Vừa coi L'Avventura và Red Desert, hai phim của Michelangelo Antonioni. Lần đầu tiên coi liên tục hai phim của cùng một đạo diễn, không hẳn vì phim quá hay mà chủ yếu vì lối đạo diễn hết sức cuốn hút... Trời lại mưa nữa nên lười đi đâu Hai phim có rất nhiều nét tương đồng, đó là cách thu cảnh tĩnh theo góc nhìn của từng nhân vật lớn nhỏ, cũng như những cảnh quay thiên nhiên trơ trọi. Mình đặc biệt thích cách dùng ánh sáng của Antonioni, kết hợp với phong cách đối thoại và trang phục thời đại một số cảnh nhìn cực kỳ "sang", phải nói là như cắt ra từ quảng cáo thời trang hay gì đó, làm nhớ đến Last Year at Marienbad của Alain Resnais hay các phim của Godard. Tông nền dịu và sáng, nêu bật sự cô độc trong khung cảnh thiên nhiên và công nghiệp. Mà nhắc đến đây lại nhớ đến một chi tiết đặc biệt trong Red Desert - xuyên suốt phim là cùng một tông nền thế nhưng đến cảnh giường chiếu của Corrado và Giuliana thì không gian tối, chỉ có xài ánh sáng nhân tạo trên da thịt. Phải mà bắt được thứ này ngay lúc đó chắc đã cảm được tốt hơn, vì cả đoạn hai anh chị này gặp nhau lúc đó là thứ mình ít thích nhất phim: Kéo quá dài. Cái này cũng là thứ làm mình khó chịu nhất trọng L'Avventura. Cách xây dựng câu chuyện trong cả hai phim rất thú vị, nhưng không phải đều hay. Như ở trên đã nói thì cụ thể hơn là trong L'Avventura có quá nhiều chi tiết thừa, trường đoạn thừa dông dài chỉ để thể hiện một phần của câu chuyện, làm người xem liên tưởng đến một thứ này nhưng phim lại hoá ra một thứ khác, nhiều khi tạo cảm giác rối, như phim không có mục đích vậy. Không phải vậy là xấu vì kịch bản chả phải điểm mạnh của nó, phim trọng về việc xây dựng ý tưởng của nó và cuối cùng thì đã hoàn thành mục đích ban đầu, chỉ có điều là ôm đồm nhiều thứ như vậy dễ có kết không thoả mãn được cho lắm. Đối với Red Desert, kịch bản không hẳn xuất sắc gì nhưng nó trung thành với những gì nó đề ra, từ trường đoạn đầu phim với những hình ảnh ẩn dụ đối lập, với sắc thái biểu cảm của Monica Vitti cho đến cuối phim với một trường đoạn tương tự nhưng kèm theo một câu thoại để khẳng định những gì đã bộc ra trước đó. Xuyên suốt phim là những tình tiết bộc lộ dần dần con người của nhân vật chính, dù nhân vật đó chưa bao giờ là trọng tâm. Nó cũng tài như cái phong cách quay phim vậy, lia toàn cục và nhân vật thì chưa bao giờ ở ngay tầm góc quay, nhưng đồng thời cũng đi song song với thông điệp về sự lạc lõng và về xã hội công nghiệp hoá mà phim truyền tải. Nói chung ấn tượng Red Desert hơn nhiều và đánh giá nó cao hơn vài bậc, nhưng đều thích cả hai, có đầy rẫy thứ rất đáng nhớ từ hai phim. Chắc vài tháng nữa moi ra xem lại, còn tạm thời một 8 một 9. Nên coi khi trời mưa.
Ex Machina Bị viêm họng (mà cũng đek biết phải có thật là viêm họng không, uống thuốc mãi k khỏi, quyết định tu rượu vào cho nó reset cơ thể), thế quái nào mà cái hoàn cảnh mình xem phim lại hơi hơi giống thằng Nathan, khác uống rượu 1 mình :v. Đại ý là vừa say vừa xem phim, mà cái này trước giờ mình chưa có làm (xem phim ở rạp thì toàn xem với gái, tỉnh táo, xem ở máy tính ở nhà thì rảnh mới xem, say say tí là lên giường ngủ rồi) :v. Phim hơi dễ đoán, có cố gắng truyền tải thông điệp nhưng hơi nhạt nhoà, thành ra nửa nạc nửa mỡ, k giải trí hẳn mà cũng k triết lý hẳn. Điểm cộng của phim có lẽ là không khí bí ẩn cộng hưởng với cái kết mở và khung cảnh cô đơn nửa bao la (rúng rú) nửa tù túng (nhà không cửa sổ) ở dinh thự nửa mùa của Nathan. Khá đồng cảm với chú Nathan, nhiều lúc phận làm sếp chuẩn bị kế hoạch và ý đồ khá kín kẽ nhưng bọn lính bên dưới đéo chịu hiểu cc gì bực vkl, công trình cả đời tạo dựng cuối cùng dek được hưởng (hưởng về mặt tài chính, kinh doanh :v) Nói chung về cách xây dựng nhân vật thì mình thấy ok (về Nathan và Celeb) nhưng về cô AI thì thấy không có nhiều sáng tạo (ít nhất là với một thằng mê AI như mình). Cảm giác như tác giả suy ngược "con người"->"AI"(theo mình thì thua cả 1 phim tình cảm là phim her vể mặt xây dựng tính cách AI), thực tế là theo logic thông thường thì Nathan nó chèn vài thuật toán cơ bản là em AI đã không thể tấn công con người như cuối phim rồi, ngay cả chuyển nhốt lồng cũng k có nghĩa lý gì nếu Nathan code chuẩn (tức là có thể thả rông). Liên hệ sang phim Her là 1 phim tình cảm đơn thuần thôi mà nó còn giải quyết đơn giản 2 vấn đề đó thì với 1 phim thiên nhiều hơn về khoa học như Ex Machina mà mắc vào rồi ngã oạch oạch như thế rõ ràng là khiến người xem không thỏa mãn. Tất nhiên là mình biết phim muốn truyền tải thông điệp nên mới làm vậy nhưng cách làm đó nó gượng ép và dễ đoán quá, không mới mẻ.
Theo mình thì thêm code vào thì còn đâu là cái trí thông minh nhân tạo mà nathan hướng đến là giống con người nhất. The Butterfly Effect (2004) 7,5/10 Phim hay nhưng thấy Evan vẫn có cơ hội để thay đổi cuộc sống tốt hơn. Một phần mất hay vì bị spoil trước cái kết.
Cái kiểu đặt camera một chỗ rồi để nhân vật tự di chuyển vào trong khung hình nó là kiểu của Haneke rồi xem nhiều thì quen Phim này mình thấy từ một chuyện đơn giản là một cặp vợ chồng bị gửi một cuộn băng mà dẫn ra được bao nhiêu thứ Người chồng, người vợ, cả đứa con trai luôn có thứ mà họ muốn giấu không cho người khác biết Phim cũng đề cập đến vấn đề Algerie - Pháp qua các đoạn hội thoại và bản tin TV, nói chung không có đoạn nào là thừa cả Mình mới xem phim này tuần trước và quyết định ngồi làm bằng được cái phụ đề cho phim này Còn về ai là người gửi cuộn băng thì mình nghĩ là thằng con trai Majid hoặc là thằng con trai cặp vợ chồng hoặc là 2 thằng cấu kết với nhau
American Sniper . Bradly Cooper diễn tốt nhưng mà mấy đoạn về ảnh hưởng tâm lý của hội chứng hậu chiến tranh này tui thấy vẫn có cái gì đấy hơi ảo. Được cái góc quay bắn tỉa y như CS . Chiến tranh ghê răng, bên Hồi Giáo lấy cả trẻ con ra xài lựu đạn mới kinh Rốt cuộc 2 huyền thoại chết lãng nhách.
Camera tĩnh là biện pháp phổ biến nhất là trong mấy phim art/độc lập thì ko phải ko quen. Cái mình nói là cảnh đầu tiên trong phim này ấy. Cái đấy ko phải là camera tĩnh mà đơn giản chỉ là cái CCTV thôi. Ko có sự kiện gì diễn ra. Mà đáng nói là kéo cái cảnh đấy rất lâu gây khó chịu.
The Butterfly Effect (2004) phim này có tới 4 kết thúc luôn , cái bad end là main nhảy về lúc trong bụng mẹ tự tử bằng dây rốn ... coi thốn lắm :)
Run All Night (2015) cái này going như phiên bản khác của Taken, trong đó cả nhà anh main bị đe doạ chứ không bắt cóc ai. Nội dung, cốt truyện, cách hành động không có gì mới mẻ, nhưng xem đánh nhau bắn nhau, rượt đuổi thì vẫn thích. Last Knights (2015), chính xác là bản 47 samurai của Tây, nhưng xem bọn tây nói năng, đánh nhau kiểu Á Đông nó rất là chuối Kingsman: The Secret Service (2014) phim giải trí vui vẻ, màu sắc sặc sỡ, xem xong rồi nó trôi mất. Toàn là phim vui vẻ không.
Vừa xem lại Fargo (1996) Lần này thì cảm thấy không còn buồn cười như mấy lần đầu nữa mà đọng lại là bà vợ giỏi giang rất là biết support ông chồng ngu ngu nhé, sau này cũng muốn một cô như thế
Vừa xem Hard Boiled (1992) vì mới hoàn thành game Stranglehold, kết luận phim không có khái niệm reload, 1 băng đạn bắn từ đầu tới cuối.
Phim xưa rồi anh, dạng 1 mình chống mafia nhưng gặp cớm chìm rồi 2 anh hợp tác. Game stranglehold nói dựa trên phim Hard Boiled nhưng em thấy dựa trên The Killer (cũng của John Woo) mới đúng, cốt truyện khác phim hoàn toàn.
Giờ mới biết thông tin này, cảm ơn. Cái SE vẫn là hay nhất vì mang ý nghĩa xuyên suốt bộ phim. Đang xem Sense8, các cảnh quay nối tiếp nhau ở các thời điểm, không gian khác nhau kiểu như Cloud Atlas. Phim khá nhiều cảnh nhạy cảm, Gay, Les nên ko thích lắm.
2 đứa les, trans thì xâu xấu (xinh nuột đã khác ); 2 anh gay thì rõ manly (mà là ae sinh đôi à, xem sub viet đoạn lần đầu xuất hiện ko rõ lắm ý câu: ko hiểu trong cặp song sinh ai sẽ sống sót? )