Ma thì cũng sợ nhưng sợ nhất là xem tai nạn chết ng . Hồi tiểu học , tui ăn sáng ở tiệm cơm kế trường . Hôm đó vừa kêu dĩa cơm ra , ăn đc vài muỗng thì nghe tiếng la thất thanh ngoài đường , tò mò chạy ra xem thì thấy nhỏ mới bưng cơm cho tui bị xe tải cán . ..... nhìn thấy cả xương sống , 2 mắt vô hồn . 1 ng vừa gặp cách đây ít phút đã thành vậy . Nó ám ảnh tui suốt tuần , ko ăn bất cứ thứ gì chỉ uống nước Mà nhỏ đó đẹp lắm nếu giờ còn sống chắc thành hot girl rui
Tiểu học giàu vãi đã được tự ăn tự gọi món, mình 5 năm trời mẹ bắt ăn trứng vịt lộn. Mà sao ăn sáng lại ăn cơm
Năm 2001, thời gian đó nhà ta còn ở trọ, khu trọ này trước là một dãy nhà kho của hợp tác xã chứa hàng kiểu như công nghệ phẩm cũ ấy. Dãy nhà 2 tầng, chia làm nhiều phòng nhỏ. Khu tập thể cũ, nát có thể nói gần như bỏ hoang, thậm chí còn không có nhà vệ sinh. Sau bố mẹ ta mua tấm bạt về quây một góc vườn lại, rồi đào cái hố để đi tạm. Một hôm đang ngủ mắc vệ sinh quá mò mẫm ra vườn. Đến chỗ bố ta quây bạt thành cái nhà vs nhìn tối tối lại âm u quanh đấy nhiều bờ bụi nữa, vừa thò đầu vào nhìn thấy nguyên một cái bóng đen dáng người đang đứng trong. Dưới ánh trăng sáng mờ mờ nhìn ma quái khó tả (đảm bảo lúc đấy không phải do ngái ngủ, vì trước khi đi đã vã nước vào mặt cho tỉnh rồi. Cứ thử nghĩ, nhà cũ ngày trước thì từ nhà ra đến vườn xa vãi luôn, lại vào lúc đêm hôm, không tỉnh ngủ đi có mà vấp ngã chết mẹ) khi vừa nhìn thấy đéo dám hét im lặng, cắm đầu chạy vào nhà nhịn đến sáng. Hôm sau hỏi bố mẹ xem khu này có nhà nào thuê cùng không thì thấy bảo không. Mà khu ta ở lại xa đường hoang vắng. Tuy nhiên, khi đó trong đầu vẫn tự động viên tinh thần là người lạ đi qua vào vs nhờ. Giờ nghĩ lại vẫn thấy lạnh gáy.
lúc đó vừa nghĩ tết xong , được lì xì 80k để dành ăn sáng , chứ ngày thường nhịn đói thấy mẹ bác chưa bao giờ ăn cơm sáng à
Moá, khi đó ta 10 tuổi, nhìn thấy vật lạ đã đủ chết khiếp rồi chứ nói gì lúc đó đủ bình tĩnh mà quay lại nhìn
Ma k thể giết mình được , trừ khi nó có oan khúc vs mình , nên gặp nó cứ bình thản mà đi , ta gặp hoài mà toàn bị phá , chứ chưa có sao hết .
Các loại ma quỷ sống dựa trên tâm thức con người. Tâm sáng, trí lành, an nhiên thì các loại ma quỷ chả làm gì được mình. Thậm chí là sợ mình nữa. Ma quỷ sợ người ngay thẳng, lành mạnh. Còn kẻ gian tà thì sợ ma quỷ, có ngày làm nô lệ cho chúng.
http://vnexpress.net/tin-tuc/phap-l...en-nha-to-cao-toi-ac-bi-che-giau-3428277.html Thứ năm, 30/6/2016 | 11:01 GMT+7 Bộ xương dưới nền nhà tố cáo tội ác bị che giấu Nếu không sửa đường ống nước, gia đình bà Phát khó phát hiện bộ xương còn nguyên áo quần ở công trình phụ, cách lớp gạch nền khoảng 30cm. Gia đình bà Phát sống tại ngôi nhà phường Văn Chương (Hà Nội) song không hiểu sao vợ chồng con cái lần lượt cảm thấy ốm yếu, đến bệnh viện khám nhiều lần không thể tìm được ra bệnh. Ngôi nhà nằm trên 2 mặt ngõ, ngõ bên tay trái là ngõ phụ rộng hơn một mét, vuông góc với nó là ngõ chính, rộng hơn 2m. Cuối năm 2004, đường ống xuống cấp, gia đình thuê thợ sửa, theo thông thường phải sửa ở phía ngõ chính song con trai của ông bà lại nằng nặc đòi sửa theo lối ngõ phụ. Dù thấy trái khoáy, bà Phát vẫn chiều theo. Khi đào được khoảng 30cm ở khu vực công trình phụ, một người thợ thấy một số xương giống như xương ngón tay hiện ra. Đào rộng ra chừng vài chục phân nữa thì cả một bộ hài cốt còn nguyên vẹn lộ ra... Kết quả khám nghiệm cho thấy hài cốt trong tư thế nằm ngửa, tay chân duỗi, ngoài có áo sơ mi cộc tay, quần âu màu đen, toàn bộ quần áo dính bùn đất. Trong túi quần có ví chứa một giấy phép lái xe hạng A1 mang tên Vũ Xuân Trường, trú tập thể Kim Liên, quận Đống Đa cùng 170.000 đồng. Mối hiềm nghi về một vụ giết người phi tang xác được dựng lên. Công an xác định từ ngày 20/7/2002, người nhà của ông Trường đã trình báo chính quyền về sự mất tích bí ẩn của ông. Nạn nhân ra khỏi nhà lúc 23h ngày 16/7/2002, mang theo xe máy Dream Thái màu nho. Giám định pháp y xác định mẩu xương của bộ hài cốt trùng khớp kiểu gene với mẫu tóc của chị ruột ông Trường. Cũng theo kết luận của Viện Khoa học hình sự, trên xương sọ của ông Trường có vết tổn thương, nhiều khả năng tử vong do chấn thương sọ não, thời gian chết hơn 24 tháng. Một cuộc điều tra được mở ra. Các trinh sát toả ra nhiều hướng xác minh các mối quan hệ của nạn nhân Trường, đặc biệt là các khối mâu thuẫn và quan hệ tình ái… Trong những người sống tại đây, Trần Thanh Tùng bị nhiều nghi ngờ nhất. Thông tin từ người bạn gái cũ của ông Trường cho thấy có lần bà đã gặp một thanh niên (ông Trường gọi là cháu nuôi) có đặc điểm giống Tùng. Ngày 20/12/2004, các trinh sát tiếp cận nhà riêng của Tùng tại Quảng Ninh. Tại cơ quan điều tra chỉ sau một vài câu hỏi, Tùng đã khai nhận tội ác man rợ. Năm 1997, Tùng từ Quảng Ninh lên Hà Nội làm thợ hàn, thuê ngôi nhà này. Làm cùng ông Trường nên hắn được nhận làm con nuôi. Một năm sau, cả hai rời công ty nhưng vẫn giữ mối quan hệ thân tình. Khoảng 23h30’ ngày 17/7/2002, ông Trường đến chỗ Tùng chơi thì phát hiện cậu ta đang chuẩn bị sử dụng heroin. Ông giằng lấy gói ma túy, không cho sử dụng và lựa lời khuyên giải. Đáp lại ý tốt này, Tùng đòi trả “thuốc”, dùng vũ lực để cướp lại. Nhân lúc ông Trường sơ ý, anh ta dùng chốt càicửa đánh vào đầu khiến tử vong. Nhằm phi tang tội ác, Tùng cậy gạch lát nền, đào hố chôn xác. Hôm sau, Tùng mua 15kg ximăng trộn cát, đổ bê tông lên mặt hố, rải một lớp nilon lên rồi xếp gạch lát nền lại như cũ. Vài hôm sau, Tùng đem điện thoại và xe máy của nạn nhân đi cầm đồ. Riêng chùm chìa khóa, Tùng dùng để mở cửa vào nhà ông Trường hai lần. Một lần lấy trộm đầu đĩa đi bán được một triệu đồng, lần thứ hai bị cháu ruột ông Trường phát hiện nên bất thành. Tùng vẫn sinh hoạt tại ngôi nhà cho đến cuối tháng 10/2002 bị chủ nhà phát hiện dùng ma túy nên đuổi đi. Khi bị bắt, Tùng đã cưới vợ và có con 6 tháng tuổi. Ngày 16/8/2005, TAND Hà Nội tuyên phạt Tùng án tử hình về tội Giết người và Cướp tài sản, hình phạt tổng hợp là tử hình. Theo Công an nhân dân
không phải khổ đâu mà thời đấy quà sáng ở miền bắc nó chỉ có thế nhiều người trưởng thành cũng chỉ ăn thế, lớp 1 2 3 sáng mình đi học cũng chỉ ăn 500 xôi ruốc , đến lớp 4 tăng lên 1 nghìn. Bây giờ sáng 1 bát xôi ruốc rưới nước thịt, có thêm bát nộm là 30k , đệch.
Ngày xưa chổ ta còn éo có phở hay cơm buổi sáng nữa là , quanh các trường toàn bánh mỳ , xôi . Cơ mà hồi học tiểu học đổi trường liên tục , lớp 1 + 2 ở bên ngoại phải qua trường gần bên ngoại học, lớp 3 4 ở bên nội lại đổi trường tiếp , lớp 5 về nhà ở lại đổi thêm lần nữa . - Nhà bên ngoại ta chỉ duy nhất 1 đường vào và ra . cơ mà muốn vào được nhà thì qua 2 cái nghĩ trang , nó k to cho lắm , cũng khoảng ~50 cái mã mỗi chổ thôi . 1 cái thì có đường đi bên hong , còn 1 cái đi xuyên qua lun , ngày xưa xóm có hơn chục hộ gia đình chớ mấy . Cứ tối 7 vs cn cả xóm kéo đi ra ông chú kia coi phim , phải đi xuyên qua cái nghĩ trang mới đến đc đó . Tuần nào mà chiếu phim kinh dị hay có ma thì xác định là lúc về bị hù , mấy đứa tuổi ta chạy tán loạn lun . Còn lúc lên lớp 7 nữa , lúc đầu chưa mê chơi game PC cho lắm , ngày chơi đến 5 6h chiều là về thôi . Ta còn nhớ cái ngày đầu tiên đi chơi game về trễ , lúc đó cũng 9h tối rồi . Cấm đầu cấm cổ chơi quên mẹ nó thời gian , nói chính xác hơn là quên đoạn đường mình về phải qua 2 cái nghĩ trang . đứng đầu đường xem có ai qua k mình ké theo về . Mà đm đứng hơn 30p muỗi chích mà chả có ai về . Đàng liều mình chạy về vậy . Cái nghĩa trang đầu đi bên hông thì k sao , đến cái nghĩa trang đi xuyên qua thì thôi rồi , cảm giác lạnh sóng lưng . Lúc đầu tiếng rắck rawsck của tre , tiếng ồn trong bụi cây , đến khúc cây chay thì nghe tiếng mèo kêu , mà nó k kêu bình thường ( meo meo ... ) mà kêu kinh khủng lắm ( meooooooooo ) làm giật mình cấm đầu đạp max tốc độ .
ở đây không biết có bác nào có cái trải nghiệm nhà vệ sinh ở nhà quê ko? tức là cái nhà vệ sinh ngày xưa ko có tự hoại, chỉ là một cái hố bên dưới rải tro, bên trên thì lợp mái bằng mấy cái lá cây hoặc tấm tôn đểu ý. nó thường được xây cách xa nhà, như ở góc vườn chẳng hạn, nên đường vào nhà vệ sinh thì um tùm cây, lại bé nữa. nói chung nhà vệ sinh thuộc dạng ngoài trời, lụp xụp lắm ban đêm nhìn đến cái đường ra nhà wc đã thấy ghê rồi thế cho nên trẻ con sợ lắm, cố mà đi ban ngày chứ đi ban đêm ra ghê bỏ mợ ý :( chả hiểu hôm đấy ăn uống làm sao, 3 anh em 6 7 tuổi buồn đi ị quá nhịn ko nhịn nổi. trời quê xưa 9 10h tối là khuya lắm rồi, thế là 3 ông rủ nhau đi ị có tổ chức cho đỡ sợ. đêm hôm đi ra đc cái wc đã là cả 1 thành tích rồi, tụt quần xuống mà vẫn canh cánh nỗi lo , cơ mà việc ị thì vẫn phải ị thôi. đêm khuya thanh vắng, trong không gian lạnh lẽo và mùi thum thủm nồng nặc, tự nhiên cả 3 thằng nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt ... đ biết là gì cả, mà tưởng tượng đủ thứ, thằng này doạ thằng kia sợ vcd, ông đ' nào cũng cố rặn thật nhanh, nhưng mà nội công thằng anh cả mạnh nhất nên nó rặn nhanh nhất, quệt quệt vài tờ giấy báo nó chạy cmn luôn, đm mình vs thằng a thứ 2 sợ quá sản xuất chưa hết nhưng bị hiệu ứng kẻ tháo chạy, lúc này thì nhịn sản xuất ko chết được, chứ bị ma băt chắc chết cmn luôn. 2 ông nín cmn lại quệt quệt rồi thi nhau chạy , đường thì đường đất, chạy đc mấy bước ông a thứ 2 bị vấp chân nên ngã oạch 1 cái. mình mừng vcl ra ))) vì chắc ma bắt thì bắt thằng ở gần hơn chứ ihihii. cảm giác chạy về đến cửa nhà có ánh sáng điện nó mừng vcd các bác ạ, cay cái thằng a cả chạy về đầu tiên nó nhìn mình cười nhăn nhở ghét đíu chịu đc, nhưng khốn khổ khốn nạn ông a thứ 2. tầm 3' sau thấy lết về, đang nhịn sản xuất, mà vừa sợ vừa ngã đau, thế là ông sản xuất mẹ hết ra quần đã thế chả ai thương cho, bà bác còn mang roi ra quất cho vài phát. thấy cũng tội nhưng ko phải mình bị thế là vui rồi