Trong khi những môn nghệ thuật khác trờ nên phổ biến đại trà như nhiếp ảnh, vẫn được nhiều người ưa thích ở mức độ nhất định như văn xuôi, âm nhạc, thì thơ đã trở nên lỗi thời, mặc dù thi thoảng người ta vẫn tán dương những bài thơ dài lưu truyền trên mạng về một chủ đề quen thuộc nào đó. Thơ lãng mạn chỉ còn dừng lại ở những bài thơ ngắn sầu khổ dùng cho những dòng trạng thái trên mạng. Rốt cuộc theo các bác tại sao thơ lại bị lỗi thời, không còn được yêu thích? Sến? Khó? Nói quá ít dù dùng rất nhiều lời? Trong trường học, ấn tượng nhất với mình là bài Tây Tiến, nghe cực kì hào hùng, sương khói. Mặc dù cũng nể thơ cũng Nguyễn Đình Thi không vần mà vẫn hay chán. Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi ! Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi Mường Lát hoa về trong đêm hơi Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm Heo hút cồn mây, súng ngửi trời Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi Anh bạn dãi dầu không bước nữa Gục lên súng mũ bỏ quên đời ! Chiều chiều oai linh thác gầm thét Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói Mai Châu mùa em thơm nếp xôi Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa Kìa em xiêm áo tự bao giờ Khèn lên man điệu nàng e ấp Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ Người đi Châu Mộc chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ Có nhớ dáng người trên độc mộc Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa Tây tiến đoàn binh không mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai hùm Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh áo bào thay chiếu, anh về đất Sông Mã gầm lên khúc độc hành Tây tiến người đi không hẹn ước Đường lên thăm thẳm một chia phôi Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi. -- Phù Lưu Chanh, 1948 Trong khi đó, một bài thơ học hồi cấp một, nhớ lại vẫn thấy nao nao. Spoiler Kính tặng chú Xuân Diệu Hạt gạo làng ta Có vị phù sa Của sông Kinh Thầy Có hương sen thơm Trong hồ nước đầy Có lời mẹ hát Ngọt bùi đắng cay... Hạt gạo làng ta Có bão tháng bảy Có mưa tháng ba Giọt mồ hôi sa Những trưa tháng sáu Nước như ai nấu Chết cả cá cờ Cua ngoi lên bờ Mẹ em xuống cấy... Hạt gạo làng ta Những năm bom Mỹ Trút trên mái nhà Những năm cây súng Theo người đi xa Những năm băng đạn Vàng như lúa đồng Bát cơm mùa gặt Thơm hào giao thông... Hạt gạo làng ta Có công các bạn Sớm nào chống hạn Vục mẻ miệng gàu Trưa nào bắt sâu Lúa cao rát mặt Chiều nào gánh phân Quang trành quết đất Hạt gạo làng ta Gửi ra tiền tuyến Gửi về phương xa Em vui em hát Hạt vàng làng ta... Thơ tiếng Anh cũng có, nhưng cá nhân thấy khó cảm thụ hơn thơ Việt vì dù sao cũng có khoảng cách văn hóa, ngôn ngữ, nhưng nghe đọc, hiểu nghĩa cũng có cái hay. Các bác có bài thơ nào đắc ý thì share đọc chơi .
Hồi đó mình cũng rất hay làm thơ. Nhưng giờ bớt rồi. ( Lãng mạn thì vẫn còn ) Spoiler: Góp vui 1 bài Người ta cứ thấy em xinh Còn anh anh thấy em xinh bình thường Anh thề có gạch trên tường Anh mà nói dối cái tường vỡ đôi! Bạn bè anh cận hết rồi Ai ai cũng cận, mỗi anh bình thường Bình thường nên thấy tận tường Khen em xinh đẹp ... Đấy là nhường thôi. Ừ thì xinh tí đôi môi Nhưng ngoài đường đấy, đầy người đâu thua Má hồng, da trắng lạ chưa Nhưng anh tắm trắng ... là em thua liền Cười xinh má lúm đồng tiền Ra đường kín mít có nhìn thấy đâu Eo thì có chút làm màu Nhưng mà đâu phải đứng đầu Việt Nam Mặt xinh nhìn lắm cũng nhàm Dáng cao chân thẳng cũng làm gì đâu Càng xinh càng thấy mệt đầu Lắm người theo đuổi trốn đâu bây giờ? Tiện đây quảng cáo page mình về Áo Dài luôn :* https://www.facebook.com/YAD.VN/timeline
Học lâu quá rồi nên thành ra chẳng nhớ đc bài nào tử tế, đến giờ vẫn chỉ thích và nhớ mỗi đoạn thơ này của Nguyễn Đình Thi: Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội Những phố dài xao xác hơi may Người ra đi đầu không ngoảnh lại Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy. Mình không phải người HN, cũng không yêu HN, chỉ là thấy đoạn thơ này có gì đó khiến người ta tiếc nuối. Đơn giản là vậy. Cách ngắt nhịp ở dòng thơ cuối cùng là cái mình thích nhất ở đoạn thơ này. 3 cách, 3 cảm giác khác nhau...
trong căn phòng tĩnh mịch bỗng lại thấy buồn giao hoan đất trời rồi không gìm được đít nên nghe một tiếng tít rồi thêm một tiếng rít thế là phê vãi sh*t
Yêu nhau giấc mộng không thành Thôi về chặt đứt gốc chanh sau nhà Lá chanh anh hấp với gà Trái chanh vắt nước pha trà ai ti ( ice tea )
@thớt: Nghệ thuật thì có nhiều loại, có loại dành cho đại chúng, có loại lại chỉ dành cho một số ít người. Mà tiêu chuẩn gì đánh giá là nghệ thuật hay không nghệ thuật thì cũng khó nói cho nên thôi cứ vất chữ nghệ thuật đi mà bàn riêng về vấn đề yêu ghét. Ý kiến cá nhân mình cho rằng thời nay không chuộng thơ đơn giản vì tính giải trí của thơ dành cho số đông không thể sánh bằng những chứ khác, kể cả với cái cùng phạm trù viết lách với nó như văn xuôi. Mà thời buổi này thị hiếu người đọc là nhất, thơ ca chạy theo thị hiếu để ra đồng tiền thì quá là bôi bác. Thơ thì có 2 cái hay là: lời ít mà ý nhiều, ý cảnh trong câu không cần viết ra nhưng người đọc vẫn hiều; câu từ chắc lọc đọc ra vui tai, có vần. Mình rất thích thể lục bát là vì thế
Thơ dễ viết quá (chỉ loại văn vần, mang ít giá trị). Dễ nên tràn lan, rồi thành ra loãng mất giá trị. Chứ những vần thơ hay vẫn luôn làm người ta xao xuyến. Mấy lúc có trăng thanh, Cất chén hỏi trời xanh Cung khuyết trên chín tầng, Đêm nay là đêm nao.
花非花, 霧非霧。 夜半來, 天明去。 來如春夢幾多時, 去似朝雲無覓處。 Hoa phi hoa, Vụ phi vụ. Dạ bán lai, Thiên minh khứ. Lai như xuân mộng kỷ đa thời, Khứ tự triều vân vô mịch xứ... Hoa không phải hoa Sương chẳng như sương Nửa đêm chợt đến Sáng ngày lại đi Đến như giấc mộng xuân thì Đi như mây sớm biết đâu mà tìm...
@HuyBerserker bài thơ lịch sử này so với bài của cha nhà báo họ Đỗ có khác gì nhau, nên gọi là phạm húy, dung tục
lấy lãnh tụ, các anh hùng dân tộc ra phỉ báng, đá đểu, ô uế hình ảnh thần thánh, đâu chứ vn là tội nhá
Dân hoa cải ) --- Đùa chút nhưng tự dưng nhớ đến biển nhà mình, lại ngồi lẩm bẩm 2 đoạn thơ này, trí nhớ mình kém nên cái gì cũng chỉ nhớ đc 1-2 đoạn thôi Nếu thật buồn em hãy về với biển Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài Em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn Ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai . ... Nếu thật buồn em hãy về với biển Sẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa mờ Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ.