vừa chiến xong the raid: redemption 2011 đánh nhau tơi bời @@ nội dung hơi củ chuối, mai chiến nốt p2
Lâu lâu có được cái thời điểm thích hợp, nên giờ mới coi Nymphomaniac Vol. 1. Phim được đạo diễn tốt nhất đó giờ của Lars. Nếu bỏ qua được mấy cảnh fuck và chuyện phải nhìn dick slideshow trong hơn một phút thì cứ phang, rất đáng bỏ thời gian vì đây là một phim cực kỳ thông minh sáng tạo về sex và miêu tả cuộc đời của một addict nói chung (chứ không chỉ riêng nymphomaniac mà thôi) Ngoài ra quay phim cũng tuyệt đẹp, âm nhạc cũng hay, câu chuyện thì đa dạng, có cảm giác dơ bựa, có yếu tố cảm động, có nhẹ nhàng có khó chịu... Nhưng mình bất ngờ nhất chính là khoản hài hước ngầm xuất hiện đây đó, cho vào rất tự nhiên và vẫn giữ được cái tông chính của phim. Nói chung thì cũng không thích bằng Melancholia, nhưng có lẽ một phần vì mới chỉ coi phần một phần khác là vì thông điệp của Melancholia nó trọng đại hơn, là trung tâm của depression trilogy nên thích hơn (Antichrist, Melancholia, Nymphomaniac) 9/10, #4 2013 của mình tính theo lịch chính của imdb. À còn nữa, hình như phim này ảnh hưởng chút chút bởi Solaris thì phải, cảnh rong rêu đầu phim, tông màu, cách nó chèn triết lý vd, ba của Joe thích khoa học, cả hai đều liên quan đến tìm ý nghĩa cuộc đời và tình yêu etc...
Đa phần những cái cậu nói ở đây đâu phải là về thoại đâu. Đó là cách đạo diễn và diễn viên xử lý một cảnh quay đấy chứ. Thoại hay hay dở chỉ nhìn trên giấy là đủ. Cá nhân mình chỉ đánh giá được thoại có vấn đề khi mắc phải một số lỗi cơ bản kiểu lên gân (như cái ví dụ đầu), hoặc exposition (nói ra những thông tin mà nhân vật đều biết để khán giả nghe). Có 1 mức độ mà mình e là ko bao giờ giác ngộ được đấy là mức độ tự nhiên trong cách nói chuyện của nhân vật, trừ khi là xem phim VN. Bởi vì nếu bạn ko phải là người bản địa thì cái cách nói chuyện của người phương Tây mà bạn học được ko đâu khác ngoài từ trong phim mà ra -> làm sao biết đâu là thật đâu là giả.
Thoại nhìn trên giấy không thôi sao đủ được, kể cả khi đọc truyện chữ cũng phải đợi nó miêu tả tình hình xung quanh trước, có cốt truyện rõ ràng rồi mới phán được nó hay hay dở, có hợp lý hay không. Cái gì cũng phải ở trong context mới đánh giá được.
ý mình là lấy ví dụ câu tiếng anh trong 1 ngữ cảnh nào đó luôn ấy. Làm sao biết câu đấy là thoại hay câu nào thoại dở
The Iron Giant (1999), khá hay. con robot giống giống baymax. hh 2d của mỹ mà thấy có tí phong cách japan 8/10 //thoại hay thì tự trong kịch bản đã hay, cơ mà nếu diễn viên diễn tốt thì càng thấy hay hơn nữa
Bạn cứ xem tầm 2000 phim thì sẽ biết thoại nào hay/dở ngay hay Đùa thôi chứ bất kỳ cái gì cũng có "rules" và "traits", nắm được nó thì sẽ hiểu được.
Chủ đề của Nymphomaniac và các phim khác nói chung của Trier ảnh hưởng rất nhiều của Carl Theodor Dreyer, một trong những đạo diễn vĩ đại nhất của Đan Mạch. Thoại của lão thì lấy cảm hứng từ rất nhiều sách.
Thì cái context đấy cũng nằm trong kịch bản tức là trên giấy rồi. Cái mình nói ở đây là những thứ như diễn xuất (biểu cảm khuôn mặt đó) thì chẳng liên quan gì. Thêm cái đấy vào thì cái ta đánh giá trở thành scene rồi, đâu còn là dialogue đơn thuần nữa.
Chà. Nhưng phim này thoại hình như là triết lý nhất trong filmography của Lars thì phải. Btw tiện xin lão vài cái tên đạo diễn Nhật phong cách giông giống Hiroshi Teshigahara cái, hoạt động cỡ 50s - 80s Cái đó mình đang nói mấy thứ ảnh hưởng khi đánh giá thoại mà. Nếu nhân vật biểu cảm một đằng mà nói một nẻo thì hoặc thoại không hợp lý hoặc biểu cảm chính nhân vật không hợp lý. Bởi mới có ý kiến thoại tầm tầm nhưng nếu được deliver tốt sẽ trở nên hay, ngược lại thoại hay mà lại được deliver dở thì lại thành tầm tầm.
Thập niên 60 là kỷ nguyên vàng của điện ảnh Nhật khi những người thuộc thời kỳ phim câm như Ozu vẫn tiếp tục ra phim hay, những đạo diễn hậu chiến như Kurosawa thì đang trên đỉnh phong độ và nhiều phong trào mới nổi ra. Nói một cách văn hoa lên thì đây gọi là giai đoạn Japanese New Wave cũng được, dù trên thực tế cái tên này không tồn tại. Tất nhiên đã là cùng một phong trào ttì sẽ có những điểm tương đồng. Nhưng nói một cách khách quan phong cách của ông Hiroshi Teshigahara khá là độc nhất vô nhị (dù nhiều người đem đi so sánh sự tương đồng với các tên tuổi nổi bật của các phong trào New Wave ở châu Âu như Renais, Bergman hay Antonioni) nên thực sự khá khó tìm được người có phong cách giống Teshigahara. Nhưng cứ thử mấy cái này xem: - Bộ trilogy Pigs, Pimps & Prostitutes của Imamura http://www.imdb.com/title/tt0054709 + http://www.imdb.com/title/tt0057829/ + http://www.imdb.com/title/tt0057363 - http://www.imdb.com/title/tt0062043/ - http://www.imdb.com/title/tt0160440 - http://www.imdb.com/title/tt0058430/ - http://www.imdb.com/title/tt0046478/ - http://www.imdb.com/title/tt0054144/ - http://www.imdb.com/title/tt0056058/ - http://www.imdb.com/title/tt0200740/ - http://www.imdb.com/title/tt0064296/ - http://www.imdb.com/title/tt0061847 - http://www.imdb.com/title/tt0058409/ - http://www.imdb.com/title/tt0060277/ - http://www.imdb.com/title/tt0058279/ - http://www.imdb.com/title/tt0062069/ - Bộ Trilogy The Human Condition của Kobayashi http://www.imdb.com/title/tt0053114/ + http://www.imdb.com/title/tt0053115/ + http://www.imdb.com/title/tt0055233/
2000 phim . mà mình xem phim phụ đề chứ có phải eng sub đâu . làm sao để thấm được mấy cái "rules" và "traits" đây. help me
Với người ngu tiếng Anh thì thoại hay và thoại dở đối với mình chỉ đơn sơ là nó có ý nghĩa và thấm thía hay không (tất nhiên là k phải kiểu nhồi hết ý nghĩa ra mặt tiền như phim VN)
Không cần đến 2000 đâu, độ 7 - 800 thôi, mà xem phụ đề Việt thì cảm giác của bạn đối với thoại gốc nó mất đi nhiều rồi. Đại khái là khi nghe/xem, câu thoại tạo cho bạn cảm giác thực sự thì sẽ cảm thấy nó hay thôi.
Nghe danh lâu mà giờ mới có dịp coi yojimbo, hóa ra A Fistful of Dollars là bản sao của anh này, trước coi A Fistful of Dollars thấy chẳng hợp tý nào, chắc một phần do ko thích thể loại cao bồi. Giờ qua cái yojimbo phải nói là 10/10, đúng thể loại samurai yêu thích lại có anh mifune badass, quá hợp gu. Mà phim kinh điển của nhật hay dc làm lại quá nhỉ.
John Wick,phim đúng chất hành động và chỉ có hành động,xem giải trí cũng ổn. 5/10 The Guest,nam chính đập chai voãi,nhiều pha cũng khá là giật gân. 6,5/10
Mới quất phim này tối qua, xem cảm tưởng bức bối, khó chịu, do thái độ main chả lúc nào cũng đượm vẻ ko hài lòng, cuộc sống có lúc lên lúc xuống. Được cái ở Mỹ quan niệm về gia đình và trách nhiệm, hôn thú tái giá các kiểu tương đối là thoáng. Nhưng mà thoáng quá nên kết quả là ko trọn vẹn. Cá nhân đánh giá phim này được thôi chứ xem đến 2/3 là bắt đầu mong nó nhanh end vì cảm tưởng kiểu cuộc sống diễn tiến như này ko có hồi kết, cái mạch phim nó cứ bình bình, chẳng lên cũng chẳng xuống. Tin mừng chẳng vui, tin buồn chẳng khóc, moị thứ cứ trôi qua nhạt toẹt.
the raid 2, đấm đá lung tung xoèng, có nội dung hơn p1, tuy vẫn thấy có nh holes nhưng xem vẫn mãn nhãn