Ta không có đọc bài . Mà thôi, dòng họ mi nam bị bị mọc sừng, nữ thì đi cắm sừng, mi share để hại anh em phải không
câu số 1 thì đừng, với tầm đó tiền làm 1 con để bàn xứng đáng hơn câu 2 thì bây giờ tiếng anh nó không còn là cái mà khi có nó bạn có lợi thế nữa, nó trở thành yếu tố cơ bản phải có, không có tiếng anh không làm gì được nữa cả, trong trường hợp nó muốn học tiếng khác thì có thể kêu nó học tiếng nhật, ở hcm ít người có cái này, có tiếng nhật thì được trả lương cao hơn hẳn dù việc cũng đơn giản (ít ra là có 3 đứa bạn biết tiếng nhật thì tui thấy thế)
Cuộc đời ai rồi cũng sẽ gặp một người, mà nếu không lấy được người ấy thì sau này có lấy ai cũng không còn quan trọng nữa. Bởi vì người ấy đã trở thành duy nhất của mọi cung bậc hờn giận yêu thương, đến nỗi những mối tình về sau dù cố gắng cách mấy cũng chỉ là sự lặp lại chẳng thể nguyên lành như cảm giác lần đầu… Có một người duy nhất để thương và nhớ. Có một người duy nhất để khóc và đau. Có một người duy nhất để mãi mãi không thuộc về nhau nhưng cũng chẳng thể nào buông tay được. Có một người như thế, âu cũng là một phước phần cho riêng mình - dẫu có là phước phần đớn đau.