Kinh doanh loại bỏ mấy cái điều kiện bất thường đi ông, gần trường tiểu học thì mệt. Trường cấp 3, trung cấp trở lên thì khỏe, bắt mối với mấy ông giáo viên thử. Trước gần nhà ta có cái tiệm photo nằm trong góc ít ai biết, mấy hôm sau đi dạy ta thấy có cái máy photo trả hiểu đâu ra đi hỏi thì ổng xin trường cho để vì trường nhỏ ko có máy. Để đó cho giáo viên tiện photo, cuối ngày hay hết giấy ổng ra thay rồi tính tiền dựa trên số giấy hao hụt. Ta dạy 03 tháng ở đó thì để ý cô chủ nhiệm thu tiền dùm ổng tháng nào cũng đưa lại trung bình 3tr5. Ta nghĩ con số đó khá ổn với 1 tiệm nhỏ mới kinh doanh.
Ngoại trừ cái in bảng quảng cáo thì những cái còn lại là việc cơ bản 1 tiệm photo phải có cha nội, kể cả máy để khách xài, luôn phải có tầm 2 máy cho khách ngội tự chỉnh văn bản theo ý họ, hoặc tự tìm tài liệu để in, ta sẽ tính thêm tiền khách ngồi máy Mấy cái in thiệp cưới với danh thiếp, lịch nếu ko đủ khả năng tự làm thì nhận rồi liên kết với bên in ấn offset Nên nhớ photocopy là làm dịch vụ, buôn bán là phụ thêm vào
Ta mở tiệm bán nhớt, đồ trang trí xe mà cả năm nay mỗi tháng chỉ thu nhập khoảng 1-2 triệu (vốn lẫn lãi), đang nản muốn chết đây nè. Khởi nghiệp biết trước là khó vãi nhưng mà ko ngờ nó lại nản thế này. Ráng thêm 2 năm nữa ko xong chắc cũng đi làm lại.
tiệm bia nước của tui bán thêm thuốc lá, ngày lời gần 200k khách ngày càng đông kéo theo hiệu ứng đám đông thấy là mua nên gỡ lại cho những ngày giữa tuần ế ko tiệm nào lấy chứ trc thì nội tiền xe chở cho quán ăn nhậu cũng ói mửa, h có dư 1 con 1t2 ở nhà luôn
vị trí này là nhà mình ở xưa giờ, nếu muốn gần trường cấp 3 thì phải đi mướn mặt bằng, mới mở ra đã không có nhiều khách lại phải trả tiền mặt bằng mỗi tháng thì die vốn dĩ trước đây nhà mình có mở tiệm nét cũng đc gần 20 năm, sau đó trường học xây lên nên phải dẹp, mình đi làm mình có 3 ông chú đều làm photocopy, tiệm ông nào cũng đông, sắm nhà xe ầm ầm, mấy ổng kêu nghỉ làm ra chổ ổng truyền nghề rồi về làm khỏi mất công làm thuê nghĩ lại trước giờ cũng không làm gì ngoài máy tính, với lại ra làm ăn mà không ai đỡ đầu thì sợ toi. thế nên đem tiền dạnh dùm 10 năm nay đổ vô mở tiệm photo cho chắc ăn, cũng đoán sẽ ế khoản 2 tháng, nhưng đến nay là cũng hơn 2 tháng rồi
Trường tiểu học thì bán mấy cái đồ thủ công làm sẵn cũng ngon lắm. Tìm cách hỏi coi giáo trình thủ công trong trường là cái gì rồi làm ra bán thôi. Hồi ta học cấp 1, cấp 2, mấy cái môn may vá cô giáo bắt kiếm 1 tấm vải trắng may mũi này mũi kia lên đó, tấm vải trắng loại dởm nhất to bằng bàn tay thì 1k (ổ bánh mì có 2k thôi), may rồi thì bán 10k mà học sinh nó mua nườm nượp. Sưu tầm thêm các thể loại văn mẫu điểm cao của con nít viết photo lại rồi in thành cuốn bán cho tụi nhỏ, kiểu gì chẳng có đề bài tả con gà, con chó, người trong gia đình bla bla bla. Trường xài đồng phục thì đầu tư thêm cái máy in vải, in tên, lớp hs lên phù hiệu Cuối năm dụ đám học trò bán lại sách cũ chúng nó xài rồi, nhiều khi mấy đứa hoàn cảnh khó khăn không có tiền mua sách mới thì mua sách cũ. Liên hệ với giáo viên, cần phô tài liệu nào trong năm thì xin một bản, khi cần chỉ cần đt đọc tên tài liệu ra, đọc số lượng học sinh sẽ có tài liệu đem vào tận lớp. HS giờ càng ngày càng xài tablet với smartphone nhiều, cấp 1 có thể tụi nó chưa biết cách cài game, xóa game, nhiều khi ba mẹ tụi nó cũng ếu biết. Mở dịch vụ cài game, cài app đt. Mở thêm dịch vụ xe ôm chở học sinh về nhà giùm khi bố mẹ bận việc đột xuất. Ngày khai giảng, ngày họp phụ huynh thì đứng trước cổng trường phát tờ rơi quảng cáo dịch vụ. Nói chung ế khách quá thì phải đi kiếm khách bằng cách tìm hiểu coi ở khu đó người ta cần cái gì, mình chủ động offer services chứ ngồi há miệng chờ sung thì cũng như bao người khác thôi
Thế này thì sao lên đc, tiệm ptcp ngoài mấy cái trên phải có tài liệu photo sẵn mà người ta thường dùng như sách anh văn chứng chỉ A-B-C, sách y học, các loại sách mà khi đi học chuyên môn phải dùng đều phải có bản ptcp sẵn hết ...
Trường tiểu học thì chịu khó ra chợ kiếm mấy cái đồ chơi siêu nhân, cái gì mà ăn theo phim hoạt hình như yoyo, siu nhân ấy, mấy đứa nhóc thích mấy cái đồ lí nhí đó lắm
Khách sạn cổ phần của ông chủ mình, 1 tháng lỗ hơn 50tr nhưng nhà đầu tư vẫn chấp nhận vì nói 5 năm nữa mới có thể thu hồi vốn. Làm việc gì cũng vậy, những năm đầu tiên lúc nào cũng phải chịu lỗ, may mắn lắm mới có thể hòa vốn hoặc có lời. Nhưng còn 1 cách để bác có thể hút khách, nhưng sợ bác không dám thôi Cứ nhìn Kenny Sang mà học hỏi.
Gian thương có khác, chuẩn bài rồi đấy. Bác chủ chưa nắm được nhu cầu quần chúng mà cứ chăm chăm vào cái máy photo thì khó lắm.
À quên sắp tới mấy tháng hè nữa, tuơng lai chủ theard còn ngậm hành dài, ế 1-2 năm đầu là phải chịu Tranh thủ lúc ế khách thì nên làm thêm nghề phụ, đồng thời cắt giảm chi phí những thứ ko cần thiết để tiết kiệm tiền
Bọn con nít Tiểu học thì bác tìm mấy nhân vật nó thích, in màu, ép plastic, bán cho tụi nó. Tụi nó sẽ rỉ tai nhau ra chỗ bác order hình và kích thước. Google, sưu tập sẵn catalogue cho tụi nó lựa chọn. Với người lớn mình ko đáng là gì, nhưng với bọn con nít nó quý lắm bác ạ. Giá cả giao động 5-10k đổ lại. Như mình hồi học cấp 3 còn ráng tìm hình BSB, westlife, Britney trên báo, cắt ra đem ép plastic, đem vô lớp khè bọn bạn, nở mày nở mặt lắm. Ở cái tuổi ăn chơi này, thần tượng từ truyện tranh, phim hoạt hình bao la. Bác ráng thăm do xem bọn nó đang thích gì mà làm. Ngoài ra, sưu tầm những bản thiết kế liên quan đến cắt ghép bằng giấy. In ra cho bọn nó tự đem về cắt và gấp thành nhân vật nó thích. Đấy là trước mắt bác có thể làm được ngay. Khi nào bác có vốn tiếp lại đầu tư vào những cái bọn con nít thích như Tủ kem, bán đồ chơi, abc. Bác cứ đánh vào đúng nhu cầu bọn nó cần rồi phục vụ là được. Thằng con nhà mình, cũng Tiểu học nhưng suốt ngày đòi mua lốc sữa này, bộ màu kia, chỉ để lấy ba cái đồ căt ghép bằng giấy thủ công. Những thứ có thể chơi được. Đón đi học về thì cứ đòi ra tủ kem. Đồ chơi thì đòi liên tục. Trong khi mình nhìn ba cái đấy cứ thấy nó tào lao, chả có gì hấp dẫn.
thôi đi xin việc khác đi chứ giờ xnk chán chết cm ra, bị bóp đầu bóp đuôi, phá giá nát cmn hết rồi, thằng bạn nó chạy từ bình dương khúc sóng thần lên đường 550 xong về cát lái ra hàng mà được có 300, vất vả trừ tiền xăng với nước hết cmn rồi đã vậy chạy đường toàn xe tải ớn chết. DKM mấy thằng hq thì toàn dạng đấm 1 tỉ vào thì chúng nó ăn tất tần tật khỏi có thở
thú thật giờ mình thấy kinh doanh ngon may ra làm midman ăn phần trăm đối diện nhà mình có thằng kia mở cty kiểu dạng bán mấy đồ khuyến mãi cty thả hàng cho nó,đề ra giá,bán dc nó lấy,ko bán dc thì trả về cty đúng sướng đỡ phải lo lời lỗ kiểu kinh doanh này thì có thu nhập tốt,chứ ko phất lên dc tầm đại gia :)
lúc còn làm phụ tiệm chú mình, tiệm rất đông, có mấy trung tâm hay đem tài liệu lại photo để dạy học, mình photo cả chục lần mỗi lần 2,3 chục cuốn, pho đến khi sách rách lun, nhưng chú mình vẫn ko lưu file lại. còn mẫu đơn mua bán, cũng không làm mẫu sẵn, chỉ đánh máy theo yêu cầu thôi. nhưng tiệm vẫn đông. giá cả bị chê đắt nhưng khách vẫn quay lại (tiền giấy, mực rẻ nhưng tiền công tính đắt). nhân viên làm cho chú mình nói giá ở tiệm mình z là rẻ thế nên mình thấy mỗi nơi, nhu cầu khách photo lai khác, có thể BD khác, tp HCM khác ... lúc mới treo bảng hiệu, sáng tối đều có người ghé hỏi, đến khi mua máy đem zề thì 3,4 ngày không có khách đến ngày thứ 5 mới bắt đầu. thời điểm đó chẳng biêt làm j, toàn lên FB nhận chỉnh photoshop, cũng có tiền nhưng phần lớn toàn bị quych với trả tiền thiếu. ngoài ra cũng chẳng biết phải làm j thỉnh thoảng tiệm vắng cũng ra quán tạp hóa ngồi chơi, thấy mấy đứa nhỏ bên trường qua mua đồ, mình nhận ra nếu kinh doanh thêm mấy thứ đó thì thật không nỗi, đồ chởi phải bỏ time đi mua mới có giá rẻ, mà thị hiếu thì thay đổi từng tháng, vốn cũng ko nhỏ