Sau sự kiện của LOTR là tới một giai đoạn thịnh trị. Bóng tối mới lẩn khuất đâu đó nhưng chưa được tác giả viết rõ là gì. Vị vua Durin thứ 7 của ngừi Dwarf xuất hiện, lãnh đạo người Dwarf chiếm lại Moria, đánh dấu thời kì huy hoàng cuối cùng. Sau đó người Dwarf dần suy tàn và đi vào quên lãng. Con người thống trị thế giới cho đến ngày nay. Cái chết của Hitler kết thúc Niên đại thứ 6 và bắt đầu Niên đại thứ 7. Tới khi thế giới kết thúc, hai phe thiện ác sẽ tập hợp lại cho một trận quyết chiến cuối cùng. Người Elf, Maia, Valar, người Numenor ... bên kia là Balrog, rồng, Sauron, Morgoth. Từ đống tro tàn của cuộc chiến đó, người Elf và các vị thần sẽ lại hát lên bài ca sáng thế một lần nữa, và một thế giới mới được sinh ra.
Thế còn người Hobbit sau này ra sao vậy. Mà Hobbit có vua, quân đội và quốc gia riêng không nhỉ, có tham gia chống Sauron không?
[video=youtube;7fB64APq_jk]https://www.youtube.com/watch?v=7fB64APq_jk[/video] Trông như assa version lord
vãi, nó liên quan cả đến thực tại ? trận quyết chiến cuối cùng, 2 chúa tể bóng đêm cùng đạo quân đối đầu với phe các valar, elf, human, maiar. quá kinh điển cho 1 siêu tuyệt phẩm !
Lịch sử phát triển người hobbit Theo lịch sử ghi nhận thì những người Hobbit đầu tiên được nhìn thấy đã sống tại vùng thung lũng Anduin nằm giữa Mirkwood và dãy núi Sương mù Dựa theo hình dáng bên ngoài và tính cách, Hobbit được chia thành 3 nhóm: Harfoots, Stoors và Fallohides. - Harfoors chiếm số lượng đông nhất, họ gần như giống hoàn toàn với Hobbit mà các bạn đã gặp qua bộ The Hobbit hay Chúa Nhẫn, họ sống trên những ngọn đồi thấp của dãy Núi Sương Mù, sống trong những cái lỗ, gọi là lỗ Hobbit! - The Stoors chiếm số lượng đông thứ hai, họ lùn hơn, cứng cáp hơn, họ rất thích nước, thuyền, câu cá và bơi lội. Họ sống trong vùng đầm lầy của cánh đồng Gladden, Sméagol hay còn biết đến là Gollum có nguồn gốc từ nhóm Hobbit này. - Nhóm cuối cùng là nhóm Fallohides, họ là những Hobbit thích phiêu lưu, mạo hiểm, họ có hình dáng bên ngoài cao hơn và thông thái hơn, họ thích sống trong khu rừng dưới Dãy Núi Sương Mù. Tại khu Thung lũng Anduin,những người Hobbit đã sống gần với những người Eotheod, tổ tiên của những người xứ Rohan. Cái tên “ Hobbit ” cũng có nguồn gốc từ ngôn ngữ của người Rohan cổ, điều này dẫn đến một giả thiết về nguồn gốc của người Hobbit có thể được bắt nguồn từ người Rohan cổ. Khoảng vào năm 1050 của kỉ đệ tam, dưới những tác động xấu từ Sauron mà những người Hobbit đã tiến hành một cuộc di cư lớn vượt qua dãy núi Sương mù. Họ thực hiện hành trình về hướng Tây và một số nhóm người đã định cư tại những vùng đất như Bree-land, Dunland hay Angle. Năm 1601, 2 người thuộc nhánh Fallohide là Marcho và Blanco đã được đức vua của vương quốc Arnor lúc bấy giờ ban ân huệ cho phép họ vượt qua con sông Brandywine và định cư tại bờ bên kia của nó. Rất nhiều người Hobbits đã đi theo 2 anh em Marcho và Blanco. Tại vùng đất mới ở bờ phía Tây của con sông Brandywine, những người Hobbit này đã lập ra một vùng định cư mới và gọi nó là xứ Shire. Theo ghi chép thì những người Hobbit ở xứ Shire đã thực hiện một lời thề trung thành với vị vua cuối cùng của đế chế Arnor. Họ giúp Arnor trong những công việc nhỏ như sửa chữa những chiếc cầu hay những con đường, tư vấn một số vấn đề và làm những sứ giả trong một số tình huống đặc biệt. Trong trận đánh cuối cùng giữa Arnor với vương quốc Angmar của Witch-king, người Hobbit cũng gửi tới đó một đội quân nhỏ để trợ giúp trong việc cố thủ kinh đô Fornost. Sau khi vương quốc Arnor bị tiêu diệt và không còn đức vua thì người Hobbit đã tự chọn ra một người trong số những người có uy tín nhất để làm người dẫn dắt dân chúng ở xứ Shire, người lãnh đạo này được gọi bằng một từ đặc biệt là Thain hay rõ ràng hơn là Thain của xứ Shire. Người lãnh đạo đầu tiên của người Hobbit ở xứ Shire là Bucca, người đã sáng lập ra dòng họ Oldbuck, một dòng họ lớn tại xứ Shire. Dòng họ Oldbuck về sau đã khai hoang ra một vùng đất riêng biệt rồi đặt tên nó là Buckland. Vì thế mà về sau này, dòng họ này đã đổi tên thành dòng họ Brandybuck. Những hậu duệ của họ sau này đều trở thành những chủ nhân của vùng Buckland. Với sự ra đi của dòng họ Oldbuck thì những người Hobbit ở Shire đã chọn ra một dòng họ mới để nắm giữ vai trò dẫn dắt và đó chính là dòng họ Took (Pippin là một người họ Took, con trai của một Thain và về sau chính anh ta cũng trở thành Thain của người xứ Shire). Cuộc sống của người Hobbit vốn yên bình, đơn giản và không có nhiều phức tạp, chính vì thế mà vai trò của những Thain trong xã hội người Hobbit là không mấy rõ ràng, hay nói chính xác hơn là họ không có nhiều cơ hội để chứng tỏ vai trò dẫn dắt của mình
Có chứ, trải qua thế chiến thứ 2 nên tư tưởng phe thiện cùng tập hợp dưới 1 ngọn cờ chiến đấu với phe ác bắt nguồn từ đó. Dark Lord các loại đều có ý đồ tạo ra chủng tộc tohng61 trị các chủng tộc khác và biến thành nô lệ của mình không quen sao
Ai đọc tiểu thuyết rồi cho hỏi trong tiểu thuyết cái nhẫn có quyền năng gì ghê gớm không?trong phim thấy nó có mỗi skill tàng hình mà không hiểu sao bà con lại khoái nó Rồi Saủon ghê gớm đến cỡ nào vì trong phim nó chỉ là con mắt dòm qua dòm lại
From Letters of J.R.R. Tolkien, letter 211: Google ra được thế mấy lá thư Tolkien viết đi khắp nơi cũng được nhiều fan tập họp lại và lấy thêm thông tin
hình như sau trận War of Wrath còn 1 trận Dagor Dagorath gọi là final battle phải không các bác ?. chủ thớt làm 1 bài về trận này đi tại nghe có vẻ khủng, nó có hoành tráng như trận WoW không hay WoW là trận lớn nhất lịch sử rồi ?
Nguồn gốc người Harard là như thế nào thế các bác,và tại sao lài theo Sauron vậy Còn loài Oliphaunt có phải do tự nhiên có không hay do Melkor tạo ra
Tiếp bản dịch The Lord of the Rings: The Two Tower (nửa sau): QUYỂN BỐN Chương I (tiếp theo) Thuần hóa Smeagol Dọc xuống mặt vách dốc đứng và gần như nhẵn thín dưới ánh trăng nhợt nhạt, một hình thù nhỏ đen ngòm đang chuyển động với tứ chi khẳng khiu lều nghều. Có thể là bàn tay dẻo quẹo và những ngón chân của nó đang mò tìm và bấu vào những kẽ nứt mà không hobbit nào có thể nhìn thấy hoặc có thể bấu được, nhưng nó trông như đang trườn xuống bằng bàn dính, cứ như là một loại côn trùng lớn đang săn mồi. Và nó hướng đầu xuống trước, như thể nó đang đánh hơi tìm đường. Thỉnh thoảng nó lại chầm chậm ngẩng đầu lên, ngoái cái cổ dài xương xẩu lại, và hai cậu hobbit thoáng nhìn thấy hai đốm nhỏ sáng mờ, cặp mắt của nó chớp dưới ánh trăng một lát rồi nhanh chóng nhắm lại. ‘Cậu có nghĩ là hắn thấy chúng ta?’ Sam hỏi. ‘Tớ không biết,’ Frodo khẽ trả lời, ‘nhưng tớ nghĩ là không đâu. Ngay cả những cặp mắt bằng hữu cũng khó lòng thấy được chiếc áo choàng tiên: tớ đây còn không nhìn thấy cậu ở cách tớ vài bước trong bóng tối. Và tớ nghe nói rằng hắn ta không thích Mặt Trời hay Mặt Trăng gì đâu.’ ‘Thế thì tại sao hắn lại bò xuống đúng chỗ này?’ Sam hỏi. ‘Khẽ thôi, Sam,’ Frodo đáp. ‘Có thể là hắn đánh hơi thấy chúng ta. Và tớ tin là hắn có thể nghe thính như các Tiên. Tớ nghĩ là hắn đã nghe thấy gì đó: chắc là giọng của chúng ta. Chúng ta đã huyên náo kha khá ở đằng kia; và chúng ta vẫn còn nói chuyện ồn ào một phút trước đây.’ ‘Chà, tôi phát ngán vì hắn,’ Sam nói. ‘Hắn xuất hiện quá thường xuyên, tôi sẽ phải có vài lời với hắn, nếu được. Tôi cho rằng, đằng nào thì ta cũng không thể thoát khỏi hắn vào lúc này.’ Kéo mũ trùm đầu xám lên che kín mặt, Sam rón rén đi lần về phía vách núi. ‘Hãy thận trọng!’ Frodo thì thầm trong khi đang tiến tới ở đằng sau. ‘Đừng đánh động hắn! Hắn nguy hiểm hơn nhiều bề ngoài của hắn.’ Bóng đen đang trườn bò đã xuống được ba phần tư quãng đường, và cách chân vách khoảng gần năm mươi bộ. Lom khom dưới bóng của một tảng đá to, bất động, hai hobbit dõi theo hắn. Hắn dường như đang gặp phải một quãng khó bò, hoặc là đang bực mình vì điều gì đó. Họ có thể nghe thấy hắn khụt khịt, và thỉnh thoảng lại có tiếng thở rít lên như hắn đang rủa sả. Hắn ngẩng đầu lên, và họ nghĩ rằng họ nghe thấy tiếng hắn khạc nhổ. Rồi hắn lại tiếp tục di chuyển. Giờ đây, họ đã nghe thấy giọng của hắn đang rin rít và thì thào. ‘Ách, sss! Cẩn thận, vật báu của ta! Hấp tấp là hỏng việc. Ta khôngg nênn mạo hiểm để ngã gãy cổ, phải khôngg vật báu? Không, vật báu – gollum!’ Hắn lại ngẩng đầu, chớp mắt trước ánh trăng, và nhanh chóng nhắm nghiền mắt lại. ‘Ta căm ghét nó,’ hắn rít lên. ‘Thứ ánh sáng tởm lợm rùng mình – sss – nó do thám chúng ta, vật báu à – nó làm mắt ta nhức.’ Hắn đã bò xuống thấp hơn, tiếng rít của hắn trở nên rõ hơn và bén nhọn hơn. ‘Nó đâuu rồi, đâu rồi: Vật báu, Vật báu của ta? Nó thuộc về chúng ta, và chúng ta muốn có nó. Bọn kẻ cắp, kẻ cắp, bọn kẻ cắp nhỏ thó bẩn thỉu. Chúng nó đang ở đâu với Vật báu của ta? Ta nguyền rủa chúng! Ta căm ghét chúng.’ ‘Có vẻ như hắn không biết chúng ta đứng ở đây, phải không?’ Sam thì thầm. ‘Và Vật báu của hắn là gì? Có phải – ’ ‘Suỵt!’ Frodo thở khẽ. ‘Hắn đang tới gần, đủ gần để nghe thấy tiếng nói thầm.’ Quả vậy, Gollum đột nhiên chững lại, và cái đầu to trên chiếc cổ khẳng khiu của hắn nghển qua nghển lại hai bên nghe ngóng. Cặp mắt xanh lợt của hắn nửa nhắm nửa mở. Sam cố kìm bản thân lại, mặc dù ngón tay cậu đang co quắp. Đôi mắt giận dữ của cậu nhìn trừng trừng vào sinh vật thảm hại đó, khi hắn lại bắt đầu di chuyển và vẫn thì thào rủa sả với bản thân hắn. Cuối cùng, hắn còn cách mặt đất nền chỉ chừng mười hai bộ, ngay phía trên đầu họ. Từ chỗ đó xuống là một khoảng dốc đứng, vì vách đá hơi thụt vào, và ngay cả Gollum cũng không tìm được chỗ nào để bấu. Hắn dường như đang cố xoay người để bò chân xuống trước, rồi, bất thình lình, với một tiếng thét gió chói tai, hắn ngã lộn xuống. Trong khi ngã, hắn cuộn tay chân chung quanh mình như thể một con nhện bị giật đứt dây tơ. Sam vọt ra khỏi chỗ nấp trong chớp mắt và chỉ vài cú nhảy là đã tới chân vách. Trước khi Gollum kịp đứng dậy, cậu đã bổ nhào xuống hắn. Nhưng té ra Gollum khó nhằn hơn cậu tưởng, ngay cả khi hắn bị đánh bất ngờ như vậy sau cú ngã. Trước khi Sam có thể tóm được hắn, cẳng chân cẳng tay nghều ngào của hắn đã ghì lấy cậu và kẹp tay cậu lại, một cú xiết êm ru nhưng mạnh khủng khiếp dần thít cậu lại như dây trói; những ngón tay lạnh nhờ nhợ đang lần mò tới cổ họng của cậu. Rồi hàm răng sắc nhọn cắn phập vào vai cậu. Cậu chỉ có thể húc cái đầu tròn cứng cáp sang hai bên vào mặt hắn. Gollum rít lên và nhổ toẹt, nhưng hắn không buông tay. Sam có thể đã gặp nguy, nếu cậu chỉ có một mình. Nhưng Frodo đã bật dậy và rút Sting ra khỏi vỏ. Tay trái cậu túm lấy làn tóc lơ thơ của hắn và kéo giật đầu hắn ra, phơi trần cái cổ dài của hắn, bắt hắn phải ngước cặp mắt độc địa lên nhìn bầu trời. ‘Buông ra, Gollum,’ cậu ra lệnh. ‘Đây là thanh Sting. Hồi xưa ngươi đã chạm trán nó một lần. Buông ra, nếu không ngươi sẽ phải đụng nó. Ta sẽ cắt cổ ngươi.’ Gollum gục xuống, và lỏng tay ra như sợi dây ướt. Sam đứng dậy, sờ tay lên vai. Mắt cậu tóe lửa giận dữ, nhưng cậu không thể trả đũa: kẻ địch khốn nạn của cậu đang nằm co quắp trên nền đá và rên rỉ. ‘Xin đừng đánh ta! Đừng để họ đánh chúng ta, vật báu à! Họ sẽ không đánh ta chứ, những hobbit nhỏ bé dễ mến? Ta đâu có ý đồ gì xấu, nhưng họ nhảy xổ vào ta như mèo vồ chuột, chính họ đấy, vật báu ạ. Mà chúng ta thì đơn độc làm sao, gollum. Chúng ta sẽ tử tế với họ, nếu họ tử tế với chúng ta, phải không nào, phải, phảii.’ ‘Chà, xử lý hắn thế nào bây giờ?’ Sam hỏi. ‘Ý kiến của tôi là trói hắn lại để hắn không thể rình mò ta được nữa.’ ‘Điều đó sẽ giết ta mất, giết chúng ta mất,’ Gollum thút thít. ‘Những hobbit nhỏ tàn nhẫn. Trói chúng ta lại trong miền đất lạnh lẽo hoang vu này và bỏ chúng ta lại, gollum, gollum.’ Những tiếng nấc dâng lên trong cổ họng hắn ứ nghẹn. ‘Không,’ Frodo nói. ‘Nếu chúng ta giết hắn, cần giết chết tươi. Nhưng ta không thể làm thế, không thể trong tình huống này. Tên khốn khổ! Hắn chưa làm hại gì chúng ta cả.’ ‘Ồ hắn chưa làm gì!’ Sam nói và xoa vai. ‘Dù sao thì hắn đã, và đang, có ý đồ xấu, tôi đảm bảo đấy. Bóp cổ chúng ta khi ta đang ngủ, đó là kế hoạch của hắn.’ ‘Tớ cũng tin là vậy,’ Frodo đáp. ‘Nhưng hắn định làm gì lại là một chuyện khác.’ Cậu ngưng lại và suy nghĩ một lát. Gollum nằm im, nhưng đã thôi rền rĩ. Sam đứng quắc mắt nhìn hắn. Rồi, dường như Frodo nghe thấy những lời rất rành mạch nhưng văng vẳng từ xa, vọng tới từ quá khứ : Thật tiếc là bác Bilbo không đâm chết tên khốn hèn hạ này đi cho rồi, lúc bác ấy có dịp ! Tiếc ? Chính là lòng Thương hại đã dừng tay ông ấy. Thương hại, và Trắc ẩn : không vung kiếm khi không cần thiết. Cháu không cảm thấy thương hại Gollum chút nào hết. Hắn đáng phải chết. Đáng phải chết ?! Ta dám nói rằng hắn đáng thế. Nhiều kẻ đang sống đáng phải chết. Nhiều kẻ đã chết xứng đáng được sống. Cậu có thể cho họ điều họ xứng không ? Thế nên, đừng quá ham phân phát cái chết nhân danh công lý, chỉ vì lo sợ cho an toàn của bản thân. Ngay cả các nhà thông thái cũng không thấy trước được mọi kết cục. ‘Được lắm,’ cậu trả lời thành tiếng, hạ kiếm xuống. ‘Nhưng cháu vẫn thấy sợ. Và tuy thế, ông thấy đấy, cháu sẽ không động đến kẻ này. Vì giờ đây khi nhìn thấy hắn, cháu quả có thương hại hắn.’ Sam nhìn chằm chằm vào cậu chủ, người dường như đang nói chuyện với một kẻ khác không đứng đó. Gollum ngẩng đầu lên. ‘Phải, chúng ta thật thảm hại, vật báu à,’ hắn than vãn. ‘Khốn khổ, khốn khổ ! Hobbit sẽ không giết chúng ta, những hobbit tử tế.’ ‘Không, chúng ta không giết ngươi,’ Frodo nói. ‘Nhưng chúng ta cũng không thả ngươi ra. Ngươi rất hung ác và láu cá, Gollum ạ. Ngươi sẽ phải đi cùng bọn ta, trong khi bọn ta canh chừng ngươi, thế thôi. Nhưng ngươi cần giúp bọn ta, nếu ngươi có thể. Có qua thì có lại.’ ‘Phảii, phải, đúng thế,’ Gollum nói và ngồi dậy. ‘Những hobbit tử tế ! Chúng ta sẽ đi cùng họ. Tìm cho họ những lối đi an toàn trong bóng tối, phải, ta sẽ làm thế. Mà họ đang đi đâu trong vùng đất lạnh lẽo hoang vu này, ta tự hỏi, phải, ta đang tự hỏi?’ Hắn ngước lên nhìn họ, một ánh xảo trá và hau háu hơi lóe lên trong cặp mắt xanh nhợt hấp háy của hắn trong giây lát. Sam trợn mắt nhìn hắn, và nghiến răng; nhưng cậu dường như cảm giác rằng tâm trí cậu chủ lúc này có điều gì đó kỳ quặc, và khó lòng tranh cãi quyết định đó. Cùng lúc, cậu thấy kinh ngạc vì câu trả lời của Frodo. Frodo nhìn thẳng vào cặp mắt của Gollum đang lảng đi. ‘Ngươi biết câu trả lời, hoặc ngươi đoán được, Smeagol ạ,’ cậu nói bình thản nhưng nghiêm nghị. ‘Chúng ta đang đi tới Mordor, dĩ nhiên rồi. Và ngươi biết đường tới đó, ta tin là vậy.’ ‘Ach! Sss!’ Gollum nói, lấy tay bịt tai lại, như thể sự thẳng thắn đó, hoặc là cái tên đó, khiến hắn đau đớn. ‘Ta đã đoán, phải, ta đoán được,’ hắn lẩm bẩm; ‘và ta không hề muốn họ đi về đó, phải không nào? Không, vật báu à, những hobbit tử tế không nên đi. Tro tàn, tro tàn, và đất bụi, và cơn khát cháy ở đó; rồi hầm hố, hang hốc, và Orc, hàng ngàn Orc. Những hobbit tử tế không nên đi tới – sss – nơi đó.’ ‘Vậy là ngươi đã từng ở đó?’ Frodo hỏi dồn. ‘Và ngươi đang bị lôi kéo quay lại đó, phải không?’ ‘Phảii. Phảii. Không!’ Gollum rống lên. ‘Chỉ một lần, một lần tình cờ, phải không vật báu? Phải, chỉ tình cờ. Nhưng chúng ta sẽ không quay lại đấy, không, không!’ Rồi giọng hắn và lời lẽ của hắn đột nhiên đổi khác, hắn thổn thức trong cổ họng, và nói chuyện nhưng không phải với họ. ‘Để tôi yên, gollum! Các ngươi hành hạ ta. Ôi đôi bàn tay tội nghiệp của tôi, gollum! Tôi, ta, tôi không muốn quay lại đó. Tôi không thể tìm thấy nó. Tôi mệt quá rồi. Tôi, chúng ta không thể tìm thấy nó, gollum, gollum, không, không đâu cả. Họ luôn thức canh. Người Lùn, Con Người, và Tiên, những Tiên ghê gớm với cặp mắt sáng. Tôi không thể tìm thấy nó. Ach!’ Hắn nhỏm dậy và gập cánh tay dài lại thành như một cái nút thắt xương xẩu, hướng nó về phía Đông và lắc lắc. ‘Chúng ta sẽ không làm thế!’ hắn hét lên. ‘Không phải cho ngươi!’ Rồi hắn lại ngã sụp xuống. ‘Gollum, gollum,’ hắn úp mặt xuống đất và than khóc. ‘Đừng nhìn chúng ta! Đi đi! Ngủ đi!’ ‘Ngươi có ra lệnh cách mấy thì hắn cũng sẽ không đi khỏi hoặc đi ngủ, Smeagol ạ,’ Frodo nói. ‘Nhưng nếu ngươi thật sự muốn thoát khỏi hắn, thì ngươi cần giúp ta. Ta e rằng điều đó có nghĩa là giúp ta tìm lối đi về phía hắn. Nhưng ngươi không cần đi hết, không cần đi vào sau cánh cổng vương quốc của hắn.’ Gollum lại ngồi dậy và nhìn cậu qua cặp mi của hắn. ‘Hắn ở đằng kia,’ Gollum lắp bắp. ‘Luôn ở đó. Orc sẽ bắt được cậu dọc đường mất. Rất dễ gặp phải Orc ở bờ đông của Dòng Sông. Đừng hỏi Smeagol. Smeagol tội nghiệp, gã đi mất từ lâu lắm rồi. Bọn chúng lấy mất Vật báu của gã, và giờ đây gã đã lạc lối.’ ‘Có thể chúng ta sẽ tìm lại được gã, nếu ngươi đi cùng chúng ta,’ Frodo nói. ‘Không, không, không bao giờ! Gã đã đánh mất Vật báu rồi,’ Gollum nói. ‘Đứng lên!’ Frodo nói. Gollum đứng dậy và lùi về phía vách núi. ‘Nào!’ Frodo nói. ‘Ngươi có thể tìm đường dễ hơn trong đêm hay trong ngày? Chúng ta rất mệt rồi, nhưng nếu ngươi chọn ban đêm, chúng ta sẽ bắt đầu ngay đêm nay.’ ‘Ánh sáng gắt làm nhức mắt ta, thật thế,’ Gollum rên rỉ. ‘Không đi dưới gã Mặt Trắng, chưa đâu. Hắn sẽ sớm khuất vào sau rặng đồi, phải. Nghỉ một chút đi đã, những hobbit tử tế.’ ‘Thế thì ngồi xuống,’ Frodo nói, ‘và đừng cử động.’ Hai hobbit ngồi xuống bên cạnh hắn, mỗi người một bên, quay lưng về bức vách đá, duỗi chân nghỉ. Không cần phải bàn bạc gì cả: họ biết là lúc này họ không được ngủ. Mặt trăng trôi qua chầm chậm. Bóng tối ngả xuống từ rặng đồi, và mọi thứ trở nên đen kịt. Những vì sao mọc dày hơn và sáng lên trên bầu trời. Không ai nhúc nhích. Gollum ngồi co chân, đầu gối dưới cằm, bàn tay và bàn chân dẹt xòe ra trên mặt đất, mắt nhắm lại; nhưng hắn có vẻ căng thẳng, như đang nghĩ ngợi hoặc đang nghe ngóng. Frodo nhìn sang Sam. Mắt họ gặp nhau, và họ hiểu ý. Họ thư giãn, ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại hoặc giả vờ như thế. Chẳng mấy chốc, tiếng thở nhè nhẹ của họ đã vang lên. Tay Gollum hơi động đậy. Đầu hắn ngoảnh sang nhìn hai bên rất khẽ đến khó lòng nhận ra nổi, một con mắt mở hé, rồi con mắt kia cũng thế. Hai hobbit không tỏ dấu hiệu gì. Bất thình lình, với một tốc độ nhanh như cắt đến giật mình, bật thẳng từ nền đất lên như một con nhái hoặc con cào cào, Gollum nhảy bổ vào trong bóng tối. Nhưng đó chính là những gì Frodo và Sam đang đợi. Sam bắt kịp hắn chỉ hai bước sau khi hắn vọt đi. Frodo tóm lấy chân hắn từ phía sau và ném hắn xuống. ‘Sợi dây của cậu có thể hữu ích nữa đấy, Sam ạ’ cậu nói. Sam lấy sợi dây ra. ‘Và ngài chạy đi đâu trong vùng đất lạnh lẽo hoang vu này, hở ngài Gollum?’ cậu gầm gừ. ‘Chúng ta tự hỏi, phải, chúng ta đang tự hỏi. Ngươi chạy đi tìm vài tên bạn Orc, ta đoan chắc thế. Tên khốn dơ dáy quỷ quyệt. Sợi dây này sẽ quấn quanh cổ ngươi, và một nút thít nữa.’ Gollum nằm im và không giở trò gì thêm. Hắn không trả lời Sam, nhưng nhìn cậu bằng một cái liếc độc địa. ‘Ta chỉ cần buộc để giữ hắn lại thôi,’ Frodo nói. ‘Chúng ta cần hắn tự đi lại được, không nên trói chân hắn – hoặc trói tay. Hắn có vẻ dùng tay bò cũng nhiều. Buộc một đầu dây vào cổ chân hắn, và giữ chặt đầu kia.’ Cậu đứng trông chừng Gollum, trong khi Sam buộc dây. Kết quả khiến cho cả hai phải thất kinh. Gollum bắt đầu gào thét, một tiếng gào the thé và dữ dội, nghe rất kinh khủng. Hắn quằn quại, cố cúi miệng xuống cổ chân để cắn sợi dây. Hắn tiếp tục la hét. Rốt cục, Frodo cũng tin là hắn đang đau đớn thật sự; nhưng không thể nào vì nút thắt được. Cậu xem xét và thấy rằng nút không quá chặt, thậm chí không đủ chặt. Sam tử tế hơn là những lời cậu ta nói ra. ‘Ngươi bị sao vậy?’ Frodo hỏi. ‘Chúng ta phải trói ngươi lại, phòng khi ngươi định chạy trốn lần nữa; nhưng chúng ta không muốn làm đau ngươi.’ ‘Đau quá, đau quá,’ Gollum rít lên. ‘Nó buốt, nó cắn! Bọn Tiên đã bện ra nó, quỷ tha ma bắt chúng đi! Lũ hobbit tàn nhẫn xấu xa! Chính vì thế nên chúng ta mới cố chạy trốn, chính thế, vật báu à. Ta đã đoán được chúng là những hobbit xấu xa. Chúng tới thăm bọn Tiên, những Tiên ghê gớm với cặp mắt sáng. Cởi nó ra! Nó làm chúng ta đau!’ ‘Không, ta sẽ không cởi dây,’ Frodo nói, ‘trừ phi’ – cậu ngưng lại suy tư một lát – ‘trừ phi ngươi có thể hứa điều gì đó mà ta tin được.’ ‘Chúng ta sẽ thề bất cứ điều gì mà cậu ta muốn, phải, phảii,’ Gollum nói, vẫn vặn vẹo và sờ nắn cổ chân. ‘Nó hành hạ ta.’ ‘Thề?’ Frodo hỏi. ‘Smeagol,’ Gollum đột nhiên nói rành mạch, mở to mắt và nhìn chằm chằm vào Frodo với một ánh nhìn lạ lùng. ‘Smeagol sẽ thề trên Vật báu.’ Frodo đứng thẳng lên, và một lần nữa Sam lại giật mình vì lời lẽ của cậu chủ và giọng nói đanh thép của cậu. ‘Thề trên Vật báu? Ngươi dám sao?’ cậu nói. ‘Nghĩ xem! Một chiếc Nhẫn thống trị tất cả, Trong Đêm đen trói buộc muôn loài Ngươi sẽ thề trên thứ đó hả Smeagol? Nó sẽ chi phối ngươi. Nhưng nó còn phản trắc hơn ngươi. Nó có thể bóp méo lời thề của ngươi. Hãy coi chừng!’ Gollum rúm người lại. ‘Thề trên Vật báu, trên Vật báu!’ hắn nhắc lại. ‘Vậy ngươi sẽ thề gì?’ Frodo hỏi. ‘Sẽ cư xử rất, rất tốt,’ Gollum nói. Rồi hắn bò tới chân của Frodo và nằm phục trước cậu, thì thào bằng giọng khản đặc: hắn run rẩy toàn thân, như thể những lời đang nói khiến hắn ghê sợ tới tận xương tủy. ‘Smeagol thề sẽ không bao giờ, không bao giờ, để Hắn chiếm được nó. Không đời nào! Smeagol sẽ cứu nó. Nhưng gã cần phải thấy Vật báu để thề.’ ‘Không, không thề trên nó,’ Frodo nói, nhìn xuống hắn với sự trắc ẩn nghiêm khắc. ‘Ngươi chỉ mong được thấy nó và sờ vào nó, nếu có thể, dù ngươi biết là nó sẽ làm ngươi phát điên. Không thề trên nó. Thề với nó, nếu ngươi muốn. Vì ngươi biết nó đang ở đâu. Phải, ngươi biết rõ, Smeagol ạ. Nó đang ở trước mặt ngươi.’ Trông một thoáng chốc, Sam thấy như cậu chủ to lớn lên và Gollum thấp xuống: một cái bóng cao nghiêm nghị, một vị lãnh chúa hùng mạnh đang ẩn hào quang trong mây xám, và dưới chân ngài là một con chó nhỏ ư ử. Tuy thế, cả hai có gì đó tương đồng chứ không xa lạ: kẻ này đọc được tâm trí của kẻ kia. Gollum nhỏm lên và bắt đầu cào cào chân Frodo, xun xoe quanh đầu gối của cậu. ‘Cúi xuống! Cúi xuống!’ Frodo nói. ‘Hãy hứa đi!’ ‘Chúng ta hứa, phải, tôi hứa!’ Gollum nói. ‘Tôi sẽ phục tùng cậu chủ của Vật báu. Cậu chủ tử tế, Smeagol ngoan ngoãn, gollum, gollum!’ Hắn đột nhiên lại bắt đầu than khóc và cắn vào cổ chân. ‘Sam, cởi dây ra,’ Frodo nói. Sam miễn cưỡng nghe lời. Gollum nhỏm dậy tức thì và bắt đầu nhảy nhót chung quanh, như một con chó hay ăn roi bỗng nhiên được vuốt ve. Từ lúc đó, một sự thay đổi đến với hắn và lưu lại trong một lát. Hắn đỡ rít và đỡ rên rỉ hơn khi nói, hắn nói trực tiếp với người trước mặt, chứ không phải tự nói với bản thân. Hắn sẽ tỏ ra khúm núm và lảng đi, nếu họ tới gần hắn, hoặc có cử động gì đột ngột, và hắn tránh chạm vào áo choàng tiên của họ; nhưng hắn khá thân thiện, và lo lắng muốn lấy lòng họ đến đáng thương. Hắn sẽ cười khúc khích và nhảy cỡn lên nếu họ đùa giỡn bất cứ chuyện gì, hoặc ngay cả khi Frodo nói chuyện thân ái với hắn, hắn sẽ khóc lóc khi Frodo quở hắn. Sam nói rất ít với hắn. Cậu ngờ vực hắn hơn cả lúc trước, và không ưa gã Gollum mới này, gã Smeagol, bằng gã cũ, nếu điều đó là có thể. ‘Nào, Gollum, hoặc bất cứ tên gì của ngươi cũng được,’ cậu nói, ‘đến lúc rồi! Mặt Trăng đã lặn, và đêm đang sắp qua. Ta nên khởi hành thôi.’ ‘Phải, phải,’ Gollum đồng ý, nhảy lon ton xung quanh. ‘Ta đi thôi! Chỉ có một con đường đi xuyên từ cực Bắc đến cực Nam. Tôi đã tìm thấy con đường đó, chính tôi. Bọn Orc không đi đường đó, Orc không biết đến nó. Orc không vượt Đầm lầy, chúng đi vòng xa hơn hàng dặm. Các cậu thật may mắn đã đi lối này. Các cậu thật may mắn đã tìm thấy Smeagol, phải. Đi theo Smeagol!’ Hắn tiến lên trước vài bước và quay nhìn lại chờ đợi, như thể một con chó đang mời họ đi dạo. ‘Đợi đã, Gollum!’ Sam kêu lên. ‘Không được đi quá xa phía trước! Ta sẽ theo sát ngươi, và ta cầm sẵn sợi dây đây.’ ‘Không, không!’ Gollum nói. ‘Smeagol đã hứa.’ Trông đêm khuya khoắt, dưới những vì sao sáng lạnh buốt, họ lên đường. Gollum dẫn họ trở lại hướng bắc một lát dọc theo lối mà họ đã tới; rồi hắn đi chệch sang bên phải, rời khỏi rìa núi dựng đứng của dãy Emyn Muil, đi xuống những dốc đá gập ghềnh về phía miền đầm lầy mênh mông ở bên dưới. Họ nhanh chóng chìm dần vào màn đêm. Trên những dặm lý hoang tàn trước cánh cổng của Mordor, một sự im lìm đen tối ngự trị. - Hết chương 1 - Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: Sưu tầm ============================== Link file pdf của cả bản dịch luôn để ở đầu Trang 1 của topic, trong bài post của bác gdqt.
^ Thanks, rất mong chờ đoạn hành trình này. Trên film thì tui thấy hình như đạo diễn Peter Jackson lái quyết định cứu Gollumn của Frodo theo hướng thương hại cho cả bản thân Frodo. Khi mà Frodo lần đầu tiên nhìn thấy Smeagol đã dậy lên cảm giác sợ hãi nếu giữ nhẫn quá lâu thì có ngày sẽ thành sinh vật giống Smeagol. Trong suốt hành trinh Sam luôn đề phòng Gollum nhưng ko sao hiểu được Frodo bênh Gollumn, có lẽ vì chính Frodo cảm thấy thương cho bản thân mình sau này. Qua từng ngày tâm tính của Frodo thay đổi, càng ngày càng quấn cái nhẫn. @ Tui muốn hỏi là Gollumn qua mấy trăm năm sống nhờ cái nhẫn đã khiến cho 1 nhân cách thứ 2 hình thành hay là tự giả làm 1 Gollumn, 1 smeagol tự nói chuyện qua lại, lâu dần thành quen?
Bác nào giải thích dùm mình nguồn gốc nhân vật Beorn luôn nhé BTW,bác nào biết ở Hà Nội chỗ nào bán sách LOTR tiếng Anh thì cho mình địa điểm Ưu tiên sách tốt,bìa đẹp,giá mềm
@ aassaa: cảm ơn, mình sẽ sửa ^^ @ FFVIIIFan11: Bệnh Rối loạn đa nhân cách vốn là một căn bệnh thông thường chứ chẳng riêng Gollum mắc. Trong trường hợp Gollum, nguyên nhân có thể do tự kỉ, cô độc, thiếu vitamin ,... không nhất thiết phải là do cái Nhẫn. Hắn chẳng qua mang bệnh quá lâu (500 năm) nên hết thuốc chữa thôi.