Làm ta nhớ cái thời rớt mạng là bấn loạn cả lên U remind me < lần t 2 trong ngày > coincidence, coincidence is everywhere
Spoiler Đôi khi không hiểu sao mình lại phải làm như vậy. Cứ muốn thì làm là thế. Bản thân thì yếu, nhưng lại dặn dò người khác thế này thế kia giữ sức khoẻ. Nhưng trên hết vì lo cho người khác, 1 tin nhắn đi, mình đã tự phá hỏng sự im lặng hơn 2 tháng nay. Đúng là yêu thương, giận đến mấy cũng không bỏ mặc được. Đọc giờ chỉ thấy buồn cười, chẳng biết nói gì ngoài lắc đầu. Điều này đúng hay sai?
Nói chung ngu thì chết, chứ chả bệnh tật gì Tình hình là mới tức thì lại bị gãy mắt kiếng. Không hiểu máu nóng ở đâu dồn lên não. Thật sự lên cơn, bao nhiêu cái dồn nén giờ lại muốn chửi, yêu thương không nổi . Không được, phải nén tiếp đi.
Sau 1 giấc ngủ trưa. Thôi thì chắc là cũng có người khác quan tâm chu đáo cho người ta rồi. Không ai mượn mình quan tâm dùm, tự mình làm thì tự chịu, cảm giác không câu trả lời, thấy việc mình làm thật sì tiu pịt. Mà cũng có vấn đề. Mình chỉ muốn sự quan tâm và tôn trọng. Chứ mình có cắm cái sừng nào đâu mà người ta làm thái độ quá lố vậy trời. Thấy như bị khinh bỉ, không thèm tốn nước bọt nói chuyện với mình mới ghê. Tự nhiên từ 1 cái bài post , mình để ý tới chi cho giờ lại bị loạn như cũ nữa, yếu lòng vãi. Dẹp dẹp dẹp, lo kiếm người khác để chuyển tình cảm với quan tâm qua. Còn gì chưa gửi thì gửi cho rồi dứt tình luôn. Sau vụ này, mình sẽ xem lại bản thân cố cải thiện, để người sau mình sẽ yêu tốt hơn
Mấy người nhí nhảnh chán, Hôn nhân giống như một cái "toilet", người bên trong thì muốn nhanh chóng thoát ra, người bên ngoài thì nôn nóng bước vào
Tôi rất sợ nhìn thấy ai đó bỏ đi khỏi cuộc đời mình. Nó là thứ tình cảnh hoàn toàn bất lực và có đủ khả năng khiến bản thân tự dằn vặt suốt đời bằng câu hỏi “Mình không đủ tốt ư?”
nếu bạn nhắn tin cho một ai đó mà họ ko trả lời. mình hiểu cam giác bạn lúc đó...nếu như nhẹ thì hơi bứt bối khó chịu. còn nếu như người đó bạn rất yêu và có cảm tính thì bạn có thể khóc luôn. nhưng hãy nhớ làm theo lời tôi và bạn sẽ vượt qua. kìm hãm hết mức để ko phải nhắn vài tin tiếp theo. mặc dù rất muốn nhưng hãy kìm chế...uống ly cofe cho tỉnh táo. rít vài hơi thuốc cho thư giãn đầu óc và tìm ngay một ai đó để tâm sự cảm giác thất tình.
Mỗi lần nghe giới thiệu ai đó, cứ y như rằng "nó tốt lắm". Ko lẽ tui phải hét lên là " tốt thì kiếm người nào đòi tốt mà yêu". Thế đấy, ko phải cứ tốt thì sẽ yêu. Tốt là điều kiện cần nhưng chưa đủ. http://www.nytimes.com/2015/07/19/fashion/the-wedding-toast-ill-never-give.html