Võ Thành Minh, một trong những huynh trưởng Huớng Đạo kỳ cựu, ngừời mà vào năm 1954, đã dựng lều bên hồ Geneve ngồi thổi sáo phản đối hiệp định chia đôi đất nuớc cũng bị Việt Cộng bắt dẫn đi chôn sống.

    3- Tại vùng gần chùa Tuờng Vân, Ông Lê Hữu Bôi, chủ tịch Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn, là sinh viên học viện Quốc Gia Hành Chánh, ra ăn Tết ở Huế cũng bị Việt Cộng bắt đi chôn sống vì nghi Ông Bôi làm cho CIA. ông ta gọi Ngài Hòa Thượng Thích Tịnh Khiết là Cậu ruột.

    4- Tại vùng Cầu Lòn, thầy Lê văn Thi, nguyên giáo sư Quốc Học, sau đó du học Mỹ đậu Tiến sĩ về nguyên tử lực, về nuớc phục vụ tại lò nghiên cứu nguyên tử Đà Lạt, ra Huế ăn Tết bị VC bắt đi chôn sống vì có tội là “chuyên viên nguyên tử.” Khi bọn chúng bắt thầy Thi, phụ thân của thầy đã can thiệp cũng bị bọn chúng bắt luôn, sau đó gia đình tìm ra xác của thầy và ông cụ bị chôn sống gần xã Thủy Xuân.

    Tóm lại, tại vùng Bến Ngự, Từ Đàm, Trường Cửi, Nam Giao, Thủy Xuân, Lịch Đợi, Cầu Lòn số nạn nhân bị chôn sống hơn 400 người.

    5- Tại nhà thờ Phủ Cam, sau một thời gian vây kín làng Phủ Cam, cuối cùng bọn VC tấn công và xông thẳng vào nhà thờ, bắt đi khoảng 300 thanh niên dẫn lên giam giữ tại Chùa Từ Đàm. Mãi đến ngày 19 tháng 9 năm 1969 lực luợng hành quân của QLVNCH mới phát giác được 428 xác chết tại khe Đá Mài và vùng lân cận. Sau khi kiểm tra, xác nhận có 300 xác là các thanh niên Phủ Cam đã bị VC bắt và dẫn đi.

    6- Tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, gần khu An Cựu thuộc Quân III, có khoảng trên 2,000 đồng bào đang lánh nạn. Các đơn vị an ninh của Đại Tá công an Bảy Lanh, các cở sở nằm vùng như cha con ông Thiên Tuờng, đoàn viên Tự vệ Khu phố của Nguyễn Đắc Xuân tràn vào khu nhà thờ, thanh lọc đồng bào, bắt và dẫn đi khoảng 300 người, trong đó có Thượng Nghị Sĩ Trần Điền. 300 người bị bắt nầy đã không bao giờ trở về với gia đình, tất cả đã bị chôn sống tại vùng Lăng Xã Bàu, Lăng Xá Cồn thuộc quận Hương Thủy, Tỉnh Thừa Thiên, trong đó có Thượng Nghị Sĩ Trần Điền.

    Tại Quận II trong những ngày đầu của “bạo lực cách mạng” khởi đi từ ngày mồng ba Tết, một số viên chức quân, cán, chính của chính phủ VNCH đã bị các đội tự vệ khu phố của Nguyễn Đắc Xuân và tên thợ nề Nguyễn Bé, chủ tịch khu phố chính quyền cách mạng mới thành lập lùng bắt tại nhà, họ bị bọn chúng hành hạ đánh đập và cuối cùng bị xử bắn, xin nêu một vài trường hợp điển hình như:

    - Thiếu Tá Từ Tôn Kháng, Tĩnh đoàn trưởng Xây Dựng Nông thôn.
    - Ông Trần văn Cư, Phó Giám Đốc Nha CSQG Vùng I (sau nầy đổi danh xưng là Bộ Chỉ Huy CSQG Khu 1)
    - Ông Lê văn Phú Quận Trưởng Quận II
    - Ông Trần văn Nớp, nguyên Trưởng Ban Nhân Viên Bộ Chỉ Huy CSQG Thừa Thiên-Huế
    - Chồng bà chủ quán bún bò Mụ Rớt
    - 13 nhân viên CSQG bị bắt tại nhà trong Quận II, tất cả đều bị xử bắn

    Cũng cần nhắc lại ba vụ giết người tàn bạo và tán tận lương tâm nhất do Nguyễn Đắc Xuân, Tôn Thất Duơng Tiềm, Hoàng văn Giàu thực hiện tại quận I, và vụ Tòa Án Nhân Dân tại truờng Gia Hội thuộc Quận II do Hoàng Phủ Ngọc Tuờng ngồi ghế chủ tịch phiên tòa, và vụ bốn bác sĩ người Đức, giáo sư tại đại học Y khoa Huế bị Hoàng Phủ Ngọc Phan bắt và sau đó bị bọn chúng chôn sống gần chùa Tường Vân.

    1. Nguyễn Đắc Xuân xử bắn Trần Mậu Tý.

    Rạng sáng ngày mồng hai Tết, tại khu vực cửa Đông Ba thuộc Quân I, đội An ninh và Tự vệ của Nguyễn Đắc Xuân đã dẫn 6 nạn nhân ra sắp hàng ngang úp mặt vào tường tại thượng thành ngay cửa Đông Ba. Nhiều nhân chúng đã kể lại rằng họ nhận diện được 2 nạn nhân trong 6 người nầy là:

    - Ông chồng bà Nội thuơng gia, chủ tiệm xe đạp tại gần cuối đường Phan Bội Châu
    - Sinh viên Trần Mậu Tý

    Nhiều nhân chứng cũng đã nhận diện được ngoài tiểu đội VC có mặt tại hiện trường còn có Nguyễn Đắc Xuân, giáo sư Tôn Thất Dương Tiềm, giáo sư Hoàng Văn Giàu.
    Chính Nguyễn Đắc Xuân đã đích thân xử bắn Trần Mậu Tý, còn Tôn Thất Dương Tiềm ra lệnh cho tiểu đội VC xử bắn 5 nạn nhân kia.

    Vậy Trần Mậu Tý là ai?

    Trong suốt cuộc tranh đấu bạo loạn chống Chánh Phủ VNCH năm 1966, Trần Mậu Tý là sinh viên Đại Học Huế, và khi Nguyễn Đắc Xuân theo lệnh Thích Trí Quang và Trung Tá VC Hoàng Kim Loan thành lập 3 đại đội Sinh viên Quyết tử thì Trần Mậu Tý là một trong 3 Đại đội trưởng. Trần Mậu Tý và Nguyễn Đắc Xuân lại là đôi bạn thân; Trần Mậu Tý cũng đã từng giúp Nguyễn Đắc Xuân thoát hiểm, khỏi bị chúng tôi bắt khi Nguyễn Đắc Xuân đang trốn tại chùa Tường Vân đợi giao liên VC đưa lên mật khu vào tháng 7/1966.

    Có lẽ sau nầy Trần Mậu Tý vì bất cẩn đã để lộ là đảng viên đảng Đại Việt và cũng bị nghi là nhân viên tình báo, nên khi đột nhâp vào thành phố, Nguyễn Đắc Xuân quyết tìm bắt cho được và tận tay xử tử Trần Mậu Tý.

    2. Giáo Sư Hoàng Phủ Ngọc Tường, Chủ Tịch Tòa Án Nhân Dân tại trường Gia Hội, Quận II thị xã Huế.

    Trong những ngày đầu chiếm Huế, Tống Hoàng Nguyên, Trưởng ban An ninh Khu ủy Trị Thiên, cùng hai Thành ủy viên Thành ủy Huế là Hoàng Kim Loan, Hoàng Lanh thiết lập Tòa Án Nhân Dân đầu tiên tại trường học Gia Hội thuộc Quận II thị xã Huế.
    Ông quan tòa là Hoàng Phủ Ngọc Tường, hiện diện có Nguyễn Đắc Xuân, Trưởng Đoàn an ninh bảo vệ Khu phố; Hoàng Phủ Ngọc Phan; Nguyễn Thiết, chủ tịch UBNDCM Quận II; Nguyễn Bé, chủ tịch khu phố, và đằng sau là Hoàng Lanh và Hoàng Kim Loan điều khiển.
    Nạn nhân thuộc thành phần công chức, quân nhân, cảnh sát, trốn tại nhà, bị bắt. Những người nầy bị ông tòa Hoàng Phủ Ngọc Tường xếp vào lọai ác ôn.
    Một số khác là cô nhi quả phụ, vợ con của anh em Quân Nhân, Cảnh Sát, Địa -Phương-Quân, Nghĩa Quân, Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn đã tử trận. Tất cả những người nghèo khổ nầy, đi làm tạp dịch như dọn dẹp phòng ngủ, giặt quần áo, v.v. cho lính Mỹ tại căn cứ Dạ Lê, Phú Bài hoặc ở cơ quan MACV kiếm sống. Dẫu vậy, số người nầy lại được ông tòa Hoàng Phủ Ngọc Tường xếp vào loại làm việc cho tình báo Mỹ, CIA!

    “Với những tội danh nêu trên, tất cả phải bị Chính quyền Cách mạng trừng phạt đích đáng để làm gương bằng bản án tử hình.”
    Kết quả có 204 nạn nhân lảnh bản án tử hình và tất cả đã bị chôn sống ngay tại chổ, trong khuôn viên trường Gia Hội.

    3. Hoàng Phủ Ngọc Phan bắt và sát hại bốn giáo sư Y khoa người Đức, và bắn chết 3 người bạn sinh viên Y khoa.

    Theo chương trình trợ giúp của Chính phủ Cộng Hòa Liên Ban Đức với truờng Đại học Y Khoa Huế, bốn vị bác sĩ người Đức có tên là:
    Bác sĩ Raimund Discher
    Bác sĩ Hort Gunther Kranick và vợ
    Bác sĩ Slois Alterkoster
    Họ đến Huế giảng dậy tại trường Y Khoa, đồng thời còn làm việc tại Bệnh viện Trung ương Huế, họ là ân nhân của hằng ngàn bệnh nhân ở Huế.

    Có thể nói:

    - Huế trước Tết Mậu Thân 1968:
    Dân chúng sửa sọan đón Xuân trong niềm hân hoan của những ngày thành bình hưu chiến.

    - Huế trong những ngày Tết Mậu Thân 1968:
    Dân chúng đón Xuân trong kinh hoàng, trong máu và nuớc mắt, trong thây người và xác chết.

    - Huế sau 26 ngày Tết Mậu Thân 1968:
    Dân chúng đón Xuân trong hoang tàn, đổ nát, trong tang tóc ngậm ngùi, trong chờ đợi mòn mõi người thân đã bị VC bắt dẫn đi chưa trở về. Nhưng rồi ngày tháng qua, họ chợt hiểu những người thân yêu bị bắt đi sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại, vì tất cả đã bị giết bằng cách chôn sống, bằng mã tấu, bằng vật cứng đập vào đầu và thân xác bị vùi lấp dưới hầm sâu, hố cạn, đó đây trên đồi núi vùng đất Thừa Thiên-Huế.

    - Huế sau Mậu Thân 1968:
    Huế với hàng ngàn cổ quan tài, với khăn tang áo chế đầy đường, đầy phố. Huế phủ kín một màu trắng tang tóc, một dãy khăn tang kéo dài từ thành phố lên tận Ba Đồn, nơi an nghỉ tập thể của hàng ngàn dân lành vô tội.

    Đã bốn mươi ba năm trôi qua, đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn lặng thinh, dấu nhẹm vụ tàn sát diệt chủng nầy. Những tội đồ, những tay sát thủ, những quỷ dữ nhúng tay vào máu dân lành vô tội tại Huế trong Tết Mậu Thân 1968 vẫn trơ tráo chối tội sát nhân.

    Lịch sử không thể bị bóp méo, sự thật không thể bị tẩy xóa.

    . Liên Thanh

    Năm 2006 , bọn ác ôn đã mời tên giết người Nguyễn Đắc Xuân đến đại học cộng đồng Consummes River College ở Sacramento - Thủ phủ của Tiểu bang California.để thuyết trình với sinh viên Hoa Kỳ .

    Nhân Festival 2006 và kỷ niệm 700 năm (1306-2006) Thuận Hoá Phú Xuân, bạn yêu cầu tôi nói về đề tài đó. Người nghe là thầy giáo và sinh viên tiếng Việt. Đại học cộng đồng Consummes River College ở Sacramento - Thủ phủ của Tiểu bang California.
    chứng minh là có những tên Mỹ Gian, việt gian sẳn sàng khen tặng mời mọc tên đồ tể giết người đến trường đại học để xuyên tạc VNCH, xóa tội ác của chúng diệt chủng đồng bào.

    trích trong 1 phần của tên đồ tể Nguyễn Đắc Xuân

    Nhiều câu hỏi sinh viên đặt ra đã làm các thầy giáo lo cho tôi, họ sợ tôi không trả lời được hoặc trả lời ngụy biện làm mất uy tín với sinh viên.
    Tôi biết chuyện sẽ xảy ra như thế cho nên khi bắt đầu cuộc giao lưu tôi đã gài trước ý kiến: “Tôi là nhà nghiên cứu, đã viết nhiều sách về Huế, tuy nhiên không phải chuyện gì tôi cũng biết, chuyện gì cũng nhớ hết... cho nên sinh viên cứ hỏi thoải mái, câu nào tôi chưa trả lời ngay được tôi sẽ trả lời sau qua e-mail”.
    Quả nhiên, sau buổi nói chuyện hai tuần, trong lúc đi chơi ở Trung tâm Nghiên cứu Không gian Nasa ở Houston, ngồi nghỉ trưa mở internet, tôi nhận được gần ba mươi câu của sinh viên Consummes River College do các thầy giáo tập hợp và dịch qua tiếng Việt.
    Ở cuối những câu hỏi có ý kiến của người dịch gửi tôi “Nhiều sinh viên Hoa Kỳ rất thích diễn giả vì diễn giả biết nói - “I don’t know” (Tôi không biết). May mắn là tất cả những câu hỏi sinh viên chuyển đến tôi đều trả lời được cả và không phải dùng đến điều sinh viên rất thích tôi.
    Trong lúc nói chuyện tôi có nhắc đến hồi những năm giữa thập niên sáu mươi tôi tham gia Phong trào đô thị chống Mỹ đòi hoà bình cho Việt Nam, sinh viên Đại học Berkely ở Hoa Kỳ đã bãi khoá ủng hộ chúng tôi.
    Nghe thế, anh Đỗ Hữu Th( tên việt gian nằm vùng tháp tùng và dẫn đường cho tên sát nhân Nguyễn Đắc Xuân) - trên đường đưa tôi về San Jose, cho xe ghé tạt vô Đại học Berkely trong một vùng sát chân núi để cho tôi được thăm những giảng đường, những quảng trường mà thầy giáo và sinh viên Mỹ hội thảo, mít-tinh, biểu tình chống chiến tranh Mỹ xâm lược Việt Nam.
    Rất tiếc, chiều hôm đó hơi tối và trời mưa quá tôi không được tiếp xúc với một người cũ nào ở đây. Tôi đứng giữa quảng trường rộng mênh mông, nghe anh Th. kể chuyện tranh đấu cũ mà tưởng tượng đến những đêm không ngủ vì chiến tranh Việt Nam của sinh viên Đại học Berkely.
    Bên tai tôi nghe âm vang đâu đây tiếng hô khẩu hiệu “Peace Now ! Peace Now” (Hòa bình ngay bây giơ!) của hàng ngàn sinh viên Mỹ. Trời lạnh mà tự nhiên tôi thấy ấm áp trong lòng.
    Gần một tuần sau, ở Los Angeles, tôi lại được một người họ Đỗ khác - anh Đỗ Hữu M., lái xe đón tôi ở chùa Việt Nam để vào thăm Đại học UCLA (University of California – Los Angeles) nơi M. đang làm việc.
    Cũng lại trời mưa. Trường Đại học UCLA trải rộng trên một diện tích gần bằng trung tâm thành phố Huế. Riêng Parking (chỗ để xe hơi) của mỗi khoa có thể để được bốn ngàn xe con. Mà trường UCLA có hàng chục khoa.
    Trường Y khoa có riêng một Bệnh viện ở bên cạnh dành cho sinh viên thực tập. Để cho sinh viên khỏi mất thì giờ đi lại, có các tuyến xe Bus UCLA miễn phí chạy lòng vòng trong trường.
    Anh Đỗ Hữu M. ( việt gian nằm vùng) thu xếp cho tôi được gặp bà Barbara S.Gaerlan, Ph.D. -Phó Giám đốc TTNC Đông Á (East Asian Studies Depart - ment). Đúng 1h30 chiều bà Barbara tiếp tôi. Bà Barbara có lẽ là người Mỹ lai Nam Á, cao lớn nhưng gọn gàng. Bà giới thiệu những công trình nghiên cứu về Đông Nam Á của UCLA và nói rõ vị trí quan trọng của Đông Nam Á đối với Hoa Kỳ. Bà hỏi về các công trình nghiên cứu Huế của tôi.
    Tôi trình bày tóm tắt với bà 4 chuyên đề mà tôi chưa hoàn thành...
    Bà cho biết 4 đề tài đó rất mới đối với Đại học UCLA và Trung tâm của bà. Bà gọi điện thoại và viết thư giới thiệu tôi với các giáo sư hiện đang nghiên cứu Việt Nam tại UCLA để họ giúp tôi. Bà bảo tôi:
    - Nếu ông muốn, UCLA có thể giúp cho ông một cái phòng ở và một máy điện toán để nghiên cứu tại UCLA trong 6 tuần...
    Tôi cám ơn bà. Sự thực thì tôi còn đâu thời gian nữa để trở lại UCLA nghiên cứu. Đây là một kỷ niệm đẹp trong giao tiếp Mỹ Việt mà thôi.
    Sau chuyến tham quan các Đại học Hoa Kỳ, cái không khí học sôi nổi, hăm hở của sinh viên Hoa Kỳ thấm vào tôi... Tôi ước mơ sau khi Việt Nam làm thành viên thứ 150 của WTO, cái không khí học tập đó con cháu tôi sẽ được hưởng nhưng không phải ở Hoa Kỳ mà ở tại Việt Nam, tại Huế của tôi.
    Gác Thọ Lộc, cuối đông 2006!
    Đồ tể Nguyễn Đắc Xuân

    Đây là người Nguyễn Đắc Xuân nhắc đến, sinh viên và những người việt tị nạn việt gian cộng sản tại vùng trên có thể liên lạc và phỏng vấn bà Gaerlan về cuộc gặp gỡ của bà ta với Nguyễn Đắc Xuân và đưa cho bà xem hình ảnh , video, tài liệu thảm sát Mậu Thân ...v...v.. yêu cầu bà cho biết quan điểm của bà nếu như gia đình bà là nạn nhân thì bà sẽ có thái độ gì với tên đồ tể Nguyễn Đắc Xuân? và bà có vui vẻ chứa chấp , cung cấp văn phòng cho tên sát thủ ở lại mở các tổ nằm vùng khủng bố và tàn sát nhân dân Hoa Kỳ như bọn chúng đã tàn sát chính đồng báo của chùng không ?

    http://vuxep.multiply.com/journal/item/555

    - - - Updated - - -

    Mậu Thân 1968: Đồ tể & Nhân chứng sống

    Hoàng Phủ Ngọc Phan: Tôi không hề giết ai ["Sau chiến dịch Mậu Thân báo chí ở Sài gòn thường nhắc đến anh em Hoàng Phủ Ngọc Tường và Hoàng Phủ Ngọc Phan như là hai tên đồ tể khát máu, giết người không gớm tay ở Huế. Sự thực anh Tường không hề về Huế mà ở lại trên căn cứ để làm nhiệm vụ tiếp đón các vị khách từ nội thành ra. Tánh anh Tường rất hiền, không ưa đụng đến vũ khí, dầu chỉ để lau chùi. Cơ quan cấp cho anh một khẩu súng ngắn K.59, anh không ngó ngàng gì tới đến nỗi súng han rỉ, rồi đem cho một người bạn nào đó mượn đi công tác. Người này làm mất súng khiến anh Tường bị phê bình – đúng ra đây là một khuyết điểm đáng phải bị xử kỷ luật nặng. Nhưng anh Tường không ý thức được điều đó. Anh cứ cãi khơi khơi là tại cơ quan giao súng cho anh chứ anh đâu có yêu cầu. Công tác của anh chỉ cần ngòi bút. Người như thế mà có thể giết ai được?

    Còn tôi thì có theo chiến dịch về hoạt động ở Thành nội Huế nhưng tôi không hề giết ai cả, suốt gần 10 năm đi kháng chiến cũng không hề làm thiệt mạng một con thú trên rừng chứ đừng nói là con người. Vì lẽ:

    - Giết người không phải là chuyện nhỏ, không phải hễ có súng trong tay là có quyền giết người. Tôi không hề có quyền đó.

    - Giết người không phải là chuyện dễ, không phải ai cũng có bản lĩnh đó. Mặc dầu trong chiến tranh, trên chiến trường và ngay bây giờ vẫn không thiếu gì những kẻ đáng tội chết nhưng nếu đưa cho tôi một kẻ đáng tội nào đó bảo tôi giết thì nói thật... không dám đâu.

    Chúng tôi theo cách mạng trước tiên là vì không thể sống chung với cái ác. Nếu chịu làm ác thì cứ nhảy vào các binh chủng rằn ri của Thiệu – Kỳ hay đầu quân dưới trướng của Liên Thành thì thiếu gì cơ hội?

    Từ sau Tết Mậu Thân đến nay, đối phương không ngừng vu khống cho anh em tôi đã tàn sát đồng bào vô tội ở Huế. Tôi nguyên là sinh viên Y khoa nên họ còn trút luôn lên đầu tôi cái tội khi sư diệt tổ là giết các giáo sư người Đức ở Đại học Y khoa Huế. Lúc đầu thì có nhiều người tin nhưng hơn ba mươi năm nay, bà con bạn bè trong nước và cả những người ở nước ngoài có dịp đi về đều đã hiểu được sự thật. Tất cả chỉ là tin đồn do những người có ác ý gieo rắc, không cần chính xác và không ai phải chịu trách nhiệm. Nhưng Liên Thành, là người cầm đầu nhiều cơ quan công lực, rất có điều kiện để kiểm chứng các tin đồn. Vậy xin hỏi Liên Thành: ông nói tôi say sưa lấy máu tươi, giết đồng bào vô tội nhưng chính xác tôi đã giết những người nào? Lúc nào? Ở đâu?

    Nếu ai đó nói chính mắt họ thấy tôi giết người thì chắc chắn đó là kẻ ăn gian nói dối.

    Còn nếu Liên Thành hay bất kỳ ai đưa ra được bằng chứng không thể chối cãi rằng tôi đã giết người – như kiểu tên ác ôn Nguyễn Ngọc Loan giết anh Bảy Lốp – thì tôi xin tự vẫn ngay trước mặt họ để tạ tội với đồng bào và khỏi làm nhục lây đến bà con dòng họ."]

    (Trích nguyên văn Hoàng Phủ Ngọc Phan: Nhân đọc bài "Trịnh Công Sơn và những hoạt động nằm vùng"), daohieu.com hoặc daohieu.wordpress.com.

    *
    * *

    Nguyễn Thị Thái Hoà: Hoàng Phủ Ngọc Phan là kẻ giết người

    ["Tôi xin tường thuật lại chi tiết những cái chết đau thương của ông nội tôi, ba người anh, cùng một người bạn của họ, như là một nhân chứng còn sống sót sau Tết Mậu Thân như là tiếng kêu oan cho gia đình tôi, cho linh hồn của những người thân trong gia đình, gia tộc tôi cách riêng, và cho những người dân Huế nói chung, thay cho tất cả những ai bị sát hại trong Tết Mậu Thân 1968 bây giờ còn kẹt lại VN không có cơ hội để nói lên những oan khiên mà họ đã gánh chịu bởi đảng Việt Gian Cộng Sản, và bè lũ tay sai khát máu giết hại dân lành vô tội như anh em Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn Thị Đoan Trinh v.v...

    Năm 1968, tôi đang là sinh viên năm thứ nhất trường Cán Sự Điều Dưỡng Huế. Ngoài những giờ học lý thuyết chung tại trường, bọn sinh viên chúng tôi được chia thành nhiều toán. Mỗi toán từ 8 đến 10 người, luân phiên thực tập ở các trại bệnh trong BV Trung Ương Huế.

    Có những trại bệnh sinh viên thực tập theo giờ hành chánh. Có một vài nơi, như phòng cấp cứu, phòng bệnh nội thương... thì giờ thực tập được chia làm ba ca: sáng, chiều và đêm ...

    Ca sáng từ 7giờ đến 2 giờ chiều, ca chiều từ 2 giờ đến 9 giờ tối, và ca đêm từ 9 giờ tối cho đến 7giờ sáng hôm sau.

    Mỗi một nơi chúng tôi được thực tập từ 2 đến 3 tuần lễ.

    Hai tuần trước Tết, toán của tôi được chia phiên thực tập ở phòng cấp cứu. Ngày mồng hai, tôi và hai anh bạn vào ca đêm.

    Tết năm nay ba tôi bận đi hành quân xa không về kịp ăn Tết.

    Thường thì mấy anh em tôi năm nào cũng vậy, đều phải về nhà ông bà nội từ trước ngày 30 Tết, ở luôn cho hết ngày mồng một, rồi sau đó mới được tự do đi chơi, thăm viếng bạn bè...

    Sau bữa cơm tối mồng một Tết, khoảng 8 giờ 30 anh Hải lấy xe Honda của anh đưa tôi tới BV, và nói sáng mai anh sẽ đến đón.

    Tối mồng một Tết phòng cấp cứu hơi vắng, chúng tôi, mấy anh sinh viên y khoa và hai người nhân viên phòng cấp cứu nói đùa với nhau rằng hôm nay tụi mình... hên! Chúng tôi mang một ít mứt bánh ra vừa ăn vừa nói chuyện, vừa thay nhau thăm chừng những bệnh nhân mới nhập viện từ đêm qua chưa được chuyển trại.

    Nhưng qua nửa đêm thì bắt đầu nghe có tiếng súng. Tiếng súng lớn, nhỏ, từ xa rồi mỗi lúc một gần. Chúng tôi thốt giựt mình, băn khoăn nhìn nhau, hoang mang lo sợ. Bầu không khí bắt đầu căng thẳng, mấy anh sinh viên y khoa thì nghe ngóng bàn tán, thắc mắc không biết tiếng súng từ đâu vọng lại...

    Lúc đầu chúng tôi tưởng là thành phố Huế và BV bị pháo kích, nhưng không ngờ, chừng 3, 4 giờ sáng, bất thần không biết tứ ngõ ngách nào có chừng mười mấy người tràn vào phòng cấp cứu, họ xưng chúng tôi là quân giải phóng. Đa số mặc áo quần đen, súng mang vai, bị rết ngang hông. Họ bắt tất cả chúng tôi băng bó cho một số người bị thương, đồng thời hò hét chia nhau lục soát, vơ vét, và lấy đi một số thuốc men, bông băng, dụng cụ y khoa v.v... Họ lấy sạch không chừa lại một món nào, kể cả những bánh mứt chúng tôi để trong phòng trực.

    Trong lúc bọn họ đang tranh nhau lục lọi, thì ầm một cái, một tiếng nổ rớt rất gần, đâu đó trong BV, rồi tiếng thứ hai, thứ ba...rớt ngay con đường phía trước cổng chính BV, kề phòng cấp cứu... Điện trong phòng cấp cứu vụt tắt. Thừa lúc bọn chúng nhốn nháo kéo nhau đi, chúng tôi mạnh ai nấy tìm đường chạy thoát thân.

    Ra khỏi phòng cấp cứu tôi cắm đầu chạy, tôi không định hướng được là mình đang chạy đi đâu. Súng nổ tư bề, cứ nằm xuống trốn đạn, rồi đứng lên chạy, cứ thế mà chạy. Chạy bất kể tả hữu. Cho tới khi tôi đâm sầm vào một người, định thần ngó lại mới biết đó là cha Trung, tuyên úy của BV. Cha từ phía một trại bệnh nào đó tình cờ chạy về phía tôi. Nét mặt cha cũng thất thần, đầy vẻ lo âu, nhận ra tôi, cha hỏi "con ở mô chạy lại đây?"

    Tôi nói "từ phòng cấp cứu".

    Vừa nói vừa theo cha, chạy về phía nhà nguyện của BV và cũng là chỗ ở thường ngày của cha. Đến đó thì đã có hai bà sơ dòng Áo Trắng và vài người nữa không biết từ trại bệnh nào cũng chạy lại đây. Tôi nhận ra trong số đó có sơ giám thị suốt trong sáu năm tôi nội trú tại trường trung học Jeanne d'Arc.

    Cha Trung quen biết ông nội và ba mạ tôi, thỉnh thoảng ngài có ghé đến thăm ông nội nhà ở đường Hàm Nghi, nên ngài biết tôi. Không biết chạy đi đâu nữa tôi ở lại đó với cha hai bà sơ, và mấy người nữa.

    Bốn năm ngày liền chúng tôi chui rúc trong nhà nguyện, không dám chạy ra ngoài và cũng không liên lạc được với một ai từ những trại bệnh khác. Súng nổ tư bề nên ai ở thì cứ đâu ở đó.

    Sau khi đám người xưng là "quân giải phóng" ở Cấp Cứu kéo nhau đi chúng tôi không gặp, không thấy bọn VC nào nữa, hay chúng đang lẫn trốn trong những trại bệnh khác thì tôi không biết.

    Tới ngày thứ năm, ruột gan như lửa đốt, không biết ông bà nội, mạ và mấy anh em tôi trên đường Hàm Nghi ra sao. Tôi nói với cha Trung, cha ơi con muốn muốn về nhà. Cha bảo, không được, súng đạn tư bề, nguy hiểm lắm, cứ ở đây với cha và mấy sơ đi đã, khi mô có lính mình xuất hiện thì mới đi được. Tôi hỏi, khi mô thì lính mình mới tới, cha nói không sớm thì muộn họ cũng sẽ phản công thôi, cha nói như để trấn an tôi và mọi người thôi chứ trên mặt cha thì vẫn đầy vẻ lo âu...

    Không biết nghe tin từ đâu mà một người trong nhóm nói người ta chạy vô ở trong nhà thờ Phủ Cam đông lắm. Tôi nghe càng nóng lòng muốn chạy về nhà. Muốn đi phần vì sốt ruột muốn gặp mạ với mấy anh em tôi, phần vì đói. Đã mấy ngày không có gì ăn ngoài mấy ổ bánh mì cứng còng của Caritas còn sót lại ở nhà nguyện chúng tôi chia nhau gặm...cầm hơi!

    Tôi quyết định chạy về tìm gia đình. Tôi liều. Trên người tôi chỉ có bộ đồ đồng phục dính đầy máu, tôi chạy ra phía sau cổng BV, tìm đường về nhà. Vừa chạy vừa lo, ngó tới, ngó lui không một bóng người, nhưng tiếng súng thì nghe rất gần. Không biết mấy lần vấp, tôi té xuống. Té rồi lồm cồm bò dậy, vài bước lại vấp té. Tôi lạnh run , hai hàm răng đánh bò cạp, nhìn cảnh tượng xác người nằm đây đó, máu me đóng vũng. Không biết họ bị thương đâu đó ở bên ngoài chạy vào gục chết ở đây. Quá sợ hải, tôi định chạy trở lại nhà nguyện thì bất thần thấy anh Văn hớt ha hớt hãi từ cổng sau BV chạy vô.

    Văn là bạn của anh Hải, anh kế tôi, hai người cùng học ở Văn Khoa. Nhà Văn ở miệt trên, gần dòng Thiên An. Mặt mày Văn xanh xao, hai mắt thất thần, trủm lơ, gặp tôi Văn lắp bắp, nói không ra hơi. Ti ơi, thằng Hải bị bắn chết rồi. Hắn bị bắn ở bên Văn Khoa. Toàn thân run rẫy, tôi khuỵu xuống. Văn đỡ tôi đứng lên. Lại có tiếng nổ rất gần. Văn hoảng hốt kéo tôi chạy lại ngồi xuống bên trong bức tường sát cánh cổng sau BV. Hai đứa tôi run rẫy ngồi sát vào nhau. Lát sau, tiếng được tiếng mất, anh lắp bắp kể. Văn nói mấy đêm rồi Văn với mấy người anh của tôi trốn đạn trong nhà thờ Chánh Tòa (nhà thờ Phủ Cam), nhưng rồi đêm qua có mấy sinh viên của mình dắt một toán VC vô nhà thờ đọc một lô danh sách, họ lùa người đi đông lắm, không biết họ đưa đi đâu. Văn kể một hơi mấy tên "sinh viên của mình" nhưng bây giờ tôi không còn nhớ nổi.

    Khi đám người bị lùa đi, thân nhân của họ khóc la thảm thiết.

    Sau đó Văn, anh Hải cùng mấy người bạn rủ nhau trốn ra khỏi nhà thờ và mạnh ai nấy tìm đường trốn.

    Ra khỏi nhà thờ, không biết trốn chui, trốn nhủi, chạy quanh, chạy co, làm sao mà Văn với anh Hải lại tới được trường y khoa. Anh Lộc, anh Kính đi lạc hướng nào không biết. Hai anh hè nhau chui vô phòng thí nghiêm trốn thì thấy có vài người đã bị bắn chết từ bao giờ mà những vũng máu đọng dưới họ còn tươi lắm. Văn, anh Hải hoảng hồn chạy trở ra.

    Chưa ra khỏi cửa thì gặp Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn thị Đoan Trinh cùng mấy sinh viên khác nữa Văn không biết tên, chỉ biết họ đồng bọn với Hoàng Phủ Ngọc Phan. Văn biết mặt Phan là vì Văn có người anh học y khoa cùng lớp với Phan.

    Gặp Văn, Phan nạt nộ: tụi mi chạy trốn đi mô? Khôn hồn thì chạy qua bên Văn Khoa tập trung ở đó để đi tải thương!

    Hải và Văn biết không thể nào thoát khỏi sự kiểm soát của bọn Hoàng Phủ Ngọc Phan nên vội vàng chạy bộ xuống Văn Khoa, hy vọng bị bắt đi tải thương chứ không bị giết.

    Bọn Trinh, Phan chạy xe Honda nên họ tới trước, và cũng đã bắn trước một số người khác rồi. Hải, Văn không biết nên lúc thúc chạy đến. Anh Hải chạy vô trước, nghĩ là sẽ gặp được một số bạn bè khác, cùng đi tải thương với nhau như lời Hoàng Phủ Ngọc Phan nói.

    Vừa vô tới giảng đường thì anh Hải bị Hoàng Phủ Ngọc Phan bắn gục ngay. Văn mắc đi cầu, tìm chổ phóng uế nên chạy vô sau anh Hải. Mới tới cửa thì nghe tiến súng, tiếng hét của anh Hải, Văn quay đầu bỏ chạy. Chưa kịp rượt theo Văn thì bỗng ầm, một tiếng nổ đâu đó, trong sân trường đại học, khiến Hoàng Phủ Ngọc Phan và đồng bọn hoảng hốt leo lên xe Honda tháo chạy.

    Văn thoát chết, chạy như điên, như khùng, chạy vô BV, và tình cờ gặp tôi trong đó.

    Nghe anh Hải bị bắn trong sân đại học Văn khoa, tôi bỏ ý định về nhà, tôi muốn chạy qua Văn khoa tìm anh tôi, hy vọng anh chưa chết, tôi nghĩ sẽ tìm cách đưa anh vô BV cấp cứu. Tôi khóc nói với Văn, em tới chổ anh Hải. Văn can, Ti đừng đi, tụi nó có thể trở lại. Tôi mặc kệ Văn ngồi đó, vùa khóc vừa chạy. Một lát nghe tiếng chân Văn sau lưng, miệng thì nói, Ti ơi, vô BV trốn đi, Hải nó chết thiệt rồi, mà chân vẫn bước theo tôi. Tôi như người mất hồn, vừa đi, vừa chạy, vừa khóc. Trời ơi, thật là khủng khiếp, chỉ một đoạn đường từ cổng sau BV tới sân trường VK mà không biết bao nhiêu là xác người, áo quần vung vãi khắp nơi.

    Chúng tôi chạy mới tới trường trung học Jeane d'Arc, thì gặp bọn Hoàng Phủ Ngọc Phan lấp ló trước cổng trường với một nhóm bộ đội Bắc Việt. Người nào mặt mày đằng đằng sát khí. Gặp lại Phan, Văn run rẩy, Phan chưa kịp nói thì Văn đã lắp bắp phân trần, em qua BV kiếm con Ti chớ em không có trốn mô, và xin xỏ, anh cho em với con Ti đem xác thằng Hải về nhà rồi em trở lại đi... tải thương!

    Phan không trả lời Văn, hắn nhìn tôi ác độc: mi về nhà kêu thằng Lộc, thằng Kính xuống đây mà đem thằng Hải về.

    Tôi líu lưỡi, em không biết hai anh em ở mô mà kêu. Trước đây tôi không hề biết mặt Hoàng Phủ Ngọc Phan, mà cũng chưa hề nghe nói tới tên người này vì trước năm 68 tôi còn là học sinh trung học. Có thể các người anh của tôi thì biết, vì họ là những lớp sinh viên đàn anh, đã từng qua những khó khăn đối đầu với đám sinh viên theo phe "tranh đấu, lên đường xuống đường" của những năm trước.

    Hoàng Phủ Ngọc Phan to nhỏ gì với những người đồng bọn rồi quay lại ra lệnh cho tôi với anh Văn đem xác anh Hải về nhà. Chưa biết nghĩ cách nào để đem xác anh Hải về thì Văn thấy một chiếc xích lô của ai bị bể bánh xe sau, nằm chơ vơ cạnh vách tường trường Jeanne d'Arc.

    Văn gọi tôi theo anh. Chúng tôi đẩy chiếc xích lô sứt cọng gẫy càng về phía Văn khoa. Có chừng 10 xác người trong đó. Tôi không dám nhìn lâu. Chúng tôi hè hụi khiêng Hải bỏ lên xích lô. Xác anh đã cứng. Đùm ruột lòi ra ngoài trông rất khủng khiếp. Hai mắt vẫn còn mở trừng. Miệng vẫn còn há ra.

    Hoàng Phủ Ngọc Phan vừa đánh anh Văn bằng báng súng vừa chửi: Chuyến ni mi trốn nữa, mi gặp lại tau là mi chết!

    Văn run rẫy lắp bắp: dạ lạy anh, em không dám nữa mô. Rồi chúng tôi hè hụi đẩy chiếc xích lô mang xác người anh xấu số của tôi nhắm hướng cầu Kho Rèn đi lên. Nhà tôi ở trên đường Hàm Nghi. Qua khỏi cầu một chút. Suốt quảng đường từ đó về đến nhà, có rất nhiều đám lính bộ đội Bắc Việt đứng tụm năm, tụm ba. Chúng tôi không bị bắt giữ lại vì có Hoàng Phủ Ngọc Phan chạy đi trước ra dấu cho họ để cho chúng tôi đi.

    Khúc đường ngang trường Thiên Hựu cũng có rất nhiều xác người nằm rải rác. Nhiều vũng máu cũng như xác người bị ruồi bu đen. Đã mấy ngày không có gì trong bụng, tôi vừa đi vừa ói khan. Văn cũng vậy. Chúng tôi rán sức đẩy chíếc xích lô, trong lúc Hoàng Phủ Ngọc Phan cùng hai người đàn bà nữa cứ chạy xe đảo tới, đảo lui hối chúng tôi mau lên. Tôi nghe chúng nó hỏi nhau, bên Lý Thường Kiệt, Nguyễn Huệ còn ai nữa không? Có mấy chiếc xe Honda chở gạo, bánh tét, đã tịch thu của nhà ai đó chạy thẳng vô trường Thiên Hựu.

    Lúc đó bỗng dưng có mấy chiếc trực thăng xuất hiện trên trời nhả đạn xuống,Văn nói như reo bên tai tôi, Ti ơi, máy bay của mình. Mừng chưa kịp no, thì trời ơi, từ những cửa sổ trên lầu của trường Thiên Hựu những họng súng lớn nhỏ nhả đạn, nhắm hai chiếc trực thăng mà bắn, lúc đó chúng tôi mới biết là VC đang ở trong trường Thiên Hựu quá nhiều.

    Hoảng hồn tôi, Văn chạy lại ngồi sụp xuống bên tường rào của trường tránh đạn.

    Phan và đồng bọn biến đâu mất. Tụi nó như ma, khi ẩn, khi hiện. Nhưng chỉ được một lát, hai chiếc trực thang bay đâu mất. Chúng tôi thất vọng, khi thấy Phan với đồng bọn xuất hiện hối chúng tôi đi.

    Lên tới cầu Kho Rèn, thấy một đám người, đàn ông, đàn bà, con nít bị bắt trói chung với nhau ngồi trên đầu cầu. Họ ngồi gục đầu xuống hai đầu gối. Tiếng con nít khóc, tiếng mấy bà mẹ dỗ con: nín đi con ơi.

    Đi ngang qua họ mà chúng tôi không dám nhìn. Có tiếng người trong đám gọi tôi Ti ơi, quay lại tôi nhận ra chị giúp việc của mẹ tôi và vợ của một chú cùng đơn vị với ba tôi ở tiểu đoàn 12 Pháo Binh Phú Bài. Tôi đoán họ là những người từ trên Phủ Cam, chung quanh cầu Kho Rèn, Hàm Nghi và những con đường chung quanh đó chạy xuống tìm đường trốn lên Phú Lương thì bị bắt giữ.

    Tôi định dừng lại hỏi thăm thì Hoàng Phủ Ngọc Phan trờ xe tới nạt nộ: "đi mau, ngó chi!"

    Trên đoạn đường từ Văn Khoa ngang qua trường Thiên Hựu, cầu Kho Rèn, lên tới nhà nội chúng tôi thấy nhiều người bị trói dính chùm vào với nhau đi trước mấy người mặc đồ đen đi dép râu, mang súng.

    Súng nổ tư bề mà sao không thấy bóng dáng lính mình ở đâu cả. Chỉ thấy lính bộ dội Bắc Việt khắp nơi.

    Trên đường Hàm Nghi, Nguyễn Thị Đoan Trinh chạy ngang nhà nào mà y thị gật đầu là y như rằng trong nhà đó có người bị bắt đem ra, người thì bị bắn tại trước nhà, người thì bị dắt đi, mấy ông bà cụ trong nhà chạy theo nằm lăn ra đường khóc la thảm thiết... Bọn lính Bắc thì cứ chửi thề luôn miệng, *** mẹ câm mồm, ông bắn bỏ mẹ bây giờ...

    Hai chúng tôi cứ nghiến răng, cúi mặt, lầm lủi đẩy chiếc xích lô mang xác Hải đi tới.

    Khi gần tới nhà tôi ở số 24 đường Hàm Nghi thì Hoàng Phủ Ngọc Phan và con hồ ly Trinh rà xe lại gần bảo tôi: không được đẩy vô nhà mi. Đẩy lên trên tê!

    Đẩy lên trên tê, tôi hiểu đây là đẩy lên nhà ông bà nội tôi. Cũng trên đường Hàm Nghi nhưng nhà nội tôi ở trên dốc, hướng đi lên Phủ Cam. Nhà ba mạ tôi thì ở gần cầu Kho Rèn.

    Tôi cũng không hề biết mặt Nguyễn Thị Đoan Trinh trước đó. Trong hoàn cảnh này tôi mới biết mặt y thị là nhờ anh Văn nói. Tội nghiệp anh Văn, cứ tưởng khi Hoàng Phủ Ngọc Phan biểu cùng tôi đẩy xác anh Hải về là được tha chết. Anh Văn và tôi cũng không ngờ rằng đoạn đường từ Văn Khoa lên tới nhà nội trên đường Hàm Nghi là đoạn đường sau cùng chúng tôi đi chung với nhau trong cuộc đời này.

    Lên tới nhà nội, chúng tôi đẩy Hải vô bên trong hàng rào chè tàu, bỏ Hải ngoài sân tôi với Văn chạy vào nhà, nhà vắng ngắt, đi từ trước ra sau bếp gọi ông ơi, mệ ơi.

    Nghe tiếng ông nội yếu ớt từ trong buồng vọng ra, ai đó, đứa mô đó? Con đây, ông nội. Nghe tiếng tôi, ông tôi hấp tấp chạy ra, bước chân xiêu xiêu, ông tôi chạy lại ôm tôi, ông khóc, ông nói, lạy Chúa lạy Mẹ cháu tui con sống. Tôi không khóc được, tôi run rẫy trong tay ông nội. Ông tưởng tôi sợ nên an ủi, con còn sống mà về được đây là phúc lắm rồi, ở đây với ông nội, không can chi mô! Nghe nói mạ mi đưa ba thằng em mi chạy lên Phú Lương rồi, không biết đi tới mô rồi, có thoát được không? Lạy Chúa, lạy Mẹ phù hộ.

    Tôi không nói vì quá mệt, kéo tay ông nội ra ngoài, thấy Văn ngồi bệt dưới nền nhà, ông hỏi, đứa mô giống thằng Văn rứa bây?

    Văn oà khóc, tôi khóc theo, kéo ông nội ra sân. Nhìn thấy xác Hải ông nội tôi khuỵu xuống, miệng thì kêu trời ơi, trời ơi, răng mà ra nông nỗi ni...

    Chúng tôi đem Hải vào nhà, đặt anh trên divan. Ông nội lấy mền đắp lên xác Hải.

    Hai người anh tôi đang trốn trên trần nhà đòi xuống nhìn mặt Hải. Ông nội không cho. Anh Lộc giở nắp trần nhà sát góc tường, thò đầu xuống vừa khóc vừa nói, Ti, đẩy cái ghế đẩu qua cho anh. Tôi nghe lời ra đằng sau bếp lấy cái ghế đẩu mang lên để ngay góc phòng cho anh Lộc nhảy xuống. Ông nội ngó lên, quơ quơ hai tay, giọng ông lạc đi, đừng xuống, ông nội lạy con, đừng xuống, ở trên đó đi mà... Anh Kính đang ở trên đó, cũng đang khóc. Lộc chưa kịp nhẩy xuống thì nghe tiếng nói, tiếng chân người ngoài sân. Anh vội vàng đóng miếng ván lại thì bọn Hoàng Phủ Ngọc Phan cũng vừa vào đến.

    Thấy Phan bước vô, mặt Văn biến sắc, anh lắp bắp nói với ông nội, anh Phan cho tụi con đem xác về đó ông ơi. Ông nội đứng im không nói. Hai mắt cú vọ của nó ngó ông nội hỏi: thằng Lộc, thằng Kính ở mô?

    Ông nội nói tui không biết. Phan gằn giọng: ông thiệt không biết tụi hắn ở mô? Tụi hắn năm mô cũng về ăn Tết ở đây mà ông không biết răng được?

    Ông nội nói, ba ngày tư ngày Tết, ăn xong thì tụi hắn đi chơi, đi thăm bà con họ hàng chứ chẳng lẻ ở nhà hoài răng? Chừ thì tui biết tụi hắn ở nhà mô mà chỉ!

    Mắt Phan ngó láo liên khắp nơi, chợt thấy cái ghế đẩu ngay góc phòng, nó cười khan một tiếng.

    Tôi đứng núp sau lưng ông nội, Hoàng Phủ Ngọc Phan hung hăng bước tới, xô ông nội qua một bên, nó nắm lấy tóc tôi kéo tôi ra về phía hắn. Ngó lên trần nhà la lớn: Lộc, Kính, Hiệp, tụi mày không xuống tau bắn con Ti!

    Nó vừa nói, vừa xoáy mái tóc dài của tôi trong tay, nó đẩy tới, đẩy lui. Tôi đau điếng, tôi sợ, tôi run lẩy bẩy, nước mắt ứa ra nhưng không dám la thành tiếng. Ông nội tôi chấp tay lạy nó như tế sao: tui lạy anh tha cháu tui, con gái con lứa, hắn biết chi mô.

    Thằng Phan càng la lớn: tau biết tụi mi trên đó, có xuống không thì nói, tau bắn con Ti.

    Phan xô tôi té xuống, lấy chân đạp lên lưng. Chĩa mũi súng lên đầu tôi hô một, hai, ba...

    Lập tức anh Lộc mở nắp trần nhà thò đầu xuống la to: đừng, đừng bắn em tau, tau xuống, để tau xuống...

    Ông nội tôi chạy lại giữ cái ghế cho anh bước xuống, hai chân ông run, ông té sấp, đang lúc anh Lộc tìm cách tuột xuống, thò hai chân xuống trước, hai tay còn vịn trần nhà, khi đôi chân vừa chạm chiếc ghế đẩu thì Hoàng PHủ Ngọc Phan đã nổ súng, đạn trúng ngay chính giữa cổ, máu phọt ra, Lộc lăn xuống sàn nhà toàn thân anh dẫy dụa mấy cái rồi nằm im.

    Mặc ông nội tôi la hét thất thanh, Phan chĩa súng bắn lên trần nhà, nghe tiếng anh Kính lăn tới đâu, nó bắn tới đó, bắn nát trần nhà, hết đạn nó giành lấy cây súng của một thằng khác bắn tiếp, cho tới khi anh Kính tôi rớt xuống theo mấy miếng ván.

    Anh Văn ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt, bịt tai, run lẩy bẩy, ngồi kề bên cạnh anh người tôi tê cóng, đái sản xuất ra cả quần, ông nội tôi nhào tới ôm anh Kính, hai mắt trợn trừng, anh đang thều thào những lời sau cùng, ông khóc, ông chửi rủa thằng Phan, nó say máu, bắn luôn ông nội tôi. Ông tôi đổ xuống bên cạnh anh Kính.

    Bắn ông tôi xong chúng kéo nhau đi bắt anh Văn theo. Còn lại một mình, tôi bò lại ôm lấy ông nội, tôi khóc không ra tiếng, tôi thở không ra hơi, hai bàn tay tôi ướt đẫm máu, máu của ông nội tôi, tôi bò sang anh Lộc, bò sang anh Kính, tôi lay, tôi gọi, tôi gào, không ai nghe tôi hết, anh tôi không trả lời tôi, hai con mắt, bốn con mắt, sáu con mắt đều mở trừng, ông nội tôi nằm im, máu trong ngực ông vẫn tuôn ra từng vòi. Tôi gục đầu xuống xác ông lịm đi. Không biết bao lâu thì tôi tỉnh lại, nhưng không ngồi dậy nổi. Cứ nằm ôm lấy xác ông nội. Tóc tôi bết đầy máu, toàn thân tôi, máu, phân và nước tiểu đẫm ướt. Tôi không còn sức để ngồi lên. Không biết tôi nằm bên cạnh xác ông tôi với ba người anh như vậy là bao lâu.

    Khi tỉnh dậy thì thấy hai vợ chồng bác Hậu, vài người lối xóm nữa của với ông nội đang ở trong nhà.

    Họ dọn dẹp, khiêng bộ ngựa trong nhà bếp ra trước phòng khách, đặt xác ông nội cùng với ba người anh tôi nằm chung với nhau. Hai bác gái đem tôi vào phòng tắm, phụ nhau tắm rửa cho tôi như một đứa con nít, bác Hậu lấy áo quần của bác mặc cho tôi. Tâm trí tôi hoàn toàn tê liệt. Tôi không còn khóc được, không còn mở miệng nói được câu nào. Ngày cũng như đêm ngồi rũ rượi bên cạnh xác của ông tôi, các anh tôi. Tôi không còn sợ chết. Nhưng sao tụi nó không giết luôn tôi? Trời hỡi, trời ơi!

    Nhìn thấy tôi tiều tụy, mỗi ngày bác Hậu gái khuấy cho tôi vài muỗng bột bích chi ép tôi uống.

    Thiệt ra nhà nội cũng chẳng còn chi. Gạo cơm, bánh mứt thì bị tụi nó khiêng đi hết rồi. Bác Hậu còn giấu được ít gạo, ít than nấu cháo uống cầm hơi với nhau.

    Ngày hôm sau thằng Phan trở lại. Bác Hậu xin phép được chôn ông tôi và mấy người anh sau vườn nhà nhưng nó không cho, nói cứ để đó.

    Đã hơn bảy ngày, xác đã bắt đầu sình lên và nặng mùi. Mà Phan không trở lại.

    Một buổi tối tụi bộ đội Bắc Việt đến lục lọi kiếm gạo. Bác Hậu xin chúng nó đào huyệt sau nhà để chôn ông nội và ba người anh tôi. Chúng nó bảo ừ thối quá rồi thì chôn đi, nhưng chỉ được đào một lỗ huyệt.

    Vợ chồng bác Hậu khóc lóc năn nỉ: mấy anh ơi, người chết rồi biết chi, anh cho tụi tui đào 4 huyệt. Chúng không cho. Chúng nó phụ bác Hậu đào huyệt. Bảo đem cả bốn người bỏ xuống chung một lỗ. Lấp lẹ đi, thối quá. Bác Hậu với mấy người trong nhà không ai muốn làm, ngó nhau mà khóc...

    Chiều tối hôm đó Văn trở lại với Phan và mấy thằng bộ đội. Chúng nó bắt Văn phụ với mấy thằng bộ đội khiêng từng người ra bỏ xuống huyệt. Hai vợ chồng bác Hậu theo ra vườn.

    Tôi kiệt sức nằm vùi một chỗ nhưng tai tôi vẫn nghe rõ những lời đối thoại trong nhà. Tôi không đủ can đảm theo ra vườn chứng kiến cảnh vùi lấp những người thân yêu của tôi. Nằm trong buồng ông bà nội nhưng tôi nghe rõ từng tiếng cuổng xẻng đang đào đất. Tâm trí tôi quay cuồng, ruột gan tôi đòi đoạn. Trời ở đâu, đất ở đâu? Tôi gọi ông tôi, gọi anh Lộc, anh Kính, anh Hải, không ai nghe tôi hết...

    Khi bốn cái xác người được bỏ xuống, miệng lỗ chưa được lấp, thì tôi nghe tiếng súng nổ, tiếng kêu gào của vợ chồng bác Hậu, nhưng không nghe tiếng của Văn. Tiếng bác Hậu kêu Văn ơi, Văn ơi giọng bác đòi đoạn, thì tôi biết chuyện gì đã xảy ra cho Văn. Toàn thân tôi lẩy bẩy, tôi cảm thấy khó thở, một lần nữa đặc sản và nước đái trong người tôi túa ra.

    Tôi nghe tiếng mấy thằng bộ đội hò hét bảo lấp đất lại. Bác Hậu và những người hàng xóm của nội tôi đành phải làm theo.

    Khi tụi bộ đội VC bỏ đi, bác Hậu chạy vào buồng vò đầu, bức tai, giọng tức tưởi: thằng Văn nằm chung với ba thằng anh mi rồi con ơi! Trời ơi, là trời ơi. Bác Hậu đấm ngực: không biết thằng Văn đã chết chưa mà hắn bắt tui lấp. Văn ơi là Văn ơi, con tha tội cho bác, trời ơi người mô mà ác như rứa...

    Tôi lặng người, nghe bác Hậu khóc anh Văn.

    Sau lần đó không đứa nào trong bọn chúng trở lại, kể cả tụi bộ đội.

    Chắc nhà ông tôi chẳng còn người để mà giết, chẳng còn của cải chi để mà cướp nữa.

    Hơn hai mươi ngày, tôi nằm liệt lào trong nhà nội. Bên ngoài súng đạn vẫn tư bề.

    Hai vợ chồng bác Hậu không nỡ bỏ tôi lại một mình, trong lúc bác nghe ngóng và biết đa số dân Phủ Cam đã tìm đường chạy thoát được xuống Phú Lương. Bác năn nỉ tôi: rán ăn uống thêm một chút để có sức mà chạy, không lẽ con nằm đây chờ chết? Con không muốn tìm mạ con răng?

    Hôm sau nữa tôi theo gia đình bác Hậu tìm đường chạy lên Phú Lương vì nghe nói lính Mỹ, lính mình đã thấy xuất hiện chung quanh đây rồi.

    Đi xuống ngã cầu Kho Rèn thì cầu đã bị sập, bác theo đoàn người đi hướng khác, tôi đi theo như người mất hồn, họ đi đâu tôi theo đó, tôi không còn nhớ là mình đã đi qua được những nơi đâu. Có điều tôi lấy làm lạ, trên đường chạy giặc, mỗi khi đạn pháo bắn khắp nơi mà người ta cứ gồng gánh nhau mà đi, không ai chịu dừng lại kiếm chỗ tránh đạn, người ta nói với nhau: khi mô mà có mọc chê hay đạn pháo chi đó thì bọn VC chui vô nhà dân để trốn đạn, chúng nó không ra đường để chặn bắt dân lại, vì vậy người ta cứ chạy bất kể, dưới lằn mưa đạn người ta càng chạy đi đông hơn. Ôi những người dân tội nghiệp của xứ Huế thà chết dưới bom đạn còn hơn để bị lọt vô tay quân sát nhân ác độc.

    Cuối cùng thì tôi cũng về đến được Phú Lương gặp mạ và ba đứa em trai của tôi. Quá đau khổ, Mạ tôi bị phát điên khi hay tin cái chết của ba người anh và ông nội.

    Ít lâu sau ba tôi trở về sau một đợt hành quân nào đó của tiểu đoàn 12 Pháo Binh Phú Bài. Thấy mạ tôi như vậy, biết không thể trở lại đường Hàm Nghi ông mướn nhà ở tạm tại Phú Lương.

    *

    Sau khi Huế được giải thoát. Ba tôi nhờ bà con lối xóm cải táng Văn, ba người anh, và ông nội tôi, tang lễ được cữ hành tại nhà thờ Phủ Cam do cha Nguyễn Phùng Tuệ chủ tế.

    Gia đình anh Văn đồng ý cho anh Văn được nằm lại trong miếng vườn nhà ông nội tôi cùng với ba người anh của tôi.

    Ba tôi được giải ngũ khoảng giữa năm 69. Mạ tôi vẫn trong cơn điên loạn không thuyên giảm. Ba tôi quyết định bỏ Huế đem hết gia đình vào Long Khánh sinh sống. Nhà nội giao lại nhờ hai bác Hậu coi chừng. Nhà ở 24 Hàm Nghi (gần dường rầy xe lửa) thì bán cho ai đó tôi không rõ.

    Thưa ông Liên Thành,

    Đó là những cái chết oan khiên của những người ruột thịt thân yêu mà tôi phải chứng kiến tận mắt với muôn ngàn đau đớn. Trong bà con thân tộc nội ngoại hai bên của tôi có rất nhiều người bị bắt đi ở nhà thờ Phủ Cam, một số bị bắt ở nhà thờ dòng Chúa Cứu Thế. Số người bị chôn sống, mất tích lên tới 70 người. Tất cả đều là học sinh, sinh viên, thường dân, nông dân, buôn bán ở chợ An Cựu.

    Sau Tết Mậu Thân, những người bà con còn lại của tôi quá đau khổ, sợ hãi, họ đã âm thầm bỏ Huế, tản mác khắp nơi, thay tên đổi họ mà sống...

    Sau biến cố tháng 4 đen 75, gia đình tôi lại là những nạn nhân của lũ Việt Gian Cộng Sản ác độc, vô luân. Ba tôi và những đứa em trai còn lại cũng đã chết sau mười mấy năm bị đày đọa trong lao tù CS.

    Đã 40 năm qua, những vết thương đó vẫn còn tươi rói trong tôi. Nỗi đau mỗi ngày một đầy. Đó là những cái chết oan khiên trong muôn ngàn cái oan khiên của người dân Huế.

    Tôi là người con duy nhất trong gia đình còn sống sót sau Tết Mậu Thân cũng như sau những ngày mất nước. Nay viết lại những cái chết thương tâm của những người Thân Yêu trong gia đình tôi với tư cách là một nhân chứng và nạn nhân, để tố cáo Tội Ác của Việt Gian Cộng Sản, có như thế, oan hồn của ông nội và anh em tôi mới có thể siêu thoát.

    Tôi sẵn sàng ra làm nhân chứng trước tòa án quốc tế, cũng như xuất hiện trước các phương tiện truyền thông khi cần thiết.

    Xin trình tên tuổi ông nội tôi, và của ba người anh bị sát hại:

    Tên ông nội:

    - Nguyễn Tín, 70 tuổi.

    Ba người anh:

    - Nguyễn Xuân Kính, sinh viên Y khoa, sinh năm 1942.

    - Nguyễn Xuân Lộc, sinh viên Luật, sinh năm 1946.

    - Nguyễn Thanh Hải, sinh viên Văn Khoa, sinh năm 1949.

    Và Lê Tuấn Văn, sinh viên Văn Khoa, bạn của anh Hải tôi."]

    (Toàn văn bức thư của Nhân chứng hiện còn sống Nguyễn Thị Thái Hòa)

    *
    * *

    ["Ở một làng quê, có ông Bí thư rất độc ác, khi nghe tin ông đổi đi nơi khác, dân làng hồ hởi, phấn khởi ăn mừng... Nhưng rồi ông Bí thư khác đến, vẫn vậy, nếu không muốn nói còn ác độc hơn ông trước. Thế rồi, một hôm ông Bí thư lâm bệnh mà chết. Đám ma được chính quyền tổ chức rầm rộ. Một bà cụ già, nửa đêm ra đào mồ ông Bí thư, bị bắt, đem ra Tòa xử. Tòa hỏi: cớ sao người ta chết rồi, bà lại đào mồ lên làm gì? Bà cụ dõng dạc trả lời: Tội ác không thể chôn đi, mà phải đào lên, phải được xử án, để mọi người "học tập" hầu tránh xa Tội ác!"] (NguyenHa)

    Vũ Thế Phan (Sưu tầm và có sửa vài lỗi chính tả)

    http://lytuongnguoiviet.com/index.php/baivietbinhluan/23118-mu-than-1968--t-a-nhan-chng-sng

    - - - Updated - - -

    Trung Quốc sắp phát hành bản đồ mới về Biển Đông
    http://www.voatiengviet.com/content/trung-quoc-sap-phat-hanh-ban-do-moi-ve-bien-dong/1583298.html

    - - - Updated - - -

    lo mà đọc đi mấy con chó cộng sản việt nam ông post cho chúng mày coi đó:)) đã ngu mà còn nguy hiểm mấy thằng chó cộng sản việt nam bán nước hèn với giặc ác với dân đến bao giờ nữa đây:)):)):)):)):)):)):))
     

Chia sẻ trang này