Tui hát cũng hay lắm mấy trận event của thằng VDC với Vina Game cũng lên hát góp vui nhưng bác thâu ở đâu rẻ thế 90k hix
ta chẳng có ước mơ đếu gì vì cuộc đời ta từ trước đến giờ nó chẳng có cái nền tảng đếu gì để mơ ước , hai tay vầy lỗ miệng sống qua ngày đã cảm thấy hạnh phúc rồi
Spoiler Đi học thanh nhạc thì nó dạy lấy hơi kiểu gì nhỉ? Hùi trước có xem 1 cái Clip thấy dạy là khi lấy hơi thì phải giữ hơi trong bụng, khi hát thì bụng giữ nguyên như lúc lấy hơi chứ không được xẹp lại (tức là chỉ có phổi xẹp lại thôi). Thấy nhiều người bảo dạy như vậy là đúng, nhưng có thằng lại nhảy vào phán nó đã học và tốt nghiệp thanh nhạc (tức là chỉ tốt nghiệp chứ không làm thầy dạy) và bảo cách lấy hơi như vậy là sai. Thế rút cục ai đúng ai sai? PS: Chưa biết ai đúng ai sai chỉ biết thằng kia hát như hạch (khá hơn những đứa hát dở, nhưng chưa đến mức gọi là hay).
So với những thằng đi du học cùng thì mình chỉ tầm tầm thôi. Còn đã đi du học thì chắc chắn nhà cũng phải có ít tiền mới dám đi (cá biệt mấy gia đình cầm cố nhà cửa thì k0 tính nhé). Nhìn lại xung quanh mấy thằng đi Hung cùng : 1 thằng thì nhà chín đời bác sĩ, tiền gửi thừa thãi cho nó hút cần mỗi ngày; 1 thằng kia bèo hơn thì mẹ cũng là ca sĩ 1 thời, bố doanh nhân đại gia, rủ nó chơi LoL xong đến lúc nó thích rồi nạp nhúc nhắc vài lần 120 Euro mua tướng với skin nhìn hoảng cmnl. Cơ mà nhà mình ông già lái tàu biển, mẹ làm hải quan, nghiệp Hải quan thì chán bỏ mẹ, riêng lái tàu thì mình sợ nhìn biển sâu nên thôi coi như dẹp. Btw trong thớt nhiều bác định vẽ truyện nhỉ, mình với thằng bạn đang nuôi mộng lập công ty chuyên sản xuất comic/manga phong cách Việt đây. Hiện giờ chỉ có mình với nó, 1 thằng viết kb, 1 thằng vẽ. Nó cũng học kinh tế kinh doanh vớ vẩn gì bên Sing rồi đang đi làm, lương tháng tầm 1200, rảnh thì đi vẽ thuê hoặc tìm mấy cuộc thi truyện để tham gia. Hai thằng bàn nhau tầm 3-5 năm nữa tự chủ được tài chính thì góp vốn thuê thêm hoạ sĩ với nhân viên viết kb rồi dắt mối với nxb để in tạp chí truyện, hoặc khấm khá thì in bộ luôn nếu được. Có bác nào tự tin theo đuổi đc nghiệp này k0 ?
http://www.nhommua.com/ho-chi-minh/...oi-cho-1-bai-hat-tai-ha-noi-audio_p29351.html Bụng không xẹp là đúng, nhưng có co lại. Khi hát lấy cơ hoành ở bụng siết chặt thân dưới lại để đẩy hơi lên chắc và đều. Có thể thằng tốt nghiệp kia nó hiểu sai. Với lại hát hay hay dở một phần phụ thuộc năng khiếu. Có thằng học xong thanh nhạc hát như cục c. Cũng có thằng chả học gì hát đập chết bọn Opera, cái này nhiều lắm khỏi lấy ví dụ nghen. Mấy show talent đều có cả.
Từ cấp 1 có tý năng khiếu viết văn với làm thơ con cóc, lên cấp 2 ước mơ làm nhà văn phải tầm cỡ thế giới mới bõ, thế mà lên cấp 3 chỉ mơ dc phệt gái mà quên béng mất cái đam mê lớn lao của mình. Cuối cùng học xong cấp 3 éo cả thi đại học, về làm cắt may quần áo với bà chị rồi nhảy qua làm vận tải với ông già, đíu có cái nào liên quan đến văn thơ cả. Thi thoảng lên mấy page confession viết thơ dâm với truyện bậy bạ đá đểu chọc cười chúng nó kiếm tý like bẩn với nghe chúng nó phong thánh cho đỡ ngứa nghề, mà lâu rồi cũng chả còn hứng thú. Giờ chỉ muốn mua xe, lấy vợ, đẻ dc đứa con gái, nó lớn cút đi lấy chồng cho đôi chim câu già hồi xuân là ko gì bằng. Hầy!!!
Spoiler Hồi nhỏ cũng từng muốn trở thành họa sĩ (lậm Đôrêmon), nghĩ cho dù có nghèo có khổ cũng không sao, miễn là được sáng tác những câu truyện theo ý thích của mình. Nhưng đến khi lớn rồi mới thấy chuyện đó là không thể. Nếu muốn theo đuổi thì phải đánh đổi quá nhiều (đúng vừa cực vừa khổ luôn, chả sướng tí nào).
Một người bạn của tôi từng nói: Không có ước mơ nào quá lớn và cũng chẳng có đỉnh núi nào là quá cao. Nó hùng hồn nói như vậy và khẳng định chỉ cần quyết tâm theo đuổi đến cùng thì chắc chắn ước mơ sẽ thành hiện thực. Năm cuối cấp 3 nó nói với tôi: "Tao thích Loan, nhất quyết tao sẽ có Loan", sau đó nó tỏ tình với Loan, nó tạch, Loan từ chối với lí do muốn tập trung cho việc học. Nó vẫn không chịu thua, nó thi vào cùng đại học với Loan, thậm chí cùng ngành - Ngoại Ngữ. Cuối cùng nó với Loan được xếp cùng lớp. Nhưng những năm đại học trường kì tấn công nó vẫn không làm Loan lay chuyển được. Đến năm thứ 3 Loan ngã vào vòng tay của 1 anh hơn mấy tuổi, làm công an. Nó rủ tôi đi uống rượu, nó đỏ mắt lẩm bẩm: "nó tưởng nó có @ mà ghê à, nó tưởng làm công an là ngon à". Tôi nghĩ nó sẽ bỏ cuộc nhưng không, sau khi ra trường nó không biết bằng cách gì đã xin được vào làm công an - trái ngành nó học, nó lại còn khoe cùng đơn vị với chồng Loan (thằng bạn trai hồi trước). Mặc dù không biết nó định làm cái gì nhưng tôi thực sự khâm phục trước quyết tâm của nó và chúc nó sẽ có 1 ngày cắm sừng được chồng em Loan. Trên đây là một người bạn có ảnh hưởng rất lớn đến tôi, chính người bạn này đã là sống lại ước mơ mà tôi trôn chặt bao lâu nay: trở thành anh hùng Ngay từ nhỏ bố mẹ đã bảo rằng tôi vô cùng thông minh, mẹ tôi còn thường xuyên gọi tôi là hiệp sĩ vũ trụ. Tôi vẫn tin rằng tôi có thể bay được nếu có áo choàng. Thế là đến năm tôi 5 tuổi, tôi lấy cái khăn trải bàn rồi buộc lại ở cổ thành áo choàng rồi leo lên nóc tủ lạnh nhảy xuống. Tôi bị khâu 5 mũi ở đầu,... hoá ra tôi không bay được. Bố mẹ tôi thì mắng rằng tôi ngu... vậy ra bấy lâu nay tôi đã bị lừa, thế giới của tôi như sụp đổ. Hình tượng anh hùng trong tôi dần trở nên mờ nhạt. Đến năm lớp 11 trong một lần gây sự với 1 thằng học sinh lớp 9 tôi bị nó đánh cho tơi bời thậm chí đánh chết nếu không có mấy thằng bạn tôi ra can, tôi cũng nhận ra là tôi không có sức mạnh của một anh hùng. Vô cùng chán nản tôi vất bỏ ước mơ của mình. Rồi tôi gặp được nó, chính nó đã truyền cảm hứng cho tôi. Chứng kiến nhiều năm nó làm tất cả để theo đuổi giấc mơ tôi chợt cảm thấy xấu hổ, nghĩ lại mình cũng chưa hề cố gắng theo đuổi ước mơ của chính mình. Không cần biết thằng bạn tôi có thành công hay không nhưng tôi chắc chắn 1 điều rằng nó sẽ không bao giờ hối tiếc vì nó đã làm tất cả để theo đuổi giấc mơ. Hình ảnh một người hùng chiến đấu với cái ác trong tôi sống lại, tôi quyết tâm phải trở thành anh bằng mọi giá. Tôi đề nghị mẹ tôi đẻ thêm em bé rồi đổi tên tôi thành Hùng nhưng mẹ tôi nhất quyết không chịu, đành kiếm cách khác thôi. Suy nghĩ này cứ dằn vặt tôi suốt một thời gian dài cho đến một ngày, tôi bắt được 1 thằng trẻ con đang đan đái vào cột điện ở trước của nhà tôi, tôi túm nó lại rồi tát cho vài phát. Lúc đó tôi chợt nhận ra: đúng rồi, không cần đến khả năng bay lượn hay siêu sức mạnh tôi vẫn có thể trở thành một anh hùng trừ gian diệt ác, không đánh được học sinh cấp 2 thì tôi có thể đánh bọn trẻ con cấp 1 cơ mà, trẻ con giờ cũng cũng nhiều đứa xấu xa lắm... Tôi nghẹn ngào xúc động. Thế là cứ mỗi tối, tôi lại mặc đồ đen rồi leo lên xe rồi phóng đi tuần quanh thành phố, tôi thường ngồi ở những quán cà phê để tìm bọn trẻ con đái bậy rồi tấn công. Tôi đã theo đuổi giấc của mình và giờ phút này tôi có thể nói một cách tự hào: "Tôi chiến đấu vì một thế giới tốt đẹp hơn" Còn các bạn ..... ?
Thi đại học ngành xây dựng vì bị mấy thằng kỹ sư suốt ngày thuốc (nhà mình tiệm photo ), đang học năm 3, cực lười, cúp nhiều hơn học, ngủ nhiều hơn nghe giảng, điểm lèo tèo. Cơ mà chả hiểu sao mình chưa bao giờ thấy mình chọn sai cả :) Ước mơ nhỏ nhoi sau khi ra trường được đi làm việc xa một chuyến cho thoả chí
hồi nhỏ đọc truyện tranh chỉ ước mơ vẽ truyện tranh và sáng tác nhạc,lên cấp 2 rồi lại thích lập trình và viết game vì lúc đó rất mê game,lên đến cấp 3 thì lại đổi sang thích làm kiến trúc sư vì gia đình đang thiếu tiền trầm trọng lên đại học thì học tài chính ngân hàng và quản trị kinh doanh ra trường rồi mấy thấy cuộc sống không đơn giản là đam mê và ước mơ mà quan trọng nhất muốn nuôi đam mê với ước điều đầu tiên là tiền
Giờ chẳng còn tài năng, mơ ước gì cũng sụp đổ, chẳng còn lý tưởng sống gì nữa, tồn tại qua ngày thôi .
Hồi nhỏ cũng đam mê vẽ vời lắm, có cả 1 quyển vở riêng chỉ để vẽ , cốt truyện đàng hoàng, sang cấp 3 thế íu nào chỉ vẽ được gái gú ecchi...lên đại học nhận ra mình vẽ xấu như đặc sản + vẽ nhiều đau hết cả tay nên bỏ luôn , dành thời gian chơi game khoái hơn ... Ngoài vẽ ra thì thằng con trai nào cũng khoái chơi game, hồi đó ước mơ làm 1 game chặt chém điên loạn hơn DmC , thế là đăng kí vào bách khoa IT... Và giờ nhận ra là IT chỉ liên quan 1 tí tí đến game và một mình làm game khủng gần như là impossibruuu... Quá nản.... Nói đến game thì phải nói luôn đến gái, cấp 2 béo như lợn nên chó cũng éo thèm yêu ... Sang cấp 3 thì lũ teen đang tuổi động dục nên cũng gầy bớt nhưng vì quá ham game nên éo để ý đến gái , giờ lên đại học thì muốn kiếm bạn gái để còn bóp thì khó hơn tìm Chén Thánh nữa.... Thấy phí cấp 3 vl... Giờ đang tập gym để về sau kiếm gái công sở cho dễ Hồi nhỏ cũng ước mơ viết 1 cuốn tiểu thuyết hay làm 1 bộ phim dài tập thần thánh, trước khi đi ngủ toàn nghĩ tiếp cốt truyện trong đầu, nhưng do quá lười gõ phím nên thôi thì cứ để trong đầu vậy =) giờ thì cốt truyện loạn tùng phèo với bí ý tưởng nên drop miẹ luôn nghĩ truyện mới Ngoài ra mình còn có ước mơ du lịch vòng quanh và hiện tại éo có xu nào trong túi nên vẫn chôn chân ở VN...FML... Kết luận là ước mơ với thực tế khá là xa vời, nhất là đối với 1 thằng lười như mình...
Em mới 22, vẫn đang đi học, chưa ra đời, vẫn còn ước mơ, còn tài năng thì đã nhận ra đời này ai cũng hơn hoặc bằng mình. Nhìn thực tế thì ước mơ của em chủ yếu là để thỏa mãn cá nhân, không thỏa mãn được quần chúng nên có khả năng không thành. Nhất là đã có một thời gian nghiện game, nghiện sex, trí tuệ đã thấp lại càng cụt mòn. Nghe các bác ở đây tâm sự thì phần nhiều đều ưa thích vẽ vời, nhất là truyện tranh. Theo kinh nghiệm cá nhân em đã và đang theo đuổi con đường nghệ thuật thì ngay cả khi các bác thi đỗ vào trường nghệ thuật rồi, thậm chí tốt nghiệp ra trường rồi các bác vẫn khó sống được với ý muốn. Thứ các bác làm ra muốn trở thành miếng cơm manh áo thì phải thỏa mãn đám đông mới mong tiêu thụ được, thứ mà làm theo ý riêng thường thường chỉ nằm trong góc nhà, đôi khi lấy ra thủ dâm tinh thần là chính. Mà nhất là bác nào theo mĩ thuật mới thấy tốn kém kinh khủng, đừng nói nghèo đói cũng vẽ, thậm chí các bác không đủ tiền mua đồ để vẽ. Chung quy thì cũng hên xui.
Bác này giống mình khoảng thích làm game, nhưng mình thì định hướng trước là làm game design, nên từ nhỏ thích chơi game hơn học từ cấp 1 tới cấp 3, lên ĐH cũng kiếm đại 1 cái ĐH để chui vào vì biết là chả có cái trường nào dạy design game cả (hồi đó), sau đó ra làm tester gameloft, gòi nhảy wa cty Indie game làm design, sau đó là PM. Coi như là xong nguyện vọng thưở nhỏ, giờ là lúc cày kiếm tiền nuôi vợ con, bồ nhí, ....
Hồi bé mê mẩn làm phi hành gia. Bị suyễn mãn tính, thiếu calcium bẩm sinh, thị lực ko tròng 3/10 có tròng 8-9/10 cũng do bẩm sinh. Giờ đang để dành tiền tháng sau làm xfire hd7870 chơi star citizen 60fps với screen 1080p 50" + sound xịn gear xịn, thiếu mỗi cần lái do nhà nghèo. Vại tạm gọi là theo đuổi ước mơ ko :'(. Còn ước mơ thứ hai của tui, lúc lớn mới có là có vợ như ý muốn, căn nhà đơn giản nhiều cây cỏ, có bệ ngồi cửa sổ, ba má qua đời bằng giấc ngủ nhẹ nhàng, có đủ tiền làm cái quan tài ngát hương hoa, mồ mả tử tế (ổng bả ngoài 60 cmnr). Btw bác ở trên làm cty game ở VN lun hay sao. Đây mua game Tàu Hàn về bán các kiểu nản quá